Lily cùng những người khác tiến vào đền cách thận trọng. Bên trong đây ánh sáng lờ mờ yếu ớt, phần mái đã mục nát, được chống đỡ bằng những cây cột lốm đốm màu nâu đen. Ở bóng tối hai bên sảnh chính thấp thoáng hình dáng hai bức tượng thần núi cao lớn cũ kĩ, và ánh mắt cùng gương mặt chân thực đến đáng sợ ấy của tượng dường như đang lén lút quan sát những vị khách đặt chân đến đây.
“Ở đằng kia kìa, cô chủ…” - Shiu sợ hãi nép lại gần Lily vừa chỉ tay đến một đống xương nằm ở góc sảnh.
“Có ai đó đến đây trước chúng ta à?” – Con tim Lily trùng xuống một nhịp.
“Nhìn phía đó kìa, Lily Đại nhân!” - Yukiko chỉ về phần điện thờ nằm giữa đền, nơi dường như là chỗ cất đặt vật dụng nào đó.
“Coi chừng có mấy cơ quan bẫy sập đấy,” - Yumi cẩn trọng kiểm tra xung quanh. Nhưng điều đấy thật sự không cần thiết bởi Lily đã dùng linh lực dò xét cả khu đền và không phát hiện dấu tích của bất kì cơ quan hay yêu khí nồng nặc nào cả.
“Để tôi đến đó trước một mình,” - Lily nói, do khả năng phòng thủ của cô là tốt nhất trong cả nhóm.
Kế đó, cô tiến tới chỗ điện thờ gỗ cổ kính nơi sau cánh cửa gỗ nhỏ xíu của nó là cả một khoảng không tối đen như mực một cách cẩn thận và chậm rãi. Xung quanh điện thờ thậm chí còn dán cả bùa, nhưng Lily lại chẳng thể nhận diện được mặt chữ.
“Nó viết gì vậy?” – Cô chỉ có thể mập mờ cảm nhận được nó là một loại thuật thức mạnh mẽ nào đấy được yểm bên trong bùa.
Thấy vậy, Yukiko tiến đến trước, ngắm nghía một thoáng rồi đáp, “Phép tự yểm trên bùa này chỉ có Âm Dương Sư mới có thể hiểu được, nhưng dòng chữ nhỏ ở bên rìa thì được viết bằng mật tự của nhà Midō. Nó viết rằng chỉ có người mang dòng máu của Kagami-Onna mới có thể gỡ lá bùa xuống, nếu không, cả điện thờ lẫn vật phẩm chứa trong nó đều sẽ tự động phát nổ.”
“Hể. Vậy luôn sao?” - Lily khúc khích cười.
Nếu mọi thứ diễn ra theo kế hoạch của Tokugawa và giả sử hắn có trong tay tấm bản đồ kho báu, cô có thể mường tượng ra vẻ hân hoan của hắn bị dập tắt ngay khi phát hiện ra lá bùa gián trên điện thờ này sau khi đánh bại được yêu quái trấn giữ nó. Theo quan sát của Lily, lá bùa trông không hề tầm thường, nên cô tin rằng ngay cả một người như Tokugawa cũng không tài nào có thể dễ dàng gỡ nó ra và buộc phải mang cả điện thờ đến một Âm Dương Sư lỗi lạc để giải bỏ phong ấn. Mà ngay cả khi điều ấy có xảy ra đi nữa, mọi hành động dùng vũ lực nhằm đối phó với nó đều sẽ kích hoạt bùa nổ được yểm bên trong.
Dòng máu Kagami-Onna, tức là nói mình, phải không?
Nhưng lỡ khi không phải thì sao?
Lily bình tĩnh phỏng đoán và đưa ra kết luận rằng giả sử cô quả thật không phải truyền nhân mang dòng máu Kagami-Onna, thì tức là cô cũng không thể lấy được đồ vật bên trong. Ngoài ra, việc đó còn có thể khiến nó bị đốt thành tro nữa.
Dù gì thì, Lily vẫn nghiêm trang bái đầu trước lá bùa mà rằng, “Tuy tiểu nữ đây không biết vị tiền bối nào đã để lại kho báu cùng bùa phép tại chốn này cũng như bảo vệ nó hết sức nhiệt thành, xin hãy chấp nhận tấm chân tình của tiểu nữ dẫu tiểu nữ không rõ liệu mình có duyên để lấy được kho báu hay không.”
Lily kế đó vươn tay ra về phía đền, bình tĩnh và thận trọng.
“Thứ gì của mình sẽ là của mình, không cần phải vội vàng làm gì” – Những ngón tay mảnh khanh của cô chạm vào lá bùa, nhưng nó không có phản ứng gì. Lily sau đấy từ từ bóc nó ra như bóc một tờ giấy thông thường và như thế bùa chúa đã được gỡ bỏ.
“Giải bỏ phong ấn thành công!”
Yukiko và những người khác cũng vui mừng hào hứng.
Do bản thân lá bùa cũng là một vật đáng giá, Lily dĩ nhiên không vứt nó đi, mà thay vào đấy cất giữ nó bên trong không gian gương. Xong xuôi đâu đấy, cô mở cánh cửa nhỏ của điện, vươn tay vào trong không gian tối tăm và lấy ra một chiếc hộp gỗ chữ nhật đơn giản mà tinh xảo màu xanh đậm.
Lily mở nắp hộp và tìm thấy bên trong nó một cuộn giấy.
“Kho báu đây ư?” - Lily cảm thấy bối rối, do cuộn giấy ấy không có gì đặc biệt. Cô mở nó ra và trông thấy nhiều hàng chữ nhỏ cùng với vài bức vẽ…
Yukiko, Yumi và Shiu vây quanh cô, đều thắc mắc chung một câu hỏi, “Kho báu gì thế?”
“Đây là…” - Lily hai tay giữ cuộn giấy vừa run lên sung sướng, “Cuộn giấy ghi chép lại cách rèn ra thanh kiếm diệt quỷ huyền thoại từng được thợ rèn bậc thầy Yasutsuna rèn ra thời xa xưa —Thanh Sát yêu Yasutsuna.”
“Sát yêu Yasutsuna?!” - Yukiko sững sờ không nói nên lời.
“Chị biết về nó sao hả Hai?”
“Yasutsuna… một thợ rèn bậc thầy từ thời xa xưa, người nổi danh không kém gì Muramasa, và đồng thời cũng là người đã tạo ra thanh bảo kiếm huyền thoại, Yasutsuna, thứ được đồn đại là không có bất kì thanh kiếm nào của Đông quốc trong thế hệ này có thể so bì được. Nó sỡ hữu khả năng hàng ma diệt yêu mạnh mẽ và sát thương nó gây ra lên quái vật được cho là vào hàng khủng khiếp!” -
Yukiko giải thích với vẻ tôn kính.
“Nhưng ai cũng tin rằng Yasutsuna chỉ là một truyền thuyết truyền miệng giữa các Samurai và thợ rèn bởi xưa nay chưa từng có ai tận mắt thấy một thanh kiếm mang tên Yasutsuna cả, thậm chí còn có người nghi ngờ về sự tồn tại của thợ rèn bậc thầy Yasutsuna! Thật không ngờ rằng… kho báu mà gia tộc Midō chúng ta canh giữ cho Kagami-Onna lại thực chất là phương pháp rèn kiếm do Yasutsuna truyền lại.”
Shiu ngước nhìn Lily, “Chủ nhân dùng kiếm, nên coi bộ kho báu này quả thực thuộc về chị ấy nhỉ!”
Thế nhưng Yukiko lại lắc đầu buồn bã, “Nhưng cách rèn đâu phải là thứ sử dụng được. Chúng ta chẳng thể vui mừng nổi trừ phi có trong tay các vật liệu yêu cầu cũng như biết một thợ rèn lành nghề người có thể thể hiểu được kiến thức sâu sắc trong cách rèn kiếm.”
Nghe vậy, nhưng Lily vẫn mỉm cười rạng rỡ.
“Hử? Sao chị lại cười vậy, chủ nhân?” - Shiu hỏi.
“Trong này có nhắc đến lửa trên núi Fuji và than củi làm từ cây Thanh Long từ xứ Echigo có thể được dùng để nấu chảy thép tamahagane cửu phẩm nhằm rèn ra thanh Yasutsuna!”
“Đó quả là yêu cầu rất khó nhằn đấy… Nhưng cớ sao người lại cười vậy, Đại nhân Lily?” - Yukiko bối rối hỏi.
Vào lúc này, dòng suy nghĩ của Lily lướt nhanh qua tâm trí.
Phiên Echigo là lãnh thổ của chị em cô - Uesugi Rei, nên ngay cả khi cô ấy không có mặt ở Echigo đi nữa, Lily đoán rằng cũng không khó để cô ấy chuyển cho cô chút gỗ từ cây Thanh Long để làm than. Còn về phần Thép
Tamahagane cửu phẩm, chẳng phải cô đang có trong tay chút ít đấy sao, con dấu sắt của Đại quỷ Michizane! Thứ đấy rõ ràng được chế tác từ Tamahagane cửu phẩm chất lượng nhất và hẳn sẽ không có thứ gì sánh bằng trên đất này! Còn về phần thợ rèn, người bằng hữu Ehiro lẽ dĩ nhiên sẽ là lựa chọn tốt nhất rồi! Lily đảm bảo rằng với tài năng và nhiệt huyết dành cho việc rèn kiếm của Ehiro chắc hẳn sẽ giúp cô thấu hiểu được tinh hoa trong cách rèn kiếm từ Yasutsuna. Cái phần khó nuốt nhất sẽ là lửa từ núi Fuji bởi tổ quỷ này tọa lạc ở giữa Bách Qủy Địa. Nói là vậy, do núi Fuji trải dài rất rộng, các Đại quỷ từ Bách Qủy Địa rõ ràng là không thể nào có thể canh giữ toàn bộ bốn phương tám hướng được, nên tuy nguy hiểm, nhưng việc đánh cắp và cất giữ ngọn lửa sau khi xâm nhập miệng núi lửa không phải là bất khả thi.
Đây là lý do Lily cười. Vốn dĩ vật phẩm khó lấy nhất trong danh sách chính là Thép Tamhagane cửu phẩm bởi núi Fuji và cây Thanh Long đều nằm ở chỗ nó cần, trong khi việc có trong tay Tamahagane cửu phẩm là việc gần như không tưởng. May thay, Lily đã dám liều mạng đánh cắp con dấu sắt của Michizane hồi Michizane giao chiến với Shuten. Đây chính là nguyên liệu mấu chốt để rèn ra thanh kiếm.
“À, chỉ là tôi có cách để lấy nguyên liệu thôi ấy mà, Yukiko. Tôi nhất định sẽ có trong tay thanh Sát yêu Yasutsuna này!” - Lily tuyên bố.
Thứ mà Lily lo sợ nhất về hành trình tiến đến Kansai là những loài quái vật hùng mạnh và hung tợn trên đường. Nhưng khi đạt được cảnh giới Serei-dama cũng như thuần thục Kiếm thuật Tsukuyomi và có trong tay thanh Yasutsuna – khắc tinh của yêu quái, bổ trợ thêm sức mạnh, thì chắc hẳn lúc đó cô không còn phải sợ hãi gì nữa.
Rõ ràng là lời nhắn về Ayaka và kho báu này có liên quan mật thiết tới nhau.
Trong khi đó, Yukiko nhìn Lily với vẻ kính trọng xen lẫn chút ngạc nhiên.
Có vẻ như Đại nhân Lily thực sự sỡ hữu khả năng vượt ngoài sức tưởng tượng. Mà cũng đúng thôi, bởi cô ấy là một nữ cường giả mẫu mực không giống như mình – kẻ chỉ là một thiên tài tầm thường, có lẽ đó chính là lý do tại sao cô ấy có thể gông gánh sứ mệnh của các Kagami-onna những người số phận bị bó buộc với bi kịch hàng trăm năm qua.
Lily để cuộn giấy lại vào trong hộp chữ nhật rồi cất nó vào không gian gương. Nhưng mà, cô lại thấy có chút nghi hoặc và cứ ngợ ngợ rằng thứ kho báu được truyền suốt mấy đời nhà Midō không phải là cách rèn kiếm này. Nó được gọi là đất kho báu cơ mà, nếu chỉ có một món thì có vẻ không đúng cho lắm, nên điều này khiến Lily thắc mắc liệu có kho báu nào khác cũng đang tồn tại hay không.
Tuy nhiên, Lily và những người khác đã xem xét ngôi đền cùng khu vực xung quanh trước đó rồi mà đâu tìm thấy gì.
“Không biết… đống xương này từ đâu đến nhỉ?” - Yukiko rùng mình cất tiếng.
Nghe vậy, ánh mắt Lily chợt để ý đến hai bức tượng thần núi dữ tợn cầm vũ khí trong cả hai tay và chợt phát hiện ra ở giữa ngực chúng, bức nào cũng có một cái lỗ. Trong đấy vẫn con vương lại chút yêu khí, và chúng đem lại cảm giác vô cùng quen thuộc với Lily.
“Ồ!” - Lily thốt lên, “Hiểu rồi!”
“Phát hiện được gì hả, Tiểu thư Lily?” - Yumi hỏi.
“Ngay cả khi chúng ta đến vào lúc tuyết không rơi đi nữa, thì cũng không dễ gì tiếp cận được kho báu đâu,” – Nói rồi, Lily chỉ về hai bức tượng thần mà tiếp tục, “Mấy bức tượng này ở ngực chúng có một cái lỗ, kích thước tương đương với phần lõ của đám Tuyết Tử lúc trước. Xét theo lẽ đó, nếu như trời không đổ tuyết, thì những hồn yêu không xác định đó sẽ nằm trong hai bức tượng thần núi này và sẽ ra tay giết hại những kẻ dám xâm nhập ngôi đền! Đó chính là quá khứ của đống xương đang nằm lăn lóc ở góc sảnh kia.”
“ỒỒỒ…” – Cả ba đều gật đầu đồng thuận. Yukiko cũng gật gù ngưỡng mộ, “Hợp lý đấy. Có nhiều lớp bảo vệ đúng là sẽ đảm bảo tuyết đối hơn thật.”
“Mấy bức tượng thần này thấy còn dữ dội hơn đám Tuyết Tử kia, nên có thể nói chúng ta đã rất may khi đặt chân đến đây vào một ngày trời đổ tuyết. Nhưng mà, do tôi đã hấp thụ hồn yêu của chúng vào trong thanh kiếm rồi, nên hai bức tượng này chỉ còn là tượng thôi, không hơn không kém, chúng chẳng thể nào có thể ngóc đầu dậy di chuyển được nữa cả,” – Lily kết luận.
Dù vẫn thấy chưa thỏa mãn, nhưng Lily đã tìm được lời giải đáp cho tất cả bí ẩn, nên cô đoán rằng mình chỉ đang tượng tượng ra thôi.
“Đại nhân Lily,” - Yukiko ngó nghiêng xung quanh vơi vẻ lo lắng, “Tuy nơi này hẻo lánh, nhưng ánh mắt mấy bức tượng kia cứ tỏa ra cái cảm giác rợn rợn người ấy, và bản thân chúng ta vẫn đang ở trong lãnh thổ nhà Takeda nữa, nên ngay cả bây giờ tôi thấy mình cứ bồn chồn không yên. Kho báu đã ở trong tay chúng ta rồi, sao chúng ta không mau chóng rời khỏi nơi này đi?”
“Ừm. Tôi đồng ý với cô, Yukiko. Không có lý do gì để chúng ta nán lại đây nữa,” - Lily gật đầu, “Cùng trở về Kamakura ngay thôi. Một khi đến lãnh thổ của tôi rồi thì ngay cả Tokugawa cũng không dám làm gì cô dưới con mắt kiểm soát của Lãnh chúa Kamakura đâu! Do hắn đã bắt lấy cô làm chiến lợi phẩm sau khi sát hại chông cô, Hon’ami, tôi tin rằng lão cũng chẳng có gan dám phàn nàn gì với Lãnh chúa Kamakura về chuyện tôi đã bắt cóc cô đâu.”
“Làm gì có chuyện đó. Tôi sẵn lòng theo người mà, Đại nhân Lily. Nếu lão ta quả thực dám cằn nhằn, thì tôi sẽ đứng ra chống lại ngay cả khi có phải lộ mặt đi nữa!” - Yukiko vững giọng nói, vừa ôm lấy cánh tay Lily.
Coi bộ Yukiko thực sự theo mình đến cùng nhỉ. Không biết tại sao lại vậy nữa. Nói gì thì nói, tương tác giữa hai người bọn mình cũng đâu có lâu. Chắc chỉ có thể đổ cho mối ràng buộc số phận giữa nhà Midō với các Kagami-Onna vậy.
Xong xuôi đâu đấy, cả nhóm lên đường rời khỏi ngôi đền, nhưng trước khi bất kì ai trong số họ kịp bước chân ra khỏi ngưỡng cửa thì chào đón họ là hàng loạt mũi tên bọc trong linh lực.
“Hả?!” - Lily kêu lên báo động và những người khác đều đồng thơi rút vũ khí để đỡ tên.
“Trốn vào trong đền mau, Shiu!” - Lily hét. Những mũi tên ấy có lực công phá ấn tượng và có khả năng lấy mạng một Kengo Thượng đẳng bình thường chỉ với một mũi. Bởi vậy, ngay cả khi chúng không phải mối đe dọa với Lily, cùng lắm là cản trở cô, nhưng với Shiu thì chúng đúng là mối hiểm họa khôn lường.
Một khoảng lặng nổi lên sau loạt tên… kế đó, lớp lớp Samurai cùng Kỵ binh với hiệu kỳ của nhà Takeda và nhà Tokugawa xuất hiện sau màn tuyết, tiến đến bao vây ngôi đền không chút kẽ hỡ.
P/S:
Amakuni Yasutsuna: Một thợ rèn bậc thầy sống vào khoảng những năm 700, được cho là ông tổ đã sáng tạo ra Tachi. Dòng họ ông sau này được gắn cho truyền thuyết nhiều thanh kiếm quý, nổi bật trong số đó là thanh Kogarasu Maru và Doujigiri Yasutsuna - một trong Thiên Hạ Ngũ Kiếm Nhật Bản. Thanh Doujigiri Yasutsuna, hay Sát yêu Yasutsuna tương truyền là vũ khí của Minamoto no Yorimitsu (Raikou), là thanh kiếm từng chém đầu Shuten Douji.