Maigo ni Natteita Youjo wo Tasuketara, Otonari ni Sumu Bishoujo Ryuugakusei ga Ie ni Asobi ni Kuru You ni Natta Ken Nitsuite

chương 61: gửi lời nguyện cầu tới chúa.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thằng edit định để tích chap r đăng 1 thể cơ, nhưng đăng minh họa xong cứ bị giục

----------

Góc nhìn: Charlotte

Aoyagi-kun là đồ xấu tính…

Trong khi Hanazawa-sensei đang giảng bài, tôi phụng phịu nhìn sang Aoyagi-kun.

Vừa nãy Aoyagi-kun không chỉ mời Saionji-kun đi ăn trưa, mà còn cả Shinomone-san nữa.

Tôi biết cậu ấy là một người tốt bụng nên không thể bỏ mặc Shinomone-san được.

Ngay cả tôi cũng không muốn như thế.

Thế nhưng mỗi khi tôi lại gần để nói chuyện thì nhưng bạn khác cũng đi theo, và khiến Shinomone-san sợ sệt.

Đó là lý do mà tôi không thể nói chuyện với cậu ấy, và cách duy nhất để khắc phục đó là để Aoyagi-kun chủ động nói chuyện.

Tôi hiểu điều đó chứ.

Biết rõ là đằng khác.

Nhưng mà…ước gì cậu ấy mời thêm cả tôi nữa.

Mỗi lần thấy cậu ấy thân thiết với những bạn nữ khác, ở những nơi mà tôi không hề biết, điều này khiến lồng ngực tôi thắt lại.

…. Không, có hơi khác một xíu.

Còn đau lòng hơn khi nhìn họ làm điều đó ngay trước mắt, và càng khó chịu hơn khi mà họ đi đến những nơi mà tôi không thể thấy.

Tôi thấy sợ hãi khi người mà tôi thích đi chơi một cô gái khác…

Không những vậy, Aoyagi-kun còn rất được các bạn nữ yêu thích nữa…

Có lẽ sẽ hơi kỳ cục khi mà tôi, một người còn chẳng phải bạn gái của Aoyagi-kun, không muốn cậu ấy gần gũi với những cô gái khác.

Nhưng có là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ nghĩ như vậy về người mình thích mà thôi.

Tất nhiên là sẽ rất vui nếu như đó là mối quan hệ bạn bè bình thường, nhưng trường hợp của Shinomone-san thì khác, khoảng cách giữa cậu ấy và Aoyagi-kun gần tới nỗi tôi không thể không lo lắng.

Trước đó, cậu ấy đã nắm lấy áo Aoyagi-kun và trốn sau lưng cậu ấy.

Thêm nữa― ngực cậu ấy cũng rất lớn…

Theo những gì tôi đọc được từ manga hay các nguồn tin khác, con trai rất thích ngực bự.

Tôi nghĩ mình cũng thuộc dạng to đấy…nhưng không thể đọ với Shinomone-san được…

Cảm giác như toàn bộ chất dinh dưỡng của cậu ấy đều dồn hết vào ngực thay vì chiều cao vậy.

Aoyagi-kun là lolicon, càng bé thì càng tốt― Không, nhưng nhắc đến chiều cao khiêm tốn với gương mặt trẻ con, thì tôi lại càng liên tưởng đến Shinomone-san.

“―Mou~…”

“Sao đấy, Charlotte?”

Thấy tôi càng lúc càng phồng má tợn, Hanazawa-sensei thấy vậy tỏ vẻ lo lắng.

Tôi vội vã nhả hết không khí trong miệng ra rồi mỉm cười.

“Không, không có gì đâu ạ.”

“Phù~…thế thì ổn rồi. Vậy quay trở lại với chủ đề. Về hội thao sắp tới, mỗi người phải đảm bảo tham gia ít nhất 2 hạng mục đấy nhé,”

Hanazawa-sensei cười ranh mãnh trước thái độ của tôi, rổi quay lại chủ đề như chưa có gì xảy ra.

Lẽ nào sensei đã nhận ra tôi đang nghĩ gì không?

Thông thường thì điều này là không thể, nhưng Aoyagi-kun hay nói “Hanazawa-sensei là một con người rất khó đoán”, nên điều này không phải bất khả thi.

Tuy nhiên, vì sensei không truy cứu gì cả nên dường như không cần lo lắng quá nhiều.

Tôi thường được nghe rằng Hanazawa-sensei rất quan tâm đến học sinh, và tôi dám chắc sensei không muốn thấy mình bị tổn thương.

Tôi nghĩ mình hơi quá lời về Aoyagi-kun với Saionji-kun rồi.

Nhắc mới nhớ, giờ lớp đang bàn về hội thao.

Ugh…Tôi ghét hoạt động này.

Tôi không giỏi vận động hay mấy môn thể thao lắm…

Dù thấy buồn khi mà một tương lai xám xịt đang chờ mình, nhưng tôi vẫn có chú tâm đến lời của giáo viên.

Có nghĩ thêm về Aoyagi-kun nữa thì cũng không có thêm tiến triển gì hết, nên tôi quyết định sẽ lại làm nũng câu ấy vào tối nay, rũ bỏ hết những cảm xúc hiện tại.

“Giờ thì, về phần chạy tiếp sức 200m cho nam và 100m cho nữ, lớp ta sẽ chọn lần lượt các chân chạy nhanh nhất trong lớp, 4 nam và 4 nữ. Đội nam sẽ gồm Saionji, Kuroiwa, Yamada và Aoyagi. Đội nữ sẽ gồm Namba, Shimizu, Kanai và Suzuki.”

Hẳn là sensei đã xem qua kết quả bài kiểm tra thể chất của lớp trước khi tôi đến Nhật.

Hanazawa-sensei đang cầm một tờ giấy trên tay và đọc nó lên.

Mặc dù vẫn còn những thành viên của CLB Điền kinh, nhưng trong danh sách lại có cả Saionji-kun và Aoyagi-kun, những người không phải thành viên của CLB.

Nhân tiện, tôi có nghe rằng Saionji-kun không thuộc CLB nào ở trường cả, nhưng cậu ta là thành viên của một đội bóng đá được đào tạo rất chuyên nghiệp.

Vậy có nghĩa là Aoyagi-kun là người chạy nhanh thứ tư trong số con trai ở lớp, dù cậu ấy không tham gia hoạt động thể chất gì ư?

Hồi Sơ trung cậu ấy có chơi bóng đá, nên tôi đoán cậu ấy khá giỏi thể thao.

…Chẳng công bằng chút nào.

Tôi nghĩ việc cậu ấy vừa học tốt vừa chơi thể thao giỏi cũng ngầu chứ, nhưng chẳng công bằng chút nào khi cậu ấy tài năng như thế.

Tôi muốn cậu ấy chia sẻ chút ít khả năng chơi thể thao cho cơ.

Vì tôi kém vận động…

“Em có ý kiến, Miyu-sensei!”

“Hmm? Sao đấy, Shimizu?”

Hanazawa-sensei nghiên đầu và hỏi Shimizu-san, người vừa đột ngột giơ tay xin ý kiến.

Tôi chắc chắn Shimizu-san là người ngồi trước mặt Aoyagi-kun tại quán cà phê hôm trước.

“Em có thể xin rút được không ạ?”

“Sao thế?”

“Em không muốn bị ra mồ hôi ạ―”

“―Dẹp.”

“Ểeeeeee!?”

Shimizu-san xin được rút khỏi phần thi chạy tiếp sức 100m và Hanazawa-sensei đã ngay lập tức từ chối.

Mọi người trong lớp đều nhìn Shimizu-san với ánh mắt kiểu ‘Đương nhiên là không được rồi’

Có lẽ vấn đề không phải là do yêu cầu xin rút, mà là vì lý do không được hay cho lắm.

Tuy nhiên, cùng là con gái với nhau, tôi cũng không muốn ra mồ hôi chút nào, nên cũng thông cảm phần nào cho cậu ấy.

Dù sao thì mùi mồ hôi cùng là điều đáng bận tâm mà.

“Sensei, thực ra em thấy không khỏe lắm…”

“Thế thì em nên đi đến bệnh xá. Tuy nhiên, cô đảm bảo em sẽ thấy khỏe vào ngày diễn ra hội thao thôi, nên cô vẫn sẽ điền tên em và đội chạy tiếp sức.”

“Em vừa mới bị trật mắt cá ạ.”

“Trước đây tôi cũng từng bị rồi và sẽ ổn thôi. Nếu vết thương đó không lành thì em còn không đi nổi luôn đấy.

Có vẻ Shimizu-san không muốn tham gia, và Hanazawa-sensei cũng đang cố gạt bỏ hết những lý do mà cậu ấy đưa ra để xin rút.

Đằng nào thì cũng đã bị vạch trần rồi, tôi nghĩ rằng nếu cậu ấy cứ thành thật là mình không muốn tham gia thì đã có thể được chấp thuận rồi.

Lý do rằng mình ngại ra mồ hôi đúng chẳng hay ho gì, nhưng nếu cứ nói là mình không muốn chạy, tôi nghĩ Hanazawa-

sensei cũng sẽ không ép đâu…

“Oh, phải rồi! Hay là để Charlotte-san thay em đi ạ?”

“Ể..?”

Tôi nhìn chằm chằm Shimizu-san, thấy khó hiểu khi đột ngột bị nhắc tên.

Rồi Shimizu-san mỉm cười nói, như thể đó là một ý kiến hay.

“Cậu ấy chưa làm bài kiểm tra thể chất nên em không biết thời gian chạy 50m của cậu ấy ra sao, nhưng nhìn có vẻ cậu ấy chạy được đó ạ.”

“Dĩ nhiên là tôi chưa đo thời gian chạy của Charlotte…Nhưng giả sử em ấy vượt qua em đi, thì em vẫn là người chạy nhanh thứ hai lớp mà, đúng không?”

“Ểeeeeee…..Ừm, Charlotte ơi. Cậu có thể chạy thay tớ được không? Làm thành viên dự bị cho tớ nhé?”

Hẳn là cậu ấy nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ bị bắt chạy.

Nên Shimizu-san đã trực tiếp trao đổi với tôi nhằm để tôi thành thành viên dự bị thay vì thay thế hẳn vị trí của cậu ấy.

“Ư-Ừm, nhưng mà…”

Nếu cậu ấy có vấn đề gì đó thì tôi cũng muốn giúp, nhưng kể cả có là con gái thì tôi vẫn hơi chậm chạp.

Nếu tham gia thi chạy tiếp sức, nơi tụ họp toàn những chân chạy nhanh nhất thi đấu với nhau thì tôi sẽ tạo thêm gánh nặng cho mọi người trong lớp mất…

“Em―”

“Này, Shimizu-san. Cậu đừng tự ý nói những gì mình muốn như thế chứ.”

Trong khi tôi đang bối rối, một giọng nói vang lên trong lớp ngăn Shimizu-san lại, ngắt cả lời của Hanazawa-sensei.

Một giọng nói trầm, có vẻ là của con trai, nhưng lại ẩn chứa sự tử tế trong đó.

“Aoyagi-kun?”

Nhận ra được giọng nói, Shimizu-san gọi tên chủ nhân của nó.

Đúng, là Aoyagi-kun, người con trai luôn giang tay giúp đỡ mỗi khi tôi gặp rắc rối.

“Miyu-sensei, liệu có thể chọn ra người tham gia chạy tiếp sức bằng hình thức đăng ký tự nguyện hay là rút thăm không ạ?”

Aoyagi-kun nhìn Shimizu-san một lát rồi hỏi Hanazawa-sensei.

“Hội thao là một sự kiện rất quan trọng có truyền thống đã lâu. Trong khi các đội khác đều đang nỗ lực để giành chiến thắng, thì lớp ta không thể lơ là được.”

“Em hiểu rồi…Cậu nghe rồi đó, Shimizu-san. Nếu các lớp khác đều đang tuyển chọn nghiêm túc, thì lớp ta cũng phải chọn thành viên dựa trên tốc độ. Đúng là rất nhiều học sinh không muốn tham gia các hoạt động kiểu này, và thú thật là bản thân tớ cũng chẳng muốn đâu. Nhưng không tham gia đồng nghĩa với việc đùn đẩy trách nhiệm cho người khác. Đã thế lại còn là cho một người chạy chậm hơn mình nữa. Cậu hiểu ý nghĩa của điều đó chứ, Shimizu-san?”

Aoyagi-kun nói với giọng từ tốn, cố giải thích cho Shimizu-san hiểu.

Ý của Aoyagi-kun có thể là nếu ép một người chạy chậm tham gia chạy tiếp sức sẽ khiến họ thấy xấu hổ.

Rõ ràng là nếu một người chạy chậm đứng giữa một nhóm những “chân thỏ”, chắc chắn sẽ gây nên ấn tượng xấu.

“Nhưng tớ không muốn chạy…Với lại có khi Charlotte-san lại chạy rất nhanh ấy chứ.”

“Cậu nói đúng. Nhưng không nên lấy đó làm lý do để đùn đẩy cho người khác. Với trường hợp của Charlotte-san, đúng là ta có thể đo tốc độ của cậu ấy sau, nhưng chính vì bây giờ chưa biết tốc độ của Charlotte-san ra sao nên lúc này chúng ta không thể đưa cậu ấy vào đội được. Và tớ nghĩ việc đưa ra một yêu cầu mà biết rằng cậu ấy không thể từ chối có hơi bất công.”

“Ugh…Tớ hiểu rồi…Xin lỗi nhé, Charlotte-san…”

Nghe được những lời của Aoyagi-kun, Shimizu-san miễn cưỡng gật đầu rồi quay sang xin lỗi tôi.

Có lẽ là vì tôi thấy trông cậu ấy có vẻ thích Aoyagi-kun, nên cậu ấy sợ Aoyagi-kun sẽ có ấn tượng xấu về mình chăng?

“Không đâu, đừng bận tâm về chuyện đó. Tớ xin lỗi vì không thể giúp ích cho cậu.”

Nếu tôi chạy nhanh hơn thì đã nhận lời rồi, nên tôi xin lỗi vì đã không thể thay thế cậu ấy.

Mặc dù tôi có liên quan trong chuyện này, nhưng tôi không muốn để lại hiềm khích.

Sau cùng nếu tất cả mọi người đều hòa đồng thì sẽ tốt hơn.

“Vậy coi như đã xong nhé, chuyển sang các hoạt động tiếp theo nào.”

Sau khi chắc chắn rằng không còn ai ý kiến gì nữa, Hanazawa-sensei bắt đầu chọn lần lượt những môn thi mà cả lớp sẽ tham gia.

Dù các phần còn lại đều chọn theo hình thức tự ứng cử.

Tôi được chọn sẽ tham gia môn gọi là “chạy tìm đồ”, một cuộc thi mà tốc độ không đóng vai trò quan trọng mấy.[note54220]

Thực ra tôi muốn tham gia trò nhảy dây 20 người vì không phải chạy, nhưng đã quyết định thôi vì sợ mình sẽ vấp dây ngay khi trò chơi vừa bắt đầu.

Tuy nhiên, lúc này tôi lại thấy bất an.

Chúng tôi được nói rằng một người sẽ được tham gia 2 môn , nhưng không hiểu sao Hanazawa-sensei chỉ cho mỗi bạn tham gia một môn mà thôi.

Để giải thích, Hanazawa-sensei nở một nụ cười rồi nói.

“Okay, giờ mỗi người đã quyết định sẽ thi môn nào rồi. Thì môn cuối cùng sẽ là cho tất cả mọi người – thi chạy ba chân phối hợp nam nữ. Đây là môn thi truyền thống của trường, cho nên ai cũng phải tham gia.”

Nghe được những gì Hanazawa-sensei nói, cả lớp xôn xao cả lên.

Các bạn nam đều nhiệt liệt hưởng ứng, trong khi các bạn nữ thì phản đối.

Còn trong lúc đó thì tôi cầu nguyện với Chúa ― ước gì mình được ghép cặp với Aoyagi-kun.

Truyện Chữ Hay