Vài ngày sau sự việc hôm nọ, tôi lại đến trung tâm mua sắm.
Lần này, mục đích của tôi không phải là để mua quần áo, mà là tìm cách liên lạc với Mashiro.
Ngày hôm trước, do việc ở công ty cần phải tăng ca nhiều, hệ quả là tôi đã tạo cho Mashiro vô số rắc rối. Mashiro bảo rằng điều đó khó mà tránh khỏi vì đó là công việc của tôi, nhưng tôi thật sự cần suy ngẫm về điều này.
Kể cả khi tôi chắc chắn rằng nó bắt nguồn từ công việc đi chăng nữa, nếu tôi nói trước với em thì đã không thành vấn đề lớn như vậy. Đó là lỗi của tôi vì không lường trước việc sẽ xảy ra, cũng như không tìm được cách liên lạc với Mashiro.
Chắc chắn bản thân Mashiro chẳng để ý đâu, nhưng không có gì đảm bảo rằng những chuyện này sẽ không diễn ra trong tương lai. Vì em đã hết lòng giúp tôi trong cuộc sống này, nên tôi muốn lấp đầy những khoảng cách ấy để có một tương lai tốt đẹp hơn. Và trên hết là tôi muốn chắc chắn rằng khi có chuyện xảy ra ở nhà, Mashiro có thể gọi cho tôi ngay.
Với khả năng sinh tồn của Mashiro, đời sống cá nhân của em không có gì phải lo cả. Tuy nhiên, có rất nhiều yếu tố bên ngoài như thiên tai, trộm cắp và rủi ro mà con gái ở một mình phải đối mặt.
Ý tôi là, trông em giống một học sinh trung học bình thường vậy. Việc tôi, với tư cách một người giám hộ, sẽ chăm sóc cho em ấy là điều hiển nhiên rồi còn gì.
“Anh muốn tặng cho Mashiro một thứ nè.”
Khi từ trung tâm mua sắm về nhà, tôi ngay lập tức gọi cho em ra và nói vậy. Lấy chiếc hộp đựng cái “thứ đó” từ túi giấy mình mang về ra, tôi đặt nó trước mặt em.
Mashiro hỏi tôi, “Em mở nó ra được chứ?” Tôi gật đầu, cảm thấy trong lòng có chút lo lắng. Mashiro cẩn thận mở hộp và nắp một cách chậm rãi rồi nhìn vào bên trong.
Sau đó, em tròn mắt khi chứng kiến những thứ bên trong hộp.
“C-cái gì vậy ạ…”
Thứ em đang nhìn chằm chằm có màu trắng với màn hình màu đen, một thiết bị điện từ có kích thước bằng bàn tay con người. Đó chính là một thiết bị di động, hoặc nói cách khác là điện thoại thông minh, thứ mà bất cứ người hiện đại nào đều sẽ có.
“Ừ, nó cũng giống cái của anh đó.”
Ngoại trừ màu sắc, tôi chọn mẫu và size giống với mình để dễ nhận ra hơn. Tôi chỉ cần dạy em cách sử dụng nó là được.
“K-không phải chứ. Cái này là… điện thoại thông minh phải không ạ?”
“Chính xác.”
“Đồ mới tinh luôn… hả anh?”
“Đúng rồi.”
“...”
Tôi gật đầu để đáp lại Mashiro, người vừa hỏi tôi một điều khá là hiển nhiên. Em thấy tôi cùng với nó và dường như em cũng biết về mấy cái điện thoại, nhưng em đã không thể tin được rằng trước mặt mình có một chiếc mới tinh như thế này.
“Hay là em không muốn dùng cái giống của anh?”
“Không, không phải vậy đâu.”
Khi tôi buông một chút lời chọc ghẹo với Mashiro lúc này đã im lặng vì một lý do nào đó, thì em lên tiếng phủ nhận, vốn là việc rất hiếm khi xảy ra. Tôi có thể phần nào đó nhận ra từ tông giọng của em rằng, đây không phải sự đáp trả cho câu đùa của tôi.
Đầu ngón tay em chạm nhẹ vào chiếc điện thoại đựng trong hộp.
“...Anh Satou đã cho em rất nhiều thứ. Hơn cả những gì em có thể trả lại cho anh nữa.”
“Không to tát đến thế đâu mà…”
Mashiro lần theo màn hình tựa như đang hồi tưởng lại kỷ niệm cũ, sau đó em nhấc đầu ngón tay khỏi chiếc điện thoại.
“Đúng là như vậy đó ạ. Thế nhưng… em không thể chấp nhận một thứ mắc tiền như vậy được.”
Mashiro nghiêm túc nhìn tôi. Biểu hiện trên mặt cho thấy em không có ý định từ chối chỉ vì cảm thấy khó chịu, và rằng Mashiro có cái tôi của riêng mình.
Đúng là trong quá khứ, tôi cho Mashiro nhiều thứ thật. Theo quan điểm của tôi thì, tôi nghĩ mình đa nhận được nhiều điều từ Mashiro hơn cả những gì em có từ tôi nữa, nhưng vì em đã nói vậy rồi, tôi chẳng thể nói gì khác cả.
Nhưng lần này đây, tôi muốn đưa cái di động này cho Mashiro vì mục đích của riêng tôi.
“Có một điều anh muốn xin lỗi em trước.”
Đinh ninh rằng có khi em không nghĩ xa đến vậy, tôi chớp lấy cơ hội mà nắm lấy bàn tay Mashiro. Em thốt lên một tiếng “ơ” nho nhỏ và nhìn chằm chằm về phía bàn tay đang bị nắm.
Bàn tay em ấm thật, nhưng mềm mại quá, và tôi bỏ qua sự do dự trong lòng để nói tiếp.
“Em biết mấy ngày trước anh phải làm việc và về nhà muộn không? Đó là vì thứ này đây…”
“...Em thật tình không để ý đâu ạ. Từ đầu thì ngay cả việc nấu ăn cũng là do em tự mình làm hết mà.”
“Kể cả như vậy, với anh thì nó vẫn chưa ổn đâu. Hơn nữa… sau ngần ấy thời gian, anh đã lo rằng anh không thể liên lạc với Mashiro nếu có chuyện gì xảy ra với em.”
“Anh lo lắng quá rồi anh Satou ạ…”
Em thở dài ngao ngán. Có lẽ tôi đang bảo vệ em quá mức mất rồi. Nhưng nếu tôi nghĩ về sự an toàn của Mashiro, thì chẳng phải làm một chuyện như thế này là điều bình thường khi đứng ở vị trí của một người bảo hộ sao?
“Dù sao đi chăng nữa, anh vẫn muốn em giữ nó như một cách để liên lạc, không chỉ đơn thuần cho bữa cơm tối, mà còn cho tương lai nữa. Đây chẳng phải là quà cáp đâu, mà yêu cầu của anh đó.”
Tôi nắm lấy bàn tay chưa bị thuyết phục của Mashiro một lần nữa và cúi mình xuống trước em. Tôi có thể hiểu được em khiêm tốn thế nào, vì tôi luôn nhận được mọi thứ từ em ấy.
…Nhưng đây là yêu cầu của tôi, dù cho nó thật ích kỷ. Tôi biết như thế là vì cá nhân tôi, nhưng lần này là lần duy nhất tôi không thể bỏ qua được.
Tôi không chắc liệu tâm tư mình có truyền đạt tới em không, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay Mashiro của tôi đột nhiên bị siết lại. Như thể được dự báo trước, tôi ngước lên và nhìn khuôn mặt em, trên đó là một nụ cười dịu dàng nhưng lại mang một chút vẻ cam chịu.
“...Em hiểu rồi ạ. Nếu anh nói thế em sẽ xem đó như một lời cảm ơn vậy.”
“Chà… cảm ơn Mashiro nhé.”
Tôi nắm tay Mashiro và dùng tay kia xoa đầu em khi nói lời cảm ơn. Còn em thì nhìn tôi với vẻ mặt bấn loạn khó tả rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác.