Elizavetta bực bội nheo mắt lại nhìn về một người đàn ông già đang ngồi đối diện mình ở bên kia bàn làm việc. Dù có phần gầy gò, ông ta vẫn ưỡn thẳng lưng mình lên. Trên cằm ông ấy là một bộ râu trắng xóa tỉa tót gọn gàng. Trong đôi mắt của người đàn ông đó là một cái nhìn đầy kiên định, không hề chịu khuất phục.
“Lazare. Vậy là ngươi quyết phản đối tới cùng sao?”
“Dù là gì đi nữa, mong ngài xem xét lại cho.”
Viên quan già tên Lazare kia cúi thấp đầu mình xuống, tưởng chừng như trán ông ta đang dính chặt xuống bàn. Elizavetta cảm thấy đầy hậm hực.
Vào sáng hôm đó, cô cùng với binh lính quay về được tới Lâu đài Lebus. Sau khi cảm ơn cũng như hứa ban thưởng cho quân sĩ xong xuôi, Elizavetta cho họ lui đi. Sau đó, cô gái đi tắm rửa rồi ăn lót dạ 1 chút.
Tiếp theo, cô cho gọi một vài thuộc hạ của mình vào để bàn về việc ban thưởng ra sao. Thế nhưng, khi nhắc tới Urz, giữa cô và Lazare bắt đầu xuất hiện bất đồng quan điểm.
“Công trạng của Urz đương nhiên là không hề nhỏ bé. Thế nhưng việc này lại nảy sinh một vài vấn đề.”
Trong trận chiến này, Urz đã đạt được 2 chiến công. Một, phát hiện ra con đường hành quân của Ilda tới Pardu. Và, hai, làm cho Ilda ngã ngựa để bắt sống vị Công tước.
“Chỉ cần là 1 trong 2 điều đó thôi là đã xứng đáng lắm rồi.”
Naum và các đội trưởng là những người khen ngợi Urz không hết lời. Họ thừa hiểu tầm quan trọng của việc nắm rõ vị trí của đối phương. Đặc biệt là vào lần này, chỉ cần trễ mất một ngày là Pardu có lẽ đã bị tấn công.
Nghĩ lại, cho dù ban đầu chỉ là một người chăn ngựa, những lời khen đó không có gì là quá đà.
Đúng là Ilda đã ngã ngựa, thế nhưng để làm được điều đó là phải nhờ vào tài bắn cung đáng sợ của mình nên Urz mới có thể làm nổi. Thêm vào đó, anh lại còn bắt sống được Ilda.
“Gắng hết sức bắt sống Công tước”, đó là chỉ lệnh từ Hoàng gia gửi xuống. Chính vì thực hiện được mệnh lệnh đó đến từng câu từng chữ, đáng nhẽ ra anh phải được ban thưởng thật hậu hĩnh.
Thế nhưng, viên quan già kia vẫn cương quyết phản đối.
“Urz là 1 trường hợp ngoại lệ được Vanadis-sama cho ra chiến tuyến, cách đây vài ngày vẫn còn là kẻ chăn ngựa. Chưa kể, người này mới chỉ tới Lâu đài chưa tròn 2 tháng.”
Ngưng lại 1 lúc lấy hơi, Lazare nắm chặt tay lại và nói tiếp.
“Đúng là Urz đã lập được công lớn. Thế nhưng, nếu mà khen ngợi quá lời, há chẳng phải người đời sẽ cho là ngài thiên vị Urz sao? Tôi cho rằng điều đó không hề có lợi cho Vanadis-sama cũng như là cho Urz. Thêm vào đó lại còn Công tước Bydgauche nữa. Ở miền bắc của Zhcted, Công tước nổi tiếng võ nghệ cao cường. Nếu mà để tin ngài Công tước bị một kẻ hầu hạ xuất thân đi chăn ngựa bắn hạ thì quả là một vết nhơ đối với danh dự 1 chiến binh như ngài ấy.”
“Chính Đức ngài Công tước đã ca ngợi tài bắn cung của Urz đấy thôi.”
Elizavetta phản bác lại, nhưng Lazare, thay vì khựng lại, vẫn không hề lay chuyển. Ông ta tựa như một vách đá sừng sững giữa cơn bão tuyết, càng trèo càng thấy hiểm trở.
“Đúng là Đức ngài Công tước đã nói như thế. Tuy nhiên, thế còn những người dưới trướng ngài ấy thì sao? Đó mới là điều quan trọng. Nói là Vanadis-sama đánh ngã Công tước khỏi ngựa thì đã đành, đằng này đây lại là bởi một người danh tính mập mờ nữa.”
Thuộc hạ của Ilda thay vì khen ngợi thì lại cho rằng Urz đã làm chủ nhân của họ mất mặt. Đó là nhận định của Lazare.
“Có lẽ là do may mắn nên Urz mới có thể bắn Công tước Bydgauche ngã ngựa như vậy. Tôi cho rằng nói như thế thì sẽ đỡ hơn nhiều. Dù sao thì trận đánh đã diễn ra vào lúc trời chưa sáng rõ, là vậy thì thanh danh của Công tước cũng sẽ đỡ bị tổn hại hơn, ngài nghĩ như vậy có phải không?”
Vốn dĩ Elizavetta và Ilda cũng không có ác cảm gì với nhau. Thậm chí có thể nói là hai bên khá là hòa đồng. Vì lý do đó mà Ilda mới dừng chân tại Lâu đài Lebus trước khi đi tới Kinh thành, cũng như lý giải cho việc Elizavetta lại tiếp đón ông ta nồng hậu như thế.
Chưa kể lúc này vẫn không ai rõ là liệu Vua Victor sẽ xét xử Ilda ra sao. Vì vậy, những gì Lazare nói cũng không phải là hoàn toàn vô lý.
Sau khi Lazare dứt lời, các viên quan còn lại cũng gật gù vài cái, tỏ vẻ đồng tình. Trong phòng không chỉ có mỗi quan lại, còn có cả vài vị Hiệp sĩ. Thế nhưng, họ chỉ im lặng, có vẻ là cùng chung ý kiến.
Bỗng trong số họ, một người chợt lên tiếng.
“Những gì Lazare-dono nói quả không sai, tuy nhiên…”
Người đó chính là Naum, lúc này đang bình tĩnh thốt lên.
“Không ai có thể chối cãi được việc Urz đã lập công lớn. Bất cứ binh lính nào tham gia trận đánh đó đều biết rõ điều đó. Nếu mà không có ban thưởng, e là chính danh tiếng của Vanadis-sama sẽ bị tổn hại. Là ngài, ít nhất chắc ngài cũng ý thức rõ được điều đó.”
“Tôi không nói là sẽ không có thưởng.”
“Vậy thì theo ngài bao nhiêu là vừa?”
“Khoảng 100 đồng bạc.”
Có lẽ đã tính tới từ trước, Lazare đáp lại ngay lập tức, khiến cho Naum phải bất ngờ.
“Lazare-dono. Ngài có tính nhầm không? Theo tôi nghĩ, thâm chí 1.000 đồng bạc vẫn còn là quá ít.”
“Nếu mà là thế, nhiều người trong Lâu đài sẽ không đồng tình. Đối với họ, Urz vẫn chỉ là một người chăn ngựa lai lịch mù mờ. Khi nào Urz làm việc một thời gian dài, được mọi người chấp nhận gạt đi chuyện danh tính sang một bên, khi đó ngài có ban thưởng cũng chưa muộn.”
“Ngài nói rằng là do danh tính không rõ ràng, thế nhưng đó đâu phải là lỗi của Urz. Rất nhiều người ở đây biết rõ rằng cậu ta đã chăm chỉ làm việc từ khi còn là chăn ngựa ở đây. Ngay cả trong trận đánh cậu ta cũng không gây ra bất cứ rắc rối nào hết.”
Naum gay gắt phản bác lại, thế nhưng Lazare vẫn không hề tỏ ra chùn bước. Thấy thế, vị hiệp sĩ tóc xám liền chuyển ngay sang cách khác. Mỉm cười đầy mỉa mai, anh ta liếc một lượt hết toàn bộ mọi người trong phòng trừ Elizavetta ra.
“Ai đời lại lấy danh tính và địa vị để đánh giá công trạng của một người chứ. Thử hỏi mọi quý tộc và các Vanadis sẽ nghĩ gì khi mà để họ nhìn thấy cảnh này. Xem ra là có một đám ghen tị và hèn nhát đang bu lại ở Lebus này. Làm như vậy không sợ người khác cười vào mặt cho à?”
Không lấy gì làm lạ, một vài người bắt đầu thay đổi sắc mặt trước những lời nói đó. Họ gườm gườm nhìn vào mặt Naum. Vị hiệp sĩ ngang nhiên nhìn lại tất cả, không hề tỏ ra sợ hãi.
“--- Naum. Vừa nãy ngươi nói hơi quá lời rồi đó.”
Giọng nói điềm tĩnh của Elizavetta xua tan đi bầu không khí căng thẳng trong căn phòng. Naum quay sang nữ Vanadis và cúi đầu xuống. Thấy vậy, cô đưa mắt sang các quan lại và những hiệp sĩ khác.
“Vậy hãy giữ nguyên mức 100 đồng bạc làm tiền thưởng cho Urz.”
Elizavetta nghiêm nghị nói, thế nhưng cô chưa dừng lại ở đó.
“Và tiếp đó, cho Urz làm cận vệ của Naum.” (N/d: Cận vệ - squire - của 1 hiệp sĩ = học việc để làm hiệp sĩ trong tương lai đó)
“Hầu cận ư?”
Viên quan già ra vẻ khó chịu ra mặt. Elizavetta mỉm cười tinh quái mà nói tiếp.
“Lazare. Chẳng phải làm vậy là hợp ý ngươi lắm sao? Với chiến công như thế, kể cả là 2.000 đồng bạc thì vẫn là hơi ít so với một người đứng trong hàng ngũ hiệp sĩ đó.”
Nếu mà để Ilda trốn thoát, quân Bydgauche không đời nào lại đầu hàng dễ dàng như vậy được. Thêm nữa, vì phải truy đuổi Ilda, cả Elizavetta và Ellen có lẽ cũng không thể nào quay về lãnh địa của mình được.
“Xin vâng theo ý ngài, thưa Vanadis-sama.”
Dù vẫn tỏ ra không hài lòng, xem Lazare vẫn còn có thể chấp nhận được. Ông ta kính cẩn cúi đầu xuống.
Sau đấy, cô chuyển sang bàn về phần thưởng của những người khác.
Trong khi đó, Urz lại đang đánh một giấc ngon lành trong căn phòng anh được giao cho. Điều hay nhất khi trở thành 1 hầu cận trong lâu đài đối với anh là có phòng và giường ngủ riêng, 3 tấm chăn kèm theo 1 bộ quần áo.
Tiện cũng nói, anh còn được giao cho một thanh kiếm, thế nhưng lúc này thứ vũ khí đó vẫn chỉ để dựa vào tường, chưa hề được đụng tới. Cây cung được Elizavetta đưa cho anh được đặt cạnh thanh kiếm, thế nhưng chỉ cần nhìn bề mặt nhẵn bóng cùng với miếng vải bọc quanh tay cầm của cung là đủ thấy chủ nhân của nó chăm chút cẩn thận đến thế nào.
“Được ngủ mà không phải lo nghĩ gì tới công việc vẫn là sướng nhất.”
Sau cùng, khi vẫn còn phải chăn ngựa, anh phải luôn chân luôn tay không ngừng từ bình minh cho tới tận hoàng hôn.
Thêm vào đó, một khi đã quen việc thì khối lượng công việc cũng tăng lên theo. Không có ai dám mơ tới được nghỉ trưa cho lại sức.
Nằm cuộn mình trong chăn, Urz ngước mắt nhìn lên trần nhà bụi bặm. Anh chợt nhớ tới Ellen và Rurick, tới 2 người đã gọi anh bằng cái tên Tigrevurmud Vorn.
“Trí nhớ hử…”
Lắc đầu quầy quậy, Urz nhắm mắt lại. Anh lặng lẽ chìm vào trong cõi mộng mị
Và, vào tối cùng ngày, chàng trai trẻ được Naum gọi dậy. Anh được dẫn tới phòng làm việc và được phong cho làm cận vệ của vị hiệp sĩ cùng 100 đồng bạc tiền thưởng.
.
.
Đã 7 ngày trôi qua kể từ khi Urz được Elizavetta cho gọi lên gặp và ban cho chức vụ cận vệ.
“A, Urz, người đã tới.”
Đi cùng với Naum, Urz lễ phép cúi đầu xuống chào. Đó là lễ nghi do vị hiệp sĩ tóc xám đứng bên cạnh chỉ cho.
“Đã qua 7 ngày rồi, ngươi đã làm gì?”
“Tôi đã được Ngài Naum đây chỉ dạy rất nhiều thứ.”
“Tôi đã dạy cho cậu ta chữ viết và tập tục của Vương quốc chúng ta. Dù sao thì Urz cũng không còn mất ký ức về những thứ đó.”
Urz đáp và Naum giải thích thêm vào.
Sự thực đúng là như vậy. Đúng là Urz đang học lại chữ viết và phong tục tập quán của Zchted.
Thế nhưng, không như Urz, Naum là một người rất bận rộn. Đúng là chính Elizavetta đã ra lệnh, thế nhưng anh ta không thể nào dành toàn bộ thời gian chỉ để mắt tới Urz được. Do đó, vị hiệp sĩ quyết định là sẽ dạy cho Urz 2 tiếng mỗi ngày.
“Dù sao thì cậu ta cũng chẳng tài nào mà tập trung vào học từ sáng tới tối nổi.”
Lần này tới lượt Naum nhanh miệng đáp lời Elizavetta đang tỏ vẻ băn khoăn.
“Có vẻ là bên cạnh ngồi học ra, cậu ta còn luyện bắn cung và nghỉ trưa nữa.”
“Nghỉ trưa? Ngày nào cũng vậy ư?”
Thấy Elizavetta nghi hoặc liếc mắt sang, Urz cảm thấy vô cùng bối rối. Đúng là anh có luyện bắn cung và ngủ trưa thật, thế nhưng mọi thứ không chỉ dừng lại tại đó.
Hằng ngày Urz vẫn thường đi dạo khắp thị trấn nằm cạnh lâu đài. Anh muốn tự mình điều tra về Tigrevurmud Vorn, thế nhưng anh cũng cảm thấy tò mò về chính thị trấn này nữa.
Một đồng bạc là đủ để mua một túi yến mạch dài bằng gang tay, hoặc một chai mật ong hảo hạng. Ngoài ra người ta còn có thể có một bữa ăn thịnh soạn kèm theo rượu ngon.
Urz khoác trên người một chiếc áo khoác dày cộp. Anh lại đang rảo bước xung quanh thị trấn. Anh chàng bước vào một quán rượu hợp mắt mình, ngồi lắng nghe tiếng ngâm nga của một người hát rong đang gẩy balalaika ở bên hè đường, bị lạc đường ở một ngõ hẻm và vướng vào một cuộc cãi lộn. Đáng tiếc là anh vẫn không lần ra được bất cứ thông tin gì về Tigrevurmud Vorn. Xem ra là người anh hùng xứ Brune không được nổi tiếng ở góc này của Zhcted. Vài tay hát rong có nói là họ chỉ từng nghe thấy cái tên đó mà thôi.
Thế nhưng cho dù cảm thấy hơi nản long, Urz lại nhớ tới khuôn mặt của Elizavetta mà cảm thấy nhẹ lòng.
Anh đã nói với Naum rằng anh không định ở lại Lebus. Thế nhưng, anh cũng biết là Elizavetta có phần ưu ái anh. Nếu mà lấy lại được trí nhớ và rời khỏi nơi đây, anh sẽ làm cho cô buồn bã. Anh không muốn để điều đó xảy ra.
“Nghỉ trưa hử… Thôi thế cũng không sao.”
Chỉ nói có thế, Elizavetta cũng không dò hỏi gì thêm. Urz cúi đầu xuống với vẻ nửa bối rối, nửa tiếc nuối. Nếu mà cô có hỏi, anh cũng sẽ thành thật mà nói. Tuy nhiên những lời nói đó lại không hề xảy ra.
Nhấc cằm khỏi tay, mắt hướng về Tigre, Elizavetta chuyển sang chuyện khác.
“Thứ lỗi cho ta đã không thể ban thưởng cho người nhiều hơn trong trận chiến ngày hôm đó. Ngươi có thấy bất mãn không?’
“Thực sự là không.”
“Đáng nhẽ ra người phải bất mãn mới phải.”
Elizavetta nhẹ nhàng lườm chàng trai trẻ, ra vẻ giận dỗi. Urz muốn nói rằng anh đã được cô xoa đầu, thế nhưng anh dừng lại ngay ý nghĩa đó khi mới mường tượng tới hình bóng của 1 Elizavetta giận dữ mặt đỏ gay.
“Ta có nhiệm vụ này giao cho ngươi.”
Ưỡn ngực mình ra, nữ Vanadis tóc đỏ thốt lên đầy điệu đàng. Thông thường cô thường ra lệnh với thái độ rất trịch thượng trước thuộc hạ của mình. Thế nhưng xem ra là cô cảm thấy cô không cần phải làm điều đó trước mặt Urz. (N/d: Vãi đồng bóng ghê ta.)
“Ta muốn ngươi đi hòa giải tranh chấp giữa 2 ngôi làng.”
“… Hòa giải ư?”
Trước mệnh lệnh bất ngờ đó, Urz hỏi lại, không giấu nổi sự bối rối. Về phần Naum đang đứng cạnh chàng trai trẻ, trên mặt vị hiệp sĩ đã thoáng hiện ra vẻ mệt mỏi.
--- Mình đã bao giờ làm hòa giải đâu, chưa kể còn chưa biết nó đầu cua tai nheo ra sao nữa.
Nghĩ là vậy, thế nhưng trước nụ cười hạnh phúc của cô gái, anh không dám nói là mình không thể nào làm được.
Cách Lâu đài Lebus 3 ngày đường dọc theo đường cái về phía Đông là Zabul và Tarnaba. Giữa 2 ngôi làng này có một con sông chảy qua, 2 bên vẫn luôn tranh chấp nhau xem dùng nước sông sao.
Họ cãi cọ về việc dùng lượng nước ít ỏi còn lại vào mùa khô, cũng như sau trận lũ xảy ra vào cuối mùa hè. Vì cả hai đều không biết dùng sao cho hợp lý, họ lại quay sang đổ lỗi cho nhau. Cứ mỗi năm trưởng làng hai bên lại gửi đơn lên, cứ mỗi năm, một viên quan từ Lâu đài lại được phái xuống để giải quyết.
Nếu như có ai hỏi tại sao 1 người từ Lâu đài lại phải được cử xuống chỉ để xử lý tranh chấp giữa 2 ngôi làng như vậy, nguyên do là bởi hai nơi này đều nằm dưới quyền cai quản trực tiếp của 1 Vanadis.
Cũng như mọi công quốc khác ở Zhcted, tại Lebus, các Vanadis vẫn chỉ định các trưởng làng, thị trưởng, lãnh chúa cho các làng mạc, thị trấn và thành phố ở khắp nơi.
Thế nhưng, nếu như mà có tranh chấp ở biên giới các lãnh chúa, Vanadis có thể ngăn chặn không để bạo lực leo thang bằng cách đặt nơi đó dưới quyền kiểm soát trực tiếp của mình. Bằng việc đích thân can thiệp vào, cô có thể tránh được một cuộc xung đột giữa các lãnh chúa với nhau.
Sau khi được nghe giải thích như thế, Urz vẫn nghiêng đầu ra vẻ băn khoăn.
“Tại sao hai làng này lại tranh chấp như vậy?”
Elizavetta rút một vài giấy tờ từ chồng tài liệu trên bàn ra và trao cho Naum. Vị hiệp sĩ tóc xám liếc qua rồi giải thích thay cho chủ nhân mình.
“Ở đây viết là làng Zabul đã mở rộng một ruộng lúa mỳ lớn từ mùa thu tới. Làm như vậy đồng nghĩa là phải dùng nhiều nước hơn. Và điều đó khiến cho làng Tarnaba nổi cơn thịnh nộ.”
Thêm nữa, cũng khó có thể nói là bên Zabul đã cử xử phải phép. Trước những lời phàn nàn của làng Tarnaba, trưởng làng Zabul đã nói như sau.
“Chả phải bên các ông có núi, sướng quá còn gì?”
Có một ngọn núi lớn trải dài phía sau làng Tarnaba. Dân làng vẫn thường tới đây hái các loại rau dại ăn được, nhặt hạt dẻ và săn thú vào khi tiết trời ấm áp.
Khi dân làng Zabul lên núi, người làng Tarnaba cũng đi theo và thu từ họ 10 đến 20% những gì họ kiếm được. Điều đó cũng không có gì là lạ, cho nên ngọn núi đó là nguồn thu nhập quý giá của dân làng. Dù là làng nào đi nữa, không một ai cho phép người lạ phá hoại nơi này.
Thế nhưng, ở gần núi cũng chưa chắc đã là hay. Nếu mà trồng trọt gần chân núi, hươu và lợn lòi có thể sẽ tới ăn mất hoa màu. Khi mùa đồng khắc nghiệt kéo tới, sói và gấu không ngủ đông nổi cũng có thể đi xuống núi.
Do vậy, người dân Tarbana nổi điên lên trước lời của làng Zabul.
Nghe theo lời của những người không muốn để xung đột xảy ra, họ quyết định tới xin phép Vanadis trước. Thế nhưng, hai bên đang ở trong tình trạng có thể gây gổ bất cứ lúc nào.
“Mỗi làng có khoảng 100 người. Đây là một lãnh thổ nằm dưới quyền cai quản trực tiếp của Vanadis-sama, Nếu mà để thất bại, danh tiếng của Vanadis-sama sẽ bị tổn hại.”
Naum nghiêm túc nói.
“Tôi có bắt buộc phải làm việc này không?”
Urz hỏi lại cho chắc chắn. Anh đã được học nhiều thứ, thế nhưng bản thân đương nhiên là chưa từng có kinh nghiệm làm hòa giải. Chưa gì đã để anh đảm đương trách nhiệm đó là quá vô lý.
Ngồi trước bàn làm việc, Elizavetta ung dung gật đầu.
“Đúng vậy. Đây là một mệnh lệnh. Nếu thất bại, ta sẽ đích thân xử lý. Cố gắng đừng có để chuyện đó xảy ra.”
Xem ra là anh không còn cách nào khác ngoài tuân lệnh. Urz đáp lại rằng anh đã hiểu.
“Muộn nhất 4 ngày là phải khởi hành. Nếu có gì còn thắc mắc cũng như cần thêm thứ gì, cứ việc hỏi Naum.”
Về phần Urz, anh muốn được Naum dạy thêm nữa, thế nhưng xem ra bản thân vị hiệp sĩ cũng sắp có việc phải lo. Anh rụt rè cúi đầu trước Elizavetta và rời khỏi văn phòng.
Phải tới tối hôm đó Urz mới gặp được Naum.
Tại một sân tập nhỏ nằm ở ngoài lâu đài, 2 người vừa trò chuyện vừa luyện bắn cung.
Trên sân tập là những bia bắn hình tròn đặt ở cự ly 100, 150 và 200 arshin.
Urz cảm thấy may là khi người khác đi vào sân tập trong khi đang tập luyện bắn cung, có 1 luật được đề ra là người đó phải gọi người đang tập ở đó.
Đó là biện pháp để đề phòng tai nạn xảy ra do những ai bắn kém bắn nhầm vào người đang đi vào sân tập, thế nhưng nhờ thế mà nói chuyện riêng cũng trở nên không quá khó khăn.
Vừa bắn vào một mục tiêu 100 arshin, Naum vừa giải thích.
“Các viên quan quyền thế trong lâu đài đã đề nghị nhiệm vụ này hòng sách nhiễu cậu. Vanadis-sama đã chấp nhận điều đó vì muốn để cậu có thể được lập công. Kể cả là có thất bại đi nữa thì Vanadis-sama sẽ ra tay xử lý ngay.”
Đúng như dự liệu, Naum cũng đã xem xét tình hình ra sao. Đứng bên cạnh vị hiệp sĩ, Urz thở dài trong khi bắn vào một mục tiêu 200 arshin.
“Tuy nhiên, nếu mà để thất bại thì mọi chuyện cũng khó mà suôn sẻ được.”
“Nếu là vậy thì chắc chắn là Vanadis-sama sẽ hết sức thất vọng. Bên quan lại có lẽ sẽ vịn vào cớ đó để hạ nhục cậu. Bản thân tôi cũng mong muốn cậu thành công.”
Mỉm cười trước Naum đang vừa nói chuyện bâng quơ tựa như đang đùa cợt, vừa thả dây cung ra rung bần bật, Urz suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp.
“Nếu như là để sách nhiễu thì việc đó lẽ nào lại khó khăn lắm ư?”
“Chẳng phải tôi đã nói là hai làng đó năm nào cũng gửi đơn lên, đúng không nào? Năm ngoái, rồi cả năm kia nữa, những viên quan trong lâu đài được cử đi đều không đảm đương nổi, cuối cùng lại làm cho sự việc thêm phần rối rắm. Vanadis-sama buộc phải can thiệp ngay lập tức, tự mình đứng ra giảng hòa và cuối cùng cũng kìm chế được tình hình. Đó cũng là tại sao trong lâu đài phe quan lại hay bị coi thường như vậy.”
“Ra vậy,” Urz nói. Đây không phải chỉ là để hạ nhục Urz, mà còn là cơ hội tốt để phô bày uy tín của Elizavetta đối với người dân trong lãnh địa.
“Vậy ý cậu là như thế nào? Cậu có làm được không đấy?”
Trong giọng của Naum có cái gì đó hơi khó chịu. Xem ra vị Hiệp sĩ này không phải là đối thủ của anh. Trong số 6 mũi tên được Naum bắn ra thì có 5 mũi bắn trúng vào điểm anh ta ngắm vào. Về phần Naum, gần hai chục mũi tên của anh đều bay tới được đúng điểm cần tới. Bắn trúng được chừng đó thôi là đủ thấy tài nghệ của anh ra sao.
Hạ cung xuống, Urz vừa nói vừa nhìn vào mục tiêu.
“Vậy thì hay là ngài có thể cho tôi biết cách xử trí ra sao.”
“Thứ lỗi cho tôi.”
Naum gượng cười.
“Bình thường thì cậu có thể dùng tới bài đó được. Chẳng việc gì phải xấu hổ khi học theo cách làm của người đi trước thật. Thế nhưng riêng lần này, nếu mà vô tình để việc đó lộ ra ngoài thì e rằng sẽ có vài rắc rối đấy.”
Những kẻ có hiềm khích với Urz sẽ nhân cơ hội đó mà coi thường chàng trai trẻ. Urz đành phải hỏi sang thứ khác.
“Liệu chủ nhân có nghĩ là tôi sẽ thành công không?’
“Có lẽ ngài ấy cũng tin vào điều đó.”
Trước lời của Naum, Urz chỉ nhún vai. Nếu như đúng là nữ chủ nhân của anh đã nghĩ là thế thì anh cũng tin là vậy. Kể cả là Urz có thất bại, cô cũng sẽ ra tay giải quyết ngay. Vì thế những gì cô ta nói chắc chắn đều là nghiêm túc. Hoặc, ít ra thì đó cũng không phải là những lời bâng quơ.
--- Hừm, đã vậy trong mấy ngày còn lại phải đi thăm thú vài nơi cái đã…
Bên cạnh đó, anh cũng muốn lần mò ra một cách nào đó để lấy lại trí nhớ của mình
Bỏ mũi tên đang định bắn xuống, Urz nhìn sang Naum.
“Hai nơi đó là Zabul và Tarnaba thì phải? Tôi muốn được biết thêm 1 chút thông tin về hai ngôi làng này. Phiền ngài cho tôi biết bất cứ thứ gì ngài có thể nhớ được.”
Trước lời đề nghị bất chợt đó của Urz, Naum liếc nhìn anh chàng với ánh mắt nửa tò mò nửa ngạc nhiên.
“Cậu nói như không đấy, thế nhưng rốt cuộc cậu muốn ta cho biết thông tin trong mấy chục năm luôn à? Cũng cần phải có thời gian để chuẩn bị nữa chứ, biết không?”
“Nếu như là vào giờ này ngày mai thì ngài có thể chuẩn bị được bao nhiên năm?’
“… Chắc là cũng được 3,4 năm gì đó. Cơ mà kiểu gì cũng phải làm liên tục mới kịp nổi.”
Vừa sờ nắn mấy nếp nhăn trên mặt, Naum rầu rĩ trả lời. Chắc hẳn anh ta đang mường tượng tới cảnh đấu vật với cả một đống giấy tờ đồ sộ. Urz quay sang Naum và cúi đầu xuống.
“Xin ngài hãy giúp cho. Việc này còn liên quan tới cả cách tôi phải đáp lại ra sao với chủ nhân, cho nên…”
“Được rồi.”
Nói là vậy, Naum trao lại cây cung mình đang cầm cho Urz. Vị hiệp sĩ mỉm cười trước 1 Urz đang ngơ ngác.
“Cất cái này hộ ta. Ít ra cũng phải làm được việc đó chứ, đúng không nào?”
Thấy Urz gật đầu, Naum quay lưng lại và rảo bước đi thật nhanh.
Trước bóng dáng đang dần mờ đi của vị hiệp sĩ, Urz nhận ra 1 điều. Anh đưa mắt về phía bãi tập bắn. Gọi là cất hộ, nhưng điều đó cũng chẳng khác gì là bảo Urz thu dọn cả đống tên đang cắm trên từng mục tiêu cũng như rơi vương vãi khắp nơi. Chưa kể bầu trời mùa đông đang nhanh chóng tối sầm lại.
Xem ra là Urz sẽ có một công việc khá là “vui vẻ”.
.
Đúng như những gì mình đã nói, Naum đã chuẩn bị xong xuôi những tài liệu cần thiết trước tối ngày hôm sau. Dù trông mặt mũi của vị hiệp sĩ có phần phờ phạc đi hẳn, thế nhưng Urz quyết định vờ như không thấy khi nhận lấy đống giấy tờ.
Chàng trai trẻ tự nhốt mình trong phòng, đốt ngọn nến vừa mới đi xin về và nghiền ngẫm chỗ tài liệu. Anh xem xét từ dân số mỗi làng, số trai tráng, thiệt hại tính đến thời điểm hiện tại mà suy nghĩ.
Khi tìm ra được thông tin mình cần nhất, Urz vô tình ngó sang cây cung đang dựng vào tường. Giải pháp cho vấn đề cuối cùng cũng nằm ở trong tay anh.
Ngày hôm sau, Urz tới gặp Naum để đề đạt những gì cần mang theo.
20 lính già cùng với đồ dùng và quần áo mùa đông, kèm theo cả lương thực. Tựa như vừa sực nhớ ra, chàng trai trẻ lại thêm vào.
“À, và cả 5 mũi tên sắt nữa… Không, 10 mũi đi.”
Và, sáng ngày hôm sau, Urz rời khỏi Lâu đài cùng với 20 người lính già.
Elizavetta muốn ra tiễn chàng trai, thế nhưng cô cố kìm lòng mình lại. Nếu cô, đường đường là 1 Vanadis, lại đích thân ra tiễn một thuộc hạ của mình, cô cũng sẽ phải làm điều đó cho bất cứ ai được cử đi làm nhiệm vụ. Nếu như Urz không phải là một thuộc hạ của cô thì mọi chuyện có lẽ đã khác đi nhiều.
--- Cố gắng nên nhé, Urz.
Vừa làm việc trong phòng, nữ Vanadis tóc đỏ thầm gửi lời động viên từ tận trong tim mình tới chàng trai.
“Tiện xin hỏi, ngài cho người đó thời gian bao lâu để hoàn thàn việc hòa giải và quay về Lâu đài vậy?”
Đó là vào buổi trưa cùng ngày Urz khởi hành. Lazare đã hỏi như vậy khi tới văn phòng của Elizavetta. “Người đó” đương nhiên là muốn nói tới Urz.
“Lazare, ta phải lấy làm lạ là ngươi lại quan tâm tới việc đó tới vậy đấy.”
“Vài người trong các quan lại và hiệp sĩ có phần hơi quá phấn khích trước tin này.”
Viên quan già trả lời với vẻ mặt rầu rĩ, cứng đanh mà không kèm phần chán nản.
“Thêm nữa, với những rắc rối cũng như thất bại mà hắn ta có thể gây ra, chúng ta khó mà có thể kiếm được bất cứ lợi ích gì xứng đáng hết. Rốt cuộc thì ngài coi chính trị là cái gì chứ?”
Thấy chủ nhân mình bực tới độ nhăn nhó cả mặt lại, Lazare chỉ nhìn lại ra vẻ đầy thất vọng.
“Bản thân tôi thấy cũng có trách nhiệm cho việc này do không ngăn cản cũng như nhận ra sự ngu ngốc của những người đó. Thế nhưng, còn cả ngài nữa, Vanadis-sama. Tại sao ngài lại để hắn ta làm việc đó?”
“Đương nhiên là vì ta tin rằng Urz sẽ làm được.”
“Cho dù người đó có là cung thủ tài ba tới đâu đi nữa thì cũng chẳng có thể giúp ích được việc gì trong lần này. Ngay từ đầu, việc giảng hòa giữa hai bên là phải biết chủ động xoa dịu giữa hai bên, lắng nghe từ hai phía và xem xét kỹ lưỡng, dùng lý lẽ để giải quyết và thuyết phục, làm rõ được lợi và hại để rồi đi tới thỏa hiệp. Đã thế lại còn có những kẻ không thèm nghe, những kẻ kéo bè kéo đảng tới đe dọa, thậm chí còn dùng tới cả bài đút lót nữa. Thêm vào đó, về đơn của hai làng đó, đối với một kẻ trẻ tuổi chưa từng có kinh nghiệm đàm phán, liệu rằng như vậy có hơi quá sức không?”
Trước viên quan già đang nài nỉ hết lời như thế, Elizavetta ra vẻ đầy kinh ngạc. Cứ như thể là Lazare đang thông cảm cho Urz.
“Cơ mà Urz đã nói là vẫn có khả năng thành công. Cậu ta còn bảo là 10 ngày sau sẽ quay về.”
Thấy Ellizavetta hùng hổ nói vậy, Lazare nheo mắt lại đầy hoài nghi.
Từ Lâu đài Lebus cho tới hai làng kia ít ra cũng phải mất 3 ngày đường. Vì vậy, cả đi lẫn về cũng phải mất 6 ngày.
Nói cách khác, Urz dự định sẽ kết thúc cuộc đàm phán trong vòng 4 ngày.
“Hắn ta qua coi nhẹ việc này. Thôi thì ít nhất cứ để hắn ta lấy thất bại này làm nguồn động lực vậy.”
Lazare thở dài, lắc đầu đầy ngao ngán.
Urz cho rằng chỉ cần 4 ngày là đủ, thế nhưng Lazare cho rằng điều đó là không thể. Nếu như việc đó chỉ cần bàn bạc vài ngày là xong xuôi thì không đời nào lại cần phải gửi đơn tới tận tay Elizavetta làm gì.
“Ta tin tưởng vào Urz. Nếu như mà cậu ta có thể giải quyết xong xuôi mọi việc và quay về trong 10 ngày, lần này ta đảm bảo sẽ ban thưởng cho Urz như đã định.”
“Nếu được vậy thì chúng tôi cũng sẽ thừa nhận tài năng của cậu ta.”
Sau khi Lazare rời đi, không có gì là lạ khi Elizavetta cảm thấy đầy bất an. Cô cho gọi Naum tới.
“Ta nghe nói là chuyện Urz đi giảng hòa đang trở thành chủ đề được nhiều người bàn tán trong Lâu đài.”
“Vâng. Tôi cũng có cược là cậu ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ và quay về sau 10 ngày.”
Vị hiệp sĩ tóc muối tiêu đáp lại thản nhiên như không, khiến cho nữ Vanadis – chủ nhân của anh ta – không khỏi ngỡ ngàng.
“Ngươi đặt cược ư?”
“Chỉ là 1,2 cốc rượu thôi ạ. Trước cục diện hiện tại, tôi là người duy nhất cho rằng cậu ta sẽ thành công.”
“… Ngươi nghĩ Urz sẽ làm được chứ?”
Thấy Elizavetta hỏi lại giọng đầy bứt rứt, Naum nghẹo cổ sang một bên tựa như suy nghĩ một điều gì đó.
“Tôi không có gì để lấy ra làm chứng, thế nhưng… tôi không cho là Urz coi nhẹ việc hòa giải như nhiều người vẫn nghĩ. Tôi tin rằng cậu ta còn nắm rất vững là đằng khác.”
Đây không phải là những lời hòng trấn an Elizavetta, mà chính là cảm nghĩ của Naum sau khi trò chuyện với Urz. Dù đã linh tính từ trận chiến đối đầu với Ilda, thế nhưng chàng trai trẻ này quả thực là quá điềm đạm, không khác gì một vị tướng quân đã kinh qua không biết bao nhiêu chiến trận.
Naum suy ngẫm. Nghe nói Tigrevurmud Vorn từng là 1 quý tộc cai quản 1 vùng lãnh thổ. Nếu là vậy, chẳng phải đồng nghĩa với việc người đó cũng đã từng đi hòa giải trong thời gian làm 1 lãnh chúa rồi sao?
Và, nếu như Urz đúng là Tigrevurmud Vorn, và giả như những kinh nghiệm đó vẫn còn đang đọng lại 1 góc nào đó trong tâm trí chàng trai thì sao?
“Cậu ta đã khởi hành rồi, vì vậy chúng ta chỉ còn việc ngồi chờ đợi kết quả. Urz sẽ không làm Vanadis-sama thất vọng đâu.”
Naum giấu kín suy nghĩ kia vào trong lòng và chỉ nói như thế.
Rồi, 10 ngày sau, Urz quay về Lâu đài cùng với 20 người lính già đúng như dự định.
.
.
Một góc của Lâu đài Lebus lúc này đang tràn ngập trong kinh ngạc.
Ngoại trừ Naum ra, không một ai trong số quan lại quần thần tin là Urz sẽ trở về đúng thời hạn. Bản thân Naum khi nghe tin cuộc hòa giải đã thành công tốt đẹp cũng phải ngạc nhiên tới độ đánh rơi cả giấy tờ đang cầm trên tay.
“Urz, ngươi đã làm rất tốt. Phiền ngươi có thể cho ta biết người đã giải quyết ra sao không?”
Trong phòng làm việc, Elizavetta đón chào Urz với một nụ cười rạng rỡ trên môi. Cả Lazare và Naum đều đang đứng cạnh cô gái. Viên quan già chỉ biết nhìn Urz với vẻ mặt không thể tin nổi, về phần Naum thì khuôn mặt của vị hiệp sĩ lại tràn đầy ngưỡng mộ.
Sau khi cúi đầu xuống, Urz bắt đầu thuật lại cuộc hòa giải đã diễn ra như thế nào.
Anh cùng với binh lính đầu tiên không hề đi tới làng nào ngay, thay vào đó lại tới con sông ngăn cách giữa 2 nơi. Tại đó, anh đứng lại, không để cho người dân chạy qua chạy lại lung tung.
Chưa hết, anh còn để 2 nhóm 3 người đi tới mỗi làng để cho gọi trường làng và các viên chức sắc ra. Nếu mà đích thân anh tới làng nào trước, làng còn lại sẽ tỏ ra bất mãn, chưa kể Urz sẽ còn bị nghi ngờ là đã thỏa thuận ngầm với đối phương. Vì thế, anh phải tỏ ra là anh đang thỏa thuận với cả 2 làng.
Sau khi gọi được tất cả mọi người lại, Urz bắt đầu cuộc hòa giải.
Mặt đối mặt với đối phương như thế, hai bên không thể nào giấu nổi vẻ khó chịu. Tuy nhiên, trước 20 người lính, dù đã già, những không kém phần uy mãnh kia, họ đành phải dùng dằng nghe theo những gì Urz nói.
Một lần nữa, Urz lại đứng nghe 2 bên trình bày, cũng như sửa sai mỗi khi có gì đó nhầm lẫm.
“Hai bên còn điều gì muốn nói nữa không?”
Sau khi hỏi lại vài lần cho chắc chắn, chàng trai trẻ liền tuyên bố.
“Làng Zabul phải trao lại 10% hoa màu thu được từ phần ruộng mới thêm cho làng Tarnaba. Đổi lại, khi có người làng Zabul lên núi, làng Tarnaba chỉ được thu lại dưới 10% những gì họ kiếm được. Về phần con sông, chẳng phải từ đầu hai bên đã đồng ý là mỗi bên chỉ được phép đánh bắt bao nhiêu cá, cũng như được múc bao nhiêu xô nước mỗi ngày rồi còn gì?”
Người làng hai bên chỉ biết lắc đầu mà vâng theo lời của Urz.
Thế nhưng, có một người bên làng Tarnaba lại lên tiếng.
“Thưa ngài, tôi có một thỉnh cầu, mong ngài lắng nghe cho.”
Lời thỉnh cầu đó là giết gấu trên núi. Nghe nói con gấu này có một thân hình khổng lồ, cứ mỗi khi xuống núi lại ăn mất hoa màu trên ruộng trước khi bỏ đi.
Giọng của kẻ đó sặc mùi thách thức, tựa như muốn nói “làm gì có chuyện bọn tao phải để một tên non choẹt thế kia coi thường chứ”. Cả bên làng Tarbana cũng khoái chí đứng nhìn. Tất cả bọn họ đều có suy nghĩ như vậy về Urz.
Không hề tỏ ra bối rối, Urz chỉ bình thản gật đầu.
“Hãy cho tôi biết tường tận mọi chuyện ra sao.”
Và, sau khi lắng nghe kích cỡ cũng như nơi mà con gấu hay bén mảng tới, Urz liền đi lên núi ngay ngày hôm đó và, 3 ngày sau, trở lại với tin con gấu đã bị bắn hạ, bởi mình anh.
Thứ mà Urz cần nhất trong đống tài liệu mà Naum mang tới là mức độ thiệt hại bởi thú rừng từ gần ngọn núi của làng Tarnaba. Đúng như anh nghĩ, làng Tarnaba cũng đã phải chịu thiệt hại từ lợn rừng và gấu vài lần trong năm.
Do đó, trong khi hòa giải, Urz đã đeo cung lên vai để ai cũng có thể nhìn thấy được.
Những người dân ở nơi này vẫn rất hay coi thường những người được phái tới hòa giải. Nếu mà anh đeo cung như thế, chắc chắn sẽ có những kẻ sẽ nóng lòng muốn thử xem anh làm thế là để khoe mẽ hay là không. Thêm nữa, anh cũng chỉ mang theo một nhóm lính già theo.
Chàng trai trẻ cho rằng thể nào họ cũng sẽ đòi thử tài xem thực hư anh mạnh yếu ra sao.
Anh yêu cầu người làng tới giúp kéo con gấu từ trên núi xuống và bảo người làng Zabul góp tay vào làm thịt và lột da. Sau khi làm xong xuôi mọi thứ, tất cả mọi bất mãn trên gương mặt người dân đều tan biến đi đâu mất tăm.
Người làng Tarnaba hiểu rõ nỗi đáng sợ của lợn rừng và gấu do phải đối mặt với điều đó hằng ngày. Bên Zabul cũng không hề coi chuyện đó không phải là chuyện của mình, do họ cũng có lúc cần phải đi lên ngọn núi đó.
Do đó, những thợ săn nào có thể một mình bắn hạ được gấu đều được họ kính trọng và ngưỡng mộ. Vào lúc này, tuổi tác và vị trí của chàng trai trẻ không còn là vấn đề nữa. Với cục diện lúc này,
ngay cả những người lính già cũng phải nghiêm mặt lại.
Ngày hôm sau, sau khi bắt cả 2 làng một lần nữa phải thề sẽ làm đúng như những gì mình đã nói, Urz cùng binh lính mới rời đi.
“--- Mọi chuyện là như vậy.”
Urz vừa thuật lại xong xuôi, Lazare phải thốt lên một tiếng đầy ngưỡng mộ.
Sau những gì anh báo cáo, xem ra Urz rất hợp với những việc liên quan tới cai trị như thế này.
Thế nhưng, điều đó không phải là tất cả. Chàng trai trẻ này biết cách giải quyết vấn đề bằng cách đơn giản nhất cho bản thân. Nếu như thay vì là cung mà là anh là một tay kiếm giỏi, có thể anh cũng sẽ nghĩ ra cách để dùng tới nó. Elizavetta gật đầu và mỉm cười tươi tắn. Cô dõng dạc thốt lên.
“Vậy thì bây giờ, ta sẽ trao 1000 đồng bạc cho Urz. Và, ta cũng sẽ giành căn phòng đặt cạnh phòng ngủ của ta làm phòng của ngươi.”
Một cơn sốc lan truyền ra khắp cả căn phòng làm việc. Không chỉ là Lazare mà cả Naum cũng phải tròn xoe mắt.
Trao cho phòng nằm ngay cạnh phòng của nữ Vanadis là một phần thưởng chỉ dành cho những ai cô thực sự tin tưởng. Một người không chỉ có tài mà cần cả phẩm chất nữa mới hòng có thể mơ tới điều đó.
“Vanadis-sama. Như vậy thì ---”
Lazare tái mẹt mặt lại mà lên tiếng phản đối. Thế nhưng, Elizavetta chỉ lắc đầu mà chối từ.
“Chẳng phải ta đã nói rằng nếu như cậu ta có thể quay về trong vòng 10 ngày thì ta sẽ tự mình đứng ra ban thưởng đó sao. Chính cả ngươi cũng đồng tình là vậy, phải không nào? Chẳng phải bây giờ mà phản đối là hèn nhát lắm sao?”
“Đúng là tôi đã đánh giá sai khả năng của người đó. Và tôi cũng chưa quên những gì Vanadis-sama cũng như bản thân tôi đã nói. Thế nhưng, phần thưởng đó thì quá là lớn. Xin ngài hãy xem xét lại cho.”
Mồ hôi ướt đẫm trên trán viên quan già đang cúi đầu xuống. Nữ Vanadis với đôi mắt 2 màu quay sang nhìn vị hiệp sĩ tóc xám đang đứng cạnh Lazare.
“… Thế ý ngươi thì sao, Naum?”
Naum sờ nắn những vết nhăn trên gương mặt mình, ra vẻ đầy bối rối. Đến cả anh cũng cho rằng phần thưởng đó cũng là quá lớn
Thế nhưng, anh cũng hiểu Elizavetta đang nghĩ gì.
Cô đang cố níu kéo Urz ở lại.
Thêm nữa, cô cũng đã lệnh cho chàng trai trẻ thực hiện 1 nhiệm vụ và, giờ đây là lúc để ban thưởng cho Urz.
Trên hết, rõ ràng lần này là sơ suất của chính bên quan lại. Lazare đã đánh giá quá thấp Urz, cho rằng không đời nào chàng trai đó lại có thể hoàn thành được nhiệm vụ được giao, thậm chí không hề tính tới việc quyết định xem phần thưởng là gì phòng khi Urz thành công.
Thế nhưng, để im mọi chuyện thì cũng không hề tốt đẹp là bao. Naum liền lên tiếng, cố giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh hết sức có thể.
“Tấm lòng của Vanadis-sama khi đánh giá công trạng của thuộc hạ mình cũng như cố ban thưởng cho người đó thật là cao thượng. Thế nhưng, tôi cũng cho rằng ngài nên xem xét lại phần thưởng đó.”
Elizavetta tối sầm mặt lại. Naum lại nói tiếp.
“Hay là cho phép tôi được đề nghị như thế này. Sao không giao cho Urz thêm 1 vài nhiệm vụ nữa, đồng thời giao căn phòng kia cho cậu ta trong 3 tháng thôi, sau đó chúng ta sẽ xem xét xem mọi chuyện như thế nào rồi hẵng tính tiếp. như vậy có được không?”
“3 tháng…”
Elizavetta chìm trong suy nghĩ. Nhìn thấy chủ nhân mình như vậy, Naum cho rằng điều này vẫn có phần hơi xa vời. Sau khi bàn bạc với Lazare, cô quyết định giao cho Urz một số việc trong vòng 3 tháng. Dù sao thì căn phòng kia cũng đang trong tình trạng hầu như là trống trơn.
Elizavetta có lẽ sẽ không vui, thế nhưng bằng cách củng cố vị trí của Urz qua việc hoàn thành những nhiệm vụ kia, sớm muộn gì sẽ không còn nhiều người tỏ ra bất mãn nữa. Cả Naum cũng muốn Urz ở lại Lâu đài Lebus. Phần lớn đó là vì Elizavetta, thế nhưng phần còn lại là bởi anh cũng quý chàng trai trẻ đó.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Elizavette mới quay sang Urz.
“Vậy thì, Urz. Ta sẽ giao cho ngươi căn phòng nằm cạnh phòng ngủ của ta nội trong 3 tháng. Nhiệm vụ của ngươi – chức vụ của ngươi sẽ là, xem nào, hay là cố vấn của Vanadis đi?”
Naum và Lazare quay sang nhìn nhau. Cố vấn trong Lâu đài chỉ là 1 chức vụ mang tính danh dự, không phải là công việc thường nhật, và đương nhiên không có thực quyền. Thế nhưng đổi lại, khi cần thì đây cũng là chức vụ được giao quyền lực mỗi khi cần thiết. Và trong trường hợp này là do chính Vanadis giao cho.
Về phần Urz, sau khi báo cáo xong xuôi, anh chỉ lặng lẽ đứng im. Vì là người được ban thưởng, chàng trai chỉ cố gắng không can thiệp thêm gì thừa thãi. Thế nhưng, anh cũng không thể nào chối cãi được rằng ánh mắt của anh trước 3 người kia có tới một nửa là ngạc nhiên. Anh những tưởng rằng 1 việc như thế này đáng nhẽ ra phải được quyết định từ trước mới đúng.
Thế nhưng, trước những gì Elizavetta vừa nói, không có gì là lạ khi đôi mắt đang hướng về Naum của chàng trai trẻ lại đầy bối rối tới vậy. Anh thầm hỏi vị hiệp sĩ xem anh liệu có nên chấp nhận điều này không.
Thay vì đáp lại Urz, Naum lại cúi đầu trước mặt Elizavetta với 1 điệu bộ đầy khoa trương. Lazare cũng bắt trước theo.
“Chúng tôi cũng cho rằng như vậy là hợp lý.”
“… Có phải mình đang bị lừa đảo không đây…”
Elizavetta lầm bầm trong khi nhìn liếc nhìn hai người đàn ông. Thế nhưng, cô không nói gì thêm. Thay vào đó, cô quay sang và mỉm cười với Urz. Chàng trai trẻ, cảm thấy đầy biết ơn, liền cúi đầu xuống.
“Vậy cho phép tôi được đón nhận lấy vinh dự này.”
Và thế là, Urz trở thành một cận vệ và cố vấn của Vanadis. Đó thực sự là một “bước lên mây”.
.
.
Vào một ngày, Urz nhanh chóng ăn cho xong bữa sáng của mình và định đi ra thị trấn. Đã vài ngày trôi qua kể từ khi anh trở thành cố vấn của Vanadis, thế nhưng, như thường lệ, anh cũng không có bất cứ việc gì ra hồn cả.
Trong khi đang đi dọc theo hành lang lâu đài để ra ngoài, chợt Elizavetta gọi anh lại.
“À, Urz này. Đi đâu mà lại mặc áo khoác thế này?”
Urz quay về hướng giọng nói quen thuộc kia, trước mặt anh là nữ Vanadis tóc đỏ đang mặc trên người một bộ váy tím. Lúc này cô gái đang đi một mình, không có một ai theo cùng. Urz vừa định mở miệng ra phân bua, thế nhưng Elizavetta chỉ tươi cười rạng rỡ mà nói trước khi anh kịp lên tiếng.
“Nhắc ra mới nhớ, hình như hôm nào ngươi cũng ra ngoài thị trấn nhỉ.”
Vốn anh định giấu chuyện đó đi, nhưng xem ra là cô gái đã phát hiện ra. Đôi mắt của chủ nhân anh lại không hề có vẻ gì là tươi cười chút nào.
“Tôi nghĩ rằng nếu như được nhìn thấy đủ thứ ở ngoài thị trấn, có lẽ là tôi sẽ có cơ hội lấy lại được trí nhớ của mình.”
Trong khi Urz đang viện cớ như thế, Elizavetta chỉ im lặng.
Hơn bất cứ ai hết, cô không hề muốn chàng trai trẻ lấy lại trí nhớ. Đó là bởi vì một khi lấy lại được, Urz sẽ không còn là Urz nữa. Thế nhưng, cô không dám thổ lộ điều đó ra.
Urz tưởng chừng rằng sự im lặng đó là cơn giận dữ. Sau khi suy nghĩ một hồi, anh lên tiếng gợi ý.
“Thưa chủ nhân, ngài cũng định đi ra ngoài ư?”
“Đi thị sát hay công chuyện ư? Không phải.”
Eizavetta vừa mới trấn tĩnh lại lắc đầu với 1 lời đáp ngắn gọn.
“Nếu mà là đi thị sát, chắc chắn là đã có 20 lính gác đi cùng rồi. Không chỉ là vì ta không cho phép những ai do chính ta chọn ra tới gần được, mà cả là do không một ai có thể gần gũi với ta nổi. Đương nhiên, ta biết đi thị sát quan trọng thế nào, thế nhưng việc đó quá là nghẹt thở. Đi dạo vẫn sướng hơn nhiều.”
Trước nữ chủ nhân đang ra vẻ khó chịu của mình, Urz lên tiếng với vẻ mặt tựa như một đứa trẻ đang tính chơi khăm ai đó.
“Sao chúng ta không lẻn ra ngoài?”
Elizavetta mở tròn xoe đôi mắt 2 màu của mình ra.
.
Cùng ngày hôm đó, cả buổi sáng, Elizavetta đang sắp xếp giấy tờ ở trong phòng làm việc của mình. Tiện cũng nói, hôm nay Naum là người phụ giúp cô.
Khi sang trưa, cô nói rằng mình cần nghỉ ngơi và quay về phòng ngủ.
“Rõ. Vậy thì tôi sẽ lo việc tiếp đón.”
Naum kính cẩn trước chủ nhân của mình.
Elizavetta quay về tới phòng ngủ, thế nhưng, cho dù đã bước lên giường sau khi buông màn xuống,cô không hề đi nằm. Đôi mắt của cô gái ánh lên đầy những kỳ vọng, phấn khích và hồi hộp.
Trên chiếc giường, cô nhanh chóng thay sang bộ đồ mình đã chuẩn bị từ trước.
Đó là một bộ đồ hầu gái, bao gồm một chiếc váy với tay áo dài màu đen, kéo xuống tận gót chân, kèm theo 1 chiếc tạp dề trắng. Buộc thêm 1 chiếc khăn nữa lên đầu và thế là xong bước ngụy trang đầu tiên.
Sau khi buộc chặt chiếc roi đen – Long khí của cô – vào bẹn, Elizavetta bước xuống giường. Cô đi ra tới cửa vả cẩn trọng nhìn ngó xem có ai ở ngoài không. Thấy không có người nào, cô mới bước ra hành lang.
Vừa cúi mặt xuống, cô rảo bước thật nhanh. Cho dù đi qua một vài lính gác và người hầu, thế nhưng không có ai ngăn cô lại.
Đi ra được tới tường thành bao quanh Lâu đài, Elizavetta mới dừng chân lại 1 chút mà thở hồng hộc. Tim cô đang đập thình thịch. Sờ lên má, cô thấy tay cô nóng rực lên.
Ngẩng mặt lên, cô nhìn thấy bầu trời xanh biếc với một vài đám mây tản mát khắp nơi. Cho dù gió vẫn còn chưa hết rét buốt, có thể nói hôm nay vẫn là một ngày đẹp trời. Mặt trời sáng lấp lánh và bầu trời xanh tựa như cũng đang che chở cho cô.
Đây là lần đầu tiên cô giả vờ làm người hầu để lẻn ra khỏi Lâu đài. Những ai biết tới chuyện này chỉ có Urz -
người bày mưu này ra – và Naum – người đồng ý hợp tác với anh.
Khi Urz vừa mới nhắc tới việc giả trang để lẻn ra, Elizavetta không đồng tình ngay.
“Thế nhưng ta sẽ bị quở trách mất.”
Những lời nói vừa thốt ra từ miệng cô gái nghe thực sự rất trẻ con. Urz chỉ cười và đáp: “Vậy thì vào lúc đó, tôi sẽ chịu nghe quở trách thay cho ngài”, anh nói.
Thay vì đi bằng cổng chính, cô vòng qua 1 cánh cổng nhỏ của Lâu đài, vốn được người hầu dùng.
Urz đã chờ sẵn tại đó. Vừa nhìn thấy chàng trai, Elizavetta liền thở dài nhẹ nhõm. Chàng trai trẻ mỉm cười mà nói.
“Vậy thì, chúng ta đi thôi chứ?”
Đầu tiên, cô gái được dẫn tới một quán trọ nhỏ.
“Mặc thế này là để lẻn ra ngoài Lâu đài, thế nhưng ra tới thị trấn mặc thế này e lộ liễu quá.”
Thuê 1 phòng trong quán trọ, Elizavetta liền đổi sang một bộ đồ khác do Urz chuẩn bị.
Cô mặc một bộ đồ vải gai 2 lớp hơi bó ở ngực. Bên ngoài là một chiếc áo khoác trắng bọc lông ở cổ và tay áo. Cả đôi giầy da của cô cũng được bọc lông.
--- Đã lâu lắm rồi mình mới ăn mặc như thế này.
Trước khi trở thành một Vanadis, ăn mặc như thế này đối với cô không có gì là lạ. Trong khi ngắm nghía mặt mình trong một chiếc gương được Naum chuẩn bị từ trước, cô lấy che mắt trái mình lại bằng một miếng bịt mắt. Cả miếng bịt mắt cũng cùng một gam màu trắng với chiếc áo khoác cô đang mặt. Vì đôi Mắt Cầu Vồng của cô kiểu gì cũng sẽ quá lộ liễu, cô đành phải làm vậy sau khi bàn bạc với Urz.
Cô đội một chiếc mũ len trắng muốt, vén mái tóc đỏ của mình vào trong. Đính vào mũ là một chuỗi những viên ngọc nhỏ để trang trí, xem ra còn là để giúp cho miếng bịt mắt không quá nổi bật.
“… Đây là tôi.”
Tự nhìn mình trong gương, Elizavetta bâng quơ lẩm nhẩm. Có lẽ là vì đã quen với bộ dạng của bản thân mình trong bộ váy tím lộng lẫy, dáng vẻ bình thường này đối với cô thành ra lại trở nên thực sự mới mẻ.
Cô bước ra khỏi phòng. Vừa nhìn thấy Elizavetta, Urz mỉm cười.
“Sao rồi?”
“Xem nào. Hơi chật 1 chút, nhưng không vấn đề gì.”
Ngại không muốn nói là chật, Elizavetta đành nói lảng đi.
“Như thế này thì không có một ai nhận ra ngài là 1 Vanadis được.”
Dứt lời, Urz quay lưng lại, Nữ Vanadis tóc đỏ chợt cảm thấy hơi khó chịu.
“Hình như là ngươi còn phải nói gì nữa ấy nhỉ?”
Cô thẳng thừng lộ vẻ bất mãn của mình ra. Urz ngẩn ngơ quay mặt lại, anh nghiêng đầu sang một bên ra vẻ bối rối, có vẻ là không hiểu là sao. Elizavetta thở dài. Cô bước thật nhanh, đi qua cả Urz và quay mặt lại.
“Đi nhanh lên nào.”
Họ đi xem một gánh xiếc tạp kỹ với trò dùng tay phả ra những làn khói vô số màu. Họ lắng nghe tiếng hát của một người hát rong kể về câu chuyện nồng ấm giữa một người nông dân và một tiên nữ. Họ cùng ngồi ăn khoai hấp và thịt xông khói tại 1 sập hàng.
Trên đường phố, vài bà nội trợ đi đi lại lại, bên cạnh đó là 1 lũ trẻ đang nô đùa với 1 chú chó. Một người đàn ông ra dáng thợ thuyền đang nhâm nhi 1 chút vodka bên đường. Trong khu vườn của 1 ngôi nhà, một ông cụ đang ngồi mần mò chỉnh sửa cây đàn gusli. Cạnh những quầy hàng san sát nhau là những thương nhân đang ra rả giao hàng. Quây quần tại đó có những đôi tình nhân chọc ghẹo lẫn nhau, có cả những người đang chăm chú ngắm nghía từng món hàng.
Một quang cảnh nhộn nhịp và yên bình.
“Ngươi đã đi nhiều nơi thật đó.”
Urz dẫn Elizavetta tới rất nhiều nơi, cho cô xem vô số thứ, đủ khiến cho nữ Vanadis phải ngạc nhiên. Tất cả chi phí đều là do Urz chi.
Khuôn mặt của Elizavetta thả lỏng ra, trái tim cô hồi hộp đập. Cái gì đối với cô cũng hết sức mới mẻ. Và không ai cảm thấy lạnh lẽo cả, nhất là với một bát súp nóng hổi trên tay.
Trên hết, Urz đang ở bên cạnh cô. Anh cùng ăn những thứ cô ăn, cùng ngắm nhìn những thứ cô đang ngắm nhìn.
Khoảng 3 tiếng trôi qua, hai người quyết định tìm một bãi đất trống để nghi ngơi 1 chút. Họ chọn một quảng trường tròn trịa, bao bọc xung quanh bởi cây cối, cùng với đó là những gốc cây được đẽo gọt tỉ mĩ làm ghế ngồi.
“Tôi đi mua đồ uống đây.”
Sau khi dõi theo Urz đang thoăn thoắt bước đi, Elizavetta dựa lưng vào một gốc cây gần đó. Cô thở nhẹ 1 tiếng, đưa tay lên chạm nhẹ vào chiếc bịt mắt.
--- Mình có nên cởi ra 1 chút không nhỉ?
Cô biết rằng đó là điều cần thiết, thế nhưng chiếc bịt mắt kia rốt cuộc cũng là một chướng ngại vật đối với cô.
Cô muốn được ngắm nhìn quang cảnh này bằng cả 2 con mắt của mình.
--- Không sao đâu. Dù sao thì Urz đang ở đây mà.
Cô bỏ chiếc bịt mắt ra. Đúng lúc đó chợt một giọng nói thô lỗ thốt lên về phía Elizavetta.
“Ê cô em. Có muốn làm 1 ly với anh không?”
Một tiếng bước chân tiến gần về phía cô. Đứng trước mặt nữ Vanadis tóc đỏ là một kẻ lạ mặt tầm ngoài đôi mươi. Hắn mặc một chiếc áo khoác bụi bặm, trên thắt lưng treo một vài chiếc túi nhỏ bên hông. Nghe chất giọng Asvarre của gã ta là đủ để đoán rằng kẻ này chắc hẳn là một lữ khách từ xa tới đây.
Trước giây phút vui vẻ của mình bị gián đoạn, Elizavetta đáp lại đầy tức tối.
“Ta đang vui, vậy mong ngươi hãy đi đi trước khi ta nổi giận.”
Gã đàn ông kia không thèm đếm xỉa tới lời cô gái. Hắn thò tay ra, định chạm vào Elizavetta với một nụ cười đầy khả ố. Nữ Vanadis tóc đỏ gạt mạnh tay gã ta ra.
Ngón tay của hắn hất văng chiếc mũ của cô rơi xuống đất.
Mái tóc đỏ của cô xõa tung ra, đôi mắt 2 màu của cô lộ ra trước mắt hắn ta. Gã đàn ông đứng trân trân nhìn vào đôi mắt của cô như thể đang ngắm nghía 1 thứ gì đó kỳ quái, miệng hắn thốt lên vài tiếng gầm gừ.
Chính lúc đó, cơn giận của cô đã đi tới đỉnh điểm. Nắm chặt lấy miếng bịt mắt ở tay trái, cô tóm lấy mặt gã đàn ông và quăng hắn xuống đất không chút nương tay.
“Chủ nhân!?”
Một tiếng đầy ngạc nhiên thốt lên khiến cho Elizavetta đang thở hổn hển phải giật mình. Hai tay vẫn đang cầm 2 chiếc cốc, Urz vội vàng lao tới. Liếc nhìn Elizavetta và gã đàn ông đang nằm sõng soài dưới đất, anh lờ mờ đoán được chuyện gì vừa xảy ra. May mắn cho tên kia là hắn chỉ bị bất tỉnh nhân sự mà thôi.
Đặt 2 cốc lên một gốc cạnh đó, Urz nhặt chiếc mũ lên, phủ hết bụi đất đi và đội lên đầu Elizavetta. Anh vòng tay qua lưng cô gái và dẫn cô ra chỗ khác. Vì đường phố quá lộ liễu, hai người đành phải rẽ vào 1 con ngõ nhỏ.
“… Tại sao? Tại sao lại thành ra thế này chứ?”
Lấy tay che con mắt trái, cô gái Mắt Cầu Vồng khóc. Một cảm xúc u ám, đen tối như thể đang bóp nghẹt lấy cô. Mọi chuyện xảy ra đúng vào lúc yếu lòng của cô gái, khi mà cô đang tràn ngập trong hạnh phúc lại càng làm cho vết thương lòng thêm phần đau đớn hơn.
“Điềm lành cái quái gì chứ. Thà móc ra…”
Có lẽ trong lúc đang bị kích động như vậy, cô gái lại thốt lên một thứ hồ đồ như thế. Urz vội ngăn cô lại mà nói.
“Tôi thích đôi mắt của chủ nhân.”
Im lặng.
Sau một hồi, Elizavetta mới rụt rè hỏi.
“Ngươi thích chúng như thế nào được chứ?”
“Tôi cho rằng đó chính là bởi bản thân đôi mắt 2 màu đó.”
Thấy Elizavetta không nói gì, Urz lại thêm vào.
“Khi tôi nói rằng đôi mắt của chủ nhân giống hệt như mắt mèo, chủ nhân đã cười. Giả như không có đôi mắt đó, làm sao mà tôi có thể nói ra được điều đấy chứ? Đương nhiên, đúng là có lúc chúng khiến cho ngài cảm thấy không vui. Thế nhưng…”
Nói tới đó, Urz chợt dừng lại. Đó là bởi Elizavetta đang chăm chú ngước lên nhìn chàng trai trẻ. Trên gò má cô gái vẫn còn 2 dòng nước mắt đọng lại, khóe mắt cô vẫn đỏ hoe hoe, thế nhưng đôi mắt cô không còn ứa lệ nữa.
“Urz. Tại sao ngươi lại gọi ta là ‘chủ nhân’?”
“Lẽ nào tôi đã làm gì vô ý khiến cho ngài tổn thương sao?”
Urz nghiêng đầu sang 1 bên đầy bối rối. Elizavetta liền đáp lại mà không hề thay đổi sắc mặt.
“Là vậy thì sao ngươi không nói cho ta biết sớm hơn. --- Người khác cũng đâu có gọi ta như vậy, đúng không nào?”
Vanadis-sama. Ngay cả Naum cũng gọi Elizavetta là vậy. Ngay cả những binh lính Bydgauche trong cuộc chiến hôm đó cũng gọi cô là vậy. Thành ra cách Urz xưng hô lại trở nên lạ lẫm như vậy.
Tuy nhiên, khi Urz gọi Elizavetta là “chủ nhân”, đó không phải là 1 điệu bộ khúm núm của 1 người hầu trước chủ nhân của mình.
“Cũng không hẳn là có lý do gì đặc biệt hết. Chỉ là khi tôi mới gặp chủ nhân, tôi không hề biết gì về Vanadis.”
Trong đôi mắt hai màu của cô gái chứa đầy những thất vọng và chán nản. Không hề nhận ra điều đó, chàng trai trẻ vẫn tiếp tục nói.
“Thêm nữa, kể là có phục vụ ngài, tôi cũng không thể nào chắc chắn được điều gì sẽ xảy ra tiếp đó. Vì thế, tôi đã quyết không màng tới địa vị của mình, tôi chỉ nghĩ rằng ‘mình sẽ đứng dưới trướng người này.’ Nếu là về cách gọi, tôi chỉ gọi chủ nhân là vì…”
Một lần nữa, Urz lại khựng lại. Đó là bởi Elizavetta đang cúi gằm mặt, đôi vai của cô gái rung rung lên. Tưởng chừng như những gì mình nói lại bất kính tới thế, vị cố vấn của Vanadis trẻ tuổi trở nên đầy lo lắng. Cô không nói là anh khiến cho cô bị tổn thương, thế nhưng đó là trước khi cô được biết lý do.
Trong khi Urz còn đang do dự không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn, Elizavetta thở dài thườn thượt một tiếng sau một hồi im lặng dài đằng đẵng. Sau đó, cô lấy tay áo khoác mà chùi mặt.
Khi ngẩng đầu lên, một nụ cười đã quay về với gương mặt của Elizavetta. Không còn thấy đâu những dòng nước mắt nữa, thế nhưng, có lẽ là do chùi mạnh quá, hai gò má của cô đang ửng hồng lên.
“Urz, tới lúc quay về rồi.”
“Vâng.”
Cảm thấy an tâm là tâm trạng của Elizavetta đã ổn thỏa hơn, Urz mỉm cười đáp lại. Dù một lúc lâu nữa thì mặt trời mới lặn, thế nhưng nếu cô đã thỏa mãn thì đã tới lúc hai người quay về.
Bước ra ngoài đường phố, hai người bắt đầu bước đi. Thế nhưng, chưa được 10 bước, Elizavetta lại quay sang nhìn về 1 quầy hàng nhỏ. Cô gái bước về quầy hàng, ra vẻ đầy tò mò. Urz không còn cách nào khác ngoài đi theo cô.
Đó là một quầy hàng bán đồ trang sức. Tuy nhiên, thay vì là vàng hay bạc, những món đồ đó lại là những mẫu gỗ được đẽo lại, những viên đá nhẵn nhụi cùng với một chút đồng. Do đó, giá của chúng cũng không tới nỗi quá cao.
Trên một tấm chăn thay vì một tấm vải như bình thường, bày đầy tại đó là đủ thứ, kẹp tóc, vòng cổ, vòng tay và nhẫn. Người chủ quầy tươi cười sốt sắng với Elizavetta.
“Một quý cô mới đáng yêu làm sao. Là đàn ông sao anh bạn lại không mua cái gì cho quý cô đây chứ?”
Vừa mỉm cười đáp lại người chủ quầy, Urz quay sang gật đầu với Elizavetta.
“Xin cứ việc chọn lấy cái gì mình thích.”
“V-vậy, cái đó…”
Thứ mà một Elizavetta ngại ngùng đang chỉ vào là một chiếc vòng cổ với hạt dẻ và những viên đá nhỏ xâu trên đó. Tất cả đều được đánh bóng kỹ càng, với hạt dẻ được sơn màu xanh và đá sơn màu vàng.
“Xin cảm ơn quý khách. Tôi cho rằng anh bạn nên đeo thử cho quý cô đi.”
Vừa nhận lấy một đồng bạc, người chủ quầy trao chiếc vòng cho Urz. Chàng trai trẻ nghĩ rằng dường như có nhầm lẫm gì đó ở đây, thế nhưng Elizavetta không hề phản đối, cô chỉ lặng lẽ nhìn sang Urz.
“… Tôi sẽ đeo lên đây.”
Thấy Urz rụt rè nói vậy, Elizavetta lặng lẽ đứng thẳng lưng lên và ưỡn ngực ra. Urz đưa tay lên cổ cô. Ngay cả làn da trắng ngần trên cổ cô gái cũng thật là khêu gợi. Anh gài móc ở phía sau lại.
“Rất hợp lắm đó.”
Urz mỉm cười nói. Anh không hề nói quá lời. Vừa mới được đeo lên cổ cô gái, chiếc vòng cổ tựa như sáng lên lấp lánh, so với khi mới còn bầy trên quầy thì đúng là không thể nào sánh được.
Thế nhưng, Elizavetta chỉ quay mặt đi đầy hờn dỗi.
“Thế mà ban nãy mặc đồ này mà chẳng thèm nói gì.”
Tới lúc này, Urz mới nhận ra sai lầm của mình. Người chủ quầy kia, lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, bật cười lên không thể nào kìm lại nổi.
Khi hoàng hôn sắp tới, Elizavetta đã ở trong phòng ngủ của mình ở Lâu đài Lebus. Cô đã nhờ Naum mở cổng sau của Lâu đài để vào. Nhờ có Urz đánh lạc hướng lính gác mà không một ai phát hiện ra cô.
Nói với người hầu của mình là cô muốn nghỉ sớm hôm nay, Elizavetta lên giường và buông màn xuống.
--- Mệt thật.
Thế nhưng, đó là một cơn mệt mỏi đầy dễ chịu và hạnh phúc. Elizavetta đưa chiếc vòng cổ lên trước mặt. Cô nhẹ nhàng nâng niu chiếc vòng bằng cả 2 tay và ôm chầm lấy.
Một hồi lâu sau, nữ Vanadis bắt đầu thở nhè nhẹ, chìm vào một giấc ngủ vui vẻ.
.
.
Trời đã tối. Sao đã mọc lên lung linh trên bầu trời.
Tại góc một quán rượu, 5 người đàn ông với vẻ mặt đầy u ám đang tụ họp quanh một chiếc bàn cũ kỹ. Tất cả những bàn khác đều hết sức náo nhiệt, riêng chỉ có bàn này là khác hoàn toàn.
5 chai rượu vang đang đặt trên bàn, thế nhưng 3 chai đã cạn từ lâu. Trước mặt nhóm người là một chiếc đĩa lớn gồm cá khô, pho mát và thịt lợn xắt mỏng.
“Nhắc mới nhớ, các ngài biết chuyện này chưa? Cái tên ranh con đó giờ đây là cố vấn rồi đó.”
Một kẻ nắm chặt lấy cốc rượu và phun ra những lời lẽ đầy đay nghiến. Vài người nhăn mặt lại.
“Ra là chỉ cần đi hòa giải một lần là được lên chân cố vấn. Chắc hẳn tên ranh đó phải nịnh nọt kinh lắm.”
“Tên nhóc đó lai lịch còn không rõ ràng nữa. Vào tay tôi thì có thành công thì đã được nắm 1000 kỵ binh trong tay rồi.”
“Đằng này tên đó chỉ là một thằng chăn ngựa nữa chứ. Chẳng hiểu đám hiệp sĩ và quan lại già khọm kia nghĩ gì nữa.”
Vừa tu rượu ừng ực, cả đám thi nhau chửi bới Urz trong khi cắn vài miếng cá khô và pho mát.
Tất cả số này đều là những hiệp sĩ của Lâu đài Lebus. Đó là những người mới ngoài đôi mươi, có được vị trí như hiện tại là nhờ vượt qua được vô số thử thách mà không hề bỏ quên bất cứ một buổi tập luyện nào. Thêm nữa, lòng tự tin của họ cũng cao ngất trời, và họ luôn cảm thấy ghen tị và hiềm khích trước 1 Urz không hề có những điều đó nhưng lại được nữ Vanadis quý mến.
Tiện cũng nói, Naum thừa biết là có những người như bọn họ. Thế nhưng, miễn là họ không nói ra ngoài mặt thì vị Hiệp sĩ cũng để họ yên mà không trách mắng. Cho dù Urz có đạt được bao nhiêu chiến công đi nữa, sẽ luôn có những người như thế. Naum thừa hiểu điều đó.
“Ờ thì hắn giỏi bắn cung đấy. Vậy thì sao? Hắn ta đánh kiếm với thương còn không bằng nổi một đứa trẻ con.”
“Thật là, nhìn cái vẻ mặt quê mùa của thằng khốn đó nữa. Chắc chắn lai lịch của hắn cũng chẳng ra gì nốt cho mà xem.”
Một phần là bởi vì quá say, đám người không còn kiểm soát nổi lời chửi bới và phàn nàn của mình được nổi. Cùng lúc đó, khi mà tâm trí sặc hơi men của họ còn đang lần mò để thêm vào mớ lời chửi rủa kia…., chợt 1 giọng nói từ bên cạnh đám hiệp sĩ vang lên.
“--- Nếu ghét người đó tới vậy, sao không trừ khử luôn đi?”
Cả đám người cùng ngờ vực quay về hướng của giọng nói đó. Đứng tại đó là một bà già nhỏ thó, mặc một bộ áo choàng đen rộng lùng thùng, mũ che kín mắt. Bà ta thấp tới độ trông không khác gì một đứa trẻ, thậm chí phải kéo lê cả vạt áo dưới đất. Không ai nhìn rõ được mặt bà ta ngoại trừ một chiếc mũi khoằm dài ngoằng thò ra khỏi mũ. Trong tay bà già là một chiếc chổi ọp ẹp.
“Ra chỉ là một bà già.”
Một hiệp sĩ khó chịu nhìn sang bà già kia. Người đàn bà già có một cái gì đó kỳ quái, tới độ kể cả những ai đang say khướt cũng cảm thấy được. Bà già kia lại cười khục khặc mà nói.
“Nếu ghét cái người tên Urz tới vậy, sao không giết luôn đi.”
Thấy bà già đó đang đề nghị một cuộc giết người bình thản tới vậy, cả đám hiệp sĩ chỉ biết nhìn nhau. Dù rằng tất cả đều căm giận Urz và tin rằng họ đang trải qua vận rủi, thế nhưng chưa có một ai trong số họ lại nghĩ tới việc sát nhân hết.
Vậy mà, lời của bà già kia có cái gì đó làm cho người khác phải tuân theo. Vẫn ngồi chết lặng ở trên ghế, cả đám chỉ chăm chú nhìn bà già đó và tiếp tục lắng nghe lời bà ta.
Và rồi, khi mà vừa mới sực tỉnh, bà già kia đã biến mất từ bao giờ.
.
.
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi hai người lẻn ra ngoài Lâu đài. Vào buổi tối, Urz được cử đi canh gác phòng ngủ của Elizavetta. Tuy nhiên, anh chỉ phải làm trong 1 đêm. Nhiệm vụ này được Naum và viên quan già Lazare trao cho anh.
“Tại sao lại là tôi?”
Trước mệnh lệnh đó, Urz phải đặt câu hỏi ngay.
Chỉ có những ai có thân phận rõ ràng và tài cán mới được chọn để đứng gác ở phòng ngủ Elizavetta. Ít nhất chàng trai trẻ cũng hiểu được điều đó.
Vị hiệp sĩ rầu rĩ ra vẻ nghiêm túc đến khác thường mà nói.
“Việc này không được để lộ ra ngoài. Dạo gần đây xem ra Vanadis-sama không được ngủ ngon giấc. Theo nữ hầu cận của ngài, có vẻ là ngài dạo gần đây hay bị mộng mị với gặp ác mộng.”
Urz gật đầu ra chiều đồng tình. Dạo gần đây Urz cũng có để ý là sắc mặt của Elizavetta không được ổn cho lắm. Tuy nhiên, khi hỏi đến thì cô lại đánh trống lảng đi, khiến cho anh chỉ còn cách theo dõi.
“Tôi đã cho chuẩn bị thuốc thang, thế nhưng ngài lại không chịu uống. Trước khi để cho bệnh tình tổn hại đến sức khỏe, chúng ta phải hành động ngay. Nếu như cậu đứng gác, có lẽ ngài sẽ an tâm mà ngủ ngon hơn. Cả Lazare-dono đây cũng đã đồng tình với tôi.”
“Vâng. Thế nhưng để một người không biết dùng kiếm như tôi đứng liệu có ổn không?”
Thấy Urz nghiêng đầu băn khoăn như thế, Naum chỉ đáp lại tựa như không có vấn đề gì.
“Dùng cung ngắn là cậu có thể xoay xở trong hành lang được, đúng không nào? Nếu có ai khả nghi xuất hiện thì yêu cầu người đó dừng lại ngay. Nếu như mà không tuân theo thì cứ việc bắn bỏ.”
Lời nói của vị hiệp sĩ bạo lực tới độ làm cho Urz phải kinh ngạc, thế nhưng nếu là để đứng gác thì được thế vẫn đỡ hơn nhiều.
Dù sao đi nữa, vì chuyện là vậy nên Urz hiện đang đứng gác ở ngoài hành lang vào giữa đêm với một cây cung ngắn. Do trời lạnh nên anh không mặc áo giáp như thông thường, thay vào đó anh lại đội một chiếc mũ lông và mặc áo khoác. Chiếc áo khoác này phải dày tới 3 lớp, cho dù hơi nặng nề nhưng ít ra vẫn chắc chắn hơn so với một bộ giáp da loại tồi.
Môt chiếc đuốc được thắp lên ở trên tường gần với nơi anh đứng. Một trong những nhiệm vụ của lính gác là không để cho đuốc tắt.
Nếu như có chuyện gì không ổn xảy ra và khi được Elizavetta gọi, anh sẽ phải gọi nữ hầu cận ở phòng riêng, thế nhưng thời gian cứ trôi dần trôi mà không hề để anh có cơ hội làm điều đó. Trời ngày càng thêm giá buốt, kéo theo đó là một bầu không khí im lặng ngày càng lặng thinh.
Rốt cuộc không biết anh đã đứng gác bao lâu rồi?
Chợt, Urz nhíu mày lại. Hình như anh nghe thấy có tiếng nói từ đâu đó vọng ra.
--- Cái gì vậy…?
Theo phản xạ, anh hạ người xuống và nhướng mắt lên. Chàng trai chợt nhận ra ngay. Tiếng nói đó đang vang lên từ đằng sau anh – từ phòng ngủ của Elizavetta.
Điều kỳ lạ nhất nằm ở chỗ những tiếng động đó lại không hề thành lời. Giả dụ như nếu mà cô thức dậy giữa đêm và muốn gọi nữ hầu cận thì ít nhất giọng của cô đã rõ ràng hơn.
Đằng này, tiếng nói của cô không khác gì những tiếng rên rỉ, và thêm vào đó, lại còn ngắt quãng.
Lời của Naum nói về những cơn ác mộng của Elizavetta chợt vụt qua tâm trí anh.
Anh do dự không biết nên gọi nữ hầu cận hay tự mình ra xem chuyện gì đang xảy ra. Thế nhưng, Urz nhanh chóng quyết định ngay.
Anh thắp thêm một ngọn đuốc nữa và cầm theo.
Urz đẩy cửa ra và lách vào trong.
Ở giữa căn phòng ngủ có 1 chiếc giường trướng rủ màn che. Một chân nến được đặt ở bên cạnh, trên đó vẫn còn một ngọn lửa nhỏ bé lung linh.
“--- Chủ nhân.”
Những gì đáp lại anh không phải là tiếng mắng nhiếc hay là giận dữ, thay vào đó lại là một tiếng rên rỉ mập mờ. Urz vội lao tới bên giường.
“Thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi.”
Urz vừa cuốn màn lên thì chợt tròn xoe mắt nhìn đầy kinh ngạc,
Eizavetta đang nắm lấy ngực mình đầy đau đớn. Miệng cô thều thào thở những hơi đầy đau đớn kèm theo những tiếng rên rĩ. Mồ hôi toát ra khắp khuôn mặt và thân hình xinh đẹp của cô gái, một vài sợi tóc đỏ bết lại trên trán cô. Bộ đồ ngủ của cô mở toang ra, trưng ra làn da trắng ngần của cô gái.
Urz để lại ngọn đuốc bên
chân nến, anh nắm lấy vai Elizavetta mà rung mạnh.
“Chủ nhân!”
Anh cố gắng gọi cô gái. Bàn tay của Elizavetta quờ quạng trên không trung, để rồi nắm lấy thành giường. Khi mà thành giường bị vỡ vụn, Urz không nhận ra ngay.
Bàn tay phải của Elizavetta chạm vào mặt Urz. Cùng lúc đó, cô gái hé mở mắt ra.
Mất một lúc sau, nữ Vanadis tóc đỏ mới thở ra một tiếng đầy bối rối. Đối mắt xanh và vàng của cô đờ đẫn nhìn chàng trai trẻ.
“Urz…?”
“Ngài đã bình tĩnh lại chưa?”
Urz thở phào 1 hơi nhẹ nhõm. Sau đó, vừa chợt nhớ ra là đang nắm lấy vai cô gái, Urz vội vã buông ra ngay. Anh vừa định mở miệng phân giãi với Elizavetta, lúc này vẫn đang choáng váng, chuyện gì vừa xảy ra thì mắt anh lại vô tình dán chặt vào thân hình của cô gái.
Cô vẫn còn thở hổn hển, nét mặt uể oải của cô dường như cũng có một sức cuốn hút riêng của nó. Những vệt mồ hôi còn đọng lại trên làn da cô không hiểu sao lại có thể quyến rũ tới vậy. Cặp đùi thon thả của cô tạo nên những đường cong tinh tế từ bờ hông thon thả kéo xuống, làm cho con người ta phải lóa mắt.
Khi Elizavetta nâng vạt áo ngủ của mình lên, Urz mới rùng mình động đậy. Anh vội vã tránh khuôn mặt đỏ bừng của mình ra chỗ khác mà buông màn xuống.
“Ừm… ngài có sao không?”
Dù rằng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng anh chỉ muốn bỏ chạy càng sớm càng tốt. Có vẻ là cô gái vừa mới trải qua 1 cơn ác mộng. Đáng nhẽ ra ngay từ đầu anh nên để cho nữ hầu cận xử lý mới phải.
Elizavetta không đáp lại ngay. Không dám đi trước khi có được lời hồi đáp từ cô gái, Urz đứng nép lại gần tấm màn che mà lặng lẽ chờ đợi. Sau một hồi lâu, Elizavetta mới lên tiếng.
“… Urz. Ta có nói gì lúc đó không?”
“Không. Lúc đấy trông ngài có vẻ là đang gặp ác mộng, thế nhưng ngài không nói được gì rõ ràng hết.”
“Thật không?”
Urz ngạc nhiên, anh vô tình đưa mắt về phía bức màn treo. Anh không nghĩ tới việc cô lại quan tâm về điều đó tới vậy.
“Thật ạ.”
Một tiếng “vậy à?” yếu ớt vang lên. Vẫn chưa hết băn khoăn, Urz lại hỏi.
“Ngài có cần gọi nữ hầu tới đâu không?”
“Không. Có việc này cần kíp hơn. Thấy cái khăn kia? Hãy lau lưng hộ ta với.”
Trước mệnh lệnh thản nhiên đó, Urz chỉ biết thốt lên một tiếng ngờ nghệch “hở?”. Anh hấp háy mắt vài lần trước khi rụt rè hỏi lại để không hiểu nhầm.
“Ý ngài là cho gọi nữ hầu tới làm ư?”
“Cần ngươi là được rồi. Ta thấy lạnh rồi đấy. Nhanh tay lên nào.”
Urz không biết phải nói gì thế nhưng anh cũng dễ dàng mường tượng được cơn thịnh nộ của chủ nhân mình nếu anh mà bỏ đi. Chàng trai do dự nhặt chiếc khăn trên bàn lên. Một câu hỏi chợt nảy ra trong tâm trí anh.
--- Tại sao cái khăn này lại đặt ở đây vậy?
Chẳng có ai không định dùng tới một thứ như thế này lại để ở đó cả. “Thứ lỗi cho tôi”, Urz nói và lẳng lặng cuốn màn lên.
Elizavetta đang quay lưng về phía anh. Cô gái đã cởi bỏ bộ đồ ngủ của mình ra, để lộ cả một khoảng lưng trắng trần trụi. Cô còn vắt mái tóc dài chấm hông của mình qua vai về phía trước.
Urz vô tình nuốt nước miếng ực 1 tiếng, trong người cảm thấy có phần hơi rạo rực. Anh băn khoăn không biết liệu Elizavetta có nghe thấy không.
Sau đó, anh mới an tâm khi nhớ ra là cô đang quay lưng lại về phía mình.
Ít nhất, có lẽ cô gái cũng không nhận ra được phản ứng của cơ thể anh lúc này ra sao. Nếu mà để lộ ra, chắc rằng anh khó mà có thể chối tội được.
Cẩn thận không dùng quá nhiều sức, Urz lau xung quanh bờ vai của cô gái. Vừa mới chạm vào, Elizavetta giật bắn người lên đầy bất ngờ, thế nhưng cô nhanh chóng thả lỏng vai ra.
“--- Urz.”
Chợt Elizavetta gọi tên anh.
“Cấm không được nói chuyện ta gặp ác mộng ra cho ai, dù chắc hẳn đã có vài người biết rồi.”
Urz dùng dằng không trả lời được ngay. Vừa lau, anh vừa nói sau một hồi suy nghĩ.
“Nếu thấy được, xin ngài có thể cho biết lý do?”
Giờ này chiếc khăn đã đi xuống tới những đường cong nằm dưới bờ hông của cô gái. Không muốn chạm phải vào chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào, anh không dám ngoảnh mặt đi hướng khác. Urz chỉ còn cách cố tập trung vào cuộc nói chuyện mà thôi.
“Việc đó sẽ khiến cho người khác lo lắng thái quá, đúng không nào? Chưa kể, một người như Vanadis lại gặp ác mộng thì có phần…”
“Mơ thì ai chẳng mơ chứ. Khi mệt mỏi thì người ta sẽ mơ phải ác mộng, đúng không nào?”
Urz nhẹ nhàng nói. Trong lòng anh lại thầm nghĩ “có lẽ là vậy…”.
--- Lẽ nào cứ mỗi khi gặp ác mộng là chủ nhân lại chảy nhiều mồ hôi đến thế này sao?
Nếu vì thế mà cô để khăn ở gần mình như thế này thì cũng không có gì lạ.
Thêm nữa, lại còn phải nói tới tính cách của cô gái nữa. Dù bề ngoài thì có vẻ là điềm tĩnh, thực tế cô vẫn có cái gì hết sức thất thường.
Cuối cùng anh cũng lau xong cho cô. Thấy anh nói điều đó ra, nữ Vanadis tóc đỏ ngoảnh mặt lại.
“… Thế còn phía trước thì sao đây nhỉ?”
Giọng nói của cô gái vừa đầy khêu gợi, lại còn đượm cả nét xấu hổ, thế nhưng Urz không hề nhận ra. Có phải là gò má của Elizavetta đang ửng hồng lên bởi ánh nến chập chờn, hay là… (N/d: Ngố ngố ngố x vô hạn lần)
Vừa mỉm cười khúc khích, cô quay mặt lại với Urz.
“Đùa vậy thôi. Urz, cảm ơn nhiều lắm. Phần còn lại cứ để ta làm là được rồi.”
Cảm thấy nhẹ nhõm hẳn trước những lời đó, Urz đặt chiếc khăn bên cạnh Elizavetta. Anh hạ tấm màn che xuống. Trái tim của chàng trai trẻ vẫn chưa hết hồi hộp.
“Vậy thì, cho phép tôi được đi ra.”
“Nói thế này thì có phần hơi cẩn thận quá, thế nhưng đừng có nói chuyện này ra cho ai biết đấy. Hứa đi!”
Chuyện gì thế này? Urz nghĩ. Rốt cuộc con người này sao lại quan tâm tới chuyện đó tới vậy?
“Chủ nhân. Nếu ngài có gì trăn trở, xin hãy…”
“Không có chuyện gì hết.”
Một lời đáp ngay tức khắc, thế nhưng lẫn trong đó còn có cái gì đó đầy nóng vội.
Urz quyết định tạm thời rút lui. Anh có lẽ cũng sẽ không định nói cho ai khác biết. Vừa cúi chào trước tấm màn và định lui ra, chợt anh nghe thấy giọng của Elizavetta.
“--- Cảm ơn Urz nhé. Giờ thì đi đi.”
Lần này đó không còn là giọng trịch thượng như ban nãy nữa, mà là giọng nói của một cô gái ở tuổi cô.
“Nếu ngài cần gì tôi sẽ đến ngay.”
Urz rời khỏi phòng. Anh lặng lẽ khép cửa lại. (N/d: Mong là đừng có quên cha mất cây đuốc kia, không là lại phải gọi 114)
.
.
Trong căn phòng tối mịt mù, 2 bóng đen đang ẩn khuất tại đó.
1 của 1 người đàn ông già nhỏ bé, mặc một bộ áo choàng đen. Trên tay ông ta
là một quả cầu pha lê to bằng đầu của 1 đứa trẻ, lúc này đang lờ mờ phát sáng. Người đàn ông kia đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào quả cầu.
Đằng sau ông già là một người trẻ tuổi, đang ngồi trên sàn nhà, buồn chán liếc nhìn người kia, miệng gặm 1 đồng vàng. Dáng dấp người đó cũng chỉ tầm tầm bậc trung, trên người mặc một chiếc áo lông dày với lông ở cả cổ lẫn tay áo. Một chiếc khăn xanh quấn trên đầu người trẻ tuổi, một đầu khăn đang đung đưa trên vai.
Đấy là tầng hầm của một ngôi đền được xây từ thời xa xưa. Thứ ánh sáng duy nhất trong căn phòng là từ quả cầu pha lê trong tay người đàn ông già. Không khí trong căn hầm nặng mùi đến ngộp thở. Bụi bặm bám đầy thành từng lớp trên sàn nhà lát đá.
Người đàn ông già đó chính là Drekavac. Còn người trẻ tuổi còn lại là Vodyanoy. 2 cái tên này được biết đến là tên của những con quỷ và quái vật trong truyền thuyết cổ xưa. Thực tế, cả 2 đều không phải là người.
Bất chợt, Drekavac rùng mình. Vodyanoy chỉ đảo mắt lại.
Trong bóng tối vốn dĩ không có gì, một ngọn lửa nhỏ bé chợt bùng lên. Ngọn lửa đó lặng lẽ cháy, nhanh chóng nở ra, và một người đàn bà già nhỏ thó từ đó chui ra, để lại tàn lửa bay tứ tung.
Mặc một bồ đồ đen từ đầu tới chân, người mới tới kéo theo một cây chổi ọp ẹp. Từ trong chiếc mũ choàng che khuất đôi mắt của bà ta chỉ có mình mớ tóc bạc rối bù cùng với một cái mũi khoằm thò ra.
“Lâu rồi không gặp, Yaga-baasan. Sao thế? Ra đây có chuyện chi vậy?” (N/d: Thằng này láo, bà già đập cho 1 trận bây giờ =))
Vừa nuốt chửng đồng xu đang gặm, Vodyanoy vui vẻ thốt lên. Người đàn bà già tên Yaga chỉ khịt mũi đầy khó chịu.
“Ta có một việc nhỏ cần nhờ tới Drekavac. Tiện nói luôn, xem ra Torbalan đã chết rồi.”
“Ừm. Hắn ta bị chủ nhân của Hoàng Viên giết chết. Hình như chủ nhân của Hoàng Viêm cũng ra đi luôn sau đó.”
Vodyanoy đáp lại, không có vẻ gì là thương tiếc.
Torbalan cũng là đồng loại của chúng; hắn ta đội lốt người và chui lọt được vào Vương quốc Asvarre. Thế nhưng, y đã bị Vanadis Sasha tiêu diệt ở trận thủy chiến Olsina. (N/d: 1 phút mặc niệm cho Sasha bắt đầu L)
“Chúng ta đã để mất một đồng minh quý giá. Dù cho hắn ta là một kẻ ham chơi lười biếng, nhưng chí ít vẫn còn biết lễ phép hơn nhà ngươi nhiều.”
“Baba Yaga. Bà cần tôi có việc gì?”
Vẫn không rời mắt khỏi quả cầu pha lê,
Drekavac hỏi. Baba Yaga gật đầu đáp lại.
“Drekavac. Cho ta mượn 1 con Rồng của ông có được không? Có một Vanadis mà ta muốn gặp mặt.”
“Ờ, có phải bà đang nhắc tới nữ Vanadis mà bà ban cho sức mạnh cách đây khá lâu rồi, đúng không?”
Vừa nhớ lại, Vodyanoy từ bên cạnh hỏi vọng ra.
“Đúng vậy, chính cô ta. Cũng 2 năm trôi qua rồi. Chỉ cần 1 con Rồng ông đang có thôi là đủ rồi.”
Mụ Quỷ già cười méo mó bên dưới tấm áo choàng.
“Sau đó, nếu được thì mong bà giúp tôi tìm kiếm [Cung]. Tôi đã mất dấu hoàn toàn kể từ khi Torbalan đánh văng hắn ta xuống biển.”
Trước lời của Drekavac, Baba Yaga chỉ nhíu mày.
“Nếu mà đến cả ông còn không tìm ra nổi thì tôi nghĩ rằng hắn ta đã quy tiên từ lâu rồi. Ờ thì trả được nợ ngay cũng không tồi chút nào.”
Vừa mới dứt lời, hình bóng của Baba Yaga đã chìm vào trong bóng tối. Sau đó, Drekavac và Vodyanoy lại quay về công việc của mình của mình trước đó.
Drekavac lại chăm chú theo dõi quả cầu pha lê, và Vodyanoy lại nhấm nháp 1 đồng vàng nữa.