Cô thay bộ trang phục khác rồi đi ra ngoài chính điện.
Lúc này mười hai vị ca ca đã đang ngồi quanh chiếc bàn dài với đầy những món ăn thịnh soạn.
Ngay khi cô vừa xuất hiện, Nguyệt Phách, ngũ ca của cô liền nói lớn:
"Tiểu Mẫn, muội đến rồi."
Nghe lời này, các vị ca ca còn lại cũng đồng loạt nhìn về phía cửa lớn nơi cô đang tiến vào.
Cô đứng lại ngắm nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn ngon mắt mà cái bụng cô cũng bắt đầu réo lên phản chủ.
"Muội tính đứng ăn hay sao." lục ca Nguyệt Giang thấy cô đứng ngắm cả bàn đồ ăn thì nói
"Huynh đừng có lớn tiếng với muội ấy.
Tiểu Mẫn, lại đây với Luân ca." thất ca vừa nói vừa kéo cô ngồi xuống
"Mấy huynh cứ chiều muội ấy riết thành hư." Giang ca vẫn dùng gương mặt lạnh lùng mà nói
"Chẳng nhẽ đệ không chiều muội ấy sao? Cả bàn đồ ăn này không phải đệ chỉ đạo à." nhị ca Nguyệt Phong nói lại khiến mọi người cùng bật cười chỉ có lục ca là xấu hổ đến mức giận ngược quay mặt đi
"Nói bọn ta chiều Tiểu Mẫn vậy ai là người đầu tiên chạy đến xin mẫu thân thay cho muội ấy? Đến giày cũng đi nhầm chiếc này chiếc nọ, lục ca, huynh nói mà không biết ngượng sao." thập nhất ca Nguyệt Thanh của cô cũng góp vui
Lời của Nguyệt Thanh mới khiến cô để ý, bình thường Nguyệt Giang luôn là người nghiêm chỉnh, cẩn thận nhất.
Bộ trang phục xanh ngọc lại đi với đôi giày một chiếc trắng một chiếc đen.
Nhìn đúng là có chút buồn cười nhưng cũng có chút đáng yêu.
"Tiểu Mẫn, bát ca, cửu ca với thập ca của muội phải đi lịch kiếp rồi.
Mấy huynh ấy nói lát nữa sẽ mang quà về cho muội." Nguyệt Diệp nói nhanh
"Ò." cô vừa ăn đầy mồm vừa ò một tiếng
"Muội đó, ăn từ từ thôi.
Bọn ta đâu có tranh của muội." Nguyệt Vũ vừa nói nhưng tay vẫn liên tục gắp thức ăn vào đ ĩa hộ cô
"Ba huynh ấy lần này đi lịch kiếp xong sẽ thăng lên Hoa Giáng Tiên phải không?" Nguyệt Thanh hỏi
"Ừm.
Giờ chỉ còn Tiểu Mẫn với hai đệ là Hoa Yêu thôi." Vũ ca nói
"Không vội, bọn đệ theo Tiểu Mẫn." Nguyệt Thanh đáp, Nguyệt Diệp cũng nhanh chóng gật đầu theo sau
"Mà lịch kiếp có lâu không? Khi nào mấy huynh ấy về vậy?" cô vẫn vừa ăn vừa nói nhưng ánh mắt lại nhìn ra phía cửa
"Khi nào muội thấy đại ca uống hết chén trà đó, chắc chắn họ sẽ xuất hiện." Nguyệt Vân đáp
"Mà sau này muội trở thành Hoa Thần rồi...!đã nghĩ đến chuyện chọn Hoa Quân chưa?" Nguyệt Giang hỏi, theo sau đó là những ánh mắt tò mò cũng có phần mong chờ của những vị ca ca khác
"Muội không trở thành Hoa Thần sớm vậy đâu.
Muội vẫn còn muốn chơi thêm một thời gian.
Mà muội cũng không muốn thành thân.
Chỉ cần nghĩ đến việc chọn ai làm Hoa Quân để qua được bài kiểm tra của các phụ thân với các huynh thôi, muội cũng thấy thương cho họ rồi."
"Nếu khó quá có thể chọn kết hôn cận huyết." Nguyệt Quân lúc này mới lên tiếng
"Hửm?" cô hơi khó hiểu
"Hiểu đơn giản là muội có thể chọn một trong số bọn ta." Nguyệt Phong tiếp lời, lúc này cô liền quan sát mọi người một lượt rồi gật đầu nhẹ
"Muội đó, tốt nhất là nên như vậy.
Chứ để muội chọn một tên Tiểu Hoa Yêu tầm thường hay một tên ngoại tộc chắc chắn sẽ không được ta đồng ý." Nguyệt Giang nói
"Tại sao không được lấy người ngoại tộc chứ?"
"Thiên Giới và Ma Giới luôn nhòm ngó đến Nguyệt Linh Thạch để huỷ đi Yêu Giới.
Các tộc yêu khác thì lại muốn chiếm được Nguyệt Linh Thạch vì sức mạnh của nó.
Nên bao đời nay Hoa Thần nếu không phải chọn người trong tộc để kết hôn cũng sẽ là chọn huynh đệ ruột." Nguyệt Giang nói vậy nhưng cô cũng chỉ gật đầu nhẹ một cái
Lúc này bên ngoài cửa truyền đến tiếng gọi:
"Tiểu Công Chúa, bọn ta về rồi." giọng của bát ca, Nguyệt Kim.
Vị bát ca này của cô luôn như vậy, chưa thấy người đã thấy tiếng.
"Tiểu Mẫn." cửu ca, Nguyệt Lam vừa nói vừa bước vào.
Còn thập ca, Nguyệt Xích thì không nói năng gì chỉ vội đổi từ bộ trang phục hồng nhạt sang bộ trang phục trắng thường ngày.
"Mấy huynh cuối cùng cũng chịu về rồi." cô cảm thán
"Sao vậy, nhớ bọn ta rồi à." Nguyệt Xích vừa nói vừa xoa đầu làm rối tóc cô
"Muội nhớ các huynh chết đi được.
Nhớ đến nỗi không ăn ngon luôn." cô giả bộ làm nũng mà nói vì cô nhớ lúc nãy Nguyệt Diệp có bảo mấy huynh ấy sẽ mang quà về cho cô.
Mấy vạn năm nay cô luôn quanh quẩn ở Hoa Sơn này, đồ ngon vật lạ đều là các ca ca đi nhân gian đem về cho cô.
Chứ một Tiểu Hoa Yêu không chịu tu luyện mà suốt ngày đi phá làng phá xóm như cô đã sớm bị mẫu thân đại nhân nhốt tại Hoa Sơn không thể đi đâu.
Nhưng sắp tới cô có thể tha hồ mà đi chơi đâu cô muốn rồi.
"Muội ăn không ngon mà cả bàn đồ ăn đều sạch sẽ đến vậy sao." Nguyệt Kim nhìn cả bàn đồ ăn không còn chút gì thì nói
"Huynh đừng có trêu muội ấy.
Tiểu Mẫn, ta mang đồ ăn ngon về cho muội này.
Bánh đậu đỏ, rượu hoa đào còn có cả kẹo hồ lô muội thích." Nguyệt Lam vừa nói vừa bày đống đồ ăn lên bàn
"Ấy, có rượu thì phải có thịt.
Trùng hợp ta cũng mua vịt quay cho tiểu công chúa đây." Nguyệt Kim nói rồi đặt cả con vịt quay thơm nức mũi lên bàn khiến mắt cô sáng lên
"Hai đệ tính dạy hư Tiểu Mẫn của bọn ta hay gì.
Sao lại để cho Tiểu Mẫn uống rượu được." Nguyệt Giang vừa nhăn mặt vừa nói, tay còn tính lấy đi mấy hũ rượu trên bàn nhưng nhanh chóng Nguyệt Kim đã tránh được mà giữ lại mấy vò rượu ấy
"Lục ca, bọn đệ đâu tính cho tiểu công chúa ôm trọn mấy bình rượu này chứ.
Rượu này nhẹ không sợ say, hơn nữa tiểu công chúa đã tu lên Hoa Yêu, cũng nên chúc mừng chẳng phải sao.
Đại ca, huynh thấy có phải không." Nguyệt Kim nói khiến mọi người đều nhìn về phía đầu bàn nơi Quân ca đang ngồi.
Thấy huynh ấy gật đầu nhẹ một cái, cô và Nguyệt Kim liền thở phào nhẹ nhõm rồi vui mừng mở mấy vò rượu thơm nức mũi kia ra.
"Nguyệt Xích, đệ mua gì cho Tiểu Mẫn vậy?" Nguyệt Lam nói mới khiến cô chút ý
"Ta biết thế nào hai huynh cũng mua đồ ăn nên ta mua cái khác." Nguyệt Xích nói với vẻ tự hào, một tay vẫn còn để ra phía sau như giấu cái gì đó
"Xích ca, cái gì vậy?" cô lon ton đi lại xem xem Nguyệt Xích nhà cô đang giấu gì đằng sau
Huynh ấy không nói mà chỉ giơ chiếc hộp ấy ra trước mắt cô rồi từ từ mở chiếc hộp ra.
Chiếc gỗ đơn giản nhưng tinh xảo, bên trong được bọc một lớp nhung đen mịn, bảo quản cẩn thận từng món đồ trông đó.
Một bộ trang sức màu đỏ nổi bật với hoa tai, vòng ngọc và cây trâm hoa mẫu đơn tinh xảo.
Chiếc trâm với thân vàng đơn giản cùng với bông hoa mẫu đơn đỏ to tạo điểm nhấn.
"Mấy cái này đỏ đỏ này là gì vậy Xích ca?" cô vừa quan sát vừa hỏi
"Nha đầu ngốc, đây là hồng phỉ thuý."
"Thập đệ, đệ cũng đặt quá nhiều tâm tư rồi." Nguyệt Lam vừa nói vừa vỗ vai Nguyệt Xích một cách ẩn ý
"Để ta cài lên cho muội." Nguyệt Xích nói rồi cài chiếc châm lên tóc cô
Ngay lập tức, cô hỏi mấy vị ca ca của cô một cách hí hửng:
"Thế nào có xinh không?"
"Xinh." Nguyệt Vân nói một cách khẳng định
"Ừm.
Hợp với muội đó." Nguyệt Quân tiếp lời
"Đó là chuyện đương nhiên.
Ở tam giới tứ châu này còn ai có thể đẹp hơn Hoa Thần tương lai nhà ta chứ." Nguyệt Luân nói câu này khiến mọi người đều bật cười
Lời nói của Nguyệt Luân không hề quá.
Bao đời nay, Hoa Thần luôn được công nhận là người đẹp nhất tam giới tứ châu.
Nhưng mỗi khi có một Hoa Thần mới xuất hiện, Hoa Thần đương nhiệm sẽ bắt đầu giấu đi khuôn mặt mình dưới những chiếc mặt nạ.
Làm như vậy, sẽ không ai trong tam giới tứ châu nhìn thấy nhan sắc tàn phai theo năm tháng của Hoa Thần đương nhiệm, và họ sẽ luôn nhớ đến tháng ngày xinh đẹp nhất của người đó.
Hôm đó, các huynh đệ cùng cô uống rượu nói chuyện vui vẻ đến chiều tối.
Khi cô đã quá buồn ngủ cùng với hơi men trong người nên đã ngủ gục lúc nào không hay.
Tất nhiên các ca ca yêu quý của cô cũng đưa cô về tận giường, dọn dẹp xong xuôi mới rời đi.
Tính cách cô bao năm là vậy, vô lo vô nghĩ.
Thích cô sẽ tu luyện còn không thì một ngày của cô chỉ có ăn ngủ và chơi.
Hôm nào đặc biệt hơn thì sẽ đi quậy ai đó một phen.
Mẫn Hoa cô không sợ trời không sợ đất, cô có Hoa Thần mẫu thân chống lưng, có phụ thân giỏi y thuật lại còn có mười hai người ca ca yêu thương như bảo bối.
Các ca ca của cô đều cố gắng tu luyện mỗi ngày, nếu không phải Hoa Giáng Tiên thì cũng sẽ là Hoa Tiên Tử.
Chỉ có Nguyệt Thanh và Nguyệt Diệp là luôn bị cô kéo đi phá làng xóm nên khi nào cô muốn phi thăng mới phi thăng cùng cô.
Cô không muốn trở thành Hoa Thần chỉ đơn giản là vì cô vẫn còn muốn chơi, muốn tận hưởng cảm giác được bảo bọc này lâu hơn chút.
Ở Hoa tộc có những luật lệ rất kì quái ví dụ như, nam nhân tu tiên chỉ được tu đến Hoa Tiên Tử, thấp hơn Hoa Thần một bậc.
Hay nam nhân chỉ được mặc màu trắng, đen, nâu, xanh còn nữ nhân có thể mặc bất cứ màu gì họ thích.
Kì quái hơn là Hoa Thần sau khi thành thân sẽ hiến tế thân xác cho Nguyệt Linh Thạch để sinh con.
Nếu sinh ra toàn nam nhi sẽ bị tan biến vĩnh viễn.
Nếu có ít nhất một nữ nhi sẽ được bảo toàn tính mạng nhưng sau khi nữ nhi ấy tu luyện đến Hoa Yêu sẽ bị tước đi danh hiệu Hoa Thần.
"Tiểu Mẫn, mặt trời là lên từ bao giờ rồi.
Muội còn không chịu dậy!" giọng của Nguyệt Thanh đúng là phải sánh ngang với lôi thần khiến cô đang chìm trong giấc mộng đẹp cũng bị giật mình
"Tiểu Mẫn, muội còn không dậy.
Mẫu thân sẽ mắng đó." Nguyệt Diệp thì lại hở tí là lấy mẫu thân đại nhân ra doạ cô nhưng hơn bảy vạn năm nay lần chưa lần nào thành công
"Biết rồi.
Biết rồi.
Muội dậy rồi đây." cô uể oải bước xuống giường
"Tiểu Hoa Thần, hôm nay người muốn mặc màu gì?" Tiểu Điệp, tì nữ bên cạnh cô vừa hỏi vừa giúp cô chải tóc
"Đổi cả cách gọi rồi sao? Tiểu Hoa Thần, ta nghe không quen.
Cứ gọi như cũ đi.
Mà hôm nay có việc gì à?"
"Tiểu Hoa Thần, Hoa Cơ căn dặn lát nữa sẽ đưa người tới thiên cung nhập lễ phi thăng." Xà Bạch, cận vệ của cô quỳ từ nãy đến giờ bên ngoài tấm bình phong vội bẩm báo
"Nói với mẫu thân là ta không đi."
"Công chúa..." Tiểu Điệp vừa tính khuyên nhủ liền bị cô ngắt lời
"Lên đó một đống quy củ, ta nhớ không nổi, không muốn đi.
Để phụ thân, mẫu thân ta đi là được rồi."
"Con phải đi." mẫu thân cô đẩy cửa bước vào, đằng sau còn có Nguyệt Thanh và Nguyệt Diệp
"Mẫu thân...!mẫu thân, con thấy trong người không được khoẻ.
Lễ phi thăng gì đó, con cũng rất muốn đi nhưng thân thể lại không cho phép." cô vừa nói vừa giả vờ day day thái dương
"Giờ con là Tiểu Hoa Thần, không được tuỳ hứng như trước.
Đây là chuyện quan trọng, ta và phụ thân con đi thay không được."
"Sao vậy mẫu thân?"
"Sau khi nhập lễ phi thăng hoàn thành, con sẽ lập tức đi lịch kiếp.
Nếu con muốn nhanh chóng trở thành Hoa Thần thì phải lên thiên cung cùng ta.
Mau lên đó, ta với phụ thân chờ con." mẫu thân đại nhân của cô nói một tràng rồi rời đi, cô cũng để ý cánh hoa trên trán mẫu thân đã biến mất.
Đã đến lúc cô không còn được ung dung đi chọc phá mọi người nữa rồi.
"Vậy bọn ta ra ngoài đợi muội." Nguyệt Thanh nói xong liền kéo Nguyệt Diệp ra ngoài đợi cô sửa soạn
Tiểu Điệp sửa soạn cho cô hôm nay có chút khác với ngày thường.
Cô không thích mặc những tông màu quá sặc sỡ thay vào đó cô thích những màu như hồng nhạt hay trắng hơn nhưng hôm nay cô lại phải diện lên mình một thân đỏ rực.
Mái tóc dài đen được búi lên một nửa kết hợp cùng bộ nữ trang hôm qua Nguyệt Xích tặng cô.
Hình ảnh này cũng khiến chính bản thân cô thấy chút xa lạ..