T thì muốn tích vài chap đăng 1 lần luôn cơ, mỗi tội thk trans đang bận leo radiant nên thôi đánh lẻ vậy...
----------
**Góc nhìn: Charlotte**
“Miyu-sensei, chúng ta sẽ chia cặp như thế nào ạ?”
Saionji-kun vui vẻ giơ tay lên hỏi về cách chia cặp chạy, điều mà ai cũng đang quan tâm.
Nếu như có thể tự do bắt cặp với người mình muốn thì tôi sẽ rơi vào tình huống khó xử mất.
Bởi lẽ tôi đã hứa với Aoyagi-kun là sẽ giữ khoảng cách khi ở trên trường.
Nếu tôi phá bỏ lời hứa và mời cậu ấy làm bạn chạy dù cậu ấy không muốn, điều đó có thể trở thành một sai lầm không thể sửa chữa.
Quan trọng hơn nữa, lựa chọn của tôi có thể khiến Aoyagi-kun bị các bạn nam khác gây khó dễ.
Từ phản ứng của mọi người, tôi đã phần nào đoán được xung quanh nghĩ sao về bản thân mình…
Nếu Aoyagi-kun bị “hội đồng” bởi các bạn nam như mấy nhân vật chính trong những bộ manga tình cảm hài hước thì tôi chẳng dám nhìn mặt cậu ấy nữa.
Để tránh tình huống như thế, tôi mong là lớp sẽ chọn thành viên bằng cách khác.
“Môn này không tính vào điểm chung của lớp, nên sẽ bốc thăm nhé. Nếu cho bắt cặp với người mà các em muốn thì chỉ sinh thêm rắc rối thôi. Đối với những cặp nào có chênh lệch lớn về chiều cao, các em có quyền được ôm eo đồng đội của mình.
“Nếu không tính điểm…thì tham gia có ích gì ạ?”
“Tôi cũng không biết. Có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ mấy cái lý do vớ vẩn của hiệu trường từ xưa, rằng sẽ rất tốt nếu một cặp nam nữ có thể thân thiết hơn sau sự kiện này. Vì hồi đó lớp tôi nữ nhiều hơn nam 2 người, nên tôi là đứa duy nhất phải ghép cặp với bạn nữ khác suốt 3 năm liền. Giỡn mặt nhau chắc…”
Tôi nghĩ mình khá sốc khi nghe về quá khứ đen tối không thể mường tượng được của Hanazawa-sensei.
Mà sao mọi người trong lớp đều gật gật đầu như thể đã hiểu hết mọi chuyện vậy nhỉ?
“Mấy cái đứa vừa gật đầu tôi thấy hết rồi nhá, ở lại lớp sau tiết này cho tôi.”
””””Ehhhhhhhhhhhhh!?”””””
Lời của Hanazawa-sensei ngay lập tức có hiệu nghiệm, cả lớp giờ tràn đầy những tiếng than vãn.
…Chắc lớp bên sẽ không phàn nàn gì đâu nhỉ…?
Tôi tò mò liệu Aoyagi-kun có nằm trong số vừa gật đầu không, nên đã quay sang nhìn cậu ấy.
Cậu ấy đang nhìn Saionji-kun ở bàn sau, gương mặt cười gượng như thể muốn nói “Đành chịu thôi.”
Tôi nghĩ kể cả khi đang cười gượng thì nụ cười cậu ấy vẫn rất đẹp, có phải là vì tôi đã quá thích cậu ấy rồi không?
Nhưng tôi không thấy điều đó tệ chút nào.
Thực ra tôi thấy rất hạnh phúc.
“Ah…”
Trong lúc tôi đang nhìn Aoyagi-kun, cậu ấy nhận ra và quay lại nhìn tôi.
Tôi vui sướng đến mức giấu tay mình đi, nhẹ nhàng vẫy tay sao cho chỉ mình Aoyagi-kun nhìn thấy.
Rồi cậu ấy cũng làm điều tương tự.
Cơ mà, cậu ấy thấy ngượng khi làm vậy trong lớp à?
Hai má cậu ấy trông có vẻ hơi đỏ lên.
Vẻ mặt ngượng ngùng của cậu ấy trông đáng yêu quá đi mất.
Vì được cậu ấy vẫy tay lại, nên tôi đã quên hết những chuyện diễn ra trước đó.
“Giờ nhanh chóng quyết định các cặp chạy nào. Chúng ta có hai hộp thăm riêng cho nam và nữ, nên những ai có số giống nhau sẽ thành một cặp. Tôi sẽ hỏi số từng người khi tất cả đều đã rút thăm xong. Thứ tự rút thăm sẽ dựa vào số thứ tự trong danh sách điểm danh của lớp, được chứ?”
Có vẻ Hanazawa-sensei quyết định rút thăm dựa trên danh sách lớp.
Người đầu tiên rút thăm― là Aoyagi-kun.
Không biết cậu ấy sẽ rút ra số mấy nhỉ…?
Tôi nhìn chằm chằm Aoyagi-kun
Cậu ấy đứng dậy và đi tới Hanazawa-sensei không chút nao núng.
Có lẽ nào cậu ấy nghĩ được cặp với ai cũng chẳng quan trọng chăng…?
Điều đó có hơi sốc đấy…
“Được rồi, người tiếp theo.”
Aoyagi-kun rút thăm và trở về chỗ ngồi như thể chưa có gì xảy ra.
Tuy vậy, tôi không nhìn được số của cậu ấy.
―Nhưng giờ chưa phải lúc bỏ cuộc.
Lần này thay vì chú ý đến cử chỉ, tôi lắng nghe giọng của cậu ấy.
“Mày được số mấy?”
“Tám.”
Tôi nghe được Saionji-kun hỏi Aoyagi-kun rút ra số gì, và cậu ấy trả lời lại.
Cuộc trò chuyện rất nhỏ để không ai xung quanh có thể nghe được, nhưng do tôi có thính giác tốt hơn người bình thường rất nhiều, nên vẫn có thể nghe rõ số rút thăm của cậu ấy.
Dù có chút bất tiện khi có đôi tai khá nhạy cảm, nhưng cũng nhờ vào nó nên rất hữu ích cho tôi vào những lúc thế này.
Dù sao thì, cậu ấy rút được số 8…!
“―Được, tiếp theo là Charlotte.”
“Vâng.”
Tôi đứng dậy, hơi chột dạ khi được gọi tên.
Lớp có sĩ số tổng cộng 40 người.
Với số thăm là 50/50 chia cho nam lẫn nữ, xác suất rút được số 8 sẽ là 1/20.
Dù cũng chẳng còn cách nào khác nếu không rút ra đúng số, nhưng mà…tôi thực sự muốn mình rút ra được số 8…!
Đứng trước hòm thăm, tôi lại cầu nguyện một lần nữa.
Và số tôi rút ra được là――――số 7.
Chúa thật là nhẫn tâm mà…
◆
Góc nhìn: Aoyagi
“Cậu rút được số bao nhiêu vậy, Charlotte-san?”
Akira hỏi tôi khi thấy Charlotte-san, người vừa rút thăm xong, trở về bàn với vẻ mặt buồn bã.
Thật sự đấy, cậu rút được con số nào vậy…?
Tôi không nghĩ cậu ấy biết ai rút ra được số nào đâu, nên có lẽ cậu ấy rút được số 13, con số được coi là số xui xẻo bên văn hóa phương Tây chăng?
Nếu thế thì cậu khác cặp với tớ rồi…
Thú thật thì khi rút thăm, tôi mong mình sẽ được cặp với Charlotte-san, nhưng tôi đoán đó vẫn chỉ là may rủi thôi.
“Tao không biết nữa…Nhắc mới nhớ, mày rút được số mấy đấy?”
Tôi đã nói nó số của mình khi rút thăm, nhưng tôi chưa biết số của nó.
“Hmm? Là số 7 may mắn. Kèo này có vẻ thơm đây.”
Akira mỉm cười và giơ số của mình cho tôi xem.
Thằng này đang cố kềm giọng xuống để không ai khác nghe được, có lẽ bởi vì nó muốn biết người kia là ai khi nó đọc số mình lên.
Số 7 may mắn à…
Nghe có vẻ là số đẹp đấy.
“―Okay, các em đều đã rút thăm hết rồi. Giờ nam và nữ sẽ chơi kéo-búa-bao. Người thắng sẽ được gọi số trước và sau đó, mỗi người sẽ phải giơ tay khi số của mình được gọi lên.”
Tôi nghĩ để hội con trai gọi trước cũng ổn thôi, nhưng vì ý thích của Miyu-sensei, cả lớp quyết định chơi oẳn tù tì để quyết định thứ tự.
Điều này phụ thuộc vào kết quả oẳn tù tì giữa tôi, số thứ nhất và một bạn nữ số thứ hai.
Kết quả là tôi thua, nên các bạn nữ sẽ là số lẻ, còn bọn tôi là số chẵn.
Sau đó, lần lượt từng người thông báo số của mình, nhưng khi cô gái số thứ bảy được gọi tên thì đám con trai trong lớp đều sốc nặng rồi nằm bò xuống bàn.
Có vẻ niềm hy vọng của cả bọn đều đã sụp đổ.
Vì số 7 là Charlotte-san, cô bạn nổi bật nhất trong lớp.
Nói cách khác, người ghép cặp với cậu ấy là người rút ra số 7.
Nó thực sự là số 7 may mắn nhỉ?
Hay là định mệnh?
Tôi không có niềm tin vào định mệnh lắm, nhưng sự trùng hợp này quá là phi lý.
“Này, ai là số 7 đấy? Giơ tay lên xem nào.”
Trong khi đang nghĩ rằng đến lượt mình rồi, Miyu-sensei to tiếng, trông có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Bạn nữ số 7 đã lộ diện, nhưng vẫn chưa thấy bạn nam số 7 đâu cả.
“Này, Akira―”
“Miyu-sensei! Số 7 là Akito đó ạ! Nó không dám giơ tay lên vì sợ gây thù chuốc oán với đám con trai ạ!”
Thằng này đang nghĩ cái quái gì vậy?
Mặc dù Akira rút ra số 7, nhưng nó lại nói tôi mới là số 7.
“M-Mày đang làm cái trò gì…?”
“Hmm? Tôi không nghĩ cậu Aoyagi sẽ nghĩ tới ba cái việc đó cơ mà―― đúng đấy. Aoyagi là số 7.”
Miyu-sensei thừa biết bao lâu nay tôi chẳng quan tâm đến ánh nhìn của lũ con trai, nên đã đến bàn tôi với vẻ nghi ngờ, nhưng khi thấy tờ giấy đặt trên mặt bàn thì cô khẳng định đó chính là lá thăm số 7.
Thật kỳ quặc
Rõ ràng là tờ thăm số 8 nằm ở trên bàn tôi mà…
“Chà, là bạn cặp với Charlotte đồng nghĩa gây thù với toàn bộ con trai trong lớp, nên đến cả Aoyagi cũng phải rén cơ à. Thôi được rồi, giờ đến số 8. Trong đám con trai ai là số 8 đấy?”
“Ah, đây ạ! Là em!”
Thay vì xoáy sâu vào việc tôi không dám tự xưng mình là số 7, Miyu-sensei bắt đầu kiếm nam sinh có số 8, có lẽ cô quan tâm đến quá trình bốc thăm hơn.
Và Akira giơ tay lên, trong tay nó là lá thăm số 8 mà nhẽ ra là của tôi.
Có vẻ Akira đã tráo hai lá thăm nhân lúc tôi không chú ý.
Thằng này tính nhường Charlotte-san cho tôi đấy à?
Nhưng bằng cách này thì có hơi…
“Akira này, tao vui vì mày làm vậy, cơ mà thực sự nó hơi…”
“Mày cứ làm ‘Anh 7’ cho tao đi. Chắc chắn là Akito nghĩ chơi trò gian xảo để được bắt cặp với Charlotte-san không phải là ý hay, nhưng Charlotte-san muốn chạy cùng mày hơn là với tao đấy. Còn nếu mày muốn hành động vì lợi ích của mọi người bằng cách chuộc lỗi…thì hãy chắc chắn rằng bản thân cũng hiểu được điều cậu ấy mong muốn.”
Chuộc lỗi à…
Đây là lý do tại sao tôi quyết định sẽ hành động vì lợi ích của người xung quanh hơn là bản thân, đặc biệt là với Akira.
Cho nên chuyện nó khơi cái vấn đề này ra chẳng công bằng chút nào.
“…Tao nợ mày một ván rồi, tao sẽ tận dụng cơ hội này.”
“Ờ, triển đi cu. Chà, nhắc mới nhớ, thế là tao sẽ cặp với Shinomone-san à…Hy vọng tao không làm cậu ấy sợ lần nữa…”
Sau khi Akira nói với tôi, nó nhìn lên danh sách tên trên bảng và mỉm cười cay đắng.
Vì Shinomone-san là người rút được số 8 ở bên nữ, hẳn là “kỷ niệm” từ giờ ăn trưa trước đó bắt đầu ùa về tâm trí Akira.
Suốt từ lúc đó cậu ấy đều cố giữ khoảng cách với Shinomone-san.
Tôi mong đây là cơ hội tốt để hai người này có thể thân thiết với nhau hơn.
Tôi liếc sang chỗ Shinomone-san và thấy cậu ấy đang nhìn mình chằm chằm.
Có lẽ cậu ấy nhận ra tôi và Akira đã tráo thăm cho nhau.
Không biết mình có làm gì sai không nhỉ…
Tôi cảm thấy hơi tội lỗi và quay mặt đi.
Nhưng lần này thì tôi lại nhìn thấy Charlotte-san, cũng đang nhìn chằm chằm tôi với vẻ hạnh phúc.
…Chà, nếu được nhìn cậu ấy mỉm cười như này, thì có bị Shinomone-san phàn nàn một xíu cũng được,
Cảm thấy được xoa dịu bởi nụ cười của Charlotte-san, tôi quyết định về nhà sẽ nhắn tin xin lỗi Shinomone-san sau.