Kể từ ngày Mashiro chiếm giường của tôi và tôi đã phải ngủ trên ghế thì cảm giác như tôi đã gần gũi hơn với em ấy vậy. Dù cho Mashiro vẫn chưa mở lòng với tôi, em ấy không hề bận tâm khi tôi lại gần và xoa đầu em ấy.
Em ấy đã từng bỏ chạy khỏi tôi ngay lập tức, nhưng gần đây ẻm đã đáp lại một cách đầy dễ thương và còn chớp mắt nữa. Tôi không biêt điều gì đã tạo ra sự thay đổi này. nhưng tôi sẽ còn hơn cả hạnh phúc nếu căn nhà này có thể trở thành nơi mà Mashiro cảm thấy được sự thoải mái đấy.
"Mashiro, mày muốn được ăn sáng chưa?"
"Nyaa~"
Khi tôi chuẩn bị xong bữa sáng cho chính mình và cho Mashiro, tôi gọi ẻm và ẻm đáp lại thật đáng yêu. Đây lại là một thay đổi nữa dạo gần đây. Tôi nghĩ rằng em ấy đã biết tên của mình, và giờ ẻm thường xuyên đáp lại tiếng gọi của tôi.
Tôi ăn sáng cùng với Mashiro như mọi khi, nói với em ấy "Tao đi đây" rồi rời đi. Trong lúc úc tôi lên tàu để tới văn phòng, tôi lướt qua một trang mua sắm trên điện thoại.
Kể từ ngày đó, Mashiro đã không lên giường tôi nằm nữa mà ngủ tại góc phòng. Tôi muốn em ấy có thể thư giãn ở bất cứ đâu ẻm muốn, nhưng tôi không nghĩ cơ thể tôi có thể chịu nổi việc ngủ ở sofa hàng đêm đâu.
Thế nhưng, việc Mashiro lúc nào cũng phải ngủ trên sàn nhà lại là một vấn đề lớn hơn. Nói chính xác thì em ấy ngủ trên cái gối hình mèo tôi cho ẻm, không phải trên sàn, nhưng nó chỉ là một món đồ từ cửa hàng 100 yên thôi. Tôi muốn Mashiro được nằm trên một cái giường êm ái giống của tôi kìa.
Trên màn hình, tôi kéo xuống chỗ có rất nhiều loại sản phẩm cho thú cưng được trưng bày, nhưng tôi chẳng thể tìm ra món nào thực sự thu hút sự chú ý của mình. Ngay từ đầu đã luôn là tốt hơn khi đi xem và cảm nhận những sản phẩm này tận mắt, tận tay rồi. Có lẽ đó sẽ là ý hay khi dành ra một ngày nghỉ để đi ngó qua chúng trên mạng rồi trực tiếp đi mua.
Tôi nghĩ rồi tiếp tục lướt qua trang web đó. Nhìn vào đó, tôi nhận ra những thứ tôi đã mua cho Mashiro chỉ toàn là những thứ tối thiểu. Đồ chơi như kiểu cỏ mèo, tháp mèo, bấm móng tay, vân vân và mây mây. Có hàng đống thứ đổ dùng cho mèo đang được bán, bao gồm mấy thứ tôi còn chẳng biết. Tôi tự hỏi liệu Mashiro có vui không nếu tôi mua mấy món đồ chơi ấy cùng với chiếc giường cho em ấy không nhỉ...
Trong khi tôi vừa chìm vào suy nghĩ vừa nhìn điện thoại, suýt nữa thì tôi lỡ mất điểm tàu dừng.
Sau khi tôi về nhà ngày hôm đó, Mashiro lại cùng tôi coi TV như thường lệ. Gần đây chúng tôi đã theo dõi một bộ drama trên TV. Tất nhiên là tôi có quyền để chuyển kênh rồi. Tôi không nghĩ là Mashiro thực sự quan tâm đến nội dung của chương trình ẻm đang xem, nhưng tôi đã nỗ lực để khiến nó phù hợp với sở thích của ẻm.
Đó là vì, khi chúng tôi xem TV cùng nhau mỗi ngày, tôi dần nhận ra sự khác biệt trong phản ứng của Mashiro. Dường như em ấy không thích mấy chương trình ổn ào và sẽ bỏ đi đâu đó im ắng hơn nếu những chương trình như thế được phát. Mặt khác, em ấy luôn thư giãn và dễ chịu khi xem những bộ drama, phim điện ảnh tiết tấu chậm, âm nhạc và các bản tin. Bộ drama chúng tôi đang xem lúc này cũng được chọn dựa trên sở thích của Mashiro.
Ngay khi bộ drama đến đoạn cao trào, một cái quảng cáo vốn được căn thời gian chuẩn xác bắt đầu phát. Tôi hiểu rằng đây là chuyện thường xuyên xảy ra, nhưng vẫn có chút thất vọng đấy. Mashiro cũng ngáp dài và đi chải lông, dường như là đang chán. Trong khi tôi xem hết quảng cáo này đến quảng cáo khác, có một cái đã thu hút sự chú ý của tôi.
Có một con mèo tầm tuổi Mashiro trên TV, và khá đúng lúc, là một quảng cáo về giường dành cho mèo. Và sản phẩm đó, thứ trông khá quen thuộc với tôi, giống y như cái tôi đã trông thấy trên trang web lúc ở đang trên tàu đi làm sáng nay. Giá của nó cao hơn những sản phẩm khác, nhưng hình thức và chất liệu lại tốt hơn, và phần đánh giá cùng nhận xét cũng tích cực hơn nữa.
Tôi đã để mắt đến sản phẩm này một lúc rồi, nhưng không ngờ lại thấy nó ở phần quảng cáo trên TV thế này đấy. Tôi vẫn chưa quyết định nên mua cái nào cả, nhưng tôi nghĩ dù sao đi hỏi ý kiến của em ấy có lẽ là tốt nhất.
"Mashiro này, mày có thích một chiếc giường như thế không?"
Khi tôi hỏi em ấy như vậy, Mashiro quay sang nhìn tôi với vẻ khó hiểu. Tôi cười lại với ẻm và hướng ẻm nhìn lên TV. Chương trình quảng cáo sắp kết thúc rồi, nhưng ở phần cuối tôi lại thấy con mèo ngủ ngon lành trên chiếc giường đó.
"Mashiro à, lúc nào mày cũng ngủ trên ghế hoặc trên cái gối hình mèo. Nên tao đang tự hỏi mội chiếc giường như thế thì sao."
"Mày biết đấy, không cần phải lưỡng lự đâu. À mà, ngay từ đầu đó đã chẳng phải là chuyện của tao rồi."
Tôi cảm thấy tệ vì chỉ có tôi được nằm giường, nhưng tôi đã quyết định rằng vì sự thoải mái của Mashiro, tôi sẽ không hà tiện. Trông thấy em ấy ngủ ngon lành trên giường của mình khiến tôi muốn cưng chiều ẻm hơn nữa cơ.
"Nếu mày không ngại ngủ chung thì cứ lên giường tao ngủ đi."
Thực tế thì nếu có thể, tôi muốn em ấy làm gối ôm của tôi khi ngủ lắm. Nếu ẻm làm thế thì tôi sẽ không phàn nàn đâu, nhưng tôi tự hỏi liệu ngày đó có đến chăng. Trong khi tôi tưởng tượng ra viễn cảnh ích kỉ đó, quảng cáo kết thúc và bộ drama lại bắt đầu. Mashiro cũng chuyển sự chú ý qua đó.
Rõ ràng rồi, nhưng tôi không biết Mashiro đã cảm thấy thế nào khi tôi hỏi thẳng ẻm như vậy nữa. Có lẽ sau cùng thì em ấy chỉ đơn giản ngạc nhiên bởi câu đùa đó. Dù tôi nghĩ ít nhất là Mashiro đã không ghét chuyện mua giường cho ẻm... Chắc vậy.
Các cụ có câu, thà hối tiếc vì đã làm còn hơn là hối tiếc vì không làm, nên nếu tôi mua một chiếc giường và Mashiro lại không thích, thì chịu vậy. Tôi không nghĩ đó là phí tiền đâu. Sự thật rằng giờ tôi có thể biết được sở thích và sở ghét của Mashiro có thể sẽ là một lợi thế. Khi tôi xem đoạn cao trào của bộ drama, tôi nghĩ về kế hoạch của mình cho ngày mai.