Mai Kitsune Waifu

chương 102: ngươi cố ý

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG 102:

Ngươi cố ý

Buổi đêm thu của thành phố Bắc Long lạnh gần bằng với mùa đông.

Nhất là khi gió thu thổi qua, khiến mọi người đều rét run cầm cập.

Lưu Dịch đang mặc bộ vét đen. Sức mạnh tu tiên giúp điều khiển nhiệt độ bên trong cơ thể cậu. Hiện cậu đang ở ngoại thành phía Đông của thành phố, đứng trên đỉnh ống khỏi của một nhà máy bỏ hoang, quan sát tình hình xung quanh mình.

“Hồ tiên tỷ tỷ, yêu khí phát ra từ đâu vậy?”

“Ở đằng xa của hướng Đông Bắc, có lẽ là ở gần khu xây dựng bỏ hoang.”

Lâm Đồng đang nằm trên vai Lưu Dịch, chỉ hướng cho cậu.

“Nhân tiện, ngươi nên học cách tự dò yêu khí đi, như vậy thì ngươi có thể tự mình dò yêu khí được.”

“Tôi đã có tỷ rồi, Hồ tiên tỷ tỷ, sao tôi phải học thêm làm gì nữa chứ?”

Lưu Dịch vung vẩy tay, nói.

“Không phải thế....”

Tiểu hồ ly không nhịn được mà đột nhiên nói, “Nếu có một ngày, ta phải rời đi, vậy thì ngươi sẽ làm gì khi mà lúc đấy chỉ có mình ngươi chứ?”

“Sao có thể được chứ? Nếu chuyện đó xảy ra thật, vậy thì tôi sẽ cướp hồ tiên tỷ tỷ về!”

Lưu Dịch cười nói, “Hồ tiên tỷ tỷ tốt với tôi đến vậy, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc cho tỷ mà.”

“Cih....”

Mũi của tiểu hồ ly hơi ẩm. Cô khó có thể mở miệng, “Nhưng bổn tiểu thư là một cao thủ 4 sao.... Ta không cần ngươi bảo vệ ta....”

“Tôi sẽ trưởng thành hơn..... Để bảo vệ hồ tiên tỷ tỷ, tôi sẽ không ngừng thăng cấp sức mạnh của mình.”

Lưu Dịch siết nắm tay, nói.

“Humph, cứ coi tên nhóc nhà ngươi có lương tâm đi.”

“Ông nội tôi đã nói, nhận ơn một giọt nước, phải trả về bằng một dòng sông....”

“Lại ông nội ngươi rồi, ta ghét ông nội ngươi!”

“Ông nội tôi mất rồi.... tỷ có ghét cũng có làm gì được đâu.”

“Ngươi, ngươi, ngươi! Giờ bổn tiểu thư ghét ngươi rồi! Tự sát đi!”

“Nếu giờ tôi chết, vậy thì lấy ai bảo vệ hồ tiên tỷ tỷ giờ?”

“DM! Bổn tiểu thư rất mạnh. Ta có thể tự bảo vệ bản thân!”

Trong khi 2 người còn đang đấu võ mồm với nhau, thì ở khu xây dựng bỏ hoang kia, một ngọn lửa khổng lồ bùng lên, vươn tới tận trời cao.

“Có một trận chiến ở đó!”

Lâm Đồng không thể không nói, “Không tốt rồi, có thể có ai đó cũng đã nhận nhiệm vụ và đến trước rồi! Lưu Dịch, đi xem thôi!”

“Hiểu rồi!”

Lưu Dịch gật đầu, bắt đầu đạp lưỡi trượt băng ở dưới chân, cả người lập tức nhảy lên trời đêm.

Vi Dịch cảm thấy dạo gần đây mình thật xui xẻo.

Sau một thời gian dài chỉ thấy toàn nhiệm vụ không phù hợp với mình, thì cuối cùng, cũng có được một nhiệm vụ yêu cầu mỗi giết một con yêu quái có vẻ như là tiểu yêu.

Nhưng khi cô đến đây thì, ôi má ơi.... Chỗ này không chỉ có mỗi một con Lang yêu. Mà là một cái tổ đầy Lang yêu!

Một con đại lang yêu, cùng với một bầy tiểu lang yêu!

Vào lúc này, Vi Dịch đứng trong một góc của khu xây dựng bỏ hoang. Người cô trùm trong lông của Đoán Đoán, chúng bảo vệ cho cô.

Ngay trước mặt cô, là 6 7 sinh vật trông giống như sói, mỗi con cao 2m, từ từ đến gần cô.

“Auu!”

Một con lang yêu đột nhiên đứng trên 4 chân, cả bầy hú lên, rồi lập tức lao đến Vi Dịch.

“Đoán Đoán!”

“Hu, hu!”

Ngay khi Vi Dịch kêu lên tên mình, miệng Đoán Đoán lập tức phun ra ngọn lửa đỏ dữ dội đến những con lang yêu đang lao đến kia. Ngọn lửa đập vào con Lang yêu, lập tức đánh bay người nó, biến người nó thành một đống lửa, lăn trên đất, kêu lên đau đớn.

Nhưng con lang yêu đó lăn vài vòng trên mặt đất, rồi lửa cũng bị dập tắt.

Những con lang yêu còn lại hung tợn nhìn Vi Dịch, chờ đợi lúc tấn công.

“Hihihi.... thật không thể tin được, đang đêm hôm khuya khoắt, lại có một cô gái xinh đẹp đến thế này đến gõ cửa.”

Một người đàn ông mặc bộ áo choàng đen, miệng phì phèo điếu thuốc, trên mắt thì có một vết sẹo đáng sợ, đang ngồi trên một đống ống xi măng. Hắn nhìn xuống tiểu lang yêu, nở một nụ cười kỳ lạ, nói.

“Một khi các con của ta hạ em xuống. Ta sẽ thưởng thức em trước, rồi sau đó mới nếm những miếng thịt ngon lành của em.”

“DM! Đi mà thưởng thức suy nghĩ đồi bại của ngươi trong mơ đi!”

Tuy rằng miệng cô đang chửi thề, nhưng trong lòng Vi Dịch lại rất không thoải mái.

Sức mạnh của con lang yêu đang ngồi trên ống xi măng dường như không nhỏ chút nào.

Có thể nói rằng, ít nhất thì cũng phải là yêu quái 3 sao!

Rồi thì còn có cả những con yêu quái 1 2 sao này nữa.... Nếu mình mắc một lỗi nhỏ thôi, thì có lẽ cô sẽ không thể toàn mạng mà rời khỏi đây.

Vi Dịch vô thức chạm vào miếng ngọc phù trước ngực, chẳng lẽ, lại phải gọi cho sư huynh của mình đến giúp sao ...

Lẽ nào mình không thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ được sao?

Cô, người vẫn luôn khoác lác rằng là cô gái được ông trời chọn....

Sẽ sớm trở thành một kẻ thất bại mất!

Trong khi liên tục ra lệnh cho hỏa linh miêu Đoán Đoán của mình bắn hỏa cầu vào khoảnh khắc mà lang yêu lao đến, trong lòng cô lo sợ.

“Au, au, au!”

Vào lúc này, nhóm lang yêu kia đột nhiên chia làm 2 nhóm, rồi lao đến Vi Dịch từ hai phía.

“Đoán Đoán!”

Vi Dịch vội kêu lên.

Hỏa linh miêu đó lập tức biến thành một quả cầu lửa rồi gầm lên, bay ra.

“Bốp, bốp, bốp!”

Quả cầu lửa sáng chói bay rất nhanh. Nó đập liên tiếp vào ba con lang yêu, đánh bay người chúng.

Nhưng còn có một con lang yêu xảo quyệt đã bí mật di chuyển ra đằng sau Vi Dịch, mở miệng ra, sắp cắn được vào cái cổ trắng nõn, mỏng manh của Vi Dịch.

Vi Dịch chỉ cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi ra từ phía sau, nhưng giờ đã quá muộn để quay người lại. Tim cô lập tức ngừng đập.

Nhưng vào lúc này, không khí xung quanh cô đột nhiên lạnh đi.

“Băng cầu!”

“Bang!”

Một luồng khí lạnh thổi ra phía sau lưng Vi Dịch.

Băng tuyết nổ ra đóng băng con lang yêu trên đất, biến nó thành bức tượng sói bằng băng.

“Kẻ nào!”

Tên đàn ông trong bộ áo choàng đen lập tức đứng lên, hét lớn, “Ngươi dám xâm phạm lãnh thổ của Hắc Phong ta sao!”

“Là ông nội ngươi!”

Âm thanh vang lên trong không khí vừa dứt, rồi đột nhiên biến thành một cái bóng. Những hạt lam băng không ngừng thổi ra từ phía sau cái bóng đó, lao thẳng đến vị trí trên ống xi măng mà tên đàn ông mặc áo choàng kia đứng.

“Thằng nhóc này, đến để chết sao!”

Hắc Phong gầm lên một tiếng, rồi đưa chân lên, thực hiện một cú đá ngang.

Bàn tay của Lưu Dịch với chân của hắn đập vào nhau, rồi ngay lập tức vang lên một tiếng đoàng, cả 2 người cùng lui lại 2 bước.

“Ba sao!”

Lâm Đồng lập tức thấy được sức mạnh của con lang yêu Hắc Phong này, nhắc cho Lưu Dịch.

“Cái, lại ngươi nữa sao?”

Thấy Lưu Dịch đứng dậy từ cú ngã xuống đất, Vi Dịch vội hỏi.

“Tôi là người hỏi mới đúng! Bao nhiêu nhiệm vụ như vậy, sao cô lại nhận cùng nhiệm vụ với tôi vậy!”

“ĐM, ngươi nghĩ ta muốn chắc!”

Vi Dịch không nhịn được mà kêu lên, “Nhiệm vụ cấp E ít đến vậy. Có mỗi mấy cái hợp với ta thôi.... Mấy ngày nay, Thiên Nhãn đúng là hay lừa người mà, đây rõ ràng là nhiệm vụ hạng D, ấy vậy mà họ lại cho nó thành hạng E! Ta muốn quay về, đến chỗ chăm sóc khách hàng của chúng để xả cho một trận!”

“...”

Lưu Dịch túa mồ hôi lạnh trong khi ngẫm nghĩ, cái tổ chức Thiên Nhãn này cũng có cục chăm sóc khách hàng sao....

Họ có mọi thứ!

Khi Lưu Dịch lau mồ hôi đi, con Lang yêu, đang đứng trên ống xi măng, gầm lên.

“Sao? Bố đây mà được mỗi nhiệm vụ hạng E thôi á! Đê mờ, thật vô lý! Bảo sao hai đứa oắt con đến đây yếu như rơm vậy! Các con, giết hết chúng đi. Tối nay, chúng ta sẽ lấy thịt chúng dùng bữa!”

“Au, au, au!”

Lũ sói lập tức lần lượt hú lên.

Vi Dịch kinh ngạc khi thấy rằng bên trong bóng tối, còn có nhiều lang yêu hơn nữa bước ra.

“Ôi mẹ ơi! Mình vào hang sói rồi!”

“Cũng may, chúng không phải sắc lang[note27341] . Không thì, lần này cô toi rồi!”

Lưu Dịch vẫn còn tâm trạng để đùa.

“ĐM! Ai bảo không có sắc lang ở đây? Trong này có đến 2 tên đấy!”

Vi Dịch nhớ lại đêm hôm đó, Lưu Dịch đã suýt chút nữa lấy đi nụ hôn đầu của cô. Mặt cô chợt đỏ lên, cô không nhịn được mà nhẹ nhàng mắng.

“Hai sao? Sao lại có 2 tên thế?”

“Là người với tên Hắc Phong kia! Các ngươi đều là sắc lang hết!”

“Ê ê! Tôi vô tội nhé!”

“Hai con chuột kia, đây là lãnh địa của ta, không phải chỗ để các ngươi tán gẫu với nhau!”

Hắc Phong cười, “Hãy để lũ con của ta xé xác các ngươi ra!”

Ngay khi Hắc Phong nói vậy, những con tiểu lang yêu đó, từng con một, nhảy vào cả Lưu Dịch lẫn Vi Dịch.

“Đoán Đoán! Đừng để chúng coi thường đệ tử Lung Linh môn chúng ta!”

Vi Dịch kêu lên, “Đến đây!”

“Meo!”

Con hỏa linh miêu đó đột nhiên nhảy lên tay Vi Dịch, hóa thành một ngọn lửa, rồi cuối cùng thì biến thành một cái gậy chống kỳ quái, cái gậy chống này trông giống như một khẩu súng lục. Một đầu của nó thì ở trên tay Vi Dịch, còn đầu kia thì hiện lên hình đầu của một con mèo.

“Nếm thử hỏa diệm của Đoán đoán bọn ta đây! Tên háo sắc kia!”

Vi Dịch nói xong, hai tay cô nắm lấy cây gậy trông giống súng đó, chĩa đầu của nó vào con Lang yêu trước mặt, rồi điên cuồng quét.

Ngay lập tức, hỏa cầu phun ra từ miệng của con mèo và đập vào đàn sói yêu đó.

“Bùm, bùm, bùm!”

Như một khẩu súng lớn, những viên hỏa cầu không ngừng bắn ra, thổi bay lũ sói yêu về phía sau.

Lưu Dịch ngây ngốc nhìn, nghĩ.

Đê mờ.... triệu hoán sư này lại có thể đem ra món đồ chơi ngon đến vậy sao!

Ngầu bá cháy!

“Trang giáp hóa.”

Lâm Đồng uể oải thở ra vài hơi, nói với Lưu Dịch rằng, “Đây là pháp thuật của linh tu môn. Khi ngươi mở được tinh tuyền thứ 3, ta sẽ dạy ngươi chiêu này. Sau đó, ngươi có thể thu phục một con linh thú để nghịch.”

“Huh? Không phải tỷ nói song tu không có kết cục tốt sao?”

“Triệu hồi linh thú sẽ không ảnh hưởng đến tu luyện của ngươi đâu.”

Lâm Đồng giải thích, “Những linh tu sư thực sự đã bắt đầu huấn luyện linh thú của họ kể từ khi chúng còn bé, cho nên mới rất khó để tu luyện. Nếu giờ ngươi chuyển sang huấn luyện linh thú thì thực ra cũng được. Bình thường thì các tu tiên giả không muốn lãng phí tiên lực của mình, thế nên, họ mới chẳng buồn tu luyện. Nhưng còn ngươi thì khác. Người ngươi có đến 3 luồng sức mạnh.... Mỗi ngày, sức mạnh của ngươi đều đầy tràn ra, lấy một ít trong chỗ đó cũng đủ để nuôi dưỡng linh thú rồi! Hơn nữa, nuôi dưỡng linh thú thực ra lại có thể có lợi cho ngươi, giúp ngươi tránh khỏi sức mạnh thừa quá nhiều, và mất kiểm soát bản thân.”

“Oh.... vậy được....”

Lưu Dịch gật đầu, đồng tình với đề xuất của Lâm Đồng về việc cậu nên nuôi lấy một con linh thú. Cậu nghĩ.

Dù sao, mình cũng là một cậu bé giàu lòng trắc ẩn.

Nuôi lấy một con thú cưng không chỉ giúp mình giết thời gian, mà còn giúp mình tán gái nữa!

Haha.... Mình là một thiên tài!

Sao Trần Tài có thể tự xưng là đại thánh tình được chứ! Danh hiệu đó nên thuộc về mình!

Mỗi tội mình là một người không mấy nổi bật, không nổi trội như Trần Tài.

“Bùm, bùm, bùm!”

Vi Dịch ở gần đó liên tiếp thổi ra những quả cầu lửa, đẩy lui lũ lang yêu.

Khi cô thấy Lưu Dịch đứng ngây người ở chỗ đó, cô giận sưng mũi lên.

“Mười bước để vắt sửa một người đàn ông, ngươi đần à! Nhanh đến phụ một tay đi! Bà đây sắp mệt đến chết rồi đây!”

Cô gái được ông trời chọn này nặng miệng, thể hiện rằng cô đang rất giận dữ.

“Được, tôi đến đây.”

Lưu Dịch lập tức xoa tay tạo bóng băng, ném từng cái vào lũ sói yêu kia.

“Đoàng, đoàng, đoàng.”

Băng sương nổ ra lập tức tỏa ra khắp mặt đất.

Hỏa cầu mà Vi Dịch vừa bắn ra đã lập tức bị cô đọng lại thành sương giá bởi băng cầu của Lưu Dịch.

Giận dữ, Vi Dịch xém tung một viên hỏa cầu vào Lưu Dịch.

“ĐM! Mười bước để vắt sửa một người đàn ông, ngươi cố ý làm thế!”

“Không! Tuyệt đối không! Tôi thế với trời đó!”

Truyện Chữ Hay