Kinh thành
Sáng sớm, bắt đầu ngày kiếm sống.
Hác Cổ Nghị luôn bị cơn ho của gia gia mình đánh thức, so với mấy lão gà trống ở sau vườn còn chuẩn hơn nữa ah. Cậu vẫn còn buồn ngủ, lông mi cứ lớp lấy chớp để. Hai con mắt còn luyến tiếc kép chặt như vết nứt. Loạng choạng bước ra giếng, múc thùng nước lên, phẩy phẩy lên má. Tiếp theo là xách đầy thùng nước.「phạch!」– Giờ đây gà mới bắt đầu vỗ cánh gáy vang.
Bước đến trù phòng nhóm lửa nấu chút cháo loãng. Hôm qua lúc ở chợ về có mang theo ít thức ăn thừa, đem nó cho lão gà trống, lão gà mái và lũ gà con con.
lúc sau, nồi cháo nhiều nước ít cái đã được đặt ở trên bàn, cậu thở ra cái – “hi hi, ha ha”, thói quen mà, có bệnh chết đâu mà lo.
“, , , , đều đủ cả rồi. Cái con chó vàng sát vách hay lén qua ăn gà con.” Hác Cổ Nghị miệng thì mắng, nhưng lòng lại mềm mà tha cho nó.
Lúc này, mặt trời mới bắt đầu mọc ở phương đông, ánh trăng chỉ còn lại màu trắng nhàn nhạt, lão gia gia đã nói.
Hác Cổ Nghị sau khi cho gà ăn, thì nên trở về trù phòng, dọn sẳn dĩa tương và chao. Chờ cháo chín, cậu sẽ mút ra hai chén, lúc này mới rời khỏi trù phòng gọi lão gia gia xuống dùng bữa.
Hác lão gia gia năm nay tuổi đã cao, lại hay ho khan, hô hấp khó khăn. Thân hình ko còn khỏe mạnh như trước nữa. Sức khỏe như ngọn đèn trước gió, có thể nhắm mắt bất cứ lúc nào, nên ko thể để người khó thở được.
Sống hơn nữa đời người, nhân sinh cũng thấy ko ít, sinh lão bệnh tử chỉ là luân hồi, cũng ko oán trách ông trời bất công.—Là lão bạc phúc, phải chịu nỗi đau tang thê trong nhiều năm. Sau đó con trai và con dâu đều ngoài ý muốn mà tử vong kiến người đầu bạc phải khóc kẻ đầu xanh. Quả thật quá bi ai. May mắn chính là, tụi nó còn để lại hài tử làm bạn với lão.
Hài tử này năm nay đã tuổi rồi. Đáng lẽ cũng nên cưới vợ sinh con từ lâu. Con người rất trung thực. So với người bình thường thì tay chân mũi miệng ko thiếu cái nào, lại có năng lực tự kiếm sống – Nhưng chẳng có cô nương nào chịu giá cho nó cả.
Lão gia gia ko khỏi thở dài… Hác gia này, toàn bộ hương khói đều ở trong tay tôn tử. Lão cũng biết….ko thể trách hài tử này, cũng ko nên oán ông trời ko có mắt — là hài tử này ko có phúc lớn mà thôi, lão thiên gia cao cao tại thượng đã quên để mắt đến nó rồi.
“Gia gia, ăn cơm. Người đi cẩn thận, coi chừng bị té nha.” Thật giống như cậu – hễ trời mưa lớn, mặt đất ẩm ướt, liền rất dễ bị té ê hết cả mông. Những ngày đẹp trời, hai bên đường nở nhiều hoa dại, cậu mãi ngắm hoa, cũng dễ bị trượt chân ngã xuống bậc thềm.
Còn nhớ có lần, cậu ngã từ thềm cao xuống. Chân đau quá nên đan vào nhau, làm hư hết hết cái thùng, dầu trong đó cũng phí phạm hết trơn…Cậu ko dám về nhà, sợ ánh mắt của gia gia cứ rưng rưng như sát muối vào tim. Lúc đó lòng cậu đau lắm…..Gia gia ko nói câu nào, nhưng phần là đang trách cậu lãng phí dầu.
Cũng may là cậu nghĩ ra cách. Chỉ cần mỗi khi trời mưa, lúc cậu gánh thùng dầu ra ngoài thì ko mang hài. Như vậy đi đường dễ dàng hơn, cũng ko sợ té nữa.
“Cổ Nghị, sao sáng nào con cũng ướt đẫm hết vậy?”
“Ko sao cả, chờ chút nữa sẽ khô ngay thôi.” Trời nóng, cậu dội lên đầu vài thùng nước lạnh. Tuyết rơi, cậu lại để băng trên gương mặt. Như thế mắt cậu lúc nào cũng có thể mở to, nhìn gì cũng rõ ràng.
“Đồ ngốc, ko thay đồ sẽ rất dễ bị bệnh đó.”
Hác Cổ Nghị trong lòng có rất nhiều thắc mắc, cũng ko chịu lau khô. Cậu nói tiếp: “Gia gia, con ko có bị bệnh đâu, chỉ là hắc hơi chút thôi hà.” Đưa tay lau lau mũi mình, có chút nước từ lỗ mũi chảy xuống, lau đi là tốt rồi.
Hác Cổ Nghị đỡ gia gia ngồi xuống, đưa cho người đôi đũa nói: “Gia gia mau ăn cháo.” Hai đĩa thức ăn được đẩy tới trước mặt gia gia. Hác Cổ Nghị cầm chén cháo quay lưng rời đi. Mang lên cái g tre, bên trong có để vài cái bánh bao, là chút đồ ăn thừa, cậu dùng để ăn trưa.
Giờ sẽ đến chợ bán dầu, buổi chiều sẽ đem dầu đến nơi mấy tỷ tỷ xinh đẹp. Cứ đều đặn vào ngày và hàng tháng, cậu đều phải đưa dầu đến đó cả. Bởi vì trước kia cậu là hàng xóm của mỹ nhân tỷ tỷ, thường hay cùng tỷ ấy nói chuyện. Mỹ nhân tỷ tỷ luôn khen cậu rất ngoan lại rất hiều thuận, ko như những người khác thường hay cười cậu ngốc ngếch……
Hác Cổ Nghị trong lòng vô cùng vui sướng. Hôm nay là ngày đầu tháng. Tháng nào cũng vô cùng chờ mong hai ngày này đến. Cứ như trẻ con được cho ăn kẹo, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Trích Tinh lâu
Hác Cổ Nghị cũng như thường lệ, gánh dầu vào cửa sau của Trích Tinh lâu. Cậu đến thật đúng lúc, có một nữ nhân trên mặt quét mấy màu xanh xanh đỏ đỏ đang nói với bà lão giúp việc. Mụ đang bê chậu đầy máu mà hét lên “Tóm lại, mau đi thông báo cho hoa khôi của chúng ta – Phụng Tiên cô nương biết, thằng ngốc bán dầu đã đến rồi.”
Xem ra, tên của cậu được rất ít người biết đến, cứ luôn gọi là ngốc này ngốc nọ. Ngoại trừ gia gia và mỹ nhân tỷ tỷ là người sáng suốt nhất trên đời mà thôi. Có thể gọi đúng tên họ của cậu — Hác Cổ Nghị gánh dầu theo trù nương vào nhà bếp trước. Hai thùng dầu thật to nhưng có công dụng hoàn toàn khác nhau. Một là để nấu ăn là để thắp đèn, cố ko để bị nhầm, nếu ko sẽ bị người ta xem thường cho coi – Tiểu tử này nhìn tới nhìn lui cũng chỉ là thằng ngốc mà thôi. Nhưng lại được Phụng Tiên cô nương rất xem trọng. Vì cậu, nàng quyết định ko tiếp khách vào buổi chiều. Trừ khi nàng nguyện ý, hoặc Trích Tinh lâu chủ tử hạ lệnh, bằng không cho dù là vương tôn công tử thế lực cách mấy cũng ko thể ép buộc nàng được.
Hừ, đừng có xem mặt mà bắt hình dong, mấy lời này thật ko sai. Nhìn đứa ngu ngốc này nghèo rách xơ mướp, đến tột cùng là đã nói mấy lời ngốc ngếch gì mà có thể động mỹ nhân tâm?
Mụ lúc trước có hỏi thử Phụng Tiên cô nương, chỉ nghe nàng nói:『 Cổ Nghị thiện lương, trong sạch như trang giấy trắng, trên người không hề nhiễm chút bụi trần, làm người ta hâm mộ mà muốn đến gần.』Hứ!
Mụ tú bà cứ liếc hấy Hác Cổ Nghị, xem thử coi trên người cậu có ma lực yêu mị gì. Nhìn muốn rớt mắt cũng ko thấy được thằng ngốc này có chỗ nào sạch sẽ?
Quần áo của cậu bạc màu hết trơn, nghèo nàn. Không giống như mấy công tử ca nhi trên người toàn là gấm vóc lụa là. Tiền của cậu kiếm được cũng chỉ cọc đồng, chẳng như người ta thu vào toàn vàng bạc châu báu. Nói chính xác là – thằng ngốc này nhìn cái mặt là biết kiệt xỉ, bần cùn rồi.
Đi đi đi, Phụng Tiên cô nương quí trọng cậu. Nhưng toàn bộ người trong kinh thành lại cho rằng mại du lang (anh chàng bán dầu) này là đứa ngốc ko hơn ko kém?!
Cậu có giá trị gì?!
Ha! Thật sự cười chết người mà!
Ở chốn này, bọn họ kinh doanh 『thứ đặc biệt』, ngoại trừ đỉnh đỉnh đại danh long đầu lão đại Lãnh gia, thì ở vị trí thứ hai , ko ai khác ngoài chủ tử của mụ là Hoa Quỳ[] — Hoa gia.
Bất quá nghe nói, Lãnh gia phu thê chia lìa, ko cách gì thừa nhận nỗi đau tang thê, nên đã tùy tiện bắt về tài tử nổi danh trong giới hội họa – Thiết Sinh công tử về làm vợ.
Lãnh gia còn mua ngôi nhà khác cùng Thiết Sinh công tử sống cùng với nhau, lừa thế nhân là nhà hắn có kim ốc tàng kiều.
Mấy ngày nay, có ko ít người thấy Lãnh gia và Thiết Sinh công tử tay trong tay trên đường lớn.
Mụ nghe ko ít khách nhân buôn chuyện 『tám nhảm』, nói 『thị phi』. Lúc đầu còn ko tin, nhưng mà ông chủ của Phụng Vân trai Dương lão bản hôm nay ở Trích Tinh lâu bày tiệc đãi khách. Thiết Sinh công tử trong truyền thuyết cũng được mời tới. Mụ sống cũng năm rồi, chưa bao giờ gặp qua nam nhân còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân nữa. Trước giờ cũng thấy qua rất nhiều cô nương xinh đẹp, nhưng nam nhân này so với nữ nhân còn hoàn mỹ hơn. Chẳng trách sao Lãnh gia lại bắt người về làm nương tử nhà mình. Này là đương nhiên thôi.
Vì đại gia bị điên mà. Với thân phận và thế lực của『hắc xã hội』, ai dám chõ mõm vào việc làm của hắn chứ. Đúng là y chang như chủ tử của mụ – Chỉ khác là, Lãnh gia xem nam tử là nương tử còn Hoa gia xem nam tử là ngoạn vật (đồ chơi).
Trước kia, Hoa gia còn bị đồn là có dính dáng đến Chương Phách đã chết rồi nữa kia. Gương mặt tuấn mỹ mang trên đó là đôi mắt hoa đào ma mị, như câu dẫn hồn phách của người khác. Mụ càng nhìn thì càng thấy Chương Phách thua xa.
Bất quá đồn đãi cũng chỉ là đồn đãi. Ai dám đi tra cứu xem Hoa gia có lai lịch như thế nào?
Bộ ko muốn sống nữa sao. Huống chi, lúc đó nghe tin Chương Phách tử vong, cũng ko thấy trên mặt Hoa gia có biểu tình gì. Chỉ có đôi môi cánh hoa cười nhạt cái, khiến cho lông tóc trên mình của người khác dựng hết cả lên…..
Tú bà ko lạnh mà run nghĩ thầm. Hoa gia ở Trích Tinh lâu tiếng tăm lừng lẫy. Hầu như đêm nào cũng phải có tiểu quan hầu hạ. Này ko biết bao nhiêu tiểu quan mong ước được cùng Hoa gia vui vui vẻ vẻ. Có thể bám víu vào Hoa gia, được Hoa gia thấy thuận mắt là có biết bao vinh hạnh – Tâm tư kia thật giống với các hoa lâu cô nương, là muốn tìm đối tượng hoàn lương.
Nhưng, mụ đã theo Hoa gia nhiều năm. Chưa thấy Hoa gia đối với ai quá động lòng. Chỉ có sau khi ngoạn người ta xong rồi thì phủi sạch sẽ, thái độ như chưa từng xảy ra việc gì. Thật đáng thương ah….
Tiểu quan sau đó sẽ bị đem cho đối tượng khác. Được khách nhân chuộc ra cũng có nhiều…..Đáng tiếc, nam nhân cùng nam nhân ở cùng chỗ sẽ kéo dài được bao lâu?
Đại gia có tiền thì thê thiếp thành đàn. Sống giữa đám thê thiếp sáng ghen chiều tức đó, có thể ko tự mình tìm lấy phiền hà sao?
Tiểu quan hoàn lương cùng người khác có thể rơi vào kết cuộc gì?
Bị hại chết, hoặc đuổi ra khỏi nhà, nhiều ko đếm hết. Hay chẳng may bị bán trở vể nghề cũ. Hoa gia cũng thu lại, bất quá sẽ ko bao giờ dính vào cái thứ hoa tàn nhị rữa này nữa. Đây là hiện thực tàn khốc.
Toàn bộ tôn nghiêm của nam nhân đều bị Hoa gia chà đạp dưới chân. So với thằng ngốc đang gánh thùng dầu trước mắt cũng ko bằng.
“Cổ Nghị, mau lên lầu đi.” Lão nha đầu có ý xem thường cất tiếng lanh lãnh. Phụng Tiên cô nương gương mặt diễm lệ mỉm cười. Nàng đối xử với Hác Cổ Nghị như là với bào đệ(em trai ruột) của mình vậy.
Mỹ nhân hiện đang ngồi ở cửa trên lầu hai. Khách quan tại Trích Tinh lâu đều chảy nước miếng. Mỹ nhân có nụ cười khuynh thành, khiến cho nam nhân đều nguyện ý chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu….
Nhưng, vinh hạnh này lại thuộc về đứa ngốc bán dầu. Đời quả thật ko công bằng, nó có chỗ nào hơn mấy công tử quyền quí kia chứ?
Đứa ngốc mới ko ai thèm. Tiền tài đều ko có, đến quỷ cũng ko chịu theo nó – Sợ mại du lang trên người đầy『dầu mỡ』. (Có chủ của mụ đó =)))))
Không ít người hoài nghi Phụng Tiên cô nương đã ko còn trong sạch nữa. Là đem thân mình hiến cho đứa ngốc bán dầu kia. Chuyện này nếu để Hoa gia biết được, sợ rằng ko chặt chân thì cũng biến đứa ngốc này thành tàn phế.
Phượng Tiên đã bị Hoa gia cảnh cáo: 『Ngươi là người thông mình. Tự mình giải quyết mà giữ thân cho trong sạch. Tương lai rất hứa hẹn có thể gả vào hầu môn. Nếu ta phát hiện ra con chuột nào ăn vụn dầu. Thì đừng trách ta lột da mặt của ngươi ra』 Trong lời cảnh cáo còn có vài phần nhắc nhở –
Tự mình giải quyết mà giữ thân cho trong sạch… Hoa gia ko biết là nàng đang cố mãi nghệ ko mãi thân là vì ai…..
Đôi mắt như nước hồ thu đang ánh vào người ngây thơ thư trang giấy trắng kia. Cậu rất hiền lành, thích nghe nàng nói chuyện, lại rất ngốc, không biết lòng người hiểm ác, không biết đến ái tình, cũng ko buồn lo. Rõ ràng nhất, chính là thái độ thẳng thắn giữa chốn thị phi. Một chút bụi trần cũng ko vướn trên thân, nàng thật sự rất hâm mộ cậu……
Gương mặt được trang điểm kỹ càng, môi son má phấn, lần thứ hai lại cười – ha, lần này là cười trộm Hoa gia. Nói mấy lời đó khiến người ta nghĩ ngay – Hoa gia chưa hề thấy qua người chưa vướn bụi trần đi (Sắp rồi ^.^)
Trong lòng luôn cho Hoa gia là quỷ. Trốn ở góc nào đó trong bóng đêm âm u, ăn thịt người ko nhả xương. Kia một thân khí thế gian tà, lúc nào cũng khiến người khác cảm thấy nguy hiểm. Đôi mắt ma mi xinh đẹp câu hồn, khiến người ta ko tự chủ được mà bị cuốn hút vào. Như thiêu thân lao vào lửa…..
Thế gian này ai mới là ngốc?
Không còn nghi ngờ gì nữa – Là nàng ngốc.
Phụng Tiên vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ko biết đang xảy ra chuyện gì – Gương mặt tuyệt mỹ đã sớm biến sắc. vạn lần ko lường trước mình lại rơi vào tình cảnh rối rắm này. Chán ghét bọn khách nhân mượn rượu giả điên kè kè theo hắn mà dây dưa. Gã hói đầu, ưỡn bụng kia chính là Ngô lão gia, thật thiếu giáo huấn (~ vô giáo dục), dám nắm tay áo cản trở tự do của hắn –
Duẫn Huyền Niệm gầm lên: “Buông tay!” thân thể khó chịu, ngũ tạng lộn xộn, đã nhanh chóng bị hơi rượu xộc vào mũi, thật muốn nôn ra.
Trích Tinh lâu này từ khi nào lại có tiểu mỹ nhân đem đến khẩu vị hoàn toàn mới lạ?
Túy lão gia (~ ông già say) nồng nặc mùi rượu, mắt híp lại giống khe hở hẹp, tà tà cười nói: “A, tiểu mỹ nhân phát hỏa có khác, rất phong tình ah. Đại gia trên người có rất nhiều tiền, chúng ta hãy khoái nhạc đi……….”
Tiêu tiền ngoạn nam nhân là thú độc đáo đã có từ lâu. Tiểu mỹ nhân đem đi bán, cặp chân kia phải ngoan ngoãn vì đại gia mà mở ra, còn làm dáng thanh thuần, sạch sẽ cái gì chứ. Khư!
Hát! Một tiếng “xấu xa!” liền bật ra khỏi miệng. Duẫn Huyền Niệm bỗng chốc trở tay nắm ngược lại, đem sắc lão đầu mập ú áp chế, dùng lực đạo,「Rắc!」định vặn gãy luôn tay của gã. Ngô lão gia béo ú quỵ ngay xuống, ko chịu nổi đau, đưa mặt ra sau lưng nhìn hắn liên tục cầu xin: “Ah…… Tiểu mỹ nhân…… Nhẹ tay…….nhẹ tay……..”
“Ngươi là ai!” Dám chạm vào hắn. Sao ko chịu đi hỏi thăm chút đi, bản công tử tính tình rất tệ đó, ngay cả tướng công còn dám giết.
Lửa giận bốc lên tận trời. Duẫn Huyền Niệm buông tay, đồng thời nhấc chân đá ra – Sắc lão đầu nút nít đầy thịt lăn ngay xuống cầu thang, há miệng kêu lên như heo bị chọc tiết: “Ah……ah…….”
Tiếp tục lăn – trong nháy mắt đã biến mất, Duẫn Huyền Niệm kia cũng ko còn lý trí để quan tâm xem túy lão gia kia có chết hay ko?
Dám chọc giận hắn, là tự tìm cái chết –
“Hừ!”
Duẫn Huyền Niệm phát tiết xong rồi, lập tức cúi đầu phủi tay. Phụng Tiên giật mình ngây ngốc ngay tại chỗ. Sự tình đột ngột phát sinh, khiến trong khoảng thời gian ngắn, nàng ko thể có phản ứng gì cả.
“Ah! Nương –”
Ai đang kêu nàng là nương? Phụng Tiên bỗng nhiên hoàn hồn, chỉ thấy một tiểu thiếu niên đang ở đầu cầu thang kêu lên sợ hãi:
“Mẹ của con ơi, nương vừa mới quay đầu đi, đảo mắt ko thấy có chút, sao lại phát sinh chuyện đánh người như thế này?” nghĩ không ra nguyên cớ, thiếu gia liền nhanh chân chạy tới để thu thập tàn cục.
Đây là địa bàn của người khác nga. Lãnh Niệm Sinh hai chân「thùng thùng thùng thùng」 lao xuống cầu thang, chỉ thấy người đang nằm đống.
Lãnh Niệm Sinh lập tức kéo phì lão đầu lên, miệng vẫn kêu “Ái ái” như quỷ.
“Má ơi, phì lão nhân nặng quá ah, kẻ lắm tiền nhiều của tám phần chỉ lo ăn , uống, chơi đùa mà ko chịu vận động đây mà…….” Nó cứ lẩm bẩm, đồng thời tai cũng nghe được người trẻ tuổi bị lão đầu đè xuống cũng đang nhẹ nhàng than thở.
“Có người so với ta còn ko nên thân hơn, đi đường cũng ko xong, phải lăn xuống đây……” Hác Cổ Nghị phía sau đầu bị đập xuống sàng, mơ mơ màng màng mà phát đau. Bất quá, gã còn nói được như vậy cũng ko có gì đáng lo –
Thùng dầu của hắn có hay ko bị phá hư?
Hác Cổ Nghị nháy nháy mắt mấy cái, trong đó hiện lên tia kinh hoảng. Mắt tìm kiếm hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. Liền thấy thùng dầu cũng ko lăn xa lắm, gần đây thôi mà. Vội vàng chạy lại dựng đứng nó lên, thật cẩn kiểm tra xem lớp vỏ gỗ bên ngoài có hư hại gì ko: “Hay quá, ko bị làm sao cả……”
Cậu vỗ vỗ ngực, thật may mắn chút dầu còn lại trong thùng ko bị lãng phí. Nếu ko chắc cậu phải ra chuồng gà mà ở tạm chứ ko dám về nhà đâu……..
“Cổ Nghị, ngươi ko sao chứ, trên người có chỗ nào bị đau hay ko?” Phụng Tiên chạy xuống lầu, khom người chăm chú nhìn cậu. Rất sợ cậu bị thương nhưng ko dám nói. Nàng biết tính tình của cậu, căn bản là không thèm để ý trên người có bị té ra sao có bị rách da hay ko.
Ách, “Ta ko có đè người khác xuống đâu……..” cậu có chút hoảng sợ nói. Quay mặt lại, vươn tay dài ra cầm lấy đòn gánh, lấy dây thừng cột chặt thùng dầu ở đòn gánh rồi mới yên tâm
Hác Cổ Nghị đứng dậy, chân bị tập tễnh, cả người lung lay một chút, cảm giác hơi “đau……” cậu mím môi hô nhỏ.
Lãnh Niệm Sinh ngẩng đầu lên thấy đến nương đang đi qua, lập tức hét to: “Nương –”
Duẫn Huyền Niệm đang lơ mơ ko biết mình đã làm sai chuyện gì. Bỗng nghe con mình kêu to, liền dừng lại, theo tiếng nói vội bước xuống thang lầu để xem cho rõ.
“Nương, có người bị phì lão đầu đụng vào.”
Duẫn Huyền Niệm giật mình hiểu ngay mọi chuyện, từ từ đi xuống thang lầu hỏi: “Là vị tiểu ca này bị đụng vào?” mắt đẹp không thèm liếc xem phì lão đầu là sống hay chết. Trước mặt chỉ biết có người thanh niên này, hắn liền nhận ra: “Nguyên lai là tiểu ca bán dầu.”
Người này cũng như tỷ tỷ xinh đẹp ở nơi này kiếm tiền sao?
Hác Cổ Nghị liền nghĩ như thế: Chắc là vậy.
Các cô nương cùng công tử nơi này đều xinh đẹp như thiên tiên hạ phàm, “ha ha……” Cậu cười ngây ngô. Cái miệng thanh tú mở ra nụ cười thật hồn nhiên, so với ánh nắng chói chang của ngày hè còn rực rỡ hơn.
Vô tình làm ấm lòng người, xua đi sương mù giá lạnh của tuyệt mỹ dung nhan. Duẫn Huyền Niệm nói chuyện rất nhẹ giọng, quan tâm hỏi thăm: “Ngươi có bị thương chỗ nào hay ko?”
“Cổ Nghị chắc ngươi bị trật chân rồi.” Phụng Tiên thấy một mình cậu đi còn không xong, mà vẫn cố gắng gánh thùng dầu khâp khiểng bước ra, cảm thấy lắng kêu lên.
Duẫn Huyền Niệm không khỏi ray rứt, áy náy nói: “Đều do ta ko tốt” dứt lời mắt liền liếc thấy sắc lão đầu đang ngồi cách đó cũng ko xa lắm, hắn “Hừ” cái, sau đó mới cúi đầu dặn dò hài tử: “Niêm Sinh, ngươi đi tìm người phụ trách ở đây, hỏi thử xem có thuốc trị thương hay ko.”
Hắn trước kia có cùng Ngụy đại tẩu học qua một chút xoa bóp. Nếu tiểu du ca (~ cậu bán dầu nhỏ) này bị xoay khớp nhẹ, hắn chỉ cần xoa bóp chút, dặn dò cậu nghỉ ngơi là ko có chuyện gì nữa.
“Ơ, con lập tức đi liền.”
Hác Cổ Nghị muốn cản lại nhưng đã không kịp, chỉ thấy tiểu thiếu niên nhanh như chớp chạy đi đâu mất tăm. Cậu ngơ ngác nói: “Ko cần lấy thuốc đâu mà, chân của ta vẫn có thể đi được, căn bản là ko có việc gì đâu.” Cậu không giống với lão gia gia, đi đâu cũng cần phải chống gậy.
Duẫn Huyền Niệm ngạc nhiên, tiểu du ca vừa mới nói gì vậy?
Hắn luôn ngốc ngếch ko biết tự chăm sóc chính mình. Phụng Tiên đau lòng dụ ngọt: “Cổ Nghị, ngươi ngoan ngoãn nghe lời đi. Trước hãy đến phòng ta nghỉ tạm, ta sẽ đem kẹo cho ngươi ăn.”
Nghe thấy có kẹo ăn, mắt của Hác Cổ Nghị liền sáng rỡ, như là sắp có được trân bảo, liền liên tục gật đầu mà nói: “hảo”
Mỹ nhân tỷ tỷ đối với hắn cậu tốt, mỗi lần cậu tới đây đều cho kẹo ăn. Nàng dường như biết được cậu ko dám tiêu xài bậy bạ. Toàn bộ tiền kiếm được đều để cho gia gia mua thuốc.
Duẫn Huyền Niệm vô cùng ngạc nhiên đứng phía sau của bọn họ. Mắt đẹp toàn bộ tập trung trên người tiểu du ca, trong lòng bắt đầu suy nghĩ –
Tiểu du ca cùng hắn trước kia có phải hay ko rất giống nhau. Điều là ngốc tử?
Chớp mắt một cái, Duẫn Huyền Niệm dường như bị sét đánh trúng. Hắn trước kia là quá ngu đến nam hay nữ cũng ko phân biệt được. Nên mới làm ra chuyện xuẩn ngốc là cầu nam nhân đến thú hắn. Nhưng tiểu du ca này không chừng so với hắn ngày trước còn ko nên thân hơn nữa nga……..
「Cộc cộc cộc….」Một tràng gõ cửa vang lên làm người đang làm chuyện tốt trong phòng phải giật mình.
Trác Cẩm Văn ở ngoài chờ tiểu quan mở cửa ra. Với điều kiện là Hoa gia cho nó xuống giường.
“Đi mở cửa đi.”
Giọng nói tao nhã như hoa lan chạy ngay vào màn nhĩ, tàng ẩn trong đó là mệnh lệnh tàn nhẫn. Ít ra, vào lúc này, đối với y mà nói là đang bị hành hạ cách tàn nhẫn – Thân thể chưa đủ thương yêu đã cảm nhận được dục vọng của nam nhân trong chớp mắt rời khỏi cơ thể. Ko đắn đo, cũng chẳng lưu luyến. Bên trong là khoảng ko cảm nhận rõ ràng dục hỏa đốt người thật khó chịu. Ơh…..Nhận rõ được sự thật quá tàn nhẫn, nam nhân có thể khống chế được tất cả. Chủ nhân còn muốn y nữa ko….
Dục vọng chưa được giải quyết, làm người ta sắp điên rồi. Y tình nguyện quăng bỏ tự tôn, trượt xuống giường, quỳ xuống mà cầu xin: “Hoa gia, đừng đi mà, em….”
Hoa Quỳ không đợi cho tiểu quan nói hết câu, đã cắt ngang: “Muốn lắm, sao?” Lông mày nhướng cao, đôi mắt xinh đẹp yêu mị đen thẳm thẳm, ko chút động lòng, lạnh lùng nhìn tiểu quan nhi đang gật gật đầu.
Nhu cầu cấp bách muốn nam nhân đến thượng y…. “Thân thể này đã được dạy dỗ cho ko có nam nhân là chết ngay. Thật là ko làm nên trò trống gì mà”
“Ân, Hoa gia…..cầu ngài yêu em….”
“Yêu…” Hoa Quỳ mai mĩa, hừ nhẹ cái: “Nó là cái quái gì vậy?!”
Hắn cười gian ác, gương mặt ma mị nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của người trước mặt, chớp mắt, trong đôi mắt câu hồn đoạt phách kia đã chứa đựng hàm ý độc ác vứt bỏ người……
Tâm cam tình nguyện ah….. Thật ra, chỉ là để tốt cho y thôi. Được hắn liếc mắt cái, là đã có nhiều sủng hạnh rồi, còn cầu xin cái gì nữa?
Tâm của nam nhân chỉ gởi tạm trên người, vô oán vô hối…
Cố tình… Đôi môi xinh đẹp của Hoa Quỳ cười nhạt cái – Tiểu quan liền di chuyển thân người. Cố ý để lộ ra trước mắt nam nhân, nhằm dụ dỗ hắn lần thứ hai tiến vào cơ thể để cho y tư vị mãnh liệt của tình cảm. Làm cho hắn nghiện, rồi tiếp nhận sự sở hữu của nam nhân, cho đến kh bị hắn vứt bỏ, chà đạp. Lúc đó còn ai dám nói y nguyện ý với nam nhân là có lòng lợi dụng.
“Chậc, chậc…..” Hoa Quỳ cúi người xuống, nhìn thấy tiểu quan lúc này như chó đang dựa vào mép giường. Tư thế quỳ gối nhún nhường dễ bảo rất đãng làm người ta thêm hưng phấn. So với dục vọng vừa mất đi lúc nãy lại càng khiến cơ thể thoải mái hơn.
Bất quá, “Mau đi mở cửa đi, đừng để ta nhắc lại lần thứ .”
“A!” Tiểu quan quay đầu lại. Ko thể tin được nam nhân này lại có thể bỏ qua y?
Hắn ko bị hấp dẫn?
Là ghê tởm sao?
Bất quá mới nữa tháng thôi mà…..
Trời! mới đang ở đỉnh điểm vui sướng, giờ bị đá ngay xuống địa ngục. Ko thể như thế được. Nhân sinh còn có gì vui thú đâu.
“Ta ngoạn ngươi chán rồi.” Hắn ko kiên dè nói. Giống như là đang nói mấy chuyện về thời tiết bình thường vậy, đối với mình là ko thương ko tiếc gì hết. Khoác hờ áo, là tiểu quan còn để ý chi đến thân thể có ô uế hay ko?
Lúc nãy, tiểu quan vỗ về hắn bắn ra lần, thật sự kích động nha.
Hoa Quỳ cảm thấy buồn chán tẻ nhạt, sẳn tiện ra lệnh với người ngoài cửa.
“Cẩm Văn, vào đi.” Phòng ngủ ko khóa. Nhưng ko người nào dám tùy tiện bước vào — hoa Quỳ ngồi xuống ghế tựa. Phong thái nho nhã, cao cao tại thượng, đôi mắt xinh đẹp ko hề liếc tiểu quan cái. Thần sắc kia là hoàn toàn bất cần.
Trác Cẩm Văn bước vào phòng, thấy ngay tiểu quan thân thể như ko có xương, hai chân đang cố gắng chống đỡ cơ thể. Y ần nam nhân… Mị dược mà tiểu quan uống quả thật lợi hại!
“Ngươi muốn hắn sao?”
Trác Cẩm Văn chớp mắt cái ngạc nhiên, gương mặt nhã nhặn trở nên ngây ngốc trong chốc lát, mởi trả lời lại câu hỏi của Hoa gia – “Ngài đừng nói đùa vậy mà!”
“Ta mà đi nói đùa với ngươi sao?” Đôi mắt xinh đẹp ma mị trở nên sắc bén nhìn thẳng vào người trước mắt như muốn câu hồn đoạt phách. Biết rõ vài chuyện, thuộc hạ của hắn giờ cũng đã lớn tuổi rồi, tại sao ko chịu lập gia đình?
“Đừng tưởng ta ko biết bí mật của ngươi” Hừ!
Trác cẩm văn nhất thời im bặt. Ko dám nhiều lời nữa, thận trọng quan sát – tâm tình của chủ tử ko tốt.
“Mau nói, có chuyện gì mà ngươi đến đây phá chuyện tốt của ta?”
“Phụng Tiên cô nương đêm nay ko tiếp khách, còn đắc tội với khách nhân quan trọng nữa.”
“Kia là vị đại nhân vật nào?”
“Là con trai duy nhất của Địch đại tài chủ.”
“A, là cái tên thương nhân có tiền đây mà….. .” Lúc này, Hoa Quỳ lộ ra nụ cười thật lòng, ko phải giả vờ, nhìn thật vô hại. Giờ phút này ngũ quan của hắn thật xinh đẹp lại còn lộ ra khí thế anh tuấn. Không khỏi khiến người ta nín thở mà chờ đợi – Hoa gia là chúa tể trong việc khống chế, chơi đùa người khác, ấy vậy mà cũng có thể cười cách thoải mái như vậy.
“Tối nay, đem danh hiệu hoa khôi đầu bản của Phụng Tiên xóa tên cho ta.”
Trác Cẩm Văn kinh ngạc ko thôi: “Hoa gia, có thật là ngài muốn như vậy ko?” Này chẳng phải là bán đêm đầu tiên của Phụng Tiên…..
“Hừ! Phụng Tiên, uổng công ta cảnh cáo ngươi. Ta sẽ cho ngươi biết kết cục của kẻ dám đùa bỡn ta là như thế nào.” Nhổ cỏ ko tận gốc, gió xuân lại men lên.
“Ngươi thật quá lắm rồi. Ta cho ngươi phần nhan sắc, ngươi lại dám nhổ vào mặt ta. Dám đắc tội với khách nhân. Đã quên ta dựa vào cái gì mà kiếm sống hay sao. Hừ! Ta đã sớm biết ngươi mồng , ngày rằm tháng nào cũng cùng con chuột kia ăn trộm dầu.”
「Rốp!」
Hoa Quỳ trong nháy mắt đã dễ dàng bóp nát chiếc ly uống rượu bằng bạch ngọc trong tay. Rượu đổ tràn ra, màu sắc lẫn lộn đục ngầu, như được bỏ thêm cái gì đó. Mà hắn – Trước giờ chỉ uống rượu ko có màu sắc mà thôi.
Hoa Quỳ từ trên lầu nhã nhặn anh tuấn từ từ bước xuống. Phong độ đó là đang che giấu lửa giận ngất trời. Lão đại của Trích Tinh lâu đang muốn xem thử dưới váy cô nương đó là có thứ gì. Hừ! Đại gia sẽ lôi con chuột đang trốn trong đó ra cước đá chết!
Trác Cẩm Văn bất động thanh sắc theo sau chủ nhân. Gã và chủ nhân đều chưa gặp qua người trong lòng của Phụng Tiên cô nương. Nhưng có nghe Tú Bà nhắc đến – Phụng Tiên cô nương vì anh chàng bán dấu mà ko tiếp khách đã rất nhiều lần rồi. Trích Tinh lâu là nơi có qui cũ, lý nào lại nghe theo quy tắc của hoa khôi cô nương?
Chủ tử không gần nữ sắc, cô nương trong Trích tinh lâu đều do tú bà quản lý, chưa từng thấy qua có việc gì loạn cả. Cùng lắm chỉ có khách nhân gây sự làm loạn hay các cô nương giựt giành khách mà chửi mắng nhau. Bất quá mụ luôn xử xự vẹn toàn. Bởi Hoa gia ko dễ chọc. Hắc bạch lưỡng đạo cũng nể mặt phần. Bằng ko – Tự gánh lấy hậu quả.
「Rầm!」
Hoa Quỳ cước đá văng cửa phòng của Phụng Tiên cô nương. Đôi mắt ma mị phát ra tia sáng chói lọi nhìn về sa trướng (bức màn) đang rủ xuống cái giường hoa lớn kia. Thấp thoáng có thể thấy người đang nằm ở trong. Phượng Tiên tay cầm đoàn phiến[] (quạt tròn), ngồi ở mép giường quạt mát cho cái 『 con chuột 』kia – hành động ko nghi ngờ gì nữa đã châm cho hỏa khí của đại gia mồi lửa.
Hoa Quỳ dùng mắt ra hiệu, Phụng Tiên cô nương còn chưa rõ chuyện gì, đã bị Trác Cẩm Văn kéo ra khỏi phòng.
“Ông chủ bảo cởi hết y phục của nàng ra, chờ tối nay cho người ta thượng!”
Phụng Tiên kinh ngạc kêu lên tiếng “Ah!” Nàng hoa dung thất sắc, ngất xỉu ngay tại chỗ….
Trác Cẩm Văn đỡ lấy Phụng Tiên cô nương. Cả người mềm yếu như ko có xương. Thấy người đả ngất đi. Hiện ko đành lòng nhìn nàng chịu dày vò như vầy. Cô nương này sao có thể chịu được cảnh thiên nhân chẩm vạn nhân áp được chứ — “Haiz! Hoa gia, này….”
Trác Cẩm Văn rất do dự. Chủ tử còn đang nổi trận lôi đình, nếu ko trút ra hết sẽ rất khó vãn hồi!
Hắn đáng lẽ phải ăn mừng chuyện Phụng Tiên cô nương ko bị Hoa gia đánh chết ngay tại chỗ. Vẫn là đao hạ lưu tình đi!
“Gia, có thể hay ko….”
Trác Cẩm Văn lên tiếng van xin, chưa nói hết đã bị chủ tử gạt ngang – “Bớt nhiều chuyện chút đi!”
Bộ mặt Hoa Quỳ càng lúc càng lãnh khốc. Xinh đẹp như quỷ, toàn thân giận dữ, chuẩn bị làm cho 『con chuột』trên giường chết thật khó coi! (Em Niệm toàn gây chuyện ko hà cười gian)
「Rầm!」
Nhấc chân đá vào của ngoài cái. Hỏa khí trong cơ thể nóng hừng hực đang chờ dịp thoát ra ngoài. Từng bước bước từng bước tiến đến cái giường khắc hoa lớn. Vương tay nắm lấy sa trướng kéo mạnh xuống. Nhân đang đứng nghiêm chỉnh nhìn — 『con chuột 』không biết sống chết vẫn còn đang ngủ?!
“Dễ coi quá ha! Thật con mẹ nó mà!”
Gương mặt thanh tú của Hác Cổ Nghị vẫn còn đang chìm trong hạnh phúc – Lông mi khẽ chớp, đôi môi đầy đặn xinh đẹp đang cong lên hình cánh cung. Đang ở trong mộng đẹp ah – Sân sau có đàn gà, gà mái đang giữ mấy con gà con, lông xù vàng vàng thật khả ái.
Tay cậu đang cầm lấy kẹo mà vẫn say sưa ngủ. Không hề hay biết là có gương mặt âm trầm tuấn mỹ đang tới gần. Đôi con ngươi xinh đẹp đang tỏa ra sát khí, vươn ma trảo chuẩn bị tóm lấy『con chuột』này –
Hác Cổ Nghị trong nháy mắt cả người bị nhấc lên quăng ngay xuống giường. hắc tới, trong nháy mắt cả nhân bị tha xuống giường, 「Cốp!」đầu cậu bị đập vào mép giường, lờ mờ cảm thấy hơi đau…..
Đôi mắt trong veo mở ra chớp chớp. Sao gà con lại biến thành mỹ nhân thế này?
Chớp thêm mấy cái nữa. Mỹ nhân giờ lại hóa thành lệ quỷ (quỷ xinh đẹp)…..
Hác Cổ Nghị bỗng nhiên hết hồn, cất giọng khàn khàn la lên “Ah ah ah……”
“Lệ quỷ, có có có… Lệ quỷ… Mỹ nhân tỷ tỷ trong phòng đâu rồi…… Có lệ quỷ…”
Cậu sợ đến nỗi toàn thân mềm nhũng. Bởi Hoa gia lúc này mới nhìn sơ qua nói là quỷ cũng ko sai nga (Bạn Hữu =)))))) Mũi cao cao, miệng hơi đỏ đỏ, còn có răng hơi nhòn nhọn, chỉ chực chờ đem người ăn tươi nuốt sống — So với con chó vàng hay gầm gừ muốn cắn cậu còn đáng sợ hơn. (So sánh ấn tượng nhỉ )
Thật muốn bóp nát tên nhóc này. Dám chửi hắn là quỷ ah. Con chuột thối tha này thật ko biết sống chết mà!
Lửa giận của Hoa Quỳ như bị con chuột thối bán dầu này châm thêm dầu. Đỉnh đầu phả khói mù mịt. Đôi mắt yêu mị hừng hựt lửa chay. Tay dùng lực xiết lấy cổ cậu, ngón tay tạo nên dấu vết hồng hồng – “Đừng…” Hác Cổ Nghị trợn mắt. Ngũ quan thanh tú nhăn nhó ửng hồng. Hai đùi vùng vẫy đá loạn, hai bàn tay quơ quàu lung tung trong không trung. Theo bản năng muốn kéo dài cuộc sống. Sau lúc lâu, bàn tay nơi cổ mới buông ra.
“Khụ khụ khụ –” Hác Cổ Nghị ko ngừng mở miệng thở gấp, hít lấy hít để ko khí –
Hoa Quỳ ko để cho cậu có dịp thở thêm chút nữa, đã túm lấy con chuột thối lên giường. Thân thể cường tráng áp lên người cậu. Lập tức nghe cậu kêu lên như gặp quỷ: “Đau quá!”
Hác Cổ Nghị đau đớn toàn thân toát mồ hôi lạnh. Môi run rẩy cả buổi cũng nói ko rành được câu. “Ô…ô….ô….” Đồng tử hoảng sợ mà mở to, như thế lại càng thấy rõ ràng hình ảnh của lệ quỷ…..
Dám vùng vẫy dưới thân hắn ah. Hoa Quỳ hừ nhẹ nói: ”Ta tuyệt đối phải để ngươi chết thật khó coi.”
Hách hách hách –
“Quỷ… biết nói chuyện?!” Hác Cổ Nghị bỗng trở nên ngu si. Không đầu cứ ngây ngốc ra, ko hiểu sao quỷ lại có thể nói chuyện được?
“Mẹ nó! Còn dám nói ta là quỷ?”
Hừ! Từ lúc được sinh ra đến giờ hắn chưa bao giờ bị người ta khi dễ như vậy? (=.=ll)
“Chết đến nơi rồi mà còn dám làm loạn.” Gương mặt Hoa Quỳ âm trầm nở nụ cười thật tàn nhẫn. Thật sự là khâm phục sự dũng cảm của con chuột này.
Hai tay mạnh mẽ nắm chặt 「xoẹt xoẹt –」xé ra xiêm y của con chuột này. Súc sinh thì mặc quần áo làm gì. Giương tay ném đi, bộ xiêm y rách nát rơi xuống đất.
Mặt Hoa Quỳ càng cười tươi hơn nữa. Nghĩ thầm con chuột thối này đã ngoạn qua nữ nhân. Nhất định là chưa bị nam nhân ngoạn rồi. Hắn cũng chẳng thèm để ý xem trên người con chuột này có dính hương vị son phấn ko.
“Ah! Ngươi đang làm gì?!”
Hác Cổ Nghị bỗng nhiên giật mình, dường như ko còn sợ hãi nữa. Ngón tay chỉ chỉ mũi của lệ quỷ. Giảng dạy: “Thì ra ngươi ko phải là lệ quỷ mà là sắc quỷ nha (=)))) Thật ko biết xấu hổ mà. Ta chưa muốn tắm rửa hay tiểu tiện. Ngươi cởi quần áo của ta ra làm gì? Nhìn lén thân thề của người khác sẽ bị đau mắt, đau mắt thì phải đến đại phu, đến đại phu sẽ tốn tiền, tốn tiền sẽ…..”
Hoa Quỳ tay để nơi khố hạ của cậu. Ngạc nhiên ko hiểu sao cậu lại dư hơi nói mấy lời thừa thải nhiều như vậy?
Cùng lúc, ý thức của hắn cũng nghĩ về mấy lời nhảm nhí kia – tốn tiền…ko phải muốn nói?
Còn có ý gì nữa?
Không phải là muốn hắn xuất ra ngân lượng sao?
“Ta muốn tính xem mình có bao nhiêu tiền.” Hác Cổ Nghị còn chưa nhận ra tình hình thực tế — “Mỗi ngày đều phải trừ ra tiền mua dầu, còn lại là vài đồng tiền lời, không thể mua mấy thứ bậy bạ được! Kẹo của ta?”
Hoa Quỳ chớp mắt ngạc nhiên, cũng cúi đầu tìm kiếm, kẹo đã rơi đi đâu rồi? (dễ dạy nhỉ ^.^)
Hác Cổ Nghị cũng đứng dậy, chui đầu xuống gầm giường tìm. Kẹo đâu rồi?
Lúc này, cậu đã quên là chân mình còn đang đau. Quên luôn sắc quỷ đang muốn nhìn lén cậu ko có mặc quần áo. Cũng ko còn nhớ là phải tìm lại xiêm y của mình. Cậu chỉ muốn tìm mấy cây kẹo ngọt ngào kia, đã rơi đâu mất rồi?
Hắn thật giống thằng ngu…..bị con chuột thối tha này dắt mũi đi (còn dài dài anh ơi) – Con chuột thối này ăn nói lộn xộn. Thực mụ nội nó mà!
Dám giả điên dùng thủ đoạn đùa bỡn hắn. Hoa Quỳ trong nháy mắt lửa giận bốc lên tới đỉnh đầu – Mặt âm trầm đáng sợ, khóe môi cong lên mang nhiều suy nghĩ thật tàn nhẫn. Tay túm lấy bả vai con chuột thối, mạnh mẽ kéo cậu lên giường lớn.
「Bịch!」một tiếng, Hác Cổ Nghị đầu óc mơ màng, nửa người trên dán ở mặt tường. Đang ko biết chuyện gì vừa xảy ra, đã bị người khác lôi lại, cằm bị đẩy lên cao, hai má bị bóp chặt, khiến cậu phải há miệng ra. Đột nhiên khoang miệng bị cái gì đó nhét đầy vào.
Đầu óc cậu mê muội, cố gắng mở ra mắt thấy được phân thân của sắc quỷ đang ở trong miệng mình. Giật mình cái, miệng cũng vô tình theo đó mà động đậy. Vật thể bắt đầu trương lên, va chạm vào cổ họng cậu thật khó chịu. Hai tay cậu quơ quàu, cố dùng hết sức, nhưng ko sao đẩy ra được con sắc quỷ kia.
Vách tường trong phòng ánh lên chiếc bóng. Một nhỏ nhắn tinh tế đang thút thít, to lớn hùng hậu đang thở dốc, lâu thật lâu cũng ko tách ra…..
Hác Cổ Nghị cứ chớp lấy chớp để đôi mắt ướt át. Thân thể bị người ta đùa bỡn, vẫn vô tri ko biết cho rằng quỷ đang làm loạn mà thôi. Trong miệng đầy chất gì đó ươn ướt, dinh dính…..
Hở!
Giờ thật thoải mái.
Đôi mắt ma mị hơi khép hờ, phát ra tia quỷ dị. Dục vọng được phóng thích tạo nên sự va chạm. Răng nanh của con chuột thối cứ cọ qua cọ lại lớp da ngoài. Khiến cho máu huyết trong người cứ sôi cuồn cuộn. Tư vị này thật sự là, con bà nó, cực kỳ tốt!
Vật trong miệng của Hác Cổ Nghị cứ trương lớn. Mũi ngửi được hương vị hùng tính bộc phát. Đầu choáng mắt hoa, nước tiểu của quỷ ở nơi đó sao ko giống với cậu. Cổ họng rất khó chịu, mà vật đó cứ cử động kỳ quái ko ngừng – Mắt chảy đầy nước mắt, nhưng lại ko thể nào nuốt vào hay nhả ra cái thứ đó của con lệ quỷ kia….
Hoa Quỳ rơi vào cơn cuồn loạn, khoái cảm cứ dâng lên vô tận. Thân hình nhanh chóng dùng sức đỉnh vào cái miệng mềm mại như vực thẳm kia. Một dòng nhiệt dịch phun trào, tràn ra ngoài khóe miệng hồng nộn. Mắt thấy hình dáng thống khổ của con chuột, hắn hoàn toàn cảm thấy đạt đến cao trào, hưng phấn ko thôi.
Dục vọng được phóng thích lần thứ rục rịch nổi dậy. Hoa Quỳ rời khỏi miệng cậu. Phân thân trong nháy mắt lại đứng thẳng lên, đòi hỏi truy hoan phát tiết.
Hắn lập tức động thủ cởi ra khố tử của con chuột kia. Nâng cao chân cậu, dục vọng rất chuẩn xác tiến vào – “Ah!”
Hác Cổ Nghị vừa kinh ngạc vừa kêu to. Đôi mắt vô tội đầy lệ cứ chớp rồi lại chớp “Đau quá…” Cậu cố dùng sức để đẩy vật kia ra ngoài, giống như bị táo bón đang cố hết sức để…..
Cậu hít vào thở ra cách gắp gáp –
Con chuột thối tha kia sao có thể làm hắn cực kỳ vui sướng như vậy?!
Sắc mặt Hoa Quỳ thoáng chốc biến đổi. Tôn nghiêm của nam tính đang ở trong cơ thể của con chuột, nếu ko thể hiện sẽ bị người ta cười chết mất nga.
Hác Cổ Nghị cắn môi cố chịu đựng con quỷ đầu óc có vấn đề này. Thân hắn cũng có vấn đề nữa nga. Sao lại nhét cái thứ cứng rắn như vậy vào nơi đó chứ. Bộ ko muốn đi tiểu nữa hay sao?
Ah, hắn ko phải là muốn tiểu vào đó chứ. Hác Cổ Nghị mặc kệ hạ thân có đau cách mấy cũng cố dùng hết sức, quyết đẩy cái thứ cứng rắn kia ra.
Gương mặt của Hoa Quỳ đã 『xanh như tàu lá』 cũng tận lực đẩy vào. Nhất thế hoa danh (~ một đời ăn chơi) đâu phải là hư danh chứ. Hắn sẽ khiến cho con chuột thối kia phải kêu cha gọi mẹ. Nếu ko tên của hắn sẽ ko gọi là quỳ hoa!
Hai người cứ như chơi kéo co. Ngươi đẩy ta đùn, xem ai lợi hại hơn.