Magi's Grandson

chương 44: sự thật, nhiều chuyện lại gây ra nữa.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau buổi tiệc đính hôn, Sicily và tôi quay về phòng riêng.

Tôi nói thật đó!

Tại nhà cha mẹ cô ấy, cùng với họ sống dưới cùng một mái nhà… tôi không có gan làm mấy chuyện đó!

“Chào buổi sáng, Shin-kun.”

Hôm sau, tôi gặp Sicily trên đường đến phòng ăn.

Cô ấy chào tôi với nụ cười có gì đó khác so với hôm qua.

“Chào buổi sáng, Sicily. Ngoài ra, hôm nay… Em trông còn đẹp hơn nữa.”

“Fufu… Cảm ơn anh nhiều.”

Ồ, Sicily không trở nên xấu hổ nữa.

“Sicily… Cậu…”

Maria có vẻ như cảm thấy được gì đó.

“Haaa… Mình không nghĩ rằng Sicily sẽ là người đầu tiên bước lên bậc thang của người trưởng thành…”

“Wa! Cậu đang nói gì vậy, Maria!”

“Có vẻ là đúng, chắc là chuyện gì đó xảy ra giữa cậu với Shin, đúng không?”

“Cậu nói chuyện gì là gì chứ…”

Tôi nghĩ là cô ấy sẽ không làm gì hấp tấp, nhưng rốt cuộc cô ấy đã làm.

Gus, người vừa mới bước vào, cười nhìn vào chuyện đang xảy ra trước khi đáp.

“Shin… Ông, tôi cảm thấy bản thân mình bị thụt lùi khi nhìn vào ông…”

“Chuyện đó sao cũng được, onii-sama! Sicily-san đang lạ lắm!”

“À, chuyện đó… Shin, ông đã làm gì rồi?”

“Ca-cái gì là cái gì chứ…?”

“Mặc dù ông không biết gì nhưng coi bộ ông hành động hơi bị nhanh đó.”

“Ông đang nói gì vậy…”

“Ôi trời…”

Gus thở một hơi và đưa miệng đến gần tai tôi trước khi xì xầm.

“Ông có dùng gì tránh thai không đó?”

“Ô—! Ông ngốc à! Tôi không có đi đến mức đó!!”

“Ra là thế, vậy đúng là ông định đi xa như vậy.”

“Dự—! Dự định!”

Tên này… Đúng là đồ hoàng tử đen tối mà… bộ ông không nghĩ gì khác ngoài mấy thứ bậy bạ đó hay sao vậy!

“Không… Đó là vì Shin-dono dễ hiểu quá mà…”

Ế? Vậy à?

“Ugh… Thật là, Shin-kun!”

“A, anh xin lỗi Sicily.”

Không lẽ cô ấy muốn giữ bí mật chuyện xảy ra đêm qua?

Dù rằng ngay lập tức bị phát hiện!

“Hawawa, đó là chuyện tình yêu của người lớn!”

Anh đã nói với em rồi mà May-chan! Với một đứa bé chỉ mới có mười tuổi, em không thể nói về chuyện tình yêu của người lớn được!

“Mấy đứa tại sao lại làm ồn ở đây thế?”

“Đồ ăn sẽ lạnh nếu không ăn nhanh lên đó?”

Nhóm người lớn xuất hiện ở hành lang trong khi chúng tôi đang làm ồn.

Đúng rồi, sẽ thật tệ nếu tôi không gửi bác Dis và Cecil-san đến cung điện Hoàng gia.

“Chào buổi sáng mọi người, Đức vua.”

Irene-san đã đợi sẵn trong phòng ăn.

Phòng ăn được bày trí khác đi vì bữa tiệc hôm qua đã kết thúc và quay lại bình thường.

Đúng như tôi nghĩ, cấp độ người hầu của nhà Claude cao thật!

“Ô kìa? Có gì vậy, Sicily, sao mặt con trở nên đó quá vậy?”

“K-không đâu! Không có gì đâu!”

“Hmmm, thế à? Gác chuyện đó đi, mọi người nên nhanh vào ăn bữa nào.”

Và thế là những thành viên thường lệ cộng thêm những người lính gác nhập bữa.

* * *

Và trong lúc chúng tôi đang ngồi, Gus gợi một chủ đề mà chúng tôi từng nói đến.

“Nhân tiện Shin này, sắp đến lễ phong vị Thái tử chính thức rồi đó.”

“À, giờ ông nói thì đúng là thế nhỉ.”

“Buổi lễ sẽ tổ chức trong một tuần.”

“Heeeh, vậy à.”

“Vì vậy nên tui xin lỗi nhưng tôi muốn ông tổ chức tiệc đính hôn trước hôm đó.”

“Ế? Sao thế?”

“Sau buổi lễ phong vị Thái tử kết thúc sẽ là ngày lễ toàn dân và Thủ đô Hoàng gia sẽ có mở lễ hội một thời gian. Vì vậy nên buổi tiệc đính hôn của ông sẽ tổ chức rất là trễ.”

“À, ra là vậy à.”

“Tử tước và phu nhân Claude, vì thế nên, mặc dù không còn nhiều thời gian, nhưng tôi muốn nhờ hai ngươi mau chuẩn bị.”

“Đương nhiên rồi, Điện hạ.”

“Trong trường hợp đó, Claude, nghỉ một vài thời gian để chuẩn bị đi. Ta sẽ thay mặt ngươi báo cho chỗ làm.”

“Có thật vậy không!? Cảm ơn ngài nhiều lắm!”

“Cảm ơn vì đã xem xét. Anh yêu, việc chuẩn bị thì cứ để em lo, còn anh thì lập danh sách khách mời cho em nhé.”

“A-anh hiểu rồi, em cứ giao cho anh.”

Cecil-san bị thuyết phục bởi khí tức của Irene-san… Một người như vậy trở thành mẹ dâu của mình…

“Shin-kun… Con không có nghĩ gì kỳ lạ đâu nhỉ?”

“Không! Con không hề nghĩ gì như thế hết!”

Ghê thật! Irene-san thật là đáng sợ!

“Sicily, sau buổi trại huấn luyện, còn nhiều thứ cần phải hoàn thành cho buổi tiệc đính hôn, như là lựa chọn váy và chọn trang sức đeo. Nên là cố lên nhé con.”

“Vâng, thưa mẹ.”

“Thêm nữa, vì con đính hôn trước Cecilia và Sylvia… Nên hãy chuẩn bị cho thậy kỹ càng đấy.”

“Uhh… Vâng…”

Cecilia? Sylvia?

“Chúng nó là con gái thứ nhất và thứ hai của bác.”

Chắc là mặt tôi đang hiện lên hai chữ tò mò nên Cecil-san nói với tôi.

“Nói mới nhớ, trừ Sicily ra, Shin-kun vẫn chưa gặp đứa con nào của bác nhỉ?”

“Vâng, mặc dù con có nghe về họ… họ không sống trong nhà sao?”

“Đó là vì ba đứa chúng nó đã trở nên tự lập, hiện đang sống ký túc xá xa nhà hoặc là tự thuê một căn nhà.”

Ba đứa chúng nó? …À! Còn người anh nữa!

“Tên của anh rể là gì vậy?”

“Hmm? À, là Royce. Royce von Claude, hiện tại, bọn bác đang định cho nó làm người kế thừa nhà Claude…”

“Có gì sao không bác?”

“Không hẳn… về con của bọn ta, Sicily và những đứa con gái khác đã nhập học Học viện Phép thuật Cao cấp. Cecilia và Sylvia cũng tham gia sư đoàn pháp sư… Chỉ có Royce là tốt nghiệp Học viện Kinh tế và Đạo luật Cao cấp… Mặc dù thông minh nhưng nó lại cảm thấy thua thiệt chị em mình về thể lực… Nói tóm lại là nó thiếu tự tin.”

V-vậy sao… Con gái của nhà Claude đáng sợ thật!

“Shin-kun?”

“Anh yêu?”

“Vâng!”

“Không, không có gì cả đâu! Un!”

Tôi cảm thấy dường như có một nguồn năng lượng kỳ lạ tỏa ra từ Sicily!

* * *

“Eh, Đức vua! Đến lúc chúng ta đến Cung điện Hoàng gia rồi mà!?”

“Oh, phải ha. Vậy thì, bác trông cậy vào cháu vậy, Shin-kun.”

“Ư-Ừ. Cháu hiểu rồi.”

“A, nói mới nhớ.”

“Gì vậy?”

“Về cái công cụ liên lạc mà Shin-kun cho bác thấy, cháu có thể chuẩn bị thêm hai ba cái được không?”

“Được thôi. Vì con có một vài cái trong người, bác có muốn nó ngay không?”

“Ồ, thật tốt quá! Vì chuyện xảy ra ở Đế chế, rất khó để liên lạc với các nước biên giới khác. Thật không phải để mà Vương quốc của bác độc chiếm những thứ mà Shin-kun làm.”

Tôi lấy ra ba pháp cụ mà tôi làm và đưa nó cho bác Dis.

“Khoan chút nào… Chúng là cái gì vậy Shin?”

“Huh? Không có gì đâu, vì tui nghe nói là khó để biết được chuyện gì xảy ra trong Đế chế nên tui nghĩ sẽ thật tiện nếu có một công cụ liên lạc đường dài nên là …”

““““““ Thiết bị liên lạc từ xa!? ””””””

A, tôi không nói với họ nhỉ?

Để giải thích cách mà nó hoạt động, tôi cho mọi người thấy nó.

Hình dạng là một chiếc điện thoại làm từ hai cái hộp với một đoạn chỉ.

Phần cốc là ‘Đưa đi và tiếp nhận tiếng nói,’ và một khi phép thuật được truyền thẳng vào nó thì nó có thể liên lạc được.

Tôi nghĩ rằng pháp cụ này tốt và dễ dùng, và cấu trúc của chính thiết bị liên lạc đơn giản. Nếu chỉ dùng để nói và nghe với người khác thì cái này đủ hơn cả đủ.

“Với nó… có ai có thể đi ra phòng ăn và thử nghiệm không?”

“Có! Em muốn đi!”

May-chan giơ tay một cách vui vẻ.

“A! Mình chậm mất một bước rồi!”

Alice, đừng quá trẻ con như thế chứ vì cậu là chị lớn nên nhường cho con bé đi.

“Đúng rồi. Vì điều cũng sẽ giúp May-chan tập cách dùng pháp cụ, ta có thể giao cho cháu được không?”

“Mình làm được rồi!”

“Bà ơi, bà có thể đi với May-chan được không?”

“À… bà không thực sự phiền đâu…”

Với một gương mặt phức tạp, bà rời phòng ăn cùng với May-chan.

“Alice, mình nhờ cậu phía này được chứ?”

“Được rồi! Để đó cho mình!”

“Vậy thì, giống như những gì cậu làm với những pháp cụ khác, hãy truyền pháp lực vào cho nó đi.”

“Okay~”

“Wa! Có tiếng nói kìa!”

“Ế? Công chúa May?”

“Ế? Chị là Alice à?”

“Phải? Nhưng công chúa May, em hiện đang ở đâu vậy?”

“Em ở trong phòng mình.”

Con bé đúng là đi xa thật!

“Từ đó sao!?”

“Vậy thì, May-chan, bọn anh sẽ cắt nguồn phép thuật từ đây và đổi chỗ với May-chan. Bà ơi, nhờ bà dạy cô bé nhé.”

“Ư-ừ. Bà hiểu rồi”

“Giờ thì, ngắt nguồn pháp lực đi, Alice.”

“Ừ~”

Sau một lúc.

“Umm, có nghe em nói không?”

“Ừ, được rồi, bọn anh nghe to và rõ lắm, May-chan.”

“Em làm được rồi! Lần đầu tiên em dùng thành công pháp cụ rồi.”

* * *

Trong khi May-chan cảm thấy tự hào với bản thân thì tôi bị mọi người bao vây bởi hàng đống câu hỏi.

“Khoan đã nào, Shin! Cái gì thế này? Mặc dù công chúa May đi rất xa vậy mà sao chúng ta lại có thế nói chuyện với cô bé vậy!?”

“Shin-dono, cậu lại làm chuyện không thể tin được nữa.”

“Cái này sẽ khiến việc thu nhận tin tức dễ dàng hơn. Thật là tuyệt vời.”

“Eh~? Walford-kun, tôi thực sự không hiểu cậu làm sao lại có những suy nghĩ sáng tạonhư thế!”

Tôi không biết kỳ tập huấn kết hợp với Học viện Kỵ sĩ đã sắp đến hồi kết chưa? Rồi tôi nghe từ Gus lấy được thông tin tình hình của Đế chế cũ là một chuyện đầy vấn đề. Nên là tôi nghĩ tôi có thể làm được gì đó.

Trong khi giải thích quy trình, biểu cảm của bà thay đổi và nhảy bổ vào tôi.

“Shin! Con lại làm cái thứ kỳ quặc nữa rồi!”

“B-bà ơi… con không thở được…”

“Bà ơi bà! Bình tĩnh lại đi!”

“Huff~! Puff~! Shin! Chính xác thì đây là gì!”

“Giống như bà thấy đó… một pháp cụ có thể nói chuyện được với nhau trong khoảng cách xa.”

“Cái thứ như vậy… Giấc mơ về phép Phù phép lại dễ như vậy…”

À, đúng đó, là thế đó…

“Nó, với cái thu phát này, khi con yểm phép vào sợi chỉ kết nối này… con loay hoay và thành công tạo ra “Truyền và nhận giọng nói”…”

“Đây là… một sợi tơ lớn mà con lấy từ Ma vật ư?”

“Ah, đúng như mong đợi từ bà, bà nói chính xác đó.”

Phải vậy, sợi dây mà tôi dùng làm đường truyền âm là sợi tơ tôi lấy từ một con nhện hóa Ma.

Tôi nghĩ đến nó khi nhìn vào bộ đồng phục yểm phép, và khi tôi thử dùng chỉ nhện làm pháp cụ thì lại thành công.

Mặc dù tôi nói nó là nhện ma nhưng không phải là con cao hai ba mét gì đâu. Cùng lắm là to cỡ 20cm, và khi ta bắt sống nó, nó sẽ tiếp tục tạo sợ bằng ma lực.

Và khi ta dùng những sợi chỉ đầy pháp lực như vậy để làm đồ, đó sẽ là bộ đồ chất lượng cao…

“Không thể nào, dùng chỉ theo cách này thì… Vậy là cái quan niệm về chỉ phép nên được dùng để làm quần áo khiến chúng ta không nghĩ đến nó…”

Phải đó, mọi người hay nghĩ rằng chỉ phép hầu như được dùng làm quần áo thôi.

Tôi biết là mọi người nhìn tôi ngờ hoặc khi tôi vào một cửa hàng quần áo hỏi tìm chỉ phép.

“Tuy nhiên, với cái này, Shin-kun và Điện hạ sẽ không phải đến Cung điện hoàng gia mỗi ngày…”

Mặc dù Sicily hỏi có lý nhưng có một vấn đề lớn với nó.

“Cái này nếu không kết nối thì sẽ không có ý nghĩa gì hết. Vậy nên ngay cả với đội ngũ kỹ thuật, chúng ta vẫn cần một người đứng đợi ở đường dây bên kia để cái này hoạt động được hiệu quả.”

“Mà chắc là chuyện đương nhiên thôi, nhưng nếu chúng ta mà làm vậy thì…”

“Phải, nói sẽ mất chút thời gian. Thu thập thông tin về Đế chế cũ rất nguy hiểm, và hơn nữa, nó còn mất một thời gian dài để liên lạc với các nước láng giềng.”

Để dùng cái này cho liên lạc đường dài, một cấu trúc hạ tầng lớn cần để chôn đường dây xuống dưới và duy trì nó.

Mặc dù dùng pháp cụ để liên lạc với các thị trấn từ Thành phố Hoàng gia và ngược lại đúng là tiện thật, nhưng hiện tại nó chỉ có thể dùng để liên lạc khẩn cấp.

“Ghê thật… cái này chắc chắn sẽ nhận nhiều lợi nhuận lắm đây.”

“Nó không thể bán chỉ như vậy… sẽ không có gì lạ nếu xảy ra một trận chiến dành quyền sở hữu nó.”

“Không có gì phải lo đâu, Melinda-shi, pháp cụ này đã được đăng ký bản quyền dưới tên của Shin-kun. Và vì nó đã được Hoàng tộc chấp nhận nên sẽ không có cuộc chiến nào diễn ra đâu.”

“Diseum! Ông đang cố làm gì mà quảng bá hành vi liều lĩnh của Shin vậy!”

“Ế? A, tôi rất xin lỗi!”

Bà ghê thật, dám mắng cả Nhà vua luôn.

“Bác Dis, sao bác lại yếu thế với ông và bà thế ? Dù rằng bác là Quốc vương.”

“Gì thế này, Shin, cháu không biết gì à?”

“Chuyện gì chứ?”

“Tui là đứa con đầu của Phụ thân, nhưng ông không nghĩ là Phụ thân không già như vậy sao?”

“Giờ ông nói tui mới để ý, đúng là vậy thật.”

Tôi có nghe rằng Hoàng tộc và những quý tộc khác kết hôn từ rất trẻ, và mặc dù bác Dis là cha của Gus, bác ấy trông vẫn rất trẻ. Và tôi không hẳn tin là bác ấy đã có con ở độ tuổi như vậy…

“Về Diseum… khi tốt nghiệp Học viện Phép thuật Cao cấp, ông ta đã hộ tống bọn này để sống cuộc sống tha phương.”

“Hồi đó, tên này bị xem là tập sự mà đúng hơn là, người hầu… nên nghĩ đã quá trể để kính trọng nó.”

“Hahaha… bác đã làm việc đến kiệt sức trầm trọng đó…”

Bác Dis có một cái nhìn xa xăm… bác ấy chắc làm việc đến kiệt sức trầm trọng rồi.

Cơ mà, chẳng phải lúc đó bác là Thái tử sao? Bác làm gì vậy bác Dis!

“Rõ ràng là lúc đó, vì ông ấy rời bỏ ngôi vị Thái tử sau lưng mà Mẫu hậu, lúc đó là hôn thê của Phụ thân, không thể chấp nhận điều này.”

“Un, gieo gì gặt nấy thôi.”

“Haha… đau tai quá đó. Bỏ qua chuyện đó đi, Melinda-shi, tôi tin chắc là pháp cụ này cần thiết cho thế giới này. Không chỉ riêng cho Vương quốc mà cả những quốc gia khác, và tôi có kế hoạch khiến nó trở nên phổ biến. Thành thật xin lỗi nhưng xin bà hãy cho phép chuyện này.”

Mặc dù bà đang nhăn mặt vì khó chịu khi nghe những lời đó nhưng liền chấp thuận.

“Một thiết bị liên lạc cho quân đội vương quốc… ta không nghĩ đó là một ý hay khi mà cho một người trẻ có nhiều tiền.”

“Ổn thôi mà, Shin đã là người lớn rồi, cứ xem như đó là cách tuyệt vời để nó tìm được nguồn thu nhập.”

Theo hay lắm ông ơi! Bên cạnh đó, tôi đã đính hôn với Sicily nên tôi cần thu nhập, uhn!

“Số lượng mới là vấn đề, số lượng…”

Đúng vậy, số dư tài khoản của ngân hàng Hoàng gia gần đây đúng là ghê thật…

“Đức vua, ummm… thời gian…”

“Hmm? A! Tệ rồi đây! Shin-kun, bác trông cậy vào cháu đó!”

“A, un. Cháu hiểu rồi.”

Khi chúng tôi có cuộc nói chuyện dài thì thời qua nhanh, nên tôi liền lập tức mở Cánh cổng kết nối với Cung điện Hoàng gia.

* * *

Sau khi gửi bác Dis và Cecil-san một cách lo lắng, tôi vào buổi huấn luyện hôm nay.

Thành thật mà nói, thay vì luyện tập, hôm nay chúng tôi đi thực chiến.

Khi tôi bàn bạc nó với mọi người, vì họ đã có chút kinh nghiệm hồi tập huấn cùng với Học viện Kỵ sĩ nên họ liền gật đầu đồng ý.

Trước khi bắt đầu buổi tập, tôi phải đưa một thứ cho mọi người.

Đó là, bộ chiến phục cường lực với phép phòng thủ. Bọn tôi không thể lúc nào cũng mặc đồng phục trường.

Áo nam áo nữ, áo choàng và giày được làm bởi một ông chú ở xưởng Bean, và mặc dù tôi đưa cho chú ấy bản thiết kế không lâu, chú ấy đã hoàn thành nó khi mà tôi đi mua chiếc nhẫn hôm qua nên tiện thể tôi mang đi luôn.

Sau buổi tiệc đính hôn, tôi quay về phòng và cường hóa nó với phép phòng thủ.

Vì bộ chiến phục mới đã làm xong nên tôi nghĩ là chúng tôi nên dùng nó hôm nay cho bài huấn luyện thực chiến với mấy con Ma vật làm đối thủ.

Phép Phù phép mà tôi cường hóa cho bộ đồ giống như cái mà tôi yểm vào đồng phục trước đó.

Tôi cường hóa những chiếc áo choàng với ngụy trang quang học và điều hòa không khí.

Khi tôi yểm ‘Dịu nhiệt’ vào, họ có thể điều chỉnh nhiệt độ xung quanh của họ bằng cái áo choàng — gọi tắt là điều khí.

Với ngụy trang quang học thì nó được kích hoạt khi cả cơ thể được bao trong chiếc áo choàng.

Vì nếu không như thế thì sẽ có hình ảnh chiếc đầu lơ lửng kinh dị…

Còn với những hiệu ứng khác thì, hiện vẫn là bí mật.

Tiện thể, vì tổng lượng tiền quá đáng sợ nên tôi lấy từ tài khoản của mình.

Bên cạnh đó, cứ hỏi xin quỹ hoài cũng không hay, vì đôi khi chuyện sẽ trở nên thận trọng hơn khi nói đến tiền bạc.

Nhân tiện, với những chiếc giày thì… mặc dù tôi sẽ dùng chiếc Giày phản lực của mình, nhưng những người khác thì dùng những cái bình thường.

Vì họ vẫn còn phải tập luyện nhiều để dùng được, tôi sẽ lắng nghe ý kiến của mọi người sau.

Khi tôi đang dạy mọi người cách dùng Phép phù phép, mọi người lại trưng ra bộ mặt kinh ngạc lần nữa.

Un… mặc dù tôi hiểu tại sao họ lạ làm mặt như thế…

“Với bộ chiến phục này, kèm theo trang sức thì sẽ không có gì có thể so được sức phòng thủ của chúng ta.”

“Haaa… cuối cùng chúng ta sẽ được mặc những bộ đồ cấp báu vật quốc gia…”

“Bỏ cuộc đi, Maria-dono, nó sẽ là những thứ tuyệt vời nếu quen được.”

“Mặc dù những bộ đồ tăng cấp độ nhưng không có nghĩa là phép thuật chúng ta tăng lên!”

“…Thôi thì bỏ cuộc vậy.”

“A, mình không có làm gì với đôi giày. Tuy nhiên, mình có thể làm để nó giống với chiếc giày phản lực của mình.”

“Mình muốn cái đó, nó giống với cái cậu dùng khi đấu với Schtrom phải không? Nó giúp ta có thể nhảy cao dễ dàng.”

“Huh, Tony? Cậu muốn đánh cận chiến à?”

“Mình cảm thấy ngứa ngáy kể từ khi tập luyện với Học viện Kỵ sĩ. Mặc dù không thể đến mức như Shin nhưng mình vẫn muốn đánh cận chiến bằng phép thuật.”

“Được mà nhỉ? Nhưng mình sẽ phải cường hóa nó sau buổi hôm nay. Vì tập luyện là cần thiết mà.”

“Mình hiểu rồi, mình trông đợi vào nó đó.”

Không còn ai khác muốn có Phản lực được yểm vào giày.

Người khác thì nói là họ không biết rõ chi tiết, nhưng

những người thấy chuyện đó thì sợ không dám dùng.

Sau khi giải thích xong cách dùng bộ chiến phục, tôi đưa cho họ đi thay.

* * *

Sau khi thay đồ xong, vì vài lý do mà khi bước ra thì họ lại căng thẳng hơn chỉ việc mặc bộ chiến phục.

Con trai thì mặc áo khoác dài tay với quần tây cùng đôi giày.

Nó có màu đen.

Với con gái thì họ mặc những chiếc áo khoác giống hệt nhau với chiếc váy ống ngắn ở dưới và giày ống cao đến đầu gối.

(Dat: váy ống là váy có ống quần nha, gió thổi không thấy pantsu)

Vì nếu họ mặc váy, họ sẽ cảm thấy không dễ chịu và sẽ rất tệ nếu chuyển động của họ chậm đi.

Nó có màu xanh sậm.

Tôi nghĩ nên là màu đỏ nhưng ông chú lại phản đối ý tưởng vì họ có thể trở nên nổi bật trên chiến trường.

Thiết kết trông khá là phổ biến và những cô gái đều khen nhau.

Khi May-chan thấy họ, cô bé nói với một giọng như ghen tỵ.

“Mọi người trông tuyệt thật! Em cũng muốn một cái…”

Khi tôi đặt làm mấy bộ đồ này thì khi đó tôi chưa gặp May-chan…

“Vậy à, vậy thì anh sẽ làm cho em một cái được không May-chan?”

“Thật không, Shin-oniichan!?”

“Ừ, em muốn sao nào? Giống như mọi người có được không?”

“Mặc dù mọi người trông rất tuyệt nhưng… em muốn bộ dễ thương hơn!”

Vậy à, con bé muốn bộ đồ pháp sư dễ thương. Vậy thì, nhân lúc đang cao hứng thì mình có nên thiết kế luôn không nhỉ?

“Shin, đừng chiều nó quá.”

“Chỉ nhiêu đây thì không sao đâu.”

“Haaa, có vẻ là khi có con thì ông sẽ chiều nó lắm đây…”

“Ahh… chắc vậy nhỉ…”

Tôi không thể phủ nhận lời của Gus. Có vẻ là tôi sẽ rất nuông chiều nó.

“Có một đứa con với Shin-kun…”

Sicily trông như đang ảo tưởng gì đó và bắt đầu xoay xoay người.

“Mà, anh sẽ làm khi quay lại. Giờ thì, mình sẽ mở cánh cổng đến chỗ thường lệ, nhưng Elly và May-chan sẽ ở nhà.”

“Em hiểu rồi, là vì bọn em sẽ gây cản trở.”

“Cẩn thận và quay về sớm nhé!”

Và thế là, bỏ hai người kia lại, tôi mở cánh cổng. Nhưng thay vì kết nối với khu đất hoang cũ, tôi mở nó gần ngôi nhà mà tôi từng ở với ông bà.

* * *

Rất nhiều Ma vật từ Đế chế cũ lảng vảng đến đây. Có nhiều Ma vật hơn trước.

“Giờ thì, mấy cậu hiện giờ đã hơn cả đủ để đánh hạ một đàn Ma vật lớn, lần này hãy nhắm vào Ma vật cấp tai ương nào.”

“…Ông, đừng có không đâu ra mà nói cái điều điên rồ như thế chứ…”

“Thế thì sao? Mình nghĩ nếu là Ma vật cỡ con gấu bự thì chúng ta dường như có thể đánh bại nó với phép thuật.”

“Mình có thể đánh bại nó chỉ với phép thuật!”

“ À, cậu đang nói đến ‘sự kiện Alice liều lĩnh.' ”

“Khoan đã nào! Đừng nói điều đó giống với cách mà cậu nói về Rin chứ!”

“Bất lịch sự lắm đó, Alice.”

“Tại vì, khi nói đến ‘liều lĩnh’ thì hình ảnh của Rin lại xuất hiện…”

“Mà, cô ấy sau cùng là Cô gái phép thuật liều lĩnh mà.”

“Phải đó, mình là Cô gái phép thuật liều lĩnh.”

“Không… mình không có khen câu hay gì đâu…”

“Vậy à?”

Bất cứ khi nào tôi nói với Rin về chủ đề này, dường như nó luôn đi sai hướng mà tôi nghĩ…

“Ma vật nhỏ và trung… hiện tại thì hãy đánh hạ chúng nào. Nguyên liệu của chúng có thể bán ra tiền đó.”

Mọi người bắt đầu dùng phép tìm kiếm để tìm chúng.

Sau một lúc…

“Ah… Đây là…”

Sicily là người đầu tiên phát hiện được.

Mặc dù cô ấy nói mình tốt với những phép hỗ trợ như phép phòng thủ và hồi phục, cô ấy cũng là người dùng phép tìm kiếm tốt nhất trong đám.

Sau khi Sicily phát hiện, tất cả thành viên đều gia tăng độ tập trung và chú ý nó từng chút một.

“Đúng thật… lượng ma lực nó có hoàn toàn khác với những con Ma vật mà bọn mình từng gặp phải. Sicily-san, mặc dù khá xa như cậu phát hiện tốt đấy.”

Olivia khâm phục nói.

“Đó là vì mình từng gặp phải thứ giống nó trong buổi tập huấn kết hợp. Mặc dù lúc đó Shin-kun đã lập tức đánh bại nó…”

“Ổn thôi mà, sức mạnh của mọi người cũng đã tăng lên nhiều rồi nên mấy cậu đã có thể dễ dàng hạ được nó thôi.”

Vì mọi người cảm thấy có chút lo lắng nên tôi nói những lời động viên họ.

“Ngoài ra, mấy cậu đều mặc những bộ chiến phục với khả năng phòng thủ mạnh nên sẽ không bị thương đâu.”

Ngay cả vậy, họ vẫn thấy không an toàn. Đây là lần đầu họ đi đánh Ma vật cấp độ tai ương nên âu cũng là chuyện đương nhiên.

Khi chậm rãi tiếp cận Ma vật để hạ nó, chúng tôi trao đổi vài lời.

“Về con sư tử… Sicily, em có nhớ những gì anh nói lúc đó không?”

“Vâng, hổ thì nhanh nhẹn nhưng sức mạnh thì yếu trong khi sư tử thì ngược lại, có sức mạnh nhưng di chuyển chậm.

“Em nhớ tốt lắm.”

“Unn…”

Ah, tôi xoa đầu cô ấy trước khi nhận ra. Ánh mắt mọi người nhìn đau thật!

“Ahem! Umm~ là vậy đó, vì sức nó mạnh nên không khuyến khích đến gần. Thế mấy cậu nghĩ là nên làm gì?”

“Dùng phép thuật tấn công từ xa?”

“Chính xác.”

Vì là thế nên tôi để mọi người diệt trừ nó.

Mặc dù ông bà và tôi sẽ không tham gia nhưng sẽ là một cú overkill nếu mười một người cùng tấn công, vì vậy tôi chỉ bảo một nửa trong số họ đi thôi.

Đầu tiên là Julius người không tốt với phép tấn công, Sicily tốt với phép hỗ trợ, Yuri tốt với phép Phù phép, Mark từ lò rèn và Olivia từ nhà hàng.

“Nhóm này… toàn là những người tốt với phép hỗ trợ. Có ổn không vậy?”

“Đây chắc là vẫn… xem là overkill.”

Mặc dù họ vẫn còn bán tín bán nghi, tôi muốn thử trước.

“Vậy thì, năm người sẽ đồng loạt bắn phép ra.”

Không tốn nhiều thời gian, tôi bảo họ bắn.

“Sẵn sàng chưa? Vậy thì… Bắn!”

Theo hiệu lệnh, Julius bắn Mũi tên lửa, Sicily bắn Thương nước, Yuri bắn Lưỡi gió, Mark bắn thương lửa, và Olivia bắn Mũi tên nước cùng nhau.

KAABOOoooOOOOooMMMM!!!

Khi tất cả những câu chú tập trung vào một chỗ, chúng nổ với một âm thanh lớn.

Và rồi… thứ còn lại sau vụ nổ là…

“Ahh~ …quả nhiên là một cú overkill…”

Con sư tử ma được phân loại Ma vật cấp tai ương giờ chỉ còn lại cái xác.

Còn những người bắn nó thì đều bất ngờ vào sức mạnh của mình.

Khi mà ta tập luyện phép thuật tại những nơi hoang vu thì rất khó để đo được sức mạnh bản thân. Vì những gì ta làm chỉ là bắn phép vào khu đất trống.

“Thật— Không ngờ những người không tốt với phép tấn công lại được kết quả như vầy. Sáu người còn lại đều mạnh về phép tấn công nhỉ? Chẳng phải chỉ một người họ là đủ hạ nó sao?”

Với những lời này thì mọi người không thể che được xúc cảm phức tạp của họ.

“Dù cho chúng ta có mạnh đến cỡ nào thì điều này là không thể.”

“Không… mình thì thấy là nó sẽ không khó đến vậy nếu ta thử.”

“Chắc chắn chúng ta có thể.”

“Mình cũng cảm thấy làm được.”

“Không hiểu sao, mình thấy mình không còn là người nữa và đang dần được xếp vào cùng loại với Shin-kun.”

“Đúng là mình cũng cảm thấy như vậy…”

“Huh? Từ khi nào mà mình bị xếp vào loại không phải người vậy?”

“Ngay từ đầu rồi!”

“Tàn nhẫn quá đó!”

Với lời nói tàn nhẫn của Alice, Sicily đến an ủi tôi và chúng tôi tiếp tục tìm kiếm Ma vật cấp tai ương.

“Dù là mấy người đang hẹn hò nhưng không có nghĩa là hai người có thể tán tỉnh nhau mọi lúc chứ!”

Mặc dù Maria nổi giận, chúng tôi tiếp tục công việc tìm kiếm.

Nói thật, Ma vật cấp tai ương rất hiếm gặp, nhưng với phép Tìm kiếm của tôi, tôi có thể cảm nhận được nhiều sư tử hay hổ, và cả những con gấu siêu lớn.

Tên khốn đó đúng là làm chuyện khó chịu thật.

Và vì vậy, chúng tôi lập tức tìm được con tiếp theo.

“Giờ thì, với phản ứng thế này thì nó là một con hổ. Nghĩa là?”

“Kiềm hãm phép thuật lại và dùng tấn công vật lý để giải quyết nó.”

“Phải. Vậy ai nên đi đây?”

“Vậy chắc là mình đi.”

Nói vậy, Tony lấy thanh Vibration Sword ra từ Kho chứa Ngoài không gian ra và bước tới.

Vì Tony đặc biệt khéo léo trong việc cầm kiếm nên tôi đưa cậu ta thanh Vibration Sword.

“Vậy thì, mình đi đây. Nếu có nguy hiểm thì hãy hỗ trợ mình.”

“Okay~ cố gắng lên.”

“Được rồi… Mình tới đây!”

Bao phủ bởi phép hệ gió, Tony xông vào con hổ với tốc độ cao.

Mặc dù con hổ để ý Tony và cố tránh nhưng Tony nhanh hơn.

Con hổ ma không chạy kịp lúc bị chém mất một cái chân.

Mất cân bằng, con hổ ma không thể đứng vững, và ngay lúc đó, Tony bắn phép tấn công hệ lửa vào nó.

Rơi xuống mặt đất và bị bắn trúng, con hổ ma hoàn toàn bất động.

Sau khi phép lửa phá hủy chiếc chân khác của nó, không bỏ lỡ cơ hội, cậu ta chém thanh Vibration Sword vào cổ nó.

“…Ghê thật…”

“Ah, thật là, đánh bại hoàn toàn một con ma vật cấp tai ương theo cách nguy hiểm như vậy… giống Shin thật.”

“Nhưng nếu chỉ mức đó thì mình nghĩ mình cũng có thể xoay xở được.”

“Vì cậu nói điều đó mà cậu trở nên bất thường đó… mặc dù mình cũng nghĩ là mình cũng làm được.”

“Thật kỳ lạ khi mà mình thấy nó bình thường!”

Cuối cùng mọi người cũng cảm nhận được sự phát triển của họ.

Mà, tôi biết rằng họ sẽ cải thiện được trong buổi tập luyện ở chỗ hoang vu mà.

Vì vậy mà tôi mang họ đến đây.

“Thật là… Mấy đứa đã trở thành một nhóm người kinh khủng rồi…”

“Hohho, đây là chuyện tốt mà.”

Nhìn trông như hết cách, và ông thì rất vui khi thấy mọi người phát triển.

Mặc dù cảm thấy có lỗi với bà, tôi vẫn định để họ phát triển hơn nữa.

Và rồi những người khác tự mình đánh bại những con Ma vật. Và rồi, buổi sáng đã hết.

Nhân tiện, khi chúng tôi đưa chiến lợi phẩm cho Hiệp hội Thợ săn Ma vật, ngoài Tony ra, vì số tiền từ phí nghiên cứu Gươm đổi lưỡi, tất cả thường dân đều nhảy cẫng vui mừng vì số tiền lớn.

* * *

“Onii-sama, kết quả của cuộc thảo phạt thế nào rồi?”

“Với anh thì, anh đánh bại hai con hổ và một con gấu.”

“Hổ!? Gấu!?”

Elly bất ngờ mà hét lên thu hút sự chú ý của người hầu.

“Augusto-sama! Anh có sao không!?”

“Hmm? À… Đúng nhỉ, phản ứng này là bình thường thôi…”

“Ý anh là sao?”

“Không… lúc đầu thì anh thấy lúng túng, nhưng rồi anh tự tay hạ gục được nó. Rốt cuộc, nó trở thành một cuộc thi xem ai săn được nhiều nhất…”

“Dù vậy, mình lại thành người đứng đầu.”

“Tony-kun không công bằng! Vì cậu có thể dùng được kiếm!”

“Umm… Mấy người nói gì vậy? Chúng là Ma vật cấp tai ương nên chúng ta cần phải điều động quân lính.”

“Phải! Mặc dù tôi biết vậy! Những người trong quân đội chịu nhiều tổn thương vì chúng!”

“Và lại còn tổ chức thi thố và một mình hạ chúng thì…”

“Dù có làm gì thì đó vẫn là sự thật. Bọn này đều bị đầu độc bởi Shin rồi.”

“Augusto-sama, trước khi em để ý thì anh đã trở thành thứ không phải người rồi…”

“Xin đừng đối xử anh như Shin!”

“Chẳng phải mấy cậu đang quá tàn nhẫn sao!?”

Mọi người bắt đầu cảm thấy khó chịu và bắt đầu thừa nhận sức mạnh của mình. Đến mức này sẽ không lâu cho đến lúc mà họ có thể hạ được Ma nhân.

Tôi có cảm giác như vậy sau khi chứng kiến thành tựu hôm nay.

Nhân tiện, buổi thử nghiệm của phần còn lại hôm nay là phần tiếp theo của phép Lơ lửng.

Tôi dùng phép lơ lửng để cho mọi người bay lên.

Truyện Chữ Hay