“Cuồi cùng thì, hai người cũng đã tới. Buổi sáng tốt lành.”
Ngay trước hội trường, Wada-sensei
chào Mamiko và tôi, bầu không khí giữa chúng tôi có chút kì lạ.
“Chào buổi sáng”
“Ch… Chào buổi sáng”
Chúng tôi đáp lại.
Tuy vậy, giọng nói của Mamiko có pha chút bực bội
Trong khi đó, cô ấy tiếp tục lườm tôi bằng ánh mặt không mấy thiện cảm. Ờ thì, sự việc xảy ra lúc trước đều là lỗi của tôi. Tôi lại làm cái việc như lúc trước, cho thấy rằng tôi đã không một chút suy nghĩ gì về việc làm của mình.
Bên cạnh đó, khi Mamiko tới, Ueno đã nhanh chóng chạy đi. Cậu ta đúng là nhanh chân thật. Kĩ năng lén lút của cổ vẫn nhạy bén như thời Sơ Trung. Trong lúc đang suy nghĩ miên man, tôi đột nhiên bị huých cùi chỏ vào hông. Cú đó khá là mạnh đấy.
Tôi vừa đưa tay ôm lấy cái hông tội nghiệp, vừa đảo mắt nhìn về phía người vừa huých mình thì bắt gặp Mamiko đang lườm tôi bằng ánh mắt còn gay gắt hơn lúc trước
“Anh lại nghĩ về cô gái đó à?”
Và rồi, giọng nói của cô ấy, trông có vẻ tức giận hơn là khó chịu, được truyền tới tai tôi.
Eh, sao mà cô ấy biết được mình đang nghĩ gì nhỉ? Đúng là tôi đang nghĩ về Ueno thật, nhưng nó chỉ là trong chốc lát mà thôi. Tôi đâu có nghĩ về cậu ta lâu tới thế. Tuy vậy, kể cả tôi có nói ra thì cũng chẳng làm tâm trạng của Mamiko khá hơn được, nên điều tôi có thể làm là xoa chỗ vừa bị đánh trong im lặng. Pha đó thật sự đau đấy…
Cuối cùng, dù tâm trạng của Mamiko vẫn chưa khá hơn được tẹo nào, chúng tôi cũng đành phải đi vào qua cửa sau của hội trường. Cửa chính tuy khá nhộn nhịp với rất nhiều học sinh sơ trung, nhưng cửa sau lại hầu như không có ai. Ngoại trừ vài học sinh cao trung và giáo viên đại diện cho trường họ, giống hệt như tôi bây giờ vậy.
“Rồi, hai em có thể vào phòng chờ đằng kia. Tôi sẽ đi chào hỏi các giáo viên khác.”
Nói xong, Wada-sensei liền đi về phía sau. Như lời cô nói, chúng tôi ở yên trong phòng chờ được thiết kế riêng dành cho học sinh. Ở trong phòng là một chiếc bàn dài và khoảng 10 cái ghế được xếp dọc theo nó.
Ở cạnh bàn có một bình nước lạnh, vài cái cốc và một vài thứ đồ ăn nhẹ. Mamiko và tôi khẽ đưa mắt nhìn các học sinh khác và kiếm cho mình một chỗ trống để ngồi vào.
“Mọi người trong phòng đều bảnh bao quá nhỉ…”
Vừa nhìn các học sinh khác trong phòng, tôi vừa khẽ thì thầm với Mamiko. Tuy vậy, cô ấy lại chỉ nhìn theo hướng khác và tỏ ra giận dữ…Tôi nên làm gì bây giờ…?
Tôi muốn làm gì đó để Mamiko cảm thấy khá hơn, nhưng dường như cô ấy không hề có ý định quan tâm tới những gì tôi nói…Thật sự thì, tôi cần phải làm gì đây…? Trong khi đang nghĩ ngợi, ánh mắt của tôi bắt gặp Ueno đang ngồi cách khá xa chỗ tôi hiên tại.
Dường như là Ueno đã tới đây trước chúng tôi. Ngồi cạnh cậu ta là một cậu trai đeo kính trông có vẻ khá nghiêm túc. Vì mặc đồng phục giống nhau nên khả năng cao là họ là học chung một trường. Sau khi Ueno thấy Mamiko, cô ấy nhìn về phía tôi như muốn nói “Đừng bận tâm”
Cậu ta hoàn toàn cho rằng đây là vấn đề của người khác. Không, đây đúng là vấn đề của người khác thật. Nhưng ít nhất, tôi vẫn muốn cậu ta cảm thấy hối lỗi—dù chỉ là một chút. Đó là những gì tôi nghĩ...
Nhưng, nghĩ kiều gì thì đó vẫn là lỗi của tôi. Trong khi suy nghĩ về chuyện đó, tôi không nói gì mà chỉ im lặng ngồi xuống và cúi gầm mặt.
Thật sự thì, tôi phải làm gì để sửa chữa sai lầm đó đây…?
“Này, có chuyện gì vậy? Yoshiki đấy ư.”
Ngay lúc tôi nghe thấy tiếng gọi đó, một bàn tay khẽ đặt lên vai tôi. Đó chính là cậu bạn hồi sơ trung của tôi, Kenji Kawwachi. Tôi có nghe kể rằng câu ta đã gia nhập câu lạc bộ bóng bầu dục ở trường cấp 3, do vậy, mặc dù không chênh lệch quá nhiều về chiều cao—nhưng hắn ta vẫn trông đô con hơn mọi người xung quanh.
Tuy nhiên, với mái tóc đã được chải gọn gàng, cậu ta vẫn tạo được cho tôi cảm giác sạch sẽ ở một mức độ nào đó. Cậu ta là bạn của tôi từ hồi mẫu giáo và là một người khá tốt tính. Sau này, cậu ta nhập học ở trường cao trung Oumi nên chúng tôi đã bị tách ra, nhưng mỗi khi tôi gặp hắn trên tàu, chúng tôi vẫn trò chuyện với nhau.
“Kenji, mày cũng ở đây à”
“Ừa, tao phải dành ngày nghỉ ra để làm chuyện này đấy.”
Điều này quả thực rất bất ngờ. Cả tôi và Kenji đều không phải tuýp người hay làm những thứ phiền phức như này. Không biết tính cách của cậu ấy đã thay đổi như thế nào.
“Dù vậy, không ngờ… Yoshiki lại tới đây làm và làm mấy việc kiểu này đấy.”
“Ờ thì, có vài chuyện đã xảy ra. Nhưng quan trọng hơn, cả mày nữa Kenji ạ, một đứa như mayd mà lại đi làm chuyện này thì cũng thật bất thường đấy.”
“Tao á… ừm… cũng đã có rất nhiều chuyện xảy ra…”
Việc Kenji đang có mặt ở đây tạo cho tôi một cảm giác không bình thường chút nào. Cậu ta thuộc kiểu người khá cứng đầu và không thường hay nhượng bộ như vậy. Bên cạnh đó, mặt cậu ấy bỗng đỏ bừng vì lí do nào đó. Tuy chúng tôi chơi rất thân với nhau hồi cấp hai, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy như vậy.
Trông cậu ta hiện giờ… như thể đang bốc cháy hay đại loại vậy…
“Tao hiểu rồi. Chúng ta đều gặp khó mà.”
Tôi đành bỏ ngỏ câu chuyện mà không cố gặng hỏi gì thêm. Nhưng cậu ấy đáp lại tôi bằng một nụ cười.
“Nó cũng không tệ đến vậy đâu. Sau cùng thì, tao tới đây với người mình thích mà.”
“Gì cơ? Người mày thích á?”
“Ừm, đó chính là người đi cùng tao tới buổi hội nghị thông tin của trường.”
Kenji cười ngượng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta tỏ ra như thế này. Nếu tôi nhớ không nhầm, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu ta thích một ai đó. Tôi đã từng rất lo lắng bởi trong suốt những năm học trung học, cậu ấy chỉ toàn bám lấy mẹ suốt ngày. Nhưng giờ đây, có vẻ những lo lắng đó đã trở nên vô nghĩa.
“Hehhh, cô ấy có dễ thương không?”
“À, ờ thì cô ấy cũng khá là dễ thương. Tao đã cảm thấy thích cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. Mày cũng sẽ vậy thôi.”
Khoảnh khắc mà Kenji nói câu đó, Mamiko quay sang nhìn tôi với vẻ mặt còn tức giận hơn lúc trước.
“Không không, nhưng sau cùng thì tao cũng có một cô bạn gái cực kì dễ thương rồi.”
“Ehh, mày có bạn gái rồi sao”
“Ừm,cô ấy đang ngồi cạnh mình đó”
“…Xin chào”
Có lẽ vì đang giận tôi, nên Mamiko mới chào hỏi qua loa như vậy. Khi Kenji nhìn thấy Mamiko, cậu ấy bỗng đờ người ra. Sau vài giây đứng hình, cậu ấy đặt tay lên vai tôi và khẽ thì thầm để Mamiko không nghe thấy.
“Này, mày đã hốt cái cậu dễ thương đằng kia á?”
“Đúng là vậy. Nhưng dường như bọn tao có vẻ không hợp nhau cho lắm”
“Ờ, chắc chắn là 2 người không hợp nhau rồi”
“Mày có cần phải nói thẳng như vậy không…”
Bẵng đi lời nói của tôi,Kenji buông tay và quay qua phía của Mamiko
“Kanojo-san, [note26610] tên nhóc này là như vậy đó, mong cậu sẽ tiếp tục chăm sóc cậu ta.”
Cậu là phụ huynh của tôi chắc? Mà kể cả ba mẹ tôi cũng chưa chắc sẽ nói được những lời như vậy.
“…Tôi hiểu mà”
Sau khi khẽ đáp lại câu nói của Kenji, Mamiko nhanh chong quay trở lại với chiếc smartphone của mình.
“Yoshiki, mày làm cô ấy giận à”
“Ờ thì, có vài chuyện đã xảy ra…”
Kenji nhìn tôi bằng một ánh mắt mơ hồ. Nếu Mamiko tỏ ra lạnh lùng đến thế, hẳn là cậu ta sẽ cho rằng có chuyện gì đó đã xảy ra rồi.
“Quan trọng hơn, còn người mà mày thích thì sao? Cô ấy cũng ở đây phải không?”
Tôi cố đổi chủ đề câu chuyện. Thực sự là, nếu bây giờ tôi bắt đầu nói về Mamiko thì có lẽ nó củng sẽ chẳng đi đến đâu cả, tôi phải tìm cách lảng đi thôi…
“Không, tao nghĩ là cô ấy chưa đến đâu. À, cô ấy đây rồi. Echizen-san, bên này.”
Có vẻ như cô gái mà Kenji nhắc đến đã tới. Dường như tên của cô ấy là “Echizen-san”. Echizen…Trường cao trung Oumi… Echizen [note26611]
Hmm?
Không thể thế được…
Tôi hướng mắt mình về phía cửa phòng chờ.
“Chào buổi sáng.Kawachi-ku…”
Và rôi, mắt tôi cũng đã chạm vào mắt của cô ấy. Khi nhìn thấy tôi, cô ấy cũng bỗng khựng lại. Đứng trước cửa chính là bạn đồng nghiệp bán thời gian của tôi, Echizen.
[note26612]