(góc nhìn của Echizen.)
Ngay sau đó, trong giờ nghỉ, tôi lại bật Cuộc chiến người thú và cày suốt buổi.
Tôi không chơi, mà chỉ để nó treo ở đó thôi. Trên màn hình là profile của bạn tôi, Yosshii-san. Yosshii-san đã đi solo hơn 300 quests, và đã hạ hơn 600 quái vật trong những cuộc đi săn.
Trước đó Yosshii-san đã gửi tôi một đoạn chat cá nhân trong game.
Cậu ấy nhắn những thứ dạng “Muốn đi quest cùng nhau không?” hoặc “Cậu đang chơi với người khác à?”.
Có lẽ là do tôi đã online suốt từ đó đến giờ. Thường thì, tôi sẽ rất vui khi nhận được những tin nhắn đó, nhưng trong trường hợp hiện tại, tôi không thể nào vui được. Đó là vì, Yosshii-san thật ra là bạn đồng nghiệp của tôi.
Thêm nữa, tôi rất tệ trong khoảng giao tiếp với cậu ta. Cậu ta có họ là Setsu-kun. Tôi không biết được tên của cậu ta là gì. Không phải Setsu-kun là người xấu hay gì cả, nhưng vì lí do nào đó, tôi không thể nào hợp với cậu ta được.
Tôi nghĩ chúng tôi chỉ đơn giản là không tương thích với nhau thôi.
Mặc dù vậy, cậu ta vẫn cố bắt chuyện với tôi, và thành thật mà nói, nó thật sự rất phiền.
Tôi không thể hiểu được những gì mà cậu ta nói. Hai người chúng tôi dường như không thể nói chuyện được.
Gần đây, sau khi biết được rằng tôi và cậu ấy đều chơi chung một tựa game, chúng tôi đã có thể nói chuyện được với nhau thêm một chút, nhưng chỉ là về lĩnh vực đó thôi.
Cậu ta chỉ là đồng nghiệp cùng làm chung bán thời gian với tôi. Thành thật mà nói, tôi không hề để ý cậu ta.
Tại sao chứ, tại sao giờ đây tôi lại nghĩ nhiều về Setsu-kun đến vậy? Cả kì nghỉ này, tôi lại luôn nghĩ về cậu ta.
Trong khoàng thời gian này, tôi cũng bắt đầu cảm thấy lạ. Nhìn màn hình game có tên Yosshii-san làm cảm giác kì lạ này trỗi dậy.
Yosshii-san thật sự là một người tốt. Tôi chưa từng gặp mặt cậu ta ngoài đời bao giờ, nhưng chắc chắn rằng tôi coi cậu ta là một người đặc biệt. Bởi vì, nhờ có Yosshi-san, cuộc đời tôi trở nên thú vị hơn, và tôi đã có thể kết bạn với nhiều người khác.
Chỉ cần chơi với nhau thôi mà đã rất vui rồi, và cảm xúc mà tôi chưa từng có đấy bắt đầu trỗi dậy.
Tôi nghĩ nó hơi ngu ngốc một tí, nhưng dường như tôi đã bắt đầu thích Yosshii-san. [note23704]
Không giống như là tôi muốn hẹn hò với cậu ta, mà tôi thích cậu ấy với tư cách là một con người.
Thành thật mà nghĩ, tôi nghĩ rằng thật ngu ngốc khi lại có những cảm xúc này với một người bạn trong game.
Yosshii-san mà tôi cực kì thích, lại là cậu bạn đồng nghiệp bán thời gian với tôi, Setsu-kun...
Tôi cảm thấy rối quá. Những việc như vậy thật sự xảy ra. Tôi nên làm gì? Tôi nên đối xử với Setsu-kun như thế nào, tôi nên đối xử với Yosshii-kun như thế nào, tôi không biết làm gì với hai “con người” đó nữa...
Tôi húc đầu về phía cái bàn ở trong phòng nghĩ. Mái tóc mà tôi dành thời gian để sửa soạn đã hoàn toàn bị rối tung. Nhưng, tôi không để tâm đến nó nhiều lắm. Có những thứ quan trọng hơn cần phải suy nghĩ.
Tôi muốn làm gì?
Tôi tự hỏi bản thân. Trong những thời khắc như thế này, tôi chỉ có thể tự hỏi bản thân để tìm ra câu trả lời. Tôi chìm đắm trong những dòng suy nghĩ, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.
Tôi nghĩ tôi nên tiếp tục mối quan hệ hiện có giữa Setsu-kun và Yossii-san.
Vậy thì, tôi nên làm gì? Một lần nữa, tôi lại tự hỏi mình. Nếu như tôi muốn giữ mọi việc như cũ, thì tôi cũng nên cư xử như lúc đầu.
Setsu-kun là Yosshii-san, tôi nên tách hai người họ ra. Setsu-kun là đồng nghiệp tôi, trong khi Yosshii-san là bạn trong game quý giá của tôi. Không có gì thay đổi cả. Không nên quan trọng việc hai người họ có là một hay không.
Như thường lệ, ông chủ đang đi lại trong nhà bếp. Có thể thấy Setsu-kun ở đằng xa. Bên cạnh đó, chỉ có nhóm ba người phụ nữ ở trong quán.
“Ah, giờ nghỉ hết chưa nhỉ? Vậy thì, do cũng chẳng có khách hàng nào, con có thể đi giúp Setsu-kun học được rồi.”
“Nếu như không có gì để làm, thì con đi vậy.”
Cứ như vậy, tôi đáp lại lời của ông ấy. Tất nhiên rằng tôi không muốn giúp cậu ta. Sẽ tốt hơn nếu tôi đi lau ghế của khách.
Nghĩ thế, tôi bắt đầu dọn dẹp. Nói vậy thôi, chứ thật ra chỉ là sắp xếp thực đơn ở trên bàn và lau chùi với một miếng vải. Nghía qua Setsu-kun, tôi thấy cậu ta đang nhìn sách giáo khoa một cách nghiêm túc.
Cậu ta đến đây để học, nhưng tại sao cậu ta lại tới chỗ làm để làm việc đó cơ chứ? Tôi có thắc mắc điều đó, nhưng tôi lại thấy không cần thiết phải hỏi cậu ta. Nhưng mà, thật kì lạ.
Tôi cứ nhìn trộm cậu ta. Mỗi lần tôi nhìn cậu ta, tất cả những gì cậu ta làm là học bài. Tôi tự hỏi cậu ta học gì nhỉ?
Ah, tôi hiểu rồi, tôi đang tò mò vì sao cậu ta lại ở đây. Vậy thì, cứ đi hỏi cậu ta vậy.
Tôi bước tới chỗ Setsu-kun ngồi. Trong khi đó, Setsu-kun không nhận thấy tôi và cứ nhìn chằm chằm vào sách. Tôi chợt có linh cảm xấu nhưng tôi không để tâm và bắt đầu lên tiếng.
“...”
Tôi nghĩ vậy, nhưng không có thứ gì phát ra cả. Tại sao chứ? Tất cả những gì tôi làm là hỏi một câu hỏi thôi mà.
“... Hmm? Chuyện gì thế, Echizen.”
Như dự đoán, cậu ta đã nhận ra tôi sau khi tôi bước tới chỗ cậu ta. Tôi nhìn cậu ta.
“Không có gì.”
Sau đó, tôi nói một thứ mà bản thân tôi cũng không thể hiểu nổi. Tôi chỉ dự định hỏi cậu ta một câu hỏi thôi mà, tại sao tôi lại nói ra những lời đó chứ?
“Eh, vậy thì sao bà lại đứng đây?”
“Không biết.”
“Hả? Thật đấy, chuyện gì xảy ra vậy, Echizen.”
“Không có gì cả.”
Tôi đang làm trò gì vậy? Tại sao tôi không thể nói ra những gì tôi đang nghĩ? Tại sao tôi lại nói những điều vô nghĩa thế?
Ví lí do nào đó, mặt tôi đỏ ửng lên. Không lẽ nào, tôi đang căng thẳng sao?
Tại sao?
Tôi đã nói chuyện với Setsu-kun rất nhiều lần từ trước đó rồi mà. Setsu-kun chỉ là một cậu trai mà tôi không có một tí tình cảm nào thôi.
“Vậy thì, tôi quay trở lại làm đây.”
“Haa... Bà muốn gì từ tôi à...”
Khi tôi rời đi, Setsu khẽ nói vậy, nhưng tôi không đáp lại, tôi chỉ đơn giản là không thể nói ra thôi.
Sau đó, tôi tiếp tục theo dõi Setsu-kun với đôi mắt của mình.
Tôi còn không hiểu tôi đang bị gì nữa.
[note23705]