“Tao xin lỗi vì đã bắt mày ở lại nhé Satou.”
Bên trong văn phòng trống vắng, tôi đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính còn Sakakibara thì đang ngồi bên cạnh tôi. Dù cho đang trong giai đoạn chuyển mùa và ngày đã trở nên dài hơn, nhưng bên ngoài cửa sổ vẫn tối om và tôi chẳng cần phải nhìn vào đồng hồ để biết rằng màn đêm đang buông xuống.
“Đừng lo. Chúng ta lo lắng cho nhau mỗi khi cần thiết mà.”
Thái độ của Sakakibara so với mọi khi thì hơi chùng xuống, nên tôi đã lên tiếng để làm nó vui lên. Hôm nay, trái với thường ngày, tôi và Sakakibara đang tăng ca cùng nhau, nhưng chỗ công việc đang làm này vốn lại chẳng thuộc về chúng tôi.
Không phải là do chúng tôi bị ép làm thế vì một lý do đen tối gì đâu. Chỉ là do nhiều hoàn cảnh khác nhau, khối lượng công việc của Sakakibara đã trở nên khổng lồ, và giờ thì tôi ở đây để giúp nó.
“Nhưng như thế được không? Tao cứ tưởng bé Mashiro đang đợi mày ở nhà chứ…”
“Chúng mình tưởng giống nhau đấy.”
Sakakibara lo lắng hỏi tôi trong khi nó nghiêm túc dán mặt vào máy tính. Sakakibara đúng là một người rất đa cảm, dù cho cô bạn gái yêu dấu của nó có lẽ đang ở nhà đợi nó.
Tôi lo cho Mashiro nhiều lắm chứ, nhưng chỉ là lúc trước thôi… vì so với hồi em còn ở dạng mèo thì giờ không còn quá đáng ngại nữa. Quan trọng hơn là tính cách em rất điềm tĩnh còn sức sống thì mãnh liệt cơ mà. Nếu bỏ qua mấy yếu tố ngoài lề thì chẳng có gì phải lo lắng cả.
“Vậy thì vì bé Mashiro, chúng ta nên hoàn thành cái này nhanh thôi.”
“Cùng vì bạn gái của ai đó luôn nhé.”
Chúng tôi cười với nhau rồi tiếp tục công việc, cả hai đều lấy lại tinh thần cho những người chúng tôi yêu quý.
“Muộn lắm rồi đấy…”
Mặc dù đã cần tới cả hai người làm, chỗ công việc nhiều như núi ấy vẫn tốn một đống thời gian. Nhưng chỉ cái suy nghĩ dồn hết nhiêu đó việc cho một mình Sakakibara cũng đủ để khiến tôi lạnh run cả sống lưng rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi về trễ đến thế này kể từ khi Mashiro đến ở nhà tôi. Cảm thấy có lỗi và một chút gì đó áy náy, tôi mở cánh cửa trước ra.
“Anh về rồi đây.”
Tôi gọi to vào trong căn phòng đang sáng đèn. Thế nhưng tôi lại không nhận được lời đáp lại như mọi lần. Bước vào phòng khách, tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra thì phát hiện Mashiro đang ngủ ngon lành bên chiếc bàn nơi thức ăn đã được chuẩn bị.
Thức ăn đã được bọc lại và hẳn là em đã ngủ quên mất trong khi chờ tôi về nhà vì nhận ra rằng tôi sẽ về trễ. Tôi cảm thấy có chút khó chịu khi phải đánh thức em, nhưng không thể để em thế này được, nên tôi khẽ lay người rồi gọi tên em.
Rồi sau khi nhìn tôi ánh mắt mơ màng ngái ngủ, em đã nhận ra sự có mặt của tôi và ngay lập tức bật dậy.
“Anh Satou. Xin lỗi ạ, em…”
“Không, anh cũng xin lỗi vì đã đánh thức em.”
Đúng như mong đợi, Mashiro hoảng hốt nhảy dựng lên, điều đó khiến tôi cảm thấy thật tệ. Mashiro luôn ngủ với một vẻ mặt đáng yêu, hạnh phúc, nên cảm giác ấy lại càng trở nên tồi tệ hơn.
“Em vẫn chưa ăn sao?”
“À, vâng. Em đang định ăn chung với anh Satou ạ.”
“R-Ra vậy…”
Trên bàn có đủ thức ăn cho cả hai chúng tôi, và tôi ngay lập tức nhận ra rằng Mashiro vẫn chưa ăn gì cả. Cho đến khi tôi về nhà thì Mashiro vẫn chưa ăn, và em đã nói tôi biết điều đó cứ như một lẽ thường tình. Tôi cứ đinh ninh là em đã dùng bữa và tắm rồi cơ, nên tôi cảm thấy thật sự có lỗi.
“Hôm nay anh phải tăng ca đột xuất. Xin lỗi vì khiến em đợi nhé Mashiro.”
“Không đâu ạ, nếu đó là công việc của anh thì không làm khác được mà. Anh sẽ đi hâm nóng lại đồ ăn một chút ạ.”
Nói rồi Mashiro đem chiếc đĩa đang được bọc lại xuống bếp. Trông theo bóng lưng em, tôi không thể không cảm thấy tội lỗi.
Dường như Mashiro không bận tâm lắm, nhưng tôi đã nhận ra rắc rối tôi đem lại cho em lớn đến chừng nào. Đúng thật là tôi đã phải làm thêm giờ và có lẽ điều đó là không thể tránh khỏi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã không cân nhắc đến hoàn cảnh của Mashiro và không lo lắng cho em, vốn là điều tôi sẽ không bao giờ làm nếu chúng tôi sống cùng nhau. Sau cùng thì Mashiro và tôi đã trở thành bạn được gần hai tháng rồi. Chúng tôi càng tin tưởng nhau bao nhiêu, thì lại càng coi nhẹ sự quan tâm lẽ ra là buộc phải có bấy nhiêu.
“Xong rồi đó. Của anh đây ạ.”
“A-Ahh. Cảm ơn em… Mời cả nhà dùng bữa.”
“Mời cả nhà dùng bữa.”
Việc dùng lịch làm việc ra làm một cái cớ để trốn tránh làm việc nhà mà không thông báo chẳng có gì là ích kỷ cả. Nếu có một khả năng nào đó để làm gián đoạn lịch làm việc của người khác, thì điều tối thiểu bạn có thể làm là hành động thật thích hợp… hay ít nhất là lịch sự như một con người.
Tôi nhai một thìa cơm thơm ngon, vốn luôn như mọi khi, rồi đặt đũa xuống và một lần nữa cúi đầu trước em.
“Mashiro. Xin lỗi em vì chuyện ngày hôm nay. Nó sẽ không xảy ra lần nữa đâu. Anh xin lỗi.”
“Anh không cần phải xin lỗi nhiều như vậy đâu. Anh đã không thể báo trước cho em biết do công việc ấy đột xuất mà. Làm ơn ngẩng đầu lên đi ạ.”
Trong khi Mashiro vội vã lay vai tôi, tôi nghe được những lời em nói và vô thức ngước lên. Khi Mashiro đã yên tâm rằng tôi đã ngẩng đầu lên rồi, thì tôi lại vừa nghĩ ra được một chuyện.
Đó là một ý tưởng đơn giản thôi. Nếu bằng cách nào đó tôi liên lạc được với em, có thể tôi sẽ tránh không cho điều tương tự xảy ra nữa. Và nếu có chuyện gì xảy ra với em, em cũng có thể ngay lập tức liên lạc được với tôi. Một thứ như thế có thể giải quyết được mọi thứ.
Tôi nhìn chằm chằm vào “thứ đó” trong tay mình và quyết định kế hoạch của tôi cho cuối tuần.