“Setsu, hôm nay đi hát karaoke đi. Đã lâu lắm rồi tao chưa hát bài nào cả.”
Sagami nói với tôi không lâu sau khi tiết học cuối cùng trong ngày kết thúc.
“Xin lỗi, tao phải đi làm thêm rồi.”
“Cái gì ~! Xin nghỉ đi. Karaoke nào ~”
“Không, tao không muốn nghỉ làm đâu.”
“Chà ~. Đúng là nhân viên chăm chỉ mà.”
“Không, cái này là bình thường đấy.”
Không được nghỉ làm trừ khi tình thế bắt buộc, chuyện này rất bình thường.
Suy cho cùng, nếu nghỉ thì bạn sẽ gây rắc rối cho người khác, lại còn mất thu nhập của bản thân nữa chứ.
“Thôi, không còn nhiều thời gian nữa nên tao đi trước đây.”
“Ờ… gặp mày sau.”
Sagami đáp lại, thất vọng não nề.
Thực sự hắn ta muốn đi Karaoke đến thế à?
Nơi tôi làm cách Cao trung Touyama khoảng năm phút đi bộ.
Cà phê Dâu Tằm[1]
Nó là một quán cà phê nằm trong khu dân cư, được yêu thích bởi sự yên tĩnh cùng với bầu không khí thư giãn của quán.
Tôi đã làm việc ở đây được nửa năm và đã bắt đầu nhớ mặt khách quen rồi.
Khách của quán đều là người tốt, chủ quán cũng dễ mến nên được làm việc ở đây thật sự rất tuyệt.
Tôi vào quán bằng cửa sau ngay trước khi ca của tôi bắt đầu.
Căn bản thì chủ quán hay ở phía trước nên thường không có ai ở đây cả.
Hôm nay cũng chẳng có ai ở phòng nghỉ, đó một căn phòng rộng chưa đến 6 chiếu.
[Edit: 1 jou – 1 chiếu, (chiếu ở đây là tatami) đơn vị đo của nhật, 1 tatami = 910mm x 1820mm ≈ 1,63m², 6 jou xấp xỉ 9,78m²]
Thông thường quán chỉ có ba người, hai người làm bán thời gian cùng chủ quán. Dù vậy, quán cũng không đông lắm nên đôi khi chỉ có hai người, một chủ một tớ mà thôi.
Hôm nay, vì không có bóng người trong phòng nghỉ, tôi đoán là chỉ có tôi và chủ quán thôi.
Cầm cái móc treo, tôi mở cửa đi vào phòng thay đồ duy nhất của quán. Tuy nhiên…
“!!!”
“Á...”
Toang rồi!
Tôi tưởng rằng không có ai ở bên trong, nhưng thực ra là có. Tệ hơn nữa, người đó lại là con gái, và cô ấy đang thay đồ.
Nói cách khác, trước mặt tôi lúc bấy giờ là một cô gái đang mặc đồ lót.
Cô ấy tên là Echizen Hina.
Với mái tóc vàng hoe được cắt ngắn, đôi mắt long lanh và làn da mềm mượt. Điều đang phô ra trước mắt tôi quả thật là một tiên cảnh.
Thêm nữa, cơ thể của cô ấy thật hoàn hảo cong rất đúng chỗ, chỗ cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm. ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Đồ lót của cô ấy hiện ra một cách rõ nét trước mặt tôi. Điều đó càng khiến vẻ đẹp của cô ấy thêm mĩ lệ.
Mặt Echizen ửng đỏ trong lúc đang cố che đi cơ thể, và từ từ, cô ấy trừng mắt nhìn tôi.
“Đừng nhìn chằm chằm nữa! Chết điiiiiiiii!!!”
Cùng với đó, cô ấy đá tôi văng ra khỏi phòng với tất cả sức lực của mình, và đóng sầm cửa lại.
...
Chờ chút, tôi là người sai ở đây à?
Đó là lỗi của cô ấy khi không khóa cửa đàng hoàng chứ.
Bên cạnh đó, không có cách nào khiến tôi rời mắt khỏi cô ấy cả.
Cô ấy quá đẹp. Nếu không nhìn thì chắc chắn tôi không phải đàn ông rồi
Thực ra, nếu kiểm tra lịch thì tôi có thể biết được rằng Echizen đã ở trong phòng thay đồ thật nhưng...
Mmm~ Dù vậy, nó cũng đâu tệ đến mức mà cô ấy phải đá tôi một cái đau như vậy, đúng không?[note21473]
Trong lúc khẳng định lại sự vô tội của mình, cánh cửa phòng thay đồ từ từ mở, và Echizen bước ra với vẻ mặt khó chịu.
Hết sức lườm tôi, rồi cô ấy có ra tay kết liễu mạng sống này cũng không lạ lắm.
Tôi vào phòng thay đồ một cách cực kì im lặng để không chọc tức con quái vật mang tên Echizen.
Thực tế thì, Echizen và tôi chưa bao giờ thân nhau cả.
Chúng tôi cùng tuổi và bắt đầu làm việc ở đây cùng một thời điểm, nhưng, bất ngờ thay, chúng tôi không hợp nhau lắm.
Sở thích của chúng tôi đi theo chiều hai hướng hoàn toàn khác nhau và tai nạn như vừa rồi cũng không phải là ít. Chắc chắn cô ấy ghét tôi rồi.[note21472]
Không phải tôi thích Echizen theo kiểu lãng mạn, nhưng vì là đồng nghiệp, tôi cũng muốn làm thân lắm chứ.
Tôi đã cố gắng nói chuyện với cô ấy vài lần trước đó, nhưng kết quả luôn là bị bơ hoặc là một câu trả lời cộc lốc. Tôi có ấn tượng mạnh mẽ rằng cô ấy cực kì ghét tôi.
Tuy nhiên, tôi sẽ không bỏ cuộc, hôm nay, tôi sẽ nói chuyện với Echizen.
Sau khi quyết tâm vậy, tôi mở cửa phòng thay đồ.
“Này Echizen, về chuyện lúc trước, cho tôi xin… lỗi…”
Tôi không thấy bóng dáng Echizen trong phòng nghỉ đâu nữa.
Ít nhất mười phút nữa mới tới ca của cô mà, cô biết chứ?
*
Đã một giờ trôi qua từ khi ca của tôi bắt đầu.
Như thường lệ, quán hầu như không có khách.
Chủ quán thì bận lau chùi và sắp xếp lại nhà bếp, còn Echizen và tôi ở phía ngoài, lại khá rảnh.
Cái tình huống hai người đứng với nhau im như hến này.
Nó luôn luôn như vậy. Cảm giác nặng nề đến nghẹt thở, hay còn nói là hơi khó xử.
“Echizen nè, bà học trường Cao trung Oumi đúng không? Trường bà đi ngoại khóa ở đâu thế?”
Không thể chịu được bầu không khí này, tôi thử mở đầu một cuộc trò chuyện vô nghĩa.
“......”
Tuy nhiên, cô ấy vẫn tiếp tục ngó lơ tôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi chỉ khoảng 5 mét nên chắc chắn không có chuyện không nghe thấy rồi.
“Trường tôi thì đi Hokkaido đấy~. Tôi nghĩ rằng, nếu đi thì đi hẳn nước ngoài chả sướng hơn sao~.”
“......”
“Hawaii, hay Guam chẳng hạn. Mấy nơi đó trông vui phết.”
“......”
“Hokkaido thì… hơi…?”
“......”
Tệ rồi đây, tim tôi sắp rụng rồi.
Cô ta ghét tôi đến mức nào vậy?
Con người có khả năng cho người khác ăn bơ giỏi vậy sao?
Tôi không còn muốn nói chuyện nữa rồi.
Thử nốt phát cuối xong kết thúc nào.
“Bên cạnh đó, Hok-kai-do hơi bị đô đấy, bà biết không?” [ lão auth chơi chữ -.- ]
“...”
“......”
“............”
“..................”
“........................... Đồ nhạt nhẽo.” [ Hina ]
Vâng, tôi rất xin lỗi.