Chap 30:
“Hmm? Onii-chan, hôm nay anh dậy sớm thế?”
Đó là Chủ Nhật, và khi thấy hôm nay tôi dậy sớm một cách bất thường, em gái tôi đã gọi tôi và hỏi.
“Ừ, hôm nay anh còn có việc phải làm.”
“Anh đang mặc đồng phục, có phải anh đang định đến trường không? “Nhưng hôm nay là Chủ Nhật mà nhỉ?”
“À không, nó là một buổi tư vấn học đường. Bằng một cách nào đó mà anh phải đến để giúp họ một tay.”
“Ehhh, có phải nó là cái sự kiện ở nhà văn hoá thị trấn không anh?”
“Đúng rồi đó.”
“Nếu là vậy thì, hôm nay em cũng tới đấy đó.”
“Eh!”
Tôi vô thức lên giọng trước những gì mà Yui vừa nói ra. Đánh răng bên cạnh tôi, em ấy cười một cách thích thú.
“Ra vậy~ Onii-chan sẽ ở đó~. Em mong chờ lắm~”
Chết tiệt, em ấy đang trêu chọc tôi. Thật không ngờ là Yui cũng sẽ có mặt ở đó. Việc này không có gì phải để ý cả, nhưng với sựu xuất hiện của một người trong gia đình, nó làm tôi có chút lo lắng.
Khoan đã...
“Anh tưởng em đã quyết định học trường của anh rồi mà? Vậy em còn đến đó làm gì?”
“Bạn em rủ tới đó bởi bạn ấy cảm thấy khá ngại khi đi một mình. Với cả, em cũng muốn thử xem liệu em có thể thi vào một trường nào đó tốt hơn không.”
“Thật luôn. Trường tốt hơn á. Em đã trưởng thành rồi ư?”
Ngay cả chính tôi phải thừa nhận rằng, trường của chúng tôi, Touyama, đã được đánh giá khá cao rồi. Những trường tốt hơn có nghĩa là trường Cao Trung Oumi, hoặc trường cấp ba tốt nhất cả nước: Cao Trung Anzen.
Thêm vào đó, nếu bạn có dự định học ở Oumi, họ chỉ nhận những học sinh Trung Học chuyên nghành tự nhiên với học lực như trường Anzen… Trong trường hợp đó, bạn cần phải đạt 250 điểm để đỗ. Tôi nghe nói Yui được tầm 180 điểm.
“Ừm, em tiến bộ hơn rồi.”
“Bài kiểm tra trước em được nhiêu điểm?”
“182 ạ.”
“Nó không thay đổi gì cả!”
Em ấy… với số điểm này, làm sao mà có thể vào trường Oumi hay Anzen được.
Mà, với 182 điểm, nó vẫn khá nguy hiểm kể cả với trường của tôi.
Điểm cao nhất hồi Trung Học của tôi là 246 và trung bình là khoảng 230.
Nếu tôi cố gắng, tôi nghĩ mình có thể vào được trường Anzen, nhưng kể từ khi tôi biết việc đỗ Anzen của mình không được đảm bảo, điểm số của tôi ngày càng kém đi.
Trường tôi muốn học sinh mới có số điểm ít nhất là 200. Mặc dù bây giờ vẫn còn đang nghỉ hè, nhưng con số 182 vẫn khá là khó.
“Em thừa biết điều đó. Vậy nên em đang rất cố gắng đây.”
Khuôn mặt Yui hiện giờ rất nghiêm túc như thể là em ấy chưa từng nói đùa về chuyện này bao giờ cả. Tôi chưa từng thấy em ấy biểu lộ cảm xúc nghiêm túc đến nhường này.
“…”
Đúng rồi, em ấy vẫn còn là học sinh Trung Học. Tất nhiên là phải nghiêm túc về chuyện này rồi.
“Cố lên, Yui.”
Tôi có cảm giác rằng nếu nói những lời như này tới Yui, người đang rất chăm chỉ nó là cái gì đó rất thiếu tinh tế, nhưng tôi không biết nên phải nói gì cả.
Sau đó, Yui chỉ mỉm cười và đáp lại.
“Vâng, em sẽ làm tốt nhất có thể! Onii-chan cũng vậy, cố hết mình hôm nay nhé!”
“Ừ!”
Tôi khá là chán hôm nay, nhưng sau khi nghe những lời động viên của Yui, tôi đã lấy lại được chút động lực. Sau đó, hai anh em quyết định đi tàu đến nhà văn hóa.
Nhà văn hoá Touyama.
Những buổi hoà nhạc hay hội nghị thường được tổ chức ở đây, nên nó
còn là nơi tổ chức các hoạt động văn hoá tốt nhất. Tôi từng đến đây hồi còn học Tiểu Học, để xem những tiết mục văn nghệ của trường.
Tuy nhiên, dạo gần đây tôi không đến đây nữa. Và tôi chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ đến đây thêm lần nào nữa, nên việc tôi có mặt tại đây ngày hôm nay khá là bất ngờ.
Trong khi nhăn mặt, tôi đứng đợi ở điểm hẹn gần cửa ra vào.
Bên cạnh đó, hôm nay Mamiko cũng đến đây. Vì lẽ ra sẽ có một cặp nam nữ khác trường đi với nhau, nhưng có vẻ Mamiko đã chiếm lấy chỗ mà lẽ ra cô gái kia ban đầu sẽ đến.
Thật sự, cô ấy lo lắng tới mức nào thế?
“Vậy, Onii-chan, em phải đi lối này vì bạn em đợi sẵn ở đó rồi. Chúc anh may mắn.”
Rồi, Yui đi vào trong hội trường. Thấy em ấy như vậy, tôi thấy có vẻ Yui đã thay đổi đôi chút.
Sau khi Yui tỏ tình với tôi, mối quan hệ anh em này vẫn chưa hề thay đổi, sau cùng, bây giờ giữa chúng tôi cũng chả khác gì so với trước khi em ấy tỏ tình.
Tuy nhiên, có vẻ như giữa hai anh em vẫn còn có một khoảng cách nhỏ. Sau sự kiện đó, chúng tôi không còn đi mua sắm với nhau, và cũng ít khi nói chuyện ở nhà hơn.
Yui đang cố gắng cho bài thi lên Cao Trung, nhưng, có thứ gì đó đã thay đổi trong em ấy. Việc này có chút lạ lẫm nhưng tôi cảm thấy chút buồn vì sự đổi thay đó, nhưng đồng thời tôi cũng vui vì em ấy đang cố gắng từng ngày.
Sau khi dõi theo Yui rời khỏi sảnh, tôi quay mắt lại màn hiện điện thoại. Và, một tin nhắn đến từ Mamiko nói rằng, [Anh đã đến chưa?]. Hôm nay, Mamiko đến bằng xe thay vì tàu điện như mọi ngày, nên chúng tôi không đi chung.
[Anh ở đây rồi, gần cửa ra vào ấy.]
[Vâng! Em sẽ tới tầm 5 phút nữa.]
Sau khi Mamiko rep tin nhắn, tôi quay lại để chơi con game trước đây. Đó là một loại game kiểu thẻ bài tôi đã chơi được gần một năm rồi. Đó không phải là game mà tôi chơi một cách nghiêm túc như “Cuộc chiến người thú”, nhưng tôi thỉnh thoảng vẫn chơi nó để giết thời gian.
“Hmm? Đó có phải là Setsu không?”
Và, một giọng nói khiến tôi bất giác dừng tay đang chơi game kia lại. Khi tôi hướng mắt lên, đó là người bạn thời cấp 2 của tôi, Ueno, người mà tôi gặp ở chuyến tàu lần trước.
“Chào bà, Ueno. Đã một thời gian dài rồi, bà có chuyện gì thế?”
“Tôi tới vì buổi tư vấn học đường. Ông thấy đó, tôi đại diện cho trường Cao Trung của tôi.”
“Đây cũng vậy.”
“Eh, Setsu cũng vậy à? Nó làm tôi bất ngờ đấy! Ông không phải loại người phù hợp cho chuyện này.”
“Tôi cũng không muốn đâu. Nhưng mà không ai có thể làm nó ngoài tôi ra.”
“À~ Quên đi, quên đi.”
Khi cô ấy bảo tôi không phải loại người có thể làm những việc như này, Ueno hơi nhăn mặt rồi sau đó lại nở một nụ cười và vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Cái cách đụng chạm tiếp xúc cơ thể này vẫn không thay đổi gì cả. Bộ bà không có bạn trai à?
Có ổn để làm điều này không vậy? Nếu tôi là anh ấy
[note26360] thì còn lâu tôi mới để bà ấy làm như vậy.
“Đúng là Ueno, chỉ có bà mới làm như này thôi.”
Ueno là một người khá tích cực như vẻ ngoài của cô ấy vậy, loại người mà luôn luôn làm những thứ mà thường người khác không muốnính năng nổ của cô ấy ghi một điểm sáng trong mắt tôi. Và tất nhiên, có lẽ hồi đó tôi đã vấp phải lưới tình với cô ấy rồi. Sau tất cả, tính cách của tôi thì hoàn toàn trái lại.
“Yup, sau cùng thì tớ cũng khá thích việc nói trước đám đông.”
“Thật luôn…, tôi không thể nghĩ tới điều đó được...”
“Ông nữa, cứ thử làm điều đó [note26361] một vài lần đi, ông sẽ thích việc đó thôi! Chắc chắn đấy!”
Ueno nở một nụ cười và an ủi tôi. Sau vài lần tiếp xúc với cô ấy, cho đến giờ, có vẻ như Ueno chả thay đổi gì so với thời cấp 2.
“À đúng rồi! Thật thứ lỗi khi hỏi về điều này, nhưng mà ông với bạn gái đã có chuyện gì sau vụ đấy? Đã chia tay chưa?” [note26362]
Cô ấy hỏi về lần gặp mặt trên chuyến tàu lần trước. Cái lúc mà Mamiko nhìn chúng tôi nói chuyện và có đôi chút khó chịu.
“Cô ấy khá giận tôi vì chuyện đó.”
“Dĩ nhiên rồi~~ Nếu tớ làm như vậy, bạn trai tớ cũng sẽ như vậy cho mà xem.”
“Cơ mà, thật an tâm rằng bọn tôi vẫn chưa chia tay sau vụ đó.”
“Yay! Vậy là tốt rồi!” [note26364]
“Ừm, vì vậy tôi mới cố giữ khoảng cách với các cô gái khác càng nhiều càng tốt.” (Ren: hịa hịa, *cười nham hiểm)
“Ồ, vậy là đúng đó.”
Thì, dĩ nhiên là tôi không muốn làm Mamiko buồn sau tất cả.
“Nhưng mà, cậu đang ở trong trường hợp đó đấy. Ý tớ là, cậu đang nói chuyện một mình với tớ còn gì?”
“À.” [note26365]
Bây giờ cô ấy mới nhắc tới việc này, cũng đúng thật. Để nói thì, tôi là kiểu người dừng suy nghĩ tất cả mọi chuyện khi gặp Ueno nên tôi đã không để ý. Tại sao tôi lại đãng trí như này nhỉ? May mắn là, Mamiko vẫn chưa tới, nên sẽ ổn thôi nếu tôi kết thức cuộc trò chuyện này ngay bây giờ.
[note26366]
“Yoshiki-kun?”
Tôi cùng lúc nghĩ về điều đó khi Mamiko cất tiếng gọi tôi với nụ cười đầy ác ý.
À thì....... Tôi đã từng nghĩ về điều này ở tương lai rồi..., nhưng…
Tôi đoán là, suy nghĩ của tôi vẫn chưa phản ánh được hết về hành động tôi làm.
Spoil cực mạnh: chuỗi drama bắt đầu.