Lily nhìn hình bóng tầm trung với dáng vẻ bè bè không có gì đặc biệt đang đứng trong cơn bão tuyết. Vào lúc này, Tokugawa Shigemori đang mặc trên mình bộ giáp toàn thân màu xanh đậm pha vàng đồng, khiến cơ thể của hắn trông to lớn bất thường cộng thêm phần chóp mũ chiến có độ dài ngạc nhiên, vào khoảng 70 cm. Đứng bên cạnh là Takeda Tsunenobu, trong bộ giáp đỏ đen đặc trưng. Takeda không quá cao, nhưng vẫn hơn hẳn Tokugawa và sỡ hữu ngoại hình đáng phải kiêng dè.
Ngoài ra, đứng đằng sau Tokugawa, là Samurai có chiều cao nổi bật, phong thái uy dũng trong bộ giáp đen cùng chiếc mũ chiến sừng hươu - Honda Yahatarou cùng khoảng 400 đến 500 Samurai lẫn kỵ binh hùng hậu từ xứ Kai và Mikawa đang đóng đội hình xung trận, trong tay trang bị Katana, cung tên và giáo mác – tất cả đều nhắm thẳng về phía nhóm của Lily.
Lily nhìn đội quân trước mắt với vẻ ngờ vực, tâm trí căng thẳng liên tục đặt ra câu hỏi, “Làm sao mà? Sao Tokugawa và Takeda lại biết được nơi này? Trên đường đến ngôi đền này, cứ cách một khoảng là mình lại tỏa sóng linh lực dò thám ra mà, đâu hề phát hiện bất kì tên bám đuổi hay theo dấu nào trong bán kính vài cây số đâu!”
“Vậy thì, cớ sao chúng lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”
Lo lắng và sợ hãi bắt đầu lộ rõ trên gương mặt Yukiko và Yumi. Còn về phần Shiu, cô trốn trong khuôn viên ngôi đền theo sự hướng dẫn của Lily vừa hãi hùng ló đầu ra quan sát.
Tokugawa, trong bộ trọng giáp toàn thân có hình dáng tựa chiếc mai rùa, tỏ ra có đôi phần ngạc nhiên khi trông thấy Lily trước khi lớn tiếng hét về phía nhóm cô sau một hồi suy nghĩ, “Hehehe. Yukiko, Yumi, các ngươi không ngờ đến chuyện này, phải không? Rằng quân lực của ta cùng huynh đài Takeda sẽ có mặt ở đây! Bọn ta đợi ở bên ngoài cũng đã lâu, thế mọi thứ bên trong thế nào rồi? Nhìn bản mặt các ngươi, thì chắc là đã lấy được kho báu rồi, có phải không? Yukiko, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng vì tình cảm vợ chồng chúng ta. Mau giao kho báu ra đây rồi ta sẽ cho chị em cô một con đường sống!”
“Hừ! Cho bọn ta con đường sống à? Rồi sau đó thì sao? Bộ ngươi muốn bọn ta tự nguyện dâng hiến thân xác mình cho ngươi để chịu đựng nhục nhã hả? Bọn ta đã hoàn thành nhiệm vụ, nên chị em ta thà chết còn hơn là quy phục dưới chân ngươi. Thứ mà ta không hiểu là…” - Yukiko cố kiềm những giọt nước mắt trước mặt Tokugawa, “Làm thế nào mà ngươi tìm ra nơi này. Ta thậm chí còn không biết kho báu cất giấu ở đâu, nên làm sao ngươi lại có thể lần ra nơi đây khi không có tấm bản đồ trong tay chứ?”
“Hể! Ta công nhận ngươi có chút thông minh, nhưng sau cùng, ngươi cũng chỉ là một con đàn bà dài tóc ngây thơ thôi, Yukiko. Đúng là ngay cả ta cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như thế này. Kế hoạch ban đầu của ta là tìm ra tấm bản đồ kho báu bằng đe dọa và tra tấn cùng những phương pháp khác mà lũ đàn bà mềm yếu bọn bay chẳng thể tưởng tượng nổi, nhưng ta cũng đã suy xét đến khả năng ngươi bỏ trốn nên có để lại phương án dự phòng. Ta đã sai một Âm Dương Sư yểm chú lên con dao găm mà ta đã tặng cho người cùng gần như toàn bộ số trang phục ngươi có. Miễn là ngươi có mặt trong phạm vi năm mươi dặm, thuật chú này sẽ cho ta biết được vị trí chính xác của ngươi nhờ vào thuật thức đặc biệt được niệm trên các tháp sáng đặt khắp xứ Kai của huynh đài Takeda! Sau khi bỏ trốn, ngươi không lui về Kamakura hay Bách Qủy Địa, mà lại đặt chân đến một nơi kỳ quái như này, nên ta dám chắc rằng các ngươi đang tìm kiếm kho báu. Bởi thế, Ta cùng Huynh đài Takeda cứ thế ung dung theo sau các ngươi cách một quãng độ năm dặm rồi chờ lũ đàn bà kiêu căng ngạo mạn nghĩ trí óc mình hơn người tìm ra kho báu trước khi dùng vũ lực đoạt lấy! Hehe. Ta luôn nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra nhưng lần này còn vượt xa mọi mong đợi của ta nữa. Hehehehe. Thế nào hả, Yukiko, Yumi? Có còn gì muốn nói nữa không?”
“Thứ… gian manh xảo trá,” - Yukiko và Yumi đồng loạt cau mày nhìn. Mỗi mình Tokugawa đã mạnh hơn hai người bọn họ, thế mà giờ đây lại còn có quân binh của Takeda hậu thuẫn. Chênh lệch sức mạnh thế này vượt quá sức kháng cự của bọn họ và nếu cả hai rơi vào tay Tokugawa lần nữa, hậu quả của chuyện đó… thật không thể tưởng tượng được. Tuy hai chị em sẵn sàng đặt cược mạng sống mà tung hết sức trong trận chiến này, nhưng họ vẫn không thể ngăn nỗi sợ hãi đang xâm chiếm cõi lòng… và sự yếu đuối của phái nữ vào lúc này lộ rõ trên gương mặt cả hai.
“Không thắng được. Mình Tokugawa thôi đã đáng sợ rồi, và chị em ta không phải đối thủ của hắn, cả về trí lực lẫn dũng lực. Ngoài ra, còn có Takeda và đội quân nữa…” – Yukiko não nề nói, lòng muốn buông xuôi.
Vào lúc này, Honda cao kều, vốn đứng đằng sau Tokugawa, tập trung chú ý đến Lily trong bộ đồ đỏ, rồi tự ý lớn tiếng hô to mà không có sự đồng thuận từ chủ nhân mình, “Sao nàng lại ở đây, Tiểu Rin?! Sao nàng lại lừa ta?!”
Lily giật mình trước câu hỏi của Honda do cô đang chuẩn bị chất vấn Tokugawa.
“Hừm, Yahatarou,” Tokugawa tiếp tục, “Sự có mặt của cô ta ở đây cũng nằm ngoài dự toán của ta. Cô ta chắc hẳn là đồng đảng của Yumi.”
Itagaki không có mặt ở đây, nhưng Amari, người trong bộ chiến giáp màu xanh lá, xuống ngựa từ đội hình kỵ binh của xứ Kai mà bước đến chỗ Takeda và Tokugawa, “Chúa Công, Đại nhân Tokugawa, chúng thần tìm thấy một nô tì bị trói ở phòng kho tại tháp thành, do sự bất cẩn đáng trách từ lính canh. Ả Rin này không phải nô tì của chúng ta mà rõ ràng là gián điệp từ bên ngoài!”
“Em… Em biết cô ta!” – Một Samurai với bộ nâu đen trong bộ giáp được trang trí hoang phí gào lên vừa chỉ tay về phía Lily, “Huynh Trưởng, em biết người đàn bà này! C – Cô ta không phải Rinne gì hết, cô ta là Kagami Lily! Cùng một Nguyền Kiếm Cơ được Lãnh chúa Kamakura cử đi để bí mật thăm dò Thành Tsutsujigasaki! Em đã thấy cô ta ở Điện Kamakura trong buổi trao thưởng chiến công sau trận Odawara!”
Người vừa lên tiếng là Takeda Mitsuyori, một người em của Takeda Tsunenobu. Ông ta đã tham dự buổi ban thưởng ở Kamakura thay mặt cho Tsunenobu, nên ông ta đương nhiên biết về Lily từ hồi đó. Chỉ là trong buổi họp mặt với Tokugawa, ông ta không đến dự.
“Sao cơ?!” - Tokugawa, Honda cũng những người khác đều sững sờ trước tuyên bố đó, duy chỉ có ngoại lệ duy nhất là vẻ mặt tím xanh của Takeda, người không tỏ ra phản ứng đáng kể nào.
“Kagami Lily?!” - Tokugawa giận dữ chỉ ngón tay to như cái cọ vẽ về phía Lily, “Vậy ra ngươi là ả đàn bà đã làm con trai ta bị thương! Chả trách tại sao ta lại thấy Magatama và vàng của ta biến mất sau khi Yukiko bỏ trốn! Ta cứ đinh ninh là Yukiko đã lấy chúng theo, nhưng giờ đây ta dám chắc ngươi mới là kẻ làm việc đó! Yukiko không phải hạng đàn bà hám tiền hám vật, nên chỉ có mình ngươi – kẻ có thói quen ăn cắp của kẻ khác! Ngươi đã cướp lấy Tamahagane của Dijon và giờ lại mó tay đến kho báu của ta sao. Mi đúng là con ả ghê tởm vô liêm sỉ, Kagami Lily!”
“Lynne,” – Một luồng linh lực màu váng sáng chói dữ dội bừng lên phía sau Tokugawa, “Sao cô lại lừa ta đến thế hả, Lynne?! Cái gì mà con cháu còn sót lại của nhà Ogasawara chứ, cô đã phản bội lòng tin của ta khi ta sai người hộ tống cô ra ngoài thành. Không chỉ bỏ trốn, cô thậm chí còn đánh cắp báu vật của Chúa Công Tokugawa và dùng lời lẽ dối trá lừa gạt ta thế này…”
Đầu mũi thương vốn dĩ đang chĩa về phía chị em nhà Midō, thì giờ đây lại tập trung vào Lily.
“Hừm! Lynne gì chứ! Ai mà ngờ được rằng Thần đồng Đông quốc mới vừa được phong tặng tước quý tộc gần đây, Kagami Lily, thực chất lại là con đàn bà đê tiện chuyên đi trộm cướp và lừa gạt người khác chứ! Ta cứ ngỡ ngươi chỉ là cấp dưới của Yumi, nhưng coi bộ ta đã sai lầm về chuyện này. Nhìn kỹ thì, ngươi mới là kẻ giật dây đằng sau sự việc!”
“Cô có biết mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối kể từ khi xuất hiển ở Kamakura không hả, Kagami Lily. Có biết đã bao nhiêu Samurai xuất chúng phải bỏ mạng do cô rồi không?” – Tướng Sakakibara với gương mặt vàng vọt trong bộ giáp đen đứng đằng sau Tokugawa thẳng thừng lên tiếng chỉ trích Lily.
Tướng Sakai cũng đang bừng bừng tức giận và tuy dáng vẻ trông cứ như đang say, anh ta lại đánh mắt sang phía Tokugawa nhắc nhở rằng, “Chúa Công, nếu cô ta quả thực là Kagami Lily, thì tức là Lord Kamakura đã sai cô ta đến đây. Thực sự có ổn khi chúng ta xóa sổ người mà Lord Kamakura trân trọng đến thế không ạ?”
“Hừm. Đó đích thị là lý do tại sao ta không thể để cho ngươi sống, Kagami Lily. Ngươi đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ta và Huyhn đài Takeda, nên lấy mạng cô lựa chọn duy nhất. Ta có thể thong thả tìm kiếm kho báu sau!” - Tokugawa nhe răng cười.
Giờ mọi chuyện đã leo thang đến mức này, ngay cả Lily cũng không còn ý định giấu danh tính của mình thêm nữa. Cô tiến lên trước, đối mặt với Tokugawa chỉ cách đó tầm chục bước chân không màng đến việc liệu thực lực của cô có ngang hàng với họ hay không bởi sợ hãi không giúp ích được gì vào lúc này.
Cô nhìn một lượt đoàn quân giáp đen uy dũng từ trái sang phải với cùng ánh mắt lạnh lùng sặc sỡ như thường lệ.
Kế đó, cô duyên dáng bật giọng cười khúc khích ngọt ngào , “Hehehe. Không hổ danh Tokugawa, cáo già ranh mãnh. Như ông đã nói, tôi đúng là kẻ giật dây. Tôi đã nghe lén chuyện ông tính nổi loạn chống Kamakura, xúi dục Yumi giải thoát Yukiko, đồng thời lấy theo số Magatama cùng vàng của ông. Tôi đã có trong tay kho báu, và chén trà Fuji-san mà Yasutarou đã đổi cả mạng mình để lấy về từ ông, kẻ đã giết cha cậu ta, cũng đang ở trong tay tôi! Tôi thừa nhận mình không có cao quý như mọi người nghĩ, nhưng còn ông thì sao, Tokugawa? Ông nghĩ mình có đủ tiêu chuẩn để xét đoán tôi à? Ông giết hại cả trăm mạng người chỉ để chiếm đoạt chén trà của một bậc thầy trà nhân, cướp lấy vợ ông ta, rồi thậm chí còn hạ sát con trai họ, vậy sao tôi lại không được phép đoạt châu báu của ông nhỉ?”
Yumi, đang ở đằng Lily, trông về tấm lưng cao ráo thon thả của cô gái đứng trước mình. Cô mới là người lên kế hoạch giải cứu Yukiko, thành thử cô không hiểu tại sao Lily lại nhận tất cả tội lỗi về mình. Dẫu Lily cùng là phụ nữ, Yumi thật không thấu được lý do Lily lại đầy trách nhiệm và không hề e dè trước một Tokugawa đáng kinh sợ như vậy.
“Thôi ngụy biện đi, Kagami Lily! Ngươi đã bớt cho ta một đống phiền phức khi thừa nhận mọi thứ cũng như nói rằng kho báu đang ở trong tay ngươi!” - Tokugawa tiếp tục, “Sư ranh ma của ngươi là thứ đã đẩy đến kết cục này đấy. Không có cách nào để nhà ngươi thoát khỏi lòng bàn tay bọn ta đâu, nên biết điều thì đầu hàng rồi giao nộp kho báu ngay lập tức. Nếu làm thế thì ta có thể ban cho ngươi cái chết phần nào đó còn giữ được chút thể diện!”
Thế nhưng Lily, vẫn giữ vẻ bình thản, quay sang nói với Takeda Tsunenobu, không hề đoái hoài gì đến lời của Tokugawa, “Đại nhân Takeda, tôi sẽ không nói nhiều do các ngài đã đẩy tôi đến đường cùng. Thứ chờ đợi chúng ta giờ đây chỉ còn mỗi chiến trận! Nhưng mà, ngài có lý do gì để tham gia trận này không? Nếu ngài lo rằng tôi sẽ tiết lộ cuộc nói chuyện bí mật của ngài, tôi xin hứa rằng Lily này sẽ nhắm mắt làm ngơ, giả vờ không nghe thấy gì miễn là ngài dừng lại tại đây. Nếu được, tôi không muốn đánh với tiền bối mà chị Uesugi tôn trọng.”
Takeda trong bộ giáp đỏ đen với chiếc mũ chiến lông trắng cuối cùng cũng cất tiếng đáp lịa với chất giọng trầm đặc máy móc, rất hợp với phong thái uy dũng và khôn ngoan của Mãnh hổ xứ Kai – người được mệnh đanh là người đứng đầu trong nhóm Furinkazan, “Kagami Lily. Người đó cũng muốn cô chết.
“Hả?!” - Lily run rẩy đến tận cõi lòng, “Đại nhân Takeda, xin hãy nói rõ. Ai muốn tôi chết?”
“Takeda Huynh đài! Không cần phí thời gian nói chuyện với con ả đê tiện này. Tôi nghĩ nó chỉ đang giở trò để câu giờ thôi. Hãy để tôi diệt trừ hiểm họa này càng sớm càng tốt!” - Tokugawa chen ngang, hoàn toàn định giải quyết mọi chuyện ngay và luôn.
“Xin đợi đã!” Honda, đứng ở sau Tokugawa, đột nhiên tiến đến trước chặn đường Tokugawa.
“Ngươi định làm gì hả, Yahatarou?” – Cặp chân mày dày nơi Tokugawa cau lại.
“Chúa công, không cần biết dánh tính của cô ta là gì, cô ta vẫn là Rinne mà Đại nhân Takeda và ngài đã
trao cho thần, và việc cô ta bỏ trốn được cũng là phần lỗi do thần! Xin hãy để thần thay mặt Chúa công giải quyết chuyện này!” - Honda nói ra yêu cầu với một cái bái mình.
“Hahaha! Ta cứ ngỡ là ngươi định bảo vệ bọn điếm này chứ! Ngươi đúng là cận thần trung thành của ta, Honda đáng quý à! Được rồi. Giết con ả kia và cho chúng thấy sức mạnh của Samurai Đông quốc đi!”
P/S: Yuri đấm nhau vẫn hút hơn Yuri tâm lý học đường nhỉ.