Chương 23: Lời răn
Lúc chúng tôi trở về thành phố Atlatia, trời đã chạng vạng tối.
Khi đã về tới nơi, chỗ đầu tiên chúng tôi tới đó là Bang hội Mạo hiểm gia nhằm báo cáo lại kết quả của nhiệm vụ, và nhận lấy 22 đồng vàng cùng 5 đồng bạc tiền thưởng.
Thế rồi chúng tôi quyết định rằng ngày mai sẽ nghỉ ngơi một ngày và đi diệt lũ cướp vào ngày hôm kia.
Nhưng vấn đề ở đây là cô ma nữ này lại rất ám ánh về cái chủ đề trả thù của mình.
Như thường lệ, mọi người cùng tụ họp lại với nhau ở quán rượu “Kokutei Say giấc” quanh bàn ăn tối, còn Satsuki thì lặng im thin thít, chẳng nói câu nào.
“Không có chị Satsuki, không khí thật im ắng và kì lạ quá.”
“Cũng phải. Cô ấy luôn luôn ồn ào, nhưng không có cổ thì lại cô đơn thật.”
Lúc Mii và Cyril cùng nhau biểu lộ ra những suy nghĩ của mình, đôi vai của Satsuki khẽ co ro, trông như thể cô đang lo sợ vậy.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi, vì tôi mà Satsuki vẫn có thể nghe thấy được cuộc trò chuyện này…”
“Vậy ư? Satsuki có nói gì ư?”
“Ừm… Tôi xin lỗi vì những chuyện đang xảy ra.” “Ấy đừng quan tâm tới tôi, cứ ăn uống và vui vẻ như bình thường thôi.” “Thì ra đây là lời nhắn gửi cho tôi à.”
Satsuki nói vậy, còn cô gái còn đang ở trong hình dạng của Satsuki thì đã ứa nước mắt tới nơi rồi.
Quả thực vậy, Satsuki có vẻ như đang tương tác với cô ấy.
Và trong như bọn họ đang cùng nhau xây dựng một mối quan hệ bạn bè thì phải.
Có vẻ như Satsuki … cổ chỉ luôn nhìn về phía lạc quan nhỉ.
“Vậy thì, tôi xin lỗi. Tôi sẽ cố vui vẻ lên. Đã mượn cơ thể của Satsuki rồi thì chăm sóc cho nó phải là nghĩa vụ của tôi chứ.”
Đoán chắc là Satsuki cũng có nói gì đó nữa.
Cô ấy tự viện cớ với chính mình như vậy, rồi dùng cái nĩa đưa món thịt trước mặt mình tới kề miệng, vừa ăn thật vui vẻ vừa khóc.
Tôi thử hỏi cô ấy một câu.
“Tên cô là gì vậy?”
“À là Filia. Cậu là William, đúng chứ?”
“Chị Satsuki gọi ảnh là Will đấy ạ.”
“Ấy, không thể gọi ngang như vậy được … à, rồi, được rồi, tôi sẽ gọi cậu là William.”
Hình như đúng là Satsuki có nói gì đó thật.
Cô gái xin lỗi vì sự nhầm lẫn của mình.
Thế rồi, tôi lại hỏi thêm câu nữa.
“Có cái này tôi đã luôn thắc mắc từ lâu rồi, Filia này? Cô có thể thoát khỏi cơ thể của Satsuki hoặc thay đổi tính cách của mình sao cho phù hợp với Satsuki không?”
“À, ừm. Có vẻ như tôi không thể thoát khỏi được cơ thể của cô ấy trừ khi báo thù xong, và tôi cũng chẳng nghĩ là tính cách của mình có chuyển biến gì cả đâu, thực lòng xin lỗi nhé.”
“Tôi không có trách cứ gì tôi cả nên không cần phải xin lỗi. Nếu việc cô mượn của Satsuki không có ảnh hưởng gì tới cô ấy thì chẳng có vấn đề gì cả.”
“Ừm, ừm … lúc cậu thực sự nói điều đó ra miệng, Satsuki trông có vẻ sốc lắm…”
Filia vừa nói vậy xong, Cyril liền bật cười.
Tôi cũng lấy làm tiếc.
Cả lũ cùng nhau lăn ra cười một lúc, rồi thì 4 người cùng ngồi nói chuyện om sòm với nhau, ăn uống, tận hưởng bữa tối thật vui vẻ, à mà tính thêm cả Satsuki nữa thì là 5.
Một lúc sau, Filia ngủ gục ngay tại chỗ.
Cyril và Mii cùng dìu cô ấy về phòng ở tầng hai, và lúc quay lại tôi chỉ thấy mỗi có Cyril.
Cô ngồi xuống ghế, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt cô.
“Chúng tôi đưa cô ấy trở về giường rồi, giờ thì cô ấy sẽ ngủ ngay thôi.”
“Thật vậy à.”
Tôi vừa đưa cốc rượu kề miệng mình rồi nhấp một ngụm, vừa nghe Cyril trần thuật lại.
Tôi thường không tốn quá nhiều tiền vào rượu chè đâu, nhưng một khi đã gọi thì phải gọi rượu ngon, rượu tốt.
Mấy thứ rượu rẻ với tôi cũng chẳng vừa miệng cho lắm.
“… Cyril này.”
“Sao vậy?”
“Tôi muốn được nghe ý kiến của cô. Cô có nghĩ rằng có một thứ gì đó được gọi là ”tội lỗi“ khách quan không?”
Nghe câu hỏi của tôi, Cyril trông có đôi chút bất ngờ.
Cô gọi người phục vụ mang ra cho mình một cốc rượu, rồi đột ngột ngồi xuống cái bàn nơi những món ăn đã được dọn sang một bên từ trước.
“Thế ra là cậu cũng say rồi à? Hiếm khi đấy.”
“Gì? … Tôi chỉ nghĩ công lý về cơ bản cũng chỉ là một thứ mang tính chất kiên quan mà thôi. Còn tùy thuộc vào lập trường và quan điểm của con người mà thứ được gọi là công lý đó cũng dễ dàng mà thay đổi lắm. ”
Lũ cướp đã tàn phá và cướp bóc ngôi làng của Filia.
Tôi cũng muốn được gọi bọn chúng là kẻ xấu lắm.
Chắc hẳn bọn chúng phải lâm vào tình huống nào đó mới buộc chúng phải làm như vậy.
Nhưng đó không phải là vấn đề.
Cô nàng Cyril sau khi đã nhận từ tay người phục vụ cốc rượu, đổi lại lấy một vài đồng, cô vừa nói, vừa lắc lư nhẹ cái cốc.
“Tôi nghĩ, Công lý với Tà ác, hai thứ ấy không tồn tại một cách khách quan với nhau đâu. Hai thứ ấy, đấy chính là những thứ mà chúng ta quyết định chúng là gì, tôi nghĩ thế.”
“… đấy là lời dạy của Ahatna, vị thần của công lý sao?”
“Không, không. Đã bảo đây là suy nghĩ của tôi rồi kia mà. Vị thần Ahatna đã từng dạy rằng: ‘Ngươi hãy theo đuổi sự công bình và đúng đắn. Cái công lý của ngươi vẫn sẽ luôn tiếp tục thay đổi. Ta khẳng định công lý. Ngươi sẽ soi sáng thế giới bằng ánh sáng của tri thức.”
“Nghe vẫn mơ hồ quá nhỉ.”
“Đúng rồi. Lúc nói tới công lý thì chúng ta luôn nghĩ về nó, nhưng chẳng thể tài nào tìm ra một câu trả lời thống nhất được. Có giỏi tới mức nào đi chăng nữa thì cậu cũng không dễ dàng gì mà có được đáp án đâu.”
Thế rồi, Cyril tiến sát lại gần, ngón tay cô búng nhẹ trán tôi một cái.
…Có hơi đau một chút.
“… Cyril, cô say rồi à?”
“Chịu, không biết nữa. Dù sao thì cũng phải đi ngủ thôi. Tôi không muốn cả lũ phải chết chỉ vì bị nôn nao bởi say rượu đâu.”
“Thôi được rồi.”
Đáp lại lời đề nghị của Cyril, tôi quyết định đi lên lầu trên và về phòng.