Shiu?!” – Ít nhất thì Mayumi cũng không thể nào quên được cái tên này bởi trong số vô vàn ánh mắt đầy tính toán và lợi dụng hướng vào cô thuở trước, chỉ có mình đôi mắt Shiu là ánh lên sự thành thật.
Mayumi nâng cằm Shiu lên, xoay qua nghiêng lại gương mặt cô mà quan sát, cố gắng nhớ lại. Tuy những nét đặc trưng thuở còn nhỏ của Shiu trong trí nhớ của cô đã phai nhạt theo năm tháng, Mayumi vẫn chẳng thể quên được ánh mắt đã dõi theo mình khi cô phóng về phía thác nước với vực sâu thâp thoáng phía dưới.
Vẻ bất lực, chất đầy lo lắng và quan tâm đấy giống hệt như những gì ánh mắt trước mặt cô đang thể hiện.
“Đúng là em rồi… Shiu…” – Ánh nhìn nơi Mayumi giãn ra trong thoáng chốc, nhưng chúng nhanh chóng sắc lạnh trở lại cùng lưỡi kiếm vẫn kề trên cổ Shiu, “Ta nghe nói nhà Fūma và nhà Midō đều đã diệt vong rồi mà, tại sao em vẫn còn sống hả? Em đã phản bộ gia tộc Fūma sao?”
Thế nhưng Shiu không trả lời ngay, thay vào đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
“Đúng là người rồi, Tiểu thư Mimori! Đội ơn trời người vẫn còn sống, Tiểu thư Midō Yumi.”
Nỗi buồn dâng trào trong con tim Mayumi khi trông thấy dáng vẻ Shiu lúc này. Cô bèn rút kiếm lại trước khi cho phép Shiu ngồi xuống cạnh mình.
“Mà sao em lại ở đây hả, Shiu? Bộ em không biết nơi này rất nguy hiểm với các Kunoichi thuộc Bách Qủy chúng ta hay sao?”
“Tiểu thư Mimori, em đâu có can hệ gì với Bách Qủy Địa đâu chứ,” - Shiu thật thà đáp.
Trong khi đó, Lily vẫn chưa nhận diện ra cuộc hội ngộ ở căn phòng cách mình độ khoảng một trăm thước ấy trong khu nhà này. Cô chậm rãi mở mắt, miệng tự nhủ, “Tốt rồi. Sức mình đã tăng lên đáng kể sau khi hấp thụ viên Magatama hoàn chỉnh đó. Cơ mà, tính theo độ thăng tiến, thì để lên được mốc Thức Hồn Thất đoạn, mình cần ít nhất tiêu thụ ba viên như vầy nữa. Vừa hay là ở đây có đủ số đấy.”
Miễn là linh lực mình lên được mốc Thất đoạn, thì với khả năng tăng cường từ tấm gương cùng với tố chất Nguyền Kiếm Cơ trong mình và Kiếm thuật Tsukuyomi, chừng đó đủ để mình đấu một trận ra trò với tên Tokugawa nhóm Furinkazan! Nói gì thì nói, Thức Hồn Thất đoạn của mình mạnh gấp ba lần Thức Hồn Lục đoạn cơ mà.
Lily cho rằng không ai bén mảng lại gần một nơi quan trọng như phòng hành lý của Lãnh Chúa Tokugawa vào giữa đêm hôm khuya khoắt thế này và dự định tiếp tục quá trình hấp thụ cho đến khi mọi người thức dậy vào buổi sáng, êm xuôi đạt đến mốc Thức Hồn Thất đoạn.
Thế nhưng, cánh cửa đột nhiên trượt mở vào lúc Lily định vươn tay lấy viên Magatama thứ hai.
“Hả?!” - Lily trong lòng hoảng hốt, nhưng may thay, trước mặt cô chỉ là Sakai, đang tiến vào trong với vẻ mặt nghi hoặc, “Hửmm? Mình rẽ nhầm ở khúc nào à? Mà ngươi là ai, đêm hôm làm gì ở đây?”
“Tôi…” – Nhịp tim Lily đập thình thịch bởi Sakai không phải yếu, và nếu họ đọ kiếm ở đây thì sẽ đánh động đến Tokugawa Shigemori ở ngay cạnh. “Đại nhân Takeda sai nô tì đến phục vụ Ngài Honda…” - Lily chẳng thể nghĩ ra lý do gì hợp lý hơn lúc dầu sôi lửa bỏng thế này.
“À,” - Sakai trông cũng đã có chút men trong người, “T-Ta nhớ rồi. Ngươi trông khá đép, nên Takeda đã tặng ngươi cho Yahatarou. Thế, sao ngươi không đến phục vụ hắn mà ở đây làm gì?”
“N-Nô tì không biết Đại nhân Honda ở đâu,” - Lily trả lời với chất giọng giả vờ lo lắng xen lẫn ngượng ngùng.
“Ồ, Ta biết hắn ở đâu! Ở căn phòng trong cùng phía Tây ấy. Đi nào, để ta dẫn ngươi tới đó.”
Cơ thể Lily run lên vì lo lắng, nhưng đứng lên đi theo Sakai giờ đây là lựa chọn duy nhất.
***
“Là phòng này này,” - Sakai lảo đảo nói.
“Đa tạ ngài, Đại nhân Sakai. Nô tì có thể tự đi được, nên mong ngài về phòng nghỉ ngơi sớm ạ,” - Lily cúi đầu hành lễ.
“Ờ. T-Ta đi nghỉ đây, nhưng mà xét ra cũng hơi khó xử. Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra lúc trước, thì ta cũng xin lão già Takeda đó một nô tì cho rồi,” - Sakai rời đi, chân nọ đá chân chiêu.
Lily định bụng đợi đến lúc Sakai khuất tầm mắt rồi sẽ nhanh chóng rời đi bởi cô nhất quyết không thể dành thêm chút thời gian nào ở khu nhà này sau khi đã bị phát hiện ở phòng chứa đồ. Thế nhưng, ngay khắc tiếp theo, Sakai đột ngột quay lại lớn tiếng gọi to, “Oi, Honda Yahatarou, đứa nô tì lúc nãy đang đứng trước cửa ngươi nè! Mau nhấc cái chân ra đón người đẹp vào phòng đê!”
“Tên nát rượu thối tha này!” - Lily rủa thầm trong lòng, đồng thời, ở sau lưng cô xuất hiện bóng dáng oai vệ của một người.
“A, là cô, Lynne. Cô đến thật rồi sao. Mau, mau vào trong đi,” – Một dáng người to lớn trong bộ giáp đen, trên đầu vẫn độ chiếc mũ chiến sừng hươu với bóng dáng che chắn gần hết chiều rộng hành lang lên tiếng gọi Lily.
Thấy vậy, ánh mắt Lily tối đen lại. Đã đến nước này, cô đành bước vào phòng của Honda.
Sakai, mặt khác, làm một động tác khá khiếm nhã trước mặt Honda rồi nói, “Vui vẻ nhé, người anh em!” rồi hả hê mất dạng sau dãy hành lang. Bản thân Lily lúc này rất muốn lao đến chỗ Sakai mà tiễn hắn đến chốn âm tào địa phủ Yomi, nhưng sau cùng cô chỉ có thể bất lực cùng Honda tiến vào trong.
Nhìn quanh, căn phòng này cũng có thể xét vào dạng phòng lớn, và do nơi đây là một phần của tòa tháp, thành thử trần nhà cũng cao hơn mức bình thường, mặc dù vậy, thân hình độ ba mét của Honda vẫn cần phải cúi đầu xuống khi bước vào.
Trông sơ qua, dáng người của Honda cân đối và cơ bắp hơn nhiều so với Dijon, ngay cả vẻ ngoài điển trai cũng ăn đứt hắn.
Đương lúc vào phòng, luồng suy nghĩ của Lily liên tục lướt qua như điện xẹt bởi cô biết rằng bản thân mình hiện giờ không phải đối thủ của Honda. Nếu giao đấu, chắc chắn nó sẽ kéo Lãnh chúa Tokugawa, cũng như Lãnh chúa Takeda cùng hơn một ngàn tinh binh Samurai đang túc trực sẵn ở Thiên Thủ các đến chỗ này, nên tốt nhất là nên đợi thời cơ bỏ chốn.
Lily nhớ lại hành xử của Honda vào lúc cô dâng rượu cho anh ta, và tuy cô nghĩ người này thực lực không kém và có phần nguy hiểm hơn Lãnh chúa Tokugawa, nhưng trí óc coi bộ có hơi thụt lùi so với người khác một bậc. Do đó, đây là khía cạnh mà cô có thể khái thác khẽ hở.
Honda ngồi bắt chéo chân giữa phòng rồi dõng dạc bắt đầu cuộc trò chuyện, “Ta năm nay sẽ bước sang tuổi mười chín và chưa từng bại trần một lần nào trong suốt bảy năm phục vụ Phiên Mikawa. Hiện giờ, ta đang là Tướng quân dưới trướng Lãnh chúa Tokugawa và đang có mức lương thường niên vào tầm một ngàn kwan, cao hơn những Tướng quân khác do khả năng chiến đấu xuất xắc cùng lòng dũng cảm của ta. Phụ thân ta cũng là một chư hầu phục vụ gia tộc Tokugawa và dòng họ ta sỡ hữu khoảng 33,000 mẫu đất cùng với một cảng đánh cá…”
Thế quái nào tên Honda lại mở lời bằng bảng báo cáo lý lịch rồi tài sản vậy? Đây đâu có phải buổi gặp mặt xem mắt cho đám cưới đâu!
Dù đẹp mã là thế, nhưng Lily khá chắc rằng Honda không khác gì mấy người mười chín hai mươi, qua cái cách anh ta dùng đầu của mình. Bởi vậy, Lily lên tiếng xen ngang, “Đại nhân Honda. Cho phép nô tì dâng trà.”
“À, cứ tự nhiên, Lynne cô nương. Ta sẽ không giấu cô, suốt quãng thời gian ở Mikawa, ta chưa từng thấy người nữ nào xinh đẹp như cô cả! Ở Mikawa có rất nhiều Samurai, nhưng phụ nữ ở đó cũng thô bạo ngang ngược không khác gì đàn ông. Thành thật mà nói, ta thích một quý cô mảnh mai và dịu dàng như cô hơn nhiều, hahahahaha,” – Honda tiếp lời.
Lily chuẩn bị trà với lá trà cùng ấm tách có sẵn trong phòng rồi rót một chén cho vị Samurai cao lớn khác thường trước mặt mình, vừa khẽ nấc lên nương theo dòng nước trà đang róc rách chảy vào chén.
“Sao cô lại khóc thế, Lily? Có kẻ nào ức hiếp cô sao? Nói đi, là ai, ta sẽ lập tức lấy mạng hắn!” - Honda bừng bừng cất tiếng.
Dù trong lòng cạn lời, không biết phản ứng sao với câu nói ấy, Lily vẫn khẽ lấy tay lau đi hàng nước mắt nơi khóe mi, đáp rằng “Em sợ rằng ngài cũng bất lực trước chuyện đó thôi, Đại nhân Honda.”
“Chính xác thì kẻ nào dám ra tay ức hiếp cô vậy, Lynne cô nương?!”
“Tên gốc của em vốn là Ogasawara Lynne, là con gái của Thành chủ Ogasawara. Tuy nhiên, thành của chúng em đã bị chiếm đoạt, cha em thì mất mạng khi quân lực nhà Takeda xâm lược phiên Shinano, còn bản thân em thì bị đưa đến đây làm nô tì. Tuy thân phận em chỉ là một nữ nhân hèn kém, nhưng con tim em luôn rỉ máu khi nhớ rằng mình đang phục vụ cho kẻ thù đã tàn phá quê hương mình. Nhưng mà, Lãnh chúa Takeda là một người đáng sợ, và không có cách nào để một người yếu đuối nhu nhược như em có thể trả thù vì nó chắc chắn sẽ dẫn đến cái chết vô ích. Thù nhà không báo được, thì sống cũng chả khác gì chết, và mỗi khi nhớ lại số phận mình, nơi em là mục tiêu cho sự nhục mạ xỉ vả khủng khiếp lẫn sự ép buộc khi phải miễn cưỡng phục tùng kẻ thù mà không làm gì được, thì giữ lệ khỏi rơi đơn giản là điều bất khả thi,” - Lily nói, tay lau lau nước mắt.
Nói là vậy, trong thâm tâm, Lily cũng thấy phục mình khi có thể rơi nước mắt cá sấu vào khoảnh khắc như thế này.
“À thì…” - Honda gượng gạo tiếp lời, “Vụ này coi bộ khó đấy. Tuy ta không sợ gì Takeda, nhưng mà dẫu sao thì ông ta cũng là đồng minh của Lãnh chúa Tokugawa. Nếu ta giết Takeda thì bất lợi kể không sao hết.”
Lily cũng chẳng mong Honda đần đến mức thực sự vác kiếm đến đòi lấy mạng Takeda bởi nếu thế thì gã này đúng là một tên ngốc đúng nghĩa và Lãnh chúa Tokugawa hẳn cũng sẽ không cho hắn cầm đầu đạo quân của mình trên chiến trường.
“Tuy em biết ở thời kỳ hỗn loạn này, chuyện cá lớn nuốt cá bé là điều bình thường. Nhưng bởi vì ngài là một người mạnh mẽ, Đại nhân Honda, nên Lãnh chúa Takeda mới tặng em cho ngài. Phận con gái thân trôi bến nước thời buổi này, em từ lâu đã chấp nhận số mệnh bạc bẽo này, chỉ là nhớ lại quá khứ khiến lòng em có chút đau buồn.”
“Không! Đừng đau lòng thế mà, Lynne! Dẫu lời ta nói trước mặt Takeda có phần thô kệch, nhưng tình cảm ta dành cho nàng là chân thành! T-Ta sẽ không đối đãi nàng như một nô tì đâu. Nàng là con gái con nhà quyền quý và bản thân ta đây cũng còn đang độc thân, hay là ta chính thức nhận nàng làm vợ ha?!” - Honda lo lắng ra mặt trước gương mặt ủ dột của Lily. Là một người chất phác, tuy phục vụ dưới trướng một kẻ thâm sâu hiểm độc như Tokugawa, nhưng Honda vẫn đối xử rất tốt với người của mình.
“Nghe Ngài nói vậy thần thiếp rất mừng, Đại nhân Honda. Chỉ là em muốn được nói chuyện với mẫu thân, bởi dù gì hôn nhân cũng là điều trọng đại của đời người mà.”
“Thật mừng khi mẹ vợ vẫn còn sống! Ta cứ nghĩ rằng bà ấy đã chết trong loạn lạc chiến tranh cơ.”
Lily nhẹ nhàng đáp lại, “Mẫu thân được chôn cất ở sườn đối phía Tây Thành Tsutsujigasaki. Thiếp muốn được nói chuyện với bà ấy trong đêm nay.”
“Thứ lỗi cho ta… Lynne. Ta không ngờ rằng mẹ vợ đã… Vậy thì ta cũng sẽ đi. Nàng không chỉ có nhan sắc, mà còn hiếu thảo và tốt bụng nữa. Sao một người phụ nữ hoàn hảo như nàng lại có mặt trên đời này được vậy. Nàng có thật sự là con cháu trực hệ của gia tộc Ogasawara không?”
“Hể?” - Lily hơi hoảng trong lòng, không biết có phải vì mình đã diễn hơi lố khiến Honda nghi ngờ rồi chăng.
Ánh mắt Honda sáng lên vẻ sùng kính, “Từ thuở ấu thơ, ta đã được Thượng đế đoái nhìn và ta biết rằng mình có hơi đần độn, nhưng ta có mắt nhìn người rất tốt. Nàng trông không giống một tiểu thư đài các từ Phiên Shinano mà cứ như một tiên nữ giáng trần vậy!”
Lily cứng họng ngay sau pha hoảng loạn không vì lý do gì đó, chỉ muốn mau chóng biến khỏi chốn này càng sớm càng tốt bởi cô không muốn nghe những lời ca ngợi liên hồi của Honda.
“Thần thiếp không phải tiên nữ. Bởi nếu là vậy, thì thiêos hẳn đã không đứng nhìn gia tộc mình chịu khổ sở như vậy.”
“Thượng giới khó đoán lắm, Lynne à. Bởi đã từng có thời điểm ngay cả Tennyou cũng từng phải nếm mùi chốn Naraka đấy.”[note54886]
“Hử?” - Lily thắc mắc tại sao Honda bỗng dưng lại nói chuyện kiểu bí hiểm như vậy.
“Hử? Chúng ta đang nói chuyện gì ấy nhỉ?” - Honda gãi đầu.
“Đại nhân Honda, như thiếp đã đề cập vừa rồi ấy, thiếp muốn viếng mộ mẫu thân bên ngoài thành.”
“À, phải rồi! Đúng là nên làm vậy. Nhưng mà, đêm tối một mình thì quá nguy hiểm với một mỹ nhân như nàng đấy, Lynne, ta sẽ đồng hành cùng em vậy.”
“Không được đâu, Honda Đại nhân. Ngài thu hút quá nhiều sự chú ý và chắc hẳn sẽ dẫn đến phiền toái không đáng có nếu như người của gia tộc Takeda phát hiện ngài đi cùng em tới thăm mộ kẻ thù.”
“Ờ, nghe cũng có lý. Hay thế này đi? Ta sẽ phái hai Samurai xứ Mikawa đáng tin cậy nhất đi theo hộ tống, giúp nàng có thể đi nhanh về sớm, chúng ta sau đó còn có thể nói chuyện thêm nữa… nàng nghĩ sao ?”
“À, ừm…”
“Đừng từ chối nữa, Lynne. Nơi đây nguy hiểm cận kề, nên nàng ra ngoài khiến ta không khỏi lo lắng! Ta sẽ không cho nàng đi nếu nàng từu chối ta thêm lần nữa!”
“Nếu đã vậy, xin đội ơn ngài, Honda Đại nhân.”
P/S: Và từ đó hành trình của một Sadboy bắt đầu. Cơ mà phần Tennyou kia lẽ nào là có liên quan đến Lore.