Phần 1
Hồi tưởng lại, vẫn chưa đầy một tháng kể từ ngày cậu nhập học.
Dẫu vậy…cậu đã coi Ngôi nhà của Phù thủy như ngôi nhà thứ ba của mình. Thứ tình cảm sâu trong lòng cậu hoàn toàn giống với ở [Viện Nanohana] và Nhà Hayashizaki.
Sau tất cả…cậu cũng được quay lại nhà mình.
Phòng Kazuki vẫn không chút đổi thay kể từ ngày cậu rời đi. Ngả lưng vào giường, cậu cảm thấy chút gì đó nhẹ lòng. Và rồi trong cậu rạo rực khi nghĩ tới một ngày mới đón chờ vào ngày mai.
Mình sẽ phải làm gì cho bữa sáng ngày mai nhỉ? Mình nên làm gì để các senpai được vui….
‘Cốc cốc’ Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Sau khi cậu trả lời ‘mời vào’, cánh cửa bật mở và Kazuki kinh ngạc khi thấy người bước vào.
Koyuki mặc bộ đồ nữ hầu với đôi tai thỏ lúc trước.
“Puu.”
Đã thế cô ấy còn nói những điều kì lạ nữa.
“Puu?”
Kazuki đột ngột nghiêng đầu, Koyuki vô hồn trả lời.
“Cậu không biết thỏ kêu ‘puu’ sao. Chúng cơ bản khá kín tiếng nhưng khi chúng được người chủ vuốt ve thì chúng sẽ kêu vậy đấy.”
“Là vậy à…. Không hề, mà dù tớ có biết, tớ cũng không hiểu Koyuki làm thế này là có ý gì. Thế giờ Koyuki đang là một chú thỏ, phải không?”
“Ừm, là vậy đó.”
Khuôn mặt đã ửng đỏ, cô bước tới gần hơn với vài bước nhỏ Kazuki.
Và cô liên tục dùng hết sức đẩy vai Kazuki xuống khiến Kazuki ngã uỵch xuống giường.
“Koyuki?”
“Puu.”
Kazuki - vừa bị đẩy ngã - tròn mắt, Koyuki trèo lên và cứ kêu ‘puu puu’.
“E, err, Cậu đang làm chuyện của khỉ gì thế? Koyuki-san?”
“Puu. Tớ tới để gửi lời cảm tạ đến Kazuki.”
“Cảm tạ à, tớ đâu có làm gì đâu…Ý tớ là kiểu cảm tạ thế này là sao đây!?”
“Kazuki cực kỳ hứng thú đến mức tôn thờ nó khi được các cô gái đeo tai thú liếm láp mà.”
“Cậu lôi chuyện ấy ra làm gì chứ!? Mà không, khi cậu nói mấy cái điều như kiểu là tôn thờ thì tớ sẽ bị coi như một tên dị thường mất, cơ mà nếu được một mỹ nhân liếm láp thì bất cứ tên đàn ông nào mà chẳng cao hứng …!”
“Với cả cậu cũng thích đồ nữ hầu nữa. Cậu bảo nó hợp với tớ mà.”
Kazuki chỉ biết im lặng, không thể chối cãi.
Đỏ mặt ngượng nghịu và liên tục kêu [puu], Koyuki leo lên người Kazuki.
Và rồi cô nàng ghé sát mặt vào Kazuki và liếm má cậu.
Chiếc lưỡi mềm mại cứ liên tục đưa đẩy trên gò má Kazuki ‘liếm liếm’.
“Buồn quá.” Cậu lúng túng lẩm nhẩm, nhưng lại cũng có cảm giác lạnh sống lưng.
“Puu” Koyuki thất vọng kêu lên.
“Lúc Charlotte là người làm cái trò ‘liếm liếm’ kia, tớ nghe là cậu biểu hiện rất hăng hái mà…”
“Cậu nghe kỹ đến thế à!?”
Kazuki chẳng thể làm gì khác, cậu cũng làm thế vào lúc ấy. Cậu ôm chặt lấy Koyuki, ‘Koyuki thật đáng yêu! Đáng yêu lắm ý-!” và vuốt ve mái đầu cô.
“Xin hãy vuốt đầu tớ nữa đi…”
“Mái tóc đẹp đẽ của cậu sẽ rối lên mất đó?”
“Nó rối lên thì tớ cũng không phiền đâu.”
Sự xấu hổ không cánh mà bay và cậu cứ vuốt đầu Koyuki trong khi liên tục bảo cô là “Dễ thương quá trời quá đất”, Koyuki tiếp tục liếm láp cậu và kêu “Puu!” đầy hạnh phúc.
Chuyển động lưỡi của Koyuki thay đổi, cô lấy môi hút má Kazuki và cứ ‘chuu’ mút lên.
“Tớ chẳng bao giờ nghĩ rằng Koyuki có thể biểu hiện đáng yêu thế này.”
Phát ra tiếng tõm, Koyuki rời môi khỏi má Kazuki.
“Cậu ý…chẳng phải cậu là người đã ngăn cản tớ trốn hết lần này đến lần khác sao? Chịu trách nhiệm đi.”
Và giờ là đôi môi Kazuki, cô khóa nó lại bằng chính đôi môi mình. Cô dùng sức để ép chặt đôi môi mình với bờ môi cậu ấy, và ‘chuu’ hút lấy miệng Kazuki và trêu đùa với nụ hôn đó.
Dường như xúc cảm của họ hòa vào nhau thông qua sự liên lạc bằng đôi môi, chúng còn hơn cả những lời truyền đạt tâm tình. Một trái tim lớn bay ra từ lồng ngực Koyuki.
“Kazuki…hôm nay tớ muốn lấy Kazuki để thay thế cho gối ôm của tớ lúc ngủ được không?”
Koyuki nói với ánh nhìn đầy khiêu gợi.
Có vẻ đây là ý muốn của cô nàng khi ở ký túc xá Khoa Kiếm thuật.
“…Koyuki là một cô gái thích làm nũng đến không ngờ nhỉ.”
“Puu. Chỉ đêm nay thôi.”
“Cũng được nhưng mà, điều này sẽ khiến tớ phải nghi ngờ ý chí của một kiếm sĩ trong chính bản thân mình.”
“Tớ tin cậu mà, tớ cũng khá sợ khi phải làm những thứ hơn cả thế này.”
Thiết lập được mối quan hệ tình cảm với nhiều cô gái, hiểu rõ được từng mức độ tình cảm của họ, dù cậu đã hôn một vài cô nàng, nhưng việc cậu phải có một bước tiến xa hơn, một vài quyết định là rất cần thiết.
Koyuki cởi bỏ bộ đồ nữ hầu ra trong nháy mắt, chỉ còn bận mỗi pantsu và chiếc áo sơmi trắng.
“S, sao cậu lại cởi chúng ra!?”
“Lúc nào tớ cũng ngủ thế này mà. Kazuki phải hiểu rõ chuyện này rồi chứ?”
Trước một Koyuki đang khẽ khàng áp làn da mềm mại với khuôn mặt đỏ như gấc vào người, trong khi cố tự nhủ phải vững ý chí, Kazuki chấp nhận và ôm lấy cô nàng.
Phần 2
Và rồi ngày tới chỉ như vừa mới bắt đầu.
Khi Kazuki thức giấc vào sáng sớm và đi tới khu vườn trong Ngôi nhà cuả Phù thủy, Hoshikaze-senpai đã ở đó từ trước dù trước đấy họ không hẹn nhau gì cả. Ngầm hiểu được ý đồ của nhau, một trái tim bay ra từ Hoshikaze-senpai.
“Hehehe” khuôn mặt tươi cười trông y như thanh niên, Hoshikaze-senpai giơ katana ra.
“Không khởi động thì không tốt đâu?”
“Thì chị muốn nhanh chóng đấu với em thôi mà♪”
Kazuki cười trừ trước một vị senpai căng tràn nhiệt huyết.
Họ luyện tập được một lúc, bóng dáng một Kaguya-senpai đáng ra phải rất yếu vào buổi sáng do chứng huyết áp thấp cuối cùng cũng tới với bước đi lảo đảo cùng bộ đồ mặc trong nhà của mình. Đôi mắt có vẻ gì đó đăm chiêu cùng với đôi gò má ửng hồng kia nữa …trông thật khiêu gợi.
Không nói lời chào buổi sáng, Kaguya-senpai đột nhiên ôm lấy Kazuki đang ướt đẫm mồ hôi.
“Otouto-kun, mùi hương của em còn giống đàn ông hơn lúc thường thấy đấy --“
“Senpai, chị ôm em thế này sao em giương nổi kiếm[1]…”
Kazuki hoang mang. Khi cô đột ngột nói về mùi hương, cậu thấy có chút bối rối.
“Này Kaguya, cậu không thấy là giờ cậu ấy đang luyện kiếm với mình à!?”
Hoshikaze-senpai quở trách Kaguya-senpai.
“Sáng nào Hikaru cũng được ở với cậu ấy thì thật bất công. Đây là buổi sáng đã được mong chờ từ lâu, vậy nên Hội học sinh thông qua luật chống độc quyền. Thế nên việc luyện tập bi ngừng lại.”
“Ch, chuyện đó…” Hoshikaze-senpai hoàn toàn choáng váng với vẻ ỉu xìu.
“Cậu hơi ngang ngược rồi đấy! Tớ không chấp nhận chỉ vì cậu là Hội trưởng Hội học sinh đâu! Với lại tớ đã rất hoan hỉ mong được luyện tập với Hayashizaki-kun từ lâu lắm rồi!”
“Tớ cũng dã tích góp lại [Những nguyện ước của Otou-to-kun] từ trước rồi!”
Cứ như thể không muốn rời bỏ đồ chơi của mình, Kaguya-senpai ôm chặt lấy đầu Kazuki. Mùi hương của Kaguya-senpai kích thích tâm trí cậu. Pheromone dày dặc tiết ra từ vị senpai diễm lệ.
“Kiểu ham muốn thế là sao?”
“…À thì, tớ đã sử dụng rất rất nhiều pháp thuật của Asmodeus mà.”
Nhìn kỹ mới thấy, hai đồng tử của Kaguya-senpai đã chuyển tím.
R,ra là thế! Senpai gợi tình thế này là do tác dụng phụ từ Asmodeus!
“Otouto-kun sẽ-đi-với-chị-!” Vừa nói, Kaguya-senpai khóa đầu Kazuki.
Bộ ngực của Kaguya-senpai ép sát lấy mặt cậu. Một sự đàn hồi mềm mại đến không ngờ xuyên qua lớp áo ngủ mỏng tang…senpai không mặc áo ngực khi đi ngủ sao…!
Như thể thấu được ý của Kazuki, Kaguya-senpai “fufufuu” nở nụ cười.
“Hayashizaki-kun, trông mặt em như đang lên tiên ý! Chẳng phải để những điều như thế xảy ra trong lúc luyện tập là không tốt sao!?”
Nghe được những điều chỉ dạy của Hoshikaze-senpai, Kazuki ‘À vâng!’ và ‘hah!’ định thần lại.
Hoshikaze-senpai bĩu môi đầy đáng yêu trông giống như mỏ vịt vậy, nhưng Kaguya-senpai ‘tapun’ lại cố khóa chặt đầu cậu ấy hơn.
“…Thật thảm hại. Quả nhiên, Ngôi nhà của Phù thủy thật dơ bẩn.”
“Giọng nói này, Kazuha-senpai sao?”
Dù bị Kaguya-senpai ôm chặt lấy, Kazuki quay người về hướng giọng nói kia, Kazuha-senpai đang đứng đó với bộ đồng phục của Khoa Kiếm thuật.
Chị ấy ở đây từ lúc nào thế nhỉ? Chắc chị ấy đã xem hết cuộc luyện tập rồi.
“Thì là vì giải quyết thành công vụ ai là kẻ đứng sau thứ ma pháp đáng ngại kia, tôi tới để nói lời cảm tạ nhưng mà…”
Vừa nói cô ấy vừa nhìn Kazuki với ánh mắt lạnh căm. Nhưng hiện tại thì bộ mặt của Kazuki vẫn đang nằm gọn trong bộ ngực nẩy tưng tưng của Kaguya-senpai.
Phía sau Kazuha-senpai, hình ảnh Futsunushi no Kami hiện ra.
“GUWAHHAHHA! Cậu đã phô bày sự chính nghĩa đầy huy hoàng của bản thân! Ta có lời xin lỗi tới 72 Trụ cột của Solomon! Xin lỗi-. Như một sự tạ tội, ta xin được liên kết với 72 Trụ cột của Solomon kể từ giờ phút này!”
Futsunushi no Kami mau lẹ cúi thấp thân thể kiếm xuống.
“Là Futsunushi no Kami nói vậy thôi, …còn tôi không có ý định gắn bó với cậu đâu, chỉ đến chào hỏi thôi.”
…Đừng có bảo là! Có thứ gì đó bập bùng trong đầu Kazuki, cậu dồn chút pháp lực vào chiếc nhẫn của Solomon.
Amasaki Mio―137 Lotte―113 Hiakari Koyuki―105 Otonashi Kaguya―85
Hoshikaze Hikaru―49 Tsukahara Kazuha―28
Quả nhiên Kazuha-senpai cũng lọt vào danh sách rồi!
Chắc vì Futsunushi no Kami tuyên bố sẽ liên hợp trước Leme!
…Cơ mà, mức độ tình cảm của chị ấy thấp quá.
Nhưng theo lời Leme thì, trị số khoảng 30 thì đại loại là đang ở mức bạn bè.
“Sau cùng thì kế hoạch của Kohaku cũng thất bại thảm hại. Nhưng Kohaku bảo rằng phỏng theo kết quả, vậy cũng ổn rồi.”
Kazuha-senpai lẩm nhẩm. Gần như khu nhà của Khoa Kiếm thuật bị hư hai hoàn toàn. Có lẽ để tái xây dựng cũng phải mất kha khá thời gian.
Kể từ giờ sẽ có một sự thay đổi cực lớn ảnh hưởng tới cả Khoa Ma thuật lẫn Khoa Kiếm thuật. Dù sự thay đổi này vẫn chưa được nhận ra.
“Ngay từ đầu tôi đã không có chút hứng thú nào với Khoa Kiếm thuật hay Khoa Ma thuật rồi, nên nó cũng chẳng ảnh hưởng tới tôi lắm. …Thôi thì, tôi cũng chỉ có đôi lời để cảm ơn. Vậy thôi.”
Kazuha-senpai quay lưng lại với Kazuki.
“…Kazuha-senpai, chúng ta cùng luyện tập chắc cũng ổn nhỉ?”
“Ố ồ, ý hay đấy, Hayashizaki-kun♪”
Hoshikaze-senpai hoàn toàn đồng tình với ý đó, nhưng Kazuha-senpai lại không hề quay lại mà nói rằng “Không đời nào, sao tôi phải làm thế với mấy người” thẳng thừng cự tuyệt. …Đúng như cậu nghĩ, mức độ tình cảm quá thấp. Chẳng có biện pháp nào cả.
“Vậy thì em có vài lời thôi…sự cân bằng trong việc điều khiên cơ bắp của Kazuha-senpai rất tệ. Vả lại senpai dồn quá nhiều sức khi vung kiếm nên sự cân bằng cơ bắp sai lệch kia lộ ra rất rõ. Vậy nên thủ thế của senpai rất loạn và kiếm pháp của chị mềm nhũn luôn.”
“Eh?”
Kazuha-senpai tròn mắt và quay lại. Hẳn là cô ấy hiểu một chút.
“Senpai lúc nào cũng tự tập vung kiếm với luyện đi quyền phải không? …Kaguya-senpai, em đang có một cuộc nói chuyện nghiêm túc, nên đừng khóa đầu em nữa.”
“Nhưng mà, lúc nào tôi cũng bị bạn bè cùng lớp lấy ra làm trò đủa chỉ vì động tác quá loạn nhịp. Với lại, khi tôi cố gắng để đi đẹp thì …”
“Chị biết là sẽ bị tác dụng ngược không? Dù chị cố luyện kiếm ra sao mà không nhận diện được căn nguyên của sự loạn nhịp trong thủ thế, thì sẽ loạn càng thêm loạn. Em nghĩ rằng nếu ta tập cùng nhau thì em có thể đưa ra chút lời khuyên về chuyện đó. Mà Kohaku không đưa ra vài lời như vậy sao?”
“…Tôi chỉ muốn luyện tập một mình. Cũng chỉ vì mọi người coi tôi như trò hề.”
“Cái cảm giác không muốn cho ai thấy sự cố gắng của bản thân cho đến khi mạnh mẽ hơn và vươn tới thành công, em hoàn toàn hiểu được. Nhưng luyện kiếm một mình thì không ổn tí nào đâu. Bởi vì chị sẽ không thể nhận diện được khi nào mình có thói quen xấu. Nếu senpai không muốn luyện với em, thì xin hãy chắc chắn phải luyện tập cùng Kohaku. Hoặc không thì cùng với Kanae nhà em.”
“C, cậu vừa nói là chắc chắn!? Một mình là không tốt sao!?”
Kazuha-senpai sững người khi nghe thấy những lời mạnh mẽ từ Kazuki.
“Chắc chắn đấy.”
“T, tôi hiểu rồi…Tôi sẽ xem xét thêm-”
‘Puih’ Kazuha-senpai quay người lại.
Rồi cô ngước nhìn.
“Chỉ đấu có một trận, mà cậu đã hiểu được sự loạn nhịp trong thủ thế của tôi và nguyên nhân rồi sao?”
“Thì cũng vì Phái Hayashizaki là đạo trường đặt sự quan sát đối thủ làm trọng mà.”
Ban đầu cha nuôi cậu chỉ cho cậu luyện tập quan sát, cậu không hề được đụng tới kiếm.
Và rồi khi phải chịu thua quá nhiều lần từ Kanae, Kazuki cũng bị cha nuôi mắng vì cố tình luyện tập bí mật.
“…Tất cả mọi người xung quanh đều chỉ cười cợt khi thấy sự non nớt trong kiếm pháp của tôi. Cảm ơn…vì đã quan sát tôi kỹ lưỡng như vậy.”
Một trái tim bay ra từ sau lưng Kazuha-senpai.
Tsukahara Kazuha―29
Mức độ tình cảm tăng thêm tí chút. Thêm một bước nữa để có thể trở thành bạn chị ấy rồi.
“GUWAHHAHHA! Ta là kiếm mà lại không biết cách dụng kiếm! Chắc đây là lý do vì sao mà Kazuha lại non tay thế! GUWAHHAHHA!”
“Đừng có cười, Futsu no Kami đần! Gặp lại cậu sau!”
Nói xong, Kazuha-senpai lao nhanh đi và bộ đồng phục Khoa Kiếm thuật của cô ấy tung bay.
“Rồi thì, chúng ta tập kiếm tiếp nhé?”
Kazuha-senpai vừa mới đi, Hoshikaze-senpai vui mừng háo hức với những giọt mồ hôi tỏa nắng.
Kaguya-senpai bỗng nhiên xen ngang.
“Giờ chị mới nhớ Otouto-kun ạ. Chị thực sự không muốn làm ảnh hưởng tới Hikaru đâu cơ mà, có một tin nhắn bảo Otouto-kun phải đến trường sớm vào hôm nay.”
“Đến sớm á? Tại sao chứ?”
Kazuki nghiêng đầu trong khi Hoshikaze-senpai phồng mồm trợn má đứng bên cạnh.
“Tân Hiệu trưởng có đôi lời muốn nói với Otouto-kun.”
Kazuki cuối cùng cũng tới Phòng Hiệu trưởng với tâm trạng đầy lo lắng. Gõ cửa xong, cậu bước vào phòn.
Học viên Kị sĩ Quốc gia là một cơ quan trọng yếu trong việc gánh vác an ninh quốc phòng cho Nhật Bản trong tương lai.
Quả thực, bên trong căn phòng của người chỉ đạo mọi nhiệm vụ trong trường được thiết kế đầy xa hoa. Thảm đỏ được phủ lên, ở giữa phòng là một chiếc bàn được làm từ kim loại cẩm thạch cùng với bộ ghế sofa da thú được đặt ở đó. Vô số người làm trong chính phủ đã tới đây.
Nhưng vào lúc này, người chủ chính thức của căn phòng đó không hề ở đây.
“Tạm thời thì tôi sẽ kiêm nhiệm cái ghế Hiệu trưởng này. Vào lần gặp mặt học sinh thường niên tới, tôi sẽ làm lễ nhậm chức cùng với người quản lý tiếp theo.”
“…Là vậy ạ?”
Lúc ấy cậu không hề mở một lời chúc mừng nào và chỉ trả lời nhát gừng tới ngài Tân Hiệu trường Amasaki.
Lúc này Hiệu trưởng Otonashi vẫn đang mất ý thức. Cũng giống như say ma thuật, không rõ lúc nào ông ấy có thể hồi phục được ý thức của mình.
Tân Hiệu trưởng Amasaki phiền muộn kia nhăn mặt nghiêm nghị như một con chim săn mồi. Kazuki có vẻ gì đó khúm núm trước mặt ông.
{Oi, Đức Vua. Leme nghĩ rằng địa vị Đế Vương của người còn phải cao hơn cả Hiệu trưởng chứ}
Leme giỡn chơi với cậu thông qua tâm thức.
Không phải, anh không khúm núm vì ông ấy là Hiệu trưởng….
Có lẽ nguyên nhân chủ yếu là vì cậu đang gặp mặt bố của cô gái cậu đang hẹn hò.
“Sự đối đãi dành cho em cho tới giờ…em không còn là đối tượng cần phải giám sát nữa và em hoàn toàn được chấp thuận với tư cách tân sinh Khoa Ma thuật. Chúng tôi…tôi nên có lời tạ lỗi vì những hiểu lầm vừa qua.”
Hiệu trưởng Amasaki đột nhiên đứng dậy và cúi thấp đầu trước Kazuki.
Kazuki ngạc nhiên trước hành động đầy đột ngột ấy, kèm thêm là chút băn khoăn.
“Không không, sau cùng thì em vẫn ổn mà, vậy nên thầy không cần phải làm thế đâu.”
Cho dù là mình đã luôn chịu sự khinh miệt từ các giáo viên trong Khoa Ma thuật….
Ông già này lao ra chiến trường chỉ để tìm Mio, và ông ta bị một cái xúc tu đâm vào khi đang cố khiển trách sự sai trái của Naiarlatoteph khi ông nhận ra bản chất của hắn.
Mio cũng liều mạng trị thương cho ông ta.
Chắc ông ta không phải kẻ xấu, Kazuki nghĩ.
“Dù em có nói là ổn thì cũng đâu thể thay đổi được thực tại chữ. …Tôi xin lỗi.”
Thấy Hiệu trưởng Amasaki cứ cúi đầu vậy, Kazuki chợt nảy ra ý nghĩ.
“…Nếu đã vậy, kể từ giờ xin hãy giúp sức cho em.”
“Thế nghĩa là sao?”
Nghe thấy những lời khó hiểu, Hiệu trưởng Amasaki ngước mắt lên.
“Lập trường pháp lý vẫn coi em gần như là một Ngụy pháp sư. Mọi người trong cái thiên hạ này vẫn chưa có sự tin tưởng ở em và Lemegeton. Để trở thành một『Đế Vương』, phải có một tấm khiên vững chãi chống lưng. Em chán ngán vô số thứ rắc rối rồi.”
Chuyện này phải được nói ngay hiện thời khi cậu đang có vị thế cao hơn.
Mình cần lực lượng chính trị. Cái người đứng trước mặt mình đang nắm giữ nó.
“Xin hãy giúp sức cho em để em có thể trở thành Đế Vương.”
Dù vậy, địa vị của cậu có cao hơn thế nào, những lời ấy phải có can đảm mới nói ra được.
Trở thành Đế Vương đồng nghĩa với việc lập ra hậu cung[2].
Và tất nhiên trong cái hậu cung ấy―con gái nuôi của người này, Mio, cũng nằm trong đó.
Lông mày của ông già nghiêm nghị kia nhăn lên.
“…Dù em không có ý đề cập đến, thì ngay từ đầu tôi đã lên kế hoạch chuẩn bị rồi.”
“Eh?”
Kazuki ngớ người kêu lên trước lời đáp ấy. Hiệu trưởng Amasaki ngồi lại vào chiếc ghế.
“Bây giờ, công việc đầu tiên của tôi với vai trò Hiệu trưởng là phải khiến em trở thành nhân vật quan trọng. Điều đầu tiên tôi định làm là kiến nghị lên chính phủ để luật về Ngụy pháp sư và Thánh Khí có thể được nới lỏng ra đôi chút.”
“Về chuyện Ngụy pháp sư và Thánh Khí sao …”
Đây là hai vấn đề mà Kazuki lưu tâm nhất.
Ngoài cậu ra, điều này còn có liên quan đến việc Kazuha-senpai và Kohaku được đối đãi ra sao.
“Trận chiến vừa rồi đã cho thấy rằng liên thủ với [Diva không thuộc 72 Trụ cột của Solomon] cũng mang lại điều tốt. Tôi đang thu thập dữ liệu và làm văn kiện tới những người tôi thân quen mà có liên quan tới chính phủ. Tsukahara Kazuha của Khoa Kiếm thuật cũng bị coi là Ngụy pháp sư, nhưng em ấy đã được Khoa Kiếm thuật công nhận cho tới giờ. Biết đâu sau này em ấy cũng được Khoa Ma thuật chấp nhận thì sao.”
“À về chuyện này, em nghĩ là chị ấy cũng cảm thấy khá khiên cưỡng.”
“Sau đó tôi phải đính chính lại bản báo cáo giả về nhân cách của em từ hai kị sĩ trong việc hộ tống Thánh Khí. Tôi đã liên lạc với chúng nhưng hai đứa muốn gặp trực tiếp cậu. Hai đứa nó đều đã được ta dạy dỗ.”
Vẻ mặt của Chủ tịch[3] Amasaki có đôi chút thả lỏng.
Ra là vậy, hai cái người mà chúng ta đã gặp ở Vùng đất Hắc ám…Kondou-san và Souma-san cũng bị lôi luôn vào chuyện này.
“Thật ra ban đầu hai đứa nó chẳng có lý do gì phải làm bản báo cáo giả cả. Kẻ khiến nó trở nên sai lệch là tôi và Hiệu trưởng Otonashi đó. Rõ ràng chức trách của tôi là phải giám sát hành vi của Hiệu trưởng, ấy vậy mà tôi lại đồng thuận với hành động của ông ấy. Xin thứ lỗi cho tôi.”
…Có lẽ cậu ấy đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Hiệu trưởng Otonashi, vì muốn gài bẫy Kazuki, có lẽ ông ta đã lợi dụng hai kị sĩ cùng hiện diện trong nhiệm vụ của Kazuki. Vì mục đích ấy ông đã dùng tới Chủ tịch Amasaki, người có liên quan đến hai kị sĩ kia, để thực hiện mưu đồ.
Chủ tịch Amasaki cũng bị lợi dụng nốt…nhưng suy nghĩ vậy quả là quá mềm lòng.
“Vậy thì, giờ thầy có thể trả lại em Thánh Khí hai người đó đã mượn từ em không?”
“…Thánh Khí đó hữu dụng lắm à?”
Trước câu hỏi của Kazuki, tân Hiệu trưởng Amasaki đáp lại bằng một câu hỏi khác.
“Không có Thánh Khí đó, có khi em dã phải bỏ mạng đến hai lần rồi.”
“Thế à? Vậy thì em cứ dùng nó đi. Từ giờ tôi sẽ lập văn kiện về hiệu quả thiết thực khi sử dụng Thánh Khí. Điều này cũng sẽ nâng cao vị thế của Kiếm sĩ, em thấy sao?”
Nếu điều này được thực hiện, ý nguyện của Kohaku cũng được hoàn thành. Cứ như thể cậu bị Hồ ly mê hoặc vậy.
…Thật sao, toàn bộ ý nguyện của mình đều bị vị Hiệu trưởng này nghĩ tới hết rồi.
“Tuy nhiên văn kiện tôi sắp ban bố, dù có sức thuyết phục hay không cũng phải『phụ thuộc vào sự cố gắng của các em từ bây giờ』. Nếu như không có bằng chứng tuyết phục thì nó chẳng có chút nghĩa lý gì đâu.”
Ngài Chủ tịch Amasaki cảnh báo.
“Đánh giá Hạng E của em cũng bị rút lại. Từ giờ em sẽ nhận nhiều nhiệm vụ cấp cao hơn.”
“Vậy thì…liệu em có thể được tham gia vào nhiệm vụ liên quan đến Loki không!?”
Hiệu trưởng Amasaki gật đầu trước giọng điệu ngạc nhiên của Kazuki.
Điều mình có thể làm giờ lại tiến thêm một bước rồi…!
“Cuối cùng là…để có thể xóa bỏ sự phân biệt đối xử vốn đã ăn vào máu trong Học viện Kị sĩ về Khoa Kiếm thuật, chúng ta phải sáp nhập bộ máy quản lý giữa khoa Ma thuật và Khoa Kiếm thuật. Hiệu trưởng như tôi phải đi đầu trong việc đó.”
Sáp nhập bộ máy quản lý Khoa Ma thuật và Khoa Kiếm thuật làm một sao!?
…Dù tới giờ Khoa Ma thuật với Khoa Kiếm thuật đều là ngành học trong Học viện Kị sĩ, nhưng thực tế hai bên tách rời hẳn nhau với hệ thống đào tạo khác nhau cứ như thể là『hai trường tách biệt』.
Khiến cả Khoa Ma thuật và Khoa Kiếm thuật hợp nhất là ước nguyện của Kaguya-senpai, và vị tân Hiệu trưởng này sẽ thực tế hóa điều đó.
“Em đã đưa tôi URD, nhưng mà…nội dung bên trong vẫn chưa hoàn toàn được kiểm chứng, có vẻ chính phủ cũng nhúng tay vào những hành động của Hiệu trưởng Otonashi. Điều này chắc chắn sẽ trở thành vấn đề rất lớn đây. Sau khi thanh lọc toàn bộ thế lực chính trị thân thiết với Hiệu trưởng Otonashi, giới chính trị thân tôi sẽ là những người còn lại. Sẽ không một ai có thể phản đối cuộc tái thiết Học viện Kị sĩ của tôi.”
“Hiệu trưởng Amasaki…chẳng phải hôm qua thầy bị thương rất nặng và phải đi cấp cứu sao? Thầy không đẩy nhanh tiến độ quá đấy chứ?”
“Mio-tan…à không, Mio đã chữa cho tôi nên tôi không sao.”
Oi, ông ta vừa nói Mio-tan kìa, cái lão già kia ý.
“Oi lão già, ông cũng giỏi gớm đấy! Cơ mà thái độ của ông có vẻ hơi thái quá nhỉ.”
Leme thực thể hóa bên cạnh Kazuki và mắng nhiếc vài lời.
“…Mọi chuyện cơ bản là thế, vậy em còn ý nguyện gì nữa không?”
Hiệu trưởng Amasaki lờ Leme như không. Nói đến nước này thì, tôi chỉ muốn―
“Vậy em chỉ có một điều cuối cùng thôi.”
“Gì vậy?”
“Kể từ giờ phút này, xin hãy để em tá túc tại Ngôi nhà của Phù thủy.”
Cậu không còn là đối tượng bị giám sát nữa. Nếu Khoa Kiếm thuật và Khoa Ma thuật hợp nhất, cậu sẽ không còn cơ hội để ở lại Ngôi nhà của Phù thủy nữa.
“…Em muốn ở lại Ngôi nhà của Phù thủy sao? Đó là ký túc xá nữ đấy?”
“Vâng” Không chút do dự, cậu nhanh chóng trả lời.
Phải nói những điều ông không muốn nói nhất, Hiệu trưởng Amasaki ra vẻ khổ sở.
“Đó là nơi lý tưởng nhất để Đức Vua của chúng tôi lập Hậu cung! Này jiji, từ giờ ông cũng phải giúp đỡ cho Đức Vua lập Hậu cung đấy nhé!”
Leme ngạo nghễ chen ngang. Hiệu trưởng Amasaki thở dài ra như thể chẳng làm được gì nữa.
“Haahh thôi được rồi. Cơ mà Ngôi nhà của Phù thủy vẫn là ký túc xá của Hội học sinh. Nếu em thực sự muốn ở đó, thì em phải trở thành người thích hợp dấy.”
Kazuki nhíu mày. Đó là những lời hoàn toàn khó hiểu. Căn bản là Hiệu trưởng đang muốn mình làm gì đây?
“Hăng say làm nhiệm vụ, và vươn tới Hạng A như Mio và Koyuki, ý thầy là vậy sao?”
“Không…đi cùng sự sáp nhập Khoa Ma thuật và Khoa Kiếm thuật là sự cải tổ hoàn toàn Hội học sinh. Dù mới chỉ là hoạch định, một vị trí mới có tên là Tổng Hội trưởng Hội học sinh sẽ được tạo ra và Hội trưởng Khoa Kiếm thuật hay Hội trưởng Khoa Ma thuật sẽ dưới quyền chức vụ ấy, tôi định là thế. Để hợp nhất Khoa Ma thuật và Khoa Kiếm thuật, chỉ cân bằng hệ thống là chưa đủ, một biểu tượng dễ hình dung cũng rất cần thiết.”
“…Tổng Hội trưởng Hội học sinh.”
Thực tình nếu có thể cơ cấu như vậy, cả học viện sẽ gần như là một.
“Tôi đang tính đến việc tuyển chọn Tổng Hội trưởng Hội học sinh vào cuộc gặp mặt thường niên tới. Các ứng viên sẽ được chọn thông qua các đề xuất và ứng cử tuy nhiên, Otonashi Kaguya và Hayashizaki Kanae, rồi cả Hoshikaze Hikaru có vẻ sẽ là những ứng cử viên sáng giá đấy.”
Có vẻ như ý thầy ấy là hợp trong hoàn cảnh đó. Ngoài ba người họ, có lẽ Kazuha-senpai thuộc phái của Kohaku cũng sẽ được chọn lựa. Nhưng nếu có thể cậu muốn Kaguya-senpai là người được chọn.
“Với tôi thì…tới giờ Otonashi Kaguya vẫn còn quá nhiều gánh nặng về Hiệu trưởng Otonashi. Tôi muốn em giúp em ấy vơi bớt gánh nặng.”
“Em hiểu, cứ như vậy đi. Hãy để em lo.”
Nói cách khác, khi Kaguya-senpai trở thành Tổng Hội trưởng Hội học sinh, mọi chuyện với chị ấy sẽ còn khó khăn hơn nên mình phải nỗ lực hỗ trợ chị ấy, đó là điều kiện để mình tiếp tục được ở lại Ngôi nhà của Phù thủy, chắc hẳn ý thầy ấy là thế.
“Vậy à, em sẽ cố hết sức chứ?”
Thấy Kazuki mạnh dạn gật đầu, Hiệu trưởng Amasaki nghiêm nghị đáp lại cái gật đầu ấy.
“Vậy tôi sẽ tiến cử em làm ứng cử viên.”
“…Eh?”
Kazuki sững người khi nghe thấy điều mà cậu chưa hề dự đoán tới.
Thầy ấy bảo là [tiến cử] sao? Không, đừng có bảo là….
Thấy ấy bảo giảm nhẹ gánh nặng cho Kaguya-senpai…và đây là ý đó sao!? Vị trí đó!? Mình sao!
“Hayashizaki Kazuki, hãy vượt qua cuộc tuyển chọn này và dành lấy cái ghế Tổng Hội trưởng Hội học sinh đi. Đây chính là điều kiện để em được ở lại Ngôi nhà của Phù thủy.”
『Đế Vương』 quy tụ tất cả, bước đầu thực hiện điều đó…
Mình phải trở thành Tổng Hội trưởng Hội học sinh và điều hành học viện này như thể thống nhất sao!?
Chú thích
↑ note:katana không giương nổi, cơ mà "kiếm khác" thì... =))
↑ nghĩa là harem, dùng “hậu cung” cho thuận với ngữ cảnh
↑ Raw cũng thế, không biết là “lỗi” hay “tính năng” =))