Thứ bảy, tôi tới nơi làm việc của bố, đó chính là địa điểm mà chúng tôi đã chọn để tiến hành cuộc gặp mặt. Ông bố tôi vẫn đang điên cuồng xoay bút như thường lệ, nên tôi lặng lẽ né xa ra và đọc manga một mình.
Sau vài phút chờ đợi, Itou-san tới nơi. Do chỉ mới qua tháng chín nên cái nóng còn sót lại từ mùa hè vẫn đủ làm cô ấy chảy mồ hôi. Nghĩ kiểu gì thì, hình ảnh một người phụ nữ trưởng thành nhễ nhại mồ hôi trông có phần quyến rũ thật. Itou-san, con xin lỗi.
“Vậy thì, bắt đầu buổi họp nào.”
Không mảy may nhận ra những ý nghĩ đen tối của tôi về cô, Itou-san lau mồ hôi và nói với vẻ mặt sảng khoái.
Khi tôi thấy cô như thế, tôi lại cảm thấy tội lỗi vô cùng. Trước một con người tập trung hết mình vào công việc kia, tôi rất muốn đấm thẳng vào mặt của tôi lúc trước.
“Dạ rồi, chúng ta bắt đầu nào.”
“Gu~”
Tôi cố đáp lại lời cô, nhưng những lời nói của tôi bị chặn lại bởi tiếng kêu cực kì to đến từ dạ dày của một ai đó. Tất nhiên là nó không đến từ tôi rồi. Tất nhiên cũng không phải là của ông bố đang bị công việc nuốt chửng kia. Nếu vậy thì, nguồn gốc của cái âm thanh đó đã quá rõ ràng. Tôi từ từ quay đầu nhìn người đó.
Song, Itou-san vẫn không tỏ ra ngượng ngùng hay gì cả, thay vào đó lại là một biểu cảm khá tự nhiên. A, chắc là cô ấy cũng chả quan tâm đến chuyện đó mấy… Nhưng dù vậy, Itou-san có lẽ đang rất đói, nên tôi không thể nào để cô ấy chịu đựng được.
“Nếu chúng ta bàn về nó ở đây, ít nhiều bố con cũng sẽ cảm thấy phiền, hay là chúng ta đi đến cái quán ăn gia đình gần đây đi?”
“Được rồi mà, không cần phải chuyển chỗ đâu.”
Cô ấy nhanh chóng phủ quyết lời đề xuất của tôi. Cho dù cô ấy có nói thế, thì đúng là cô đang rất đói. Tôi sẽ cực kì cắn rứt nếu cứ thế mà tiến hành buổi họp.
“Dạ thôi, chẳng phải cô đang đói sao?”
“Cô không đói lắm đâu. Nào, bắt đầu thôi.”
“Ể, nhưng… cô…”
“…”
Khi tôi phản đối, Itou-san trông như thể cô không mướn tôi bàn về nó. Chắc là cô có để ý đến chuyện đó… Chà, chắc chắn là có rồi. Dù sao thì tôi cũng chả muốn ai nghe thấy bụng dạ tôi phát ra cái âm thanh đó.
Tình hình sẽ càng tệ hơn nếu cơn đói của cô ấy tiếp tục lớn dần. Sau cùng thòi, tôi sẽ gặp rắc rối nếu Itou-san mất tập trung chỉ vì cơn đói của cô.
“Umm, con cũng đói nữa nên chuyển địa điểm có sao không ạ?”
“… Đã vậy thì, chỗ nào cũng được.”
“Vậy, mình đi tới quán ăn gia đình gần đây đi. Con đói lắm luôn rồi á~”
Sau khi nhận được câu trả lời do dự của cô, tôi cố tình để tay lên bụng để tỏ vẻ đói. Kể cả tôi cũng cảm thấy khó chịu vì sự diễn lố của mình. Có lẽ, Itou-san cũng đã nhận ra rằng tôi không đói đến mức đó.
Và rồi, sau khi nhẹ nhàng liếc tôi, cô khẽ thở dài.
“Ừ, đi thôi.”
Và thế là Itou-san và tôi cùng đi tới quán ăn gia đình.
Một tiếng đã trôi qua kể từ khi chúng tôi đi tới quán ăn gia đình. Hiện đang có một lượng lớn chén dĩa nằm la liệt trên bàn, đa phần là dĩa đồ ăn của Itou-san.
Trước khi tới đây, cô nói “Cô không đói lắm đâu”; nhưng sau lần đầu gọi món, cô đã gọi nanban teishoku, bò viên, và một dĩa mí ý thịt bằm. Tôi thực sự tò mò không biết những lời cô nói vừa nãy đã bay đi đâu mất tiêu rồi.
Và rồi, sau khi tất cả những món ăn đã được dọn lên, Itou-san ăn như hạm và chén sạch toàn bộ ba dĩa trong vòng chưa đầy mười phút. Bất ngờ hơn là sau khi cô ăn xong, cô còn gọi thêm nữa; những gì nằm trên bàn ngay lúc này chính là tàn tích của vụ việc vừa rồi.
Từ teishoku cho tới những cái dĩa đá chứa salad và món tráng miệng, hiện đang có vô số chén dĩa đang nằm ngổn ngang trên bàn. Trong số đó, thứ mà tôi động vào duy nhất chỉ có penne gratin mà thôi. Con người này có thể ăn được bao nhiêu nhỉ?
Trong khi tôi thở dài, một người bồi bàn nam đi tới và lấy đống chén dĩa đi.
“Chà Yoshiki-kun, con ăn nhiều thật đấy~. Đúng là mình cô không ăn hết chỗ này được~.”
“Ể?”
Và rồi, Itou-san bắt đầu diễn. Tôi đoán là cô ấy không muốn người khác biết rằng cô tự mình ăn hết đống đồ ăn đó. Chà, sau cùng thì cô vẫn là một người phụ nữ mà.
Sau cùng thì Itou-san vẫn tiếp tục màn diễn của mình cho đến khi anh bồi bàn lấy đi chiếc dĩa cuối cùng, rồi cô quay mặt về phía tôi.
“Trả thù cho màn kịch lúc nãy đó.”
Nói rồi, cô lôi chiếc laptop từ túi của mình ra.
Ý tôi là, đúng là tôi có diễn lố thật, cơ mà… Chẳng phải người mang tiếng xấu là tôi sao? Không lẽ giờ đây tôi đã trở thành một tên phàm ăn sao? Chà, chắc là ổn thôi, dù gì thì tôi cũng đâu gặp lại anh bồi bàn đó nữa.
“Vậy thì, bắt đầu buổi họp nào.”
“Vâng ạ.”
Từ nãy đến giờ chúng tôi chỉ có ăn mà thôi, còn bây giờ thì “cuộc họp” mới chuẩn bị bắt đầu, một cảm giác căng thẳng bao trùm lấy tôi. Tôi cố làm cho bản thân nhẹ nhõm bằng cách duỗi lưng ra,
“A, không sao, không sao đâu. Đừng nghĩ quá lên. Đây chỉ là một cuộc nói chuyện nhỏ mà thôi.”
Dường như tôi đã căng thẳng đến mức để lộ ra ngoài. Bình tĩnh nào… bình tĩnh nào…
“Dù cô đã hỏi câu này hôm qua rồi, nhưng con rất muốn được làm mộ bộ manga nguyên tác, đúng không?”
“T-tất nhiên rồi ạ. Con nghĩ là sẽ có rất nhiều thứ để cho con làm, nhưng con sẽ cố hết sức.
“Rồi.”
Sau khi đáp lại tôi chỉ bằng một từ, Itou-san xoay màn hình laptop về phía tôi. Trên màn hình là trang chủ của một tạp chí tên là Step. Tạp chí Step này hướng tới những tác giả mới vào nghề. Đây chính là nơi khởi đầu của hàng loạt cây bút tương lai. Mặc dù tạp chí này chỉ toàn về những tác giả mới, nhưng vẫn có vài thứ hay ho nên đôi khi tôi có mua nó về đọc.
“Con biết tới tạp chí này chứ?”
“Ể, tất nhiên rồi ạ.”
“Vậy thì, để cô vào thẳng vấn đề luôn. Thật ra cô đang giữ một suất xuất bản trên tờ tạp chí này.
“!!”
Ể, vậy có nghĩa là, cô ấy muốn đặt tác phẩm của tôi vào đó sao?
“Cô kì vọng rất nhiều ở con, nhưng cô vẫn chưa quyết định trao cho con suất đó."
… Chà, tất nhiên mọi chuyện sẽ là như thế rồi…
“Vậy thì, tại sao vậy cô?”
“Bởi vì con chỉ mới là một ứng viên mà thôi. Nếu con có thể sản xuất ra một thứ gì đó hay hay, cô sẽ đem nó vào tạp chí. Ngược lại, nếu nó nhàm chán, màn ra mắt của con sẽ bị hoãn tới lần sau.”
“Con hiểu rồi. Vậy thì, con cần phải hoàn thành khi nào…?”
“Không còn nhiều thời gian nữa đâu, trong vòng một tuần, cô muốn con nộp 45 trang—cho dù có vẽ xấu đến đâu, nhưng vẫn phải nằm gọn gàng trong khung.”
“Một tuần sao ạ… khá là căng đấy ạ…”
Việc này hoàn toàn mới mẻ đối với tôi, và tôi còn thậm chí chả biết vẽ ra sao cho đúng… Tạo ra những khung truyện, chưa kể đến phải vẽ từng khung tranh, mọi thứ trông có vẻ quá khó khăn.
“Cô biết. Tuy nhiên, nếu con không làm đến mức đó, con sẽ không thể nào ra mắt được. Con làm được không?”
Itou-san nhìn tôi với vẻ mặt đầy thách thức.
Tôi không biết liệu tôi có thể thực sự vẽ ra được hay không. Có thể tôi sẽ tạo ra một thứ chán ngắt đến mức khiến bản thân tôi phải sững sờ.
Những sự lo âu đó chiếm lấy tâm trí tôi trong chốc lát, nhưng chúng nhanh chóng biến mất. Có lẽ tôi sẽ thất bại, nhưng tôi chỉ còn nước đối mặt chính thử thách này mà thôi.
“Con làm được. Con sẽ vẽ nên một tác phẩm hay trước tuần sau.”
Tôi nhìn trực diện Itou-san và trả lời cô một cách rõ ràng.
Và rồi, trong suốt tuần sau, tôi đã làm việc đến chết. Đi học về, tôi ngay lập tức về nhà và lên ý tưởng cho manga, tôi vẫn cứ đau đáu về nó kể cả trong lúc làm thêm.
Và, cuối cùng thì tôi cũng đã hoàn thành xong 45 trang. Đây chính là tác phẩm đầu tay mà tôi đã vẽ đi vẽ lại không biết bao nhiêu lần. Đối với tôi mà nói, thứ này trông khá là ấn tượng đấy chứ.
Và rồi.
“Coi bộ hay đấy. Ừ, cứ vậy mà triển thôi.”
Sau khi đọc xong tác phẩm của tôi, Itou-san mở miệng nói.
Vào khoảnh khắc đó, tôi bất giác la lên vì vui sướng. Tôi không thể kìm nén được. Tác phẩm của tôi sẽ được xuất bản trên tạp chí, không đờii nào mà tôi lại không vui được.
“Vậy thì, cùng nhau bắt tay vào làm và hoàn thiện nó thôi!”
Đưa mắt hướng về tôi, Itou-san nở một nụ cười và nói bằng một chất giọng nhẹ nhàng.
Và cứ như thế, màn ra mắt của tôi với tư cách là một mangaka đã được định đoạt.