“Này, dậy đi nào.”
“Dạ…?”
Lúc tôi bị đánh thức bởi tiếng gọi của mẹ thì trời đã hửng sáng.
Bình thường thì tôi sẽ đặt báo thức, nhưng có vẻ như hôm qua tôi quên mất thì phải.
Đã làm phí thời gian của mẹ rồi, con xin lỗi.
“Mẹ phải đi làm đây, nhớ tới trường đúng giờ nhé.”
Sau khi nói thế, mẹ tôi rời đi.
Tôi ới mẹ: “Mẹ đi cẩn thận!” rồi xốc lại tinh thần đang ngái ngủ của mình.
Vì vừa mới ngủ dậy, nên dường như tôi không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì cả.
Ở trạng thái này được tầm 1 phút, tôi ngó qua cái đồng hồ. Kim giờ đang điểm vào số 8.
Vậy đã là 8 giờ rồi ha…
Tôi ngủ từ lúc 3 giờ gì đó, nên như thế có nghĩa là tôi đã ngủ được tầm 5 tiếng.
Có lẽ khoảng thời gian đó đủ để tôi không ngủ gục trong lớp rồi nhỉ.
Hôm nay cũng cố gắng nào…. mà eh, 8 giờ á?
Tôi chầm chậm liếc nhìn cái đồng hồ lần nữa, và nó đang chỉ chính xác 8 giờ.
……
“Aaahhh――!! Muộn rồiii!”
Tôi đã mở đầu buổi sáng với tiếng hét như vậy đấy.
*
Thông thường, tôi có thể thư thả đạp xe đến ga.
Tuy nhiên, hôm nay tôi phải phóng con xe đi nhanh nhất có thể.
Tôi rời nhà lúc 8:15.
Và tàu sẽ rời đi lúc 8:30.
Tức là tôi chỉ có 15 phút để đến ga trước khi nó lăn bánh thôi.
Bạn có thể nghĩ rằng bớt đi năm phút không phải là việc gì to tát, nhưng đối với tôi, một con người không tham gia bất cứ câu lạc bộ thể thao nào thì điều đó thật sự là thử thách.
Với tốc độ hiện tại, có khi tôi đến đó kịp lúc được đấy.
Nếu không, tôi không chỉ lỡ tiết học đầu tiên, mà có khi cả tiết thứ hai nữa. Không, cái đó thì phải ngăn chặn bằng mọi giá!
Lấy nó làm động lực, tôi đạp xe bằng tất cả sức lực của mình.
Cuối cùng....
“…. Hah~ Chết tiệt.”
Không kịp rồi.
Chỉ cần một phút, đúng một phút nữa thôi mà......
Chuyến tàu tiếp theo sẽ tới lúc 9:30, tức 1 tiếng nữa.
Đồng nghĩa với việc tôi phải chờ thêm 1 tiếng nữa trong sự nhàm chán.
Nếu biết trước mọi việc thành ra như thế này thì tôi thà ở nhà còn hơn.
Giờ giấc cũng suýt soát, chưa biết thế nào mà lần, lẽ ra tôi không nên cố quá như thế.
Trong lúc hối hận về hành động vừa nãy của mình, tôi hạ mình xuống một chiếc ghế gần đó.
Đương nhiên không có ai ở đó cả.
Chỉ còn không gian yên ắng mà thôi.
Tôi đang ở nhà ga, một mình, vào ngày thường.
Có chút mặc cảm tội lỗi, nhưng đâu đó trong tôi lại cảm thấy được giải phóng.
Ngồi không 30 phút, sự nhàm chán bắt đầu xâm chiếm tâm hồn tôi.
Để thay đổi phong cảnh, tôi định đi ra sảnh rồi ngồi lại đó.
Và rồi khi ra đến nơi, tôi mở mắt to chưa từng thấy.
“T-Tại sao….?”
Bất ngờ làm sao, đứng ngay đó là hoa khôi trường tôi, Kii-san.
Người này không định tới trường hả?
Nếu cũng định lên chuyến lúc 9:30 như tôi, cô ấy sẽ không thể đến trường trước tiết 3 đâu đấy.
Hay là Kii-san cũng ngủ quên chăng?
Mặc dù vậy, việc cô ấy ở nhà ga này vẫn rất lạ lùng.
Khi tôi lên tàu, cô ấy luôn ở đó sẵn rồi, nên chắc chắn cô ấy không đến trường từ trạm này.
...... Không không, thật sự tại sao cô ấy lại ở đây thế?
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi vẫn không hiểu.
Dù gì thì bây giờ cô ấy vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của tôi. Xem nào, làm thế nào giờ ta?
Thú thực, vì những gì đã xảy ra hôm trước, tôi tự nhiên hơi sợ Kii-san, nên cũng không muốn tới gần cô ấy lắm.
Nhưng nếu đã nhìn thấy, thì rất có thể cô ấy đang ngồi bên cạnh tôi rồi.
Rốt cuộc, đó là điều mà cô ấy đã làm từ trước tới giờ.
Tôi thực sự không hiểu cô ấy nghĩ gì, nhưng cô ấy luôn đến ngồi cạnh tôi.
Do đó, bây giờ tôi không thể để cho cô ấy thấy tôi đang có mặt ở đây được.
Hôm nay, chắc chắn tôi sẽ phải được thoải mái tận hưởng thời gian một mình trên tàu, và chỉ có mình tôi thôi.[note21479]
Mặc dù đã quyết định được việc bản thân cần làm, nhưng tôi chưa nghĩ về việc sẽ thực hiện nó như nào.
Xem nào, bố cục của nhà ga khá chuẩn, hai sân ga và hai đường tàu.
Để lên tàu đi học, tôi cần phải sang phía sân ga đối diện.
Nên tôi dự định sẽ sử dụng cầu thang để sang bên kia, nhưng cầu thang ở đây có tầm nhìn mở, nên ai đang đi thì nhìn từ dưới biết ngay.
Vì thế, nếu tôi qua đó ngay lúc này, Kii-san chắc chắn sẽ nhận ra mất.
Vậy thì, tôi chỉ có thể chờ ở đây cho đến khi tàu đến mà thôi.
Lúc mà tàu vào ga, khi cô ấy đã ở trên tàu, phía bên kia sảnh chờ sẽ là góc khuất.
Chừng nào mà tôi lên toa đầu khác với thường lệ, Kii-san sẽ không để ý đến tôi.
Tuyệt vời, kế hoạch thật hoàn hảo, vậy, cứ thế mà triển.
Tự tin vào kế hoạch của bản thân, tôi chờ tàu đến.
Sau 30 phút, đúng 9:30, con tàu cuối cùng cũng tới.
Tôi luôn nghĩ rằng để những chuyến tàu luôn chính xác như thế này, hệ thống đường sắt Nhật Bản thực sự rất tuyệt vời.
Mà bỏ nó qua một bên, bây giờ mới là phần quan trọng này.
Tôi tức tối chạy qua sân ga phía đối diện.
Không có dấu hiệu như ai đang ở đó cả, có vẻ cô ấy đã lên tàu rồi.
Hay nói cách khác, đúng như kế hoạch. Bây giờ chỉ việc lên toa đầu ngồi thôi.
Tôi lao thẳng lên tàu.
Bên trong ít người hơn bình thường, còn kha khá ghế trống.
Hiện tại chỉ muốn ngồi ngay lập tức, tôi hạ mình xuống chiếc ghế gần nhất.
“Phew~”
Rồi tôi thở dài não nề.
Mặc dù có đổ mồ hôi một chút, nhưng không sao.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu tháng trời, tôi lại được tới trường một mình rồi.
Thật nhẹ nhõm và an tâm làm sao!
Aah~ sảng khoái ghê.
“Oh,hôm nay cậu ngồi đây hả?”
…..Eh?
[note21480]
“Lần sau đừng đến trễ nữa nhé…. Mình đã lo cho cậu lắm đó….”
Huh, eh? Tại sao?
Hiện tại, tôi đang hoàn toàn hoảng loạn.
Kii-san đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi rồi ngồi xuống cạnh tôi như một lẽ tự nhiên.
Như thế bảo sao não ngừng hoạt động.
Má ửng đỏ, có vẻ như cô ấy có nói gì đó, nhưng thành thật mà nói, tôi không nghe thấy gì cả.
“Không, chờ đã, làm sao cậu lại để ý thấy mình chứ?”
“Mình nhìn là biết ngay mà~ Miễn đó là Yoshiki-kun, dù cậu có ở đâu đi nữa thì mình vẫn sẽ tìm thấy cậu~.
“!!!”
Cuối cùng, cô ấy ôm lấy cánh tay tôi.
Từ ngoài nhìn vào, chúng tôi trở thành một cặp đôi ngốc nghếch toàn tập rồi.
Không, tại sao mọi thứ lại thành ra như thế này chứ?
Tình huống này là sao hả!?
Cuối cùng, hôm nay tôi vẫn không hiểu được ý đồ của cô ấy là gì.
Ngoài ra, vì Kii-san không muốn việc này tái diễn thêm lần nào nữa, nên tôi đã trao đổi số điện thoại với cô ấy.