“Đố kỵ” ở đây có hai nghĩa.
Phẫn uất và thèm khát trước sự vượt trội của người khác. Cả hai đều là những cảm xúc tiêu cực có thể dẫn tới bạo lực.
Bởi lẽ đó mà nó được xếp vào một trong bảy đại tội của loài người.
Và ngay lúc này đây, Julis đang đố kỵ với Caesar.
Sau khi chứng kiến khả năng thượng thừa của ông ấy, không thể tránh khỏi việc cậu có những cảm xúc như vậy.
Julis lao nhanh và lập tức áp sát đối thủ trước mặt cậu.
“Nhóc!?”
Caesar vung kiếm về phía Julis.
Một đòn tấn công trực diện —-- nhưng, Julis không hề né tránh mà đón lấy nó.
“.....”
Rõ ràng, sức mạnh thể chất của hai người là hoàn toàn khác nhau, khi Julis chỉ là một pháp sư còn Caesar là một kiếm sĩ đã dày công tập luyện.
Dù vậy Julis vẫn có thể nhận lấy đòn tấn công mà chẳng xê dịch chút nào.
Cậu đẩy thanh kiếm sang bên phải, xoay người đá một cú mạnh vào hông Caesar.
Ngay lập tức, Caesar một tay vẫn giữ lấy thanh kiếm, tay còn lại nhanh chóng rút về đỡ cú đá của Julis.
“Ugh…!”
Sức mạnh của cú đá khiến ông phải thốt nhẹ.
Cậu ta đã trở nên mạnh hơn trước. Cách đánh cũng khác hẳn, cả tốc độ, phản xạ và khả năng phán đoán tình huống rõ ràng không phải của một học sinh.
Điều này Caesar biết rõ hơn ai hết.
Đúng vậy, đây chính là—----
“Hẳn là bản thân ta, phải không, Julis Anderberg?”
“Chẳng phải em đã nói rồi sao? Em sẽ lấy tất cả từ thầy.”
Tuy hơi bất ngờ, Caesar vẫn đánh bật kiếm của Julis ra rồi tiến tới kề kiếm vào cổ cậu.
Nhưng Julis chỉ xoay nhẹ cổ để tránh và tung đòn phản công.
“Thật tuyệt vời… sức mạnh này, cả tốc độ, kỹ năng, và sự linh hoạt này nữa, toàn là thứ mình không đạt được —- Haa…. Thật đáng để [đố kỵ] mà”
“Được lắm! Nhóc lại làm ta bất ngờ đấy.”
Tuy còn đang trong trận đấu, nhưng giọng Caesar lại một lần nữa trở nên phấn khởi.
Khuôn mặt tràn ngập vui sướng, ông ta thích thú chĩa kiếm về Julis.
“Em sẽ khiến thầy phải tận hưởng hơn nữa— Em là một học trò mẫu mực mà.”
Thua về mặt tốc độ, sức mạnh, kinh nghiệm và kỹ năng, nhưng Julis lại đang đấu với Caesar - một mạo hiểm giả cấp S.
Các học sinh đứng ngoài chỉ còn biết ngậm chặt miệng mà theo dõi trận đấu.
***
Invidia của Julis không lấy đi bất cứ thứ gì từ đối thủ — chỉ đơn thuần là sao chép lại.
Dù là ma thuật, kiếm kĩ, hay sức mạnh thì đều có thể bắt chước mà không hề có ngoại lệ nào.
Đây là đại tội sinh ra từ sự ghen tỵ và căm phẫn của Julis.
Bởi đã từng thua kém trước người khác, cậu tạo ra ma thuật này từ khao khát của bản thân.
Đó là lý do tại sao ngay cả khi đã qua vài chục phút mà cậu vẫn có thể đấu với Caesar - một người rõ ràng mạnh hơn cậu rất nhiều.
—------- Tuy nhiên, Julis không thể sử dụng loại ma thuật này mãi được.
Bởi cần sử dụng rất nhiều năng lượng tinh thần để có thể thi triển được, nên thể lực của cậu sẽ dần bị kiệt quệ.
Vì thế, sức chiến đấu của cậu bắt đầu giảm-----------
“Ora ora! Sao thế nhóc? Đã thấm mệt rồi à?”
“Chết tiệt…!”
Chuyển động từ đường kiếm của Julis bắt đầu chệch choạc
Trận đấu kéo dài hơn 10 phút đã dần tiến đến hồi kết.
“Nhóc đã dần đánh mất sự nhạy bén rồi đấy, Julis Anderberg!”
“Thầy định dốc toàn lực đối phó với một học sinh hả…!?”
“Ngược lại mới đúng, ta mà không bung hết sức mới là lạ đấy!“
Thanh kiếm hướng tới khiến Julis phải chuyển sang thế phòng thủ.
Đó là bản năng.
Bất kể cậu có cố gắng bắt chước đối thủ tới đâu, thì cuối cùng—----- cậu cũng chẳng thể nào mà đổi được thân xác khác, nguyên lý của nó là vậy. Hơn nữa, nếu làm thế thì tinh thần lực của cậu sẽ bị suy giảm một cách nhanh chóng.
Chính vì thế, Julis sẽ là người kiệt sức trước.
“.....Ugh!”
Trong khi phòng thủ, Julis chộp lấy thời cơ hướng kiếm về phía ngực Caesar.
Nhưng—-------
“Đó là một nước đi hơi sai đấy nhóc!”
Caesar toàn lực cắt ngang đòn tấn công và khiến kiếm của Julis văng vút lên—-- lúc này cơ thể của cậu lộ ra toàn là sơ hở.
Caesar không bỏ qua cơ hội này.
“Kết thúc rồi, Julis Anderberg!”
Nói xong, ông ta đâm thẳng kiếm về phía thân trên của Julis.
“Ugh…Acedia!”
Thế nhưng thanh kiếm đã không chạm được vào người cậu, thay vào đó lại là một âm thanh khác phát ra, như thể cậu đang mặc áo giáp vậy.
“Superbia.”
Sau đó, Julis dịch chuyển tọa độ ra xa Caesar.
Tuy nhiên, cậu ta làm vậy không phải là để tìm cơ hội hồi sức.
“Haa… haa…!”
Mà vì cơ thể cậu đã chạm đến giới hạn của nó.
Cả thể xác lẫn tâm trí của cậu đều đã tới giới hạn. Julis cắm kiếm xuống đất rồi khuỵu gối.
Dường như cậu đã dùng hết sức bình sinh để kích hoạt ma thuật lười biếng Acedia, nhằm bảo vệ bản thân khỏi các tác động vật lý và ma thuật.
Thấy vậy, Caesar thu kiếm lại và ngừng truy đuổi.
“Ta đoán là kết thúc rồi nhỉ…”
Caesar thật sự đã rất phấn khởi, nhưng ông ta cũng không quên nhiệm vụ của mình là một người thầy huấn luyện.
Ông đã thấy được——— khả năng của Julis.
“Vô năng… huh?? Thật không biết nhóc có chỗ quái nào là vô năng—--- rõ ràng nhóc
rất xứng đáng với rank S”
Cậu đã đấu một trận rất lâu với một mạo hiểm giả cấp S.
Xét về điểm này thì cậu đã hơn hẳn mạo hiểm giả cấp A rồi. Chưa kể Julis mới chỉ là tân sinh— nên là, cớ sao mà cậu ta lại bị gọi là vô năng?
Vừa thở một cách đứt quãng, Caesar vừa ngẫm rằng những lời đồn thật chẳng đáng tin tí nào.
“Cậu ổn chứ Julis!?”
Nhận thấy trận đấu đã kết thúc, Thánh nữ Cecilia đã nhanh chóng tiến tới hỏi thăm Julis.
“Ceciliaa… Tớ, mệt quá…. Tớ muốn gối đùi ~...”
“Tớ hiểu rồi! Nhưng làm thế ở đây có ổn hông!? Chúng ta có thể bị cuốn vào trận chiến kế tiếp á?”
Julis thấy hơi sợ khi Cecilia hối thúc cậu nằm lên như vậy.
Julis đang làm biếng không muốn di chuyển, cậu không nghĩ là mình có thể đấu thêm một trận nào nữa.
Cậu rất biết ơn, nhưng cậu sợ Cecilia sẽ hại chết cậu mất.
“Rồi, rồi, rời khỏi đây thôi nào.”
Lần này Anastasia tới bên Julis.
Julis bị lôi cổ ra khỏi sân huấn luyện.
“Aah, cậu có thể nhẹ tay chút không hả? Nếu được thì tìm cho tớ cái giường nào êm tí. À cả thật nhiều đồ ngọt và mấy chị gái xinh xắn nữa.”
“Cậu dám được voi đòi tiên hả!”
“...Cậu, thật là một cô nàng với bộ ngực khiêm tốn.”
Julis chửi rủa Anastasia keo kiệt.
Anastasia nghe xong thì nổi gân xanh—-----
“Wa, đợi chút, Anastasia-sama? Sao cậu lại niệm pháp chú cường hóa cơ thể?... Tớ hiện đang rất mệt, nên làm ơn tha tớ nha? Cầu xin cậu đấy!......... Yamerooooo——!
“Hmph!”
“-------Uaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Anastasia cường hóa cơ thể và dùng hết sức ném Julis tới phía bên kia sân huấn luyện.
Tiếng thét của Julis dội lại, và sau đó là âm thanh đổ nát vang khắp trại huấn luyện.
(Ku ku…, đám học sinh mới năm nay thật thú vị…)
Caesar trông thấy cảnh đó thì cười trừ.
Ông ta mong chờ vào tương lai phía trước và cảm nhận sự vui vẻ mà đã lâu rồi chưa có.
“Ta vẫn có thể đấu tiếp! Đứa nào sẽ là người tiếp theo?”
Mặc dù trận đấu giữa ma thuật sư thất đại tội được cho là vô năng với một người trên đỉnh cao của sức mạnh đã kết thúc, buổi học đầu tiên của lớp S vẫn tiếp tục.
(... Nếu chính là người đó—----)
Lại một lần nữa, Cô gái với mái tóc bạc nhìn về phía Julis.
Nhưng lần này không đơn thuần là hứng thú, mà là sự khẳng định————