Mahouka Koukou no Rettousei

chương 02

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dương lịch, ngày 23 tháng Sáu năm 2097, sáng Chủ Nhật.

Angie Sirius, tên đầy đủ là Angelina Kudou Shields, Chỉ huy trưởng của STARS hiện đang ngồi trên một chiếc VTOL cỡ nhỏ.

Angelina, thường được gọi là Lina, trước đó đã trở thành mục tiêu ám sát của những thành viên parasite nổi loạn ngay tại trụ sở chính của tổ chức.

Cô trốn sang Nhật Bản dưới sự chỉ đạo bí mật của Đại Tá Balance, ngay lập tức nhận được sự bảo hộ của nhà Kuroba, phân gia của gia tộc Yotsuba.

Ngày hôm qua, Lina đã qua đêm tại căn hộ nơi Miyuki và Tatsuya đang sinh sống.

Cô đang có mặt trên chiếc máy bay này để chuyển đến một nơi ẩn náu mới.

Hòn đảo Mijakejima nằm trôi nổi trên biển cách bờ phía Nam bán đảo Bousou khoảng 90 km, và cách đảo Miyakejima chừng 50 km về phía Đông.

Miyakijima là một hòn đảo nhỏ, còn được gọi là "Hòn đảo mới của Thế kỷ 21", bởi vì nó được hình thành bởi hoạt động núi lửa ngầm trong những thập niên đầu tiên của Thế kỷ này.

Nói là nhỏ những diện tích ước tính đã phát triển tới hơn 8 km vuông, kích thước tương đương với "Quốc Thị" Tokyo.

Hòn đảo này là nơi trú ẩn mới cho Lina.

Toàn bộ diện tích của Miyakijima đều là tài sản riêng của gia tộc Yotsuba.

Nói một cách chính xác thì nó là tài sản thuộc sở hữu của gia tộc Yotsuba, nhưng dù sao thì ý nghĩa cũng không thay đổi.

Trước khi nhà Yotsuba mua lại mảnh đất này, nó có một lịch sử đặc biệt.

Ban đầu, Miyakijima là căn cứ quân sự của Hải quân Quốc phòng trong suốt hai thập kỷ của Thế Chiến Thứ Ba.

Tuy nhiên, căn cứ này đã bị bỏ hoang do hoạt động núi lửa phun trào liên tiếp trong những năm 50 của Thế kỷ 21, và sau đó đã trở thành nhà tù dành cho các tội phạm là ma pháp sư do gia tộc Yotsuba quản lý, không còn liên quan đến quân sự và dân sự nữa.

Lý do là không có một "ai" khác ngoài gia tộc Yotsuba có đủ sức mạnh để trông giữ những tên tội phạm vốn là ma pháp sư xuất sắc.

Gia tộc Yotsuba đã mua lại đảo Miyakijima thông qua một doanh nghiệp bí mật.

Song, vào tháng Giêng năm 2093, nhà tù đã được coi là di dời do hậu quả của vụ phun trào xảy ra ở phía Đông hòn đảo - phía đối diện nhà tù - và quyết định tái định cư vào năm 2095.

Tháng Năm năm 2097, tức một tháng trước, quá trình chuyển vị trí nhà tù bí mật cuối cùng đã hoàn thành.

Cơ sở vật chất cho tù nhân cần phải cải tạo lại, nhưng những tòa nhà dành cho người giám sát có thể đưa vào sử dụng ngay lập tức.

Ở phía Đông hòn đảo, nơi nhà tù không được xây dựng, gia tộc Yotsuba đã quyết định xây dựng cơ sở nghiên cứu ma thuật tại đó.

Công trình đã mới chỉ bắt đầu thi công vào tháng Tư, và nhà máy sản xuất năng lượng lò phản ứng nhiệt hạch hạt nhân dựa trên dự án ESCAPE của Tatsuya dự định cũng sẽ được xây trong khu vực này.

Trong chiếc VTOL cỡ nhỏ cũng có Tatsuya và Miyuki đi cùng.

Mặc dù mục đích chính là hướng dẫn và theo dõi Lina, song Tatsuya cũng có ý định đến thăm khu vực dự kiến là nơi thi công nhà máy.

Vào cuối tháng trước, họ đã quyết định thực hiện dự án ESCAPE tại Miyakijima.

Tatsuya đã đến thăm hòn đảo nhiều lần, cũng như tìm hiểu địa hình và khí hậu tại đây, và cũng đến nay thì cậu chưa phát hiện được bất lợi nào cho việc xây dựng nhà máy.

Nhưng cho dù không có điều kiện bất tiện nào với dự án của cậu, Tatsuya vẫn cần chắc chắn phải tận mắt kiểm tra một lần nữa.

『Tatsuya-sama, Miyuki-sama, Shields-sama, tôi sẽ sớm đáp xuống. 』

Hanabishi Hyougo là người đang lái chiếc VTOL, thông báo với nhóm Tatsuya trước khi hạ cánh.

Chiếc VTOL này có khả năng chứa tối đa sáu người không bao gồm phi công, ngoài ra cũng không có ngăn cách giữa khoang lái và khoang hành khách.

Nhờ đó, giọng nói của Hyougo đến thẳng nhóm Tatsuya và hai cô gái.

『Rộng thật đấy. Cơ sở hạ tầng cũng được trang bị tốt đến bất ngờ. 』

Lina lần đầu tiên nhìn thấy hòn đảo này, diễn tả lại ấn tượng của cô với hai người bạn.

『Thật vậy nhỉ……Nó đã thay đổi rất nhiều. 』

Miyuki đã từng đến đây một lần trong quá khứ, nhưng cô không thể giấu nổi sự ngạc nhiên khi so sánh cảnh quan đã đổi thay với những kí ức vẫn còn đọng lại.

『Miyuki, cậu đã đến hòn đảo này rồi sao? 』

『Ee, khoảng bốn năm trước. 』

Vào thời điểm Miyuki đặt chân xuống Miyakijima cách đây bốn năm, tất cả cơ sở vật chất trên đảo chỉ vỏn vẹn nhà tù đặt ở khu vực ven bờ biển phía Tây, còn lại thì hầu hết được bao phủ bởi nham thạch khô, đá đen và cát.

Tuy nhiên, Miyakijima trong mắt cô hiện tại có một sân bay cùng đường băng ngắn nơi phía Bắc, một cơ sở khử muối bên cạnh đó, trạm năm lượng địa nhiệt đặt tại ngọn núi trung tâm, cùng hơn mười tòa nhà tọa lạc ở phía Đông hòn đảo.

Tatsuya cũng khá bất ngờ, nhưng điểm làm cậu ngạc nhiên khác so với Miyuki.

(…đằng kia có phải một nhà máy tinh chế đá cảm ứng không?)

(Cả một trung tâm máy tính lớn nữa…)

Tại đó, Tatsuya tìm thấy những tòa nhà với chức năng tương tự như những bộ phận tại FLT.

Và đột nhiên, cậu cảm thấy bị thuyết phục.

Trên hòn đảo này, gia tộc Yotsuba dự tính xây một ngôi nhà mới của họ.

Tatsuya đã nghe được điều này từ Maya.

Nhà máy phục vụ dự án ESCAPE sẽ được xây dựng trên Miyakijima, nhưng không có nghĩa là họ sẽ từ bỏ kế hoạch dựng nên gia trang thứ hai cho gia tộc.

Maya và gia tộc Yotsuba không chỉ xây dựng một nhà máy thí điểm tại đây, đồng thời họ còn cố gắng tạo ra một cơ sở nghiên cứu khép kín bên cạnh nó.

Và có lẽ, đối với đội ngũ những nhà nghiên cứu sẽ tập trung thực hiện dự án ESCAPE, họ đang nghĩ tới việc đưa vào những thành viên đặc biệt giỏi trong gia tộc Yotsuba, nhằm đưa công nghệ ma thuật nâng lên một tầm cao mới.

Chiếc VTOL cỡ nhỏ đáp xuống sân bay.

Đường bay này không đủ dài để một chiếc máy bay lớn có thể cất và hạ cánh, nhưng ngay cả khi không phải là VTOL hay SVTOL, diện tích vẫn đủ cho một máy bay nhỏ gọn có sức chứa tầm năm mươi hành khách.

Có thể thấy rằng, gia tộc Yotsuba đã nghiêm túc trong công cuộc phát triển đảo Miyakijima.

Đúng như dự đoán, họ không áp dụng hệ thống đường sắt.

Bốn người họ di chuyển bằng chiếc xe tự hành được chuẩn bị bởi Hanabishi hướng về phía Tây hòn đảo.

Ông một trong những quản gia của gia tộc Yotsuba có nhiệm vụ quản lý nhà tù pháp sư.

Họ đi quanh khu vực núi lửa vẫn còn tồn tại một vài hoạt động nhỏ, rồi sau đó tiến thẳng tới tòa nhà cư trú nơi dành cho nhân viên quản lý nhà tù.

Trên đường, những tảng đá và dung nham khô nằm nhan nhản dọc bờ biển và bề mặt xung quanh.

Sự phát triển của hòn đảo dường như đặt trọng tâm về phía Đông đối diện nhà tù.

Không còn có tù nhân, số nhân viên quản lý nán lại cũng chỉ còn một nửa.

Đa số những nhân viên đã rời đi đều được chuyển đến nhà tù mới cùng tù nhân ở đó.

Tuy nhiên, số nhân lực còn lại cũng là đủ để phục vụ quản lý cơ sở vật chất.

Khu dân cư được xây dựng cũng đã duy trì trong tình trạng có thể di chuyển một cách nhanh chóng.

『Hmm~……Trông giống căn hộ hơn là khách sạn. 』

Đó là ấn tượng của Lina khi cô được dẫn đến nơi mà mình sẽ cư trú trong thời gian tới.

Suy nghĩ đó, cả Tatsuya cũng như Miyuki đều không phản đối.

『Thức ăn đã được chuẩn bị đẩy đủ trong tủ lạnh kho dự trữ. Có lẽ nhu cầu trước mắt là quần áo. 』

『……Đúng vậy nhỉ. 』

Biểu hiện trên gương mặt Lina phức tạp khó diễn tả thành lời, phải chăng cô đang lo lắng sẽ phải mặc những bộ nam phục của Tatsuya chăng?

Có thể nó là dư thừa, nhưng Mirfak, cấp dưới của cô cũng đã nói về vấn đề này trước khi Lina lên máy bay rời khỏi nước Mỹ.

『Khu quản lý này không chỉ bao gồm phòng ngủ mà còn có các cửa hàng tạp hóa, phòng luyện tập cũng như phòng giải trí. Mọi người có muốn đi tham quan xung quanh không? 』

Đó là lời đề nghị của Hyougo, người đã trở thành một hướng dẫn viên thực thụ từ khi cả nhóm đặt chân tới nơi này.

Tatsuya liếc mắt dò hỏi Lina.

Chuyến thăm đảo hôm nay cốt là để kiểm tra xem liệu cơ sở vật của Miyakijima có đủ đảm bảo để trở thành nơi trú ẩn cho Lina hay không.

Nhưng đối với Lina, cô vẫn hiểu nhầm là bản thân không còn sự lựa chọn nào khác.

Nếu cô nói rằng “Tôi không thích”, thì chắc chắn gia tộc Yotsuba sẽ chuẩn bị một nơi trú ẩn khác, chỉ là mức độ bảo an thấp hơn ở đây.

『…Anh có thể dẫn tôi đi tham quan xung quanh được không? 』

Ngay cả thời điểm này, Lina vẫn cho rằng cô không có quyền nói “không” với chính mình.

Cô đã dự định rằng đây là một “nghi thức” không thể tránh khỏi, nên trả lời Hyougo như vậy.

『Ne~e……Tôi, để tôi sống ở đây như vậy có ổn không? 』

Đó là lời đầu tiên của Lina sau khi đi một vòng xung quanh cơ sở.

『Cậu có thích hay không mới là điều quan trọng. 』

Tatsuya cảm thấy lạ khi Lina hỏi vậy.

Ngay lập tức, cậu đáp lại với những nghi vấn thoáng qua trong suy nghĩ.

『Nếu cậu không thích, tôi sẽ sắp xếp một địa điểm khác…』

Những lời rên rỉ thoát ra từ Lina như thể cô đang kiệt sức.

Không phải là thể chất, mà là tinh thần đã quá mệt mỏi vì liên tiếp những bất ngờ.

Tất cả thiết bị và cơ sở vật chất cô đã xem qua không hẳn là sang trọng.

Song, chẳng có bất kì thiếu sót nào mà Lina có thể nghĩ ra.

Điều kiện sống không một chút bất tiện.

Ngoại trừ vấn đề là Lina không thể rời khỏi khu vực này, nhưng những gì nó đem lại thậm chí còn thoải mái hơn nơi ở cũ của cô tại căn cứ STARS.

So với những gì Lina tưởng tượng về “một cuộc sống lẩn trốn đầy gò bó”, hiện thực trước mặt cô lại khác xa.

『…mà, có ổn không khi cậu cho tôi thấy thứ gì đó như thế…? 』

Mắt Lina run rẩy lo lắng.

Điểm đến của chuyến tham quan không đơn thuần chỉ là nhà tù.

Phòng thí nghiệm đang được xây dựng cũng được thêm vào “tour”.

Sau khi dạo một vòng quanh “khu dân cư”, cả ba người Tatsuya, Miyuki và Lina đang đi đến khu vực phía Đông hòn đảo bằng trực thăng của nhà tù.

Tất nhiên, người lái vẫn là Hyougo.

Không phải là vì anh không tin tưởng những người quản lý ở đây, mà chỉ vì Hyougo không sẵn lòng giao nhiệm vụ “tài xế riêng” của Tatsuya cho bất kì ai khác.

Suy cho cùng thì Hyougo mới bắt đầu phục vụ Tatsuya được hai tháng, nhưng có vẻ như anh đã tìm được một điều gì đó ở Tatsuya xứng đáng với lòng trung thành của mình.

Thời điểm vai trò dẫn đường của Hyougo cuối cùng cũng thỏa mãn được vị trí người hầu trung thành, cũng là khi trước mắt họ đã là nhà máy tinh chế đá cảm ứng mà Tatsuya nhìn thấy trước khi cả nhóm hạ cánh xuống đảo.

Đá cảm ứng là lõi của CAD.

Phương pháp sản xuất loại cơ bản cũng được biết đến rộng rãi.

Công nghệ phát triển CAD cũng là một công nghệ quân sự, không được bảo vệ bởi bằng sáng chế, cũng không được công khai.

Song, những rò rỉ trong việc chuyển giao công nghệ cũng như cuộc chiến gián điệp giữa các phe đồng minh đã khiến ý nghĩa “che giấu” không còn nữa.

Tuy nhiên, đó đơn thuần chỉ là phương pháp sản xuất loại cơ bản.

Mặc dù với công nghệ hiện thời có thể sản xuất hầu hết những loại đá cảm ứng bình thường, nhưng loại hiệu suất cao thì không thể.

Đá cảm ứng giữ vai trò chuyển đổi giữa tín hiệu Psion và tín hiệu điện.

Song, tất cả các loại đá cảm ứng hiện thời dù có thể chuyển đổi tín hiệu Psion thành tín hiệu điện, nhưng lại không thể chuyển từ tín hiệu điện thành tín hiệu Psion.

Hiệu suất sẽ thay đổi tùy theo thiết kế, sau khi hoàn thiện, hiệu quả sẽ còn thay đổi hơn nữa.

Một số đá cảm ứng có hiệu quả cao khi chuyển tín hiệu Psion thành tín hiệu điện, duy chỉ có đá cảm ứng tinh khiết trong một dây chuyền sản xuất riêng biệt mới có hiệu quả cao trong quá trình chuyển đổi tín hiệu điện thành tín hiệu Psion.

Một số loại nổi trội trong khả năng chuyển đổi tín hiệu yếu, một số loại khác lại xuất sắc với khả năng tái tạo tín hiệu chuẩn xác.

Ví dụ như Rosen Magicraft của Đức, McGregor Wand của Vương Quốc Anh, Maximilian Devices của Mỹ được sắp xếp theo thứ tự độ toàn diện của đá cảm ứng, nhưng nếu như nói về khả năng tái tạo tín hiệu chính xác, tất cả đều cho rằng FLT của Nhật Bản mới là số một Thế Giới.

Trong khi đó, hiệu suất của các loại đá cảm ứng được sản xuất bởi các tổ chức nghiên cứu quân sự và quốc gia không được tiết lộ chi tiết.

Thiết kể đá cảm ứng là tài sản trí tuệ cực kì quan trọng của bất cứ tổ chức và đất nước nào.

Điều đó cũng cho thấy rằng nhà máy tinh chế đá cảm ứng tương tự như một “bí mật quân sự” đối với người ngoài, điều đã vô hình trở thành ý thức chung của ngành công nghiệp ma thuật.

Khi Lina nói “thứ gì đó như thế”, cốt cũng là do “cảm giác thông thường” này mà ra.

『Nếu cậu hiểu được nó, cậu sẽ từ bỏ suy nghĩ tiếp cận một cách liều lĩnh chăng? 』

『……Không đời nào,…ngay từ đầu tôi chưa bao giờ định sẽ làm những chuyện thiếu khôn ngoan như vậy. 』

Đối với câu trả lời của Tatsuya, Lina hết sức không hài lòng.

Tuy nhiên, giọng nói của cô thì có phần thiếu sức mạnh.

Cô vẫn chưa biết được mình sẽ phải lẩn trốn bao lâu trên hòn đảo này.

Nếu thời gian kéo dài, sự căng thẳng và kiềm chế cũng sẽ theo đó phai mờ dần rồi biến mất.

Nếu cô không hiểu tầm quan trọng của khu vực đó, có khả năng sẽ vô tình bước vào đây và gây ra những rắc rối không cần thiết với nhân viên bảo vệ.

Lina không thể phủ nhận hoàn toàn khả năng đó.

『Đúng vậy nhỉ. 』

Tatsuya nhẹ nhàng gạt đi lời trách móc của Lina, quay về phía Hyougo.

Nhận được tín hiệu từ ánh mắt, Hyougo nhanh chóng đưa cho Tatsuya một chiếc phong bì đầy phong cách anh đang cầm trong tay.

『Lina, đây là chìa khóa phòng của cậu. 』

『A, cảm ơn…』

Lina mở phong bì và xác nhận lại chìa khóa bên trong.

Đó là một chiếc thẻ IC màu vàng.

『Với thẻ đó, cậu có thể tự do sử dụng tất cả tiện nghi trên đảo, bao gồm cả đồ ăn và mua sắm. Nếu bị mất thì có thể làm lại ngay, nhưng xác minh danh tính cũng khá rắc rối. 』

『Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cẩn thận. 』

Lina giữ lấy chiếc thẻ bằng cả hai tay.

『Nếu có chuyện gì, hãy gọi cho tôi từ thiết bị đầu cuối cố định trong phòng. Không chỉ có tôi, nó cũng được kết nối trực tiếp tới Miyuki, Ayako và gia trang Yotsuba. 』

『Đã rõ. 』

『Còn muốn hỏi gì không? 』

『Bây giờ thì chưa, nhưng nếu có gì không hiểu thì tôi sẽ gọi cho cậu. 』

『Cứ tự nhiên. 』

Tatsuya quay lại với Miyuki.

Cô đứng chéo phía sau Tatsuya, rời đi trước nửa bước.

『Vậy, Lina. Cứ thư giãn đi nhé. Tớ sẽ quay lại gặp cậu sau. 』

『Ee~. Thực sự, cảm ơn hai cậu rất nhiều. 』

Lina vẫy bàn tay nhỏ nhắn với vẻ nhút nhát.

Miyuki cũng nhẹ nhàng vẫy tay đáp lại với một nụ cười hiền hậu.

◇ ◇ ◇

『Tatsuya-sama, có một thứ tôi muốn cho người xem. 』

Khi Tatsuya đang đi đến bãi đậu xe, Hyougo theo sau cậu ngay lập tức ra bắt chuyện.

Hôm nay, cậu không lên kế hoạch nào khác ngoài tham quan xung quanh hòn đảo.

Tatsuya đáp lại “Ổn thôi”, rồi đi theo sự chỉ dẫn của Hyougo.

Điểm đến của Tatsuya và Miyuki là gara bên cạnh đường băng.

Tại đó, chỉ có độc nhất một chiếc xe bốn bánh mũi ngắn được sơn màu xanh nhạt.

『Thiết kế thật khác thường. Đừng nói nó là…Midship. 』

Như Tatsuya nói, phần trung tâm của chiếc xe có gắn một bộ động cơ, nhưng không phải là loại phù hợp với tổng thể phương tiện này.

Mặc dù có thể coi nó như thiết kế của Midship nếu sử dụng động cơ hydro hoặc động cơ ethanol, nhưng trong trường hợp của xe điện, thông thường động cơ được thiết đặt ở phía trước và phía sau một cách riêng biệt cho cặp bánh trước và cặp bánh sau, hoặc thiết kế mà mỗi bánh xe đều có động cơ riêng.

Và chiếc xe tự hành này rõ ràng mang những tính năng của động cơ điện.

『Đây là chiếc “Air-Car”. 』

『……Ý anh là, phương tiện áp dụng ma thuật bay sao? 』

Tatsuya dán mắt vào chiếc xe trước mặt, không giấu nổi ngạc nhiên.

『Vâng. Mặc dù bản thân chiếc xe này đã được bắt tay vào phát triển cách đây hai năm song song với chiếc mô tô bay “Wingless”, nhưng sau khi tôi nhận được ý tưởng của Tatsuya-sama vào tháng trước, cuối cùng nó cũng đã hoàn thành. 』

Kì thực, vào tháng Tư vừa rồi, Tatsuya đã nghĩ ra một kế hoạch phát triển ma thuật bay dành cho vật thể khối lượng lớn.

Song, cậu đã quá bận rộn với nhiều công việc khác nhau nên đành phải đưa bản nháp của kế hoạch đó cho gia tộc, rồi đặt vào một góc trong kí ức.

Vậy nên, thành quả này là thứ Tatsuya chưa từng lường tới.

Và khi nhìn thấy nó, cậu đã thực sự sững sờ.

『Chiếc xe này đã được đăng ký như một phương tiện tự hành được cho phép di chuyển trên đường công cộng, nên người có thể sử dụng nó hàng ngày cũng được. 』

『Cơ mà chỉ có thể sử dụng nó trên hòn đảo này, đúng không? 』

『Vâng, tất nhiên rồi. 』

Hyougo đáp lại một cách trang trọng.

『Onii-sama, sao anh không lái thử nó đi? 』

Miyuki đứng kế bên Tatsuya, đề xuất một chuyến đi thử nghiệm.

『À không, hôm nay dừng lại ở đây thôi. 』

Tatsuya lắc đầu, tỏ vẻ hơi do dự.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không quan tâm tới chiếc “Air-Car” này.

『Tôi sẽ chạy thử nó vào ngày mai. 』

『Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nói lại với thợ máy. 』

Tatsuya không thích Miyuki bị bỏ lại một mình trong lúc cậu thử nghiệm chiếc xe, vậy nên cậu quyết định sẽ chạy thử “Air-Car” vào ngày mai, thời điểm Miyuki đến trường.

◇ ◇ ◇

Thời điểm nhóm Tatsuya tới thăm Miyakijima, mặc dù là Chủ Nhật, nhưng cả Bộ Ngoại Giao lẫn Bộ Quốc Phòng đều chìm trong hỗn loạn.

Tại kênh ngoại giao bí mật giữa USNA và Nhật Bản, một yêu cầu đã được đưa ra.

Đó là đề nghị hợp tác tìm kiếm Thiếu Tá Angie Sirius, người đã biến mất tại Nhật Bản.

USNA muốn phía đối tác bảo đảm an toàn cho đối tượng ngay sau khi tìm thấy, đồng thời bàn giao lại cho Đại Sứ Quán Hoa Kỳ tại Nhật.

Ở chiều ngược lại, Chính phủ Nhật Bản kịch liệt phản đối USNA vì để một sĩ quan cao cấp nhập cảnh mà không thông báo trước.

Tuy nhiên, ngay sau khi kết luận rằng mục đích không phải là quân sự, thì dù cho nó không minh bạch, họ cũng không thể tiếp tục đổ lỗi nữa.

Sau đó, Chính phủ Nhật Bản đã thống nhất với USNA, hứa sẽ tìm kiếm và bảo vệ Thiếu Tá Sirius.

『Yêu cầu của Hoa Kỳ thật là trơ tráo, nhưng dù sao nó cũng tới vào thời điểm tốt. Nhưng tại sao ngài lại phải giải quyết nó? Tiểu Đoàn 1-0-1 có cần phải tham gia không? 』

『Trung Tá Kazama, tôi đã mệt mỏi lắm rồi. Ngài có thể thôi giả vở như ngài không hiểu được không? 』

『Thứ lỗi cho tôi. 』

Kazama đáp lại lời trách móc của Saeki với biểu cảm trang trọng, cố gắng sửa chữa những sai lầm trong nhận thức của ông trước đó.

Tuy nhiên, chỉ bằng cách di chuyển cơ mặt, sự giễu cợt lại rỉ ra trong ánh mắt của ông.

Với tư cách là một người đang có tinh thần cực kì mệt mỏi, Saeki trừng mắt lườm Kazama với vẻ kiệt quệ.

Tuy nhiên, không còn một lời xin lỗi nào từ Kazama nữa.

Saeki là người chủ động lên tiếng trước.

『Tôi biết Thiếu Tá Sirius đang được bảo vệ bởi gia tộc Yotsuba. 』

『Phía gia tộc Yotsuba đã thông báo với ngài sao? 』

『Là cảnh báo, không phải thông báo. 』

『Angie Sirius đang được đặt dưới sự bảo hộ của họ. Quân đội Quốc phòng không nên can thiệp…có phải đó là điều họ nói không? 』

『Cũng đại loại như thế. 』

Saeki gật đầu với vẻ cay đắng.

Kazama sau đó cũng hiện lên một nét mặt tương tự.

『Vậy, theo ngài, Đặc Úy Ooguro có liên quan không? 』

『Đúng thế, Trung Tá. Tôi nghĩ vậy. 』

Chuyện xảy ra giữa Tatsuya, với tư cách là “Đặc Úy Ooguro”, và Lina, với tư cách là “Angie Sirius”, vào mùa đông năm ngoái, Saeki và Kazama biết sơ qua.

Ma pháp sư cấp chiến lược đã được công bố của USNA, “Angie Sirius”.

Lý do tại sao gia tộc Yotsuba đứng ra bảo vệ cô, chỉ có thể nghĩ đến rằng Tatsuya đã can thiệp vào.

Đó là lập luận của Kazama.

Có thể nói rằng suy nghĩ của ông cũng không sai.

Kazama vốn không biết về mối liên hệ giữa gia tộc Yotsuba và Đại Tá Balance, nên nghĩ như vậy cũng phải.

『Đặc Úy Ooguro…Không, ngài có định yêu cầu Tatsuya bàn giao Thiếu Tá Sirius lại không? 』

『Cuối cùng thì cô ấy cũng sẽ được bàn giao cho USNA thôi. 』

Câu trả lời của Saeki không đáp ứng những gì Kazama muốn hỏi một cách chính thức.

Tuy nhiên, qua lời đó, Kazama có thể hiểu được ý định của bà.

Cuối cùng.

Nói cách khác, không cần phải bàn giao ngay lập tức.

Họ quyết định sử dụng Lina như một món hàng thương lượng.

“Sirius” là ma pháp sư cấp chiến lược đã được công bố trên toàn Thế Giới.

Cô là con át chủ bài của quân đội USNA.

Tất nhiên, quân đội Hoa Kỳ không chỉ có một con át chủ bài, nhưng nếu Lina rơi vào tay quốc gia khác, hậu quả để lại sẽ là vô cùng nghiêm trọng.

Bàn giao lại hoặc xử lý, nếu có thể thì vẽ ra một vài nhượng bộ nho nhỏ cũng được.

『…Tại sao Thiếu Tá Sirius lại đào ngũ? 』

Ma pháp sư cấp chiến lược là những cá nhân có thể trở thành mối đe dọa cho cả một quốc gia.

Họ cần phải cẩn trọng kiểm soát để không vướng vào những sai lầm như vậy mới phải.

Kazama đã đúng khi hỏi vậy.

『Đáng tiếc, thông tin chi tiết không được tiết lộ. 』

Quân đội Quốc phòng Nhật Bản cũng đã cài gián điệp tại Hoa Kỳ.

Mặc dù trên thực tế hai nước là đồng minh, nhưng trên trường chính trị, không có nước nào là nằm ngoài phạm vi mục tiêu của các hoạt động nội gián.

Những người nghĩ rằng liên minh là vĩnh cửu, là tuyệt đối, thì không bao giờ có đủ năng lực để tham gia các vấn đề liên quan tới chính trị và quân sự.

Tuy nhiên, sự cảnh giác đó cũng được áp dụng đồng thời cho cả hai phía.

Tương tự như cách Nhật Bản cảnh giác với các gián điệp cài vào từ Mỹ, thậm chí Mỹ còn cảnh giác với các hoạt động phản gián của Nhật nhiều hơn.

Thông tin liên quan tới việc một ma pháp sư cấp chiến lược trốn thoát không phải là thứ có thể dễ dàng có được.

『Không phải là quá nguy hiểm nếu hành động mà chưa biết tình hình sao? 』

『Đúng vậy, vậy nên cách tốt nhất là hỏi người trong cuộc. 』

Bảo vệ Sirius và đặt câu hỏi trực tiếp với cô.

Dường như đó là ý định của Saeki.

Kazama bỗng nhận ra một mối nguy hiểm mơ hồ trong suy nghĩ đó, nhưng ông không có những bằng chứng lý giải cụ thể.

『Vậy, tôi sẽ hỏi Tatsuya liệu có thể gặp Sirius được không. 』

『Tại sao ngài cần phải hỏi? 』

Kazama băn khoăn không thể hiểu những gì Saeki muốn nói vào lúc này.

Ngay lập tức, Saeki ra lệnh bất chấp sự hoang mang của ông.

『Trung Tá Kazama, ra lệnh cho Đặc Úy Ooguro bàn giao Thiếu Tá Angie Sirius. 』

『Chúng ta sẽ làm gì nếu Tatsuya từ chối? 』

『Biện pháp cứng rắn quá không cần thiết. Chỉ cần nói rằng quyết định của Quân đội Quốc phòng là không thể giữ Sirius lại trong đất nước chúng ta. Hãy nói với cậu ấy là không có chỗ cho sự hiểu lầm. 』

Nói cách khác, ngay cả khi Chính phủ hoặc các lực lượng ngoại quốc cố gắng tước đoạt Sirius, Tiểu Đoàn 1-0-1 cũng sẽ không cho Tatsuya mượn sức mạnh cả họ.

『Tuân lệnh. 』

Ngay từ đầu, Kazama vốn không kỳ vọng Tatsuya sẽ lấy họ làm chỗ dựa.

Thêm vào đó, ông cũng hiểu rằng, trên lý thuyết, các quan chức nước ngoài không được chính phủ chấp nhận tị nạn không thể coi là những người lính chính quy.

Dù sao thì, Kazama không nghĩ đó là câu trả lời đúng cho trường hợp này.

◇ ◇ ◇

Buổi chiều khi Tatsuya và Miyuki vừa trở về Tokyo từ Miyakijima, dù đã hơi muộn một chút nhưng họ ngay lập tức tới bệnh viện thăm Minami.

Trên đường đi, dù bắt gặp những ma pháp sư của gia tộc Juumonji bên ngoài bệnh viện, cũng như khá nhiều người được gia tộc Yotsuba sắp xếp vào bên trong, nhưng Tatsuya giả vờ không quan tâm.

Nhìn qua thì có vẻ như mục đích của họ là bảo vệ Minami, nhưng kì thực thì ưu tiên chính là bắt giữ Minoru.

Song, chuyện này, Tatsuya cũng không muốn đề cập đến.

『Đáng ra họ phải tăng cường bảo vệ trước cửa phòng bệnh chứ. 』

Ngược lại, Miyuki dường như không hài lòng với mức độ bảo an xung quanh phòng Minami nên đã lên tiếng phàn nàn.

Nhưng cô cũng ngay lập tức kìm lại những lời đó khi Tatsuya gõ cửa phòng.

『Minami, em không phiền nếu anh chị vào chứ? 』

『Vâng, mời vào ạ. 』

『Mời vào ạ. 』

『Ôi, Miyuki-senpai đến với em sao!? 』

Nghe vậy, Tatsuya và Miyuki nhìn nhau.

Câu trả lời vọng lại từ căn phòng chính là ba giọng nói mà họ đã rất đỗi quen thuộc.

Nhận được sự đồng ý, Tatsuya mở cửa.

Nhìn về phía đầu giường, họ bắt gặp hai diện mạo giống nhau y như đúc.

Cô gái với gương mặt nghiêm túc là Saegusa Kasumi.

Người còn lại là cô em gái Saegusa Izumi đang bày tỏ sự vui sướng với nụ cười hớn hở.

Đó là cặp song sinh nhà Saegusa.

『Izumi-chan, Kasumi-chan, hai em tới thăm Minami-chan à? 』

『Vâng. Dù sao thì bạn cùng lớp của tụi em cũng phải nhập viện mà, nếu mục đích chỉ là đến bảo vệ thì thật bạc tình đó ạ. 』

Vai trò của gia tộc Saegusa được quyết định sau buổi họp là tìm kiếm và bắt giữ Kudou Minoru.

Vốn dĩ cả Kasumi lần Izumi đều không được chỉ định đến bảo vệ Minami.

『Vậy sao, cảm ơn em nhé. 』

Biết vậy, nhưng Miyuki chỉ đáp lại Izumi bằng một nụ cười tươi tỉnh.

Không nhất thiết phải chỉ ra điều này trước mặt Minami.

Bên cạnh đó, cả hai cô bé đến thăm bênh với tư cách là bạn cùng lớp, chứ không phải vì nhiệm vụ của gia tộc Saegusa.

Nghĩ theo hướng đó, Miyuki cảm giác “biết ơn” họ theo một cách rất tự nhiên.

『Wau~tsu!!! Chị quá lời rồi ạ…』

Izumi đột nhiên ôm ngực, tuôn ra lời xúc động tới tận tâm can.

Cảm tưởng như hạnh phúc ập đến quá mãnh liệt đến nỗi khiến cô bé phải cảm thấy đau tim như vậy.

Trông thì cứ như trò hề, nhưng Izumi thì hoàn toàn nghiêm túc.

Cử chỉ thái quá của Izumi, cả Tatsuya lẫn Miyuki đều không cho rằng nó là lố bịch.

Họ vẫn đứng đó và nhìn cô bé.

Nơi đầu giường, Minami ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Chỉ có Kasumi, cô chị gái sinh đôi là tỏ ra thờ ơ với Izumi đến lạ.

Khi Tatsuya đến gần Minami, Kasumi cũng tự nhận thức mà bước sang một bên.

Miyuki theo sau Tatsuya, được Izumi nhường chỗ của cô bé.

Nhìn lại toàn cục thì thành ra Tatsuya đổi chỗ cho Kasumi, và Miyuki đổi chỗ cho Izumi.

『Minami, em cảm thấy thế nào rồi? 』

Tatsuya đứng lại bên đầu giường, hỏi.

Mặc dù có ghế đẩu được đặt ở đó, nhưng vì chỉ có một chiếc nên cả Tatsuya lẫn Miyuki đều không ngồi xuống.

『Vâng, em đang dần dần cảm thấy tốt hơn rồi ạ. 』

Có cảm giác như lời của Minami không rõ ràng.

Phải chăng cô không muốn xác nhận tình trạng sức khỏe thực sự của mình cho Kasumi và Izumi biết?

Thực tế là cơ thể của Minami đang lấy lại sức mạnh, có thể nhìn thấy ngay rằng bây giờ cô không cần sự giúp đỡ của khung xương phụ trợ nữa.

Tuy nhiên, rối loạn xúc giác là thứ không thể nhìn thấy từ bên ngoài.

『Tốt quá rồi……』

Nghe được rằng tình trạng sức khỏe đã được cải thiện từ chính miệng bệnh nhân, Miyuki đặt tay phải lên ngực, thở phào nhẹ nhõm.

『Vậy sao. 』

Có vẻ Tatsuya cũng đã thư giãn được đôi chút.

『Có lẽ anh cũng không cần nói lại nữa, nhưng em cũng đừng cố gắng thúc ép cơ thể quá. 』

『Vâng. 』

Không biết thực sự cô nghĩ gì, nhưng ít nhất thì ngoài mặt, Minami không tỏ ra hấp tấp.

『Thế bác sĩ nói gì? 』

『Em có thể xuất viện nội trong khoảng hai tuần nữa ạ. 』

Trước câu hỏi của Miyuki, Minami bình tĩnh trả lời.

『Bao gồm cả quá trình vật lý trị liệu à? 』

『Em chưa từng nghe điều này. 』

Nếu cộng thêm hai tuần nữa, tổng thời gian nằm viện của Minami sẽ kéo dài khoảng một tháng.

Trong khi lắng nghe câu hỏi của Miyuki và câu trả lời của Minami, Tatsuya đã nghĩ rằng có nên mang Pixie trở lại để giúp Minami thực hiện vật lý trị liệu không.

『Họ không nói sao? A, nhưng mà, liệu có ổn không nếu vật lý trị liệu ở nhà? 』

Không phải là thiếu kiên nhẫn, nhưng Miyuki rất nhanh chóng thêm vào.

『Anh chị cũng sẽ hỗ trợ em bất cứ điều gì. 』

『Như vậy thì hơi quá rồi ạ! 』

Lần này, Minami đã tỏ ra hấp tấp.

Dù sao thì cũng nhờ vậy, khi nghe giọng nói đã bình thường của Minami, Tatsuya có thể xác nhận lại sự phục hồi của cô một lần nữa.

『Không phải em muốn khách khí đâu, nhưng……』

『Nhưng……?』

Vẻ mặt đượm buồn của Miyuki làm Minami bối rối thấy rõ.

Đột nhiên, Izumi bất ngờ đề nghị.

『Miyuki-senpai. Nếu chị không phiền, em cũng muốn giúp cô ấy phục hồi chức năng sau khi xuất viện ạ. 』

『Izumi-chan? 』

『Vâng. Nếu chị không phiền, em sẽ làm điều đó. 』

Sẽ là hồ đồ nếu nghi ngờ ý định thực sự của Izumi.

Tatsuya tự tsukkomi chính mình.

Đối với Izumi, Minami là một người bạn cùng lớp, cậu chỉ hơi nghi ngờ rằng mong muốn thực của cô là muốn đến thăm nơi Miyuki ở một cách thường xuyên.

『Izumi……Không thể được, vì Sakurai-san ở cùng nhà với Hội trưởng……nên em mới có suy nghĩ đó, phải không? 』

Dù Tatsuya ở đó, Kasumi không vì vậy mà dè dặt trong lời ăn tiếng nói.

『Thiệt, thiệt là đau lòng đấy! Tại sao chị lại có suy nghĩ sai lầm như vậy chứ! 』

Thật không may, sự dao động bộc lộ trên mặt Izumi thấy rõ.

Kasumi mở to mắt nhìn chừng chừng vào Izumi.

Đồng điệu với thời điểm va chạm ánh mắt của Kasumi, Izumi bối rối quay đi.

『……Hội trưởng. Em sẽ đi cùng Izumi để ngăn con bé làm phiền chị ở nhà ạ. 』

Dù vậy, Miyuki chỉ đáp lại rằng “Cảm ơn cả hai đứa” với một nụ cười mơ hồ về những lời trước đó của Kasumi.

Hai người họ sau đó rời khỏi phòng bệnh trước, trong tình trạng Izumi bị áp giải như một tù nhân bởi cô chị gái.

Thấy hình ảnh thân thiết của cặp chị em song sinh, nhóm Tatsuya nhìn nhau nở một nụ cười chẳng khác nhau là mấy.

Khá hiếm khi mới có thể thấy Tatsuya cười như vậy.

Trong số những học sinh cùng trường, cả hai cô gái là những thiếu nữ đáng yêu, gọn gàng, sạch sẽ.

Tuy nhiên, giữa Tatsuya và những người khác, Izumi còn được biết đến là một nhân vật được ái mộ với tính cách có phần lệch lạc chút đỉnh.

Tatsuya mang chiếc ghế từ trong góc phòng ra rồi ngồi xuống.

Trong khi đó, Miyuki cũng đã yên vị nơi chiếc ghế được đặt cạnh giường từ lúc ban đầu.

『Dù sao thì chúng ta cũng nên cảm kích vì sự quan tâm của họ…』

Miyuki thì thầm nói nhỏ.

Tatsuya cũng đồng ý hoàn toàn với điểm đó.

Đối với gia tộc Saegusa, Minami chỉ là một con mồi để bẫy Minoru.

Ý định đó cũng không đáng bị chỉ trích.

Gia tộc Saegusa làm vậy đơn giản là tuân theo nhiệm vụ đã được giao cho họ trong buổi họp của Thập Sư Tộc.

Vốn dĩ ban đầu, gia tộc Saegusa hoàn toàn không liên quan gì tới chuyện này.

Saegusa Koichi có những suy tính của riêng ông, và có lẽ nó đã trở thành bàn đạp để khiến ông tự nguyện tham gia giúp sức.

Tuy nhiên, dù gì thì trong mắt gia tộc Saegusa, Minami cũng chỉ đơn thuần là mồi nhử.

Ở vị trí của họ, suy nghĩ đó là chính xác.

『Hai người họ, đúng là không phù hợp. 』

Tatsuya không nói rõ ra chính xác là “điều gì”.

Nhưng không chỉ Miyuki, mà ngay cả Minami cũng đoán được những từ mà cậu đã bỏ qua.

Cả Kasumi lẫn Izumi đều không phù hợp với Thập Sư Tộc.

Cậu tự hỏi liệu cô chị Mayumi có thực sự thích hợp hay không, nhưng dù sao cô cũng có những ưu tiên và nghĩa vụ riêng ở vị trí đó.

Còn đối với Kasumi và Izumi, sự quan tâm của họ hoàn toàn nghiêng về phần lòng tốt hơn là vị trí và bổn phận.

Nói ngắn gọn hơn, thì đó là “sự thiện lương”.

『Em không nghĩ rằng điều đó là xấu. Thực sự thì, em có phần ghen tị, một chút. 』

Lời của Miyuki bộc lộ ra ngoài là bằng chứng cho thấy suy nghĩ của cô cũng giống với Tatsuya.

『Nhân tiện, Minami. 』

Tatsuya đột ngột thay đổi chủ đề.

『Vâng, chuyện gì vậy ạ? 』

Bất thình lình bị gọi tên, nhưng Minami không hề tỏ ra hoảng sợ.

『Từ đó đến giờ, có chuyện gì bất thường xảy ra không? 』

『Ý anh là Minoru-sama có tiếp cận không hay sao ạ? 』

『Không chỉ mỗi Minoru. 』

『Em vẫn chưa gặp vị khách nào đáng ngờ hết. 』

Minami ngay lập tức đáp lại.

『Em cũng không có cảm giác bị nhòm ngó khi đang ngủ. 』

Cô nói thêm.

『Em không nghĩ rằng Minoru-kun đã từ bỏ. Liệu có phải cậu ấy đang chuẩn bị một thứ gì đó không? Giả dụ như, thu thập thêm thủ hạ chẳng hạn……』

Miyuki nhìn Tatsuya với nét mặt có phần bối rối.

『Đúng là có khả năng đó. 』

Đã một lần kể từ khi Minoru tấn công.

Tatsuya không nghĩ rằng với khoảng thời gian đó, Minoru lại không làm gì cả.

Mặc dù chưa xác nhận rõ ràng, nhưng cậu chắc rằng Minoru đã thừa hưởng kiến thức của Chu Công Cẩn.

Tất nhiên, không chỉ có kiến thức về ma thuật.

Rất khó để tìm thủ hạ từ các gia tộc “số chín”, bao gồm cả nhà Kudou, vì họ sẽ không phản bội lại hệ thống sư tộc.

Song, cậu ta có thể thu thập các tay sai trong mạng lưới do Chu Công Cẩn tạo ra lúc sinh thời.

『Có lẽ chúng ta nên hỏi Dì thêm về thuật thức phong ấn Parasite. 』

Cả Miyuki và Minami đều bộc lộ sự dao động cùng một lúc.

Thuật thức phong ấn Parasite, Minami nghĩ rằng nó là biện pháp đối phó với Minoru.

Nhưng, mối quan tâm của Miyuki thì khác.

『Onii-sama……anh có nghĩ rằng Minoru-kun sẽ gia tăng số lượng Parasite không? Liệu có giống như vụ “ma cà rồng” mùa đông đầu năm ngoài không ạ? 』

『Anh không nghĩ Minoru sẽ tấn công mọi người một cách bừa bãi. Nhưng chắn hẳn cậu ta sẽ tìm kiếm nhiều sức mạnh hơn để vượt qua tình thế khó khăn hiện tại.』

Miyuki không phủ nhận dự đoán của Tatsuya.

Ngay cả Minami cũng không hề nghi ngờ gì những lời nói đó, không phải vì nó là lời của Tatsuya, mà bởi cô cũng biết chút ít về điểm yếu trong trái tim của mỗi con người.

『Onii-sama, ano, chỉ là……, liệu chúng ta có nên cảnh báo cho nhóm Erika không? 』

『……đúng vậy. Anh đã bất cẩn quá rồi. 』

Tatsuya gật đầu đồng ý.

Erika, Leo và Mikihiko đã gặp Minoru vào mùa thu năm ngoái.

Không phải với tư cách kẻ thù, mà như những đồng minh.

Nếu Minoru xuất hiện trước mặt họ vào thời điểm này, họ sẽ mất cảnh giác do không được thông báo từ trước.

Minoru có khả năng che dấu những dầu hiệu của Parasite.

Có lẽ Mikihiko sẽ nhận ra được sự thay đổi của Minoru, nhưng Erika và Leo có thể bị lừa.

Tatsuya đã không giả định trường hợp ba người họ đối đầu với Minoru, gọi là bất cẩn phần nào cũng đúng.

『Không, bởi em cũng không để tâm đến chuyện đó, nên……Vậy em có nên nói chuyện với Erika không? 』

『Không, anh sẽ nói. Anh dự định sẽ kiểm tra “Air-Car” vào ngày mai, nên em cứ chờ ở “Eine Brise” sau giờ học. 』

『……Anh chắc chứ? 』

Miyuki nói vậy chỉ để chắc chắn, bởi cô lo lắng về những điều Tatsuya có thể bị người xung quanh làm phiền.

『Không quan trọng đâu. Nguy cơ bị nghe trộm sẽ thập hơn khi nói chuyện ở trường, ngoài ra cũng có thể nhờ chủ quán giúp đỡ. 』

『Chủ quán sao ạ……? 』

Bản chất thực sự của Eine Brise là một cửa hàng buôn thông tin ngầm chuyên nghiệp.

Tuy Tatsuya cũng không biết chính xác bản thân chủ quán có tham gia vào việc buôn bán thông tin hay không.

Song, cậu tin rằng chủ quán không phải một người tọc mạch.

Miyuki không hiểu rõ về những mặt trái của xã hội, trong khi Tatsuya thì phần nào hiểu tính cách của chủ quán.

『Không, em hiểu rồi. 』

Miyuki không hỏi Tatsuya về danh tính chủ quán.

Nếu đó là điều cô nên biết, thì Tatsuya sẽ nói với cô.

Tatsuya không giải thích cũng có nghĩa là cô không cần thiết phải biết về nó bây giờ.

『Em sẽ cùng nhóm Erika đợi ở Eine Brise……Ano, Onii-sama. Để Honoka, Shizuku và Mizuki đi cùng được không ạ? 』

『Thực ra, anh không muốn quá nhiều người tham gia……Thêm người biết thì cũng thêm rủi ro mà. Nhưng thôi được rồi. Em cứ gọi tất cả mọi người tới nhé. 』

『Em hiểu rồi. 』

Tatsuya và Miyuki gật đầu với nhau, rồi cùng quay lại nhìn Minami.

『……Có chuyện gì vậy ạ? 』

Hai người họ không lên tiếng mà chỉ nhìn khiến Minami cảm thấy có phần lo lắng.

『Đáng lẽ chị phải hỏi sớm hơn……』

Đó là lời đáp của Miyuki cho câu hỏi của Minami.

『Minami-chan nghĩ gì về Minoru-kun? 』

『Dạ……? 』

Khuôn mặt Minami bỗng chốc bị nhuộm bởi một màu bối rối.

Trước câu hỏi quá đỗi bất ngờ, dòng suy nghĩ của cô tưởng chừng như ngừng lại.

『Minoru-kun có vẻ như thích Minami-chan. 』

『T-thíchh……』

Chức năng suy nghĩ của não bộ đã ngừng lại, Minami hiện giờ chỉ có thể lặp theo từ cô vừa nghe thấy.

『Minami-chan có thích Minoru-kun không? 』

『E-em…t-thích-h!!? 』

Giọng Minami cao lên như bị lạc.

Có vẻ như sự kích động của cô đã đi quá xa tới mức mang ý thức bản thân trở lại.

『Em thích Minoru-sama á, em chưa bao giờ nghĩ về những điều như vậy!!! 』

『Chẳng phải chỉ là vì em chưa bao giờ nghĩ về vấn đề đó sao? 』

Tatsuya sử dụng chính lời của Minami để sửa lại sai lầm của cô.

『Em thích hay ghét? Hay là em không quan tâm? Hay chỉ đơn giản là em không ý thức về chuyện đó? 』

『Anh chị không hỏi em chuyện này vì tò mò đâu. 』

『…………』

Minami không hiểu Tatsuya và Miyuki muốn nói gì.

Ngay cả tại sao họ hỏi điều đó, cô cũng không hiểu.

『Nếu em không thích thì không sao, nhưng nếu em thích Minoru-kun……』

『Minami, em phải chuẩn bị sẵn sàng. 』

『Chuẩn bị…ý là…sẵn sàng chiến đấu với Minoru-sama sao ạ? 』

Bản thân Minami không tỉnh tảo, nhưng lúc này, biểu cảm của cô thực sự buồn bã.

『Bọn anh sẽ phải giao chiến với nhau. 』

Tatsuya không phủ nhận, cậu nói với một tông giọng mạnh mẽ.

『Anh nghĩ rằng anh muốn kết thúc mà không giết Minoru. Nhưng anh không phải là người duy nhất sẽ đối đầu với cậu ta. 』

Minami nhẹ gật đầu trong lặng lẽ.

Ngoài gia tộc Yotsuba, Minami không được thông báo rằng cả gia tộc Juumonji và Saegusa đều đang săn đuổi Minoru.

Nhưng ít nhất, Minami biết là gia tộc Saegusa đang tham gia chiến dịch đó.

Lúc trước, cô đã không bỏ lỡ từ “bảo vệ” được thốt ra từ miệng Izumi, dù Kasumi nói rằng họ đến thăm bạn cùng lớp.

Nhưng ngay cả khi không nghe thấy từ đó, Minami vốn đã được lớn lên trong một môi trường “không bình thường”, nên mấy chuyện này cũng chẳng gì lấy làm lạ.

『Bên cạnh đó, Minoru rất mạnh. Vậy nên những ý nghĩ mềm lòng như anh có thể bắt cậu ta mà không giết là quá ngây thơ. 』

『Em nghĩ là…không thể khác được. 』

『Về lý lẽ thì dễ hiểu. Không có nghi ngờ gì. Nhưng trái tim em cảm thấy như thế nào? 』

『…………』

Minami không thể trả lời câu hỏi Tatsuya đưa ra.

『Chuẩn bị, ý anh chính là như vậy. Minami, Minoru từ bỏ sống như một con người để cứu em. Tuy nhiên, đó là những gì Minoru đã làm mà không được phép. Em không phải chịu trách nghiệm về chuyện đó. 』

『…………』

『Song, nó không dễ dàng như vậy. Em đã biết cảm xúc thực sự của Minoru rồi. 』

『……Vâng. 』

Minami nhẹ cúi đầu xuống, thừa nhận những lời của Tatsuya.

『Minami-chan là một con người mà, tất nhiên em sẽ cảm thấy rối loạn trong vấn đề này. Không sao đâu, em không cần phải cảm thấy tội lỗi. 』

Miyuki nắm lấy tay Minami.

『……Vâng. 』

Minami ngẩng mặt lên nhìn Miyuki với một nụ cười nhợt nhạt, yếu ớt.

『Nhưng nếu Minami-chan có cảm xúc đặc biệt với Minoru-kun, chị muốn em chuẩn bị tâm lý. 』

『Ngay cả khi Minoru có thể bị giết trước mặt em, hãy chuẩn bị để không trở thành vật cản. 』

Tatsuya tiếp lời một cách dứt khoát.

Cậu sẽ không để Miyuki phải nói từ “giết”.

『Nếu như em…nói rằng…em yêu Minoru-sama thì…』

『Anh sẽ suy nghĩ về cách giải quyết mà không giết Minoru. 』

Tatsuya hơi do dự nhưng vẫn nói.

『Trong trường hợp đó, khả năng anh phải chết cũng tăng lên. 』

Nước da của Minami biến sắc.

『Em xin lỗi!!! Em đã nói một điều ngu ngốc!!! 』

『Minami-chan, bình tĩnh nào. 』

Minami loạng choạng tới nỗi suýt chút nữa ngã ra khỏi giường, buộc Miyuki phải đỡ từ phía bên.

Sau khi đã ngồi ổn định lại, cô vẫn rối rít xin lỗi.

Có vẻ như mức độ hồi phục của cô vẫn chưa đủ sức để chịu đựng những cú sốc tâm lý bất ngờ.

『Anh không nghĩ đó là một điều ngu ngốc. Cảm xúc của em đã không nhận ra cho đến tận bây giờ, vậy nên em cũng không cần phải vội vàng hiểu ngay lập tức. 』

『Không! 』

Minami ngước lên Tatsuya với một ánh nhìn cứng cỏi trong vòng tay Miyuki.

『Em đối với Minoru-sama, không có cảm xúc đặc biệt nào hết. 』

Rõ ràng Minami không suy nghĩ thấu đáo, và những lời của cô bây giờ chỉ được thúc đẩy bởi một động lực tạm thời.

Nhưng ngay cả khi chỉ ra điểm này, Minami cũng sẽ không thừa nhận.

『Anh hiểu rồi. 』

Do đó, Tatsuya vẫn quyết định gật đầu đồng ý với câu trả lời của Minami.

(Hết chương 2)

Truyện Chữ Hay