Buổi sáng một ngày nghỉ nọ. Tôi thức dậy sớm hơn mọi khi và phát hiện ra trước mắt mình là một cái gối màu trắng. Đang khi mắt nhắm mắt mở vươn tay ra, tôi bị bao trùm bởi cảm giác ấm áp và bông xù của nó. Ôm lấy cái gối lại sát mặt, tôi tận hưởng cảm giác dễ chịu của nó, và rồi tôi nhắm mắt lại… thêm lần nữa, bị thu hút lấy bởi một cơn buồn ngủ quá đỗi dễ chịu.
“Nya…”
Lúc tôi chuẩn bị… thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói đánh thức mình. Khi não tôi dần dần trở nên tỉnh táo hơn, một lần nữa tôi nhận ra tình hình của mình.
Trước hết thì chẳng có gì là cái gối màu trắng bông xù trong nhà này cả. Tôi chậm rãi nhìn vào cái gối và thấy một cô mèo với một vẻ mặt khó tả đang chằm chằm nhìn tôi.
“C-Chào buổi sáng nhé Mashiro.”
“Meow.”
Mashiro đáp lại tôi mà chẳng hề tỏ ra quá phiền phức trước việc tôi đang cảm thấy khá khó xử.
Hôm nay là ngày Sakakibara và bạn gái của nó sẽ đến nhà tôi. Theo kế hoạch thì họ sẽ đến vào tầm giờ trưa, nhưng Mashiro đã chuyển sang dạng mèo từ sáng nay rồi. Tôi xin lỗi em rồi nói, “Xin lỗi nhé, anh ngái ngủ quá,” trước khi dậy khỏi giường.
Bữa sáng như mọi lần đã được chuẩn bị sẵn trên bàn ăn, và những chiếc đĩa tôi dùng cho bữa tối hôm qua đã được đem cất đi rồi. Không cần nói tôi cũng đoán được rằng Mashiro, người dậy sớm hơn tôi, đã làm hết mọi việc.
“Cảm ơn Mashiro nha.”
Tôi cảm ơn rồi nhẹ nhàng xoa đầu em, còn em thì nheo mắt lại rồi gừ gừ trong họng thật thư thái. Khi em ở dạng người, có khả năng tôi sẽ chần chừ, nhưng khi em ở dạng mèo thì tôi cứ thoải mái mà vuốt ve em thôi.
Đây là lần đầu tôi nghe em kêu gừ gừ, và khi em chẳng tỏ ra bận tâm gì, tôi không thể không tiếp tục việc cưng nựng em. Rồi một thông báo trên điện thoại dừng tôi lại. Trên màn hình là tin nhắn từ Sakakibara, nói rằng nó sẽ đến sớm hơn dự định.
Tôi cũng chỉ đoán thôi, nhưng chắc là bạn gái Ayano của nó đã bắt nó đi sớm rồi. Trong lúc tưởng tượng ra cảnh Sakakibara bị lôi đi, tôi ăn nhanh cho xong bữa sáng rồi chuẩn bị cho buổi sáng hôm nay.
Sau bữa ăn sáng, Mashiro và tôi đang thư giãn cùng nhau thì chưa tới một tiếng sau tiếng chuông intercom đã kêu lên. Sau khi giao tiếp qua ánh mắt với Mashiro, tôi bước tới chỗ cửa rồi mở ra.
“Buổi sáng tốt lành nhé Satou!”
Khi tôi mở cửa ra, ở đó là hai con người quen thuộc, một thanh niên và một cô gái, và cô gái chào tôi với một vẻ tươi vui.
“À, vâng. Xin chào. Sáng nay cậu nhiều năng lượng phết ha.”
“Tất nhiên rồi! Tớ đã đợi đến ngày này để được gặp bé Mashiro đó!”
Cô gái với giọng nói cao vui và đôi mắt sáng lấp lánh là Ayano, bạn gái của đồng nghiệp tôi, và có lẽ là người mong chờ đến ngày này nhiều hơn bất cứ ai khác. Tôi không thể ngăn mình bật cười trước sự ngây ngô của cô ấy, cứ như thể cô nàng là một đứa trẻ trước chuyến đi thực tế vậy. Rồi tôi chuyển sự chú ý đến tên thanh niên đáng lẽ ra phải là người dẫn cô ấy đi.
“Sakakibara, mày cũng đến nhỉ.”
“Ừ, bỏ qua cho sự làm phiền này nhé. Xin lỗi vì đã khiến mày phải dành thời gian cho chúng tao hôm nay.”
“Đừng lo làm gì. Tao cũng chẳng có kế hoạch gì cho ngày nghỉ đâu.”
Tôi chỉ có mỗi một sở thích là đọc sách lúc rảnh rỗi, chỉ vậy thôi. Điều quan trọng duy là ý kiến của Mashiro. Giờ thì tôi đã xác nhận được rồi, chẳng còn lý do nào để từ chối yêu cầu của họ nữa.
Thế rồi Mashiro bước ra khỏi phòng khách, có lẽ là em tò mò trước cuộc trò chuyện của chúng tôi ở chỗ cửa ra vào. Em bước tới chỗ bàn chân tôi rồi ló đầu ra từ đó.
“Wow! Là bé Mashiro thật nè!”
Mặc cho vẻ nghẹn ngào hối lỗi của bạn trai mình, Ayano vẫn tiếp cận Mashiro với một vẻ rất háo hức. Tôi có hơi lo lắng về phản ứng của Mashiro, nhưng em lại tỏ ra bình tĩnh, ngửi ngửi mùi từ bàn tay đang vươn ra của Mashiro.
“Tém tém lại chút đi Ayano…”
Sakakibara xen ngang Ayano, người vừa thành công giao tiếp được với Mashiro.”
“Không sao đâu Sakakibara. Tao thì thấy vui vì có người thích Mashiro đó.”
“Nếu Satou nói thế thì đành vậy… Nhưng có thể bé Mashiro không thích đâu, nên kiềm chế thôi nhé, được chứ?”
“Vâng.”
Không biết có hiểu hay không, Ayano hờ hững đáp lại lời khuyên của Sakakibara. Dường như Sakakibara đang rất lo lắng, nhưng tôi không nghĩ đó là điều nó cần phải bận tâm quá mức đâu.
Rồi Ayano nữa, cô ấy hẳn là đã nghiên cứu ít nhiều về mèo, dựa trên cách cô ấy chào hỏi chúng thay vì cứ thế mà tìm cách đụng chạm đột ngột. Bên cạnh đó thì mèo cũng giống như người vậy. Chúng sẽ phòng vệ bản thân trước những gì chúng không thích. Và khi cần thiết thì chúng sẽ vượt ra khỏi ranh giới ngay.
“Bé ấy đáng yêu và mềm mại hơn trong ảnh nhiều lắm nè.”
Đang khi tôi còn nghĩ về chuyện kia thì Mashiro đã nằm trong vòng tay của Ayano mất rồi. Ayano nhẹ nhàng vuốt ve Mashiro bằng bàn tay thạo việc đến bất ngờ, và hai mắt Mashiro híp lại, dù trông em có chút nhồn nhột.
Em đang không hề ép bản thân mình chiều theo Ayano, và tôi đã phần nào đó an tâm khi thấy cảnh đó và cũng nheo mắt mình lại luôn.