Góc nhìn: Aoyagi
“Nào, đi thôi.”
Đặt tay lên lưng Emma-chan để đỡ cô bé, tôi gọi Charlotte-san đang đứng kế bên.
Không hiểu sao, Charlotte-san chỉ gật đầu với vẻ bồn chồn.
Cô ấy khiến tôi có hơi lo lắng, nhưng chắc không sao đâu, vì trông cô ấy không có vẻ như đang ốm hay không khỏe gì hết.
Bên cạnh đó, nếu tôi nói với cô ấy rằng mình tạm hoãn chuyến đi chơi thì Emma-chan đang vui vẻ trong vòng tay tôi lại òa khóc mất.
Thế là, ba bọn tôi đi tới sở thú như Emma muốn.
Nơi bọn tôi đến lần này khá xa, nhưng ít nhất vẫn còn chuyến tàu hiếm hoi chở tới Okayama, nên thành ra bọn tôi không phải cuốc bộ.
Thực ra thì sở thú lớn nhất tỉnh gần hơn rất nhiều, ở đó có cả chim cánh cụt lẫn đủ loại thú khác, nên có lẽ đến đó sẽ tốt hơn.
Nếu tôi đưa Emma tới đó thì hẳn em ấy sẽ vui lắm.
Tuy nhiên, nếu đến đó thì có khả năng cao bọn tôi sẽ bị người quen bắt gặp.
Mà, cũng không thể nói rằng xác suất gặp người quen ở nơi chúng tôi chuẩn bị đến là bằng không được, nhưng ít ra vẫn thấp hơn so với chỗ kia.
Mặt khác, chẳng có ai lại cất công đi xa đến vậy để tới cái sở thú này cả.
Nếu học ở trường cao trung trong trung tâm thành phố thì không sao, nhưng bọn tôi lại học ở trường ngoại ô.
Dù cho chi phí di chuyển trong thành phố có ít, nhưng với học sinh cao trung đi chơi xa như bọn tôi thì đấy là một số tiền không hề nhỏ.
Đó là lý do tại sao tôi không nghĩ cả bọn sẽ gặp các học sinh khác từ trường mình đâu.
Nghĩ tới điều này, tôi lại thấy ngạc nhiên khi Charlotte-san lại đồng ý cho cả bọn đi xa như vậy.
Emma-chan còn bé nên được miễn vé tàu, nhưng vé của Charlotte-san có vẻ sẽ hơi mắc một chút.
Không biết cổ có nhiều tiền túi không vì có vẻ cô ấy không có đi làm thêm ở đâu hết?
…Ồ, nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa gặp bố mẹ của Charlotte-san.
Tôi chưa bao giờ nghe về họ bởi vì chưa có thời điểm thích hợp để gợi chuyện, nhưng lúc nào tôi cũng thấy hơi khó chịu về việc đó.
Thông thường thì, Charlotte-san và Emma-chan sẽ ở phòng tôi cho đến tận tối muộn.
Kể cả vào buổi sáng, hai người họ cũng ghé qua phòng để nấu bữa sáng cho tôi, cũng như ăn tối cùng thay vì về nhà.
Nếu như bố mẹ cô ấy có nhà, thì cô ấy sẽ ăn ở nhà thôi, và chắc hẳn bố mẹ cô ấy sẽ không đồng ý việc ở tại phòng của một đứa con trai tới tận tối muộn thế đâu.
Lẽ nào Charlotte-san và Emma-chan sống riêng?
….Không hiểu sao, tôi không nghĩ điều đó khả thi cho lắm.
Nếu như cô cùng là người Nhật như tôi thì không nói, đằng này cô ấy lại là người Anh.
Thế nên việc bố mẹ gửi tiền chu cấp cho cổ cũng không hợp lý, và không đời nào họ sẽ cho cổ sống một mình với một đứa bé như Emma-chan đâu.
Hẳn phải có lý do gì đó cho chuyện này.
Còn rất nhiều điều mà tôi chưa biết về hai chị em họ, dù kể từ khi mới gặp cả ba gần như lúc nào cùng ở bên nhau.
“Onii-chan, chúng ta đi nhanh lên được hông?”
Trong khi tôi đang nghĩ ngợi, thì Emma-chan bắt đầu giật giật áo tôi, tỏ ý thúc giục.
Có vẻ như cô bé không thể đợi lâu hơn nữa.
“Anh xin lỗi, giờ mình đi nào.”
“Vâng!— Neko-chan♪! Neko-chan♪!”
Trong khi cả bọn hướng tới sở thú, Emma bắt đầu nhún nhảy và cất tiếng gọi mèo.
Có vẻ Emma-chan rất muốn được nhìn thấy những chú mèo dễ thương.
Nhưng em biết không, Emma-chan à— ở sở thú không có mèo…
Nhận thấy một tương lai không ổn cho lắm đang chờ Emma-chan, tôi thầm xin lỗi cô bé ở trong lòng.
Chẳng cần phải nói cũng biết tôi không dám để báo tin cho cô bé lúc này.
Chúng ta có nên đổi kế hoạch sang ghé qua cửa hàng thú cưng không nhỉ…?
Hoặc ước gì tôi có thể tìm được giống mèo Iriomote quanh đây. [note50190]
Cơ mà chúng là động vật quý hiếm nên không đời nào lại có ở đây được.
Thấy Emma-chan đang hóng được nhìn thấy mèo đến vậy, tôi ước ở sở thú ít nhất cũng có vài chú mèo nhỏ cho em ấy.
◆
“Onii-chan, Onii-chan! Tàu điện nè! Nó chạy nhanh quá đi!”
Khi chúng tôi đi tàu tới sở thú, Emma-chan bắt đầu thấy phấn khích.
Tôi chắc chắn em ấy đã từng đi tàu khi chuyển tới thị trấn, nhưng tôi đoán phương tiện này vẫn khá lạ lẫm đối với cô bé.
Cũng may hôm nay là sáng Chủ Nhật.
Trên tàu giờ chỉ có mỗi ba bọn tôi, không có bất kỳ một ai khác.
Thế nên là dù Emma có làm ồn cỡ nào cũng không gây phiền hà gì đến người khác.
“Mồ~, Emma! Chị xin em đấy, yên lặng và ngồi im nào!”
―nhưng vì là người thân của cô bé, tôi đoán Charlotte-san không thể làm ngơ được.
Cũng may là lúc này chưa có hành khách nào hết, nhưng bình thường thì mọi khi vẫn sẽ có những người khác ở xung quanh.
Sẽ khá rắc rối nếu cả bọn làm ồn những lúc như vậy, nên Charlotte-san đang cố gắng không để chuyện đó xảy ra.
“Mồ~…”
Emma-chan, người vừa bị nhắc nhở, bất chợt phồng má lên rồi nhìn chằm chằm Charlotte-san vẻ không hài lòng.
Yêu cầu một cô bé để ý đến những người xung quanh là việc khá khó khăn.
Tuy vậy, việc dạy cho cô bé biết việc đó là sai rất quan trọng.
Điều đó sẽ tốt cho Emma-chan trong tương lai.
Thực ra tôi lại muốn có thể nhìn thấy Emma-chan vui chơi nhiều hơn nữa cơ―.
“Emma-chan, em có muốn cái này không?”
Tôi lấy từ trong túi đeo chéo ra vài viên kẹo sôcôla mà mình đã chuẩn bị cho Emma-chan và cho cô bé xem.
“Oa! Có ạ, Emma muốn!”
Vẻ cau có ban nãy của Emma-chan biến mất và em ấy cắn lấy miếng sôcôla đúng như dự tính.
Một nước đi xảo quyệt, nhưng nếu bạn muốn em ấy giữ trật tự, thay vì cứ nhắc nhở thì đánh lạc hướng cô bé sẽ dễ hơn.
Nhưng trên đời này không có gì là miễn phí hết.
“Này, Emma-chan. Nếu em muốn sôcôla, em hứa với anh một điều được không?”
“Hứa ạ?”
Emma-chan đáp lại lời tôi bằng cách nghiêng đầu, trông cưng thực sự.
Chỉ với cái nhìn của cô bé thôi cũng đủ khiến tôi muốn đưa cho em ấy sôcôla ngay luôn rồi.
“Ừ, hứa với anh. Rằng anh sẽ đưa cho em sôcôla, nhưng em không được làm ồn ở trên tàu hay bất kể chỗ nào đông người như vừa nãy nhé.”
Đây là mục đích thật sự của việc lôi kẹo ra.
Tôi không biết liệu Emma-chan có giữ được lời hứa không.
Nhưng không ít thì nhiều nó vẫn sẽ có tác dụng.
“Vâng! Emma sẽ giữ trật tự mà! Cho em sôcôla đi!”
Ừm, đương nhiên là, Emma-chan hứa ngay lập tức với nụ cười rạng rỡ.
Giờ tôi chỉ có thể hy vọng rằng cô bé nhớ đến lời hứa đó thôi.
Những cuộc trò chuyện như này với một đứa bé 4 tuổi cũng đâu phải hiếm.
“Cảm ơn em. Đây, sôcôla của em đây!”
“Nom nom….!”
Ngay khi tôi đưa cô bé sôcôla, em ấy mở gói giấy bọc ngoài và bắt đầu ăn.
Nhìn cách em ấy phồng má lên và ngấu nghiến những viên sôcôla trông thật dễ thương, nhưng em ấy ăn hơi quá nhiều cùng một lúc thì phải.
Hy vọng em ấy sẽ không bị nghẹn.
“Aoyagi-kun đang chăm Emma-chan càng ngày càng giỏi hơn….Đúng như những gì tớ dự đoán…”
Hmm?
Charlotte-san, có chuyện gì sao?
Không hiểu sao tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, và khi quay sang bên cạnh, Charlotte-san đang ngước lên nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Nhưng ngay khi ánh mắt cả hai chạm nhau, cô ấy quay mặt đi, nên tôi chẳng hiểu gì hết.
Cô ấy muốn nói gì đó sao…?
―Trong khi tàu điện đang tới ga tiếp theo, tôi không thể ngừng chú ý đến một Charlotte-san đang liếc nhìn mình khi cô ấy đang ngồi với Emma-chan ở trong lòng.