Phần 1
“Ê, chỉ có kẻ này là bị nhốt quản thúc ở đây à!? Bạo động gì ngoài kia thế!? Hội trưởng Hội học sinh Khoa Kiếm thuật hiện tại đang làm cái gì thế!!”
Kanae bị buộc rời khỏi ký túc xá học sinh, giờ cô đang gào thét tột độ trong khi cứ nhảy cẫng lên.
Nhóm học sinh quanh đó đang chuẩn bị chạy trốn ngỡ ngàng khi trông thấy bóng dáng Kanae.
“H,hội trưởng…!”
“Hội trưởng gì giờ này nữa! Giờ là Phong thần Miêu nữ thôi. Gọi là Kana-nyan đi.”
“Ka, Kana-nyan…”
“Nya―☆ Chuyện gì đang xảy ra thế? Giải thích tình hình đi.”
.Nữ sinh được Kanae chỉ định đang cố giải thích một cách dễ hiểu nhất trong khi vẫn đang bối rối
“Là thế này, đám Ngụy Pháp sư xâm phạm đến khu đất của chúng ta, nhiều khu vực đã bị ma pháp nhấn chìm…tốc độ niệm chú của chúng nhanh không ngờ, chúng không ngừng đọc chú ngữ ngay cả khi đã bị kiếm chém, không thể kiểm soát được….”
“Ngụy Pháp sư? Chứ không phải Khoa Ma thuật à? Kẻ địch vô danh nốt…? Liệu chúng có liên quan đến kẻ gài Nii-sama không vậy? Oi, chúng nó ở đâu?”
Kanae vừa hỏi, “ĐÙNG!” tiếng nổ vang rền và tiếng những tòa nhà đổ sập to đến inh tai.
“…Không cần hỏi luôn, huh. Cảm ơn, nếu không lầm thì em là…năm nhất lớp hai Iijima!”
“C,chị biết tên em sao!?”
“Bảo trọng và trốn đi! Nya―☆”
Bỏ lại cái giọng đáng yêu bất thường, Kanae lao đi.
“…Liệu Kana-nyan-senpai có đáng tin không? Nhưng chị ấy gợi cho mình cảm giác khá nhẹ nhàng.”
Cô nữ sinh bị bỏ lại phía sau ấy bỗng dưng bình tĩnh lại và thầm thì.
Khoa Kiếm thuật yêu quý của Kanae đang bị tàn phá tan tành.
Tòa nhà của trường được xây bằng gỗ đang bị ma thuật thiêu rụi, trở thành cái nơi bị lửa thiêu đến đen ngòm. Có vẻ như lửa không lan hết ra nhờ việc Kohaku và nhóm chiến hữu sử dụng Bạt Đao Xuất Hồn từ những Thánh khí ẩn chứa thủy pháp như「Thôn Vũ」và「Trợ Quảng」để dập lửa.
Vả lại màn sương đang che phủ cho mọi người, bao lấy những học sinh đang trốn chạy. Khó mà nhầm lẫn thứ sương mù kỳ lạ này, vì vốn nó là ma pháp tung hỏa mù đặc trưng của Liz Liza-sensei.
Nhưng khi cô ấy đạt tới cảnh giới của pháp lực, màn sương cũng mờ dần theo.
Điều Kanae nghĩ đầu tiên là cô sẽ giải cứu những học sinh đang trong tìn trạng say ma thuật, nhưng có ai đó đã thực hiện nhiệm vụ giải cứu trong màn sương. Bên trong màn sương đã gần như là trống trơn, cô chẳng thấy có dấu hiệu thương vong ở đâu.
Tình hình tệ nhất đã qua đi nhờ một phán quyết đúng đắn.
Và rồi Kanae trông thấy bóng dáng kẻ địch.
Mười pháp sư tóc bạc đeo mặt nạ đang đứng thành hàng, chúng tiến dần lên trong khi sử dụng ma thuật lên bất cứ ai chúng thấy.
Đối nghịch lại là một nhóm sử dụng Thánh khí để chống trả. Đó là nhóm của Kohaku.
“Tiếc là…đó không thực sự là một trận chiến.”
Kanae chán nản lẩm bẩm.
―Kohaku với sức mạnh của những người kia không thực sự khả quan khi đối đầu với kẻ địch.
Điểm mạnh của nhóm Kohaku là được trang bị những Thánh khí tấn công nhanh chóng ở tầm xa. Nó yếu hơn khi so với Phép Triệu hồi, nhưng, Bạt Đao Xuất Hồn cho phép phát động ma thuật mà không cần dùng chú ngữ.
Vậy nên Kohaku và nhóm cô ta sẽ làm gián đoạn việc niệm chú bằng những đòn tấn công nhanh chóng và chiến thắng trước kẻ thù, đó là chiến thuật được đặt ra. Những cái chiến thuật đó khó có thể vận dụng trước những kẻ địch ở trước mặt kia.
Có hai sai lầm trong tính toán.
Thứ nhất, tốc độ luân hồi trong việc đọc chú ngữ của nhóm pháp sư đeo mặt nạ kia là nhanh bất thường.
Không phải, tốc độ chú ngữ của bọn chúng không hoàn toàn nhanh thế. Nhưng từ những gì Kanae thấy, cô cảm thấy những kẻ này sử dụng bốn loại thần chú một lúc. Đây không phải một trò đùa.
Và một điểm sai lầm nữa, dù đám pháp sư đeo mặt nạ kia bị Kohaku và những người khác đánh trúng, sự tập trung đọc chú ngữ vẫn không hề bị gián đoạn. Đúng hơn là bọn chúng không hề mất tập trung, có vẻ như chúng không có chút ý nghĩ gì, một cái nhìn kì quái.
Kết cục, nhóm Kohaku từng người một bị đánh gục trước ma thuật của những kẻ đeo mặt nạ kia. Họ không thể ngăn việc đối thủ niệm chú, đó là lý do vì sao nếu như họ không phải là「kiếm sĩ có khả năng né được Phép Triệu hồi」, họ chẳng có chút khả năng chiến đấu nào. Đó là điểm bất cập trong việc chỉ dựa vào sức mạnh của Thánh khí.
Nếu không phải chiến binh ở cấp độ ngang với Kohaku, Kanae, hay Iori, họ chẳng làm cho kẻ địch này bị xê xích một chút nào hết.
“Lùi lại! Người duy nhất trở thành đối thủ của chúng chỉ có tại hạ thôi!!”
Cuối cùng Kohaku ra lệnh cho các chiến hữu rút lui trong vẻ buồn bực. Cô đưa ra một phán quyết đau đớn rằng mình chiến đấu một mình là cách tốt nhất.
“Geez…cái mặt thảm thương như thế là sao, Hội trưởng Hội học sinh!”
“Ka…Kanae-kaichou!?”
Kanae lao ra ngay cạnh Kohaku ngay khi cô ấy chuẩn bị sử dụng đòn tấn công tầm xa, tiếp cận đám pháp sư như một cơn bão.
“Cô là Hội trưởng đấy! Còn tôi là Kana-nyan!! Nya―a!!”
Kanae né được toàn bộ ma pháp bay tới với khoảng cách ngang đốt ngón tay rồi cô ấy chém kiếm liên hoàn bằng hai thanh katana như thể cô đang khiêu vũ vậy.
“Hội trưởng…à không, Kana-nyan-senpai!”
Kohaku vô vọng chấp nhận cái tên kỳ lạ đó và hét lên.
“Xin hãy cẩn thận! Pháp lực của bọn chúng nhiều vô kể, dù Kana-nyan-senpai có chém chúng bao lần bằng đôi đoản kiếm đó đi chăng nữa chúng cũng không bị thương tổn gì đâu…!”
“Tôi biết!” Kanae hét trở lại.
“Chúng ta chỉ có thể câu giờ thôi! Tới khi Nii-sama và Otonashi Kaguya tới…chúng ta phải giảm mức thiệt hại cho Khoa Kiếm thuật ở mức ít nhất có thể!”
Phần 2
Kazuki và những người khác cuối cùng cũng trốn được ra khỏi khu nghiên cứu dưới lòng đất.
Họ nhanh chóng rời khỏi lòng đất, nhưng khu vực Khoa Ma thuật tỏa ra một sự lặng yên đến vô thường. Có vẻ như các học sinh đã nhanh chóng trốn thoát….
Ở phía Khoa Kiếm thuật kia, tiếng những tòa nhà bị phá hủy và tiếng hỗn độn của những người đang chạy trốn rõ mồn một.
“Đừng có bảo là…Khoa Ma thuật bỏ mặc Khoa Kiếm thuật một mình và trốn chạy rồi nhé!? Dù Tứ Ngân Ma Pháp sư không phải là đối thủ mạnh đến mức cần toàn bộ học sinh Khoa Ma thuật ra liên hợp!!”
Mio cao giọng như thể cô không dám tin vào điều đó.
“…Đây là hành động của Naiara-whatchallit-pu. Tên đó chắc lại biến đổi thành Hiệu trưởng Otonashi và ra chỉ thị cho toàn bộ học sinh Khoa Ma thuật phải sơ tán.”
Sử dụng thân xác Hiệu trưởng Otonashi để khống chế đầu não Khoa Ma thuật, quả là một tên Diva thích chỉ đạo lén lút.
Chắc chắn kẻ gài cậu vào những tội ác vô lý đó là hắn.
Tên khốn Naiara-whatchallit-pu đen ngòm đó…!
“Kazuki…là Naiaratoteph.”
Koyuki bình thản nói đôi câu tsukkomi trước mặt Kazuki.
“Kệ đi, mà nhanh lên nào!”
Kazuki và những cô gái chạy tới hướng có tiếng động. Vô số ánh sáng pháp lực bay tứ tung như là bão vậy.
Họ đi qua khu vực những tòa nhà gỗ bị cháy đen thành than và rồi tiến tới chiến trường, ở đó là Kanae và Kohaku đang chiến đấu với mười Tư Ngân Ma Pháp sư.
Đặc biệt là Kohaku đã bị tổn thương nghiêm trọng do không thể tránh đòn ma pháp.
Lúc Kazuki và những người khác tới, màn sương đã hoàn toàn biến mất.
“Kanae! Kohaku! Hai người ổn chứ!?”
“Kazuki! Vậy là anh đã an toàn rời khỏi lòng đất rồi!”
“Nii-sama!?”
Kohaku và Kanae đều quay về phía cậu.
Đôi gò má Kanae rung động trong chớp mắt, đôi mắt cô tỏa sáng y như những vì sao.
“Ni – i – sa – ma~~!! ♥♥♥!! Được gặp Nii-sama sau một thời gian dài, Kanae với toàn bộ sức mạnh và tốc độ của một cô tiểu miêu nya nya nya nya~~~~~n!!”
Trong khi hét lên, Kanae tức tốc lao tới Kazuki với một sức mạnh chỉ để lại dư ảnh.
“Nhanh thật!? Dù có so lại với lúc ấy…!” Kohaku rùng mình sau khi chứng kiến tốc độ đó.
“Nii-sama Nii-sama Nii-sama~!! Hãy hôn em đi, vì sự đoàn tụ của đôi ta!!”
Kanae chạy tới ôm chầm lấy cậu.
“Ngốc à, em đang làm cái quái gì giữa trận chiến này thế!”
Kazuki véo đôi má mềm như bánh mochi của Kanae với tiếng ‘GUII~’.
“Funyaaaaaaa!” Kanae la lên vui sướng.
Cùng lúc một khối hỏa cầu lớn bay tới.
“…Cẩn thận!”
Kazuki ôm lấy Kanae trong thế bế công chúa và nhảy qua một bên.
“Em đã chờ đợi được Nii-sama bế như công chúa từ lâu! Kanae…chết không hối tiếc nữa nyan…”
“NGHỈ!”
Như thường lệ Kazuki lại la mắng Kanae. Đây không phải là lúc để cợt nhả trong tình hình này.
“Mọi người, hợp thành Thiên Địa trận! Tôi, Kanae, và Kohaku sẽ chém sạch bọn chúng! Tôi sẽ trở thành tấm chắn tốt nhất có thể, những người còn lại huy động ma pháp tấn công từ sau!”
“Rõ rồi!” “Vâng desu!” “Tớ hiểu rồi.”
Mio, Lotte, và Koyuki đồng loạt niệm chú.
Trong khi cảm nhận dòng chảy pháp lực từ phía sau, Kazuki lao thẳng tới đám Tứ Ngân Ma Pháp sư.
Cậu ấy phải sử dụng loại ma thuật tốt nhất có thể!
“Ước nguyện của Chúa cuốn lấy bầu trời! Hãy hiện hữu trên tay ta và ban cho ta quyền phán xét! Hỡi ánh sáng thần thánh của Đức Vương, hãy trở thành chiếc cung rực sáng! Lôi Thần cung!”
Một giọng nói trịnh trọng vang lên từ đâu đó―vô số tia sét đâm thẳng vào Tứ Ngân Ma Pháp sư.
Loại ma pháp này…!
“Hoshikaze-senpai!”
“Hayashizaki-kun! …Em tìm ra nó chưa, manh mối ý?”
Hoshikazi-senpai thoát khỏi trận mưa tên đó với tốc độ thần thánh của Lôi Thần thuấn thân, vọt qua phía Kazuki. Quả đúng là người có lực chiến ở hạng nhất.
“…À vâng! Xin lỗi đã để chị phải lo lắng.”
Hỏi không chút vòng vo, Hoshikaze-senpai mỉm cười và nói “Vậy à”.
“Thứ này, trả lại em.”
Thứ cô đem trả Kazuki là thanh katana yêu dấu của cậu, Đạo Phong. Sau khi hoàn gươm, senpai lấy một thanh katana khác mà cô đã sử dụng trong thời điểm luyện tập với Kazuki.
“…Dạng kẻ địch kiểu gì vậy?” Senpai ngờ vực.
“Chúng là, những pháp sư được thí nghiệm cường hóa sức mạnh nhân tạo. Nhân cách họ đã bị tiêu hủy, chẳng thể cứu họ được nữa, chỉ có thể tiêu diệt thoi.”
Vẻ mặt Hoshikaze-senpai tối sầm lại. Senpai sau cùng vẫn là người tốt. Nhưng trong cái tình thế này thì họ chỉ có thể làm vậy.
“Hiểu rồi. Vậy là không còn cách nào khác ngoài việc phải đấu thôi nhỉ?”
Thấy Kazuki gật đầu, Hoshikaze-senpai gạt đi nỗi đau và phát động “Lôi Thần Kết giới!”. Nhóm Tứ Ngân Ma Pháp sư giải vóng ma thuật về phía này nhưng tất cả đều bị cơn bão đánh bay. Nếu họ tấn công bằng ma pháp thích hợp, cơn gió sẽ bị phá vỡ, nhưng chính vì nhân cách đã bị phá hủy, họ chẳng còn thông minh là mấy.
Bên trong cơn bão đó…Hoshikaze-senpai hòa vào một lượng lớn pháp lực!
“Tiếng gầm từ ngọn lửa của một Vị Thần trong cơn thịnh nộ! Những tiếng rền vang ngút trời quy tụ vào tay ta, mang đến đây cây búa phá tan thế giới! Tiêu hủy thế giới này!Thiên Cổ Bách Lôi Chùy Yagrush !!”
Cơn gió ngưng lại. Trên tay Hoshikaze-senpai là một cây búa lớn.
Đó là…ma pháp cấp 8 của Baal! Ma pháp ở cấp độ mà Kazuki và những người khác chưa thể với tới!
Khi Hoshikaze-senpai cầm cây búa đó hướng lên trời, âm thanh vang rầm trời và mây đen ùn ùn kéo tới.
Hoshikaze-senpai chạy tới, nhưng không phải ở vị trí toàn bộ Tứ Ngân Ma Pháp sư, mà là ở giữa hai Tứ Ngân Ma Pháp sư. Tại đó, cô vung chiếc búa qua đầu.
“Ta sẽ không ban cho các người cái kết đau khổ…!!”
Cùng với tiếng hô vang đầy tinh thần chiến đấu, cô nện cái búa xuống khoảng trống không có người.
Vào lúc đó, vô số những tia chớp - đủ khiến người ta bị mù – phóng ra tư những đám mây đen trên trời.
Tiếng sấm sét vang lên dữ dội, toàn bộ thế giới như nứt vỡ ra vì tiếng sấm rống và động đất!
Chẳng thể thấy gì qua ánh sáng và đám mây bụi―khi tất cả mờ dần, một cái hố khổng lồ lộ ra ở chỗ Hoshikaze-senpai đập búa, hai Tứ Ngân Ma Pháp sư bị văng ra hai phía cạn kiệt toàn bộ ma pháp phòng ngự và bị phân giải. Cả hai Tiên nữ đều chết cả chỉ với một nhát búa sao…
“Nii-sama…người đó, cô ta cố nghiền nát Torazou bằng thứ đó trong giải đấu giữa các khoa, phải không?”
Kanae thầm thì khi rút lại phía sau.
…Vậy thì đừng làm Hoshikaze-senpai hóa điên nhé.
“Bắt đầu nhanh thôi!”
Hoshikaze-senpai tiếp tục niệm chú ngữ tiếp theo. Thậm chí đang niệm chú mà cô ấy chạy qua với tốc độ sấm chớp, liên tục tấn công bằng Lôi Thần cung, cô ấy khó có thể bị pháp thuật của đối phương nhắm tới được.
“…Quỷ Kiếm Tái Sinh! Tên ngươi là…Ooishi Susumu! Tiến lên!”
Cả bóng ma cũng lao ra chiến trường với trường kiếm trong tay.
“Tên ngươi là…Otani Nobutomo! Tiến lên!”
Lại thêm một bóng ma cầm kiếm gỗ lao tới.
“Tên ngươi là…Shimada Toranosuke! Tiến lên!”
Chủ nhân giọng nói đó là Kazuha-senpai. Cũng như lúc cô ấy đấu với Kazuki, có vẻ như giới hạn bóng ma mà ma pháp này cho phép là ba. Giờ là tam đại tổ sư kiếm pháp vừa được triệu hồi là ba vị tổ sư ở thời kỳ Bakumatsu.
“Mikohime-sama!? …Chị không được, senpai không được dùng ma pháp ở nơi mọi người có thể nhìn thấy!!”
Kohaku hét toáng lên.
“Đừng nói những điều ngớ ngẩn ấy! Đến cả tên đáng khinh kia vẫn còn nai lưng ra chiến đấu, thì không tài nào chị chỉ biết ngồi nhìn trong cái tình thế này được!!”
“GUWAHHAHHA! Kazuha, có vẻ như trận chiến này không phải nơi để cô đùa cợt rồi, cô không được chiến đấu cận chiến, hiểu rồi chứ!!”
Đằng sau Kazuha-senpai, hiện thân Futsunushi no Kami nổi lềnh bềnh quan sát.
“Uuu…Tôi biết mà! Đừng cười! Thiên không Bạt đao Liên hoa pháo!!”
Trận mưa Thánh khí rơi không ngớt tới đám Tứ Ngân Ma Pháp sư, chúng chỉ biết đứng như là những con bù nhìn chỉ vì thiếu bản năng chiến đấu.
Ngay lúc ấu, Mio, Lotte và Koyuki cũng dùng ma thuật.
Phương hướng đã xác định. Chiến trường bị nhuộm xanh bởi ánh sáng pháp lực, cho thấy sự tổn thất nặng nề của Tứ Ngân Ma Pháp sư.
Dù có là Tứ Ngân Ma Pháp sư, nhưng hết lượt này tới lượt khác, họ đều bị đánh bại.
Kanae và Kohaku không còn phải tiên phong nữa, họ chăm chú quan sát tình hình.
“Đó chính là Thiên Địa trận của Nii-sama, Kohaku ạ.”
“…”
Trước ánh nhìn đầy hãnh diện của Kanae, Kohaku vẫn lặng im như thể ăn phải trái đắng.
Kazuki nhìn về phía hai người đó, cậu lại tò mò tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người.
Nhưng đó là vào lúc khác…giờ với những chiến hữu này, họ có thể ngăn chặn Tứ Ngân Ma Pháp sư!!
Phần 3
“Xin hãy đợi đã, Beatrix-sama, Damian-sama, Eleonora-sama.”
Headmaster Otonashi cúi đầu thể hiện sự biết ơn tới ba Einherjar hiện diện ở phòng giáo viên.
“…Ông có biết là chiến trường đang gọi tôi không đấy?”
Beatrix toe toét cười. Đôi gò má ửng hồng như thiếu nữ đang yêu.
“Này Beatrix~, có nhất thiết là cả ba chúng ta cần ở đây không~. Thì cô thấy trường này ra sao rồi đó~”
Cô gái be bé tên Damian kia nói với cái vẻ nhạo báng.
So với nam giới thì pháp lực của nữ giới cao hơn hẳn, thời đại hiện giờ khi mà nữ giới tinh thông trên chiến trường hơn là nam giới, không ít nữ giới được đặt bằng những cái tên rất con trai.
“Ba người vẫn chưa là đủ đâu, Damian. Sau cùng thì đối thủ của chúng ta cũng là BasileusĐế Vương mà. Đáng ra chúng ta không chỉ tới với ba người đâu mà phải tới đây với rất nhiều người nữa, nhưng mà đây là vì yêu cầu quá đột ngột thôi.”
“Về chuyện đội trưởng bị thua…có lẽ là vì sai lầm nào đó.”
Eleonora, cô gái có thân hình cao, mảnh khảnh và cân đối ấy, chán nản thầm thì.
“Thực tế là tôi đã thua đó, Erii. Nếu kẻ hạ được tôi chỉ là một tên học sinh bình thường thì cổ phiếu của tôi sẽ bị giảm hết mức mất. Tôi đảm bảo tên đó không phải đối thủ tầm thường đâu.”
“Tôi sẽ mua lại chúng~, cái đống cổ phiếu rớt giá đấy, chắc chắn tôi sẽ mua~. Và rồi tôi sẽ được phong là đội trưởng.”
Damian cười phá lên ‘kekeke’. Nghe giọng điệu thì có vẻ khá trần tục nhưng cao độ thì y như một đứa nhóc.
Không khí hoang mang rộ lên trong phòng giáo viên vì sự hiện diện của ba vị khách.
“Thưa ch…Hiệu trưởng.”
Kaguya đang đứng chờ lệnh bỗng cắt ngang cuộc đối thoại.
“Bản báo cáo về cuộc tấn công bị đàn áp đáng lý ra phải tới đây rồi chứ?”
Bản báo cáo về tình hình đã được giải quyết với những kẻ địch không rõ lai lịch bị tận diệt đáng lẽ phải ở phòng giáo viên rồi. Tuy vậy Hiệu trưởng Otonashi vẫn lắc đầu.
“Con nói cái gì vậy? Những cô gái này tới để bắt các Ngụy Pháp sư và Charlotte.”
Ngụy Pháp sư đang được nói tới có lẽ là Hayashizaki Kazuki.
“Oi, Ojou-chan phía kia cũng muốn giúp à ~. …Ojou-chan đó mạnh lắm phải không? Tôi cảm giác sự hiện diện của cô ta có vẻ khá bất thường ze~”
Damian nhìn về phía Kaguya, Hiệu trưởng Otonashi gật đầu trước câu hỏi đó.
“Tất nhiên rồi, Damian-sama. Kaguya…con hiểu rồi chứ.”
Sau khi Hiệu trường Otonashi xác nhận lại, Kaguya cảm thấy đầu cô quay cuồng.
Cùng sự lờ mờ với cái đầu đang xoay như chong chóng ấy, dường như cảm xúc thật của cô đã bay đi đâu mất….
“…Vâng.” Kaguya trả lời với cảm xúc trái ngược.
“Được rồi, tôi và , sẽ tiên phong. Con gái Hiệu trưởng Otonashi sẽ hỗ trợ ở phía sau. Tôi nghe nói cô không phải học sinh bin thường, tôi rất trông đợi ở cô đấy. Hơn nữa tôi cũng muốn đấu với cô một trận hoặc đại loại thế, fufufu!”
Beatrix vô tình cười như một đứa trẻ đang chờ đợi cho ngày đi tìm kho báu.
“…Chàng trai, đây chính là Thiên Địa trận của ta!”
Phần 4
Dù pháp lực có cao tới đâu, không thể phòng thủ hay né đòn là điểm yếu chết người của Tứ Ngân Ma Pháp sư. Cũng có thể coi đó là ước nguyện của họ, để được hoàn toàn giải phóng thì họ chấp nhận mọi sự tấn công.
Sau khi Kazuki và nhóm cậu nắm thế thượng phong, Tứ Ngân Ma Pháp sư lần lượt bị đánh bại.
“Hooray, chúng ta đã bảo vệ được Khoa Kiếm thuật rồi! Kazu-nii à!”
“Chúng ta làm được rồi, quả đúng là Nii-sama! Thưởng em một nụ hôn vì đã làm tốt đi!!”
Mio và Kanae chạy tới ôm chầm lấy Kazuki.
“…Hai cái người này, vẫn còn quá sớm để ăn mừng đấy.”
Kazuki vội đẩy má của cô bạn thuở nhỏ và cô chị không cùng huyết thống lúc nào cũng chớp thời cơ để skinship ra với điệu bộ nghiêm túc. “Munyu” “Funya” Cả hai đều kêu lên như bằng cái giọng thể đã hết mọi lo âu.
Kazuki cảm thấy có nguồn pháp lực đang tiến gần tới họ.
Đó là nguồn pháp lực khá thân quen với cậu.
“Cậu giải quyết việc này ổn thỏa nhỉ. Cậu chưa dùng hết toàn bộ sức lực để giải quyết lũ rẻ rách kia vào khúc mở màn đấy chứ, chàng trai.”
Một giọng nữ khiến người ta phải liên tưởng đến sắt thép, vọng ra.
Phía đối diện tòa nhà đổ nát và cát bụi sau một trận chiến ác liệt, giọng người con gái với bộ áo giáp quen thuộc kia vang lên.
…Einherjar à! Vậy ra mấy kẻ đó đến vào lúc này!
“Tôi nhớ cậu nhiều lắm chàng trai…à không, Kazuki! How about we meet our affection blade to blade again!!”
“Beatrix!”
Ở phía sau cô, hai chiến binh mặc giáp nữa đang đứng đợi.
“Da-mia-n đ-âyyy. Rất vui được gặp.”
Một cô gái nhỏ con, một Einherjar với diện mạo và giọng nói cứ như một đứa nhóc xấc láo tự giới thiệu bản thân cùng hai ngón giữa ở hai tay giơ lên[1].
“Tự giới thiệu bản thân với đối thủ mà chúng ta sẽ đấu là cần thiết à? …Eleonora. Hân hạnh được gặp.”
Một người nữa. Cô Einherjar cao ráo này tiếp tục tự giới thiệu về bản thân. Người con gái ấy có cái nhìn rất dịu dàng, nhưng chắc chắn đó không phải là một pháp sư tầm thường.
Chắc chắn họ đều được Hiệu trưởng Otonashi― Naiarlatoteph triệu tập tới.
Kazuki chợt nhận ra kế hoạch của Naiarlatoteph. Sau khi bắt giữ Kazuki và Lotte tại đây, chắc chắn hắn sẽ đổ hết trách nhiệm cho sự hỗn loạn mà Tứ Ngân Ma Pháp sư gây ra là do『Diva vô danh lập khế ước với Hayashiki Kazuki』.
Ở phía sau Einherjar, Kaguya-senpai cũng đang chờ lệnh.
“Kaguya! …Cậu phải hiểu là cái tình thế này là rất đáng nghi chứ!? Biết vậy mà cậu vẫn theo bên đó sao!?”
Hoshikaze-senpai hét lên.
“Tôi...Otouto-kun phải…”
Mặc trên người bộ Ma đạo Lễ trang, Kaguya-senpai cúi mặt buồn rầu.
“Về Hayashizaki-kun thì có thể giải quyết bằng việc chuyển cậu ấy sang Khoa Kiếm thuật nhưng, Lotte sẽ khó có thể thoát được, cậu hiểu chứ!?”
Hoshikaze-senpai cố hét to thuyết phục Kaguya-senpai. Hoshikaze-senpai vẫn lầm tưởng rằng Kazuki sẽ bị chuyển sang Khoa Kiếm thuật. Nhưng dù điều đó có xảy ra, tính mạng Lotte vẫn hoàn toàn bị đe dọa.
Ở trận đấu trước, Kaguya-senpai vẫn chiến đầu với ý chí của bản thân. Nhưng bản thân Kaguya-senpai lúc đó đã chuyển thành một thứ gì đó khó mà nhận ra được. Nếu tình hình mà cứ thế này thì tính mạng Lotte khó mà cứu nổi nữa.
Kaguya-senpai nhăn mặt vì cô bị mắc kẹt giữa hai thái cực ý thức trách nhiệm và xúc cảm bản thân.
“Đừng nghe lời chúng. Con hiểu chứ, Kaguya. Con là pháp sư mạnh nhất, nên cứ thoải mái mà chiến với kiếm sĩ mạnh nhất đi.”
Bên cạnh Kaguya-senpai, Hiệu trưởng Otonashi thầm thì tới Kaguya-senpai. Pháp lực được phát động ngay sau lời thầm thì đó.
“Hãy chấp nhận chính mình… Sanity DownVong Ngã Thần Dụ[2]!”
Ma pháp cố hữu của Naiarlatoteph sao!?
Ngay tức khắc, trong đôi mắt Kaguya-senpai―màu sắc cảm xúc biết mất hoàn toàn.
Người nhận ra hiện tượng ma thuật này chỉ có Kazuki khi cậu cường hóa khả năng cảm nhận. Nhóm Beatrix thậm chí còn không quay lại để thấy chuyện gì đang xảy ra đằng sau họ.
“Tôi là…pháp sư mạnh nhất, nên…tôi phải làm thế!”
Kaguya-senpai vô hồn nói.
Những gì trong đầu Kaguya-senpai lúc này chỉ là logic và trách nhiệm do Hiệu trưởng Otonashi cấy vào, và rồi―khát khao trong trái tim cô, chẳng có gì ngoài việc đấu với kẻ mạnh hơn.
…Ngoài đánh bại senpai ra thì chẳng có cách nào khác cả!
Trái tim Senpai đã bị phong ấn từ trước bởi tên tà thần đó trước khi cô ấy gặp mình.
Mình phải hạ được senpai, và giải phóng cô ấy khỏi tên tà thần đó!
Kazuki cẩn trọng quan sát đối thủ trong khi kêu gọi『chiến hữu』 của mình tập trung phía sau.
“…Mọi người, chúng ta chắc chắn sẽ thắng thôi! Đám Einherjar đó không đáng lo. Sau tất cả thì những người mạnh nhất từ Khoa Ma thuật và Khoa Kiếm thuật đều đã hội tụ ở phía này.”
Trước kẻ địch Einherjar hùng mạnh, Kazuki động viên những chiến hữu đang bị rẻ rúng của cậu.
“Kanae, hợp nhất với Kohaku và chặn Beatrix ở tuyến giữa. Sức mạnh vật lý và phản xạ của cô ta đã được cường hóa rồi. Người duy nhất có thể né được đòn của cô ta chỉ có thể là em với Kiếm pháp Phái Hayashizaki thôi.”
Kazuki nhìn xuống tay mình và đưa thanh Lôi Thiết cho Kanae.
“Nếu cô ta phòng thủ bằng thanh kiếm sét, hãy dùng Thánh khí này.”
Xét về khả năng sử dụng kiếm thuật thuần túy, Kanae ngang ngửa Kazuki. Cô ấy có thể câu giờ lúc đối đầu với Beatrix trong khi được hỗ trợ ma thuật từ phía sau.
“Em hiểu rồi, Nii-sama.”
“Mio, em sẽ tấn công từ phía sau bằng ma pháp. …La Toàn Hoa sẽ dễ dàng bị tấm khiên đó chặn. Nhưng mà Mio thì chắc chắn biết cách ứng phó thế nào rồi.”
Chỉ cần nói có thể, Mio đã hiểu được những gì Kazuki muốn nói và gật đầu.
“…Thì đó là bản chất mà. Anh đừng coi thường hạng A.”
Việc Kanae có thể ngăn cản Beatrix hay không đều nhờ sự hỗ trợ của Mio.
Lần này Kazuki nói với Hoshikaze-senpai.
“Người mà mọi người có thể dựa vào chỉ duy nhất senpai thôi. Einherjar là những Thánh tích Pháp sư đa năng, nên họ cũng rất mạnh khi chiến đấu cận chiến, nhưng với Lôi Thần Thuấn Thân của senpai thì chị có thể đấu lại được họ.”
“Được, cứ để cho chị! Dù gì thì chị cũng vừa là tiền bối vừa là bạn em mà. Nên em có dựa vào chị mấy cũng không sao!”
Hoshikaze-senpai vui vẻ đáp lời. Sự nhanh trí của cô ấy như thể là nguồn động lực cho Kazuki vậy.
“Koyuki…Koyuki không còn đơn độc nữa. Đừng chiến đấu một mình, hãy liên kết với chiến hữu của mình và chiến đấu nhé.”
Khi cậu liếc qua vai, Koyuki tỏ ra ngoan ngoãn trước lời Kazuki.
“…Phải tin một ai đó ngoài Kazuki, đáng sợ lắm.”
Kazuki cảm thấy vui vì điều đó, nhưng cậu vội lắc đầu.
“So với việc phải cô độc, cậu sẽ còn mạnh hơn nữa nếu hợp tác với mọi người. Thật đấy. Cậu cũng không bị một ai ở đây đâm sau lưng đâu.”
Koyuki khẽ gật đầu.
“Lotte sẽ nắm vai trò tìm và diệt bằng cách sử dụng ma pháp cấp 5, nhắm vào bất cứ kẻ nào niệm chú ngữ cấp độ cao.”
“Rõ desu!”
“Còn Kazuha-senpai…xin lỗi vì đã đẩy chị vào chuyện này…”
“Hừ, đến tôi còn hiểu rõ cơ sự mà. Cậu bị mấy kẻ kia đổ oan phải không? Tôi không có ý tha thứ cho mấy kẻ trơ trẽn nhưng mà, với mấy kẻ hèn hạ đó, thì tôi còn khinh rẻ chúng hơn.”
“Kazuha-senpai không được đánh cận chiến, xin hãy hỗ trợ cho những chiến hữu gặp nguy nan từ phía sau.”
“Cậuu…Tôi không có ý chấp nhận việc bị kẻ như cậu chỉ đạo nhưng mà…Nhưng mà tôi sẽ tạm thừa nhận nó!!”
Trước tầm mắt cậu, Beatrix ném cho cậu một cái nhìn đầy háo hức, nhưng Kazuki lờ nó đi và nhìn thẳng về phía Kaguya-senpai.
“Tôi sẽ đấu với Kaguya-senpai.”
Với tiên phong là nhóm Einherjar hùng mạnh và pháp thuật phóng ra từ Kaguya-senpai ở phía sau, họ chẳng thể làm gì được. Vậy nên phải có người cản pháp thuật của Kaguya-senpai lại.
『Người có vẻ như đang hành xử như một vị Vua nhỉ?』
Trong đầu cậu, Leme nói.
Anh không có ý đó. …Chỉ là anh muốn tự tay giải thoát cho Kaguya-senpai thôi!
Kazuki hạ quyết tâm, cậu đối đầu với kẻ địch và bước một bước. Bước chân châm ngòi cuộc chiến.
“Fufufu! Đây là để tiếp diễn cho trận đấu trước, Kazuki!! …Ta sẽ chiến đấu anh dũng, chết trong vinh quang, mong ước được chiến đấu trên thiên đường nhiều hơn nữa! Hãy để những giọt máu thánh thần bảo vệ cho ta! BerserkHồng Hát Võ Thần Chân Nhãn[3]!!”
Chiến binh cuồng loạn Beatrix với đôi mắt đỏ nghênh đón Kazuki một cách nồng nhiệt.
“…Ta không rảnh để đùa với cô đâu! Ngăn chặn bước đi của kẻ thù, khiến người được chọn mạnh mẽ hơn…. Hỡi mỹ nhân ngư Hộ Thần, ban cho ta lưỡi kiếm di chuyển trên băng! Ngân Bàn Đại Vũ Đạo[4]!”
Trong lúc Kazuki lao vào đội hình địch, cậu kích hoạt ma pháp mà cậu có thể sử dụng nhờ mối liên kết với Koyuki.
Nền đất chiến trường bỗng chốc đóng băng. Đây là thứ ma thuật gây ảnh hưởng rất lớn tới những đối thủ thiên về chiến đấu cận chiến như Einherjar.
Beatrix trượt chân trên mặt đất phủ băng―còn Kazuki tăng tốc và trượt sang một phía nhờ đôi giày trượt băng. Beatrix nhìn phía lưng Kazuki với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Duy trì tốc độ, Kazuki tạt qua chém Kaguya-senpai.
“Cái gì chứ…đây có phải mùi vị yêu đơn phương không vậy…? Fufufu, vậy là ta cũng có vài phần trái tim người thiếu nữ đấy nhỉ.”
“Beatrix-taichou, cô hơi bị kỳ quặc đó nha!?”
Damian buông đôi câu tsukkomi tới Beatrix khi thấy cô nói những điều khó hiểu.
“…Chúng ta làm theo ý nguyện Hodur[5], ta đem thân xác này vào cuộc chiến dữ dội! Cảm xúc mãnh liệt trước ngọn lửa chiến tranh cháy trong huyết quản thanh kiếm của ta!!Stories FlameSát Lục Giả Chi Huân!”
Damian rút kiếm và phát động ma thuật. Thanh kiếm trên tay cô được bao bọc bởi ngọn lửa hung tàn.
“Thật đángggg ghét! Nung chảy hết cho ta!!”
Damian đâm thanh hỏa kiếm xuống đất. Từ đó, ngọn lửa bao quanh thanh kiếm truyền đi theo chuyển động sóng, mặt đất phủ băng bị ta chảy chỉ sau câu nói ‘ah’.
“Được lắm, Damian! Như vậy tôi có thể đuổi theo Kazuki rồi!!”
Đôi mắt Beatrix ngập tràn sự quả quyết đuổi theo sau Kazuki.
―Vào lúc đấy, bóng của một cô hắc miêu ở ngay sát Beatrix.
“Ta sẽ không để cô tới gần Nii-sama đâu! Cái kẻ bám đuôi chết tiệt!!”
Kanae hướng những đường chém của thanh tiểu thái đao vào Beatrix.
Beatrix tránh tất cả chúng với phản xạ siêu phàm.
“Fufufu…Ta đang muốn chào hỏi người nhà cậu ấy đây! Rất vui được gặp và xin hãy chiếu cố!!”
Kanae Phỏng đoán được đòn phản công của Beatrix và né được nó với chuyển động đầy nhanh nhẹn.
Sau màn chào hỏi bằng phương thức phòng thủ phản công, Kanae và Beatrix đối đầu.
Lúc này Damian chuẩn bị tới hỗ trợ. Nhưng một tia sét bay tới khiến cô phải lùi lại. Hoshikaze Hikaru đang giương cây cung sét lên và ngắm vào Damian.
“Tôi sẽ không để cô cản trở Kanae-san đâu. Chính tay tôi sẽ hạ cô.”
“Hừ! Một con nhỏ học sinh vắt mũi chưa sạch mà dám nói những lời hỗn xược thế sao! Ta sẽ phá nát cái khuôn mặt xinh đẹp kiaaaaaaaaa!”
Damian vung hỏa kiếm lao tới Hikaru.
Damian đã rời khỏi vị trí. Kanae và Beatrix đang đấu kiếm. Kanae nhẹ nhàng và linh hoạt né được đòn tấn công của Beatrix rồi cô dùng tiểu thái đao phản kích. Beatrix lại né được đòn kiếm bằng phản xạ phi thường ấy.
“Cô còn nhanh hơn cả Kazuki sao! Nhưng ta sẽ còn tăng tốc hơn nữa đấy!? Hỡi Hộ thần của người lính, gấp đôiSức mạnh thần thánhMegin rực cháy trong ta! Thúc đẩy cuộc chiến vô tận do các vị thần tạo ra, vào trong cơ thể này! … Megingjörð!”
Ánh hào quang từ trên trời rọi xuống Beatrix, toàn thân Beatrix giờ ngập tràn sức mạnh nhiều hơn nữa. Nhanh hơn, rồi mạnh hơn nữa, cô vung kiếm lao tới Kanae.
Kanae đan chéo hai thanh đoản kiếm và chặn đòn kiếm mạnh.
“Nhị đao lưu Phái Hayashizaki, Phong Thần tức vị cố định!”
Trước khi Kanae bị áp đảo bởi sức mạnh của Beatrix, cô ấy đột ngột dùng lực đan chéo hai thanh đoản kiếm. Xoay vòng, cô làm chệch đường kiếm của Beatrix.
Beatrix mất cân bằng. Kanae xoay tròn như một con quay và chém Beatrix một nhát. Lấy lại được cân bằng cơ thể, Beatrix gượng mình lấy lại thủ thế và né đòn kiếm của Kanae. Chỉ hiềm chuyển động của cô là kỹ năng né đòn mạnh, thành ra cô để lộ nhiều sơ hở.
“Ngay lúc này, Kohaku!” Kanae hét lên.
Không để lọt sơ hở của Beatrix, Kohaku lập tức lao tới.
“Thứ vũ khí của cô ta là phản xạ như thần! Hãy sử dụng Thánh khí khi chiến đấu cùng tôi!!”
Trước chỉ dẫn của Kanae, Kohaku lập tức hồi đáp.
Từ bảy Thánh khí của mình, Kohaku rút thanh kiếm thiên về cận chiến ở bên hông ra.
“Rộ lên nào ánh hào quang, ! Bạt Đao Xuất Hồn― Nguyệt Quang Thái Đao!!”
Thuật Bạt Đao Xuất Hồn đó làm nghịch chuyển kết quả, khi thanh kiếm kia vừa được vung lên, một nhát chém đã được tung ra rồi.
Có lẽ chỉ khả năng Phỏng đoán của Phái Hayashizaki thì mới nhìn ra, nhưng không có nghĩa kỹ thuật đó có thể nhìn thấu chỉ bằng phản xạ được.
Kanae né đòn tấn công của Beatrix bằng Dịch chuyển Tức thời và bảo vệ Kohaku.
“Tôi sẽ làm đảo hướng sức mạnh của cô ta và tạo cơ hội! Hãy liệu mà chớp lấy thời cơ!”
“…Vâng! Kana-nyan-senpai!”
Nhận ra sức mạnh của cả hai, vẻ mặt Beatrix hoàn toàn biến sắc.
―Khó mà xem thường họ được. Đây đều là những bậc thầy khó mà xử được trong một sớm một chiều.
Vì lẽ đó, phép triệu hồi nhắm tới cô lúc này lại là một rắc rối không nhỏ. Tập trung vào chiến đấu với các kiếm sỹ sẽ khiến kẻ đó phải nếm mùi đau khổ, đây chính là chiến lược『 Thiên Địa Trận 』của Kị sĩ Đoàn Nhật Bản.
Beatrix đã hoàn toàn hiểu được chiến thuật đó.
Ngay khi hiểu được chiến thuật. …cô biết mình nên nhắm vào ai đầu tiên.
Beatrix rời mắt khỏi Kanae và Kohaku, thay vào đó cô nhắm tới Mio.
Hỏa pháp sư kia, chừng nào ta còn tấm khiên chắn lửa, , thì cô ta là đối thủ không đáng nói tới.
Trước hết phải hạ cô ta đã!
“Các người thấy đấy, ta không ngu tới mức chỉ biết đánh kẻ địch ở trước mắt mình đâu…Ta sẽ bỏ qua lũ khốn các người! Trước tiên là cô!”
Beatrix tránh khỏi Kanae và Kohaku rồi lao tới Mio như sao băng. Cô tức tốc né Kanae và Kohaku. Họ không thể đuổi theo Beatrix bằng tốc độ thông thường được.
Còn Mio, cô nàng đối mặt với Beatrix đầy quyết tâm.
Tôi đang đợi cô tới đấy, Mio lẩm nhẩm vậy trong miệng.
…Cô ta đang coi mình là vật cản. Cô ta thừa biết mình sẽ không thể làm gì được nếu cô ta áp sát. Cô ta chắc đang nghĩ mình chẳng thể làm được gì chừng nào cô ta còn chiếc khiên lửa đó.
Hành động của con người này, mình chẳng cần đến khả năng Phỏng đoán của Kazuki để biết cô ta định làm gì.
Chính vì thế Mio không dùng đến những chú ngữ vô dụng, cô niệm chú ngữ mạnh nhất mà mình có thể dùng và chờ thời cơ Beatrix lao tới.
“Cứ thử dùng cái khiên đó mà thủ xem nếu cô nghĩ là được…!”
Trước đối thủ hung tợn, Mio nở một nụ cười đến phát sợ.
Như Lotte nói, tôi là người có khả năng thể hiện sự nhạy bén của mình trước kẻ thù hung dữ!
Beatrix đang lao vun vút trên cung đường thẳng nối giữa Mio và Beatrix. Nhưng trước đó, Mio đã chuẩn bị sẵn một cái bẫy ở cái đường thẳng ấy.
Dịch chuyển oxy bằng ma thuật tâm vận, cô tập trung chủ yếu lượng oxy ở khu vực đường thẳng đó.
Trên cơ sở đó―cô khai hỏa!
“Hỡi ánh sáng thiên đàng trú ngụ bên trong chú chim miền cực lạc, đáp lại lời buộc tội của ta và hóa tro tàn trên mặt đất! Israel JudgmentÁnh sáng Phán quyết!!”
Tia nhiệt bắn thẳng vào Beatrix đang lao tới.
Đặc tính ma pháp này khác với Barrett. Tia lửa phóng ra với vận tốc ánh sáng.
Trước thứ đó, dù Beatrix có sử dụng phản xạ của mình cũng khó có thể phòng bị bằng tấm khiên được.
Điều gì vừa mới xảy ra, ngay cả đến Beatrix còn không hiểu.
Đứng ở vùng tập trung nhiều lượng oxy và có nguy cơ bắt lửa cực cao, Beatrix hoàn toàn bị bắn trúng bởi tia laser siêu nhiệt. Oxy bùng lên nhiều hơn sau vụ nổ dữ dội!
Đó chỉ là ma pháp cấp 6 cho dù sử dụng ở điều kiện cấp thiết, nhưng với khả năng ứng dụng ma thuật thông thường của Mio, thứ ma pháp đó có sức công phá có thể coi là ngang với câp 7 hoặc 8.
Vì sự ảnh hưởng dữ dội của việc ma pháp bị phá vỡ, Beatrix bị đánh bật ra xa và va vào đống đồ nát của toà nhà trường học.
Bị chôn vùi bởi đống đồ nát, Beatrix lộ rõ vẻ mặt như thể cô không dám tin đó là Mio.
Trước vẻ mặt ấy, Mio trút bỏ sự tự ti và vỗ ngực ngạo nghễ.
“Fufun. Kazu-nii đã từng nói kẻ thách thức đối thủ trước đây bằng cách cũ y hệt trận đấu trước là kẻ ngốc mà! Cô có vẻ chẳng khác gì một kẻ ngu si tứ chi phát triển ý nhỉ?”
Hoshikaze Hikaru đang quyết đấu với Damian.
“Tất cả số mệnh bao trùm bán cầu này……Gắn kết tinh tú, chế ngự thiên thời! Tinh La Thiên NgụcNgưng đọng Hoàng Đạo!”
Hikaru niệm phép, vô số vì sao bay xung quang Damian. Những ngôi sao giãn cách nhau y như chòm sao vậy, chùm ánh sáng ấy khiến Damian bất động.
Thứ ma thuật trói buộc đã từng phong ấn cả rồng thì khó có thể dùng sức người mà thoát được.
“Phiền phứcccc! Chúng ta thuộc về Hodur, phá bỏ tất cả trở ngại cho cuộc thánh chiến và ban sự Bảo hộ của Thánh thần Bắc Âu lên chúng ta!Đai chiến thắng của ba Nữ thầnNorngjörð!”
Thân thể Damian được thứ ánh sáng chói lóa bao bọc, ngay sau đó sợi dây trói của Hikaru biến mất.
Cô ta không phá bỏ sự trói buộc bằng vũ lực. Đối phương vừa niệm chú thanh lọc ma pháp.
―Nếu Hikaru không mắc bất cứ sai lầm ngớ ngẩn nào thì cậu có biết là cậu mạnh ngang tớ không đấy?
Hikaru nhớ tới vài lời Kaguya đã từng nói với cô, cô quyết định tĩnh tâm chiến đấu. Cô ấy hay mất bình tĩnh, thế nhưng nếu cô ấy chiến đấu bình tĩnh thì chắc chắn sẽ vượt qua đối thủ khó nhằn này.
Rồi tôi sẽ đưa Kaguya trở về cùng với Hayashizaki-kun!
“Lôi Thần cung!”
Hikaru bắn ma thuật triệu hồi cô ấy vừa phát động trong khi Damian cố chặn hướng cô ấy.
“GAA!”
Damian la lên, cô kinh ngạc trước sự ảnh hưởng của ma thuật bị phá vỡ.
“Con khốn! …Phước lành của sự bất tử vuột khỏi bàn tay này hỡi cây tầm gửi đại họa, hận thù và hiểu lầm đều từ lông và đuôi, đem tới cái chết cho đứa con của thánh thần! Cây cung tầm gửiMistilteinn!”
Cung và tên vừa được tạo ra trên tay Damian, nhanh chóng phóng tiễn.
Mistilteinn―cây cung và tiễn đã đâm chết Baldur – đứa con của thần – trong Thần thoại Bắc Âu.
Diva mà Damian dành trọn đức tin là vị thần mù, Hodur. Trong Thần thoại Bắc Âu, ông ta là Diva sở hữu cung tên và ma kiếm làm từ cây tầm gửi và sẽ chiến một cuộc chiến sinh tử với Baldur.
“Phong tụ Kết giới!”
Hikaru niệm phong chú phòng thủ. Thế nhưng Mistilteinnmũi tên của Damian xuyên qua và đâm vào Hikaru. Ánh sáng ma pháp phòng thủ màu xanh bị phá vỡ.
Thứ như cung và tên đáng lẽ là thứ vũ khí phi hành dễ dàng bị gió cản lại. Mặc dù thuộc tính ưu là vậy, mũi tên này đâm xuyên qua ma pháp phòng thủ và bay tiếp. Có lẽ, cung tên này ẩn chưa khả năng khiến mọi ma pháp phòng thủ trở nên vô dụng. Cũng giống như trong thần thoại nó khiến Baldur phải chết.
Hikaru nghĩ rằng đấu cận chiến với cô ta là một kế hoạch tốt và cô ấy bước lên một bước.
Cùng lúc Damian cũng chọn phương thức cận chiến.
“Lôi Thần Thuấn thân!”
“Sát Lục Giả Chi Huân!”
Hikaru và Damian cùng lúc phát động ma thuật dùng trong cận chiến.
Cơ thể Hikaru được tăng tốc. Thanh kiếm của Damian được bao phủ bởi ngọn lửa mãnh liệt.
Sử dụng kiếm pháp siêu tốc học được từ Kazuki, Hikaru chém Damian mà không để cô ta phòng thủ hay tránh được đòn.
Damian vung thanh kiếm Tây được bao bọc bởi ngọn lửa dữ tợn. Hikaru né được nhờ khả năng linh hoạt, nhưng cô ấy không thể né liên tục được và chịu lượng lớn sát thương từ đòn đánh đó.
Đòn tấn công và phòng thủ của Hikaru chỉ gây sát thương nhỏ và Damian thì gây sát thương lớn trong một lần bắn, có thể thấy là họ ngang nhau.
Hikaru nghĩ―cô ta rất tự tin vào sự tập trung trong các câu thần chú. Có vẻ đối phương không thể niệm phép khi đang đấu được. Mình sẽ sử dụng ma pháp cấp cao trong lúc tung ra các đòn chém và quyết định thắng bại của cuộc đấu này ngay!
Damian nghĩ―con khốn, nó nghĩ nó ngang mình chắc? Cứ vung kiếm như một con ngu thế, trong khi bên này đã niệm ma pháp cấp cao từ lúc giao đấu rồi, ta sẽ cho cô biết rằng mình ở đâu!
Và giữa cuộc đấu cận chiến, cả hai đều cùng lúc phát động ma thuật.
“Tiếng gầm từ ngọn lửa của một Vị Thần trong cơn thịnh nộ! Những tiếng rền vang ngút trời quy tụ vào tay ta, mang đến đây cây búa phá tan thế giới! Tiêu hủy thế giới này!YagrushThiên Cổ Bách Lôi Chùy!!”
“Thanh gươm trong tay ta biến phước lành thành lời nguyền thù hận! Cầu nguyện cho sự sớm tái sinh, bàn tay này kết liễu đứa con trai máu mủ của vi thần bất diệt! Tuyệt Diệt Thần KiếmMistilteinn II!”
Chú ngữ của cả hai đều là thần chú kiến tạo Thánh khí.
Cả hai đều tròn mắt kinh ngạc. Và cả hai đều cùng nghĩ tới một điều―đồng thời tấn công thì sẽ không ổn! Nếu mình bị thứ ma pháp đó đánh trúng, mình sẽ phải hối tiếc!
Vũ khí đụng độ vũ khí, cuộc chiến này vô tình trở thành cuộc đọ sức.
Cả hai vũ khí đụng nhau như thể họ đều đang cố cầm hòa.
Thứ Hikaru nắm trong tay là cây búa sấm sét mà vị thần tối cao của Phoenicia cổ đại, Baal đã cầm nó trên tay trái. Cái tên Baal tượng trưng cho tiếng sấm, thứ vũ khí này có thể coi là biểu thị cho từ Baal.
Thứ Damian cầm trên tay là cây ma kiếm có thể sát thần ngay tức thì. Mistilteinn kết thúc cuộc đời Baldur như được kể là bộ cung tên và cũng đồng thời là cây kiếm ma thuật bị nguyền rủa.
Tia sét khổng lồ hội tụ vào cây búa khổng lồ của Hikaru, thanh kiếm lớn của Damian được những làn khói đen bao bọc trông như những đám mây đen tuyền, thèm thuồng nuốt lấy tia sét và làm tan biến nó.
Sấm chớp và lời nguyền đang đụng độ nhau―cây búa và thanh kiếm như cố rút toàn bộ sức lực và cùng biến mất.
…Bất phân thắng bại!
Cả hai đều cùng kéo dãn khoảng cách, họ cùng thu về thứ vũ khí ban đầu.
“Mạnh thật đấy! Không hổ danh là Einherjar!”
“Đồ khốn nạn, cô định làm cái của khỉ gì vậy khi mà vừa khen ta với cái đầy kiêu ngạo kia rồi lại còn khinh thường ta nữa! Nghĩ rằng cô ngang cơ với ta sao!? Khốn kiếpScheiße! Định giễu cợt ta àScheiße! Ta sẽ băm vằm cô raScheiße!”
Họ hòa nhau nhưng cuộc so đo thắng thua không dừng lại thì cũng chẳng sao. Nhiệm vụ của cô là đợi Hayashizaki-kun giải thoát cho Kaguya. …Chỉ với ý nghĩ như thế, Hikaru hoàn toàn áp đảo Damian.
Beatrix và Damian đều dễ dàng bị khống chế.
Vấn đề còn lại cần phải giải quyết là Einherjar tên Eleonora.
“Cất cánh bay cao, liếc mắt khinh thường, xâm phạm thế giới bằng ngọn lửa hung tàn―sáng tỏ quyền thế những vị thần tại đây, như một hiện thân tiến sâu vào nền văn minh! Deep StrikerThâm Lược Binh Trang!!”
Lotte phát động ma pháp cấp 5 của Prometheus.
Vũ trang từ phép triệu hồi này bao phủ toàn bộ từ vai tới lưng Lotte, một hệ thống phản lực lớn đa chức năng. Nó được lắp thêm thùng chứa vũ trang và hệ thống dò tìm kẻ địch.
Hệ thống phản lực phun lửa ra, Lotte bay vọt lên tầng không.
Nhiệm vụ tìm và diệt―vai trò đặc biệt mà cô ấy nhận từ Kazuki không phải là tiên phong hay quân hậu, Lotte nghĩ mà tự hào.
Lotte trang bị hệ thống dò tìm kẻ địch trên đầu. Qua kính bảo hộ, dòng pháp lực xoáy quanh chiến trường lộ rõ và hiển thị.
Vai trò của cô là theo dõi xem kẻ địch nào có ý sử dụng ma pháp cấp cao như là Mjollnir và làm lũng đoạn nó.
Sử dụng hệ thống dò tìm địch cho phép cô theo dõi nguồn pháp lực, tình trạng kẻ địch ở trên không, và lựa chọn đối tượng đang tập trung lượng lớn pháp lực để công kích. Đó là điều mà Kazuki trông cậy ở cô, [Nhiệm vụ Tìm và Diệt].
Lotte quan sát chiến trường từ trên không.
Beatrix đang trong tình trạng không thể sản sinh ra lượng pháp lực lớn nhờ công lao của Kanae và Mio.
Damian tụ vào một lượng lớn pháp lực, nhưng Hoshikaze-senpai cũng sản sinh ra một lượng pháp lực ngang ngửa đối phương, đó là một trận cân tài cân sức. Họ không phải mục tiêu.
Lotte để tâm đến Einherhar còn lại, Eleonora.
―Dưới mặt đất Koyuki đang giao chiến với Eleonora.
“Chúng ta thuộc về Ægir, hãy cho ta mượn nỗi sợ vô hình ẩn sâu dưới đáy đại dương! Những cơn sóng thần chà đạp lên những con người nhỏ bé, tới với ta…. Ngọn sóng phản chiếu ánh sáng của bầu trờiHiminglæva!”
“Mặt nước rung chuyển trước giọng ca của ta, điều khiển và hội tụ những cơn sóng nhỏ thành một cơn sóng thần! Từ phương trời này tiến tới phương xa…Biển Cả Thét GàoĐại Hải Khiếu!”
Diva mà Eleonora dành trọn đức tin là thần biển cả của Thần thoại Bắc Âu, Ægir[6].
Koyuki cũng tận dụng sức mạnh biển cả.
Cả Eleonora và Koyuki đều triệu hồi hai dòng biển khổng lồ. Cả hai điều khiển dòng biển và những con sóng thần đụng độ liên hồi. Sóng thần nối tiếp sóng thần kịch liệt va vào nhau.
Ngay lúc ấy Koyuki niệm chú.
“Phong Tuyết!”
“Thiên không Bạt đao Liên hoa pháo!!”
Không chỉ có Koyuki, cùng với cô, Kazuha cũng tạo ra một trận mưa Thánh khí.
“Sóng TrànHefring!” [7]
Khi Eleonora ra lệnh, dòng biển mà Eleonora triệu hồi được điều khiển theo ý nguyện của cô, trở thành một bức tường khổng lồ. Nó cản lại cơn gió buốt lạnh của Koyuki, chính vì vậy dù mặt ngoài nước biển bị đóng băng nhưng không thể chạm tới Eleonora.
Thánh khí mà Kazuha triệu hồi cũng bị dòng nước đó cuốn chặt lại và hóa giải.
“Sóng GiươngUnnr!”
Khi Eleonora ra hiệu lệnh, khối nước vỡ ra thành mảnh và hóa thành thủy đạn lao tới Koyuki.
“Kháng cự ở độ không tuyệt đối, hóa thành bộ giáp mạnh mẽ và hộ thân cho ta! Đông Kết Giới!”
Koyuki lập tức đóng băng những viên đạn bằng ma pháp phòng ngữ, khiến chúng vô dụng.
“…Unnr!”
Eleonora vẫn không ngừng tung đòn tấn công. Những viên đạn lại tiếp tục được phóng ra.
Koyuki lại không thể kịp thời sử dụng ma pháp phòng ngự vào lúc đó. Khi ấy, những bóng ma kiếm sĩ Kazuha triệu hồi che chắn cho Koyuki và đều tiêu biến. …Cô ấy được chiến hữu cứu giúp!
Koyuki hoàn toàn nhận thấy khả năng điều khiển dòng biển tuyệt vời của đối thủ.
Thế nhưng, Kazuki đã bảo cô đừng chiến đấu đơn độc. Không cần phải che dấu cảm xúc bị đánh bại. Sẽ không sai cả nếu như hợp tác với vị senpai từ Khoa Kiếm thuật tên Kazuha này để hạ gục kẻ địch.
Trong lúc được dòng biển có khả năng công thủ tức thời bảo vệ, Eleonora bắt đầu niệm chú ngữ cấp cao.
“Khi bức tường biển của đối phương bị trúng đòn thì nó sẽ vỡ dần ra, chúng ta sẽ phá hủy được chúng! Tăng tốc tấn công thôi!”
Koyuki vai kề vai Kazuha và hét lên.
“Không cần phải nói thì tôi cũng biết rồi!”
Rồi Kazuha cũng tạo ra vô vàn Thánh khí và đâm chúng xuống. Thế nhưng cả hai người họ đều không thể phá bức tường biển cả của Eleonora. Nếu cứ tiếp tục thì cô ta sẽ hoàn thành ma pháp cấp cao mất.
― Lotte đang bay trên cao bỗng quyết định mục tiêu cần tấn công vào lúc ấy.
“Blitzkrieg!”
Sử dụng ma pháp cấp 4 của Prometheus, Lotte trang bị cây thương trên tay.
Để có thể hỗ trợ lâu dài trên chiến trường, thùng chứa vũ khí của hệ thống được mở ra, một cánh tay máy được gắn cố định vào tay trái Lotte.
Chắc cây thương trong tay, hệ thống phản lực phun lửa hết tốc lực. Lotte lao xuống trong khi cơ thể cô đang nhận một lượng gia tốc cực mạnh. Vượt qua cả tốc độ máy móc, ma pháp phòng ngự của Lotte kháng lại sức cản không khí. Không để ý đến tiểu tiết, cô ấy như hóa thân thành thiên thạch khổng lồ.
“Prometheus… Chiến dịch Chớp nhoángBlitzkrieg!”
Eleonora nhận ra và ngước lên bầu trời. Và khi thấy vô số vũ khí trước mắt, cô ta chỉ còn biết há hốc mồm.
Nhắm tới một phần bức tường biển mà ma pháp của Koyuki và Kazuha bị bào mòn đến mỏng hơn, cây thương của Lotte đâm xuyên nó. Trong lúc sức nóng của điện làm bốc hơi nước, siêu gia tốc khổng lồ phá vỡ bức tường biển chỉ bằng một đòn. Dù xuyên thủng mọi thứ, sự tiến công của Lotte không hề bị hao hụt. Cây thương dữ tợn đâm bay Eleonora tới tòa nhà đổ nát cách đó hàng tá mét.
“Hoàn thành nhiệm vụ desu!”
Eleonora va vào đống đổ nát, khi cảm nhận được thần chú mà Eleonora đang phát động bị phá vỡ, cô nàng du kích Lotte vui vẻ kêu lên và lại bay lên trời.
“Kaguya-senpai, xin hãy lấy lại sự tỉnh tão!”
“Tỉnh táo à? Tôi đang rất tỉnh đấy.”
Trước lời kêu gọi của Kazuki, cái giọng đều đều như nhựa ấy lại phát ra.
…Không ổn rồi. Hiệu trưởng Otonashi cũng như thế này, tâm trí con người mà Naiarlatoteph đảo lộn bằng ma pháp của hắn không hề có bất cứ ý niệm nào về ý thức bản thân cả.
Kaguya-senpai mà cậu từng thương nhớ giờ hoàn toàn lạnh nhạt như một con người hoàn toàn khác biệt.
Kazuki hạ quyết tâm chiến đấu, sẵn cây katana và lao tới.
Tình hình lúc này đều ổn thỏa dù cậu có bỏ qua Nairlatoteph. Trước đội Einherjar Đức, hắn vẫn chưa dám bộc lộ bản chất của mình.
Các Einherjar đều bị những chiến hữu của cậu hạ gục.
Không ai cản trở cậu, cậu có thể một mình đối mặt với Kaguya-senpai.
“Bóng đêm tĩnh lặng và bất khả xâm phạm, Hóa thân, tà ngư bơi trong dòng ảo vọng! Cội nguồn của ác mộng, chu kỳ thực thể hóa, mang tới nó nỗi sợ hãi và nuốt chửng nó ……Ảo ảnh Hắc ám!”
Kaguya-senpai triệu hồi Ảo ảnh Hắc ám.
Cái bóng dưới chân Kazuki chuyển sang màu tím của dòng pháp lực và chuyển sang dạng lập thể như đang cố ngoi lên. Nó là cái bóng quái thú có bộ nhá to như cá mập, nó mở to miệng và lao tới cắn Kazuki.
Nhưng con quái vật bóng đêm này được tạo ra từ pháp lực. Kazuki có khả năng Phỏng đoán chuyển động của nó.
Thoát khỏi sự tấn công của con quái thú, cậu áp sát Kaguya-senpai!
“Nguyền rủa ngươi dù cho thân xác này bị giày xéo....cùng chịu đau đớn với ngươi là thú vui của ta. Hãy khóc lóc kêu gào trong tấm gương phản chiếu! Hắc Huyền Sát Thân!”
Kaguya-senpai được bao bọc bởi màn sương đen kịt. Nếu màn sương này chịu đòn tấn công,『sự đau đớn』sẽ hoàn toàn phản lại người tấn công nếu đòn tấn công ấy gây sát thương lên xác thịt.
Kazuki không do dự mà xuất kiếm Iai.
‘ZUBAA’ Đòn chém cắt đứt pháp lực của Kaguya-senpai. [Hắc Huyền Sát Thân] không có tính chất phòng bị hiệu quả. Nhưng với Kazuki, cậu vừa hạ thanh kiếm xuống, cơn đau ảo ảnh hiện diện ngay ở cậu.
Kazuki đang chịu cơn đau ảo giác từ chính đường kiếm Iai mà cậu chém từ bụng chéo lên đến ngực.
Cơn đau dữ dội từ thanh kiếm thép đâm thẳng vào trong nội tạng cậu. Cứ như thể toàn bộ bên trong cậu đang bốc cháy.
Kazuki lập tức ngăn cảm giác đau đớn thông qua Xuất thần mà cậu học từ Lotte. Cơn đau dịu đi như thể được lụa quấn quanh, giảm xuống tới mức cậu có thể chịu được.
Mình không thể nào đầu hàng cơn đau này được…!
Kazuki không quan tâm tới cái đau nữa và chém đường thứ hai. Nhát kiếm chéo từ vai Kaguya-senpai cắt vụn pháp lực của cô. Kazuki chịu thêm nhiều cơn đau ảo ảnh nhưng cơn đau ấy chỉ ở mức độ cậu có thể chịu đựng được. Phải chịu đựng!
“Lời thì thầm từ tên tử thần nôn nóng đợi chờ khách viếng thăm, vang lên rộng khắp và sâu thẳm, để giấc mộng nhuốm đẫm màu thống khổ! Để những âm thanh tàn ác quỷ quyệt vang vọng khắp cõi này! Nhân đôi sự đau đớnĐớn đau Tột cùng!!”
Niệm chú thần tốc, Kaguya-senpai niệm phép tăng gấp đôi cảm giác đau đớn.
Một sự kết hợp tàn độc mà Kaguya-senpai và Asmodeus luôn tự hào.
“UOOOOOOOOOOOOOOOO!!”
Kazuki hét lên. Chịu đựng nó. Nhờ có Lotte cậu vẫn còn ý thức được.
Ở trận đấu trước cơn đau dữ dội đã được nhân đôi. Nhưng lần này cái được nhân lên chỉ là sự tiêu giảm cơn đau đến độ cậu có thể chịu được. Miễn cưỡng, cầu gò mình miễn cưỡng chịu đựng.
“Ham muốn lẩn sâu trong trái tim biển cả, vượt qua mọi tội lỗi và dang rộng vòng tay! Hiện thân của sự xâm phạm, cuộn lấy những ham muốn ấy! Hắc xúc tuXúc tu Tham vọng!”
Lần này những cái xúc tu được tạo ra và nhô lên dưới cái bóng của Kazuki. Bắt lấy đối phương đang chịu đau đớn rồi sau khi khóa chuyển động người đó lại cô sẽ sử dụng thần chú cấp cao. Đó là chiến thuật thông dụng của Kaguya-senpai.
Nhưng giờ tôi có thể chịu được những cơn đau đó! Với ý chí quật cường, Kazuki Phỏng đoán thời điểm những chiếc xúc tu được tạo ra, né chúng, và cắt đứt chúng.
Ngay tức thì Ảo ảnh Hắc ám tới công kích cậu. Vừa phải chịu đựng cơn đau, Kazuki cũng phải đương đầu với con quỷ bóng đêm. Đòn tấn công của thứ này là…tấn công vật lý!
“Quang Thiết Giáp Lưu Động!”
Kazuki chặn nhát cắn của con quái vật bằng bộ giáp nặng nề. Hầu như các phần của bộ giáp bị vỡ ra chỉ sau một đòn, nhưng Kazuki gần như không bị ảnh hưởng.
“La Toàn Hoa!”
Hỏa đạn đâm xuyên qua con quái thú, con quái thú bi tiêu diệt sau khi nhận thêm vô vàn nhát chém nữa.
Tận dụng cơ hội, Kaguya-senpai niệm chú ngữ.
Phán đoán quy mô của ma pháp―ma pháp tấn công diện rộng. Loại ma pháp của Asmodeus mà cậu chưa từng thấy. Có lẽ nó khoảng vào cấp độ 4 hoặc 5. Thuộc tính của nó là…làm đông cứng!
Dù có tấn công bằng kiếm ngay tức thì, cậu không thể kịp làm gián đoạn thời gian niệm chú của Kaguya-senpai được!
Vậy nên cậu sử dụng ma pháp phòng ngự! …Sử dụng loại phép thuật có ưu điểm là kháng lại thuộc tính làm đông cứng!
“Bông hoa máu nảy nở xé rách làn da, vĩnh viễn la hét inh ỏi…nhấn chìm kẻ phản bội, đánh thức địa ngục nơi đây! CocytusĐại Hồng Liên Băng Kết Địa Ngục!”
“Đông Kết Giới!”
Không gian bao quanh Kazuki và Kaguya-senpai được bao phủ bởi những làn hơi trắng tinh lạnh ngắt. Nếu hơi lạnh này chạm vào da người, chỗ da đó lập tức bị xé toạc ra do cái giá lạnh, khiến hoa đỏ đơm vô số bông ở trong không gian trắng tinh này[8].
Tuy vậy toàn thân Kazuki đã được Hộ Thần Mỹ nhân ngư bao phủ trước thuộc tính lạnh.
Quả thực nó khó mà phòng bị trước đòn tấn công ma pháp của Kaguya-senpai, Đông Kết Giới sớm bị vỡ ra, nhưng Kazuki đã giảm đáng kể lượng sát thương từ cái giá rét.
“…Dùng loại ma pháp diện rộng không có đường thoát này là cách duy nhất để đối phó với Otouto-kun và Kana-chan thôi.”
Phái Hayashizaki có thể Phỏng đoán mọi loại ma pháp tấn công và tránh được chúng. Thế nhưng loại ma pháp tấn công diện rộng phong tỏa mọi đường lui lại là thiên địch của Phái Hayashizaki.
Thế nhưng Kazuki hiện giờ không chỉ là một kiếm sĩ. Cậu là Ma pháp Kiếm sĩ.
“Không chỉ có mỗi kiếm mà đến ma pháp cũng có thể Phỏng đoán, rồi chọn lựa loại ma pháp có thuộc tính ưu việt. Tôi hiểu rồi, vậy đó là Ma pháp Kiếm sĩ, khả năng mới của Hayashizaki Kazuki …”
Kaguya-senpai thầm thì thán phục. Đó là thứ hiếm có khó tìm nhờ sự hiện diện từ khả năng Phỏng đoán của Phái Hayashizaki và Ma pháp toàn năng của Đế Vương thống lĩnh 72 Trụ cộtBasilleus Goetia.
“Ma pháp tấn công của Senpai đã hoàn toàn bị chặn đứng rồi!”
Kazuki vung cây katana tuyên bố. Thế nhưng cả Kazuki cũng không thể sử dụng ma pháp tấn công mạnh được, vì bao quanh thân thể đối phương vẫn là Hắc Huyền Sát Thân.
Nếu cứ dùng katana thì cậu chỉ có thể cắt nhỏ giọt pháp lực của Kaguya-senpai.
Và rồi Kaguya-senpai tiếp tục niệm chú mà không chút lo ngại về phần ma pháp bị vỡ ra.
“Ngũ vì tinh tú soi sáng vòng xoáy sinh tử, quay đều, quay đều trước khát vọng tước đoạt của thần chết, hóa thân hình nhân đất sét lặng im trong nỗi thống khổ! …Vòng xoáy địa ngục cận kềVòng xoáy tử thần!!”
Triệu hồi lưỡi hái cướp đi năm giác quan của người, Kaguya-senpai nhắm vào thời điểm cả hai cùng lúc lao vào khi cô vung cây lưỡi hái. Kazuki né được với khoảng cách siêu nhỏ, chỉ thanh katana của cậu mới được tấn công senpai.
Vừa phải chịu đựng cơn đau ảo ảnh kinh hoàng, phải né cây lưỡi hái mà cậu chắc chắn phải không để bị nó đánh trúng quả là một việc khó nhằn. Sức mạnh tinh thần của cậu hao hụt không ngừng.
“Ảo ảnh Hắc ám!”
Ngay cả những lúc giao tranh như vậy Kaguya-senpai lại triệu hồi Ảo ảnh Hắc ám. Không chỉ cây lưỡi hái, Kazuki còn phải cố tránh bị con quái thú bóng đêm này tấn công.
“Tâm trí ta đầy lời nguyền hiểm độc, mang đến sự khổ đau......Đừng hổ thẹn vì những suy nghĩ độc địa! Chịu đựng đau đớnHoa Tàn Phục Hận!”
Một viên đạn nguyền rủa lao tới Kazuki!
Cả viên đạn này nữa, nếu cậu không tránh nó thì cơn đau sẽ tăng lên gấp đôi bởi Đớn Đau Tột Cùng!
Cậu vừa phải chịu cơn đau ảo ảnh, rồi né…né…né! Né tất cả chỉ với khoảng cách chừng một đốt ngón tay.
Cậu chưa từng đấu với Thánh tích Pháp sư nào mạnh như Kaguya-senpai trong trận một đấu một như này. Cả đòn tấn công của cây lưỡi hái, rồi con quái thú chờ thời cơ, nếu chỉ cần bị đánh trúng một đòn cậu sẽ chịu vết thương chí mạng.
Phía trên miếng băng mỏng nơi mà không một chút sai lầm nào được phép xảy ra, Kazuki tiếp tục khiêu vũ.
Dù cậu không hạ được Kaguya-senpai, thì cuộc chiến này khó lòng mà thắng được!
“Vô ích thôi. Đòn tất công của Senpai …tất cả đều bị chặn rồi.”
Điều tương trợ Kazuki cố gắng né đòn bằng tất cả sự tập trung duy chỉ một sự quyết tâm.
Đó là một niềm tin bất diệt.
“Tất cả đều đã bị chặn?”
Cầm chắc lưỡi hái, Kaguya-senpai nói đầy vô hồn.
“…Dù tôi có Guernica?”
Ma pháp cấp 9 của Asmodeus, Guernica. Nếu đối thủ không ở hạng có thể thực thể hóa Diva thì đối thủ bị thù hằn sẽ chết ngay tức thì, một ngọn lửa địa ngục.
Ma thuật mạnh nhất khiến senpai trở nên mạnh nhất. Thứ ma thuật đại diện cho senpai. Phải, chừng nào đối phương không thể đấu nổi với thứ ma thuật đó, dù đối thủ có sử dụng bao nhiêu biện pháp đối phó những dạng ma pháp khác của cô ấy thì cũng khó lòng mà thắng nổi Kaguya-senpai. Tuy vậy―
“Guernica của Senpai cũng không lại nổi em đâu.”
“Tại sao?”
“Em thích senpai, và senpai cũng thích em mà. Cơn đau ảo rất đáng sợ. Cái lưỡi hái đánh cắp giác quan ấy cũng rất đáng sợ. Cả Ảo ảnh Hắc ám nữa. Nhưng từ đầu em đã không sợ chút gì ngọn lửa hận thù ấy rồi.”
『So với hồi người không dám tin vào mức độ tình cảm của Amasaki Mio, có vẻ người đã trưởng thành hơn rồi. 』
Leme sử dụng tâm thức để nói trong đầu cậu.
Kazuki nhớ tới thời khắc Mio chết trong vòng tay cậu. Không tin vào cảm xúc người khác và ví thế cậu đã làm tổn thương người quan trọng của mình, cậu không muốn làm như thế.
“…Tôi tự hỏi có phải cậu đang buông những lời lẽ quá kiêu ngạo không.”
Kaguya-senpai lạnh lùng nói với Kazuki khi mà cảm xúc của cô đã bị ma pháp của Naiarlatoteph phong ấn.
“Otouto-kun bảo tôi không thể sử dụng Guernica sao? Tôi không dễ mến đến thế đâu?”
“Sai rồi, senpai là một người tốt.”
Kể từ giây phút này đây không phải là trận chiến giữa tôi và Kaguya-senpai.
Đây là trận chiến với tâm trí Naiarlatoteph đang điều khiển bên trong và sức mạnh mối liên kết giữa tôi và senpai.
“Tôi…phải hạ được cậu. Chẳng có cách nào khác để hạ cậu ngoài cách tốt nhất này cả. …Tôi không hề do dự.”
Senpai chuẩn bị niệm một câu thần chú dài.
“Vậy thì em sẽ…chấp nhận mọi thứ từ Kaguya-senpai ngay cả con người chị bây giờ.”
Kazuki thu katana lại, cậu chờ ma thuật của Kaguya-senpai trong một thế chán nản.
Thời gian như thể vừa trôi thật nhanh vừa là vĩnh cửu. Cậu có thể nghe thấy tiếng đụng độ giữa Beatrix và Mio và cả những người khác, nhưng dù tất cả đã thoát ra khỏi sự ý thức của cậu, Kazuki và Kaguya-senpai vẫn cứ lặng im.
Thâm tâm Kazuki nhớ về những ký ức với Kaguya-senpai. Kaguya-senpai là người đã nồng nhiệt đón chào cậu khi cậu là kẻ luôn bị xa lánh bởi Khoa Ma thuật. Hương nước hoa ngọt ngào vô tình kích động cậu khi đột ngột được ôm. Kaguya-senpai là người luôn thấy xấu hổ vì bộ Ma trang của mình. Dụ dỗ Kazuki vì tác động phụ của Asmodeus và khóc lóc vì bối rối và xấu hổ, đó là senpai cậu quen.
Mình…thực sự thích Kaguya-senpai!
Khoảnh khắc hai người đối mặt, ma thuật đã được phát động.
“Yêu hình của ngươi ngập tràn những ham muốn tà ác! Hóa thân, những thảm họa sinh ra từ ảo mộng, hãy để những ham muốn đó……ngập tràn nhân gian. Guernica!”
…Chẳng phải lo nghĩ gì cả! Kazuki chờ đợi sự kết tội.
Đằng sau Kaguya-senpai, Asmodues nổi lềnh bềnh.
“Không ổn rồiii, Kaguya.”
“…Eh?”
“Không có thứ cảm xúc kia trong cô đâu, cô biết chứ?”
Để lại những lời đó trước một Kaguya-senpai đang sững sờ, Asmodeus biến mất.
Và rồi chẳng có điều gì xảy ra cả.
Vẻ mặt vô cảm xen lẫn kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt Kaguya-senpai.
“Làm sao lại…tại sao chứ…”
Vừa lẩm nhẩm, một vết rạn hiện ra trên khuôn mặt vô cảm đó.『Cảm xúc』đang ăn mòn chiếc mặt nạ của Kaguya-senpai. Cứ như thể cô ấy được giải phóng khỏi sự thôi miên.
“Tại sao, tôi không thể chiến đấu như vậy…?”
Kaguya-senpai lẩm nhẩm như thể cô ấy không dám tin đó là sự thật.
Cú sốc mãi đến túc này mới thực sự xuất hiện. Cho tới phút này, hẳn senpai đã hiểu được tình hình mà cô hoàn toàn không hay biết.
“Tại sao tôi lại…đụng độ với Otouto-kun?”
Ngọn lửa địa ngục bùng lên với nhiên liệu là sự thù ghét của Kaguya-senpai. Nếu như Kaguya-senpai dù chỉ có một chút cảm giác thù hằn, thì cũng giống như hồi mạng sống của Kaya suýt chút nữa bị lấy đi lúc trước, điều mà đến sự thương xót hay khống chế cũng không thể làm gì được.
Nhưng ngược lại nếu cô ấy không tìm thấy được sự thù ghét nào sau khi trái tim cô đã lục tìm ở khắp mọi khía cạnh, ngọn lửa địa ngục sẽ không phóng ra. Điều này cũng giống như lửa không thể cháy nếu thiếu Oxy.
Nó hoàn toàn vô lý ngay từ đầu, Kazuki nghĩ. Kaguya-senpai hiện tại bị ma thuật phong ấn hoàn toàn cảm xúc và chỉ hướng đến ý thức trách nhiệm, thì sao cô ấy có thể sử dụng loại ma pháp tấn công sử dụng nhiên liệu từ cảm xúc được?
Phản ứng ngược xảy ra do thực hiện một việc vô lý khiến việc đó hoàn toàn thất bại và thức tỉnh Kaguya-senpai từ việc bị thôi miên quay trở lại thực tế.
Còn Kaguya-senpai hoàn toàn chiến đấu trong khi không có chút thù địch nào, nhận diện được điều đó, cô mở mắt.
Thần sắc quay lại trên hai đồng tử của Kaguya-senpai.
“Dù tôi không hề muốn làm như vậy…tại sao chứ…”
The fake sense of duty was peeled off, what was laid bare were intense regret and feeling of guilt.
Thứ cảm xúc nguyên bản của Kaguya-senpai tốt bụng đồng loạt trào dâng.
“Dù tôi không hề muốn làm điều đó …tại sao tôi lại không chút nhân nhượng mà làm vậy chứ, tôi chẳng có lý do nào để làm thế cả…vậy thì tại sao…Tại sao!?”
Bối rối và buồn bã, Kaguya-senpai dường như cố hét lên.
Thấy Kaguya-senpai không hề có ý muốn chiến đấu nữa, Kazuki tiếp cận senpai. Kaguya-senpai hoảng sợ và nhìn chằm chằm vào Kazuki.
“O, Otouto-kun…chị…đã làm một điều tồi tệ…”
Giọng Senpai cứ run lên đáng thương.
“Senpai, chẳng phải em vừa nói đó sao? Em rất thích senpai. Em sẽ không ghét gì senpai chỉ vì những chuyện này đâu, nên cứ vui lên và đừng khóc nữa nhé?”
Kazuki động viên Kaguya-senpai ngừng khóc, nhưng nước mắt cứ không ngừng tuôn từ khóe mắt senpai.
“Xin lỗi…Chị thực sự xin lỗi…!”
“Em đã bảo là không phải xin lỗi mà.”
Kaguya-senpai òa khóc, Kazuki ôm chầm lấy cô.
“Chị, không muốn…Chị không muốn làm như thế này nữa-…!”
“Senpai chỉ gặp ác mộng thôi. Nhưng mọi chuyện đã qua rồi. Cũng như lúc senpai bảo vệ một kouhai như em, từ lúc này em cũng sẽ bảo vệ senpai.”
“Nhưng, ngay cả khi, chị là Hội trưởng Hội học sinh…”
“Kể cả senpai có là Hội trưởng Hội học sinh, thì chị cũng đâu cần phải gánh vác gánh nặng đó một mình chứ.”
“Nhưng, chị vẫn là pháp sư mạnh nhất…”
“À thì, em vừa đánh bại senpai đó thôi.”
“Liệu rằng…để chị dựa vào Otouto-kun, có ổn không…?”
“Vì em rất thích senpai mà.”
Bất luận cậu có nói bao nhiêu lần, câu nói ấy ấy vẫn luôn rạo rực.
Từng từ từng chữ, Kazuki làm sáng tỏ mọi thứ trói buộc trái tim Kaguya-senpai.
Kaguya-senpai ôm lấy Kazuki. Cậu cảm nhận được hương nước hoa ngào ngạt và cảm giác mềm mại.
Kazuki nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu của senpai.
“…Tuyệt thật đấy.”
Senpai phát ra một giọng đầy say mê.
“Chị nhé…rất muôn trở thành em gái của Otouto-kun …”
Thoát ra khỏi áp lực nặng nề, không hiểu sao Kaguya-senpai lại nói những điều kì lạ đến vậy.
Một trái tim lớn bay lên, trận chiến giữa Kazuki và Kaguya-senpai kết thúc.
Phần 5
“Ê, mấy người, thế kia là thế quái nào vậyyyyyyy!?”
Damian thấy Kazuki và Kaguya-senpai ôm ấp nhau, cô ta la toáng lên.
“Đợi một chút! Đang không hiểu sao lại không có cánh hậu, thì ra là cô đã chuyển sang phe kẻ địch rồi huuh! Mấy đứa khùng các người ôm nhau là thế nào! Không phải Netokaeruđổi phe, chẳng phải đây là NTR sao!?”
Mất đi quân hậu là một chuyện khó mà đùa được, đội Einherjar hoàn toàn rơi vào cuộc chiến đầy thống khổ.
“Beatrix-taichou…ta tạm thời rút lui thôi.”
Eleonora khuyên nhủ Beatrix. Đến vẻ mặt của cô cũng đầy mệt mỏi từ sau trận chiến.
“Elii…nhưng tôi còn chưa so kiếm với Kazuki mà. Trái lại thấy tình cảnh kia còn làm tôi thấy ghen tức ấy chứ.”
“Xin đừng có cứng đầu vì chuyện tình cảm cá nhân nữa.”
Eleonora nghiêm nghị trách mắng cô nàng Beatrix còn đang tràn đầy năng lượng kia.
“Cho dù chúng ta được tạo cơ hội nhờ sự liên lạc đột ngột này, nhưng chỉ có ba người được phép hành động, tuy nhiên đối thủ không phải là những kẻ mà chúng ta có thể chiến đấu mà không cần chiến thuật được. Và cả Hội trưởng Hội học sinh nữa, đáng lẽ cô ta phải hỗ trợ chúng ta, thì giờ chẳng hiểu sao lại đi ôm ấp kẻ địch, cuối cùng mọi việc diễn ra không mấy tốt đẹp. Trong tình thế xấu nhất thì không chừng đây là cái bẫy từ lão Hiệu trưởng Otonashi kia.”
“Ú ù…? Nghe cô nói thế tôi thấy điều này cũng khá kỳ lạ đó.”
Beatrix nhăn mặt như vừa nuốt trái đắng vậy.
Ở phía kia Kanae và những người khác đều nghĩ nếu như trận chiến đã kết thúc thì những người kia nên biến đi, họ đang xem Einherjar sẽ quyết định sao. Hai người kia thì sao cũng được, nhưng Beatrix vẫn chưa hoàn toàn nghiêm túc trong khi tinh thần của Kanae và những người khác đã hoàn toàn xuống dốc sau trận chiến vừa rồi.
“Dù trong thời điểm tốt nhất, lập trường của chúng tôi vẫn không thay đổi.”
Đây không phải quê hương họ. Bị thúc đẩy bởi thực tế đó, Beatrix hét lên.
“Rồi, Einherjar rút lui đây! …Kazuki, lần tới gặp mặt chúng ta sẽ giao đấu[9] kiếm thuật nhé!!”
“Oi, đứa con gái đẹp trai ở kia! Nhớ lấy mặt ta đó!”
Damina giơ ngón giữa ra trước mặt Hoshikaze-senpai[10].
“Là một pháp sư sở hữu Diva điều khiển dòng biển, tôi xin thể hiện lòng tôn kính tới cô gái tóc bạc kia.”
Eleonora cũng ngỏ ý khen ngợi Koyuki mặc dù cô ấy đã kiệt sức.
Beatrix nâng Damian và Eleonora bằng hai tay, “HAHAHAHAHA!” và trong lúc cười phớ lớ như vậy, cái cơ thể với khả năng thể chất mạnh như vậy lao đi hết tốc lực và rút lui.
Einherjar đã rời đi trong nháy mắt.
“…Chúng ta thắng rồi sao?”
Kazuha-senpai mệt mỏi lẩm nhẩm về câu chuyện cô ấy phải chiến đấu cật lực với Eleonora.
Thế nhưng Kazuha-senpai vẫn chưa hề biết tới kẻ địch thực sự.
Không chút sơ sảy mà đắm mình vào chiến thắng, Kazuki hướng mắt tới Hiệu trưởng Otonashi―Naiarlatoteph trong khi vẫn đang ôm Kaguya-senpai.
“Naiarlatoteph. Quân binh của ngươi yếu thật đấy.”
“Ngươi nói gì cơ?”
Nhân dạng Hiệu trưởng Otonashi nhíu mày.
“Tứ Ngân Ma Pháp sư đã không có bản ngã lại cũng chẳng có chiến thuật, một khi tấn công họ chỉ tập trung vào một phía và nhân đó những người xung quanh đều có thể xử lý được họ. Kể cả đám Einherjar nhận lời đề nghị từ ngươi cũng không chiến đấu nghiêm túc. Dù ngươi có dùng phương thức nhân tạo để tạo ra một pháp sư bậc thầy, nếu họ không có mối ràng buộc mạnh mẽ trong tâm thức với những người khác thì họ chắng khác gì một đám ô hợp cả. Ngay từ đầu họ đã không phải là đối thủ với Thiên Địa Trận của bọn ta rồi.”
“…Con người có thể giải quyết mọi thứ…đó là tất cả những gì ngươi muốn nói với ta sao?”
Không cần phải giấu giếm thân phận khi Einherjar đã rời đi, thứ pháp lực đen tuyền bùng lên từ nhân dạng Hiệu trưởng Otonashi. Không thấy có gió thổi, và không khí cũng không có chút lay chuyển nào, cứ như thể thế giới này tự dưng chấn động nhẹ, Kazuki có thể cảm thấy ‘biribiri’ như kim đâm vào da.
“Tou-san…?”
Kaguya-senpai rời người ra khỏi Kazuki, cô không dám tin vào sự biến đổi đang diễn ra ngay trước mắt mình. Senpai vẫn không hề biết được bố mình đã bị Diva chiếm đoạt.
“Otonashi Tsukikurou! Cái tên này…chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế!”
Từ phía sau chỗ tòa nhà đổ nát, Ngài Chủ tịch Amasaki loạng choạng bước ra.
“…Tou-san!?”
Mio la lên khi thấy người đáng ra không nên xuất hiện ở chiến trường này.
Đến cả Naiarlatoteph mang thân xác của Hiệu trưởng Otonashi cũng phải bất ngờ khi thấy người đó xuất hiện.
Ông ta đã lén quan sát tất cả, có thể ông ta xuất hiện vì ông ta nghĩ trận chiến đã kết thúc.
Ngài Chủ tịch Amasaki là bố nuôi Mio sao…! Kazuki ngạc nhiên trước sự thật mà tới giờ cậu mới biết.
“Phép Triệu hồi mà đám ngụy pháp sư khả nghi đó sử dụng đều là của 72 Trụ Cột! Điều đó là sao hả!?”
“Hohou, vậy là ngươi thấy rồi à.”
“Thứ đó…đó là những người đã từng được phẫu thuật cấy ghép Thánh tích, phải vậy không? Cái lão già thối tha này, tôi cứ tưởng rằng ông thực hiện cấy ghép Thánh tích mà không để ai nhận ra, nhưng…đừng nói là ông thực hiện thí nghiệm trên người từ những Thánh tích ông lấy từ học sinh của mình chứ …một giáo viên vốn dĩ phải bảo vệ cho học sinh của mình mà lại…”
Chủ tịch Amasaki hét lên như thể chính ông cũng không dám tin vào giả thuyết mình đưa ra với cái nhìn trông như sự thật đã nuốt chửng toàn bộ sự minh mẫn của ông. Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ta méo xệch cực độ.
“…Ta không nghĩ rằng cuối cùng chính ông cũng có thể tìm ra sự thật. Một thành quả đáng ghi danh đấy, lão già.”
“Vù”, có thứ gì đó bay ra từ cổ tay áo trong bộ đồ của Hiệu trưởng Otonashi.
Không phải, đó không phải thứ nào đó bay ra. Mà nó đang lan ra.
Tay phải Hiệu trưởng Otonashi trở thành một cái xúc tu dài ngoằng, nó đâm thẳng vào ngực Chủ tịch Amasaki.
“Gah!?”
Chủ tịch Amasaki tròn mắt mà không hiểu chuyện gì vừa diễn ra, rồi ông ta ngã xuống.
‘shuru’, cái xúc tu đó lập tức thu lại vào ống tay áo.
“Tou-san!”
Mio lao ngay tới chỗ ngài Chủ tịch vừa ngã xuống.
“…Ngọn lửa thuần kiết của sự chuyển sinh, thiêu cháy vận mệnh bên ngoài, đơm bông tái sinh bên trong…Anti-Aging[11]Ngọn lửa Vòng đời!”
Mio đặt tay lên chỗ vết thương hở, tại đó một ánh lửa bùng lên, chỗ viết thương hở được ngọn lửa đó chạm qua bỗng từ từ khép lại và máu ngừng ứa ra.
“…Đó là ma pháp hồi phục của Phoenix à? Vậy thì, bất chấp tất cả, thay vì lão già đó, ta phải lấy mạng của tất cả các người trước.”
Thân thể Hiệu trưởng Otonashi bắt đầu méo mó vì lượng pháp lực khổng lồ.
Kazuki vẫn thẫn thờ trước những sự việc đầy biến động, nhưng cậu lập tức bình thường trở lại, kèm theo sự phẫn nộ.
“Mọi người…! Đây mới là trận cuối, chúng ta phải giết chết kẻ này!”
“Lũ người các ngươi đừng có vội đắc chí…Ta sẽ cho các người thấy thế nào là điên cuồng thực sự!”
Naiarlatoteph để lộ nguyên dạng rồi…!
Những thớ thịt căng phồng, bộ âu phục bật tung ra.
Thứ lòi ra khỏi bộ đồ là vô số những chiếc xúc tu. Cái khuôn mặt đen ngòm nhẵn nhụi ở trên, trông y hệt một con bạch tuộc với những chiếc xúc tu quây quanh, tên tà thần dị dạng hiện diện ngay trước mắt Kazuki và mọi người.
Thế nhưng hình dạng đó không tràn trề pháp lực và có nhiều uy[12]như lúc Loki thực thể.
“Kazuki…trong Thần thoại Cthulhu mà tớ biết, thể dạng được coi là tà thần không có hình dạng như kia.”
Koyuki nói trong khi cô đứng sát vào Kazuki.
“Tà thần trong Thần thoại Cthulhu là biểu tượng cho sự đáng sợ trong vũ trụ bao la, một thể tồn tại vượt qua cả ý thức con người. Người ta bảo rằng nếu như nhìn thấy nó thì con người sẽ hóa điên. So với điều đó, tên Naiarlatoteph này chỉ là『phế phẩm』. Hắn không thể hiện bản chất của Cthulhu.”
“Kẻ vừa nói trong Thần thoại Cthulhu ấy đã bị suy yếu rồi.”
Chẳng có gì dễ hiểu về sự tồn tại của Diva trên thế giới này, nhưng mà ….
Thần thoại Cthulhu thì đặc biệt.
“Phải rồi. Đó chắc là lý do vì sao hắn chỉ có thể dùng sức mạnh để thao túng đầu óc con người và lập thủ đoạn bí mật. Chắc hẳn hắn không phải là tên đối thủ đáng phải sợ khi đối đầu trực tiếp thế này. Nếu là chúng ta, thì không còn nghi ngờ gì về chiến thắng của chúng ta nữa rồi!”
Hiếm khi mới thấy Koyuki có một sự quả quyết đến thế.
“…Lũ khốn, lũ con người các ngươi còn dám chọc tức ta sao!?”
Cùng với những lời đầy kích động, những cái xúc tu của Naiarlatoteph bò lên như lũ sâu. Kazuki cắt nhỏ những cái xúc tu đang duỗi ra xông thẳng tới phía Koyuki. Đòn công kích đó chính là mở màn của cuộc chiến sống còn.
“Tiến lên nào, mọi người!”
Triển khai Thiên Địa Trận, các kiếm sĩ tiến lên trước và xuất kiếm, các Thánh tích Pháp sư bắt đầu niệm phép từ phía sau.
“Bọn khốn các người không thể sử dụng sức mạnh của Diva đâu!”
Cái đầu đen trên cái thân thể to tổ chảng của Naiarlatoteph hét lên, phát động ma pháp cố hữu của hắn.
“Psycho NoiseNhịp đập Điên loạn!”
Âm thanh giống như tiếng khắc vào mặt kính vọng lên chung quanh họ, cảm giác như não họ bị nghiền ra làm trăm ngàn mảnh.
Pháp lực đang được tụ lại khi cần thần chú đã được một nữa bỗng dưng tan thành mây khói. Họ không thể tập trung niệm chú được.
“Guh…đúng là thứ Diva phiền toán mà! Đã vậy để bổn cô nương trổ tài làm sashimi bạch tuộc!!”
Nhăn mặt vì thứ âm thanh khó chịu ấy, Kohaku vung Thánh khí lên và cắt đứt đám xúc tu. Thế nhưng tuy có nói pháp lực khổng lồ của Naiarlatoteph đã bị suy yếu, nhưng những đòn công kích bằng katana như vậy, nó chỉ nhận thương tổn đến độ mà không ai có thể biết được.
“Kazu-nii…nhanh lên, xóa sổ thứ âm thanh này đi!!”
Mio hét lên, nước mắt chảy không ngừng. Mio không tham chiến và cô đang tiếp tục hồi phục cho Chủ tịch Amasaki. Nhưng vì thứ ma thuật làm gián đoạn của Naiarlatoteph, Mio không thể duy trì ma pháp hồi phục, vết thương lại bung ra và máu chảy không ngừng.
Ông già không có chút pháp thuật nào trong người chẳng còn chút thời gian nào nữa.
“OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!”
Gầm rú khiến mặt đất rung chuyển, Naiarlatoteph phục hồi lại đám xúc tu vừa bị các kiếm sĩ cắt đứt. Rồi các kiếm sĩ bị đám xúc tu khó tránh đấy đánh ngã.
“Otouto-kun…nếu là chị, chị sẽ không để thứ âm thanh kia mê hoặc nữa. Chị không muốn thua kẻ đó nữa.”
Tới bên cạnh Kazuki, Kaguya-senpai nói.
Thế nhưng vẻ mặt cô ấy trông có vẻ gì đó khá mơ hồ, khiến Kazuki có phần do dự trong việc tin vào senpai.
“Senpai…nhưng kẻ địch là…”
“Không sao. …Chị hiểu rõ rằng đó không còn là Otou-san nữa. Chị không chiến đấu vì tinh thần trách nhiệm như kiểu『Ta phải hạ hắn bằng bất cứ giá nào』, chị chiến đấu vì tên đó『 không đáng để tha thứ』.”
Với đôi mắt tràn đầy bi thương, senpai trừng mắt trước khuôn mặt đen của Naiarlatoteph.
“Otou-san…Con, thích cái tên Kaguya mà bố đặt lắm.Như bầu trời đầy sao và ánh ban mai, Otou-san đặt tên con như vậy vì muốn con trở thành một thiếu nữ đáng yêu, phải không? Bố không phải là người cha quá tốt, nhưng…từ khi nào mà bố lại thay đổi hoàn toàn như vậy?”
Giữa làn tà âm bao phủ, Kaguya-senpai chanted her spell alone disappointingly.
Hiện thân Asmodeus hiện ra phía sau cô. Hắc y ma nữ đối diện Kaguya với đôi mắt đầy sự yêu mến.
“…Đây chẳng phải là lần đầu cô chiến đấu bằng tất cả cảm xúc thực sự sao, Kaguya đáng yêu của ta. Chắc ta phải thưởng gì đó cho cô rồi.”
“Asmodeus?”
“Đã sử dụng thuần thục cả mười ma pháp cố hữu của ta, đây là thứ ma pháp vượt xa cả chúng. Cô lúc nào cũng phàn nàn là ma pháp của ta khó dùng để tấn công, hay kiểu như là nó tạo ra ấn tượng xấu phải không? Ta sẽ cho cô thứ còn tốt hơn thế. Thông qua việc kết hợp pháp lực của ta và thể dạng của cô, chúng ta sẽ phát động Hợp thể Ma pháp. Chỉ cô mới sở hữu thứ Độc Nhất Vô Nhị này, đến cả Đế Vương-sama cũng không thể sao chép được. Qua ý nghĩ của cô, hãy tạo hình cho thứ ảo ảnh đó và đâm nó vào tên kia đi. Nào, xướng nó lên.”
Ánh sáng pháp lực xung quanh Kaguya-senpai chuyển từ màu tím sang chuyển thành màu bạc quý pháp trông nư những ánh sao.
“Ta sẽ không để ngươi làm thế đâu!”
Tiếng tà âm xé gió bao bọc xung quanh chuyển hướng thông qua ý chí Naiarlatoteph và hội tụ vào Kaguya-senpai. Chỉ có điều Kaguya-senpai hoàn toàn bình thản trước tà âm đã vài lần bị kìm hãm, mặt cô ấy trông khá khả nghi khi cậu nhìn cô nhưng giờ trông thật kiên cường với tâm hồn bên trong mạnh mẽ―.
Câu thần chú nhanh chóng được hoàn thành.
“Thứ tinh thần đen tối chứa đựng vòng luân hồi sinh tử! Hỡi thất tinh sáng rực trong đó! Hiện hữu, hỡi tiểu vũ trụ do đất trời tạo ra, cho ta thấy tương lai của con người!! … Dải Ngân HàTỏa sáng trong đêm!”
Mô hình hình học ánh sáng tỏa tròn ra theo một làn sóng xung quanh Kaguya-senpai. Không gian được phác họa đảo lộn thành không gian thay thế.
Không gian hóa thành một vùng tối đen như mực và Kaguya-senpai ở trung tâm, vô số ánh sáng lóe lên xung quanh.
“Sức mạnh của cả vũ trụ sao!?”
Ngay cả thân thể khổng lồ của Naiarlatoteph cũng lơ lửng trong không gian tối đen trống rỗng ấy. Kaguya-senpai ngự trị ở trung tâm của thế giới thay thế tỏa sáng như ánh mặt trời, tất cả trong cảnh tượng vũ trụ ấy đều nhe nanh vuốt trước Naiarlatoteph.
“Kh, không thể nào…đây là thứ sức mạnh vốn dĩ thuộc về chúng ta…!”
Thái dương phong bạo―cơn gió từ vầng hào quang trên cả một triệu độ trút xuống Naiarlatoteph và thiêu rụi hắn.
Tia vũ trụ―bức xạ năng lượng cao được hấp thụ qua không khí xối thẳng vào Naiarlatoteph và đốt cháy hắn thành cát bụi.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! NHỮNG NGÔI SAO! NHỮNG NGÔI SAO!”
Theo ý nguyện của Kaguya-senpai, một trận mưa sao băng với vô số sao băng rơi thẳng vào Naiarlatoteph. Sự hủy diệt vô độ khiến cái thân thể to lớn ấy hóa tro, những hạt bụi thì bay tứ tung trong không gian đó.
Mô hình hình học một lần nữa tỏa ra, không gian lại trở về như thế giới ban đầu.
Ác thần Cthulhu biến mất kể từ đó, ở đây chỉ còn lại Hiệu trưởng Otonashi đang ngã chềnh ềnh.
Kaguya-senpai chậm rãi tiến về phía Hiệu trưởng Otonashi và quỳ xuống, ôm lấy phần thân trên của ông bằng tay cô.
Và rồi cô cúi đầu một khắc.
“T, tên đó bị hạ…chỉ với một đòn sao!?”
Tà âm tắt hẳn, Mio sau khi hoàn thành sơ cứu cho ngài Chủ tịch, dứng lên.
“Tou-san...Chị đã tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc mà ông ấy không được bình an vô sự, nhưng mà...”
Kaguya-senpai đặt người Hiệu trưởng Otonashi xuống và cô ấy lại ôm ông, rồi cô quay về phía Kazuki đang đứng.
“Otouto-kun…nếu em đã tha thứ cho chị, thì chị sẽ không nói thêm lời xin lỗi nào nữa. Otouto-kun…chào mừng trở về.”
Vẫn còn những tiếc nuối, nhưng biểu lộ như thể đã trút bỏ được gánh nặng, Kaguya-senpai tới ôm Kazuki.
“Senpai thực sự làm vậy luôn sao…”
Kazuki nóng mặt trước trò skinship của Kaguya-senpai.
“Kazuki-! Chúng ta làm được rồi!”
Và như thường lệ Mio, phía kia là Lotte và cả Kanae cũng chen chúc nhau mà tới ôm Kazuki.
Sau khi hạnh phúc ngập tràn trong Koyuki, lập tức nó nguôi đi và cô cảm thấy sự khó chịu cồn cào trong tim mình.
Nhìn Kazuki thân thiết với vô vàn các cô gái, cộng thêm việc Koyuki không có đủ dũng khí. Và rồi sự bất an xâm nhập.
Chỉ có hai chúng tôi ở dưới lòng đất trong suốt khoảng thời gian dài.
Nhưng khi đã lên được mặt đất, cậu ấy không còn để ý đến tôi nữa sao, cô ấy có cảm giác vậy.
Không tránh được việc Koyuki nghĩ rằng cho tới giờ sự tồn tại của cô ấy không có chút giá trị nào so với những cô gái kia.
Thế nhưng chính cô đã thú nhận với Kazuki rằng cô yêu cậu. Cô ấy đã để lộ ra sự yếu ớt của con tim. Chính vì thế, cho tới giờ cô vẫn không chắc rằng sự yếu ớt trong tim mình đã bị phá tan hay chưa.
Koyuki cảm thấy tự ghê tởm bản thân khi bị chia tách bởi bước chân đến với chốn hạnh phúc.
『―Vậy là ngươi khước từ bản thân sao. 』
Có một giọng nói.
Đột nhiên có một màu đen lan ra trong tim cô. Dù cô không tưởng tượng gì cả, nhưng bên trong bóng đêm đó, ba nhãn cầu hắc ám cháy rực mở to ra và trừng mắt nhìn Koyuki.
“A…” Koyuki hét lên trước một nỗi sợ vô định.
{―Ta sẽ lấp đầy khoảng trống của bản thân ngươi! Bằng ma pháp cố hữu của ta!Arkham DriveẢo ảnh Hắc ám – Bão hòa Giới hạn!!”
―Nghe thấy Koyuki hét lên, Kazuki và mọi người quay lại nhìn cô và chạy lại chỗ cô.
Có cái gì đó…họ cảm nhận được một lượng pháp lực khổng lồ bùng phát bên trong cô gái.
Thân thể cô nhăn nheo biến dạng―từ dạng ổn định trở thành hình dạng khác lạ.
Koyuki thay đổi diện mạo. Mái tóc bạch ngân giờ chuyển sang tối đen như mực, nước da cũng chuyển thành nâu đậm, gần như là đen.
Hắc Koyuki sao―không, thứ này khác hẳn.
“Trước đó…ta đã gửi một phần pháp lực thông qua Astrum tới『con người có trái tim mềm yếu nhất』. Ta là Vô Diện Chi Thần…Dù ta có bị chia tách thề nào ta cũng chỉ có một khuôn mặt….Khi ta gần như bị tiêu biến, một phần trong ta, một hạt giống, đã được gieo trong con nhóc này…!”
“Ngươi là…Naiarlatoteph!”
“Ta đã mất đi lượng pháp lực khổng lồ, nhưng…với thân xác và pháp lực của con bé Tiên này ta se cho ngươi thấy sức mạnh thực sự của Cthulhu! Dù là sức mạnh của 72 Trụ Cột, ta cũng sẽ lấy chúng làm vật ký sinh!!”
Koyuki đen tạo ra lượng pháp lực với thời gian niệm phép khác hoàn toàn so với con người.
Kazuki Phỏng đoán được pháp lực đó―ma pháp tấn công diện rộng điều khiển sự giá rét.
Hắn đang cố niệm chú mạnh nhất của Vepar. Tất cả mọi người ở đây đều có thể bị trọng thương vì sự do dự trước thân xác bị đánh cắp của Koyuki.
Ngay cả Kazuki lúc này cũng không nghĩ ra phương hướng nào để chống lại cả.
Tuy nhiên nơi này chỉ có một người, một con người không bị kích động bởi tình huống này và luôn bình tĩnh.
“…Ta hóa thân thành Thánh kiếm Vu nữ. Chẻ đá, cắt rễ, thanh tẩy tội lỗi, trên tay ta là thanh kiếm đức hạnh nghiền nát cái ác! Bạt đao, Futsu no Mitama!!”
Kazuha-senpai, người gần như không có chút liên kết tinh thần nào với Koyuki, tạo ra dạng Thánh khí hữu hình của thanh kiếm thần trong khi vẫn hoàn toàn bình thản.
“Hayashizaki, dùng kiếm này đi!”
Linh kiếm chính cô triệu hồi, cô ném nó tới Kazuki.
“Nếu thân xác và linh hồn chưa hòa hợp với nhau được, cậu vẫn có thể chia tách nó ra!”
Giây phút nắm lấy thanh kiếm, Kazuki rút ngắn khoảng cách nhờ bản năng kiếm sĩ của mình và chém kiếm xuống Koyuki đen. Một đường sọc sáng xổ xuống. Chỉ chút nữa thôi thì ma pháp tối thượng của Vepar được tung ra, linh hồn chiếm đoạt thân xác Koyuki bị tách khỏi cô ấy và bay đi.
Thân thể Koyuki quay trở lại thành cô gái da trắng như tuyết và cô ngã xuống.
Cho dù bị bật ra ngoài, thể dạng Koyuki đen vẫn tồn tại.
Kazuki lập tức ôm lấy Koyuki trắng đang nằm kiệt sức.
“Bị đánh bay ra khỏi một thân xác…thanh kiếm đó là thứ gì vậy!? Ồ hiểu hiểu, hệ thống xác nhận Thánh tích ở đó, Thánh tích khác với 72 Trụ cột của Solomon…! Đã đến thế rồi, sao ta vẫn có thể tính toán sai được cơ chứ!!?”
Hắc Koyuki―Naiarlatoteph vẫn đang duy trì cơ thể.
Trái lại không có chút pháp lực nào hiện hữu trong cơ thể Koyuki.
Tất cả pháp lực của Koyuki đã bị Naiarlatoteph rút hết, hắn dùng lượng pháp lực đó để duy trì thân thể thực ấy như một bản sao của Koyuki. Tuy nhiên lượng ma pháp bị đánh cắp được tiêu hao chỉ để duy trì cơ thể đó, và cơ thể ấy đang dần dần tan biến.
“Trước khi ta biến mất…hỡi Đức Vua Solomon! Chỉ cần ta giết ngươi, sự tận diệt sẽ…!”
Với vẻ mặt méo mó đầy căm phẫn rằng Koyuki sẽ không bao giờ làm như thế, Koyuki đen dần tan biến kia lại niệm phép. Kaguya-senpai lao ra phía trước Kazuki trong khi tay cậu đang ôm lấy Koyuki.
“Cẩn thận! Otouto-kun!!”
“Sâu thẳm dưới cái giá băng cô độc ma quái, hỡi thời gian, hãy ngưng lại…băng hóa số mệnh tất thảy vạn vật của thế giới này, phá vỡ căn nguyên bằng chiếc búa băng! Bụi Kim Cương[13] – Không độ tuyệt đốiHoa Băng Tan Vỡ!”
Ma pháp tối thượng của Diva Vepar đã được tung ra.
Từ trong lòng bàn tay của hắc Koyuki, những cơn gió và khối băng âm 273 °C bay tới Kaguya-senpai.
Chịu đựng không độ tuyệt đối với cơ thể đó, Vật chất Nguyên sơ tạo thành cơ thể Kaguya-senpai bị ngưng đọng vô hạn, mất đi sự linh hoạt, và rồi cô ấy bi vô vàn những viên đạn băng bắn trúng. Tất cả vật chất chịu sự ảnh hưởng của nhiệt độ siêu thấp ấy sẽ bị tan thành nghìn mảnh nhanh chóng.
Lượng lớn ma pháp phòng thủ màu xanh vỡ tung. Đấu lại với đòn công kích liên hợp từ cái lạnh không độ tuyệt đối và hủy diệt tuyệt đối …Kaguya-senpai chịu đựng đến cùng với toàn bộ ma pháp phòng thủ cô ấy có.
“Hắc Huyền Sát Thân!”
“Cái gì!?”
Và cô ấy phản chiếu cơn đau đó lại.
Koyuki đen có một thân thể thực sự, vì thế cô ta quằn quại đau đớn.
“…Đớn đau Tột cùng!!”
Cơn đau ấy đau đớn hơn gấp đôi, Kaguya-senpai loạng choạng và ngã nhào xuống vì say ma thuật.
“Kaguya-senpai!”
“…Otouto-kun, hãy chăm sóc cho Koyuki-chan nhé. Vì nếu chỉ có mình chị, chị không thể kéo Koyuki-chan khỏi sự cô độc ra được…”
Kazuki ngoảnh mặt về phía Koyuki đang nằm gọn trên đôi tay cậu. Tiềm thức của cô đang dần quay lại, cô nhìn Kaguya-senpai đang ngã vật ra với ánh mắt sợ hãi. Rồi cô nhìn về phía Koyuki đen được sinh ra từ trong tâm trí cô.
Kazuki có cảm giác cậu hiểu tại sao trong niềm hân hoan chiến thắng ấy, Naiarlatoteph lại có thể lợi dụng trái tim Koyuki.
“Kazuki, tớ xin lỗi, tớ….tớ…!”
Khuôn mặt của cô gái ghét cay ghét đắng phải gây rắc rối cho người khác nhuốm đầy sự thất vọng và căm ghét bản thân.
“Cậu không cần phải xin lỗi. Tớ…tớ chỉ muốn Koyuki được an tâm thôi.”
Kazuki ôm chầm lấy Koyuki, rồi cậu đưa đôi mình chạm vào đoi môi cô.
Vì cậu muốn truyền cho cô hơi ấm, vì cậu muốn tạo ra một mối ràng buộc thực sự, cậu hôn cô.
Tâm tư Kazuki và tâm tư Koyuki gắn kết chặt với nhau.
“H, hôn sao…? Dành cho một kẻ như tớ…”
Khi hai đôi môi tách rời, bộ mặt luôn cố tỏ ra vô cảm của Koyuki bỗng chốc đỏ như gấc. Kazuki thấy sự dễ thương của cô ấy cực kỳ đáng yêu. Không chỉ có sự xác nhận giữa trái tim họ, Kazuki cũng cảm thấy một mạch ma thuật mạnh mẽ được tạo ra giữa họ.
“Mọi thứ đều ổn rồi mà.”
Nhẹ nhàng vuốt lên mái đầu Koyuki xong, Kazuki đứng lên và đối đầu với hắc Koyuki.
Mình sẽ tiêu diệt tên này và xóa bỏ tội lỗi trong lòng Koyuki!
“Khốn kiếp…sao các người dám, bắt ta phải chịu đau đớn của lũ con người…!”
Naiarlatoteph sau khi chìm trong cảm giác quằn quại đến không tưởng từ『cơn đau khi toàn thân vỡ vụn khi chịu đựng độ không tuyệt đối』được『nhân đôi』lấy lại thế thủ chiến đấu với đôi mắt đỏ ngầu.
Và hắn bắt đầu niệm chú.
Kazuki cũng bắt đầu niệm chú. Phía sau cậu mỹ nhân ngư Vepar thực thể hóa ngay khi được triệu hồi.
“Kẻ kia hoàn toàn sao chép toàn bộ ma thuật của tôi. Chỉ có điều chúng ngay từ đầu đã là giả. Không, tất thảy những thứ trên người hắn đều là giả cả. Người hiểu chứ, Đức Vương?”
Ta hiểu. Thế nên lần này tôi chắc chắn sẽ phải tiêu diệt Diva đó một lần và mãi mãi.
Hai kẻ đối nghịch nhau đều phát động ma thuật trong cùng lúc.
“”Hoa Băng Tan Vỡ!””
Những làn gió buốt giá và những khối băng va vào nhau.
“UOOOOOOOOOOOO!”
“C, cái gì chứ…Ta không thể địch nổi sao!?”
Cơn rét buốt dữ dội và những tảng băng đều lao thẳng tới Naiarlatoteph, cái cơ thể đen tuyền đấy nhận vô số sát thương bạo kích. Một lượng khổng lồ pháp lực phòng thủ bị vỡ thành hàng mảnh. Chỉ hiềm tên tà thần kia vẫn chưa bị tiêu diệt.
Kazuki vung thanh kiếm Futsu no Mitama trên tay.
Khoảnh khắc vạn vật gần như bất động, Kazuki giơ cao kiếm quá đầu.
Naiarlatoteph hét lên đầy căm phẫn khi thân thể hoàn toàn bị tan vỡ.
“Không thể…cái chuyện ngu xuẩn này không thể nào xảy ra! Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Ta là…Vô Diện Chi Thần đấy!!”
Hắn là tên hung thần hút lấy tâm thức của con người chỉ để cường hóa sức mạnh!
“Ta không thể nào thua trước thứ sức mạnh được dành lấy từ việc chối bỏ những người khác! Sức mạnh của ta đều là từ những mối ràng buộc của ta! Nếu ngươi là Vô Diện Chi Thần, vậy thì…Ta sẽ trở thành Ràng Buộc Chi Vương!!”
Đống cặn còn sót lại của Naiarlatoteph, chẳng phải nói tới thế giới này, ở Astrum cũng không còn lại chút gì dù chỉ là một mảnh nhỏ. Kazuki đâm thanh Futsu no Mitama vào thân xác đang mục nát dần của Koyuki đen.
Ánh sáng lóe lên từ vết chém trên da thịt—hung thần đã biến mất không còn một dấu vết.
Ngài Chủ tịch Amasaki đã suýt bỏ mạng khi chứng kiến toàn bộ mọi chuyện không sót một chi tiết.
“Thôi nào…Kazuki không phải là người xấu mà? Anh ấy chẳng giống Ngụy Pháp sư chút nào. Sau tất cả thì anh ấy vẫn là người con chọn!”
Bên cạnh Chủ tịch, Mio tươi cười ưỡn ngực khi nói về anh chàng Kazuki yêu dấu của cô.
“Người con trai mà con chọn à…đừng bảo ta là, con định qua lại với tên nhóc đó sao?”
“Eh, qua lại à? M, mấy cái chuyện qua lại như thế…không phải nhưng mối quan hệ của con với Kazu-nii…thì lại…”
Mặt Mio nóng bừng và ửng đỏ trước câu hỏi đột ngột ấy, cô uốn éo người và tỏ ra thẹn thùng. Sau đó cô nàng ngỡ ra điều gì đó, cô mím môi lại và rồi “Ehehehehe” cười toe.
Ngài Chủ tịch Hội đồng Amasaki nằm đó và cảm thấy không được vui trước một Mio như vậy, rồi ông hướng mắt ra phía Kazuki. Kazuki được những chiến hữu của mình vây quanh trong niềm hạnh phúc.
Chủ tịch Amasaki giải tỏa sự cứng nhắc của mình và thở dài mỏi mệt.
“Con có vẻ có một con mắt tinh tường nhỉ. Tsukikurou và ta nữa, không biết từ khi nào mà chúng ta đã lầm lỡ. Có vẻ như bọn ta không nhìn thấy những thứ đáng lẽ ra chúng ta phải thấy …”
Chú thích
↑ phát hiện nghi vấn chửi thề =))
↑ Lời sấm truyền khiến cho một kẻ quên đi bản thân
↑ Có thể tạm dịch là: Đôi mắt đỏ của thần chiến tranh
↑ ”Khiêu vũ trên băng” đó các chế, nhưng dịch thế không hoàn toàn sát nghĩa nên mình để theo kiểu này
↑
↑ Mình nghĩ là hơi sai sai một chút vì đang nói tới Himinglæva, con gái của Ægir, còn Ægir thì đúng là thần biển rồi
↑ note: có vẻ như lệnh của Eleonora đều là tên 9 người con gái của thần Ægir và Rán
↑ Ý là máu sẽ tóe ra
↑ không rõ là Beatrix cố tình hay thực sự sử dụng sai từ, thật ra “giao” ở đây là “giao cấu”, từ gốc 目合ひ
↑ Ngón giữa là ngón gì thì mọi người hiểu rồi đó
↑ Chống lão hóa…?
↑ từ gốc:畏
↑ bụi kim cương là một đám sương mù tạo bởi những hạt nước đá lạnh nhỏ li ti