Một vài ngày đã trôi qua sau buổi tập luyện săn Ma vật.
Hạ những con Ma vật cỡ nhỏ, cỡ trung, cỡ lớn, cả những con cấp tai ương hết con này tới con kia, tiền thưởng của chúng tôi tăng lên nhanh chóng.
Và từ số tiền mà mọi người nhận được, mọi người đã trích ra một phần để trả cho bộ chiến phục.
Dù tôi đã nói là họ không cần làm vậy họ cứ khăng khăng rằng nhận mà không trả là không thể chấp nhận được, nên rốt cuộc là số tiền trong tài khoản của tôi trở lại nguyên vẹn như lúc đầu.
Chính xác hơn là cộng thêm thù lao cho việc đánh hạ Ma vật thì nó đã tăng lên.
Tuy nhiên, vì tôi luôn có số tiền vừa đủ để sống ở kiếp trước nên tôi không biết phải làm gì khi có nhiều tiền như vậy.
Khi tôi thỏa luận với Irene-san về chuyện này thì bác ấy làm bộ mặt ‘đành chịu vậy’.
“Làm cha mẹ thì ai cũng mong rằng con gái mình cưới được người có nguồn tài chính vững chắc để nó có thể sống một cuộc sống thoải mái. Vì vậy, với việc tài sản của Shin-kun tăng lên giấc mơ đó đã thành hiện thực với bác rồi. Vì thế, cứ bàn bạc với bác mỗi khi có khó khăn tài chính nhé. Dù có là gì thì bọn bác vẫn là nhà Tử tước cai quản một lãnh địa mà.”
“Haaa..., cảm ơn bác nhiều lắm.”
“Bà Claude, quyền sở hữu sáng chế Pháp cụ Liên lạc của Shin cũng sẽ được thông báo với thế giới. Ta nghĩ tốt hơn là nên mở một cuộc làm ăn.”
“Cũng phải. Shin-kun, Guru-sama, hai người có quen biết ai đang sở hữu một công ty không?”
“Tại sao lại hỏi bà mà không phải ông?”
“Oh, Shin-kun không biết chuyện đó à? Đa số những Pháp cụ trên thế giới được phát minh bởi Guru-sama.”
“Con có nghe chuyện đó.”
“Và về quyền sở hữu chúng?”
“Ah… Con chưa từng nghe gì về chuyện đó.”
“Pháp cụ được Guru-sama phát mình ra đã được phổ biến khắp thế giới nhỉ? Đó không phải là chuyện mà một cá nhân có thể làm được. Nó giống như là được một công ty quảng bá hơn.”
“Ah… Nếu vậy thì đó chắc là bác Tom.”
“Bác Tom?”
“Tên bác ấy là Tom Hague, là người đại diện của Phòng thương mại Hague. Bác ấy đã đến nhà cháu hồi đó và nó là bác ấy nợ ông, vậy ra thực sự không phải là ông mà là bà.”
“Cậu quen với người đại diện Hague!?”
Alice nghe được cuộc nói chuyện bất ngờ hỏi lớn.
Nghĩ lại thì, Alice có nói là cha cô ấy làm kế toán cho Phòng thương mại Hague.
“Ừ, mình chưa có nói à?”
“Chưa một lần!”
“Phòng thương mại Hague à? Quả thật, nếu là công ty đó thì đúng là họ có sự thay đổi lớn về chất lượng pháp cụ. Ra là Guru-sama đã làm ăn với công ty đó.”
Ah, tôi đã nói ra điều không nên nói rồi à?
Từ chỗ ngồi, bà đứng dậy trông có vẻ như đang đi về phía suối nước nóng.
“Con xin lỗi bà. Về chuyện bác Tom, nó là bí mật sao?”
“Hmm? Bà không thực sự quan tâm con có tiết lộ ra không. Chuyện làm ăn của bà với Tom không phải là bí mật đặc biệt gì.”
Mừng quá… Vì cái cách mà Irene-san nói nó trông như cuối cùng cũng phát hiện được đối tác làm ăn! Vì không khí như vậy mà…
“Fufu, Shin-kun dễ thương thật, trêu chọc con đúng là đáng.”
“Vậy là quý cô đây Claude cũng đã hiểu. Vì Shin phản ứng như cô nghĩ nên đã khiến cô muốn trêu chọc cậu ta thêm nữa.”
“Bác hiểu ý cậu nói rồi, Điện hạ.”
“Khoan nào! Gus! Irene-san!”
“Nhìn đi.”
“Phải.”
“Eh? Cái này cũng thế à?”
Thật là một thảm họa! Nếu mà mẹ vợ mình cũng tham gia nữa, mình sẽ bị trêu chọc mọi lúc mất!
“Mẹ thật là, xin đừng làm vậy. Con thấy có lỗi với Shin-kun lắm đó.”
Sicily che chở cho tôi. Đúng rồi đó! Cố gắng lên!
“Ôi trời mẹ xin lỗi. Con sẽ thấy khó chịu nếu chồng con bị làm trò cười.”
“Chồng…”
Thảm rồi! Ngay cả Sicily cũng bị rơi vào bẫy của mẹ cô ấy!
Mặc dù Sicily vẫn đang vặn vẹo người do xấu hổ, tuy nhên trong dinh thự Claude cảm giác ấp áp và bình yên vẫn xuất hiện.
Rốt cuộc, tôi bị quyết định sẽ được hướng dẫn bởi bác Tom về bản quyền pháp cụ liên lạc và bắt đầu công việc làm ăn riêng.
Mà, vì nó chỉ có thể dùng để liên lạc khẩn cấp, hiện tại tôi không hối hả làm.
* * *
Và thế là, cái ngày lễ đính hôn của tôi tại Thủ đô Hoàng gia cũng đến.
Địa điểm là dinh thự Claude ở Thủ đô Hoàng gia, và sẽ được thông báo bởi người nhà Claude và Walford.
Tôi không biết có bao nhiêu người nhà Claude sẽ đến, nhưng về phía tôi sẽ là những người đã tổ chức sinh nhật của tôi và giáo viên chủ nhiệm, thầy Alfred.
Không biết số lượng ít như vậy có sao không?
“Thật là… không biết Shin-dono đang nói về chuyện gì nữa…”
“Cho dù con số ít nhưng chất lượng của họ thì…”
“Cựu đại tướng Kị sĩ đoàn, Nhà vua, thần tượng của Kỵ sĩ đoàn và Sư đoàn Pháp sư, và người đại diện của phòng thương mại. Và người được nói tới là cháu trai của Magi-sama và Guru-sama. Thầy Alfred thật đáng tiếc.”
“Đúng như Rin-san nói. Với tôi, lời mời của tôi chắc đã bị từ chối tại vòng gửi xe…”
“Thầy sẽ rất cần chúng ta hỗ trợ …”
…Giờ nói tới đó thì chắc là vậy. Khi họ quen với việc đi đến ngôi nhà trong rừng, vì tôi không biết đến danh hiệu của họ nên tôi không hề nghĩ họ là những người tuyệt vời…
Những thành viên của hội nghiên cứu sẽ mặc đồng phục đến đây. Có vẻ là gia đình của họ cũng sẽ đến.
Và khi đến lúc thay đồ
Mọi người tập trung vào phòng và có người gõ cửa.
“Vâng.”
Khi tôi đáp lại và mở cửa, có một người đàn ông và hai người phụ nữ.
“Anh, chị!”
“Oh, Sicily! Đã lâ——”
“Ahhn~! Lâu rồi không gặp em, Sicily~!”
“Em lại trở nên dễ thương hơn nữa rồi!”
“Ugh… chị ơi… đau…”
“Lâu rồi chị mới gặp lại đứa em dễ thương đó!? Chịu đựng một chút đi!”
“Đúng đó! Và khi nghe cha nói là đứa em siêu cấp dễ thương của đang có tiệc đính hôn… Chị buồn lắm đó!”
Uwaaa… Người chị này, dường như cực kì tình cảm vớiSicily! Là cái này phải không? Kiểu như là ‘Cậu không xứng với đứa em gái của tôi đâu!’?
“Cậu chắc hẳn là Shin-kun?”
“Va-vâng!”
“Hmmm~…”
Uwooo… chị ấy đang đánh giá tôi… Chắc là chị ấy đang đánh giá tôi!
“…Haaa, cái tên dám đụng tay vào đứa em gái dễ thương của mình, mình mong là tìm được khuyết điểm của nó…”
“Đứa cháu của Magi-sama và Guru-sama, một tên đẹp mã với nhiều tiền, người vượt qua Magi-sama về mặt phép thuật… dù có nhìn thế nào thì cũng khó để tìm ra khuyết điểm của cậu ta…”
“Ah, cảm ơn…”
Oh? Có vẻ như tôi đã thành công tránh được chuyện gì đó!
“Hohho, mấy đứa nghĩ gì về đứa cháu của ta thế? Có thể thừa nhận nó chưa?”
“Lẽ đương nhiên thôi. Dù sao thì nó cũng là cháu của ta mà?”
“Ế?”
“Hai người không lẽ là Magi-sama? Guru-sama?”
“Ta là ông của Shin, Merlin.”
“Bà của nó, Melinda.”
Khi ông và bà tự giới thiệu với họ, hai người họ lập tức đứng thẳng dậy.
“C-con rất xin lỗi vì đã giới thiệu trễ! Con là chị của Sicily, con gái cả của tử tước Claude, Cecilia von Claude!”
“Tư-tương tự, con là chị của Sicily, đứa con thứ hai của tử tước Claude, Sylvia von Claude! Con rất làm vinh dự khi được làm quen với người!”
Cái nhìn không giống như họ nhìn tôi dù họ đều khen, họ nhìn ông và bà với ánh mắt khâm phục và kính trọng.
“Hohho, con là chị dâu của cháu ta, không cần phải căng thẳng như vậy đâu.”
“Đúng đó, chúng ta sắp là người một nhà nên không cần phải trang trọng đâu.”
“Người nhà với Ma-Magi-sama và Guru-sama …”
“Ahhh… Mình đang mơ sao?”
“Sicily!”
“Gì vậy Cecilia-oneesama?”
“Em làm tốt lắm, Sicily! Mặc dù chị chưa bao giờ tưởng tượng Sicily sẽ kết hôn… nhưng cái này là tuyệt nhất!”
“Đúng đó! Em tìm được bạn đời tốt nhất đó, Sicily!”
“Shin-kun!”
“Va-vâng!”
“Chị là chị cả, Cecilia. Chị giao Sicily cho em!”
“Chị là chị ba, Sylvia. Chị cũng thế, xin hãy đối xử tốt với chị.”
“Vâng, em mới là người phải xin hai chị đối xử tốt với em!”
“Oh, tính cách của nó cũng tốt nữa.”
“Đúng đó, chị đã tự hỏi em là người thế nào trước khi gặp em.”
Hai người chị trông như muốn trách mắng tôi vì đã cướp đi đứa em của họ nhưng khi ông và bà nói đến việc làm người nhà, tâm trạng của họ chuyển sang thỏa mãn.
Nó đột nhiên trở nên ồn ào…
Người chị cả Cecilia-san trông giống như Sicily trưởng thành đang trên đường trở nên giống Irene-san. Sẽ thật thú vị nếu để ba người họ đứng cạnh nhau để thấy được quá trình phát triển.
Người chị ba, Sylvia-san thừa hưởng mái tóc ngắn vàng từ Cecil-san và chị ấy cũng có cặp mắt xanh giống như Cecil-san.
Hai người họ đều là những người đẹp.
Ngoài chuyện đó ra, có điều tôi cảm thấy tò mò.
“Umm…”
“Gì vậy, Shin-kun?”
“Em muốn hỏi gì sao?”
“Vâng, umm… là về người đang ngồi thu mình ở một góc…”
Đúng, người đàn ông bước vào cùng với hai người chị va bị đẩy ra, người đó… chắc là… không, không sai…
“Anh là Royce-san?”
“Câ-cậu chú ý đến tôi sao, Shin-kun!”
“Mà, chuyện đó… anh là anh của Sicily, nên, đương nhiên, quan tâm rồi.”
“Vậy à! Thật mừng là mình có đứa em rể có thể dựa dầm như em! Ah, anh là Royce von Claude, con trai cả của tử tước Claude.”
Khi được chú ý, người anh đột nhiên trở nên đầy năng lượng.
…Bình thường, chắc anh ta bị hai người chị áp bức đây…
“Em là Shin Walford. Rất hân hanh được gặp anh, Royce-san.”
“Anh cũng vậy! Và ngoài ra, Magi-sama, Guru-sama, rất vui khi được gặp người. con là con trai cả của tử tước Claude, Royce von Claude. Xin hãy đối xử tốt với con từ giờ trở đi.”
“Ta là Melinda, Mong cháu cũng hãy đối xử tốt với chúng ta.”
“Ta là Merlin. Royce-kun.”
“V-vâng!”
“…Ta có thể hiểu được nỗi khổ của con… Cố gắng lên nhé!”
“Magi-sama… Hic. Cảm ơn người nhiều…”
Cái này giống như là cảnh cảm động đang xảy ra.
Ông cũng thường bị xem là không khí… nên là ông đồng cảm với anh ấy…
Cố lên ông ơi! Royce-san!
“Thật là, quanh Shin luôn ồn ào thật.”
“Eh? Ho-hoàng tử Augusto!?”
“Tại sao người lại ở đây!?”
“Sao là sao. Tôi là một phần của hội nghiên cứu như Shin, và chúng tôi là bạn. Như thế ngạc nhiên lắm sao?”
“V-vậy à?”
“Ah! Xin hãy nhận lời xin lỗi chân thành này! Lại dám không để ý đến sự hiện diện của điện hạ…”
“Ah, không sao. Như tôi nói lúc nãy, tôi ở đây vì chúng tôi là bạn.”
“Hai người họ luôn dính lấy nhau và cậu ta là người chuẩn bị những chuyện này đó.”
(Dat: bị tưởng gay là phải)
Nghe lời Elly nói, hai người chị đều bất ngờ và tỏ lòng biết ơn với Gus.
“Tôi không biết chút gì về thông tin này, xin lỗi vì đã thất lễ.”
“Ngoài ra, vì cậu đa dàn xếp cho hai người họ, xin hãy nhận lời cảm ơn này với tư cách là chị nó. Cảm ơn cậu nhiều.”
Thấy vậy, Royce-san hốt hoảng và liền quỳ xuống.
“Đ-điện hạ! Thần xin lỗi vì đã không chào người sớm hơn. Và tôi muốn được bày tỏ lòng cảm ơn của mình về chuyện này. Cảm ơn rất nhiều.”
Có vẻ tôi đã tìm được người giống với ông.
Đồng minh không khí… thật là một đông minh đáng buồn…
Vì vẫn còn thời gian trước khi chúng tôi thay đồ, chúng tôi ra khỏi để giúp việc chuẩn bị.
* * *
“Haaa… Em lo quá.”
“Dù rằng họ là anh chị em ruột của em?”
“Về chuyện chị của em, họ nói khi mà em quyết định người tình, họ muốn tìm hiểu nó… Nhưng nếu đó là Shin-kun, em chắc chắn là anh sẽ ổn, nhưng chỉ là…”
“Mà, em chắc là sẽ không bao giờ biết được họ sẽ hỏi những gì.”
“Tất cả đều nhờ ông và bà. Họ chấp nhận nhanh thật.”
Sau khi được Sicily gọi là ông và bà, hai người họ đều cười miệng ngoác đến mang tai. Trông họ thực sự rất vui.
Tôi để Sicily thay đồ, và tôi cũng vào thay đồ của mình.
Cuối cùng cũng đến lúc, và khi Sicily thay đồ xong, cô ấy quay về phòng.
Mặc dù cô ấy cũng mặc chiếc váy xanh, nhưng lần này cô ấy trông người lớn hơn và những đường viền xếp váy không có.
Tóc cô ấy được quấn cao lên, nhưng những trang sức cô ấy đang đeo trông còn lộng lẫy hơn so với lần trước.
Cô ấy cũng trang điểm nữa, đúng là trông rất trưởng thành…
“Vậy ta đi thôi.”
“Vâng.”
Chúng tôi khoác tay nhau và tiến về phía sảnh.
Ông và bà bước đi sau chúng tôi.
Mặc dù họ đợi ở sảnh cũng được, nhưng vì như vấy sẽ gây ra chấn động nên họ quyết định đi ra sau cùng chúng tôi.
Khi chúng tôi bước đến sảnh… Uwaa, có dấu hiệu của rất nhiều người. Có bao nhiêu người đến đây vậy?
Dường như có rất nhiều tiếng sột soạt.
Ah, giờ nghĩ lại thì, bác Dis sao rồi? Không lẽ là bác ấy đã đợi sẵn ở sảnh?
[Thành thật xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu. Hai nhân vật chính của chúng ta sẽ ra mặt. Xin hãy cho một tràng pháo tay nồng nàn.]
Giọng Cecil-san được nghe rõ ràng qua pháp cụ khuếch đại âm thanh, và cảnh cửa ở sảnh mở ra.
Vì vài lý do… nó giống như bữa tiệc cưới của một đàn anh mà tôi từng tham dự kiếp trước.
Khi cánh cửa mở ra, chúng tôi nhận được một tràng pháo tay lớn.
Có một cái bục nâng lên đối diện với khách, và đứng trên đó là Cecil-san, Irene-san và bác Dis.
Quả nhiên, bác ấy ở đó. Đương nhiên là sẽ ồn ào rồi.
Đằng này, tôi phải lo cho ông và bà!
Vì chúng tôi sẽ ngồi ở ghế ngồi danh dự, nó sẽ là một vấn đề nếu họ bị bao vây!
Khi ông và bà ngồi vào chỗ ngồi người hộ tống, bác Dis bắt đầu nói.
“Tiệc đính hôn giữa Shin Walford và Sicily von Claude, Chúng tôi, Diseum von Earlshide, sẽ làm người chứng giám và trao lời chấp thuận. Có ai phản đối không?”
Khi bác Dis phát ra những lời đó, xung quanh trở nên yên lặng, ông và những người khác đều gậy đầu đồng thuận.
“Nếu là vậy, chúng ta thừa nhận hai người họ bây giờ đã được đính hôn.”
Khi bác ấy nói xong, tiền sảnh tràn đầy tiếng vỗ tay.
“Chúng ta hãy dừng những nghi thức ngột ngạt ấy đi, vì vậy mọi người, hãy nâng ly lên. Để chúc mừng tương lai của hai bạn trẻ… Cụng ly!”
““““““““Cụng ly!””””””””
Thế là buổi tiệc đính hôn cuối cùng cũng bắt đầu, và đó là một cuộc chiến to lớn.
* * *
Những người Sicily biết và liên quan đều chúc mừng cô ấy, nhưng vì đây là lần đầu tôi biết họ, nên khiến tôi hơi bị căng thẳng tinh thần.
“Yo, chúc mừng. Đúng như anh nghĩ, hai đứa đang hẹn hò.”
“Khi ta nhìn lại tình hình trước kia, không ai mà không nghĩ vậy. Chúc mừng Shin, Sicily-san.”
“Anh Sieg … Chị Chris …”
“Gì vậy, em trông cực kỳ mệt mỏi.”
“Vì em gặp được nhiều người lạ nên em cảm thấy lo…”
“Ra là ngay cả Shin đôi lúc cũng cảm thấy lo à.”
“Chị Chris đã nghĩ gì về em chứ!?”
“Tệ thật, Shin, anh cũng nghĩ như vậy.”
“Thật tàn nhẫn!”
Với sự có mặt của anh Sieg và chị Chris người đã không thể tham dự bữa tiệc lần trước, tôi cuối cùng cũng có thể thở nhẹ nhõm. Tôi thực sự cảm thấy lo lắng từ nãy tới giờ.
“Đã lâu không gặp, Shin. Không ngờ rằng đứa trẻ ngày trước giờ đã đính hôn, chú đã trở nên già rồi.”
“Ah, đã lâu không gặp Michel-san.”
“Hmmm, có vẻ như là cháu vẫn còn tiếp tục tập luyện nhỉ.”
“Mà, đó là vì tình hình hiện tại. Cháu không thể lơ đãng việc chuẩn bị được.”
“Tuyệt, lối suy nghĩ đó tốt lắm.”
“Ah, để cháu giới thiệu, đây là Sicily người vừa trở thành hôn thê của cháu.”
“Ra-Rất vui được gặp người, Thánh kiếm-sama! Cháu là Sicily von Claude. Lần này, cháu được cho phép thành hôn với Shin-kun. Xin hãy đối xử tốt với cháu từ giờ trở đi.”
“Rất vui được gặp con, tiểu thư. Ta là Michel Collin. Vì ta có chăm sóc Shin cùng với Magi-dono khi nó còn bé, ta xem nó như cháu của mình vậy. Ta sẽ rất vui nếu cháu có thể xem ta như vậy.”
“Va-Vâng! Cháu rất vinh dự!”
Giờ nghĩ lại thì, đây là lần đầu Sicily gặp chú ấy… đúng hơn là, tất cả thành viên của hội nghiên cứu. Sicily trông cực kì ấn tượng.
“Chúc mừng Shin-san, lâu rồi mới gặp lại.”
“Ah, bác Tom, lâu rồi không gặp bác.”
“Fufu, không ngờ rằng đứa nhóc hồi nào, Shin-san, đã đính hôn rồi… Thời gian trôi qua nhanh thật.”
“Mọi người đều nói thế, tuy nhiên, cháu nghĩ thời gian cũng trôi qua nhiều thật…”
“Một đứa trẻ nghĩ vậy cũng bình thường thôi. Bên cạnh đó, gia đình nào cũng nghĩ con cái họ đều lớn nhanh hết. Ngay cả vậy, bác vẫn nghĩ Shin-san lớn lên nhanh hơn những đứa khác.”
“Anh ấy lớn nhanh vậy à?”
Sicily hỏi vậy trong khi cực kỳ hứng thú với câu chuyện của bác Tom.
“Oh, bác xin lỗi vì không chào con sớm hơn. Tiểu thư, bác là Tom Hague, rất vui được làm quen với cháu.”
“Cháu là Sicily von Claude, xin hãy đối xử tốt với cháu từ giờ trở đi. Vậy, bác nói rằng Shin-kun lớn khá là nhanh? Như vậy nghĩa là sao ạ?”
“Ah, về chuyện đó, bác thường giao nhu yếu phẩm cho nhà Merlin-sama …”
“Ế? Người đại diện, tự mình làm à?”
“Phải, vì bác mang ơn lớn với Merlin-sama và Melinda-sama nên bác không thể giao nó cho ai khác. Vì vậy mỗi lần bác đến đó, bác đều mang sách đến cho Shin-san… và mỗi lần, độ khó của quyển sách đều tăng lên… nó đúng là một đứa trẻ thông minh.”
“Heee, là vậy à.”
“Ngay cả vậy, nó bắt đầu đọc những quyển về Hội đồng Học viện Phép thuật, những nghiên cứu tốt nhất của viện phép thuật… Hơn nữa, nó còn phản đối ý kiến của họ. bác sẽ không bao giờ quên gương mặt hốt hoảng của Merlin-sama, Melinda-sama cũng như cả Đức vua.”
“Ch-chuyện như vậy… nhưng cháu phần nào có thể hình dung ra được.”
“Vậy sao? Nhưng mỗi lần bác đến thì cấp độ lại tăng lên nữa. Khi bác nhớ lại thời đó, bác cảm thấy thời gian trôi qua nhanh thật.”
Sicily và bác Tom hợp ý với một chủ đề lạ kỳ.
Vì tôi đến từ một thế giới khác… Nên là có nhiều thứ tôi muốn biết… có lẽ vì vậy mà tôi cảm thấy thời gian trôi qua khá là lâu?
“Ah, phải rồi bác Tom, con cần hỏi ý kiến bác một chút sau.”
“Oh? Về cái gì nào?”
“Chuyện đó…
là về chuyện dụng cụ khuếch đại âm thanh đang dùng quanh đây đấy, bác có thể hỏi bà và Irene-san chi tiết được không?”
“Được, ổn thôi. Bác sẽ đi hỏi họ liền.”
Nói vậy, bác Tom bước tới chỗ bà và Irene-san.
* * *
“…Walford…”
“Wa! Thầy làm em giật mình. Có gì vậy, thầy Alfred?”
Không hiểu sao, thầy Alfred đang đứng sau tôi trông chán nản.
“Tại sao lại thành ra thế này! Mặc dù thầy mừng vì được nhận lời mời, tại sao… tại sao thầy lại là khách mời của nhà Walford!?”
“Ế? Vậy không tốt sao?”
“…Những người khách mời còn lại là ai?”
“Hmmm… Đó chắc là bác Dis, Michel-san, anh Sieg, chị Chris, và bác Tom?”
“Và tại sao thầy lại cùng với họ!?”
“Ế? Vì thầy là thầy của em?”
“Thật là… vì thầy được đứng cùng những người họ… những cái nhìn ghen ghét mà thầy nhận được từ xung quanh rất đau đớn và đáng sợ đó!”
“Ôôôô kìaaaaaaa? Chẳng phải là Alfred-senpai đó sao?”
“Siegfried! Đừng có gọi tên anh với giọng to như thế chứ!”
“Kuku, được mà nhỉ? Anh nên hành động cao quý đi vì anh là giáo viên chủ nhiệm của Shinmà.”
“…cậu vẫn vô tư như ngày nào…”
“Mà, vì em được xem là anh của Shin từ hồi đó. Nên em sẽ rất nản nếu không được mời.”
Mặc dù tôi cảm thấy ngượng ngịu khi nghe những lời anh Sieg nói, nhưng vì tôi cũng luôn xem anh ấy là anh của mình, Thật mừng là chúng tôi đều cảm thấy như vậy lẫn nhau.
“Tôi cũng xem nó là em trai của tôi.”
Chị Chris cũng nói thế.
“Cảm ơn, chị Chris.”
“Không có chi.”
Cứ như thế, bữa tiệc tiếp tục cho đến nửa cuối buổi.
Tuy nhiên, thầy Alfred trông khá là không thoải mái…
Và thế là kết thúc mà không có vấn đề gì.
…Tôi nghĩ một tên nào đó sẽ đến nói, ‘Cậu không hợp với Sicily-san’ nhưng nó không hề xảy ra.
Đó chắc là vì Nhà vua đã chính thức chấp thuận.
Tuy nhiên, có một tên cứ nhìn tôi như muốn giết…
* * *
Ngày tiếp theo là sinh nhật của Gus và lễ phong chức chính thức trở thành Thái tử.
Buổi lễ sẽ diễn ra tại cung điện Hoàng gia, và sẽ được công khai với công chúng.
Trong suốt sự kiện, cái loa phóng thanh mà Cecil-san dùng lúc trước… một pháp cụ khuếch đại âm thanh, đúng hơn là, tôi chỉ gọi nó là mic và loa.
Cái mic được yểm ‘Phát âm’ trong khi cái loa được yểm ‘Nhận âm’ và ‘khuếch đại.’
Cecil-san dùng nó trước đó để chạy thử.
Và hôm đó.
“Oh… Gus trông giống hoàng tử thật.”
“Ummm… không phải trông giống cậu ta là hoàng tử thật mà…”
Sau khi thấy Gus mặc bộ đồ được làm đặc biệt cho buổi lễ, tôi vô thức nói ra những điều đó.
“…Nói sao ta, tôi cảm thấy ngượng khi mặc bộ đồ này trước mặt nhiều người.”
“Augusto-sama, người bị Shin-san và đồng bọn đầu độc quá nhiều rồi… Quả nhiên là phải như vậy?”
“Này! Chẳng phải hôm qua cô vừa đồng ý trong buổi tiệc đính hôn sao!”
“…Mà, ổn mà. Bỏ đi, Augusto-sama, vì sẽ có nhiều dịp giống bây giờ, xin hãy lấy lại uy nghiêm trước đó đi.”
“Ừ, tôi hiểu.”
Không giống như đồng phục mà bọn tôi mặc thường ngày, chúng tôi đang mặc chiến phục.
Thật sự, tất cả chúng tôi sẽ hộ tống cậu ta lên bệ trong suốt buổi lễ.
Chỗ trước bệ trước Cung điện Hoàng gia tràn ngập người, và buổi lễ chính thức nhận chức trở thành Thái tử của Gus cuối cùng cũng bắt đầu.
[Con trai của ta, Augusto von Earlshide. Con có dám thề với tư cách là Thái tử Vương quốc sẽ cố gắng hết mình vì người dân không?]
[Con thề hy sinh mạng sống này vì người dân vương quốc.]
[Mhm, tại đây Ta tuyên bố! Ta thừa nhận Augusto làm Thái tử. Ta thấy được con dùng tấm thân mình vì người dân.]
[Con xin tuân lệnh.]
Những lời nói bởi hai người qua cái mic được khuếch đại bởi cái loa vang khắp quảng trường.
Những người đứng trước bệ vui mừng hét lên.
* * *
Khi buổi nhận chức gần đến hồi kết, một người lính chạy tới từ phía bên bệ.
Anh ta nhìn hết hơi và trông như đã chạy đến kiệt sức. Anh ta vùng người thoát ra sự kiềm hãm của những người lính khác và hét lên.
“Tôi chuyện cần thông báo! Chúng tôi vừa nhận được lời từ Vương quốc Swedes!”
Vương quốc Swedes là một nơi nằm giữa đế chế và vương quốc, nói cách khác, một trong những nước nhỏ.
Khi người lính nghe được, sắc mặt họ thay đổi và tránh đường.
Thế nghĩa là…
“Rất nhiều Ma nhân xuất hiện trong Vương quốc Swedes! Và họ hiện đang trong chiến tranh!”
Quả nhiên là vậy, đó là thông báo liên quan đến động tĩnh của bọn Ma nhân.
“Tên hỗn xược kia! Ngươi nghĩ gì mà lại thông báo giữa buổi lễ vậy!”
“Được mà! Đừng khiển trách người đó.”
Đó không phải là giọng của bác Dismà là giọng được khuếch đại của Gus.
“Điện hạ…”
“Ngươi mang thông tin đến tốt lắm. Thông tin về Ma nhân nên được đưa lên hàng đầu. Ngoài ra, đó sẽ là một vấn đề nếu thông báo bị trì hoãn.”
Oh, Gus hành động giống như hoàng tử kìa.
Vì cái mic, mọi người đều có thể nghe được Gus nói.
Những người ở đây đều bồn chồn khi nghe được thông báo về dấu hiệu của Ma nhân.
[Mọi người, xin hãy bình tĩnh và nghe đây. Một lúc trước, chúng tôi vừa nhận được thông báo về Ma nhân ở nước láng giềng, Vương quốc Swedes.]
Gus bắt đầu giải thích với những người có mặt ở quảng trường.
[Tuy nhiên, xin đừng lo lắng. Chúng tôi đã có được biện pháp đối phó với Ma nhân rồi.]
Khi Gus nói vậy, cậu ta nhìn vào tôi.
Tôi lập tức hiểu ý.
Đây là một buổi giới thiệu.
Vì Ma nhân đã hành động, đây là phương pháp để phòng người dân trở nên bồn chồn.
[Shin!]
Gus gọi ên tôi với một giọng lớn, và tôi bước đến cạnh cậu ta.
[Cậu ra là Shin Walford, người bạn tốt nhất của tôi, cháu trai của vị anh hùng, Merlin Walford, và là người anh hùng mới gần đây đã đánh bại một Ma nhân.]
Nghe những lời Gus nói, người dân giữ hơi và nhìn chăm chú.
[Tôi… chúng tôi đều học cùng Shin, và cuối cùng chúng tôi cũng đã có được sức mạnh để đối đầu với Ma nhân!]
Ngoại trừ tôi, Gus ra hiệu cho những thành viên của hội nghiên cứu gia nhập với cậu ta.
[Chúng tôi đều phát triển đến mức mỗi người trong chúng tôi đều có thể tự mình đánh bại một con Ma vật cấp tai ương!]
“Một mình đánh bại Ma vật cấp tai ương!?”
Nghe những lời đó, ngoài những người dân ra còn có cả những người lính đều bị bất ngờ.
[Phải! Theo thông tin mà chúng tôi có, Ma nhân nhân tạo có sức mạnh tương đương với Ma vật Cấp tai ương. Biết được như thế, các vị có nghĩ là chúng tôi không đủ sức để hạ gục Ma nhân không?!]
Mặc dù thực sự nó được thông báo là mạnh hơn Ma vật cấp tai ương một chút. Tôi nói là một chút, nên đó không hẳn là nói dối.
[Chúng tôi sẽ lập tức tiến đến Vương quốc Swedes và hạ gục những tên Ma nhân đó, xin hãy bình tĩnh!]
Sau khi nói xong, Gus đột ngột cởi bỏ bộ đồ cậu mặc cho buổi lễ.
Dưới lớp đó là bộ chiến phục của hội nghiên cứu.
Tại sao cậu ta lại chuẩn bị sẵn?
(Shin, ông cũng nói gì đi chứ.)
(Tui nữa sao?)
(Và ngoài ra, nghĩ ra cái tên nào cho nhóm đi. Tôi không chắc trong việc dùng tên của hội nghiên cứu đâu.)
(Ngay bây giờ luôn!?)
Vì cái mic vẫn còn bật, chúng tôi đều thì thầm vào tai nhau với một giọng nhỏ.
Ý cậu ta là gì, ‘nghĩ gì đó!?’
[…Mọi người, xin đừng lo. Tôi đã đánh bại Ma nhân không chút khó khăn. Thêm vào đó, những người ở đây đều có đủ sức để hạ chúng. Chúng tôi…]
Hmmm, tôi nên dùng cái tên nào đây? Vì chúng tôi là hội nghiên cứu phép thuật tối thượng… Không tốt! Đây là cái tên duy nhất chúng tôi không thể dùng ở đây!
[…Chúng tôi, ‘Những pháp sư tối thượng’ sẽ đánh bại ban Ma nhân bằng mọi giá.]
Uwaa! Tôi làm rồi! Những pháp sư tối thượng gì chứ!? Đó chỉ là một bản dịch nguyên văn thôi mà! Hơn tất cả là, nó thật thảm hại!
Tôi đứng trên bệ xấu hổ, hối hận về những gì mình đã nói…
“““““““““““UUWWWWOOOOOOO!!!”””””””””””
Mọi người đồng loạt phấn khích mà hét lớn.
“Kuku, ‘Những pháp sư tối thượng’ sao? Tên cũng hay chứ nhỉ?”
“Ô-ông… ngay cả lúc này mà còn.”
“Oops, đừng hiểu nhầm, tui không có ý định đó. Trùng hợp lần này nó là một cái tên hay.”
“Có thật thế không…”
“Bỏ đi, tiến về phía trước và khiến nó trở nên hoành tráng hơn nào. Để mang lại hy vọng cho người dân.”
“Ah, tui hiểu rồi.”
Lấy thế và làm cho nó hoành tráng hơn… chắc chỉ còn cách này thôi.
Tôi làm phép lơ lửng lên tất cả thành viên của hội và bắt đầu lơ lửng trên không.
Tôi mừng vì mình đã thử nghiệm nó.
Mọi người dùng phép gió điều chỉnh vị trí.
Những người hò hét lúc nãy đều trở nên câm lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
[Giờ thì… ‘Những pháp sư tối thượng!’ Xuất phát!!]
[[[[[[[[[[[OOOoo!!]]]]]]]]]]]
Mọi người đều trả lời và dùng phép gió để di chuyển về trước.
Và sau đó… tiếng hò hét một lần nữa lại phát ra và lại còn to hơn lúc nãy.
…Xin đừng tụng cái tên đó lớn giùm tôi!