Dù sao thì tôi cũng không thể để họ đứng trước cửa như này mãi được, nên tôi đón lấy Mashiro từ Ayano rồi đưa họ vào phòng khách. Tôi thầm thì hỏi Mashiro, “Em ổn chứ?” và em gật đầu chẳng chút nghi ngờ với một câu “Nya.”
Khi đã yên vị trong phòng khách rồi, buổi chụp ảnh bắt đầu, Ayano cầm chiếc điện thoại của cổ lên và nhiệt tình bấm chụp. Nói đến Mashiro, dù bị chụp nhưng em dường như chẳng bận tâm mà nằm dài trên giường tận dụng lợi thế là em sẽ không bị chạm vào người. Sakakibara và tôi vừa nhâm nhi tách trà vừa ngắm cảnh ấy.
“Bạn gái của mày luôn thích mèo vậy hả?”
Sakakibara nhún vai và bật cười.
“Không, tao cũng có biết đâu. Nhưng sau khi thấy Mashiro, dường như cổ bị ám ảnh thật…”
Biểu cảm của Sakakibara khá ảm đạm khi nó nói thế, và tôi có thể nhận thấy những rắc rối mà nó phải trải qua trong mấy bữa nay. Tôi đồng cảm sâu sắc với Sakakibara, nhưng về phần mình thì tôi cũng hiểu được cảm giác của Ayano.
Yêu thích hay không yêu thích, sự hứng thú đến rồi sẽ đi một cách bất chợt. Tôi đã bắt đầu xem mấy cái video và hình ảnh khi nhặt được Mashiro. Ắt hẳn Ayano cũng được Mashiro thôi thúc làm điều đó, cũng giống như tôi vậy.
“Chao ôi, Mashiro là dễ thương nhất thế giới mà. Cũng chẳng trách sao Ayano lại như thế.”
“Tao chẳng phủ nhận chuyện đó được… nhưng chỉ là nó khiến tao như một ông bố ngu ngốc vậy.”
Nó thở dài khuyên nhủ tôi, như thể tôi là Ayano thứ hai vậy. Dù người ta có nói về sự ngu ngốc của cha mẹ đi chăng nữa thì họ vẫn là những người gần gũi và yêu thương con mình hơn ai hết. Đó là điều quan trọng nhất cần phải nhớ, với tư cách là gia đình và ở vị trí cha mẹ. Tôi đã thấy như vậy đấy.
…Nói thật thì, tôi không chắc rằng mình có đang làm tốt vai trò người giám hộ của Mashiro không nữa. Mặc dù tự nhận bản thân là cha mẹ và là một thành viên trong gia đình, tôi vẫn không biết liệu mình có thể trở nên lớn lao như cái cách Mashiro sẽ nghĩ về tôi chăng.
“Chà, bỏ chuyện đó sang một bên thì em ấy thực sự là nàng mèo xinh đẹp ha? Bé Mashiro ấy.”
“Đúng, đúng quá trời luôn.”
“...Vậy sao Satou tự hào thế nhở?”
Sakakibara sững sờ nhìn tôi khi tôi kiêu hãnh gật đầu. Sakakibara, lúc này vẫn đang lan tỏa bầu không khí như muốn truyền đạt thứ gì đó, thở dài rồi tiếp tục quay lại nhìn Mashiro.
“Nhưng trông em ấy thế này, tao đã hiểu tại sao Ayano thích em ấy đến thế rồi.”
Sakakibara thốt lên khi đăm đăm nhìn Mashiro đang được Ayano chụp ảnh. Khuôn mặt nó mỉm cười nhẹ cùng ánh mắt dịu dàng biết bao, và biểu cảm của nó giống y như lúc hắn nói về cuộc tình với Ayano ở chỗ làm vậy. Chúng tôi đã quen nhau từ thời trung học và về động vật thì dường như cả hai đều có chung sở thích.
“Nào, nào, mày cũng chạm vào em ấy đi!”
“Kệ đi, tao chỉ nhìn thôi. Tao chắc là bé Mashiro sẽ chán thôi.”
Dù họ giống nhau thật, nhưng cái tính tình dè dặt của Sakakibara khiến nó không muốn trực tiếp chạm vào người em. Nó cười và kiềm chế, nhưng đồng thời cũng trông có chút gì đó hơi bồn chồn. Hẳn là Ayano đã nhận ra cảm xúc của Sakakibara, vì cô ấy bắt đầu vuốt ve Mashiro như thể muốn phát tín hiệu cho Sakakibara.
“Ôi thật xinh đẹp và mềm với mịn màng quá đi…?”
“Hự…”
Sakakibara bị gương mặt đắc thắng của cô ấy làm cho hỏng rồi, không tự chủ mà kêu lên.
Anh chàng bạn trai không thành thật này đã cảm thấy dao động khi quan sát Ayano vuốt ve Mashiro bằng đôi bàn tay tao nhã như của nữ hoàng. Thật tốt khi nó quan tâm đến Mashiro, nhưng tôi lại không vui khi Sakakibara, người luôn quan tâm tôi, lại phải tự săn sóc bản thân vào những lúc thế này.
“Nào, nào, giờ anh cứ thỏa thích mà chạm đi, nhé?”
“U-Uh…”
Mashiro vẫn đang ngủ, dường như chẳng bận tâm gì tới Ayano. Nếu em vẫn vậy sau khi lắng nghe cuộc trò chuyện, chắc là em sẽ không kháng cự nhiều kể cả khi Sakakibara chạm vào em xíu xiu. Tôi thầm cảm ơn sự cởi mở của Mashiro trong lòng, và cùng lúc đó tôi đẩy Sakakibara lên.
“Tao chắc chắn là Mashiro biết mày quan tâm em ấy mà. Tao cũng chắc Mashiro sẽ tha thứ cho mày nếu chỉ chạm một chút thôi đó.”
“Chậc, nếu Satou nói vậy rồi thì…”
Hai chúng tôi thuyết phục Sakakibara đặt tách trà xuống và từ từ lại gần Mashiro. Mashiro ngẩng đầu lên khi nhận ra Sakakibara lại gần. Rồi đôi mắt họ chạm nhau và cả hai đều ngừng cử động.
Cảnh một em mèo và một người đàn ông trưởng thành lặng lẽ đối diện nhau trong khi tôi và Ayano quan sát họ, là một khung cảnh tương đối thú vị đấy chứ.
“Cái gì thế này, thật hấp dẫn quá đi.”
“Anh ấy khá e dè khi nói tới động vật, phải không nhở?”
Khi nhìn hai bọn họ cân kèo nhau giữa chiến trường, tôi với Ayano nhấp một ngụm trà. Sakakibara cẩn thận đưa tay về phía Mashiro như thể nó đang gỡ một quả bom, và nhẹ nhàng chạm vào cơ thể em. Vào lúc đó, đôi mắt nó lấp lánh hệt như trẻ con tìm thấy kho báu vậy, và tôi không tài nào tránh khỏi sự hấp dẫn này được. Dường như Mashiro thấy nhẹ nhõm trước chiếc skinship quá khiêm tốn của Sakakibara, nên em lại đặt đầu xuống mà bắt đầu ngủ.
“S-Satou. Tao nghĩ rằng ta đã tìm thấy hạnh phúc ở đây rồi.”
“Tao biết, biết mà. Tao luôn làm thế hàng ngày còn gì.”
“Tao nghĩ mày đang khoa trương hơn cả tao đấy.”
Nó không tìm cách để thu hẹp khoảng cách nhiều như Ayano, nhưng rõ ràng nó đã thả lỏng cơ mặt ở cái mức mà tôi chưa từng chiêm ngưỡng qua lúc Sakakibara ở trạng thái bình thường. Chà, dù tôi đã nói là hàng ngày, nhưng tôi thường không cưng nựng Mashiro vì hiếm khi em ở dạng mèo lắm.
“Đây là ngoại tình ư? Có phải là ngoại tình không đấy hả?”
“Bình tĩnh nào Ayano. Nó chỉ là một con mèo thôi mà.”
“Chẳng ai nhìn mèo như vậy đâu. Trước giờ tớ chưa bao giờ thấy cái vẻ mặt nào như vậy cả.”
“À thì, cũng đúng…”
Lúc tôi trò chuyện với Ayano, khuôn mặt Mashiro tan chảy khi em không đối diện với chúng tôi. Việc Ayano, cô bạn gái của nó, có cảm xúc lẫn lộn là chuyện rất đỗi tự nhiên thôi, nhưng trong lồng ngực tôi cũng có chút gì đó đang chực trào.