Chương
“Sở Lâm, anh nói xem, có phải chúng ta thực sự đã làm sai rồi không?”
Cô ấy đột nhiên lên tiếng hỏi, trông cô ấy lúc này như một con nai nhỏ đang bối rối, sợ hãi và tủi thân.
Anh ta không trực tiếp trả lời cô ấy, thay vào đó anh ta hỏi ngược lại: “Em cho rằng mình đã làm sai sao?”
“Em chưa bao giờ nghĩ là mình sai… Cho đến hôm nay, khi thấy ba vì cuộc hôn nhân của chúng ta mà bị đột quỵ.”
“Vậy em cho rằng như thế nào mới là đúng?”
“Không có, không có một thứ gì là đúng hết. Họ muốn em ngoan ngoãn nghe lời, muốn em kết hôn theo ý của họ. Nhưng nếu như em không sống theo ý của họ, em mới là người sai.”
Những điều đang nói khiến Mẫn Tuyết Nguyệt cảm thấy buồn phiền, cô ấy cúi đầu giấu đi cảm xúc hiện giờ.
“Thật khó chịu, tại sao mọi người chỉ có thể làm những việc đúng đắn? Lựa chọn của bản thân và đi con đường mình muốn là sai sao?
Sở Lâm nhẹ nhàng dùng tay chà xát mái tóc của cô.
Sau đó nhẹ giọng nói.
“Đạo đức và đúng sai là thứ dùng để cân nhắc chính mình, không phải để bắt ép người khác. Hãy làm chuyện mà bản thân em cho là đúng, mặc kệ người khác nghĩ gì về mình, em cũng đừng nghi ngờ chính mình. Một ngày nào đó, rồi cả thế giới cũng sẽ thấy rằng quyết định của em là đúng.”
Nghe một lời khuyên của Vinh Sở Lâm còn hơn đọc sách mười năm.
Cuối cùng thì tâm tình Mẫn Tuyết Nguyệt cũng tốt hơn một chút, chẳng qua là trong lòng vẫn còn có chút băn khoăn.
“Nhưng em làm cho ba giận đến mức này, cho dù thế nào đi nữa, em cũng là một đứa con gái bất hiếu.”bg-ssp-{height:px}
“Muốn hiếu thuận với ba mẹ cũng có rất nhiều cách, không phải chỉ có mỗi việc nghe lời họ.”
“Còn có cách nào nữa?”
“Sống hết mình và hạnh phúc cũng là đền đáp công ơn ba mẹ.”
Vinh Sở Lâm nói ra lời này, làm cho trong lòng của Mẫn Tuyết Nguyệt có chút nghi ngờ.
“Thật không? Cách này đối với ba mẹ em e rằng không dùng được. Họ chỉ muốn em nghe lời mà thôi.”
“Một cây làm chẳng nên non.”
Vinh Sở Lâm đột nhiên giống như một triết gia, nói lên đủ loại đạo lý sâu xa.
“Từ nhỏ, bọn họ đã kìm kẹp em, khiến em trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, biết nghe lời. Đồng thời, em cũng khiến họ hình thành một thói quen rằng em rất sẵn lòng để trở thành một đứa con gái ngoan ngoãn, nghe lời.”
“Vấn đề ở đây không phải là ai đúng ai sai. Họ làm như vậy vì không biết cách biểu đạt tình yêu dành cho em, họ hiểu lầm rằng yêu một người là phải nghe lời và nghe lời vô điều kiện.”
Mẫn Tuyết Nguyệt thở dài một hơi rồi lại im lặng.
Phải một lúc sau, cô ấy mới đem những muộn phiền trong lòng nói ra “Vâng, anh nói đúng. Em chỉ biết đáp lại tình cảm của ba mẹ theo cách này, vì vậy em luôn thấy tội lỗi khi đã không nghe lời họ. Em cũng biết rằng lựa chọn này của mình là không sai, cuối cùng chỉ có thể để những phiền muộn ở trong lòng, một mình chịu đựng.”
Vinh Sở Lâm thấy Mẫn Tuyết Nguyệt cầm thìa múc cháo được một lúc thế nhưng cũng không có hứng ăn, bèn giơ ngón tay gõ xuống bàn.
“Ăn xong rồi nhanh đi ngủ đi. Những việc còn lại cứ để anh xử lý.”