Lily, vốn đang dỏng tai nghe lén cuộc đối thoại vừa rồi, cũng không thể dấu đi vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt -‘Ả Kunoichi đó là em gái của Phu nhân Yukiko sao? Chẳng phải cô ta đến từ Bách Qủy Địa à? – Bối rối là vậy, Lily vẫn tiếp tục theo dõi câu chuyện.
Trong lúc ấy, sự dao động nơi Yukiko là minh chứng rõ nét nhất cho việc vẻ ngoài hờ hững và thờ ơ trước Mayumi từ đó tới này hoàn toàn là đóng kịch. Và vào khoảnh khắc ấy, Yukiko suýt chút nữa đã buột miệng nói ra bí mật, nhưng như chợt sực nhớ ra gì đó, tính toán của cô đã lập tức thay đổi.
“Hmph,” - Yukiko đột nhiên cười khẩy, “Tí nữa là bị ông lừa rồi! Tokugawa Shigemori, ông giết chồng ta rồi truy đuổi con trai con gái ta tới lúc chúng vong mạng, ông vẫn còn nghĩ rằng tôi sẽ tin ông sao, rằng ông sẽ thả Yumi sau khi đạt được mục đích ấy? Tôi sẽ không hé răng nữa lời, nếu thấy chướng mắt thì cứ việc giết tôi luôn đi.”
“Hon’ami Yukiko. Đúng là ta đã giết chồng cô, nhưng cái chết của hai đứa con cô là do vợ và con cái trước đây của gã đàn ông đó ra tay. Có nhất thiết phải lao tâm khổ tứ, đau buồn đến thế vì cái chết của chúng không? Nếu vẫn nhất quyết giữ im lặng, ta đành phải đưa em gái cô cho Takeda vậy! Là một kẻ đến từ Bách Qủy Địa, chắc cô ta sẽ sẵn lòng trở thành một Samurai quỷ đấy,” - Tokugawa ôn tồn nói, không có chút đe dọa nào trong ngôn từ, ấy vậy mà Lily lại có thể cảm thấy những lời đó đều là thật, chẳng hề dối trá.
“Hừm. Nếu ông làm thế, thì ông chẳng đời nào có thể thực sự có trong tay kho báu đó cả, bởi vị trí của nó sẽ vĩnh viễn chìm sâu trong thế giới này,” – Dẫu đang bị dẫm đạp, Yukiko dường như vẫn đang nắm thế thượng phong.
“Con khốn!” - Tokugawa dộng gương mặt của Yukiko xuống sàn, thẳng thừng chuẩn bị đấm cô, nhưng gã nhanh chóng dừng lại khi giơ tay lên, “Khoan đã… he. À, thì ra là vậy! Đội ơn cô rất nhiều, Phu nhân của ta, vì đã tiết lộ thông tin quan trọng đáng ăn mừng như vậy.”
“Hả, ông nói gì?!” - Yukiko bối rối hỏi.
“Cho tới khi ta quay lại, cô tốt nhất là ở yên trong phòng, đừng có vác xác đi đâu đấy,”- Nói rồi, Tokugawa nhặt đai lưng trên sàn lên rồi trói tay cùng chân ra Yukiko ra sau trong tư thế rất chi là nhục nhã, không quên nhét một nùi vải vào miệng cô. Kế đó, gã cứ thế mặc kệ tiếng kêu gào, giãy dụa của Yukiko mà rời khỏi phòng.
Lily không thốt nên lời khi chứng kiến điều này do không thể hiểu nổi lý do Tokugawa đánh đập vợ của mình cũng như điều mà lão ta nhận ra sau đó. Nói gì thì nói, tuy bản thân Lily đồng cảm với nữ nhân xinh đẹp ấy khi trở thành đối tượng cho những buổi hành hạ đáng khinh của Tokugawa, nhưng do đang trong quá trình hấp thụ Magatama vô cùng quan trọng, thành thử cô không thể thoái mái muốn làm gì thì làm được.
Vì lẽ đó, Lily chỉ có thể để mặc bóng hình Yukiko bị trói trên sàn căn phòng bên cạnh trong tiếng nức nở và xấu hổ của cổ.
Nếu chỉ có một mình, Lily vẫn có thể thoát khỏi vòng vây của Tokugawa và
Honda bằng cách nào đó, tuy nhiên tình huống đó sẽ trở nên bất khả thi nếu phải đèo thêm một người nữa. Thẳng thừng mà nói, Lily lúc này khó có thể giúp đỡ được gì cho cô ấy.
Tuy việc hấp thu tinh túy trong viên Magatama đạt được hiệu quả cao, nhưng cũng cần đến hai hoặc ba giờ đồng hồ để có thể tinh chỉnh chúng.
Còn về việc Tokugawa đã đi đâu, Lily chẳng hề biết được. Dù gì thì, cô hiện giờ đang phải hành động lén lút, nên không thể thi triển linh lực dò thám được.
Nếu để việc hấp thu bị ngắt đoạn nửa chừng, hiệu quả của nó sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, và đó là thứ mà Lily chẳng muốn xảy ra.
Dẫu vậy, Lily đoán rằng Tokugawa rất có thể đang hướng tới phòng của ả Kunoichi đó. Dự đoán như vậy, khóe miệng Lily nhoẻn lên cười nhẹ, bởi đó chẳng hề ảnh hưởng gì đến cô cả. Một kẻ là Kunoichi đã từng ra tay muốn lấy mạng cô, kẻ còn lại là Cha của Tokugawa Shigetsugu, người đã từng có lần hãm hại cô và Nanaka, trong khi Cha của hắn, Shigemori cũng không phải kẻ tốt lành gì. Bởi vậy, tuy thương cảm cho Yukiko, nhưng món nợ với ả Kunoichi kia thì không thể bỏ qua, thành thử Lily sẽ đứng ở bên quan sát cảnh nội bộ đấu đá nhau lần này.
…
Vào lúc này, Tokugawa quả thật đang đi tới phòng của Mayumi, vốn đang nằm ở góc Tây Bắc của tầng hai khu nhà. Thô lỗ không khác gì lúc trước, Tokugawa thẳng thừng kéo cánh cửa trượt.
Tuy Mayumi là một Kunoichi quỷ, bản thân cô vẫn là một nữ nhân bình thường phục vụ Bách Qủy, và cũng như Haihime, cô đồng thời cũng là một nữ cường giả.
Đang định thay đồ vào lúc Tokugawa bước vào, Mayumi vội kéo chiếc áo chưa cởi hết để che đi bầu ngực vừa trừng mắt nhìn người đàn ông mới đến với vẻ cảnh giác nhưng đầy giận dữ, “Ông nghĩ mình đang làm gì thế?!”
“Haha. Hiểu lầm rồi. Ta không đến đây vì cái thứ cô đang nghĩ trong đầu đâu, mà là muốn đến thảo luận với cô một chuyện, Cô Yumi.”
Mayumi chỉnh trang y phục rồi liếc nhìn Tokugawa mới tới trong bộ đồ lót bình thường. Có vẻ như ông ta tới đây không phải để thảo luận chủ đề gì đang hoàng, nên cô nâng cao cảnh giác rồi lùi lại vào góc một chút bởi dù gì thì áp lực từ kẻ mạnh hơn cô rất nhiều cũng rất lớn.
“Chính xác thì ông muốn nói chuyện gì?”
“Cô Yumi à, không cần phải căng thẳng đến thế đâu. Tuy ta đến đây với ngoại trang không được tươm tất lắm, nhưng đó là do ta mới từ phòng của chị cô ra. Ta không có ý định gì khác cũng như không định làm gì cô cả,” Tokugawa nói.
“Hừm! Tôi được Phu nhân Haihime thuộc Bách Qủy cử đến. Nếu ông thực sự dám làm gì tôi, thì Phu nhân Haihime chắc chắn sẽ không để yên cho ông đâu!”
“Hahaha. Không cần phải nhấn mạnh chuyện đó, Cô Yumi. Phu nhân Haihime không còn tin tưởng cô nữa, nếu không tin thì cứ nhìn thứ này.” – Nói rồi, Tokugawa lấy ra một lá thư từ vạt áo.
Mayumi nhận lấy rồi run rẩy khi nhận ra nó là gì, “Cái gì?! Không thể nào! Phu nhân Haihime, ngài ấy thực sự…”
“Đúng như cô phỏng đoán đấy. Dưới trát lệnh của Phu nhân Haihime, cô được cử đến chỗ ta cốt là để nhận ta làm chủ nhân và tuân theo mọi mệnh lệnh ta đưa ra! Cô không được quyên từ chối ngay cả khi ta yêu cầu cô phục vụ ta dưới tư cách một người phụ nữ,” - Tokugawa lạnh lùng lên tiếng.
“Hừ. Cứ mơ đi! Dẫu Phu nhân Haihime có chấp thuận đi nữa, ta cũng sẽ không bao giờ tuân theo thứ mệnh lệnh thô tục kiểu thế ngay cả khi có phải chết đi nữa!” - Mayumi cầm lấy thanh kiếm thẳng ở góc phòng, vào thế sẵn sàng rút kiếm ra bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, Tokugawa, vẫn giữu im lặng, không có động thái gì như muốn tấn công, “Cô Yumi. Như ta đã nói lúc nãy, xin đừng hiểu sai ý định của ta rồi hoảng sợ. Ta thực sự không có ý định bắt cô lấy thân mình ra phục vụ ta đâu. Nhưng chỉ có một thứ mà ta mong muốn!”
Vẻ mặt Mayumi đanh lại vào lúc này.
Tokugawa tiếp tục với vẻ mặt ủ rũ, “Kho báu ẩn dấu dưới ngọn núi thuộc xứ Kai được đồn đoán là do nhà Mido canh giữ.”
Gia tộc Mido đã trấn giữ một kho báu dưới sự lãnh đạo của Mimori, tổng quản của họ, suốt mấy thế hệ dòng tộc. Đó là một chuyện quá khứ mà Mayumi đã gần như quên đi, nhưng giờ đây cô buộc phải nhớ lại vấn đề không thể né tránh đó một lần nữa.
Toàn thân Mayumi run rẩy và cố tránh khỏi ánh nhìn của Tokugawa bằng cách cúi mặt xuống, “T-Ta không biết ông biết được điều đó từ đâu… n-nhưng gia tộc Mido không có trong tay kho báu nào cả. Ngay cả khi nó có tồn tại, thì nó hẳn đã biến mất cùng với sự sụp đổ của nhà Mido rồi, với lại ta đã rời khỏi gia tộc Mido từ lâu rồi, nên ta không biết gì về nó hết.”
Tokugawa nhẹ nhàng lắc đầu, “Ánh mắt của cô thì nói khác đấy, Cô Yumi. Chúng nói với ta rằng kho báu đó chắc chắn tồn tại và bản thân cô biết rõ bản đồ. Chẳng phải vậy sao?”
“Sao ông biết đến tấm bản đồ?!” - Mayumi vội hỏi để rồi ngay lập tức hối hận, cảm thấy đầu óc quay cuồng trong khi một cơn ơn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Hahaha. Thế mà cô nói mình không biết gì về kho báu đó à? Chẳng phải cô vừa thừa nhận về sự tồn tại của tấm bản đồ sao?” – Với lời lẽ sắc sảo, Tokugawa ép cô phải trả lời.
“Hừm! Dù nó có tồn tại hay không, ta cũng sẽ không nói cho ông biết!”
“Cô thực sự đang ép ta vào thế khó đấy. Chẳng phải hành động này tương đồng với việc bất tuân mệnh lệnh từ Phu nhân Haihime sao?”
“Hmph. Tokugawa, bộ ông nghĩ ta là con ngốc sao?” - Mayumi phản bác, “Phu nhân Haihime đã cứu mạng ta, nên tất cả mọi thứ là thuộc về Ngài ấy. Dẫu có bị trừng phạt vì bất tuân mệnh lệnh, thì chừng đấy vẫn còn đỡ hơn gấp trăm lần chuyện cho một kẻ như ông thấy được tấm bản đồ!”
“Hahaha. Cô Yumi à, cô nghĩ rằng ta không có cách để khiến cô nói trong trường hợp cô từ chối hợp tác à?” Tokugawa để lộ ánh nhìn tà độc.
Mayumi ớn lạnh, cố ép cho mình bình tĩnh lại, “Mày phải bình tĩnh lại, Mayumi! Nói gì thì nói, bản thân mày là một Thức Hồn Thất đoạn Kunoichi mà!”
Lấy lại được chút tự tin, Mayumi lên tiếng, “Hừm. Đừng có mà hống hách, Tokugawa. Tuy ông mạnh hơn ta rất nhiều, nhưng đừng có quên ta là một Kunoichi. Ông không thể ngăn ta rời khỏi đây được nếu như ta đã quyết tâm làm trái lệnh Phu nhân Haihime.”
Tokugawa vờ tỏ vẻ bất lực đáp lại, “Hahaha. Dường như cô lại hiểu sai nữa rồi, Cô Yumi. Đúng là đôi tay ngoại cỡ của ta không thể ngăn cô đào thoát, nhưng bộ cô nghĩ mình có thể chạy thoát cùng với chị mình được à?”
“Hả?!” - Yukiko rùng mình, khuôn mặt đỏ ừng vì hoảng sợ cùng với nhịp tim đập loạn, “Tokugawa, tên khốn đốn mạt! Sao ông dám dùng vợ mình ra để đe dọa ta? Có còn là đàn ông không hả?!”
“Cô ta là vợ thứ năm của ta, còn về chuyện từng người vợ trước của ta có kết cục thế nào, thì chắc phải mất hẳn một đêm để kể lại đấy, cô có muốn nghe không? Chỉ có điều chắc cô sẽ chẳng tin ta là loại đàn ông kiểu đó ngay cả khi ta thuận lại, và cũng chẳng có gì để cô có thể xác thực bởi tất cả họ đều đang nằm dưới sáu tấc đấc tại ngọn núi phía sau Thành Okazaki rồi. Nhân tiện thì, vùng đó khá rộng và còn dư chỗ để chôn cất thêm một mỹ nhân nữa đấy.”
“Tokugawa Shigemori!” - Mayumi bất thình lình rút kiếm chém Tokugawa.
“Bặc!” - Tokugawa đã chuẩn bị tinh thần từ lâu và tay không tóm lấy lưỡi kiếm của Mayumi, khiến cô tiến không được, lùi cũng chả xong. Kế đó, Tokugawa kéo Mayumi lại gần rồi dùng lòng bàn tay cứng tựa sắt thép vả cô một phát xuống sàn, đồng thời tước luôn vũ khí trong tay cô.
Tokugawa dẫm lên đầu Mayumi, cất giọng trầm đặc nói, “Đây là những gì mà Phó tướng mạnh nhất dưới trướng Haihime có thể làm được sao? Nếu biết trước thế này, thì ta chẳng cần phải lo lắng chuyện cô bỏ trốn khỏi đây. Có vẻ như Ả Haihime thực lực cũng dưới mức trung bình, chỉ nhờ ‘phục vụ’ Amanojaku mới có được địa vị như ngày nay. Hahahaha.”
“C-Chớ có mà xúc phạm Phu nhân Haihime! K-Kẻ xấu xí như ngươi chẳng bao giờ có thể hiểu được Ngài ấy đâu!”
“Bỏ đi. Dù gì thì ta cũng không có hứng thú nói về Haihime. Ả ta là người phụ nữ của Amanojaku và ta không dám để ả vào tầm ngắm. Nhưng mà, với thứ sức mạnh yếu ớt cô sỡ hữu đó liệu cô thực sự có thể chạy thoát khỏi ta nếu như ta dùng đến vũ lực không? Mà ta không phải là tên thô thiển thích dùng nắm đấm lên phụ nữ, nên ta mong cô không ép ta phải dùng đến cách đó. Ta sẽ cho cô chút thời gian suy nghĩ, nên hãy tận dụng tốt đi!”
Tokugawa thả Mayumi ra sau khi nói những lời ấy. Mái tóc cô rối xù, miệng hớp hớp lấy hơi trong nhục nhã và đau đớn khi nhìn Tokugawa khệnh khạng đi về phía cửa, để lại lời đe dọa, “Mạng sống của chị cô đang nằm trong tay ta đấy. Hahahahahaha!”
Gã sau đấy rời khỏi phòng rồi đóng cửa lại trong lúc Mayumi yếu đuối nằm dưới sàn, tạm thời không thể đứng dậy sau khi lãnh một đòn đau về tinh thần và thể xác.
“Tokugawa Shigemori. Mi còn khát máu hơn đám yêu ma! Bảo sao con người dần dần trở thành mồi cho chính con người, âu cũng là tại chính chúng khi sỡ hữu trái tim tàn độc như vậy!”
Mayumi cảm thấy lạc lõng. Phu nhân Haihime, người mà cô đã hết lòng trung thành và tận tâm phục vụ, đã không còn tin tưởng cô nữa, và thậm chí còn đẩy cô cho Tokugawa như một món hàng bỏ. Tuy may mắn gặp lại được chị mình, cô ấy lại bị Tokugawa lợi dụng để đe dọa cô!
Nếu như không chấp nhận yêu cầu của Tokugawa, chị của cô cầm chắc cái chết bởi Mayumi biết kiểu người như Tokugawa sẽ luôn làm theo lời mình đã nói. Như cái cách lão ta đã âm thầm giết Mizuki Tsue, chị của cô cũng sẽ bị Tokugawa lấy mạng nếu điều kiện không được đáp ứng. Về phần cô, ngay cả khi có thành công đào thoát, thì cô cũng không còn nơi để về nữa. Cô không thể trở về Bách Qủy Địa vì đã làm trái lệnh Phu nhân Haihime, và với vô số tội ác cô đã gây ra cho con người, xã hội chắc chắn cũng sẽ không tha thứ cho cô.
Nhưng mà, dù có là gì đi nữa, cô cũng không thể để cho Tokugawa thấy được tấm bản đồ kho báu của nhà Midō!
“Mình nên làm gì bây giờ… Rốt cuộc phải làm gì đây… Hai sẽ chết nếu mình không nhượng bộ và mình cũng không có chỗ để trốn nữa… Phải làm gì mới được cơ chứ…”
Vào lúc ấy, từ gác mái phát ra âm thanh ồn ào rồi sau đó một bóng hình nhỏ nhắn đáp xuống.
“Kẻ nào?”
Mayumi nhặt thanh kiếm từ dưới đất lên rồi quay người lại vào tư thế sẵn sàng chiến đầu, để thấy trước mặt mình là bóng dáng một Shiu đầy lo lắng với đôi mắt ậng ậng nước đang nhìn mình.
“Tiểu thư Mimori…” - Shiu cất tiếng gọi Mayumi.
Mayumi trong thoáng chốc không nhận ra. Tuy bản thân cô là người mà Shiu đã luôn ngưỡng mộ, nhưng Shiu trong mắt Mayumi không là ai cả. Ngoài ra, Shiu trông rất khác với cô bé nhỏ nhắn mà cô từng biết, thành thử Mayumi khó có thể nhận ra ngay lập tức.
Xét thấy Shiu khá yếu, Mayumi lao thẳng về trước không cho Shiu bất kì cơ hội giải thích nào trước khi thoắt cái đã đứng đằng sau cô, tóm lấy Shiu mà kề lưỡi kiếm vào cổ trước khi cất tiếng hằng học do tâm trạng không tốt hỏi rằng, “Mi là ai?”
Shiu cảm nhận chất thép lạnh đang kề ở cô mình, mở miệng đáp với chất giọng buồn, “Người đã quên em rồi sao, Tiểu thư Mimori? Là em, Shiu đây…”
P/S: Nghi vấn Shiu Harem: +1