Trans & Edit: YukiSau khi Julis cùng với mọi người thay sang đồng phục vận động mà học viện cấp cho, cả đám bắt đầu di chuyển tới sân huấn luyện, nơi mà vừa tổ chức đợt kiểm tra đầu vào.
Nhưng không giống ngày hôm đó, trên mặt của mọi người lúc này không lộ ra biểu cảm nặng nề căng thẳng nào hết.
“Ồ! Có vẻ mọi người thay đồ xong hết rồi nhỉ.”
Ông thầy Caesar đang đứng chờ ở giữa sân tập.
Ông vẫn mặc trên mình bộ đồ giảng viên kể từ lúc gặp lớp Julis lần đầu tiên.
“Caesar- sensei! Thầy có chắc là thầy không cần thay sang bộ khác cho dễ vận động không ạ?”
“Mmm? Nhóc biết đấy, ta cần gì phải thay đồ khi phải đấu với bọn nhóc tì các em cơ chứ?”
Trước thái độ và lời lẽ châm chọc của ông thầy, đám học sinh cảm thấy hơi chút bị chọc tức.
Nhưng không ai dám đứng ra phản bác lại, bởi có thể sự thật là ông ấy nói đúng.
“Giờ thì, con hàng nào lên trước đây? Ta muốn nhìn xem bản lĩnh và thực lực của các em tới đâu. Nên từng đứa hãy chuẩn bị tinh thần mà lên đây bộc lộ hết khả năng mà mình có đi.”
Caesar đứng bình thản xoay thanh kiếm được vắt bên hông ở giữa sân mà chờ con hàng đầu tiên lên kiểm tra.
Nhưng không ai trong đám học viên có động thái gì, như thể họ muốn đánh giá tình hình sẽ như thế nào trước.
Và Julis cũng tương tự như vậy.
(Hmmmm… Mình thì không ngại khi trở thành người cá biệt mà xung phong lên đầu tiên đâu, ngược lại thì mình muốn bằng mọi giá phải thắng được trận này.)
Chỉ cần nhìn sơ qua vẻ ngoài của Caesar, có thể nói rằng so với đám người Julis thì ông ta mạnh hơn họ rất nhiều.
Hiện tại phong thái của ông chưa hoàn toàn được phô bày ra, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí chất không thể diễn tả được phát ra từ Caesar. Có thể nói lên rằng số trận chiến sinh tử mà ông đã trải qua là không thể đếm xuể.
“Hmph, các ngươi thật là một đám hèn nhát——— Ta sẽ lên trước vậy!”
Người vừa nói và đứng lên xung phong đầu tiên là Byrne.
Không như Caesar, hắn không trang bị kiếm bên hông mình. Bởi Byrne, hắn ta là một pháp sư.
“Byrne, “Song thuộc tính” huh……….. cũng được.”
Bước tới giữa sân tập, Bryne đứng đối diện trước mặt Caesar.
Byrne nắm chặt tay lại thủ thế chuẩn bị chiến đấu, nhưng trái lại ở phía bên kia, Caesar lại đứng đó dửng dưng và không có dấu hiệu nào là ông ấy đã sẵn sàng cho cuộc chiến cả.
“Ta lúc nào cũng trong trạng thái tốt để chiến cùng nhóc cả.”
“Hmph! Ta chả quan tâm đến việc ông có là mạo hiểm giả cấp S hay gì, nhưng chắc chắn một điều là
khi đấu với ta, ông sẽ phải chật vật lắm đấy!.”
Cái thái độ tỏ vẻ trước người được xem như là một trong những cá nhân mạnh nhất trên thế giới ——— Sự kiêu căng ấy chỉ có ở những quý tộc nhà Công tước dám làm thế.
Và, trong nắm đấm của Byrne bắt đầu phát ra luồng sáng nhạt.
“Ta, hiện thân của ngọn lửa rực cháy, thứ sẽ thiêu rụi hết thảy mọi thứ———— Wind Fire!”
Một luồng gió mang theo những ngọn lửa đột ngột xuất hiện ra từ tay của Byrne.
Cơn gió lửa khổng lồ ấy hướng thẳng đến Caesar và vây quanh không cho ông có chỗ nào để mà tránh được.
Trước tình huống như thế, Caesar vẫn thản nhiên mà trưng ra biểu cảm như muốn nói “Nhạt, có vậy thôi à nhóc?” của mình.
“Hềh…..? Pháp thuật trung cấp hử?——— Ta nghĩ cũng khá là hợp lý khi người ta gọi nhóc với cái danh hiệu ‘Song thuộc tính’ đấy chứ.”
Pháp thuật được chia ra thành nhiều cấp độ.
Sơ cấp — Trung cấp — Cao cấp — Siêu việt.
Pháp thuật sơ cấp, loại dành cho những người mới bắt đầu tiếp xúc với pháp thuật. Trung cấp là cấp độ pháp thuật mà học sinh có thể được học ở học viện. Cao cấp thì chỉ có những chuyên gia và những pháp sư ở tòa án hoàng gia mới có thể sử dụng. Còn loại pháp thuật Siêu việt thì chỉ có những pháp sư mang cho mình danh hiệu hiền giả mới có thể tạo ra được sau hàng chục năm tìm tòi và nghiên cứu.
Cho nên, việc Byrne chỉ mới là một học viên, lại thể hiện ra được khả năng thi triển được pháp thuật trung cấp mà không có bất kỳ khó khăn nào đã chứng tỏ được rằng hắn ta là một người tài năng.
Nhưng….
[Slash.]
“Cái!?”
Caesar với sự bình tĩnh trên khuôn mặt mà chém xuyên qua ngọn lửa đang hướng tới ông.
Ông chém đôi Wind Fire và làm triệt tiêu nó chỉ bằng thanh kiếm trường trên tay.
Byrne rất sốc khi thấy cảnh đó.
Sau đó Caesar đột ngột bứt phá lên phía trước và ngay lập tức thu hẹp khoảng cách giữa ông với Byrne.
“Thời gian mà pháp sư cần dùng để niệm phép càng lâu, thì việc tạo ra sơ hở cho đối thủ thấy được càng lớn——— Cho nên, nghĩ sao mà nhóc chỉ đứng đơ ở một chỗ thế hả? Có biết như thế đồng nghĩa là đang mời chào tôi chém phăng cái cổ cậu ra không?”
Mũi kiếm của Caesar gần như chạm tới cổ họng của Byrne trước khi hắn nhận ra điều đó.
Tốc độ của ông nhanh đến nỗi mà Byrne và hầu hết những học viên khác đều không bắt kịp được chuyển động của ông bằng mắt thường.
“Ugh…….!”
“Chà, ta nghĩ là nhóc thật sự có tiềm năng để rèn luyện đấy . Ta rất mong chờ tương lai đấy——— Giờ thì đứa kế tiếp!”
Ông hạ mũi gươm của mình và đánh giá đưa ra lời khen cho Byrne, rồi gọi học sinh kế tiếp lên sân đấu.
Nhưng mặc dù nhận được lời tán dương, biểu cảm của Byrne vẫn hiện lên sự cay cú, tức tối.
“.......Sensei, em rất vinh dự khi được đấu một trận với thầy.”
Anastasia là người kế tiếp bước lên phía trước.
“Ồ,..... Em Anastasia Miller sẽ là người tiếp theo huh.”
Caesar thu kiếm lại và nhìn Anastasia, người vừa bước lên sân đấu.
Khác với Byrne, Anastasia không có bất kỳ biểu hiện kiêu căng nào.
“Anastasia- sama à…… Cậu nghĩ sao về trận này?”
Kế bên Julis, Richardo tò mò hỏi cậu.
“Cậu bảo là mình muốn tự nhiên thoải mái, nhưng sao lại vẫn thêm kính ngữ với Anna?.”
“Ừ thì, đối phương cũng là tiểu thư nhà công tước———— cho đến khi cô ấy bảo tớ dừng việc cư xử quá lễ nghi thì tớ sẽ dừng.”
Julis cảm thấy có lý, sau khi bị thuyết phục, cậu quay lại tiếp tục quan sát phía Anastasia.
Cô nàng được hai người đề cập đến, đang tập trung mà chú tâm quan sát Caesar, lúc này cô không còn toát ra vẻ ngoài tao nhã của một tiểu thư quý tộc như mọi ngày.
“Về điều mà cậu hỏi về Anna thì, tất nhiên là trận này không cần bàn thêm nữa.”
“...... Là bởi Anastasia- sama không mạnh đúng chứ?”
“Không, thật sự là ngược lại….. Ana thật sự rất mạnh. Bản thân tớ nghĩ là không nghi ngờ gì khi bảo cô ấy là một trong những cá nhân mạnh mẽ nhất trong thế hệ của chúng ta.”
Anastasia chân đạp mạnh xuống mặt đất.
Với một tốc độ di chuyển đáng kinh ngạc, một tay cầm chiếc rapier được tuốt ra từ eo, cô tiếp cận lại gần Caesar.
“Phong cách chiến đấu sở trường của Anna là hình thức cận chiến linh hoạt tốc độ. Bằng việc bao phủ pháp thuật cường hóa lên tay và chân mình, nó giúp cô ấy là vô đối trong việc giành lấy chủ động trong cuộc chiến.
“......... Nếu vậy, không phải cô ấy càng thích hợp hơn trong việc đối đầu với Caesar- sensei sao? Thầy ấy có vẻ là người chỉ đơn thuần chú tâm vào sức mạnh thể chất.”
Bạn không thể nào nghĩ được Caesar đã rèn luyện sức mạnh đến mức nào, mà ông mới có được một cơ thể toát ra năng lượng mạnh mẽ đến như thế.
“Ờ thì, tớ hiểu mà———— những người chú trọng vào sức mạnh đơn thuần thường sẽ thiếu đi độ “linh hoạt” bởi họ chú tâm quá nhiều vào “Thể lực”. Nên đó sẽ là kết thúc, nếu đối thủ nắm thóp được họ trước khi họ có cơ hội thể hiện được sức mạnh của mình.”
Anastasia sau đấy đã tiếp cận được đến góc bên phải của Caesar.
Cô xoay eo lấy thế đâm lưỡi kiếm mỏng trên cánh tay phải của mình về phía trước. Tốc độ lúc đấy rất nhanh, mọi người đã nghĩ rằng thế là kết quả trận đấu cũng đã được định đoạt.
“——— Nhưng nếu một khi bị bắt bài, thì thế là hết….. Sau đó, việc còn lại cậu có thể làm đó là bị thứ sức mạnh kinh khủng ấy khuất phục.”
Thanh rapier của Anastasia văng ra xa.
Cú đâm với tốc độ nhanh ấy, thứ được cho là sẽ quyết định kết cục trận đấu, đã dễ dàng bị chặn lại bởi kiếm của Caesar.
Sức mạnh từ thanh kiếm của ông lớn đến mức khiến vũ khí văng ra khỏi tay của Anastasia.
“Tốc độ của em thì không có gì bàn cãi. Ta có thể thấy được sự nỗ lực của em——— Sau cùng thì sẽ tốt hơn nếu em chịu phân bố một chút pháp thuật cường hóa lên vai của mình thay vì chỉ riêng tay và chân em thôi.”
“...... Em cảm ơn về bài học của thầy.”
Không quan tâm đến việc thanh kiếm của mình bị văng đi, Anastasia cúi đầu với Caesar.
Khuôn mặt cô trộn lẫn giữa những cảm xúc thất vọng và tiếc nuối như hệt Byrne.
“..... Vậy là. Y hệt như lời Julis nói.”
“Đơn giản là ông thầy Caesar đó quá mạnh——— Nếu đó là một đối thủ ngang hàng, không đời nào Anna sẽ thua.”
Sự thật là Anastasia vượt trội hơn so với những người cùng tuổi cô.
Thậm chí là hơn cả Byrne…….., trong tất cả học viên cùng khóa thì chắc chắn cô ấy là hoàn hảo nhất.
Đó bởi Anastasia có cả tài năng lẫn sự cố gắng kiên định.
“Không giống như là Caesar- sensei chỉ đơn thuần là chuyên về “sức mạnh”. Trong trận đấu trước với Byrne, cậu cũng thấy rằng thầy ấy cũng nhanh kinh khủng đúng chứ?”
“......
Công nhận tớ cũng thấy vậy.”
Richardo đồng ý mà nhớ lại về trận đấu của Byrne.
(Mà nghĩ lại….. tuy biết là có sự chênh lệch về thực lực giữa Anna và Caesar- sensei, nhưng mình không hề ngờ đến là khoảng cách giữa hai người họ lại xa đến vậy.)
Julis đã rất ngạc nhiên.
Cậu đã đoán rằng Anastasia sẽ thua, nhưng cậu chưa hề nghĩ đến là trận đấu lại kết thúc một cách nhanh chóng đến vậy.
Một lần nữa, cậu đã nhận thức được sức mạnh của một mạo hiểm giả hạng S.
Tuy nhiên———
(Nếu bản thân cứ tỏ ra hèn nhát ở đây, thì mình sẽ không xứng đáng là một ma thuật sư thất đại tội…….)
Cho nên khi Julis xác nhận rằng Anastasia đã trở lại, cậu bước lên xung phong trước khi có người khác giành lên trước.
Cảm xúc bên trong đã thôi thúc cậu tiến lên, để truy tìm sức mạnh, nhắm đến một cấp độ cao hơn.
“Cậu sẽ lên đó ư Julis?”
“Ừ———”
Giờ thì để xem thực lực của mình tới đâu rồi nào.
“Ma thuật sư thất đại tội, Julis Anderberg———
hãy cho mấy người kia biết mình có gì nào.”