Góc nhìn của Aoyagi
“Onii-chan, trông em thế nào?”
Emma-chan, người vừa quay lại phòng tôi lần nữa sau khi về phòng, dang tay ra nghiêng đầu hỏi tôi.
Cử chỉ đó lần này không phải là muốn tôi bế, mà là để khoe ra bộ trang phục đang mặc.
“Ừm, dễ thương lắm.”
Tôi thành thật nói lên ấn tượng của mình. Emma-chan đang mặc một chiếc váy hồng điểm vài nét trắng, cả đôi giày cũng mang màu hồng để hợp với trang phục. Một sự kết hợp hoàn hảo cho Emma-chan bé bỏng.
Trông cô bé hôm nay đáng yêu như nàng tiên từ truyện cổ tích vậy.
Nếu ai đó nói cô bé không dễ thương, tôi nghĩ họ nên tới bệnh viện để đi khám mắt đi là vừa.
Điều duy nhất khiến tôi tò mò là tại sao em ấy lại đeo băng đô tai mèo thôi.
Trước đây Emma chưa từng đeo nó, nhưng khi quay lại để thay quần áo thì cô bé lại đeo chiếc băng đô tai mèo, trông rất hợp với màu tóc của em ấy.
Là một bé gái rất dễ thương, nên nó cực kỳ hợp với Emma-chan, nhưng tôi không chắc mình sẽ muốn em ấy ra ngoài như thế này.
Có lẽ Charlotte-san vì thích nên đã bảo em ấy đeo, nhưng tôi chắc rằng người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ tôi là người làm thế.
Tôi sợ mình sẽ bị đổ lỗi đã làm gì đó tồi tệ mất.
“Tớ hiểu cậu muốn em gái đeo tai mèo vì trông em ấy dễ thương, nhưng làm ơn đừng là hôm nay được không…?”
“Ch-Chờ đã! Cậu nói cứ như thể tớ bắt em ấy đeo vậy!”
Tôi có nói thế đâu, tôi chỉ nói những gì tôi nghĩ thôi mà…
Dựa vào phản ứng của Charlotte, thì cô ấy không bắt Emma đeo nó, nhỉ?
“Chẳng biết Emma đào đâu ra cái cặp tai mèo này mà tự ý đeo lên đầu nữa! Chắc là khoái món đó lắm, nên là tớ bảo đeo thử thứ khác nữa mà em ấy không chịu nghe!”
“Tớ hiểu rồi…”
Charlotte ra sức giải thích như thể cổ không muốn ai biết mình thích đeo tai mèo.
Nhưng dựa vào mối quan hệ gần đây giữa hai đứa thì tôi biết được một điều.
Charlotte-san rất thích tai mèo, và tai của các loài vật khác nữa.
…Thôi thì, tạm gác lại chuyện đó đi.
Quan trọng hơn thế, giờ quay lại vấn đề tai mèo của Emma-chan.
Thấy ẻm đeo khiến tôi cùng tò mò, nhưng không biết nếu tôi hỏi thì em có giải thích rõ được không nữa.
Hiện tại cũng đang không có vấn đề gì, nên có lẽ hỏi để hỏi sau cũng được.
Vấn đề là Charlotte-san sẽ không chịu nghe tôi đâu, và cũng có nghĩa là Emma-chan cũng sẽ chẳng chịu bỏ đôi tai mèo kia ra nữa..
Tôi nên làm gì bây giờ―?
Tôi liếc sang Emma-chan.
Rồi em ấy sờ lên đôi tai mèo của mình và mân mê chúng với vẻ thích thú.
…Thôi thì hy vọng chúng ta sẽ không gặp phải người quen vậy.
Sau khi biết mình không thể khiến em ấy gỡ tai mèo xuống, tôi cầu trời khấn Phật rằng sẽ không gặp phải người nào mình quen biết.
Dù biết rõ cầu nguyện chẳng có ích lợi gì, nhưng ít nhất nó cũng xoa dịu tôi phần nào.
Điều duy nhất tôi có thể làm là đến một nơi nào thật xa để không bắt gặp người quen nào.
Mà ban đầu, tôi cũng đã định chọn một chỗ nào đó xa nơi này rồi, bởi nếu ai đó nhìn thấy tôi đi chơi với Charlotte-san thì toang mất.
Nên là không có vấn đề gì lớn cả.
Tôi sẽ chỉ bị những người qua đường dòm ngó bằng những ánh mắt kỳ lạ thôi.
“―Hmm. Onii-chan, bế em đi.”
Trong khi tôi đang nghĩ mình sẽ phải cam chịu đôi chút,45 thì Emma-chan đi tới chỗ tôi và nắm lấy vạt áo.
Đúng vậy, cô bé đang muốn được bế.
Cũng được thôi, vì mỗi khi được tôi bế, em ấy lại tỏ ra rất hạnh phúc, trông đáng yêu hết mức.
“Emma, như vậy không có được đâu. Em kiên nhẫn một chút đi.”
Khi tôi chuẩn bị bế Emma-chan lên, thì Charlotte xen vào.
Những ngày qua cô đã để em ấy làm gì tùy thích rồi, cơ mà chắc giờ đã đổi ý.
Emma-chan, người vừa bị cô chị gái cản lại, ngước lên nhìn Charlotte-san với vẻ mặt bất mãn.
Gương mặt cô bé như muốn nói “Sao chị cứ làm phiền em vậy?”
“Nếu em muốn được bế đến thế thì chị sẽ bế. Nên em đừng nhờ anh Aoyagi-kun bế nữa.”
“Hông…!”
Lần này khi Charlotte-san cố giữ Emma-chan lại thì em ấy vùng ra khỏi tay của Charlotte.
Và rồi em ấy đi vụt qua Charlotte và bám lấy chân tôi.
“Mồ~…! Nếu còn cư xử như thế thì chị sẽ không bao giờ bế em nữa!”
Hẳn là sốc lắm khi bị em gái né tránh như vậy.
Charlotte-san lại nổi cáu rồi.
“Onii-chan…Lottie bắt nạt em kìa…”
Chắc do làm Charlotte-san nổi cáu, nên Emma-chan nũng nịu nhìn tôi với đôi mắt rơm rớm nước mắt
Khi một cô bé với đôi mắt ngấn nước nhìn lên bạn, trông cứ như thể một con vật nhỏ đang khóc vậy.
Thú thật thì, bản năng bảo vệ của tôi đã được kích hoạt.
“Ừmm, Charlotte-san này. Vì Emma-chan vẫn còn bé, nên hãy để em ấy ích kỷ một chút đi.”
“Oh, giờ thì đến lượt cậu coi tớ là kẻ xấu sao, Aoyagi-kun…!”
Chứng kiến tôi ôm Emma-chan vào lòng, Charlotte-san lộ rõ vẻ bàng hoàng.
Gương mặt cô tối sầm lại, khóe mắt bắt đầu ngân ngấn nước.
“À đâu, ý tớ không phải vậy! Tớ nghĩ Charlotte-san nói đúng! Cơ mà chúng ta nên để trẻ con học tập và phát triển dần…!”
Tôi vội vã xuôi theo Charlotte-san, trông cô có vẻ tổn thương hơn tôi nghĩ.
Nhưng biểu cảm của Charlotte-san không có gì thay đổi.
Thay vào đó, cô càng phồng má nữa, như thể muốn nổ tung ra vậy.
“Aoyagi-kun lúc nào cũng thế…Lần nào cũng cưng chiều Emma…”
Trời, Charlotte-san à, tớ không hề biết rằng cậu lại nghĩ như vậy đấy…
Đúng là tôi luôn ưu tiên Emma-chan hơn bởi em ấy còn bé thật.
Bản thân cô ấy cũng không bận tâm vì cô cũng ưu tiên cho Emma-chan. nhưng cô ấy cũng có suy nghĩ khác về việc bản thân mình tự làm với việc được người khác làm cho.
Nghĩ tới chuyện này thì, đôi khi trông cổ có hơi cô đơn thì phải.
Giờ tôi mới hối hạn rằng nhẽ ra mình nên quan tâm cô ấy nhiều hơn, trò chuyện với làm nhiều điều hơn cho cổ.
“Ờm, tớ xin lỗi…”
“―Ah…Không, chuyện đó…Tớ cũng xin lỗi…Không có gì cả đâu. Đừng có bận tâm.”
Khi tôi nói lời xin lỗi, Charlotte-san sửng sốt nhìn tôi, và cũng xin lỗi lại.
Rồi cô mỉm cười như cho qua chuyện.
Tôi cố gắng để cứu vãn tình hình, nhưng có vẻ muộn rồi.
Tôi đã vô tình nói ra hết những suy nghĩ thật sự của mình.
Đúng như những gì tôi nghĩ, cô ấy thường xuyên kìm nén lại và giả vờ như không có gì hết.
Chắc về sau tôi sẽ để ý hơn đến Charlotte-san để có thể nắm được cảm xúc của cô ấy.
“Em xin lỗi…”
Tôi không biết là do khuôn mặt buồn bã của Charlotte-san hay nhìn thấy chúng tôi xin lỗi nhau, nhưng Emma đang trong vòng tay tôi cũng xin lỗi Charlotte-san.
Thi thoảng em ấy có hơi ích kỷ, nhưng nếu sau đó biết xin lỗi đàng hoàng thì không sao đâu nhỉ.
Là một đứa trẻ, em ấy rất thông minh.
Tôi chắc chắn lớn lên em ấy sẽ là một cô bé ngoan.
Nhận ra Emma-chan dễ thương trong vòng tay tôi sẽ lớn lên thành một đứa trẻ tuyệt vời, tôi thấy lòng mình ấm áp đến lạ.
―Nhưng đồng thời tôi cũng nghĩ rằng “Có khi mình không thể ngừng chiều chuộng đứa trẻ này mất…”