Maiasa No Tsuugaku Densha De Gakkou Ichi No Bishoujo Ga Tonari Ni Suwatte Kurundaga

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Có cách nào để bà giúp tôi không? Làm ơn đi mà!”

“Không được. Tôi còn đang trong ca làm mà.”

Bị đáp lại như vậy, tôi không thể cãi được. Echizen đi làm là để kiếm tiền. Cô ấy cần làm việc một cách chỉn chu và luôn phải để mắt tới quán.

“Tôi hiểu rồi... Xin lỗi.”

Đó là một yêu cầu khá ích kỉ.

Tôi nên đặt mình vào bản thân Echizen trước khi nói. Trong lúc nghĩ về chuyện đó, mắt tôi chuyển hướng tới đĩa omurice trên mặt bàn. Thấy vậy, Echizen quay trở về bếp.

Cũng chẳng thay đổi gì được, hôm nay tôi sẽ phải ngồi im và tự học.

Việc ôn tập và kiểm tra của tôi đáng lẽ đã định sẵn ngay từ đầu. Ở Sơ trung cũng vậy. Một mình, cô độc, học nhiều mà nhớ ít.

Tôi hạ tầm mắt tới cuốn từ vựng trong khi ăn omurice. Lần này, tôi phải chắc chắn rằng mình sẽ không quên từ nào nữa.

Trong khi tôi bắt đầu tập trung học hành, một bóng đen đột nhiên che phủ cuốn từ vựng. Quay lại, tôi thấy Echizen với biểu cảm không thoải mái tí nào.

“C-chuyện gì thế?”

“Ông chủ, ông ấy bảo tôi giúp cậu.”

“Ahhh~”

Tôi đã nói từ trước rồi, nhưng ông chủ thích ghép hai đứa chúng tôi với nhau một cách kì quặc.

“Xin lỗi về chuyện đó. Nếu không muốn bà cũng không cần làm thế đâu.”

“... Không sao. Đằng nào tôi cũng rảnh, tôi sẽ giúp vậy.”

“Thực sự ổn chứ?”

“Ổn mà.”

Nếu chính cô ấy đã nói vậy, tôi vui vẻ chấp nhận lời đề nghị và nhận sự giúp đỡ của cô.

Tôi xích qua một bên để chừa chỗ cho Echizen. Tuy nhiên, Echizen nhìn tôi một cách kì lạ, đoạn ngồi vào ghế đối diện tôi.

“Tôi không nhất thiết phải ngồi sát ông đâu.”

“À... ừ.”

Thật đáng xấu hổ. Tôi đã quen với việc Mamiko luôn ngồi kế bên tôi nên tôi nghĩ rằng Echizen cũng sẽ làm thế.

Tất nhiên mọi chuyện phải vậy rồi. Vì chúng tôi không có hẹn hò, không đời nào Echizen lại ngồi kề tôi.

“Rồi, ông cần giúp việc gì?”

“Tôi hiện đang muốn thuộc đống từ vựng Tiếng Anh.”

Khi tôi nói thế, Echizen ngạc nhiên gục đầu xuống.

“Nếu là về chuyện học thuộc thì tôi không thể giúp ông nhiều được...”

“Vậy thì, bà có mẹo gì không? Tôi không giỏi ghi nhớ lắm.”

“Mẹo ghi nhớ à? Umm, có thể liên tưởng từ tới một thứ gì đó?”

“Ghi nhớ thông qua liên tưởng à?”

“Đúng vậy, nó tạo sự hình dung rõ ràng hơn làm cho việc ghi nhớ trở dễ dàng hơn. Nếu ông không làm vậy, những thứ ông cố nhớ sẽ dễ bị quên hơn.”

“U-ừ.”

Một Echizen ít nói thường ngày hôm nay lại cho rất nhiều lời khuyên. Tôi đâu đó cảm thấy hạnh phúc.

“Thứ để lại dễ hình dung rõ ràng à...”

Nói đi cũng nói lại, lí do mà tôi được điểm tốt lần trước là do sự giúp đỡ của Mamiko. Mọi thứ mà Mamiko nói đều để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.

Sau cùng thì bản thân việc học với Mamiko đã là một tình huống bất thường rồi. Vậy thì, nếu môi trường học tập của tôi cũng tốt như lúc đó, vậy thì trí nhớ tôi sẽ nhanh nhạy hơn chăng?

“Echizen cũng phải kiểm tra mà đúng không?”

“Đúng vậy...”

“Vậy, cùng nhau học thuộc từ vựng đi.”

“... Không sao đâu, tôi cơ bản đã nắm hết toàn bộ từ Tiếng Anh rồi.”

“Dù vậy, học lại vẫn quan trọng, Echizen.”

“Nếu đã nói vậy thì được.”

Cô ấy có vẻ kín tiếng, nhưng chỉ cần động lực một chút là nhượng bộ mình. Dường như Echizen rất đơn giản và tử tế.

“Chà, tới giờ nghỉ của tôi rồi.”

Echizen nói vậy rồi đứng dậy. Đúng là tôi đã học thuộc từ vựng Tiếng Anh đã hai tiếng rồi. [note22826] Nhân tiện, cô ấy đúng là đã nhớ hết tất cả từ vựng Tiếng Anh, vì thế nên khoảng thời gian này được sử dụng rất tốt.

Đúng như tôi dự đoán, khi nhớ về khoảng thời gian cùng với cô ấy, đống từ vựng lại trở về với tôi. Xem ra lần này tôi cũng có thể qua được môn Anh rồi.

“Ah, chờ chút đã.”

Tôi cản Echizen ngay khi vừa bắt đầu giờ nghỉ. Tôi móc ví ra và đưa tờ tiền có hình Hideyo Noguchi. (tức là 1000 yên). [note22833]

“Đây, coi như cảm ơn vì hôm nay.”

“... Không sao, tôi không cần đâu. Tôi chỉ làm vậy bởi vì ông chủ kêu tôi thôi. Tôi sẽ coi đó là một phần công việc.”

Echizen trả lời với vẻ giọng khó chịu. Cô ấy đã nói thế rồi... nhưng tôi vẫn cảm thấy cắn rứt nếu cứ để như vậy.

Cô ấy có thể coi nó như một phần công việc, nhưng với tôi, nó có ý nghĩa hơn rất nhiều. Nếu không làm gì đó trả ơn, tôi sẽ cảm thấy day dứt vô cùng. Tiền là một thứ hơi quá đáng... Thứ gì mà Echizen muốn nhưng không quá đáng nhỉ...

...

À, dĩ nhiên rồi, chính là nó.

“Vậy thì, tôi cho bà trang phục mới trong Cuộc Chiến Người Thú được không?”

Khi tôi nói vậy, Echizen cứng đờ người lại và hơi run. Đó là tựa game hạng xịn mà tôi vẫn luôn chơi, Cuộc Chiến Người Thú. Echizen cũng có chơi game này. Hôm nọ, tôi và cô ấy có bàn một chút về nó.

Game này có chức năng tự xây dựng nhân vật, thay đổi ngoại hình với vô số trang phục. Trang phục có thể được chia sẻ với bất kì ai, nên tôi có thể đưa trang phục của mình cho Echizen. Tôi định sẽ tặng Echizen trang phục làm quà cảm ơn cho lần này.

“Loại trang phục... gì thế.”

“Tôi tình cờ có được trong quest thưởng. Có năm loại khác nhau để chọn nên Echizen có thể chọn loại mình thích nhất.”

“... Nếu vậy thì, tôi sẽ nhận.”

Ngon!

Với cái này, tôi sẽ có thể trả được món ân nợ.

“Vậy thì, bà thích món nào.”

Tôi mở app Cuộc Chiến Người Thú và cho Echizen xem giao diện trang phục.

“Hmmm, cái nào đây...”

Echizen nhìn chăm chăm vào màn hình với vẻ mặt nghiêm túc hơn thường lệ. Cô ấy dường như nghiện game này khá nặng đấy.

Lúc suy nghĩ vu vơ thế này, tôi cũng nhìn vào màn hình. Có rất nhiều trang phục ngầu lòi lẫn dễ thương hiện ra trên màn hình. Echizen hẳn là nhân vật nữ, nên chắc cô ấy sẽ chọn một trang phục dễ thương.

“Hmm..., eh...?”

“Hmm? Chuyện gì thế?”

“...Yosshii...” [note22835]

“À, đó là tên đăng nhập của tôi. Khá đẹp mà, đúng không?”

Cô ấy có lẽ đang nhìn tên đăng nhập ở góc trên bên trái màn hình, đoạn đọc to cái tên. Chính vì thế, tôi cũng không quá bất ngờ, nhưng vì lí do nào đó, Echizen đờ người ra.

“... Eh, sao vậy?”

Khi hỏi vậy, cô ấy không trả lời mà thay vào đó lại mở danh sách bạn bè của tôi. Danh sách không quá dài nên có thể được liệt kê hết trong một trang. Trong danh sách đó có cả tên những thành viên trong party tôi.

“... Thực ra, tôi không muốn.”

“Cái gì? Nhưng tôi đã hứa là sẽ cho cậu mà.”

“Tôi không muốn, tôi vừa nói xong.”

Sau đó, Echizen quay mặt cách xa tôi và đi thẳng về phía phòng nghỉ. Mặt cô ấy hơi đỏ. Chính xác thì, chuyện gì vừa mới xảy ra thế? Nếu cô ấy nhận nó... tấm lòng của tôi thì sao... [note22836]

Chà, tôi đoán là tôi chỉ đang cố đẩy những giá trị của mình về phía cô ấy. Chẳng cứu vãn được, nếu Echizen nói không muốn, tôi sẽ phải chấp nhận thôi. Mặc dù vậy, Echizen đột nhiên bị gì thế?

Cho dù có nghĩ về nó bao nhiêu, tôi vẫn không thể tìm được câu trả lời.

----------------------------------------------------------------------------------

(Thông báo : Vì nhóm dịch đang bận thi và ôn thi nên pj này sẽ tạm thời dừng hoạt động, khi tình hình ổn thỏa, team sẽ comeback và tiếp tục hoạt động. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ bọn tui trong khoảng thời gian qua.)

P/s: Khi ổn thỏa sẽ bom 10 chap liên tiếp nhé. Owen dịch dần đi.

P/s 2: Credit to Hoàng Hậu, mặc dù chỉ đồng hành với team trong thời gian ngắn....

Truyện Chữ Hay