Chương 24: Cuộc săn băng cướp
Lúc chúng tôi rời đi để săn lùng lũ cướp vào ngày hôm sau, trời cũng đã tờ mờ tối.
Lũ cướp hiện đang nghỉ ngơi tại một khu lán trại bên trong khu rừng gần với ngôi làng Filia mà từng sống, áng chừng nửa giờ cuốc bộ dọc theo con đường xuyên núi.
Có người bảo rằng khu lán trại đó được dựng nên bởi những quý tộc thưở trước từng rất thích cắm trại, nhưng dường như nơi đấy đã bị bỏ hoang khi mà bọn họ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và chán chường với nó, và cuối cùng thì không mấy lâu sau, lũ cướp đã chiếm lấy khu lán trại.
Lúc chuẩn bị tiến gần tới ngôi làng của Filia vào khoảng tầm chiều tà, chúng tôi rời khỏi con đường đó và tiếp tục đi men theo con đường dẫn xuyên qua núi để dẫn tới khu lán trại.
Con đường xuyên qua núi tuy không rộng nhưng được lại được duy trì và bảo vệ rất tốt, nhờ đó mà chúng tôi không gặp khó khăn quá lớn trong quá trình đi lại.
“Từ đây là địa phận của lũ cướp đấy. Phải thật cẩn thận vào.”
“Rồi được rồi. Nhưng thế đâu có nghĩa là chúng ta sẽ bị ăn tên liền luôn đâu.”
Cyril và Mii vừa thì thầm như vậy, vừa leo lên một con đường núi hẹp.
Nghe thấy vậy, Satsuki/Filia liền đưa tay với lấy thanh kiếm, vẻ lo lắng hiện ra trên mặt gương mặt của cô.
Tôi cùng chia sẻ thuật của mình để có thể sử dụng cùng họ.
“Nếu có cung hay tên bắn tới đây thì tôi sẽ sử dụng thuật đánh chặn đấy. Thế nên mọi người tốt nhất hãy đứng cạnh tôi tầm 5 mét đổ lại.”
Tôi vừa nói vậy xong, Mii và Cyril liền khựng lại rồi nhìn tôi bằng những cặp mắt to tròn đang mở rộng ra.
“……Thật luôn.”
“Nghiêm túc đấy, không đùa đâu.”
“Tôi cứ luôn nghĩ rằng pháp thuật của cậu là ăn gian và chơi bẩn cơ. Thử đắn đo xem xét xem liệu cậu có thể làm ăn được gì không mà chẳng cảm thấy sợ hãi chỗ cung tên có thể bay vèo vào mặt đấy.”
Thứ thuật thức ấy khiến cho Mii và Cyril cảm thấy sững sờ.
Đấy cũng chẳng phải là một dạng phép thuật cấp cao hay gì cả, nhưng có vẻ như thuật đó lại hiệu quả tới bất ngờ khi sử dụng nó để đánh lại những kẻ không thể sử dụng được pháp thuật.
Thực ra thì, thuật đánh chặn dường như chỉ thường được sử dụng trong thời chiến tranh, nhưng trong những năm gần đây, cũng đã có một vài trường hợp người ta sử dụng tính chiến lược và binh pháp của thuật đó nhằm phục vụ cho mục đích của mình.
Tại một thời điểm nhất định, đây từng được coi là một dạng chiến thuật nhằm trấn áp cung thủ phía địch bằng cách đưa một pháp sư bậc trung cấp lên tuyến đầu, nhưng chiến thuật này cũng có thể khiến cho bên sử dụng phải tổn thất một lượng lớn đơn vị quân đội nếu thi hành sai cách.
Vì đặc điểm của thuật thức, bên phía địch thù các nước cũng đã bắt đầu tiến hành những phương pháp vây hãm như là một dạng biện pháp đối phó, cùng với đấy là các cuộc biểu tình phản đối chiến thuật này đến từ các pháp sư đang hoạt động trên chiến trường vì tính chất nguy hiểm của nó, thế nên những chiến thuật như vậy dần dà tới những trận chiến gần đây cũng đã bị bãi bỏ.
Thế nhưng, nói gì thì nói, thuật này vẫn khá là công hiệu.
Nó sẽ đủ công hiệu nếu được sử dụng để đối phó với con người và quái vật sử dụng cung tên, như Goblin chẳng hạn.
Tuy nhiên,
“Cái này cũng chỉ nên sử dụng phòng trường hợp cần thiết mà thôi. Thuật ngụy trang sẽ giúp cho lũ cướp khó mà phát hiện ra được cả bọn hơn trước khi tới nơi. Trừ khi có một tên lính gác đủ tinh mắt để nhìn thì may ra, còn không thì chúng ta sẽ không phải đụng độ với kẻ địch sớm đâu. ”
Ngụy trang là một thuật khiến cho một người hoặc vật nào đó trong phạm vi trở nên “khó có thể bị nhận ra” bởi những người bên ngoài phạm vi.
Cũng từa tựa như rất ít người thường hay để tâm tới mấy hòn đá rơi lăn lốc bên vệ đường vậy, những người đứng trong tầm phạm vi hoạt động của thuật sẽ hiếm khi bị đặc biệt để ý.
Cái này thực ra cũng không có hữu hiệu lắm nếu bạn thực sự đã để ý kĩ địch thủ từ trước, như là trong lúc chiến đấu chẳng hạn, nhưng nếu là tàng hình trước khi trận đấu diễn ra thì biết đâu lại có hiệu quả đấy.
“Nhưng nghe vẫn kì kì sao ấy.”
“Đúng như mình đoán trước.”
Lúc nghe lời giải thích của tôi xong, cô nhóc thực sự rất ngạc nhiên, còn Cyril thì nhún vai.
“Anh muốn tránh việc phải sử dụng những thuật tiêu tốn quá nhiều nội năng, và thay vào đó là chọn một thuật có thể làm được nhiều hơn mà chỉ cần tiêu hao một lượng nhỏ nội năng, đó chính là điều mà anh đã nghiệm ra và rút kinh nghiệm từ nhiệm vụ diệt thây ma lần trước đấy.”
“Là anh nghiệm ra ư?”
“Là anh nghiệm ra đó.”
Mii vừa nghiêng nghiêng đầu, vừa lặp đi lại lại những gì tôi vừa mới nói.
Trong khi đó thì Cyril cũng có một cái nhìn tương tự như cô nhóc.
“Lần làm nhiệm vụ diệt thây ma đó trông cậu có giống như thất bại đâu nhỉ. Mà chính ra cậu mới là quái vật chứ đâu phải là lũ thây ma ấy.”
“Đấy là lỗi của tôi khi mà đã hao phí quá nhiều lượng nội năng không cần thiết. Nếu lúc ấy còn phát sinh thêm vấn đề nào nữa thì chắc là tôi sẽ không thể xử lý được nổi nó mất. Nếu chỉ dựa vào sức lực của Satsuki và sự hiện diện đến từ linh mục của Thánh Hội Cyril không thì lẽ ra tôi đã phải ngưng lại sau khi đã bắn tới tận 3 phát cầu lửa rồi.”
”Sau một giải pháp nhanh để xử lý đống vấn đề cấp S kia thì kết quả vẫn chưa được tốt nhỉ.”
Hai người kia có vẻ như đã hiểu ý của tôi rồi thì phải, bằng một cách nào đó mà tôi cũng chẳng thể biết.
Bạn có thể nghe thấy những lời qua tiếng lại giữa hai cô gái đang nói chuyện với nhau, kiểu như “Ảnh điên thật rồi” và “Tên quái đản đấy”, nhưng tôi cũng chẳng thèm quan tâm.
À mà nhân tiện thì cho một số người không hiểu, nhưng cái “nghiệm ra” này không phải là hối tiếc vì thất bại đâu.
Đây là ý nghĩ của việc cải thiện chính mình bằng cách tận dụng thất bại để sau này khong mắc phải cùng một sai lầm như vậy nữa.
Chẳng ai là không mắc phải sai lầm cả, thế nhưng cũng có những kẻ không biết cách để tận dụng nó.
Việc tích lũy những cái khác biệt nhỏ nhặt này về lâu dài sẽ chứng tỏ được ý nghĩa của chính chúng bằng sự khác biệt khổng lồ và rõ rệt trong năng lực của cá nhân tích lũy chúng về sau - Đấy là những gì mà tôi luôn quan niệm.
“Ừh…”
Thế rồi, cô gái vận đồ kimono giương tay lên tỏ ý muốn hỏi gì đó.
“Sao vậy, Filia?”
“Đấy,” Filia nói “Satsuki bảo là cậu thực sự rất tuyệt vời, và tôi cũng nghĩ thế.”
Sao tôi thấy đau đầu thế nhở.
“Ừm em hiểu rồi”
“Quái gì vậy, mình không biết là cậu lại thể hiện điều đó cho Filia xem đấy Satsuki.”
Thế nhưng, đây không phải là chỗ mà chúng tôi nên có cái bầu không khí vô tư không chút lo âu gì cả.
Đây sắp được gọi là chiến trường thật rồi, dầu cho đã có bảo hiểm gấp đôi. Cả lũ không nên quá bận tâm lắm.
“Mọi người hãy tập trung vào, đừng chỉ ỉ lại vào phép thuật của tôi mà buông lơi phòng thủ, hoặc là tất cả sẽ chết đấy.”
“Vâng ạ.”
“Đã rõ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Theo lệnh của tôi, Mii và Cyril cùng nâng cao cảnh giác, cùng với đó là một cô nàng samurai đang lo lắng.
Rồi chúng tôi cùng bước lên con đường xuyên núi dẫn lối tới nơi lũ cướp đang ngụ tại.
--------------------------
P/s: Xin lỗi nếu các bác thấy chương này khó nuốt quá, vì chính tôi cũng cảm thấy chương này khó nuốt vl :v