Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi kia, Itou-san và tôi đến phòng làm việc của bố. Có vẻ như cô ấy muốn xem bố tôi làm tới đâu rồi. Tôi đã được bảo rằng tôi có thể về nếu muốn, nhưng bố tôi cũng có dự định về nhà, nên hai bố con sẽ về cùng nhau luôn.
Trên đường tới đó, chúng tôi tám chuyện đủ kiểu.
“Làm biên tập viên bận bịu lắm ạ?”
“Đúng vậy. Nó nhiều việc hơn các nghề nghiệp bình thường. Có những ngày mà cô phải làm việc đến 12 tiếng đồng hồ.”
“12 giờ!? Thật kinh ngạc. Nhưng mà nó có vẻ quá khắc nghiệt không ạ?”
“À thì, có một số người nói rằng làm một biên tập viên thì thật vất vả, nhưng cô lại không nghĩ như vậy.”
Nhìn Itou-san nói như thể đó là chuyện thường, tôi cảm thấy có chút sợ hãi về cô ấy. Người mà cảm thấy ổn khi phải làm việc 12 tiếng một ngày, chắc chắn đầu óc phải có vấn đề rồi, đúng không? Kể cả với với công việc làm thêm của tôi hiện giờ, tôi vẫn sẽ cảm thấy khó khăn khi phải làm tận 12 giờ đồng hồ.
Nhìn thấy tôi lui ra sau, Itou-san bật cười.
“A~ Con không cần phải trưng ra bộ mặt đó đâu. Cô rất thích công việc này. Nó đã cho cô rất nhiều những kinh nghiệm quí giá.”
Đúng vậy, với một người nghiện đọc manga, kể cả có làm việc tận 12 tiếng đi nữa thì vẫn sẽ ổn thôi… hoặc không. 12 giờ vẫn là quá nhiều. Biên tập viên phải chăng là những con người kì quặc.
“Bên cạnh đó, các tác giả còn bận hơn những người biên tập như cô. Không thể nào mà bọn cô có thể phàn nàn về việc công việc này bận bịu như vầy được.”
“Đúng là như vậy, bố em thường rất bận.”
“Fuu, đừng nói như thể đây là về người khác. Em cũng không phải là ngoại lệ đâu, em biết chứ?”
“Eh?”
“Mặc dù đã nằm ở mức độ có-thể-đọc-được, và đã có thể đăng lên tạp chí rồi, cô vẫn đang định bắt con hoàn thiện nó cho dù có vẽ đi vã lại bao nhiêu lần đi nữa.”
Thật luôn… Vẽ 45 trang khung truyện là đủ cực rồi, và giờ tôi phải vẽ lại đống đó không biết bao nhiêu lần… Cảm thấy chán nản, gục đầu xuống. Và rồi, Itou-san nói:
“Đó là lí do tại sao mà con đừng nên cho rằng mình đã đủ rảnh để làm cái công việc bán thời gian kia. Mà, con có thể nhận được lương từ việc vẽ manga mà, nên cô không nghĩ rằng con nên tự ép bản than quá mức.”
Bỏ công việc bán thời gian của tôi sao… Tôi chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó, nhưng nếu tôi có dự định vẽ manga thì đúng là tôi không còn nhiều thời gian rảnh nữa. Bên cạnh đó, tôi chắc chắn sẽ có một công việc với mức lương ổn định. Vì thường ngày quán cà phê mà tôi làm cũng chả có mấy khách tới, nên nếu tôi có nghỉ việc thì cũng chả phải tổn thất gì quá lớn… Có thể tôi sẽ buồn khi không còn được gặp chủ quán và Echizen nữa, nhưng hiện tại, tôi muốn dồn hết công sức vào việc vẽ manga.
“Nghĩ đi nghĩ lại thì, đúng là như thế thât. Con nghĩ con sẽ dừng công việc làm thêm này lại.”
“Eh, con chắc là ổn chứ? Đúng là cô có đề xuất thế, nhưng liệu có ổn không khi con đột ngột bỏ công việc đó như vậy? Sau cùng thì, mấy nhà xuất bản cũng hay lâm vào tình trạng tương tự.
“Không hẳn là vậy ạ, nơi mà con đang làm là một quán cà phê vắng khách. Nếu con ngưng làm thì quán vẫn sẽ ổn thôi.”
“Ồ, vậy thì có lẽ là ổn thôi. Nếu con nghỉ việc, con sẽ có thể tập trung cho manga.”
“Vâng, con chắc chắn sẽ vẽ ra thứ gì đó thú vị, và khiến cho độc giả hứng thú.”
Khi tôi nói vậy, Itou-san khẽ cười.
“Phải có lắm can đảm mới có thể nói ra được câu đáng xấu hổ như vậy nhỉ.”
“…”
“…”
“… Đừng mà, cô đừng có huỵch toạt ra như vậy chứ…”
Trước khi tôi kịp nhận ra, thì nửa tháng Chín đã trôi qua. Dưới cái nắng chói chang, tôi rảo bước tới quán “Cà phê Dâu Tằm” như mọi khi.
Đây là lần đầu tiên tôi tới đây kể từ khi tôi quyết định thôi việc để quay sang vẽ manga. Tôi cần phải thông báo cho ông chủ về ý định nghỉ việc trước hai tuần. Vì lẽ đó, việc tôi đi sớm rất quan trọng.
Song, tôi cảm thấy khá là lo sợ khi phải xin nghỉ việc. Tôi có linh cảm rằng mình đang làm việc gì đó thật sự không đúng đắn. Dù vậy, nếu tôi không dứt khoát, thì mọi chuyện sẽ càng kéo dài lê thê, nên tôi phải nói luôn trong hôm nay.
Tôi động viên bản thân trong khi bước vào phòng nghỉ, nhưng hôm nay, không như mọi khi, chủ quán lại ở ngoài sân chứ không ở đây. Chà, xong ca thì tôi còn có nhiều thời gian mà, nên không cần phải vội làm gì.
Thở dài một hơi, tôi thay đồng phục và xem bảng phân công. Hôm nay chỉ có tôi và chủ quán mà thôi. Gần đây, trong kì nghỉ hè tôi có rất nhiều ngày làm cùng với Echizen, nhưng mà nó vẫn sẽ thoải mái hơn khi chỉ có mình tôi. Kể từ khi Echizen không ở đây, tôi đã có nhiều việc phải làm hơn.
Trong khi suy nghĩ vẩn vơ, tôi rời đi và ra ngoài. Đến nơi, tôi nhìn thấy ông chủ ở đó, phục vụ khách hàng khác mọi lần. Thứ “khác” này, là việc rằng đường đường là một ông chủ nhưng lại đi phục vụ khách hàng. Sau khi ông ấy xong việc của mình, ông ấy quay về phía tôi.
“Này, Setsu-kun. Cảm ơn vì đã đến.”
“Bác đã vất vả rồi. Con thấy có một số khách đến hôm nay.”
“Ừ, bác cũng rất ngạc nhiên đó.”
‘Sao bác lại bất ngờ chứ?’. Tôi nén những lời đó và tiếp tục nói.
“Vậy thì, chủ quán ơi. Con có một chuyện cần nói, bác có thời gian rảnh không ạ?”
“Xin lỗi nhé, vừa có khách gọi đồ, nên tí nữa thì ổn chứ?”
“Dạ vâng. Con xin lỗi, gặp bác(anh) sau.”
Nói rồi, người chủ quán tiến tới căn bếp và bắt đầu làm việc.
Kể cả chỉ có một vài khách, hay là một nhóm người, thì cũng không có nhiều việc lắm. Vì vậy, tôi chỉ đứng đó trong khi lấp lửng.
Một thời gian ngắn trôi qua, tôi được chủ quán gọi tới. Có vẻ như là đơn gọi đồ đã được mang tới.
Tôi nhận lấy đồ và mang tới bàn của quý khách.
“Cảm ơn vì đã đợi. Eh, Kenji… và Echizen?’
Đúng vậy, nhóm người ngồi đây là người bạn cấp hai Kenji của tôi và cô bạn đồng nghiệp Echizen. Hai người họ học cùng trường, trường Cao Trung Oumi, và gần đây tôi phát hiện ra Kenji thích Echizen.
“Yoshiki! Thì ra đây là nơi mày làm!”
“À, ừ. Vậy hai người đang làm gì thế?”
Tôi đặt phần đồ đã gọi của hai người và hỏi. Sau đó, má Kenji ửng hồng và xấu hổ trong khi nói lắp bắp.
“… H-Hẹn hò.”
“Eh?”
“À ừm, một cuộc hẹn hò, tao nghĩ là vậy.”
À thì, Kenji nói rằng đây là một cuộc hẹn hò nhưng Echizen thì có vẻ không nghĩ như vậy.Dù sao thì cô ấy cũng đang tỏ vẻ cực kì ngạc nhiên. Khi Kenji nói rằng đây là một buổi “hẹn hò”, tôi đã nghĩ rằng có vẻ họ đang đi hẹn hò, nhưng có vẻ như là không phải rồi.
Tuy rằng, không cần phải chỉ ra cụ thể như vậy. Đâu cần phải ở trong một mối quan hệ thì mới được đi hẹn hò đâu cơ chứ.
“Ch-Chờ chút đã. Chúng ta có hẹn hò đâu, cậu biết chứ?”
Dù vậy, vì lý do nào đó, Echizen, người
không nghĩ về việc “hẹn hò” theo một nghĩa nào khác ngoài cái nghĩa đặc biệt kia, nhìn thẳng mặt tôi và chối phắt.
“Không, ý tôi là kể cả đây có là một cuộc hẹn hò đi chăng nữa, cậu có thể đi với bạn bè, đúng chứ? Có phải đúng như vậy không, Kenji?”
“Đ-Đúng vậy. Phải phải.”
Sau khi bị từ chối thẳng mặt, Kenji trông khá buồn nên tôi quyết định nói đỡ cậu ta một chút. Khi tôi làm vậy, cậu ấy nhanh chóng tiếp lời tôi.
“Tớ hiểu rồi, thì ra là vậy…”
Echizen lẩm bẩm, tỏ vẻ tán thành.
“Vậy, chúc vui vẻ.”
Tôi không nên chen vào giữa họ, nên tôi rờ khỏi đó. Ngoài ra, tôi đang trong ca làm nữa.
“…Ah…”
“Gặp lại sau nhé, Yoshiki.”
“Ừ.”
Khi tôi quay lại, chủ quán nhìn tôi với vẻ mặt khá đáng ngờ.
“Bất ngờ chứ, phải không? Không ngờ rằng Echizen-chan đi với một chàng trai~”
“Dạ vâng. Con cũng có chút ngạc nhiên.”
“Tuy vậy, có vẻ nó hơi khó xử. Không biết là
cô ấy có nói chuyện bình thường được hay không nữa.”
“Không cần phải lo lắng về điều đó đâu? Con bé không còn là một đứa con nít nữa.”
“Dạ vâng, nhưng con vẫn cảm thấy lo.”
Tôi lui ra và chuyển chủ đề trong lúc bác chủ quán đang vặn mình và lo lắng về tuổi tác.
“Mà quan trọng hơn, cho con nói chuyện lúc nãy con định nói được không ạ?”
“Ah… con muốn nói gì?”
“Dạ, ừm……..”
Điều này trở nên tệ rồi đây, tôi tự nhiên cảm thấy lo lắng. Những từ ngữ tôi muốn nói không thể phát ra thành lời. Nhưng, tôi vẫn cần phải nói ngay bây giờ!
“Công việc này, có ổn không khi cháu nghỉ ạ?”
Choang.
Cái khoảnh khắc tôi nói với chủ quán về ý định nghỉ việc, có tiếng của một cái thìa rơi xuống. Nhưng khi tôi nhìn về đằng đó, thì không ai ở đấy cả.
Tuy vậy, tôi không thật sự để tâm đến nó. Thay vào đó, tôi tiếp tục đưa mắt về phía bác chủ quán.