Từ thuở khai thiên lập địa.
Trái đất bắt đầu hình thành tam giới tứ châu.
Núi Tu Di là trung tâm, nối liền giữa Thiên Giới, Trần Gian và Ma Giới.
Núi Tu Di hay còn là Đinh Trụ của đất trời, cân bằng vạn vật.
Thiên Giới là nơi cao nhất, chỉ có ánh sáng không có bóng đêm vì nơi đây có chín mặt trời, năm này qua năm khác soi sáng khắp Thiên cung.
Trần Gian lại chỉ xuất hiện một mặt trời, ngày ngày luân chuyển phân biệt giữa ngày và đêm.
Còn Ma Giới hàng vạn năm nay không có nổi một tia nắng.
Bắc Cô Lô Châu ở hướng Bắc núi Tu Di, người cõi ấy bình đẳng an vui.
Nam Thiện Bội Châu nằm về phương nam núi Tu Di.
Trung tâm châu này có cây Diêm Phù Đề.
Tây Ngưu Hóa Châu ở phương tây núi Tu Di, cõi này sanh sản rất nhiều Trâu người ta dùng trâu thế cho tiền bạc trong việc buôn bán, vì vậy nên gọi là "ngưu hóa".
Đông Thắng Thân Châu ở phương Đông núi Tu Di, người ở cõi này thân hình tốt đẹp hơn hết nên cũng kêu cõi ấy là Thắng Thân Châu.
Dù là thần, ma hay phàm nhân đều cùng chung sống hoà thuận với nhau hàng vạn năm cho đến một ngày...
Chín mặt trời của Thiên Giới biến mất, Nguyệt thần hiện thân, vạn vật bắt đầu có linh tính tạo nên một giới gọi là Yêu Giới.
Kể từ lúc ấy, Thiên cung bắt đầu có sao, Ma cung lần đầu xuất hiện tia nắng ấm và phàm nhân bắt đầu có tâm đen.
Họ bắt đầu biết tham lam, hận thù và buồn đau.
Yêu Giới bắt đầu xuất hiện ở khắp mọi nơi, núi cao, sông sâu hay rừng rậm đều có.
Yêu ma càng hoành hành thì các môn phái các ngày các xuất hiện nhiều hơn.
Người tu thành thần, kẻ tu thành ma nhưng Yêu Giới lại luôn là kẻ thù chung của tam giới tứ châu.
Và Hoa tộc là tộc đứng đầu và kiểm soát Yêu Giới, ngụ tại núi Thập Tứ Phong.
Hoa tộc là Yêu tộc đầu tiên xuất hiện nhờ một mảnh linh thạch của Nguyệt thần.
Ngày nào còn Nguyệt Linh Thạch thì Yêu Giới còn tồn tại, không thể huỷ diệt.
Cũng vì vậy mà Thiên Giới và Ma Giới ai cũng tìm cách chiếm đoạt Nguyệt Linh Thạch.
Do đó, Hoa tộc luôn có Hoa Thần, người canh giữ và bảo vệ Nguyệt Linh Thạch.
.....
Người con gái với mái tóc đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú.
Đôi mắt lười biếng nhắm lại cho dù ánh mắt trời đang cố len lỏi qua hàng mi cong kia.
Đôi môi đỏ chỉ làm tôn lên nước da trắng nõn nà, cũng khiến gương mặt xinh đẹp kia thêm phần tinh ranh, nghịch ngợm.
Khoác lên mình một bộ đồ màu trắng xoá như tuyết, nhưng nét tao nhã không tăng lên là bao mà giống với một tiểu bạch hồ.
Nữ nhân ấy nghịch ngợm mà trèo lên trên mái hiên của Phong Hoa Đài, nằm dài ra đó một cách lười biếng.
"Tiểu Mẫn, muội còn không luyện tập lát mẫu thân quay đây muội sẽ lại bị mắng đó." thập nhị ca Nguyệt Diệp lo lắng nhìn cô em gái đang nằm trên mái hiên đánh một giấc ngon lành.
"Diệp ca, khi nào thấy thân ảnh mẫu thân hãy kêu muội.
Nay dậy sớm, muội ngủ chưa có đã..."
"Muội mau xuống đây đi.
Tiểu Mẫn.
Muội...!muội không xuống là không được ăn trưa đâu."
"Ca ca, trò này cũ rồi." cô uể oải đáp
"Cũng tốt, món sườn xào hôm nay ta cũng không phải lo thiếu phần nữa." giọng nói của Hoa Thần Nguyệt Băng Hoa, mẫu thân cô.
Cô vội vàng ngồi dậy tính nhảy xuống nhưng không thể nhúc nhích.
"Tiểu Mẫn, hôm nay con không tu lên được Hoa Yêu đừng mong ăn cơm."
"Mẫu thân...!người nói vậy là làm khó con rồi.
Làm sao trong một ngày mà con có thể..."
"Con còn nói! Con xem con năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi! Hơn bảy vạn tuổi rồi, vẫn mãi ở cái vị trí Tiểu Hoa Yêu kia.
Con xem các ca ca con, ai ai cũng ngày ngày chăm chỉ luyện tập tu tiên.
Còn con, Hoa Thần tương lai, lại chỉ biết đến ăn, ngủ, chơi."
"Đâu có...!vẫn còn..."
"Nếu không vì con Nguyệt Diệp đã sớm thành Hoa Tiên Tử rồi.
Chứ không phải chỉ là một Hoa Yêu như bây giờ."
"....Mẫu thân, con biết lỗi rồi.
Người thả con ra trước đi, đừng giận hại sức khoẻ.
Ha."
"Mẫu thân, Tiểu Mẫn biết lỗi thật rồi.
Người tha cho muội ấy đi."
"Hôm nay con bé nhất định phải lên được Hoa Yêu nếu không, không được nghỉ."
"Mẫu thân..." Nguyệt Diệp cố gắng xin cho cô nhưng mẫu thân đã hất tay đi từ lâu mà không thèm ngoái đầu nhìn lại
Lúc này Thập Nhị ca của cô liền bày ra gương mặt bất lực.
Nhưng khuôn mặt thanh tú có đôi phần nhí nhảnh không giống tuổi ấy xị ra chỉ khiến cho người nhìn thấy đáng yêu mà càng muốn chọc.
"Diệp ca, huynh kệ muội.
Muội tự luyện được."
"Thập nhị ca của muội thà chết đói chứ không bỏ muội một mình."
"Diệp ca ngốc, huynh không đi, ai lén lấy thức ăn cho muội?"
"...Vậy ta đi nha." Nguyệt Diệp nói, vẻ mặt càng sầu não hơn
"Đi đi."
"Đi thật đó."
"Ừm, đi nhanh đi."
"Đợi đó, ta lấy sườn tới cho muội." Nguyệt Diệp nói rồi chạy nhanh đi
Vị thập nhị ca này của cô, ngoài bám cô ra thì thêm được cái ngốc.
Đôi lúc cô cũng không biết huynh ấy ngốc thật hay giả, nhưng cô nói gì cũng tin.
Cô là Nguyệt Mẫn Hoa, con gái út của Hoa Thần.
Bên trên cô còn có mười hai người ca ca.
Hoa tộc cô có một truyền thống, tuy là yêu nhưng ai cũng tu tiên, tu thần.
Tiếc là chỉ có nữ nhân mới có thể tu thần còn nam nhân thì không thể.
Cô mãi không luyện tập tử tế vì lên đến Hoa Yêu, cô chắc chắn sẽ phải tu Lương Nhân Đạo.
Phải xuống nhân gian, trải qua tình kiếp, hiểu được sinh ly tử biệt, nỗi khổ chúng sanh.
Vì chỉ có thể hiểu được mới có thể phổ độ chúng sanh, yêu thương bá tánh, nguyện một lòng vì tam giới tứ châu.
Nhưng cô vẫn chưa thể quyết định, với cô thần không hẳn tốt mà ma không phải xấu.
Nhưng bây giờ mẫu thân đại nhân lại dùng miếng ăn để uy hiếp cô nên cô đành luyện lên Hoa Yêu thôi.
Cô ngồi trên mái hiên ấy, đúng sáu ngày sáu đêm không ăn uống, không nói chuyện mà chỉ tu luyện.
Cô ngồi bao lâu, Diệp ca cũng lén đến thăm cô bấy lâu.
Hết mang đồ ăn rồi ngồi tám chuyện nếu không sẽ là ngồi tu luyện cùng với cô.
Chuyện cô bị mẫu thân xử phạt đã lan đi nhanh chóng.
Các ca ca cô từ Thiên Giới cũng đã nhanh chóng quay về, lập tức đến chỗ mẫu thân nói thay cô.
Kết quả, không nói được mấy câu đã bị đuổi đi.
Tất nhiên các huynh ấy cũng không dễ gì từ bỏ, mười một người tới thì cả mười một người quỳ trước Minh Nguyệt Cung.
Rạng sáng ngày thứ bảy, cô đã tu lên Hoa Yêu.
Lúc này, ngay giữa trán cô, từ một chồi non nay đã hoá thành hai cánh hoa đỏ rực.
Cùng lúc ấy, sợi dây vô hình trói chặt cô cũng biến mất, cô vô thức ngã lăn từ mái hiên xuống đất khiến Diệp ca cũng giật mình thoát khỏi thần thức.
"Tiểu Mẫn...!Tiểu Mẫn....!Muội đừng làm ta sợ..." Diệp ca vừa bế cô vừa nói một cách hoảng hốt nhưng đôi chân nhanh nhẹn vẫn chạy vội về Nguyệt Hoa Cung.
Mẫu thân, phụ thân và các ca ca cô đã sớm thấy luồng sáng nơi cô tu luyện.
Cũng hiểu cô đã thăng lên Hoa Yêu nên vội đến xem cô ra sao.
"Tiểu Mẫn...!Tiểu Mẫn..." mấy người anh cô liên tục vây quanh xem tình hình của cô
"Ra ngoài hết đi, các người muốn bức chết Thập Tam của ta sao.
Mau ra ngoài." phụ thân cô, Nguyệt Tùng, cầm một đống đồ khập khiễng đi đến bên cạnh giường cô mà nói lớn
"Mẫn Hoa là Hoa Thần tương lai, con bé có thể chết sao." mẫu thân cô nói
"Đúng là con bé không thể chết nhưng tâm con bé thì có thể.
Sao bà có thể để con bé nhịn chứ.
Thăng lên Hoa Yêu thôi mà, sao phải làm khó tiểu bảo bối của ta như vậy."
"Tôi...!Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho con bé."
"Bà đó, cứ nói con bé cứng đầu giống ai.
Không giống bà thì giống ai đây!" phụ thân giả bộ tức giận mà nói
"Phụ thân, người nguôi giận.
Quan trọng bây giờ là Tiểu Mẫn." Nguyệt Quân, đại ca cô lên tiếng.
Phụ thân cô nghe vậy cũng bắt đầu xem tình hình.
"Sao rồi phụ thân? Tiểu Mẫn không sao chứ?" Nguyệt Vũ, tứ ca của cô bắt đầu sốt ruột nói
"Bên ngoài đúng là không sao, nhưng...!do vừa đói vừa mệt lại còn tu luyện như vậy..." ẩn ý phụ thân cô nói ai cũng có thể hiểu
"Để bọn con xuống bếp nấu mấy món muội ấy thích." Nguyệt Vân, tam ca của cô nói rồi kéo tất cả mấy huynh đệ ra ngoài
"Mẫu thân, Tiểu Mẫn thích nhất là món bánh quế hoa người làm.
Cái này bọn con không làm được, đành nhờ người xuống bếp một chuyến." Nguyệt Phách, ngũ ca của cô vừa nói vừa đỡ mẫu thân cùng đi ra ngoài
Chờ cho đến khi mọi người đã đi hết, cánh cửa lớn của phòng đóng lại.
Phụ thân mới vỗ nhẹ vào vai cô mà nói.
"Đừng diễn nữa, đi hết rồi." phụ thân cô nói câu này cô mới ti hí mở mắt ra rồi vội dậy
"Phụ thân, người biết rồi?"
"Ta còn không biết mấy cái trò mèo của nha đầu con sao.
Này, ăn tạm mấy cái bánh này đi."
"Người không giận à?" cô vừa ăn vừa nói
"Giận."
"Ơ?"
"Ta tất nhiên giận.
Giận cả mẫu thân con lẫn con, học cái gì không học, giống nhau mỗi cái cứng đầu.
Mà con nữa, sao không như mấy lần trước xin lỗi khóc lóc là mẫu thân con tha còn gì."
"Diệp ca còn không xin được thì con xin sao được chứ."
"Giờ con là Hoa Yêu rồi.
Sao? Quyết tu đạo Lương Nhân rồi à."
"Cái đó con còn chưa quyết.
Con cũng không biết nữa...!phụ thân tại sao chúng ta cứ phải tu đạo Lương Nhân chứ."
"Nha đầu ngốc.
Ngoài đạo Lương Nhân còn có đạo nào khác sao."
"Còn đạo Ly Tâm và đạo Vô Tình đó thôi."
"Con bé này, nói nhỏ thôi.
Con có biết hai đạo đó là cấm đạo không."
"Nhưng chúng đều nhanh hơn so với đạo Lương Nhân mà.
Tuy tu đạo Ly Tâm không thể thành thần nhưng cũng có thể thành Ma Hoa, địa vị và sức mạnh cũng không kém gì với Hoa Tiên Tử.
Còn có đạo Vô Tình vẫn tu thành thần mà."
"Đúng là nhanh hơn nhưng cái giá phải trả cũng đắt hơn.
Chính vì vậy chúng mới được coi là cấm thuật."
"Phụ thân, người kể con nghe truyền thuyết đó đi."
"Ta đã kể con một lần rồi mà."
"Thôi mà, người kể lại lần nữa đi."
"Được rồi.
Nhưng tuyệt đối, con không được kể với ai."
"Dạ."
"E hèm...!Hàng vạn năm trước, từng có một Hoa Thần tu đạo Vô Tình.
Người đó đã tự tay cắt bỏ đi sợi tơ tình của mình khi trải qua tình kiếp thứ tư.
Không ai rõ người ấy đã trải qua những gì, chỉ biết người đó trong lúc lịch kiếp đã qua lại với người thuộc Ma Giới và có hai người con.
Sau khi thành Hoa Thần, Nguyệt Linh Thạch liên kết chặt chẽ với Hoa Thần nên đã hoá đen..."
"Hoá đen sao? Người đó đã làm gì vậy phụ thân?"
"Mai sau rồi con sẽ rõ."
"Lần trước người cũng nói đến đoạn này rồi ngừng.
Con không biết, người đã nói là kể con nghe thì phải kể hết chứ."
".....Hoa Thần không có tơ tình, không thể sinh ra Hoa Thần kế nhiệm.
Cũng vì lẽ đó mà đạo Vô Tình bị coi là cấm thuật."
"Hả! Vậy làm sao mà hoá giải được vậy phụ thân?"
"Tuy Hoa Thần ấy không thể sinh ra Hoa Thần kế nhiệm nhưng vẫn có thể sinh con, những người con này là Yêu Nhân.
Chỉ cần người con gái đầu tiên được sinh ra...!người đó sẽ phải lấy được máu tim của Hoa Thần và huynh đệ mình, dâng tặng thân xác bản thân để tạ lỗi với Nguyệt Thần.
Lúc ấy, Nguyệt Linh Thạch sẽ trở về như cũ và chọn ra một Hoa Thần mới, lập lại trật tự."
"Như vậy....!quá tàn nhẫn rồi."
"Tiểu Mẫn, ta nói với con chuyện này để nhắc nhở con.
Con luôn luôn phải ưu tiên sự yên bình của tam giới tứ châu, luôn luôn phải đặt đại nghĩa lên đầu."
"Dạ vâng, con nhớ rồi phụ thân." ngay khi cô vừa dứt lời xong, mẫu thân liền mở cửa phòng đi vào
"Tỉnh rồi."
"Dạ."
"Ra ngoài đi, các ca ca đang chờ con đó." mẫu thân nói một cách nhẹ tênh như chưa có chuyện gì xảy ra hoặc bà đã biết tỏng cái thói của cô nên làm ngơ.
Mẫu thân đại nhân không nói thêm lời nào liền rời đi.
"Tiểu công chúa của ta mau ra ngoài đi, đừng để các ca ca của con lo quá."
"Vậy còn người?"
"Ta à, ta tất nhiên phải đi dỗ mẫu thân đại nhân của con rồi." phụ thân nói câu này xong cũng đi theo mẫu thân.