CHƯƠNG 103: Miêu nương Vi Dịch
“Không phải ngươi nên phối hợp tấn công cùng bổn cô nương sao!”
Vi Dịch điên tiết, cái tên Mười Bước Để Vắt Sữa Một Người Đàn Ông này đến đây để chọc mình sao?
Tên đáng chết này....
Tại sao khi biến thành yêu quái, hắn vừa quấn hút cũng vừa tài giỏi đến thế chứ?
Vi Dịch không biết rốt cuộc có điều gì khác lạ bên trong cơ thể Mười Bước Để Vắt Sữa Một Người Đàn Ông kia.
Nhưng cô cũng vô thức có hơi mong chờ sức mạnh yêu lực trong người Lưu Dịch thức tỉnh.
“Vi Dịch, bắn phá những nơi mà tôi sắp sửa đóng băng!”
Lưu Dịch nói xong, xoa ra một đống băng cầu rồi ném chúng.
“Bang!”
Ba con sói yêu bị đóng băng trong chớp mắt, biến thành những tác phẩm điêu khắc bằng băng.
“Bùm!”
Vi Dịch nhanh nhẹn bắn hỏa cầu đến những bức tượng băng đó, bắn chúng vỡ tan thành từng mảnh.
“Tiếp!”
Lưu Dịch hài lòng gật đầu, nghĩ. Sức mạnh hủy diệt này là vô địch!
Cậu không ngừng ném bom băng, tạo ra một cánh đồng tượng băng.
Vi Dịch cũng bắt đầu không ngừng kiếm headshot. Hỏa cầu mà cô bắn ra đập tan những bức tượng băng kia thành từng mảnh.
Sức mạnh hủy diệt áp đảo này điên cuồng quét sạch đàn sói yêu.
“Ẳng, ẳng, ẳng!”
Đàn sói yêu này cuối cùng cũng gần như sụp đổ. Chúng không những không hội đồng được 2 người. Mà thay vào đó, thì lại lại bị tàn sát ngược!
Kể cả chúng có là sinh vật có trí tuệ thấp đi nữa, thì chúng cũng biết sợ hãi!
“Không tồi, không tồi! Ta không nghĩ lần này ngươi lại có ích đấy!”
Vi Dịch vui mừng nói.
“ĐM! Các ngươi lại dám bắt nạt lũ con ta như thế này sao! Bọn đáng chết!”
Tên Hắc Phong đó đứng trên ống xi măng, thấy cảnh này, đỏ mắt.
“Hai người các ngươi, chết hết đi cho ta! Hắc Ám Yêu Phong!”
Hắn đưa hai tay ra sau, rồi đột nhiên đưa lên trước mặt, đập vào nhau.
Ngay tức thì, hai trận cuồng phong bay ra từ tay hắn tụ lại với nhau, tạo thành một vòi rồng màu đen cao 7 – 8m, rộng 1m, cuốn đến chỗ Lưu Dịch và Vi Dịch.
Lũ sói yêu kia biết được phương thức tấn công của đại ca chúng, vậy nên, chúng linh hoạt tránh né cơn lốc đó.
Nhưng còn 2 người Lưu Dịch với Vi Dịch thì có chút trở tay không kịp.
“Chúng ta làm gì giờ, làm gì bây giờ!”
Vi Dịch nhìn vào cột vòi rồng đen đang nhanh chóng tiến lại chỗ mình, hơi hoảng loạn, hỏi.
“Túm lấy tôi!”
Lưu Dịch hét lớn.
“Ai thèm túm ngươi chứ! Ta không.... Ah!”
Cột vòi rồng kia đã đến trước mặt hai người. Những đợt gió cuồng bạo của nó xé rách quần áo họ.
Cũng may thay, hai người họ đều có tiên lực bảo vệ thân thể. Không thì, họ chắc chắn đã trần như nhộng trước ống kính rồi.
Hai chân Lưu Dịch ngưng tụ Băng Sương Chi Lực, đóng băng sàn nhà lại, giúp cho cậu dính chặt vào mặt đất.
Còn Vi Dịch cũng suýt bị bay ra, vô thức vội vàng ôm lấy eo Lưu Dịch, thành ra là eo của hai người dính chặt lấy nhau.
Giờ không phải lúc để cô giữ lòng tự trọng của mình.
Sức mạnh của cột vòi rồng này cũng rất mạnh. Lưu Dịch nhanh chóng nhận ra rằng chân của cậu sắp không thể giữ lâu được nữa.
Cậu cúi cả người xuống, nằm sấp trên sàn. Hai tay cậu ngưng tụ băng sương, đính chặt bản thân trên đất. Tư thế này vừa có thể giảm được lực cản mà cũng vừa giúp cậu ổn định hơn.
Vi Dịch cũng cúi xuống theo, nằm bên cạnh Lưu Dịch, tay cô vẫn ôm lấy eo cậu. Tư thế của hai người lúc này khá là mờ ám.
Lưu Dịch nghĩ rằng, nếu không vì sức gió của vòi rồng quá mạnh, thì cậu đã có thể ngửi được mùi hương cơ thể của Vi Dịch rồi.
A di đà phật.... mình nghĩ cái gì trong tình thế như thế này vậy!
Lưu Dịch liên tục lắc đầu.
Cậu gia cường Huyền Băng Chi Khí, cố gắng chống lại cơn lốc hung bạo.
Sau khi kéo dài được hơn 1p đồng hồ, sức mạnh của vòi rồng cũng dần giảm đi.
Hai người họ trở nên rất chi tàn tạ.
Quần áo trên người họ có nhiều chỗ rách đến mức có thể nhìn qua được. Cũng may Lưu Dịch là con trai, nên không có vấn đề gì hết.
Nhưng còn Vi Dịch ở bên cạnh cậu thì, nhiều chỗ trên làn da trắng mịn của cô bị lộ ra. Đặc biệt là bờ mông cong lên của cô. Bởi vì khi nãy họ nằm xấp, vậy nên chỗ đó là chỗ bị rách nhiều nhất. Lưu Dịch thậm chí còn thấy được chiếc quần lót ren đen của Vi Dịch....
Ôi mẹ ơi.... đây là mô thức của quần áo rách trong huyền thoại sao!
Vi Dịch hiển nhiên không biết rằng làn da của cô đã bị lộ nhiều đến mức đó. Sau khi đứng dậy, cô giận dữ vung vẩy nắm đấm, hét lên.
“Tiêu diệt con sói yêu đáng chết đó cho ta! Tóc ta rối tung cả lên vì hắn đấy!”
Ê, ê...
Lần này có ổn thật không khi chỉ biết tập trung vào tóc tai thế?
Lưu Dịch muốn cười nhạo, nhưng cậu kiềm chế lại.
“Hai ngươi lại có thể chống chọi lại Hắc Ám Yêu Phong của ta sao? Thú vị, thú vị lắm.”
Hắc Phong không nhịn được mà cười chế nhạo. “Mặc dù hai ngươi có chút thực lực đó, nhưng sai lầm lớn nhất của các ngươi là đã chọn nhầm đối thủ. Bổn đại gia sẽ tiễn hai đứa oắt miệng còn hôi sữa các ngươi xuống tây thiên!”
Nói xong, Hắc Phong đắm mình trong ánh trăng, và đột nhiên dang rộng hai tay ra - Trong mắt Lưu Dịch, tư thế của hắn giống như ai đó bị táo bón vậy -
và hú lên.
“Au, au, au, uu, uu, uu….”
Bộ dạng Hắc Phong không ngừng biến đổi.
Hắn không còn là một tên đàn ông hung tợn nữa. Lông hắn bắt đầu không ngừng mọc ra, còn mặt hắn cũng liên tục duỗi dài.
Vóc người hắn trở nên cao hơn, cường tráng hơn. Tứ chi của hắn biến thành những bộ vuốt sắc nhọn của một con sói đói khát.
Hắn đứng yên trên vuốt của hai chi dưới, một con ma sói lông đen. Đôi mắt xanh lá bóng loáng của hắn đổ xuống Lưu Dịch và Vi Dịch.
“Cái đệch, hắn là ma sói hay sói yêu vậy!”
Lưu Dịch không nhịn mà kêu lên.
Nhưng trước cả khi cậu kịp dứt lời, một thứ gì đó đã xuất hiện trước mặt cậu.
Cái thân hình đen đen vừa mới đứng trên ống xi măng cách 10m khi nãy nay đã biến mất, xuất hiện trước mặt Lưu Dịch trong nháy mắt.
Hắn vung vuốt thẳng vào ngực Lưu Dịch.
“Xoẹt!”
Cơn đau xé da xé thịt truyền đến từ ngực. Lưu Dịch bị đánh bay đi, máu phun ra từ ngực cậu.
Tên lang yêu này.... nhanh quá.....
”Lưu Dịch, cẩn thận! Hệ pháp thuật của tên này là phong. Pháp thuật hệ mộc sẽ sinh ra gió!”
Băng của Huyền Băng Chi Khí của Lưu Dịch được sinh ra từ pháp thuật hệ thủy.
Cậu chịu đựng cơn đau kịch liệt, bò lên, trong lòng đầy cảnh giác.
Vi Dịch ở gần đó lúc này cũng gặp phải đại nạn tương tự. Sau khi Hắc Phong vung vuốt quét bay Lưu Dịch ra sau, hắn liền chuẩn bị ra tay với Vi Dịch.
“Đoán Đoán! Hợp thể!”
Vi Dịch thật không hổ là đệ tử của một tu tiên môn phái. Khi cô thấy Lưu Dịch bị thương, cô lập tức phản ứng lại.
Trong nháy mắt, cái đầu mèo trong tay cô lập tức biến thành một ngọn lửa, nhanh chóng lan ra toàn bộ cơ thể cô.
Hai tai Vi Dịch cũng đột nhiên biến thành cặp tai mèo lông xù.
Một cái đuôi mèo cũng chui ra từ lỗ hổng trên quần cô.
Đôi đồng tử của cô trở nên vô cùng đẹp, còn cặp vuốt của cô trở nên vô cùng sắc bén.
Đệch...
Lưu Dịch sốc.
Cái này.... còn trên cả kỳ lạ rồi!
Nhưng sao trông cổ dễ thương vậy....
Chẳng lẽ đây là thần Miêu Nương trong truyền thuyết sao....
“Roẹt!”
Hắc Phong vung vuốt vào khoảng không hư vô.
Còn hợp thể của hỏa linh miêu với Miêu Nương Vi Dịch, trong nháy mắt, đã xuất hiện trên đầu Hắc Phong. Cùng lúc đó, cặp vuốt của cô chộp thẳng vào mặt Hắc Phong.
Một bên mắt không phòng bị của Hắc Phong bị cào mù.
Máu phun ra, theo sau đó là tiếng hét của Hắc Phong.
“Aaa! Oắt con đáng chết! Mắt của bổn đại gia!”
Người hắn bùng nổ một trận vòi rồng hung tợn màu đen, cuốn bay miêu nương Vi Dịch thẳng ra ngoài, đập vào cái cột ở gần đó.
“Đáng chết, các ngươi đều đáng chết!”
Hắc Phong hơi điên lên.
Hắn liên tục vung vuốt, mỗi cú vung đều mang theo một phong đao sắc bén, cắt mọi thứ xung quanh hắn.
Vì sở hữu yêu lực bên trong cơ thể, nên vết thương trên ngực Lưu Dịch đã tốt hơn nhiều.
Cậu linh hoạt bước đi, tránh khỏi những lưỡi dao gió đó.
Nhưng miêu nương Vi Dịch còn linh hoạt hơn. Cô không ngừng bước ra hỏa diệm bộ pháp, tránh những cơn gió sắc như dao cạo kia.
“Miêu nương, chúng ta làm gì tiếp theo đây!”
Lưu Dịch tránh sang một bên, hỏi.
“Đi chết đi! Ngươi là là miêu nương thì có!”
Vi Dịch lườm Lưu Dịch, “Phép này được gọi là hợp thể, hiểu không! Nó cho phép ta tạm thời chạm đến sức mạnh của 3 sao! Nhưng mà vẫn còn chút khoảng cách về số năm kinh nghiệm với tên Hắc Phong 3 sao này! Ta nghĩ mình không thể đổi mặt trực diện với hắn!”
Chẳng lẻ không còn cách nào giải quyết tên sói yêu này sao?
Sao có thể được chứ.
Làm sao để ngăn cản con lang yêu hệ gió siêu nhanh này đây....
Lưu Dịch sực nhớ ra một phương pháp mà cậu đã từng sử dụng một lần khi tập luyện với Lâm Đồng.
Phải rồi.... Mình vẫn còn chiêu này!
“Ê, tên ngu kia, con chó to đen kia, con chó một mắt ơi! Nếu mày có chút kỹ năng thì đến đây đi! Ông nội mày đây này!”
Lưu Dịch, bất thình lình, bắt đầu công khai chế nhạo, đối mặt với Hắc Phong và hét lên.
“Ngươi điên rồi à....”
Vi Dịch kinh sợ, nghĩ, sao cái miệng hắn vẫn còn vui vẻ mà hét lên được vậy?
“Au, au!”
Hắc Phong đột nhiên quay lại. Con mắt còn lại duy nhất của hắn cực kỳ giận dữ nhìn vào Lưu Dịch.
“Thằng nhóc, là mày muốn chết đấy!”
Trước cả khi hắn dứt lời, người hắn đã đột nhiên biến mất.
Chân Lưu Dịch đột nhiên ngưng tụ băng sương, khuếch tán ra.
“Bùm! Krak, krak, krak….”
Cơ thể của Hắc Phong đột nhiên xuất hiện cách Lưu Dịch chưa đầy 20cm. Nhưng hai chân hắn đã tạm thời bị đóng băng trên mặt đất. Con mắt duy nhất của hắn tràn đầy sửng sốt.
“Đóng băng hoàn toàn cho ta!”
Lưu Dịch hút một hơi sâu, kiên định, hai tay không ngừng tạo ra băng cầu, điên cuồng đập nó xuống mặt đất.
“Bùm, bùm, bùm, bùm, bùm, bùm!”
Dưới cơn bộc phát sức mạnh, cậu còn chẳng biết mình đã ném xuống đất bao nhiêu băng cầu nữa.
Hắc Phong trước mặt cậu giờ đã đóng băng quá một nửa.
“Oắt con, mày nghĩ mình có thể đóng băng bổn đại gia Hắc Phong sao!”
Hắc Phong rống lên, người hắn không ngừng tuôn ra những luồng gió đen hung tợn, cố gắng đập tan băng sương.
“Vẫn chưa xong đâu!”
Ngược lại với dự đoán, Lưu Dịch không rút lui mà lại tiến lên, rồi áp sát đến trước người Hắc Phong.
Cùng lúc đó, bàn tay trái của cậu tỏa ra ánh sáng xanh dương lấp lánh. Chưởng pháp này mạnh mẽ nổ tung trên ngực Hắc Phong.
“Phong mạch!”
“Đoàng!”
Chưởng này rắn chắc nổ trên đối tượng.
Văn ấn hình bàn tay màu đỏ lưu lại trên ngực Hắc Phong.
Băng sương trên người hắn không ngừng lan ra, cùng với Phong Mạch, kiềm chế các mạch máu của hắn.
Cuồng phong đen trên người Hắc Phong tiêu tan, hắn đột nhiên không di chuyển được.
Hắn chỉ có thể trừng con mắt duy nhất, hoảng sợ quan sát Lưu Dịch trước mặt mình.
“Miêu Nương! Nhanh ra tay đi!”
Lưu Dịch kêu lên.
“Ngươi là mèo thì có!”
Vi Dịch bác bỏ, nhưng cô hủy phép hợp thể và quay trở lại với dạng trang bị.
Đầu mèo xuất hiện đầu tên trên bàn tay cô, và rồi một quả cầu lửa dữ dội tập hợp lại trước miệng con mèo.
“Mười Bước Để Vắt Sữa Một Người Đàu Ông, tránh ra khỏi đó!”
Lưu Dịch đã đứng sẵn trên lưỡi trượt băng, lui lại hơn 10m.
Cái đầu mèo của Vi Dịch bắn ra một cột lửa mạnh mẽ. Vì sức mạnh của cây cột lửa này rất lớn, nên toàn thân cô run lển.
“Bùm!”
Cột lửa đó đánh vào người của Hắc Phong. Một ngọn lửa chói lóa đột nhiên bùng lên trên khu công trường này.