Ngày hôm sau, được bữa nghỉ phép nên tôi ghé qua một cửa hàng nọ. Trùng hợp thay, sáng nay, Mashiro đã nhìn vào tôi một cách kì lạ khi tôi ra khỏi nhà trong ngày nghỉ. Em ấy đã nghĩ rằng tôi là loại người sẽ không ra bao giờ ra ngoài nếu được nghỉ sao? Quả là một cô mèo thông minh mà.
Đang khi tôi đi dạo vòng quanh cửa hàng nọ, tôi đi kiếm cái sản phẩm từ đoạn quảng cáo mà Mashiro cùng tôi đã xem tối qua. Mua online là một chuyện, nhưng tôi nghĩ sẽ đáng tin hơn nếu đi tự thân xem và cảm nhận nó.
Với người khác thì có thể là điều hiển nhiên, nhưng tôi đã ngạc nhiên khi tìm thấy rất nhiều loại sản phẩm cho thú cưng đang được bày bán với lượng lớn. Đa phần trong số đó là sản phẩm cho chó vào mèo, nhưng ở đó cũng trưng bày cả của những động vật khác nữa. Nói thật thì, chỉ cần nhìn vào những món đồ ở đây thôi cũng đủ giết thời gian rồi, và những mặt hàng đa dạng thật đấy.
Khi tôi tiếp tục đi, tôi tới một khu vực có rất nhiều sản phẩm cho mèo. Từ thức ăn và đồ chơi tới vòng cổ và dây dắt, có hàng đống món đồ thu hút sự hứng thú từ tôi.
Bên cạnh khu vực đó là một cái tháp mèo rất lớn đang được bày bán, nó chiếm rất nhiều không gian. Tôi dừng lại khi thấy cái tháp mèo cao bằng tôi. Dường như có hơi kì lạ khi có một cái lớn thế này ở trong nhà chỉ có một con mèo, nhưng tôi tự hỏi liệu Mashiro cũng muốn một thứ thế này chăng.
Trong một căn phòng tồi tàn như của tôi thì em ấy chẳng thể chạy nhảy như ẻm muốn được, và có lẽ vẫn quá sớm để cho em ấy ra ngoài. Tuy vậy, có khả năng rất cao rằng việc không được vận động khiến cho em ấy dư thừa quá nhiều năng lượng. Tôi nghĩ một thứ gì đó khiến cho mèo năng động hơn sẽ rất đáng mua đó.
Chà, từ đầu thì tôi đã không có đủ không gian để đặt một cái tháp mèo lớn cỡ đó vào phòng mình rồi, nên lúc này tôi chẳng thể làm gì với nó cả.
—Rôi tôi nhận ra, tôi đang xao nhãng khỏi mục tiêu chính vì những thứ không liên quan. Khi tôi nhìn quanh thêm lần nữa, tôi tìm thấy chúng được bày thành hàng cách đó không xa. Tôi tiến lại và tìm thấy một gian hàng bày đầy những chiếc giường cho mèo, vốn là mục đích chuyến đi của tôi.
Không tốn quá nhiều thời gian để tôi có thể tìm thấy sản phẩm mình đang cần. Thật an tâm khi thấy rằng kich thước, hoa văn và chất liệu đều giống y như tôi đã mong đợi.
Cũng có thêm ba màu và hoa văn khác để chọn, và dù có hơi lo lắng, tôi vẫn chọn cái đơn giản và an toàn nhất. Bằng cách nào đó, tôi nghĩ mấy cái tạo cảm giác thư giãn thì phù hợp hơn với gu của Mashiro...
Thật dễ để bị phân tâm trong một cửa hàng thế này, nhưng vì không còn thứ nào khác mà tôi định mua nữa, tôi đem chiếc giường ra tính tiền. Tôi muốn giảm thiểu nhất có thể thời gian Mashiro ở một mình. Thêm nữa, tôi đơn giản là muốn tặng em ấy chiếc giường này làm quà sớm nhất có thể.
Dù cho Mashiro không phải con người, có lẽ sẽ hơi sai khi trông đợi được thấy phản ứng của em ấy. Tuy tôi thừa biết điều đó, cái suy nghĩ muốn tặng nó làm quà cho em ấy đem lại cho tôi một cảm giác lo lắng có một không hai. Liệu em ấy có thích nó không? Em ấy sẽ dùng nó chứ? Tôi về nhà mà lòng mang đầy những lo lắng và mong đợi vu vơ.
"Tao về rồi đây~"
Khi tôi mở cửa chính rồi bước vào, Mashiro ló đầu ra khỏi phòng khách.
"Hôm nay tao mua quà cho Mashiro nè."
Tôi nhấc chiếc túi nhựa lên rồi đưa nó cho Mashiro xem, ẻm vừa lại gần tôi với vẻ hiếu kì. Tôi cúi xuống và nhẹ nhàng vuốt ve đầu ẻm, và ẻm nheo mắt lại. Tôi đã vuốt ve em ấy nhiều nhất có thể để không phá hỏng tâm trạng của ẻm, rồi di chuyển vào phòng khách.
Ngồi xuống ở góc phòng, vị trí quen thuộc của Mashiro, tôi khui những món đồ mình đã mua ra. Mashiro cũng làm giống vậy, ngồi xuống bên cạnh tôi và quan sát khung cảnh này với chiếc đuôi vẫy vẫy.
Khi tôi lấy những gì bên trong ra, chiếc giường xuất hiện, trông giống y như trên bao bì. Kích cỡ và cảm giác khi chạm vào đúng chính xác như tôi đã tưởng tượng. Nói về cảm giác khi chạm vào thì nó tốt hơn tưởng tượng của tôi nhiều, thật hoàn hảo mà. Tôi đặt chiếc giường mình đã mua xuống bên cạnh chiếc gối hình mèo Mashiro đã luôn sử dụng.
"Đây là chiếc giường trên đoạn quảng cáo ngày hôm trước nè. Tao đã mua nó cho mày đó..."
Đúng như mong đợi, Mashiro cẩn thận đánh hơi chiếc giường trong sự thích thú lớn lao. Sau đó, em ấy khều khều nó một vài lần, rồi cuối cùng ẻm cũng nhảy lên chiếc giường ấy.
Em ấy mất một lúc để cào chiếc giường, rồi cuộn tròn lại rồi nằm xuống để thử cảm nhận.
"Sao? Cảm giác được ngủ trên giường mới thế nào?"
Mashiro không đáp lại, nhưng nhắm mắt lại và bắt đầu thở khẽ trong giấc ngủ. Khi tôi quan sát em ấy được một lúc, tôi cũng bắt đầu cảm thấy thoải và buồn ngủ.
Dường như Mashiro đã đem lòng yêu thích chiếc giường và đang ngủ ngon lành. Tôi cảm thấy có đôi chút khó chịu, nhưng sự kết hợp giữa niềm hạnh phúc và an tâm sớm khiến ý thức của tôi phai dần đi.
Tôi nhẹ nhàng vươn tay ra để chậm rãi vuốt ve lưng Mashiro.
Nhận được cảm giác và sự ấm áp, tôi chìm vào một giấc ngủ sâu và êm ái.