Món cà ri Mashiro làm cho tôi ngon đến mức tôi không có lời nào phàn nàn cả. Phần sốt được nêm cay hoàn hảo và khá đậm đặc, nên tôi đã lao vào ăn như một đứa trẻ vậy.
Trước khi chuẩn bị làm cơm, Mashiro đã dùng điện thoại để hỏi tôi rất nhiều câu mà tôi chẳng hiểu gì; nhưng có lẽ chúng không hẳn là vô ích.
"Cảm ơn vì bữa ăn. Ngon thật đấy."
"Cảm ơn vì bữa ăn. Cảm ơn anh nhiều ạ."
Thật xấu hổ khi phải thừa nhận rằng đây là một bữa tối thật ngon khiến tôi hài lòng đến mức còn ăn thêm phần thứ hai. Nhưng vẫn còn một ít sốt cà ri còn sót lại, và em đã nói chúng tôi có thể ăn nữa vào ngày mai. Với tôi thì ăn cà ri trong hai ngày liền không phải là vấn đề, nhưng Mashiro đã bảo em sẽ dùng chỗ đó để ngày mai nấu udon cà ri.
"Anh không biết là em có thể làm được một món cà ri xịn xò tới vậy tại nhà luôn đó."
"Không thành vấn đề ạ. Nó cũng chẳng khó lắm đâu anh."
Ít nhất thì cà ri do em nấu ngon hơn tất thảy những món cà ri tôi từng ăn. Song tôi không thể cảm thấy tốt hơn khi Mashiro cứ thế mà nói việc đó là không thành vấn đề.
"Lời nói ra bởi một cô nàng nội trợ toàn thời gian dù sao cũng mang một sức nặng khác biệt ha."
"N-Nội trợ..."
Khi tôi nói câu đó theo kiểu có chút bông đùa, Mashiro xấu hổ quay mặt đi. Thành thật mà nói thì trình độ nữ công gia chánh hoàn hảo của Mashiro cứ mang những nét của một người nội trợ chuyên nghiệp vậy.
...À mà, đúng là tôi không thể nói như thế về một cô gái trong độ tuổi như em được rồi.
Tôi nhúng cái đĩa sạch bóng không một hột cơm sót lại nào vào bồn nước rồi rửa nó cùng với cái của Mashiro. Cùng lúc đó, em đang thu quần áo phơi ở ngoài hồi sáng vào rồi cẩn thận gấp từng cái một.
Tôi đã giành việc rửa chén đĩa trước vì muốn chia sẻ công việc nhà với Mashiro nhiều nhất có thể. Thế mà em lại đi làm việc khác trong lúc rảnh. Có thể coi đó là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi, nhưng với tôi thì lại khá là lo ngại đấy.
Lúc tôi nghĩ về điều đó trong khi quan sát Mashiro gấp quần áo, tôi chợt nhớ ra gì đó khi thấy chỗ đồ em đang cầm. Cũng đã được một thời gian rồi, đó là lúc tôi đi siêu thị để mua quần áo cho em. Vô tình tôi đã gặp phải Ayano, bạn gái của Sakakibara, và cô ấy đã hỏi tôi về việc đi gặp Mashiro.
Nếu hỏi tôi sớm hơn thì có khi tôi đồng ý rồi, thế nhưng khi ấy Mashiro đã biến thành người mất rồi. Không phải là tôi có ý giấu bí mật này khỏi Sakakibara và chị chủ nhà đâu, nhưng tôi vẫn có chút chưa sẵn sàng để liều.
Nhưng mà tôi chỉ đang do dự khi để họ thấy Mashiro trong dạng người thôi, còn lại thì chẳng sao cả. Thứ duy nhất tôi cần là sự đồng ý từ Mashiro. So với hồi trước thì tôi chắc là mình đã gần gũi hơn với Mashiro thêm đôi chút rồi, và hỏi em như thế sẽ không sao đâu.
"Mashiro này, anh hỏi em một câu được chứ?"
"Vâng, có gì vậy ạ?"
Mashiro thôi không gấp quần áo nữa, ngẩng đầu lên rồi quay sang tôi.
"Có lẽ Mashiro sẽ ngạc nhiên vì sự đột ngột này... nhưng anh có một người bạn muốn được gặp em đấy."
"E-Em á? Anh đừng nói đó là một người biết em đấy nhé...?"
"Không phải vậy đâu... Chà, em biết không. Nói dễ hiểu thì đó là một người cực nghiện mèo...''
Khi tôi đánh mắt đi chỗ khác và bảo với em như vậy, dường như Mashiro đã thỏa mãn với điều đó và nói, "À, ra là vậy...", nhưng lại với một vẻ mặt lảng tránh. Tôi đoán đó là một phản ứng tự nhiên mà thôi. Nếu lí do để gặp em đơn giản chỉ là người ấy là một người yêu mèo, hẳn là em sẽ mang một biểu cảm như vậy rồi.
"Nhân tiện thì... người đó có phải phụ nữ không ạ?"
"Hmm? Đúng rồi đó."
Đột nhiên tôi được hỏi một câu như vậy, và một dấu hỏi hiện lên trong đầu tôi trong thoáng chốc, nhưng rồi tôi cũng thông. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm khi Mashiro cũng là một cô gái, và hẳn là em sẽ có chút không thích khi bị một người đàn ông lạ chạm vào.
"Người đó là bạn của anh Satou đúng không ạ....?"
"À, không đâu. Anh có một thằng đồng nghiệp tên là Sakakibara, và bạn gái của nó là một người yêu mèo."
"E-Em hiểu rồi."
Mashiro buông tiếng thờ phào nhẹ nhõm. Dù Mashiro cư xử bình thường với tôi, nhưng có lẽ em thấy không ổn với những người khác giới. Nếu Ayano đến đây chơi, chắc chắn là cô ấy sẽ đi cùng Sakakibara rồi...
"Nếu có gì không ổn thì Mashiro này, anh sẽ từ chối luôn nhé, được không?"
"Không, không hẳn đâu ạ. Em ổn mà."
"Thật ư? Vậy thì tốt rồi..."
Điều duy nhất còn khiến tôi phiền lòng là em vẫn trông có chút lo lắng, nhưng thật an tâm khi thấy rằng em đã trở lại vẻ điềm tĩnh mọi khi.
"Hai người họ biết là có một con mèo bình thường trong nhà anh Satou nhỉ."
"Ừ. Nên là, em biết đấy, khó nói quá..."
"Vậy anh muốn em biến thành mèo khi họ ở đây sao ạ?"
"Cảm ơn em vì đã nhanh chóng hiểu ra nha."
Thật tình, cô nàng này hiểu ý tôi nhanh quá đấy. Cũng là một ý không tồi khi gọi Sakakibara và bạn gái của nó đến đây còn lúc khác thì Mashiro vẫn cứ ở trong dạng người. [note43687]
"Thế thì nếu đến hôm ấy thì anh có thể nhờ em giúp được chứ...?"
"Tất nhiên rồi ạ. Đây là nhà của anh Satou mà, nên anh cứ bảo em lúc nào cũng được."
Mashiro mỉm cười dịu dàng với tôi khi em nói thế. Tôi cũng cảm thấy phiền khi toàn tận dụng em cho mấy chuyện thế này chứ. Tôi nên cảm ơn em không chỉ vì đã làm việc nhà, mà còn là luôn giúp cho kể hoạch của tôi thuận lợi nữa mới được.
"Cảm ơn em nhé Mashiro."
Với cảm giác ấm áp bao trùm lồng ngực, tôi cũng mỉm cười lại với em.