[note43618]
Sau khi bị tấn công dồn dập bởi những câu hỏi kỳ lạ từ Mashiro, tôi đọc sách để giết thời gian trong khi Mashiro đang đứng bếp. Như mọi khi, khoảng thời gian trước bữa tối cứ làm tôi lo lắng thế nào ấy.
Kể từ lần đầu Mashiro nấu ăn cho tôi đến giờ cũng được một thời gian rồi, nhưng tôi vẫn không thể quen với việc này nổi. Hơn nữa là, việc không thể giúp em nấu ăn làm tôi cứ bận tâm mãi.
Tóm lại thì đã xuất hiện một thực tế không thể chối cãi là tôi - một tấm chiếu mới trong việc nấu nướng, chẳng thể làm gì giúp Mashiro - một cô nàng nội trợ giàu kinh nghiệm. Tôi thường xuyên hỏi Mashiro liệu tôi giúp gì được cho em không, nhưng câu trả lời luôn luôn là không. Tất nhiên, tôi chẳng giúp em được gì hết rồi.
Rõ ràng là tôi biết em không có ý bảo tôi cản trở em hay gì cả. Nhưng đâu đó trong thâm tâm tôi, vẫn có lúc cảm thấy xấu hổ về bản thân vì đã giao gần hết việc nhà cho Mashiro.
Giả như Mashiro biết tôi cảm nhận thế này, có lẽ em sẽ giáo huấn tôi một chập, rằng tôi đang quá tự ti đấy. Thiệt tình thì tôi không đủ tốt như em đã nói về tôi đâu…
Khi đang ngẫm nghĩ về chuyện này, đột nhiên có mùi cay xộc vào mũi tôi. Tôi không biết tối nay mình ăn gì, nhưng mùi đó đặc biệt quá.
“Phải chăng, chỉ là phải chăng thôi, bữa tối nay sẽ có cà ri sao?”
“Anh nói đúng rồi ạ. Anh có thể nhận ra nó từ mùi hương nhỉ.”
Tôi không thể không hỏi Mashiro, người đã buông tiếng cười khi em khuấy chiếc nồi với cà ri bên trong.
“Đó là viên cà ri bán sẵn anh mua hôm trước à.”
Tôi đã luôn phụ trách việc mua đồ tạp hóa vì nghĩ sẽ nguy hiểm lắm nếu để Mashiro ra ngoài một mình. Vì thế nên gần đây, tôi đã có thể đoán được thực đơn bữa tối dựa trên các nguyên liệu mình mua. Hôm đó em đã nhờ tôi mua viên cà ri từ cửa hàng, nên lần này sẽ là vấn đề nhỏ như con muỗi mà thôi.
Kết quả là mùi thơm độc đáo của cà ri đã kích thích cơn thèm ăn của tôi. Đã lâu rồi tôi chưa ra ngoài để ăn cà ri, nhưng cái suy nghĩ về món cà ri nhà làm của Mashiro khiến dạ dày tôi cồn cào cả lên.
“Xin lỗi vì hỏi anh khi mà em đã làm xong mất rồi, nhưng anh có thích cà ri không ạ?”
“Dĩ nhiên. Anh chẳng thích hay ghét quá nhiều thứ đâu.”
“Nhưng lúc đầu hình như chế độ ăn của anh có hơi mất cân bằng đó .”
“Thế thì anh mắc nợ em rồi đó, Mashiro à.”
Tôi không thể bật lại Mashiro được vì mức sống của tôi quá thấp đi, nên tôi chẳng thể chỉ ra chính xác những yếu kém của bản thân.
Không có nhiều sở thích chẳng phải là điều dối trá đâu, mặc dù nó chỉ là để biện hộ thôi. Chỉ có điều tôi không đoái hoài mấy đến việc nấu ăn lắm và dùng thời gian như một cái cớ để bỏ qua chuyện này. Thật hối hận vì tôi đã để nó tiếp tục tái diễn mà không cảm giác tội lỗi khi mình đã sống một cuộc đời như vậy mà.
“Không phải, không phải đâu ạ, em chỉ đang làm những gì mà em có thể thôi.”
Mashiro nói và nở nụ cười nhẹ khi tôi cúi đầu thật sâu trước em. Tôi không nghĩ Mashiro thực sự hiểu rõ việc chuẩn bị bữa ăn cho một người đàn ông sống một mình sẽ hữu ích với anh ta thế nào đâu.
Chỉ cần đổi món ăn thôi, cuộc sống hằng ngày của tôi đã trở nên phong phú và thú vị hơn nhiều.
Phong phú hơn trong cảm nhận của tôi khi thức dậy vào buổi sáng, trong động lực và sự tập trung cho công việc. Và trên hết là tinh thần của tôi đã trở nên dồi dào hơn. Tất cả điều đó được cải thiện nhờ chế độ ăn của Mashiro, và tôi đã tự mình chứng kiến hết thảy.
Trước khi Mashiro đến đây, Sakakibara và những người bạn khác bảo tôi rằng đôi mắt tôi trông mất sức sống đến nỗi hằn cả vết chai lên tai. Tuy nhiên, gần đây, Sakakibara nói rằng dường tôi đang hồi sinh. Đối với bản thân mình, tôi không có ý định trông như cái xác chết đâu, mặc dù…
Vì thế mà với tôi, sự xuất hiện của Mashiro rất đỗi quan trọng. Thành thật mà nói thì tôi đã phụ thuộc vào mối quan hệ này đến mức chẳng thể tưởng tượng ra viễn cảnh Mashiro không còn bên cạnh mình nữa.
“Cám ơn Mashiro vì tất cả nhé.”
“Ểể. Đ-đột nhiên anh làm sao thế ạ…?”
“Thật đấy, Mashiro đã luôn giúp anh rất nhiều đó. Cám ơn em thêm lần nữa nhé.”
“Đ-điều đó không đúng mà. Em cũng…”
Mashiro trộn cà ri và đuôi thì không ngừng ngọ nguậy, khuôn miệng em bối rối khiến câu nói cất lên thật khó khăn. Tôi đã luôn cố thể hiện sự biết ơn của mình bằng lời nói càng nhiều càng tốt, nhưng Mashiro không hiểu cho lắm nhỉ. Như bây giờ chẳng hạn, em đang tỏ ra khiêm tốn, và đôi khi cười một cách miễn cưỡng, và việc này cứ khiến tôi bị phân tâm hoài.
Đứng dậy khỏi sofa, tôi đến bên cạnh em để bản thân không bị xao nhãng nữa. Khi tôi quan sát khuôn mặt Mashiro từ một bên, em đang ngó sang chỗ khác với đôi má ẩn hiện chút sắc đỏ và cố tỏ ra thờ ơ nhất có thể.
“Cám ơn vì đã ở bên anh trong ngôi nhà này nhé, không chỉ vì thức ăn và việc nhà đâu.”
“Nya. C-cái gì thế ạ? Hôm nay anh Satou cư xử lạ quá đi.”
“Em xấu tính quá đấy. Không lạ đâu, anh có ý như vậy thật mà.”
Khi tôi đến gần em hơn, em quên béng vụ trộn cà ri và tỏ ra hốt hoảng.
Rồi tôi nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên đầu em. Sau đó là di chuyển nó thật chậm rãi. [note43619]
“Anh biết anh chẳng có gì để cảm ơn em cả, nhưng anh thật sự trân trọng điều đó đấy.”
“...Em cũng biết ơn như anh mà. Nên là… rất cảm ơn anh ạ.”
Có thể em xấu hổ vì cái xoa đầu đó, nhưng với giọng nói nhỏ xíu, em chấp nhận tình cảm của tôi và đáp lại lời cảm ơn. Thậm chí tôi còn cảm thấy say đắm cô nàng hiếm khi thật thà này đến lạ, và suýt nữa là đã ôm em rồi, may mà dừng lại kịp lúc được.
Ngay cả khi em còn ở hình dạng mèo, kiểu đụng chạm da thịt duy nhất mà tôi có là vuốt ve cơ thể em, nhưng như thế đúng là có hơi quá rồi. Mashiro nhìn tôi với biểu hiện kì lạ trên khuôn mặt trong khi những suy nghĩ đó khiến tôi giật nảy mình
Tôi xoa đầu em để lấp liếm điều đó, và khi trông thấy em trở nên càng bối rối hơn, tôi cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại.