Cứ liên tục tiến hành lúc lâu.
Hác Cổ Nghị dùng sức đến đỏ mặt tía tai, quai hàm căng ra, mày nhăn chặt lại. Hai tay nắm chặt lấy sàng đan (khăn trải giường), mím môi “Ưh ─ uh ─” Kết quả cả buổi trời cũng chỉ hao tổn khí lực.
Cậu gắng hết sức đẩy, quỷ lại dùng lực nhét vào. Quỷ phía sau lui, thì cậu lại hút lấy nó. Kết quả là vật rắn đó trước sau cũng ko chịu rời đi.
Ngươi tới ta lui, phối hợp thật ăn ý, ko hề có lấy khe hở.
Trời…..Chỗ đó của con chuột có thể co rút được như vậy, nó học được hấp tinh đại pháp sao? (=.=ll)
Hoa Quỳ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dừng lại chút. Dục vọng của hắn ngay lập tức bị đẩy ra ─ Hả! Hắn hít sau hơi, hay tai ngay lập tức cầm lấy chân của con chuột thối hướng lên trên, hung hăn va chạm cắn răng nói: “Thao, muốn thao tử ngươi!”.
“Ơh… Đau quá!” Vật cứng rắn trong cơ thể làm loạn. Hác Cổ Nghị cúi đầu liền thấy ─ Hở! Chảy máu!
Thân thể ro rút lại, sắc mặt trắng bệch. Hai mắt đẫm lệ ủy khuất cứ chớp lấy chớp để. Lắp bắp nói ko thành câu: “Ta không có…. đi tiểu…..”
Gương mặt tuấn mỹ tà ác để sát vào, liếc thấy bộ dáng của con chuột thật đáng thương. Còn dám bày ra dáng vẻ vô tội nữa kia. Đôi mắt trong suốt cứ chớp chớp nghênh lại. Dường như rất trong sáng thuần khiết ko hề nhiễm chút bụi trần nào.
“Còn giả ngu cái gì nữa. Ngươi cho ta là con nít ba tuổi ko biết nước tiểu là gì sao?” Hắn cũng không phải đi ngoài. Là…!
Nắm chặt chân con chuột, hạ thân liên tiếp luật động. Tay kia xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn. Hắn ko hiểu tại sao mình lại sinh ra xúc động, rất muốn vỗ về âu yếm?”
Hai ngón tay tham nhập vào miệng cậu mà chơi đùa. Dục vọng bị hạ thân bao bọc chặt chẽ, Hơ!…Tư vị nơi đó thật ko hiểu nổi. Con chuột thối này, thật mụ nội nó, chặt quá!
“Ô….ô” Con quỷ lại làm loạn, hai ngón tay cứ quanh quẩn lưỡi của cậu. Hại cậu ko thể nói chuyện được.
Hác Cổ Nghị bị áp vào tưởng, ko ngừng thở dốc. Đầu choáng mắt hoa cứ muốn ngất đi ─ Cậu bị con chó vàng đuổi chạy qua con đường lớn, cây cầu, một biết viện của nhà giàu, cửa hàng, ngôi nhà…. Cuối cùng nhảy qua cái rào cao cũng ko mệt như vậy nữa. Còn có bị chó cắn cũng ko đau như thế…..
Thân thể mồ hôi đầm đìa, gương mặt tuấn mỹ âm trầm nhìn chằm chằm vào con chuột đang thở dốc kia. Hoa Quỳ âm thầm nhớ lại ─ Từ phòng ngủ phía đông đến phía tây, từ dưới lầu lên đến trên lầu đã thử qua vô số người. Chưa có tiểu quan nào lại có thể khiến hắn vui sướng, thoải mái như vậy.
Đôi mắt xinh đẹp ma mị tràn đầy dục vọng. Hắn như đang rong ruổi trên mãnh đất đầy khoái ý, điên cuồng hưởng thụ tư vị của việc đùa bỡn con chuột thối kia.
“Ô ô… Ô ô…” Hác Cổ Nghị bị hai ngón tay nhét vào miệng vô cùng thống khổ mà rên rĩ. Cả người bị ép dán chặt vào tường đang liều mạng dùng sức. Bất luận thế nào cũng phải đem vật cứng rắn kia đẩy ra ngoài. Đầu cậu đập 「cộc cộc cộc ─」vào tường. Đầu choáng mắt hoa, bỗng thấy con quỷ biến thành đôi mắt, hai lỗ mũi, hai cái miệng – Sợ áh sợ.
Đầu lưỡi cậu mềm nhũn…..
Hoa Quỳ rút ra ngón tay, kép hờ đôi mắt mê hoặc. Làn môi bạc tình bỗng nhiên kề sát lại, nhịn ko được, muốn cắn cậu cái.
Chớp mắt cái, ánh mắt sắc bén, sát khí ngút trời ─
Hắn vương tay dài ra, vuốt ve con chuột thối mềm mại kia.
“Ah ─” Hác Cổ Nghị nhất thời đỏ mặt tía tai, thở gắp hơi. Nghẹn ngào nhìn trân trối vào nơi đó kêu lên: “Đó là nơi để đi tiểu, sao ông lại làm tắc nó như vậy?”
Hở!
Gương mặt của Hoa Quỳ lập tức xanh mét như tàu lá. Con chuột thối bị hoang tưởng, nói hắn đi….., thực ăn gan trời mà! (Là tác giả viết vậy, ko phải Hữu =.=ll)
Cúi đầu thấy vật kia vô lực, nói tóm lại là ko động đậy gì cả. Tay nắm chặt ─ nhỏ như vậy, cũng dám đến hoa lâu của hắn ngoạn cô nương.
Lửa giận lại bùng lên, như ngựa hoang ko ngừng thở mãnh liệt. “Hừ hừ.” Hắn dùng hết sức nắm chặt lập tức nghe được người trong lòng rên rĩ.
“Đau quá ─ đau quá ─ đau quá…” gương mặt nhỏ nhắn của Hác Cổ Nghị nhăn như trái khổ qua. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, run rẫy thật thảm hại.
Hoa Quỳ không định buông tay. “Là ta muốn làm đau chết ngươi!” Ko sao hiểu nổi, sao con chuột thối kia lại khiến mình dễ chịu như vậy?
Mắt mở to tràn đầy nước mắt cùng sự khó hiểu nhìn gương mặt xanh mét của con quỷ. Cậu run rẫy mở miệng “ông ông ông….” Nói cả buổi cũng ko hết câu. Hay là cậu đã ko cẩn thận làm bể thùng nước tiểu của con quỷ?
Ngón tay của Hác Cổ Nghị trở nên trắng bệch nắm chặt lấy sàn đan, vùi lại thành nắm. Cậu chỉ có thể khóc nức nở, cảm nhận sự đau đớn do va chạm và vuốt ve ở hạ thân.
Hoa Quỳ ức hiếp con chuột thối. Hết lần này đến lần khác lại áp cậu vào mặt tường. Thắt lưng liên tục đong đưa, tàn nhẫn hưởng thụ khoái cảm. Con chuột càng đau đớn, hắn lại càng vui vẻ…..
Hưng phấn đang ở đỉnh điểm, bỗng dục vọng trong chớp mắt được rút ra. Buông chân cậu xuống, đặt cậu dưới thân. Dục vọng bừng bừng khí thế đâm vào từ phía sau, liên tục va chạm.
“Ah!”
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Hác Cổ Nghị đang quỳ sắp trên giường. Cúi đầu thấy dòng chất lỏng màu đỏ chảy dọc theo đùi. Cậu hoảng sợ, cả người cứng đờ, hét lớn: “Buông ra! buông ra!”
Con chuột đặt dưới thân ko ngừng giãy giụa. Cậu tiến về trước chút thì Hoa Quỳ cũng liền tiến theo chút. Hở! Chiêu này quả là phải dùng sức ko ít nga!
Cánh tay mạnh mẽ ôm chặt thắt lưng con chuột thối. Khóa chặt ko cho cậu kiềm chế, tay kia vội vàng cởi ra y phục.
Hô hô, cả người ướt đẫm, nóng chết đi được…..
Hoa Quỳ dùng hết sức trói lại. Năm ngón tay nắm chặt vai cậu. Con chuột thối ko còn đường chạy, mặc cho hắn thao tử!
Hác Cổ Nghị cả người không thể động đậy. Đôi mắt trong suốt ướt đẫm nước mắt. Cơ thể chảy ra quá nhiều máu. Chỉ là cậu sợ phải tốn tiền đi đại phu.
Đại phu sẽ dùng cây kim dài châm vào cậu. Chỗ thủng xuống sẽ đau lắm, mà như thế thì gia gia sẽ ko có tiền khám bệnh nữa….
“Đừng… Tôi ko muốn bị châm kim, phải làm sao đây…” Cậu lắc lắc đầu, cố quên đi “hung khí” của con quỷ đang trong cơ thể làm mình đau đớn.
Gương mặt thanh tú vùi sâu vào gối. Mũi ngửi được hương thơm nhẹ nhành thoang thoảnh. Cậu nhẹ giọng rên rĩ: “Phụng Tiên tỷ tỷ… Nơi này có quỷ…”
Hác Cổ Nghị ko còn giãy giụa vô ít nữa. Cậu chỉ hy vọng quỷ biến mất, buông tha cho cậu…..
Hoa Quỳ đã rơi vào trạng thái cuồng loạn. Thân thể mạnh mẽ đưa đẩy. Bao phúc non mềm bao lấy dục vọng đang mãnh liệt co rút lại. Hắn lập tức gầm nhẹ tiếng, cả người dán phía sau con chuột thối, dục vọng run động tha hồ phóng thích nhiệt dịch.
Cả người mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn còn muốn nữa….
Hoa Quỳ thở ra hơi thở đầy thỏa mãn.
Hôm sau, trên chiếc giường hỗn độn là người trần trụi đang nằm. Một ở trên ở dưới, tứ chi quấn chặt lấy nhau.
Hác Cổ Nghị bị ép đến khó chịu. Mắt nặng nề mở ra, nhìn quanh căn phòng lạ lẫm này. Bỗng nhiên –
“Ah!” Đầu óc lập tức tỉnh táo lại ngay. Liền nhớ lại mọi việc vừa xảy ra đêm qua. Cậu kêu lên sợ hãi: “Có quỷ…” Hai tay cố gắng dùng hết sức lực đẩy ra con quỷ. “Quỷ ah, ông kiếm lộn chỗ để đi tiểu rồi…..”
Hác Cổ Nghị ngồi trên giường lầm bầm lầu bầu, xoa bóp hai mắt đang sưng đỏ. Ko hiểu nổi sao mình lại ngủ ở nơi này?
Cảm thấy đùi ẩm ướt và dinh dính. Cúi đầu nhìn xuống sàn đan có đầy vếch máu đã khô. Hai chân lại sưng đỏ, ko thể nào thảm hơn được nữa. Cậu dồn hết ủy khuất nghĩ. Con quỷ kế bên tốt xấu gì……. Thì so với con chó vàng cắn người còn khủng bố hơn nữa nga.
Cậu nhoài người bò xuống giường, tìm lại xiêm y của mình.
Áo thì rách nát, quần vẫn còn lành lặn. Áo rách quần vá, thật giống ăn mày mà. Cậu thật đau lòng khi bỏ tiền ra mua bộ đồ mới mà.
Sờ sờ túi tiền, cậu lấy ra chút tiền dành dụm. Này có quá ít hay ko?
Phút chốc, bộ mặt mệt mỏi lộ ra nụ cười an tâm. Bỗng nhiên, quay lại giường với vẻ mặt như đưa đám, nhìn lại mấy văn tiền trong lòng bàn tay mình, miệng thì thào đếm đếm –
Sau khi trừ đi những chi tiêu cho nhu cầu cuộc sống bình thường, thì để dành được có nhiêu đây thôi.
Cảm thấy đau xót, còn hơn cảm giác đau vẫn còn tiềm ẩn trong cơ thể. Do dự thật lâu, cuối cùng quyết định –
Hác Cổ Nghị ngã nghiêng bước đến giường. Đứng ở mép giường, dùng tay lay lay, đánh thức quỷ dậy.
Giây lát, Hoa Quỳ bị lay tỉnh, trừng mắt xem thử coi ai dám phá rối mộng đẹp của hắn. Mày nhăn chặt lại, giận dữ nói: “Mau xéo đi, nam nhân dùng qua rồi còn làm được gì nữa.” Đây luôn là quy tắc trò chơi của hắn.
Huống chi con chuột thối ko bị hắn thao tử, còn ko mau mau chạy trối chết đi. Bộ còn muốn hắn sao?
Hác Cổ Nghị giống như cây khúc gỗ ngây ngốc tại chổ. Trước sau chỉ nhìn chăm chăm vào tiển trong tay, ngàn vạn lần đều ko muốn.
“Gia gia nói tới nơi này ngủ phải trả tiền. Tôi ko biết tại sao mình lại ngủ ở đây nữa. Tôi ko muốn tốn nhiều tiền đâu…..”
Cậu bắt đầu hối hận, hối hận lắm rồi.
Hoa Quỳ nghe được nhưng lại ko hiểu gì hết.
Bỗng nhiên, thấy trên giường có vài đồng bạc. Hoa Quỳ ngạc nhiên nhìn con chuột thối đang gánh lên thùng dầu, cả người nghiêng ngã, lão đảo chạy ra khỏi phòng. Trong đầu còn chưa tiêu nỗi lời con chuột vừa mới nói!
“Ngủ ở nơi này phải trả tiền….”
Cuối cùng cũng hiểu ra….Sắc mặt Hoa Quỳ trong chớp mắt xanh mét. Tay nắm chặt mấy văn tiền trên giường. Ko thể nào tin được con chuột thối dám cho hắn văn tiền!
Khi hắn là bán….Hắn thao ba lượt, mỗi lần là văn tiền….. (nhục chưa anh =)))))
「Rầm!」
Trong đời chưa bao giờ bị người khác xỉ nhục như vậy!
Hoa Quỳ đứng dậy, bước xuống giường, từ từ đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới thăm dò ─ Con chuột thối vừa mới rời khỏi Trích Tinh lâu…
Đơi mắt xinh đẹp lộ ra tia dữ dằn. Răng cắn chặt nghiến qua nghiến lại! Hắn tà ác rủa thầm “Con chuột chết tiệt …. mi xong rồi!”
Hác Cổ Nghị rời khỏi Trích Tinh lâu, đi thẳng mạch về nhà.
Trong lòng cứ lo lắng cho gia gia. Sợ gia gia ko có đồ ăn sẽ ăn mấy thứ bậy bạ. Cậu cảm thấy rất ray rứt.
Chưa bao giờ câu qua đêm ở bên ngoài. Gia gia chắc là sẽ lo lắng lắm cho coi.
Cố chịu đững thân thể đang khó chịu và đau đớn. Cậu thở hổn hển chạy tới hẻm nhỏ. Mấy hộ xung quanh đây đều đang phơi y phục. Bình thường lúc này, cậu phải ở chợ bán dầu. Còn nhớ rất rõ là hôm nay phải đưa dầu đến chùa. Lão hòa thượng đã dặn rồi mà.
Tuy là phải đi rất xa, nhưng lại có thể bán hết dầu trong thùng. Sau đó sẽ về nhà chuẩn bị bữa tối cho gia gia ăn ngay.
Đêm qua là ngoại lệ…..
Cúi đầu ngẫn ngơ nhìn cái áo bị xé rách, như là bị chó cắn.
Một đám trẻ con cứ chạy theo mà cười nhạo, “ah thằng ngốc, đi đường ko nên thân bị chó cắn, nhảy qua hàng rào còn cười….”
Hài tử đi đầu còn kéo kéo thùng dầu của cậu nữa. Mấy đứa cùng tuổi khác cũng chạy theo kịp. Hai thùng dầu mất thăng bằng lắc lư, lúc nhẹ lúc nặng. Đám trẻ cứ bướng bình trêu đùa, muốn cậu té lăn cù mới chịu.
Hác Cổ Nghị bị đùa giỡn xoay vòng vòng. Cậu kêu lên tiếng “Áh!” Thùng dầu trên vai trượt ra 「Binh binh!」rơi ngay xuống đất. Cùng lúc đó, cậu cũng mất thăng bằng ngã nhào.
Bọn nhóc liền vây quanh cậu cười ha ha.
“Đồ nhốc tính tình thật tốt nha, chơi thật vui mà.”
Hác Cổ Nghị chỉ cười cười, ko nghĩ đến hành động ngỗ nghịch của mấy hài tử kia.
Ông nội có nói, bọn nhỏ nhà bên là thích cậu, mới đùa với cậu như vậy. Thấy thùng dầu lăn vào hẻm nhỏ, cậu lập tức chạy theo tìm về.
Phủi phủi bụi trên người, cậu tiếp tục về nhà.
Nghe thấy âm thanh trêu đùa ầm ỉ bên ngoài. Hác lão gia gia mắt mờ tay run cuối cùng cũng biết là cháu mình đã về rồi.
Ngồi ở băng ghế nơi cửa phòng, chờ từ đêm qua đến giờ. Cục đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi ra.
Bởi vì cháu mình ngốc. Tính tình ngốc ngếch ngay thẳng rất dễ bị người khác bắt nạt. Lão ko nỡ mắng, nên đành phải gạt cậu từ nhỏ đến giờ ─ Người ta vì thích cậu nên mới đối xử như vậy.
May mắn tôn tử ko nghi ngờ lời nói dối kia, cứ bỏ qua mọi chuyện, lão mới bất đắc dĩ được an ủi.
Không thể thay đổi được hành động ác ý của người khác. Cũng ko cách gì giúp cậu ko bị ức hiếp. Trong trí nhớ cứ ghi lại hình ảnh cháu mình ngày nào cũng khóc chạy về nhà ─ Bị người ngoài kinh bỉ là ko có cha mẹ, cười nhạo là ngốc tử.
Đầu đã hỏng rồi, ko thuốc nào chữa được…..
Hác gia gia thở dài. Mấy ngày còn lại của cuộc đời này còn có thể làm bạn với cháu mình. Chỉ sợ……lão tương lai phải xuống hoàng tuyền, một đi ko trở lại, …. Thật ko muốn mà.
“Gia gia.” Hác Cổ Nghị mặt mày xám ngắt, bước vào cửa, bỏ thùng dầu xuống, dìu ông nội đến bên cạnh bàn, nói hơi: “Con thật xin lỗi, tối qua ko có ngủ….”
Cậu luôn có thói quen nói chuyện ko đầu ko đuôi. Hác gia gia nhìn thân thể cháo mình thật dơ bẩn, y phục còn bị xé rách nát, cảm thấy rất bực mình liền hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôn tử ko qua đêm ở nhà. Mà lão cũng lo lắng sợ cậu dễ bị lừa gạt, lại ko hề có tâm phòng bị lòng người gian trá. Càng ko hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cũng như biết nhân gian hiểm ác.
Tôn tử vì bán dầu mà giao du tại chốn phong nguyệt. Lão lo sợ cậu sẽ bị xướng nhi gạt tiền. Thế là luôn bảo rằng, qua đêm bên ngoài là phải trả tiền.
Biết cậu rất tiết kiệm, cứ giữ khư khư mấy văn tiền. Người tuy ngốc nhưng lại biết quý trọng những đồng tiền do lao động chân chính mà có.
Hác Cổ Nghị trong lòng chột dạ, cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt quan tâm của gia gia. Cậu sợ kể ra chuyện gặp quỷ sẽ làm ông nội rơi nước mắt, lúc đó lòng cậu sẽ đau lắm.
Thật giống như đêm qua bị quỷ bóp cổ, cảm thấy thật khó chịu….
Vậy thì, phải nói với gia gia cái gì bây giờ?
Lúc này, Hác Cổ Nghị liền nhớ đến gia gia còn chưa có ăn cơm. Mà bụng cậu cũng 「sôi ùn ụt, sôi ùn ục」Vội kêu lên: “Con đi nấu cháo, sau đó sẽ cho gà ăn.”
Nhớ đến gà mái sẽ đẻ trứng, Hác Cổ Nghị lại vui vẻ tưởng tượng: Trong sân sau sẽ có đám gà con xúm xít bên lão gà mái, thật đáng yêu.
Hác gia gia không khỏi lắc lắc đầu. Haiz, ko hỏi ra nguyên nhân. Lão chỉ có thể tự an ủi, cầu xin lão thiên gia phù hộ ─ Tôn tử bình an là tốt rồi.
Hoa Quỳ ẩn nhẫn, cõi lòng đầy tức giận, chỉ chực chờ phát tác.
Gương mặt tuấn mỹ lộ ra sắc thái âm trầm. Đôi mắt yêu mị nhìn Trác Cẩm Văn bén ngót, hạ lệnh: “Đem Phụng Tiên đến đây.”
“Là…..” Trác Cẩm Văn liếc lthấy trên giường còn lưu lại vết máu, cũng đoán được bảy tám phần. Hoa gia có ý định cảnh cáo người khác ─ Nếu ko vừa mắt hắn, sẽ rơi vào kết cuộc gì.
Trác Cẩm Văn chậm chạp bước ra khỏi phòng. Hết sức nhẹ nhàng đóng lại cửa. Gương mặt nhã nhặn giờ đây mới lộ ra vẻ nghiêm trọng của vấn đề.
Theo chủ tử nhiều năm, sớm đã hiểu được, người ta ở trong mắt của hắn chỉ đơn giản là con cờ để lợi dụng.
Hoa Quỳ cười lạnh cái. Trong đầu thầm nghĩ: hắn không nên thả cho con chuột đó chạy trối chết như vậy. Dám cho hắn văn tiền. Thực mụ nội nó mà!
Không ngờ con chuột thối kia lại khơi dậy cho hắn nhiều hứng thú như vậy. Trước giờ có ai gặp qua hắn mà ko diễn trò nịnh nọt? Chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, là có ngay cả đám người chực chờ quỳ xuống ôm lấy chân, bò lên thân thể van xin hắn thương yêu…..(quả báo nhãn tiền chuẩn bị tới anh làm như vậy lại nè ^.^)
Hứ! Cuộc sống như vậy thật chán nản và buồn tẻ mà.
Hoa Quỳ ung dung nhấp ngụm trà, mắt liếc mớ ngân lượng trên bàn – ước chừng khoảng ngàn lượng.
Ha, ra thật hào phóng.
Họ Chương kia có thằng con nhất mực si mê nữ nhân này “Chậc chậc… Tiền lời thật lớn ah!” Hắn biết thời biết thế, khiến người tự cầm ngân lượng tới tận cửa, đối phương còn tưởng rằng hắn vì thân tình mà nhường lại. Thật quá khờ khạo mà!
Mắt khép hờ tràn ngập tính toán. Thấy Trác Cẩm Văn quả nhiên làm việc rất hiệu quả, đã dẫn người đến.
Phụng Tiên bước nhanh theo Trác Cẩm Văn, đêm qua quả là hoảng sợ vô cùng, mặt nàng giờ trắng như tờ giấy.
Hoa Quỳ mệnh lệnh: “Lại đây.”
Phượng tiên nhẹ nhàng chầm chậm đi đến trước mặt chủ tử, trong lòng lo sợ, bất an.
Tầm mắt dừng ở lại ở cái giường khắc hoa lớn. “Áh!” Nàng hoảng hồn kêu lên “Ngài đã làm gì Cổ Nghị……” Phụng Tiên ngây người như phỗng, dưới chân như có gì đó, lạnh thấu xương….
Đảo mắt nhìn xuống, đôi mắt như nước trong nháy mắt trở nên ảm đạm, nàng nhỏ giọng: “Kẹo…” Nàng cho cậu để giữ người lại. Này thật mỉa mai.
Trong lòng dấy lên sự chua sót. Đêm qua số phận của nàng và Cổ Nghị đều mặc người định đoạt…..
Hoa Quỳ để chung trà xuống cách nhã nhặn quý phái. Nhướng mày nhìn mỹ nhân hoa dung thất sắc “Nói cho ta biết, họ tên của con chuột bán dầu? Nó ở chỗ nào?”
Đôi môi cánh hoa của Phụng Tiên run run, ko biết là có nên nói ra hay ko.
Hoa Quỳ thấy mặt nàng đang đắn đo, liền nói: “Ngươi không nói, ta cũng có cách tìm ra thôi.” Nữ nhân ngu ngốc! Hắn chỉ là lười đi hỏi thăm tung tích của con chuột thôi.
“Hoa gia, thiếp cầu ngài đừng làm khó Cổ Nghị mà. Cậu ta chỉ là người đơn thuần lại rất thiện lương……” Phụng Tiên dè dặt, lần thứ hai lên tiếng cầu tình “Hác Cổ Nghị nếu đắc tội với Hoa gia, Phụng Tiên lúc này xin Hoa gia ngài đại nhân đại lượng ko chấp với tiểu nhân, tha cho cậu ta có được ko?”
Nàng biết Hác Cổ Nghị chỉ có thể bị người chà đạp. Cậu đơn thuần thiện lương như vậy, căn bản sẽ không biết được cái gì là đắc tội với người khác.
Hoa Quỳ chớp mắt cái mặt mày xanh như tàu lá. Cơn giận dữ còn tiềm ẩn trong lòng chưa có dịp phát tác. Chính là ko ngừng chửi thề ─ mụ nội nó mà!
Con chuột chết tiệt, dám ─ khi hắn là bán….! (Trong dấu chấm tự hiểu nga , là tác giả viết, ko phải Hữu ^.^)
「Bực!」─ vài sợi dây thần kinh dứt đoạn. Giận sôi gan sôi ruột nga. Gương mặt tuấn mỹ xém chút là méo xẹo trước mặt người ngoài rồi.
Hắn ráng kéo căng da mặt để giữ thể diện. Miệng cười nhưng lòng ko cười mà hạ cảnh cáo: “Phụng Tiên, ngươi đang tính được đằng chân lân đằng đầu sao?”
Phượng tiên cả người chấn động, trố mắt líu lưỡi: “Không…dám.”
“Tốt lắm.” Khóe miệng của Hoa Quỳ hơi run run, dường như là ko được kiên nhẫn hỏi: “Mau nói cho ta biết, nó đang ở đâu?”
Phụng Tiên mím môi, do dự trong chốc lát. Thấy bản thân mình còn khó bảo toàn, mới nói ra địa chỉ.
Hoa Quỳ đứng dậy, mặt khôi phục lại thần sắc bình thường, âm lãnh.
Nguyên lai… Con chuột thối sống ở gần đây thôi.
“Cẩm Văn, chuẩn bị ít giá trang cho Phụng Tiên, chờ Chương Đằng đến thú quá môn” Nói xong, Hoa Quỳ Liên lười biếng cầm lấy ngân lượng trên bàn, khẽ hừ tiếng, lập tức rời khỏi.
Phụng Tiên đứng chết trân tại chỗ, mắt đầy nước, từng từng hàng từng hàng nước mắt chảy xuống. Giấc mộng tối qua, đã tan vỡ…..
Trác Cẩm Văn thở dài cái, nói: “Phụng Tiên cô nương, Chương Đằng khi hay được đã can thiệp với chủ tử. Ngài ấy cũng ko tiếc tiền đổi tự do cho cô.”
Đêm qua, các tân khách cứ tranh nhau mua đêm đầu tiên của nàng. Chương Đằng sợ giành ko được đã xuất ra ngàn lượng.
“Cho nên… Hoa gia cảnh cáo ta, phải giữ mình trong sạch?” Ah, Phụng Tiên mỉm cười đau khổ vừa nói vừa lấy tay áo lau đi nước mắt: “Vậy là Hoa gia đã hiểu nhầm….”
“Giờ nói ra còn có ít gì. Bất kể là có hiểu nhầm hay ko, thì chủ tử đã sớm có ý định muốn nàng hoàn lương.”
“Nói như vậy, ngược lại là ta hại Hác Cổ Nghị, bởi vì quan hệ của ta nên…..” Phụng Tiên buộc miệng nói ra. Cúi người nhặt lên cây kẹo mà Hác Cổ Nghị bỏ lại, lòng đầy lo lắng hỏi: “Hoa gia….cuối cùng là muốn làm gì Hác Cổ Nghị ?” (cưới về làm nương tử =)) Anh học theo Lãnh gia ^.^)
“… Ko biết” Trác Cẩm Văn cũng đã nghĩ đến chuyện này. Nhưng hành vi và sử sự của Hoa gia, chẳng ai mò ra nổi?