Eugene sống tại Litomysl, 1thị trấn nằm chính giữa xứ Pardu.
Vào giữa trưa, 2 ngày sau trận đánh với Ilda, Ellen đã tới đó cùng với 30 kỵ binh của cô và 30 kỵ binh mượn từ Eugene. Dù có một vài người bị thương, không một ai trong số quân Pardu thiệt mạng trong trận chiến.
Litomysl là một thị trấn mang trên mình dáng vẻ của một vùng nông thôn đầy giản dị.
Ở nơi này có cả một hàng nhà xây bằng gỗ, tường đắp thạch cao hòng chống chọi lại cái rét mùa đông. Ngoại trừ đường đại lộ nằm ở phía sau ngoại ô thị trấn, nối liền với căn biệt thự của Eugene, là còn được lát đá cuội ra, còn lại hầu như chỉ là những con đường đất cứng đanh.
Không phải lãnh chúa nơi này thích tỏ vẻ tự cao tự đại nên mới lát đá cho mình con đường cái như thế. Nguyên do là để dành cho những người khách tới đây bằng ngựa hoặc xe.
Một con sông rộng lớn trải dài từ phía Bắc thị trấn sang phía Đông. Vào những ngày đẹp trời, cả một dãy hàng quán ven sông được dựng lên, bày bán đủ loại hạt, rau quả và cá tươi. Thế nhưng, hôm nay thì bờ sông lại vắng hoe.
Đó là vì những người dân tại đây, thay vì đi mua bán, lại đang túm tụm lại với nhau ở hai bên đường cái.
Hiếm có khi nào họ thấy tới tận 60 kỵ binh đi cùng nhau như vậy. Ngạc nhiên hơn nữa là người dẫn đầu đoàn quân lại chính là một trong 7 Vanadis của Zhcted. Xung quanh, hầu như toàn bộ người dân thị trấn đều rủ nhau ra ngắm nhìn.
Đây cũng là lý do tại sao Ellen chỉ mang 30 người theo. Nếu mà có nhiều lính Leitmeritz hơn Pardu, người dân có thể sẽ không dám ra đường. Vì mang theo số lượng bằng nhau, cô cũng phải sắp xếp sao cho 2 bên đứng 2 bên riêng rẽ nhau ra.
“Đã lâu rồi mình mới về đây, cơ mà…”
Vừa cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn quân, vẫy tay đáp lại tiếng hò hét tung hô của những người bên đường, Ellen đưa mắt nhìn về cảnh tượng của Litomysl.
--- Sao nơi này lại có cái gì đó giống Celesta quá.
Celesta là thị trấn nằm ở trung tâm Alsace, nơi Tigre sinh ra và lớn lên. Nhà của anh cũng được xây tại đây. Đương nhiên, cho dù phố xá hai bên hoàn toàn khác biệt, thế nhưng cô vẫn cảm thấy dường như vẫn có cái gì rất chung ở không khí hai nơi.
Đằng sau Ellen, binh lính Leitmeritz và Pardu ngượng nghịu
nhìn hai bên đường mà ra sức vẫy tay. Trên mặt ai cũng lộ rõ đầy vẻ tự hào rằng họ đã bảo vệ được cho nơi này.
Eugene đã đứng chờ sẵn trước cửa biệt thự. Dưới khuôn mặt gày gò của ông ta là một bộ râu xám dài. Ông khoác trên thân thể nhỏ bé của mình một bộ quần áo rộng thùng thình.
Ellen dừng ngựa lại trước mặt Eugene và nhanh chóng bước xuống. Eugene chỉ mỉm cười mềm mỏng mà nhìn cô. Đôi mắt của ông ta thâm quầng trông thấy.
--- Trông thầy hốc hác hẳn đi.
“Ừm cũng không có gì là lạ” Ellen nghĩ. Rốt cuộc thì ông bị nghi ngờ là đã đầu độc người hầu thân cận của Ilda, rồi thì lãnh địa của ông ta bị một đoàn quân lớn tấn công. Cho dù quân Bydgauche đã bị Ellen và Elizavetta đẩy lui, mọi chuyện vẫn chưa thể nào được coi là xong xuôi được.
Ellen cố mỉm cười rạng rỡ, cô cúi đầu trước người thầy cũ của mình.
“Eugene-dono, đã lâu rồi không gặp.”
“Ellen, à không, thứ lỗi cho tôi, thưa Vanadis-dono. Thứ lỗi cho tôi đã để ngài phải bận tâm tới thế này.”
Eugene cũng bước tới mà nắm lấy tay Ellen. Bàn tay của vị Bá tước ngoài 40 dù khô khốc nhưng cũng rất đỗi ấm áp.
Đoàn kỵ binh xếp hàng lại phía trước sân nhà của Eugene. Đầu tiên, Eugene bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với quân Leitmeritz, ông nói rằng đã cho chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cũng như thức ăn cho họ. Sau đó, ông cũng cảm ơn quân lính của mình, hứa hẹn sẽ ban thưởng và rồi cho họ giải tán.
Sau cùng, ông mời Ellen vào nhà mình.
Nhà của ông ta chỉ là một căn biệt thự 2 tầng với bề ngoài khá là giản đơn. Thế nhưng, một khi bước qua lối vào, trên tường nhà được treo đầy những bức hoạ đầy sống động. Bên hành lang là những chiếc bình và tượng cẩm thạch có vẻ khá đắt tiền.
Rất nhiều thứ trong số đó là quà dành cho Eugene khi ông còn làm cận thần của Vua Victor. Thậm chí một vài thứ xem ra còn được đích thân Nhà vua ban tặng, thế nhưng Eugene không bao giờ nói ra đó là những thứ gì.
Ellen có lần đã từng thắc mắc, rằng nếu như những vật đó quan trọng tới vậy, sao ông lại không cất đi. Đáp lại, Eugene chỉ lắc đầu với vẻ mặt tựa như một người thầy đang giảng giải cho người học trò của mình.
“Đúng là họ đã tặng cho tôi, mong rằng tôi sẽ trân trọng chúng. Thế nhưng, không đời nào họ tặng cho tôi mà lại chỉ muốn tôi cất giấu đi. Thấy tôi bày ra thế này thì họ có lẽ sẽ hài lòng hơn nhiều.”
Sau khi nói xong, Eugene kết luận rằng đó cũng là một phép lịch sự.
“Viltaria-sama. Đã lâu rồi không gặp.”
Lần này là vợ và con gái của Eugene bước ra chào đón Ellen.
Dù không tới mức như Eugene, vợ của ông ta cũng khá là mảnh mai. Khoác trên mình một bộ đồ dài tay, bà ta nở một nụ cười hiền hậu tựa như những tia nắng mùa xuân lọt qua cành lá. Người này cũng chính là cháu gái của Đức vua.
“Đã lâu rồi không gặp, thưa Viltaria-sama!”
Đứng bên cạnh mẹ mình, cô con gái của Eugene cũng mừng rỡ cúi đầu chào Ellen. Trông cô gái năng động tới độ hầu như không thể kìm nén lại nổi. Dù mặc trên mình một chiếc áo dài tay cùng với một bộ váy dài chấm gót chân, người ta vẫn có thể cảm nhận thấy một vẻ gì đó đầy sống động đến kỳ lạ, chưa kể đôi mắt của cô gái lại sáng bừng một ý chí đầy mạnh mẽ.
Ellen dịu dàng vuốt ve đầu cô gái trẻ.
“Tôi được nghe cha em nói rằng em rất mến mộ tôi và cũng muốn được luyện kiếm thuật.”
Cô gái mới bước sang tuổi 13 ngẩng mặt lên, vui vẻ gật đầu mà nắm chặt lấy tay Ellen trước ngực mình.
“Dạ vâng! Vilataria-sama, ngài có thể dạy em được chứ?”
“Để xem đã. Nếu mà 3 năm nữa em vẫn chăm chỉ tập luyện thì được thôi.”
“Vilataria-dono đang mệt. Đừng có ăn nói hàm hồ như vậy chứ.”
Eugene trách cứ cô con gái mình, sau đó ông quay sang Ellen.
“Xin ngài hãy nghỉ ngơi trước đã. Tôi sẽ cho người chuẩn bị thức ăn và nước nóng ngay.”
Bữa ăn bao gồm Kasha, cháo nấu với một chút bơ và cá hồi, gà hầm thảo dược đậy vung, trứng tráng pho mát với súp khoai tây và cà rốt.
Tất cả món ăn đều bốc hơi nghi ngút trên một chiếc bàn gỗ sồi. Dù không quá xa hoa, thế nhưng từng món đều khiến cho người ăn cảm thấy đầy ấm áp. Ellen thầm cảm thấy an tâm trong lòng.
Nếu Eugene mà chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn, có lẽ Ellen đã thấy lo lắng hơn nhiều.
Ăn xong, Eugene cho người mang rượu vang và Medovukha (N/d: rượu mật ong) lên, sau đó bảo tất cả lui đi. Chỉ còn lại mình Ellen và Eugene ở trong căn phòng. Rượu vang là để dành cho Ellen.
Đầu tiên, Ellen thuật lại diễn biến của trận chiến. Cô bắt đầu từ việc sứ giả Hoàng gia tới Leitmeritz, việc cô hội quân với quân Lebus của Elizavetta, việc cô bắt sống được vị Công tước sau trận đánh với quân Bydgauche của ông ta.
“Chúng con đã phải mượn tạm chân đồi làm nơi chôn cất.”
“Thứ lỗi cho ta, Ellen ạ, vì đã để cho con phải nói tới việc đó.”
Ở nơi riêng tư, Eugene vẫn hay gọi nữ Vanadis tóc bạch kim bằng cái tên Ellen. Ellen cũng nhận ra rằng người thầy cũ của cô vẫn không hề đổi thay. Cô thầm nghĩ rằng có khi thế lại là hay.
“Xem ra vẫn có vài chuyện rất hệ trọng đằng sau việc này. Liệu có chuyện gì đã xảy ra sao? Ngài Ilda đã nói rằng trước sau gì con cũng sẽ biết việc đó.”
Trước lời của Ellen, Eugene nheo mắt lại. Ông đặt tay lên chòm râu xám của mình, mắt hướng xuống mặt bàn.
Trước bầu không khí lặng im đó, Ellen chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Phải gần 2 phút dài đằng đẵng trôi qua thì Eugene mới thốt lên.
“Ban đầu… ban đầu, chuyện này ta vẫn chưa hề kể cho người khác nghe. Tới cả vợ con tôi cũng không hề hay biết. Đó là tại sao ta lại không dám viết vào thư. Thế nhưng—“
Eugene rời mắt khỏi mặt bàn, hướng sang nhìn về chai rượu vang, để rồi nhìn thẳng vào Ellen.
“Chỉ có mình con và ta ở đây. Thêm nữa, nói gì thì nói, nhưng con đã cứu lấy Pardu này. Cả vùng đất này, người dân, cả vợ và con ta nữa… Thế nhưng, mong rằng con có thể giữ bí mật chuyện này cho ta.”
--- Có vẻ là thầy hơi nhấn mạnh quá thì phải.
Vừa suy nghĩ như vậy, Ellen gật đầu.
Đúng là chỉ có duy nhất Ellen và Eugene ở trong căn phòng này, tất cả người hầu đều không dám bén mảng tới phòng ăn theo lệnh của chủ nhân họ. Dù là vậy, Eugene vẫn hạ thấp giọng xuống.
Cho dù Ellen nhíu mày trước hành động của ông ta, trước những lời vị Bá tước mảnh khảnh thầm thì bật ra sau đó, cô hết sức kinh ngạc, vô tình thốt lên 1 tiếng. Nhanh chóng ngậm miệng lại, Ellen làm ngay một hơi rượu vang từ chiếc cốc bạc, đợi cho cảm xúc lắng xuống mới hỏi lại, giọng cô cũng nhỏ xuống như Eugene ban nãy.
“Eugene-dono sẽ là người kế vị ngôi Vua sao…?”
Eugene mệt mỏi gật đầu. Không có gì là lạ khi mà Ellen không thể kìm lòng mình được, khi mà một người gần gũi với cô, cho dù chưa phải ngay bây giờ, sẽ trở thành Quốc vương của cô.
Tầm 10 giây trôi qua, cô mới run run nói tiếp được.
“Việc này, biết nói gì đây… xin chúc mừng ngài.”
“Cảm ơn con.”
Eugene cười buồn bã. Cầm chai rượu vang lên, ông rót đầy chiếc ly bạc ở bên Ellen. Cũng tự tay ông rót đầy cho ly rượu Medovukha của mình. Sau khi cảm ơn và nhận lấy ly rượu, cô băn khoăn nghẹo đầu sang 1 bên.
“Xem ra thầy khá là bình thản về chuyện đó đấy, Eugene-dono.”
“Dù sao thì Bệ hạ đã nói cho ta biết chuyện này cách đây cả tháng rồi.”
Ellen gật đầu, chợt cô nghĩ ra 1 thứ.
“Đó có phải là lý do Công tước Bydgauche nhắm tới thầy không, Eugene-dono?”
Có lẽ là do quá sốc trước những gì Eugene vừa mới nói ra mà Ellen không thể nào nhớ ra chuyện đó ngay, cho dù đã nghĩ tới việc đấy từ trước. Eugene ra vẻ bùi ngùi.
“Đó cũng chính là điều mà ta muốn biết. Vì chuyện này mà muộn nhất ta sẽ phải tới Kinh thành vào ngày kia. Ngài Ilda có nói thêm điều gì không?”
Ellen lắc đầu. Cô đã kể hết toàn bộ cuộc nói chuyện của cô với Ilda từ đầu tới cuối. Cho dù có lục lọi trí nhớ mình đến mấy, cô vẫn không thể tìm ra điều gì bỏ sót được.
“Thứ lỗi cho con đã không thể giúp gì cho thầy.”
“Đừng nói thế chứ, ta vẫn sẽ phải còn trông cậy vào con nhiều. Nếu mà biết chuyện này sẽ xảy tới, có khi ta đã đi luyện vài đường kiếm thuật rồi.”
“Eugene-dono, nhưng mà có người giỏi cái này cái nọ chứ sao ôm đồm hết được mọi thứ chứ.”
Thấy thế, Ellen liền buông lời trêu đùa Eugene. Không chịu thua kém người học trò cũ của mình, Eugene cũng cười lớn.
“Con nói không sai. Đúng là phải khốn đốn lắm ta mới dạy được hết quy phép ứng xử trong cung cho con còn gì.”
“Vâng. Vì thế, giờ thì tới lượt con dạy đánh kiếm cho thầy.:
“Cảm ơn con. À mà này, Eleanora.”
Eugene liền chuyển sang chuyện khác. Với ánh mắt của một người thầy dõi theo cô học trò của mình, ông dịu dàng hỏi.
“Gần đây con có gặp chuyện gì rắc rối không?”
Ellen giật mình mở tròn xoe mắt ra. Thấy dáng vẻ của cô gái như muốn nói “Sao thầy biết?”. Eugene chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
“Không như Limlisha, nhìn mặt con là đủ thấy rồi. Nếu thấy ổn, ta có thể cho con một vài lời khuyên.”
Limlisha là người phụ tá đáng tin cậy, và người bạn quý giá, của Ellen. Cô hiện đang ở lại Lâu đài Leitmeritz thay thế cho người chủ nhân vắng mặt của mình. Cô gái đó cũng là học trò cũ của Eugene.
“--- Không cần đâu ạ, chỉ cần thầy con quan tâm tới con như vậy là con mãn nguyện lắm rồi.”
Ellen lịch sự từ chối lời đề nghị của người thầy cũ của mình. Eugene cũng không đả động gì thêm.Thế nhưng, ông vẫn hết sức lo lắng cho cô học trò của mình.
“Ta không biết điều gì làm con phiền lòng, thế nhưng xin con đừng quá bận tâm. Dù sao con vẫn còn cả một cuộc đời trước mặt mà.”
“Cảm ơn thầy.”
Ellen lại cảm ơn ông ta 1 lần nữa.
Ngày hôm sau, Ellen cùng binh lính mình rời khỏi Litomysl. Đi theo con đường cái về hướng Tây, cô dự định đi thẳng về Leitmeritz.
Eugene tự mình ra cổng thị trấn để tiễn cô.
“Bảo trọng, Eleanora.”
“Cả thầy cũng vậy, mong thầy giữ gìn sức khoẻ, Eugene-dono.”
“Không cần phải lo cho ta đâu, Ellen ạ. Dù đúng là ta cứng đầu thật, nhưng ta sẽ không làm gì liều lĩnh đâu.”
Cúi đầu trước sự quan tâm của người thầy mình, Ellen ra lệnh cho binh lính. Đoàn kỵ binh chỉnh tề hành quân rời khỏi Lytomysl.
7 ngày sau đó, họ tới được Lâu đài Leitmeritz.
.
.
Cùng với quân Lebus, Elizavetta chia tay với Ilda, người cầm đầu quân Bydgauche, ở nhánh rẽ giữa hai miền Bắc và Tây. Đi theo hướng Bắc, kinh thành Silesia cách đây khoảng 3 ngày đường. Ngõ phía Tây thì lại dẫn tới Lebus hoặc Legnica.
“Tôi vẫn tưởng là ngài sẽ theo chúng tôi tới tận kinh thành.”
1 vài ngày đã trôi qua kể từ trận giao chiến. Ilda đã trấn tĩnh lại. Cho dù thua trận, ông không hề có chút thù hằn gì với Elizavetta và Ellen.
“Ilda-sama, chỉ cần ngài tin mình thuộc về bên lẽ phải là được rồi, đúng không nào? Thể nào ngài cũng sẽ bị buộc tội điều binh mà không được Bệ hạ cho phép, thế nhưng, sau đó ngài phải đường hoàng nêu rõ quan điểm của ngài ngay.”
Cho dù nói như vậy có phần hơi quá, thế nhưng Ilda vẫn cảm thấy hài lòng mà cười lớn.
“Những gì Vanadis-dono nói quả không sai. Thêm vào đó, trước sau gì tôi cũng sẽ phải nhận thua mà thôi. Còn vì quân sĩ của tôi nữa.”
Lúc này Ilda đang về Kinh thành bởi bổn phận của kẻ thua trận cũng như để chịu xét xử. Với vị Công tước cùng bề dày chiến tích như vậy, cách nghĩ như thế cũng không có gì là quá khó hiểu.
Vì toàn bộ quân Bydgauche dưới trướng ông cũng có suy nghĩ y hệt, hầu hết đoàn quân đều không tỏ vẻ chống đối. Thế nhưng, vẻ ngoài là như vậy.
Chưa kể chính Elizavetta đã nghiêm cấm hai bên không được gây sự. Tính tới ngày hôm nay, cho dù cũng có một vài vụ xô xát nhỏ lẻ, tuyệt nhiên chưa có vụ nào là nghiêm trọng hết. Ngay cả những vụ xô xát kia cũng nhanh chóng kết thúc ngay.
“Tôi rất biết ơn ngài đã tiễn tôi tới tận đây.--- À đúng rồi. Suýt chút nữa thì tôi quên mất.”
Ilda thản nhiên mỉm cười.
“Vanadis-dono, ngài có một cung thủ thực sự tài giỏi. Lúc đó những tưởng là tôi đã thoát được, vậy mà hoá ra đó chỉ là suy nghĩ hão huyền. Trong số thuộc hạ của tôi không có ai có thể bì kịp tài nghệ như vậy.”
Bị người cung thủ đó làm cho ngã ngựa, nói gì thì nói, Ilda vẫn không hề tỏ ra hằn học, trái lại còn khen ngợi tài năng của Urz. Thay vì vui vẻ, Elizavetta chỉ cúi đầu xuống, vẻ mặt thoáng một chút tiếc nuối.
“Cảm ơn ngài. Tôi sẽ nói lại với cậu ta. Đó là một vinh dự thực to lớn.”
Và thế là, Ilda cùng quân Bydgauche khởi hành, lên đường tới Kinh thành.
“Như vậy liệu có ổn không?”
Ở ngay đằng sau Elizavetta, Naum lên tiếng hỏi.
“Không có lý do gì để ta phải đi tới Kinh thành làm gì.”
Về trận giao chiến với Ilda, cô đã cho gửi sứ giả lên Kinh thành cách đây vài ngài. Vì thế, cô không còn gì để tấu trình thêm nữa.
Dù rằng giả như Ilda không tới Kinh thành, thay đó lại quay về Bydgauche hoặc chạy trốn, Elizavetta sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Thế nhưng, cô vẫn quyết định tin vào vị Công tước.
Mặt khác, nếu mà cô đi theo Ilda tới Kinh thành, thể nào cô cũng sẽ phải mất thêm gần một tuần mới có thể quay về Lebus được. Elizavetta đã vắng mặt gần 2 chục ngày. Nếu được, cô chỉ muốn quay về càng sớm càng tốt.
Elizavetta khẽ xoay mình trên lưng ngựa, lặng lẽ nhìn về đằng sau. Tại đó, khỏi cần phải nói cũng biết không chỉ có mỗi Naum mà còn cả Urz nữa.
Chàng trai trẻ này không hề khoe mẽ chiến công của mình, kể cả là sau trận chiến, anh chỉ biết tận tuỵ với công việc của một người hầu cận. Bề ngoài thì không có vẻ gì là khác thường, thế nhưng cô cảm thấy là giữa anh và Naum hình như có vẻ là cười đùa với nhau nhiều hơn. Thêm vào đó, theo Naum nói, một vài binh lính cũng tỏ vẻ muốn bắt chuyện với anh.
“--- Urz.”
Thấy Elizavetta gọi, Urz dẫn ngựa tới gần, đầu nghiêng sang một bên tỏ vẻ thắc mắc.
“Có chuyện gì ạ?”
Không đáp lại ngay, Elziavetta chỉ nhìn chằm chằm vào Urz.
Nếu cô thực sự quan tâm tới Urz, đáng nhẽ ra cô phải cho người hộ tống anh ta tới Kinh thành.
Hoặc là, đích thân cô cùng anh tới Kinh thành mới phải?
Đó là những lời thầm kín đang vang vọng lên từ tận sâu thẳm trái tim cô.
Dù không hề có chút bằng chứng nào rõ ràng, thế nhưng không nghi ngờ gì nữa, Urz đích thị là Tigrevurmud Vorn.
--- Không thể nào, có thể đó là hai người hoàn toàn khác nhau. Cái gì mà “bằng chứng rõ ràng” chứ? Chẳng phải chính Eleanora cũng không thể nào chỉ ra được ư? Chắc chắn đó là hai người hoàn toàn khác nhau. Urz là Urz chứ không phải là ai khác.
Cố thuyết phục bản thân như thế, Elizavetta liền thốt lên.
“Dẫn ngựa lại gần đây nào.”
“Vâng”, Urz ngô nghê đáp, đi tới gần chủ nhân của mình.
Nữ Vanadis Laziris [Mắt Cầu Vồng] đưa mắt một lượt nhìn xung quanh. Không có bất cứ binh lính nào đang nhìn về hướng cô. Ngay cả Naum cũng đang quay lưng lại, tựa như chú ý tới một cái gì đó.
Elizavetta liền mỉm cười và nói.
“Ilda-sama đã khen ngợi hết mực tài bắn cung của ngươi.”
“Th-thật vậy sao?”
Urz ngượng ngùng và bối rối mỉm cười. Là người đã khiến cho Ilda ngã ngựa như thế, anh khó mà có thể thấy thoải mái được.
“Ngươi phải tự hào mới phải. Hiếm khi nào con người đó lại đi khen ngợi tài võ thuật của người khác như vậy đâu. Vì thế--- ta sẽ ban thưởng cho ngươi. Cúi thấp đầu xuống nào.”
Vừa nói, Elizavetta lại cho ngựa tiến sát hơn nữa vào Urz. Trong khi Urz vẫn còn đang băn khoăn cúi đầu xuống, cô gái liền chìa tay ra.
Cô chạm tay mình vào mái tóc đỏ sẫm của chàng trai và nhẹ nhàng xoa xoa, tựa như một người mẹ xoa đầu đứa con của mình.
Phải tới 10 giây sau Elizavetta mới bỏ tay ra, hai gò má của cô đỏ bừng lên.
“N-như vậy là đủ rồi.”
Urz ngẩng mặt lên nhìn nữ chủ nhân của mình, mặt lộ rõ vẻ băn khoăn. Mất một lúc anh như thể đang nghĩ ngợi điều gì đó, để rồi lại như chợt đã hiểu ra.
“Cảm ơn ngài.”
Không có gì là lạ, mất chút thời gian anh mới nhận ra cái xoa đầu đó chính là phần thưởng dành cho anh. Về phần Elizavetta, sau lời cảm ơn, cô quay ngoắt khuôn mặt đỏ hồng tới tận mang tai của mình đi. Cùng lúc đó, ánh mắt của cô lại bắt gặp Naum, lúc này đang hết sức ngỡ ngàng nhìn về phía cô.
Khỏi cần nói cũng biết sau đó cô cho gọi Naum lại và bắt anh ta phải giữ bí mật chuyện này lại.
Vài ngày sau, quân Lebus cũng bình an quay về.
.
.
Cùng với lúc Elizavetta chia tay Ilda cũng là khi Vanadis Valentina Glinka Estes xin được yết kiến Vua Victor tại Hoàng cung ở Kinh thành Silesia.
Tối hôm đó, Vua Vittor mới cho gọi Valentina vào.
Trong căn phòng, bên cạnh Đức vua và Valentina ra, duy nhất chỉ có thêm viên Tể tướng. Thế nhưng, bên ngoài phòng lại còn có 10 người lính Vệ binh Hoàng gia túc trực nữa. Chỉ cần có lệnh từ Nhà vua hoặc Tể tướng, họ sẽ sẵn sàng lao vào ngay.
Mặc trên mình một bộ đồ lụa đầy xa hoa, thêu đầy những chỉ vàng và bạc, Nhà vua ngồi chễm trệ trên ngai.
Phía dưới, Valentiana, Hư Ảnh Huyễn Cơ, là một trong số những người lớn tuổi nhất cùng với Sophia Obertas trong số các Vanadis, quỳ gối xuống trước Đức vua.
Một mái tóc đen bóng loáng dài chấm hông. Khoác trên thân thể mảnh mai của mình là một bộ váy trắng muốt. Điểm trang trên mái tóc cũng như chiếc váy là những bông hoa hồng. Một vẻ mặt điềm tĩnh với sắc đẹp ngoài sức tưởng tượng. Dáng vẻ của cô gái không khác xa với một cô công chúa hiếm khi lộ mặt ra ngoài, được chăm sóc từng li từng tí, sống đầy gọn gàng và sạch sẽ.
Điều bí ẩn nhất lại nằm ở chính cây lưỡi hái đặt cạnh cô gái, với hai màu đỏ thẫm và đen tuyền, lưỡi uốn cong không thua kém những đường cong của chủ nhân nó.
Nếu là bình thường, nhìn thứ đó bên cạnh cô gái không khỏi làm cho người ta phải thấy không hề cân xứng. Thế nhưng, ngọn lưỡi hái thực tế lại làm tạo ra một bầu không khí tựa như vừa mới bước ra từ một câu truyện cổ tích cho Valentina.
Có lẽ đó là do ngọn lưỡi hái đó – Hư Ảnh – là Long khí của cô gái.
Ánh mắt đăm chiêu của vị Vua không hề hướng về Valentina, mà lại là về Long khí.
Từ xưa, không có một ai được phép mang vũ khí đi vào trong sảnh yết kiến. Đừng nói là một lưỡi dao, tới cả một cây kim thôi đã là có chuyện rồi. Ai mà phạm vào có thể sẽ bị tuyên án xử trảm ngay tại chỗ.
Thế nhưng, chỉ có duy nhất 1 ngoại lệ ở Zhcted. Đó chính là Long khí của các Vanadis.
Đó là những thứ duy nhất có thể mang vào. Từ thời Vương quốc Zhcted được hình thành, điều này đã có, và, vẫn giữ nguyên cho tới tận bây giờ.
“Xin được chân thành cảm tạ Bệ hạ đã cho phép kẻ bề tôi này được diện kiến.”
Chân quỳ, đầu cúi, Valentina bình thản nói.
“Thần có được biết chuyện về Công tước Bydgauche và Bá tước Pardu.”
“Cả hai vị đó đều là những cận thần trung thành của ta, vậy có chuyện gì xảy ra với họ vậy?”
Vị Vua già ngoài tuổi 60 vờ như không hề hay biết, quá thật so với một người đã biết hết mọi chuyện. Ngay cả viên Tể tướng đứng cạnh cũng không hề thay đổi vẻ mặt, cho dù chỉ là 1 li. Valentina cười khúc khích, dù không để cho Đức vua và Tể tướng nhìn thấy.
“Vừa xong, Công tước Bydgauche đã đem quân tiến về Pardu. Nguyên do hình như là do có độc trong rượu quà của Bá tước Pardu gửi tới Công tước, khiến cho một người hầu cận của ngài Công tước phải bỏ mạng.”
“Nếu là về việc chặn đường Công tước Bydgauche thì ta đã ra lệnh cho người khác rồi.”
“Thưa Bệ hạ, không phải là việc đó. Thần có chuyện khác muốn thưa với ngài.”
Valentina ngẩng mặt lên. Trên đường nét đáng yêu của cô gái tràn đầy những thành tâm và nghiêm túc. Thế nhưng, vị Vua già vẫn không hề tỏ chút ấn tượng, đến cả một nếp nhăn trên mặt cũng không hề rúng động.
“Thần muốn xin được làm thuyết khách để hoà giải cho Công tước và Bá tước.”
“Không được.”
Vua Victor thẳng thừng từ chối lời đề nghị của nữ Vanadis tóc đen.
“Dù nhà ngươi đúng là có thể có quen biết với Công tước Bydgauche do Osterode nằm ngay gần Bydgauche thật. Thế nhưng, ta không tin là ngươi có quan hệ gì mật thiết với Bá tước Pardu. Vì vậy, thể nào ngươi cũng sẽ có thiên vị trong việc quyết định.”
“Đương nhiên, thần sẽ công bằng trong việc quyết định. Thế nhưng, thưa Bệ hạ, ngài có biết điều gì là quan trọng nhất đối với một người hoà giải không?”
“… Là gì, ngươi nói thử coi?”
“Thần biết tại sao Bá tước Pardu lại gửi rượu tới cho Công tước Bydgauche.”
Mất một lúc, cả đại sảnh lặng thinh tựa như bị nhấn chìm trong biển nước. Vài nếp nhăn hằn sâu trên mặt Vua Victor khẽ rung lên, đôi mắt ông ta loé một tia sang trắng dã.
“Bá tước Pardu là em rể của Công tước Bydgauche. Việc em gửi quà cho anh thì đâu có gì là lạ.”
“Chính thần là người đã đề nghị Bá tước chọn quà để gửi.”
Valentina lại hạ thấp đầu xuống.
“Vì vậy, việc như thế này xảy ra càng làm cho thần cảm thấy hết sức hối tiếc, khó mà tha thứ cho bản thân được.”
Vị Vua già chỉ nhìn vào mái tóc đen của nữ Vanadis với ánh mắt tựa như một hồ nước mùa đông đầy lạnh lẽo.
“Ngẩng đầu lên.”
Mất một lúc ngắn ngủi vị Vua già mới thốt ra. Valentina liền ngẩng lên.
“Ngươi sẽ là người đứng ra hoà giải. Công tước Bydgauche và Bá tước Pardu là hai người tối quan trọng cho Vương quốc này. Trên hết tất cả, một người hoà giải không chỉ phải ngồi nghe quan điểm của cả 2 bên. Thế nhưng, ta e là một kẻ với cơ thể ốm yếu như nhà ngươi có khi cũng chẳng thể nào mà lo hết được.”
Nửa sau của lời ông ta rõ ràng là đầy mỉa mai. Thế nhưng, Valentina không hề thay đổi sắc mặt. Cô ta không phải là một Vanadis dễ lay động tới vậy.
“Vậy thì, ít nhất hãy cho phép thần được có mặt vào buổi hoà giải.”
“Tuỳ ý nhà ngươi.”
“Thần xin được đội ơn lòng khoan dung của Bệ hạ.”
Và như vậy, cuộc diện kiến cũng đi đến kết thúc.
Rời khỏi sảnh, Valentina ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ trong khi đi dọc theo hành lang Hoàng cung với ngọn lưỡi hái trên vai.
--- Xem ra chỉ có thể đi được tới nước này là cùng, không thể nào khuấy động thêm được nữa. Thế nhưng, được phép làm hoà giải là tạm thời coi như ổn thoả rồi.
Bá tước Pardu và Công tước Bydgauche. Vị Vua kế vị và người ủng hộ. Cô giờ đã có thể tiếp xúc được với hai con người này.
--- Vấn đề còn lại giờ là xem Đức vua nghi ngờ mình tới đâu… Đến giờ mình vẫn chưa biết là tới đâu, thế nhưng chắc chắn là ông ta đang nghi ngờ mình.
Đúng là Valentina là người đầu độc. Thế nhưng, điều đó không nhất thiết là tự tay cô ta làm.
Long khí của Valentina có sức mạnh giúp cho chủ nhân của nó dịch chuyển không gian, thế nhưng cô ta không việc gì phải dùng tới thứ đó.
Có một cách khác đơn giản hơn nhiều. Cô ta chỉ việc hối lộ một người hầu trong nhà của Ilda.
Valentina đã nắm rõ được lối sống của toàn bộ những ai có khả năng nối ngôi lớn nhất trong Kinh thành, từ nhà trong kinh thành, số người hầu, thậm chí cả những nơi họ thường ghé qua.
Đương nhiên là cô biết rõ những người làm công trong nhà của Ilda.
Cô để mắt tới một kẻ vốn không ưa gì Ilda có thể dùng tiền để mua chuộc, và tìm cách liên lạc với kẻ đó. Tất nhiên, Valentina không đời nào mà ra gặp mặt trực tiếp, thay vào đó là qua rất nhiều trung gian khác nhau.
Chai rượu kia không hề có độc, thay vào đó chất độc được cho vào trong cốc. Dù không có gì là chắc chắn rằng Ilda sẽ bỏ mạng theo cách này, thế nhưng Valentian không hề bận tâm.
Đó là bởi mục đích của cô ta không phải là ám sát Ilda, mà là gây rối loạn hòng đạt được vị trí có lợi cho mình.
Tiện cũng nói, tay người hầu kia cũng không còn ở lại Kinh thành nữa. Hắn ta đã biến mất cùng với một túi rủng rỉnh đầy tiền vàng.
--- Dù sao đi nữa, hành động của Ilda-sama thực sự là nằm ngoài tầm dự liệu.
Những tưởng là Ilda sẽ điên tiết lên mà hành động không suy nghĩ, Valentina không ngờ là ông ta chấp nhận quay về Kinh thành. Vốn dĩ cô định làm thuyết khách hòng bắt cả hai người phải chịu ơn mình.
--- Có vẻ là mọi chuyện sẽ vẫn còn rối ren cho tới Lễ hội Maslenitsa [Lễ hội mặt trời], tạm thời như vậy cũng được.
Cô ta đi băng qua hàng lang cho tới một dãy cột, từ đây có thể ngắm được toàn bộ khu vườn trong cung. Valentina dừng lại, mắt hướng về khu vườn. Dù không có nhiều loại do vẫn còn đang là mùa đông, anh thảo, tuyết điểm cùng đủ loại hoa muôn màu muôn vẻ, trắng có, tím có, đã bắt đầu thi nhau nở rộ. Đó thực là một cảnh tượng dễ chịu.
Valentina ngồi xuống một chiếc ghế bên khu vườn. Miệng mỉm cười, mắt hướng về vườn hoa, cô gái trẻ toát lên một vẻ đầy hồn nhiên và ngây thơ, tựa như đang chiêm ngưỡng ngàn hoa khoe sắc thắm. Thế nhưng, những gì cô ta đang suy tính trong đầu lại không hề liên quan gì tới chúng.
--- Nếu có thể thì phải chia thành 2 hoặc 3. Như Brune năm trước hoặc Asvarre mới đây không lâu.
Những thứ Valentina đang suy tính cũng không có gì là mới mẻ. Tạo nên các phe phái đối lập trong một quốc gia, khiến cho đất nước chia thành 2,3 phe, sau đó chiếm lấy thế chủ động. Bằng cách đó, cô ta sẽ nắm lấy quyền lực để rồi chiếm lấy ngôi báu.
Hiện tại cô ta đã làm xong được bước đầu tiên. Bề ngoài thì có vẻ đã tạm lắng xuống, thế nhưng cả Công tước Bydgauche và Bá tước Pardu đều có bạn bè cũng như những người ủng hộ khác. Kể cả là bản thân 2 người kia muốn dĩ hoà vi quí, nhưng những người xung quanh họ vịn vào chuyện này sẽ tự mình nổi dậy. Lịch sử đã có vô vàn ví dụ về việc này.
--- Dù là vậy, nếu mà có Hoàng tử Ruslan ở đây thì mọi chuyện đã khó mà có thể được như bây giờ.
Valentina chợt nhớ về quá khứ.
.
Vua Victor có một người con trai tên là Ruslan. Người này thông thạo cả chính trị lẫn việc điều binh khiển tướng, nghe nói còn là một hoàng tử thông thái được cận thần yêu mến. Cả Vua Victor cũng rất mực yêu quí Hoàng tử.
Thế nhưng, vài năm trước, vị Hoàng tử chợt đổ bệnh. Không hiểu sao Hoàng tử lại tự tay phóng hoả một toà biệt thự Hoàng gia nằm ngoài ngoại ô của Hoàng Cung. Vài ngày sau đó, Ruslan bị giam lỏng ở một ngôi đền thờ, lấy cớ là để trị bệnh.
Sau khi trở thành Vanadis, Valentina tình cờ nhìn thấy Ruslan duy nhất 1 lần. Đó là khi cô ta có dịp đi qua ngôi đền kia.
Lúc này Hoàng tử đang ở tầm ba mươi. Mái tóc vàng mọc quá dài, gần nửa khuôn mặt bị râu ria rậm rạp che khuất hết.
Bộ quần áo sang trọng của Hoàng tử đã trở nên tồi tàn rách nát, 1 chân xỏ giày 1 chân không. Nhìn kĩ, cho dù có một gương mặt khôi ngô, nhưng đôi mắt của Hoàng tử lại thao láo nhìn đi đâu không rõ, miệng há hốc. ngêu ngao vài lời hát lạc điệu, nước dãi chảy ra thành dòng.
Cảm thấy quá bối rối, đã có lần Valentina từng đi điều tra xem vì đâu mà Hoàng tử lại đổ bệnh như thế. Nguyên do là bởi nếu như đây là bởi một âm mưu, kẻ chủ mưu sẽ là kẻ thù của cô ta.
Thế nhưng, sau khi dò la mất gần 1 năm, cô ta không tìm ra bất cứ manh mối gì. Cuối cùng, Valentina tin rằng đây đơn giản chỉ là do bệnh và khép lại cuộc điều tra.
Nữ Vanadis tóc đen rũ bỏ những ký ức đó khỏi đầu, quay lại với hiện tại trước mắt.
--- Giả sử như Vương quốc này bị chia làm 2, vấn đề sẽ nằm ở chính các Vanadis còn lại…
Tại Zhcted tồn tại một số người có có đủ quyền lực để trấn áp tình hình một khi có bạo loạn xảy ra., những người đứng trên cả quý tộc cũng như nắm trong tay một đội quân đầy hùng hậu.
--- Alexandra đã chết, ngoài mình ra thì còn 5 Vanadis nữa. Kể cả là không thể làm gì với tất cả bọn họ, ít ra cũng phải tìm ra cách để khiến 1 nửa trong số đó không đụng chân đụng tay được.
Trong số họ, những người dễ bị kìm chân nhất chính là Ellen, lãnh chúa xứ Leitmeritz, Mira, lãnh chúa xứ Olmutz, và Sophie, lãnh chúa xứ Polesia. 3 Công quốc dưới quyền của họ đều có chung biên giới với nước ngoài.
--- Nếu như ở Brune có biến, thể nào Eleanora sẽ không thể đang tâm đứng nhìn. Nếu Muozinel lại có động thái như lần trước, Ludmira và Sophia sẽ không dám bước chân ra khỏi lãnh thổ của họ.
Cô tạm thời gạt Elizavetta sang một bên. Nếu như Ilda và Eugene lại đối đầu nhau, có thể Elizavetta sẽ đứng về phe Ilda. Chỉ cần biết được như vậy thôi là đủ.
Olga hiện tại vẫn là một nhân tố đầy mập mờ, vì thế Valentina chưa có kết luận gì hết. Đó là bởi thứ duy nhất cô ta biết về Olga là cô bé đã dành gần 2 năm tha phương cầu thực.
Từ những thông tin Valentina thu thập được ở Kinh thành, Olga cùng với Tigrevurmud Vorn đã tham gia vào cuộc nội chiến ở Asvarre, thế nhưng cô ta lại không có bất cứ chi tiết rõ ràng nào khác. Cô ta cần phải có thêm nhiều thông tin nữa.
Và, nữ Vanadis mới được Hoả Viêm Bargren chọn kế nhiệm Alexandra tới giờ phút này vẫn chưa xuất đầu lộ diện. Có lẽ Bargren lúc này vẫn chưa chọn ra được chủ nhân mới.
Một Long khí vô chủ không chọn Vanadis tiếp theo ngay lập tức. Ở Vương quốc Zhcted, trong 300 năm đổ lại đây, giai đoạn thiếu vắng 1 Vanadis cũng không phải là quá hiếm hoi.
Valentina sẽ hành động khi một nửa các Vanadis không thể nào hành động được.
--- Cứ ở mãi chỗ khác mà không về Osterode xem ra không phải là ý hay.
Lặng lẽ mân mê một nhánh hoa, Valentina nghĩ về lãnh địa Osterode của mình.
Osterode nằm ở phía Đông Bắc của Zchted.
5 năm về trước, khi bước sang 17 tuổi, cô trở thành 1 Vanadis.
Vào những ngày đó, Osterode bị coi là lãnh thổ yếu nhất trong số 7 công quốc do các Vanadis cai quản.
Phía Bắc là cả một mặt biển lạnh lẽo đầy những tảng băng trôi, là những dãy núi gập ghềnh sừng sững như muốn chọc thủng cả bầu trời, là một cánh rừng rậm rạp trải dài tới tận phía Đông. Một nơi khó có thể coi là rộng rãi hay thoáng đãng được.
Tới cả những vương quốc lân cận có thể giao thương với cũng không hề gần, đất đai thì khô cằn. Tới cả cảng biển, so với Legnica và Lebus, cũng chỉ có thể hoạt động trong một thời gian ngắn ngủi. Đó là còn chưa kể những vương quốc ở phía Viễn Đông như Jaffa cũng hiếm khi nào ghé qua đây.
Thêm vào đó, nữ Vanadis đời trước cũng không mấy quan tâm tới Osterode.
“Osterode không phải là của ta, mà là của Vanadis. Một khi ta không còn là Vanadis nữa thì nơi đây cũng không còn thuộc về ta.”
Và vì vậy, bà ta hầu như không hề chú ý tới việc cai quản lãnh thổ. Trên chiến trường, nữ Vanadis mạnh mẽ không khác gì một vị thần hung bạo, từ đó lập nên vô số chiến công. Thế nhưng bà ta lại không hề nghĩ tới việc làm sao cho Osterode trở nên giàu mạnh hơn.
Osterode từng là một nơi như thế, vậy mà Valentina lại coi nơi đây như là một kho báu không gì có thể thay thế được.
Nhà Estes, nơi cô sinh ra và lớn lên, là một dòng dõi quý tộc thấp bé với điểm nổi bật duy nhất nằm là một dòng họ rất lâu đời. Mang trên mình họ Estes, đây là một chi họ của Hoàng gia thế nhưng họ không hề có bất cứ lãnh thổ nào để truyền lại cho đời sau, thứ duy nhất họ có là một toà biệt thự nằm tại Kinh thành.
Dù có đủ tiền từ Hoàng cung để không phải lo tới chuyện ăn mặc, thế nhưng tất cả chỉ có thế là cùng.
Để có thể nắm được trong tay quyền lực cho dù là thân phụ nữ, cô chỉ còn biết cách tự ra vẻ mình là người mang dòng máu Hoàng gia, là người của một gia tộc nắm trong tay quyền bính, dù rằng thực tế, Nhà Estes không hề có chút quyền lực gì.
Kể cả là thế, Valentina vẫn chưa chịu đầu hàng. Cô ta tìm mọi cách để bồi bổ, rèn luyện văn võ song toàn. Trong toà biệt thự của Nhà Estes có đủ loại văn thư sách vở, dù rất thích nghiền ngẫm, cô không muốn dành toàn bộ phần đời của mình chìm đắm trong đống sách vở đó.
Dù là công quốc yếu nhất, Osterode vẫn có lãnh thổ riêng, vẫn nắm trong mình một đội quân riêng như những công quốc khác.
“--- Ezendeis.”
Cô đã nắm chặt lấy ngọn lưỡi hái đỏ và đen trước mặt cô mà nói.
“Nếu như người cho ta muợn lấy sức mạnh của ngươi để hoàn thành ước nguyện của ta, hãy ở lại bên ta. Nhược bằng nếu như lời ước của ta quá phi lý, cứ việc đi tìm người khác đi.”
Hư Ảnh vẫn ở lại trong tay Valentina. Trong suốt 5 năm từ khi trở thành 1 Vanadis, cô đã dành hết mọi công sức để làm cho Osterode trở nên hùng cường. Một phần cũng là nhờ may mắn khi mà cô phát hiện ra mỏ thạch diêm tại lãnh thổ, từ đó ra sức khai thác. Mặt khác, cô đã phải dày công suy nghĩ trong việc cai quản, như là giảm thuế, khai hoang, mở rộng đất cày cấy.
Ngay cả việc giả vờ ốm yếu cũng là một trong số phương kế của cô ta.
Vua Victor vẫn thường ra lệnh cho các Vanadis ra trận. Ví dụ như vào trận Dinant năm trước, ông ta đã yêu cầu Osterode điều binh ra chiến đấu, và, ở sự việc vừa xong, tới lượt Leitmeritz và Lebus điều binh.
Đó là bởi vì Hoàng gia đương nhiên sẽ tìm mọi cách để cắt bớt sức mạnh cũng như tài sản của các Vanadis cũng như các cận thần.
Valentina đơn giản chỉ cần từ chối.
Cô ta trì hoãn thời điểm khởi hành, lấy cớ bệnh tật. Khi đến chiến trường, cô ta lại lấy cớ bị thương và nhanh chóng rút lui. Ngay cả khi binh lính cô ta bị chút trầy xước cũng được coi là thương binh. Duy nhất chỉ có đám cướp hoành hành ở lãnh thổ cô là sẽ được nhận một phản ứng đầy nhanh chóng không chút thương tiếc.
Vì thế, Osterode trở nên phồn thịnh hơn hẳn, khác xa so với 5 năm về trước. Thậm chí kể cả sánh với các công quốc của Vanadis khác thì Valentina vẫn không nghĩ là mình thua kém chỗ nào.
Thế nhưng, vẫn còn quá sớm để ăn mừng, chưa nói gì tới giành ngôi báu. Valentina hiểu rõ rằng bản thân mình lúc này chưa tới lúc phải động chân động tay. Kể cả là có bị bao kẻ nhòm ngó, cô vẫn quyết định bước từng bước một trên con đường mình đã chọn tới cùng.
“--- Ngay cả nhà người cũng đâu có thể nở ra tươi đẹp như thế này ngay từ đầu, đúng không nào?”
Mỉm cười, Valentina nhẹ nhàng chạm vào nhuỵ hoa trắng muốt treo đung đưa của bông tuyết điểm, khiến cho đoá hoa rung lên theo.
--- Giờ thì tới đám khách từ Brune nữa…
Đôi mắt đen sắc tím của Valentina chợt trở nên phần nào u ám. Gần nửa năm nay, cô ta đã che chở cho một vài quý tộc từ Vương quốc Brune.
Đó chính là Công tước Maximilian Bennusa Ganelon và Hầu tước Charon Anquetil Greast.
Ganelon đã từng là một trong những quý tộc quyền lực nhất của Vương quốc Brune, thế nhưng y đã bị Công tước Thenardier đánh bại vào cuộc nội chiến năm trước. Nhà của hắn ta đã bị thiêu rụi. Đương nhiên là không ai tìm thấy xác của Công tước trong đống đổ nát. Hắn đã giả vờ tự tử do lên cơn điên sau khi bại trận.
Hầu tước Greast có thể coi là một kẻ đầy tờ trung thành của Ganelon, thế nhưng y cũng biến mất sau khi bị Công tước Thenardier đánh bại, và, những tưởng cũng đã bỏ mạng ở nơi chiến trận. Tất nhiên là hắn ta vẫn còn sống.
Như thế, khi mà cuộc nội chiến đi tới kết thúc với Tigrevurmud Vorn, người có được Công chúa Regin trong tay, là người chiến thắng, 2 kẻ kia đã bí mật gặp mặt Valentina và chạy sang Osterode. Cả Công chúa Regin lẫn Vua Victor xem ra đều không hề hay biết tới việc này.
Và, vài ngày trước, bộ đôi kia lại rời Osterode và đang trên đường về Brune.
Để lại đẩy Brune vào cảnh hỗn loạn.
Hoặc, cũng có thể là chúng còn định tính tới việc chiếm quyền, thế nhưng Valentina cũng không mảy may quan tâm tới điều đó. Miễn là Brune rơi vào cảnh hỗn loạn và cơn hỗn loạn đó không kéo tới miền Đông Bắc của Zhcted, không tới Osterode là được.
Có thể chúng cũng sẽ sẵn sàng chiến đấu cho tham vọng của cô nữa. Điều đó sẽ giúp cho Valentina đi tới thắng lợi cuối cùng.
.
.
7 ngày sau trận giao chiến với Ilda, vào giữa trưa, Ellen đã quay về Lâu đài cùng 30 kỵ binh.
Limlisha, phụ tá của Ellen, cho toàn bộ binh lính tham gia trận đánh dàn hàng ra ở ngoài sân để chào đón chủ nhân họ đã quay về.
Cô năm nay đã 20 tuổi. Những người thân thiết, trong đó có Ellen, vẫn gọi cô là Lim. Cô là một cô gái cao ráo, xinh đẹp với mái tóc vàng thắt thành 1 bím vắt sang trái, cùng với gương mặt lạnh lùng như băng giá.
Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là cô không có chút cảm xúc gì. Chỉ là vì trước mặt Ellen, chủ nhân cũng như người bạn thân của cô, cô vẫn luôn tỏ vẻ thực sự bình tĩnh mà thôi.
Cả lúc này, cô vẫn tỏ vẻ lạnh lùng mà cúi chào Ellen.
“Tôi đã nghe tin thắng trận từ Rurick. Xin chúc mừng, ngài Eleanora-sama. Ngài có bị thương ở đâu không?”
“Như chị thấy đó, Lim ạ. Thêm nữa, cả Eugene-dono cũng bình an vô sự.”
Nghe thấy thế, đôi mắt xanh biếc của Lim cũng tràn đầy an tâm. Vị Bá tước râu xám kia cũng từng là thầy giáo của Lim.
Quay ra sân, Ellen bắt đầu bày tỏ sự biết ơn của mình với toàn bộ binh lính có mặt ở đây.
“Mọi người, tất cả mọi người đều đã làm rất tốt. Cho dù vẫn có thương vong, chúng ta vẫn bắt sống Công tước Bydgauche, bảo vệ được Bá tước Pardu, một người bạn của Leitmeritz chúng ta. Mọi người hãy tự hào rằng mình đã chiến thắng cũng như bảo vệ được người bạn chung của chúng ta.”
Sau khi hứa hẹn ban thưởng xong, Ellen cho binh lính lui đi. Vì đây là lệnh từ Hoàng cung, thể nào tiền thưởng cũng sẽ từ đó mà gửi tới. Cho dù là công của quân Lebus, cô định sẽ yêu cầu càng nhiều càng tốt vì bắt sống được Ilda.
Nữ Vanadis tóc bạch kim từ đầu chí cuối vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh cũng như một nụ cười rạng rỡ trên môi trước toàn bộ quân sĩ.
Thế nhưng, khi chỉ còn lại một mình với Lim, nụ cười của cô chợt vụt tắt. Cô nghiêm mặt lại và rảo bước thật nhanh về văn phòng. Thấy thế, Lim nheo mắt lại đầy nghi hoặc.
“Eleanora-sama, có chuyện gì đã xảy ra sao?”
“Đúng vậy. Một chuyện rất quan trọng.”
Thấy Lim cũng rảo bước đuổi theo, Ellen nhanh chóng đáp lại. Nhận ra ngay đây không phải là chuyện có thể nói ra bên ngoài, Lim đi theo Ellen vào phòng làm việc. Ngồi phịch xuống ghế, Ellen nhìn về người phụ tá cũng như người bạn thân thiết của mình mà thở phào 1 tiếng.
“Nếu được, em muốn thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ và bàn chuyện này cùng chút rượu, thế nhưng em e là trái tim của em sẽ không thể nào chịu được tới lúc đó được. Nghe này! --- Tigre vẫn còn sống.”
Vừa nghe tới đây, Lim đứng sững người lại. Mất mấy giây sau cô mới trấn tĩnh lại nổi. Cô tỏ vẻ hờn rỗi mà trách móc Ellen.
“Eleanora-sama. Có thể ngài định làm cho tôi giật mình một lần nữa, thế nhưng có những việc không thể nào lấy ra làm trò đùa được---“
“Đây không phải là 1 trò đùa.”
Đứng bật dậy khỏi ghế, Ellen vừa đáp vừa rướn hẳn người về phía trước. Thấy cô quyết liệt tới vậy, Lim im lặng lại, mắt chằm chằm dõi theo vị Lãnh chúa kèm mình 3 tuổi.
“Ý ngài là sao…?”
Giọng của Lim có phần run rẩy.
Tigrevurmud Vorn cũng là 1 người quan trọng đối với cô. Thế nhưng, cô vẫn nghĩ rằng Tigre đó đã không còn trên cõi đời này nữa. Cảnh tượng cô bật khóc trước mặt Eugene, người thầy cũ của cô, vẫn chưa hề phai mờ khỏi tâm trí cô gái. Cho dù đó là lời của Ellen, người mà cô tin tưởng hơn bất kỳ ai khác, cô chưa thể tin được điều đó ngay âu cũng là lẽ thường tình.
Ellen bắt đầu thuật lại mọi chuyện về chàng trai trẻ tên Urz, lúc này đang ở bên cạnh Elizavetta Fomina. Cô còn kể về phát bắn kỳ diệu giữa đêm tối hạ được ngựa của Ilda.
“Rurick cũng ngạc nhiên không kém. Không chỉ là hình dáng, tới cả giọng nói đó chắc chắn cũng là giọng của Tigre. Thêm vào đó, cái tên Urz cũng khiến em phải chú ý.”
“… Chẳng phải đó là tên của người cha quá cố của Ngài Tigrevurmud sao?”
Trước Lim trầm ngâm suy nghĩ, Ellen gật đầu lia lịa. Thế nhưng, Lim vẫn lắc đầu đầy nghi ngờ.
“Thế nhưng, ngài liệu có thể tin là Ngài Tigrevurmud rơi xuống biển và rồi lại dạt được vào gần Lebus được không?”
Tính từ nơi Tigre bị rơi xuống biển cũng phải mất gần 2,3 ngày đường mới có thể tới được một bờ biển gần nhất, kể cả là đi thuyền. Kể cả là có bị thuỷ triều đưa đi xa, anh chỉ có 2 số phận chờ đón mình – chết cóng hoặc chết đuối – trước khi dạt được tới bờ.
“Bình thường thì điều đó không sai. Thế nhưng có lẽ một chuyện gì đó đã xảy ra.”
Nắm chặt tay lại, Ellen sốt sắng nói.
“Ngày từ đầy, câu chuyện tại sao cậu ta bị rơi xuống biển đã có cái gì đó quá kỳ lạ. Một con Quỷ cưỡi một con Rồng Biển tấn công và đánh chìm con thuyền của cậu ta. Nếu không phải là do Sophie kể lại, em đã không tin câu chuyện kỳ cục như thế mà cho tên kể chuyện ăn đòn rồi.”
Chẳng phải như vậy là hơi quá sao? Lim thầm nghĩ là thế, tuy nhiên bản thân cô cũng cảm thấy như vậy nên cô không nói thêm câu gì.
“Thêm vào đó, Tigre còn có cây cung bí ẩn đó.”
Ở Nhà Vorn, nơi Tigre sinh ra và lớn lên, có một cây cung là vật gia truyền của dòng họ. Bề ngoài là một cây cung đen nhánh không có điểm gì nổi bật, thế nhưng cây cung lại có thể phản ứng lại trước sự xuất hiện của Long khí. Trong cuộc nội chiến ở Brune năm trước, họ đã được sức mạnh của cây cung cứu sống một vài lần.
“Vậy người mang tên Urz kia có cầm thêm cây cung đen không?’
“Không. Trông qua thì đó chỉ là một cây cung hết sức bình thường.”
Ellen lắc đầu. Thế nhưng, đôi mắt đỏ rực của cô gái vẫn chưa hề chịu tỏ ra khuất phục.
“Cơ mà dù gì đi chăng nữa em vẫn không tin đó là một người khác được. Đúng là em không thể bỏ qua khả năng đó, thế nhưng…”
Khả năng đó là một người hoàn toàn khác. Những gì cô đã nói với Rurick chưa là gì so với cảm xúc bừng cháy trong lòng Ellen. Nếu mà không kìm nén lại, nữ Vanadis tóc bạch kim khi đó có lẽ đã bùng nổ trong hạnh phúc tới độ bật khóc rồi.
“Vậy thì, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Việc Urz hiện đang là thuộc hạ của Elizavetta cũng là một vấn đề khó khăn. Kể cả là Ellen có yêu cầu được gặp mặt thì Elizavetta vẫn có thể viện lý do ra để chối từ.
Ellen tỏ vẻ do dự, thế nhưng cô lắc đầu lia lịa như muốn xóa bỏ nỗi dùng dằng của mình đi. Cô nhìn người phụ tá lớn tuổi hơn mình với vẻ mặt đầy chân thành.
“Chị có thể tới Lebus được không?”
Lim mở tròn xoe mắt ra, miệng há hốc, nhìn chằm chằm vào Ellen. Mái tóc vàng được buộc sang trái của cô khẽ rung lên vì quá kinh ngạc.
“Tôi ư…?”
“Ở trong Lâu đài này, số người thân thiết với Tigre đủ để biết đó có phải là cậu ta hay không chỉ có hạn. Rurick đã bị lộ mặt rồi nên em không thể nào chọn anh ta được.”
Cô không tin là Urz và Elizavetta sẽ quên ngay người đàn ông ăn nói hùng hổ tới vậy. Thêm nữa, nghĩ lại, Rurick có lẽ đã để cảm xúc lấn át ý trí.
“Thế nhưng, mình tôi thì không thể…”
“Nếu chị nói vậy thì liệu còn ai đủ tin cậy nữa? Nói tới những người hiểu Tigre hơn chị và em thì chỉ còn mỗi Teita ---“
Vừa nói tới đây, chợt từ ngoài vọng vào một tiếng gõ cửa, kèm theo đó là tiếng của một người hầu gái.
“Có ngài Massas Rodant-sama từ Vương quốc Brune tới. Ngài muốn được gặp mặt Vanadis-sama…”
Ellen và Lim nhìn nhau. Cả hai đều có phần hơi căng thẳng. Hít 1 hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, cô nói vọng ra ngoài.
“Hãy dẫn khách ra phòng khách và nhóm lửa lên. Ta sẽ ra ngay.”
Năm nay Massas Rodant đã 56 tuổi. Hôm nay ông ta mặc một bộ quần áo len màu đen trên thân hình nhỏ bé nhưng lực lưỡng của mình, trên tay là một chiếc mũ gắn lông chim. Bộ râu xám của ông ta được cắt tỉa gọn gàng. Thấy Ellen và Lim tới, ông ta ngay lập tức lịch sự cúi chào.
Kể cả là đang ngồi trong phòng khách, dù chỉ có 3 người trong phòng, ông vẫn giữ nguyên thái độ lịch sự của mình.
“Với tất cả mọi kính trọng, thưa Vanadis-dono, thật mừng là ngài vẫn khoẻ. Cả ngài nữa, Limlisha-dono.”
“Ngài cũng không thay đổi là mấy. Thật tiếc là đã phải để ngài từ Brune lặn lội tới đây trong thời tiết như thế này.”
Ellen cúi đầu xuống đáp lễ. Sau đó, cô chỉ một chiếc ghế cho Massas ngồi xuống.
Một chiếc đèn trùm làm bằng đồng treo trên tường, cùng với hàng chục ngọn nến trên đó thắp sáng cho căn phòng. Một lò sưởi bằng gạch bên tường cháy rực lửa đầy ấm áp.
Một chiếc bàn nhỏ được kê ra giữa phòng, cùng với đó là 3 chiếc ghế tựa bày xung quanh. Đợi cho Massas ngồi xuống, cả Ellen lẫn Lim cũng ngồi theo.
“Xem ra đã có rất nhiều chuyện xảy ra, thế nhưng liệu ngài có thể cho tôi biết đôi điều được không? Nhất là về Tigre… Thứ lỗi cho tôi, về Bá tước Vorn.”
Tay vẫn cầm lấy mũ, Massas hỏi ngay không hề quanh co. Bề ngoài của ông ta vẫn hết sức điềm tĩnh, thế nhưng cả Ellen lẫn Lim đều thấy rõ một cơn thịnh nộ đang cháy bừng trong đôi mắt của ông.
Tigre là con của người bạn thân nhất của Massas. Từ khi người bạn của mình qua đời, ông đã chăm sóc Tigre không khác gì một đứa con ruột thịt của mình. Cả Tigre cũng hết sức quý mến Massas. Không đời nào ông lại có thể im lặng trước chuyện này được.
“Không chỉ có tôi. Rất nhiều người ở Brune cũng rất quan tâm tới việc này, trong đó có cả Điện hạ Regin. Vì vậy, mong ngài có thể trình bày toàn bộ mọi chuyện từ đầu chí cuối.”
Ellen gật đầu và bắt đầu kể lại từ việc Nhà Vua đề nghị Tigre tới Asvarre. Nghe tới đây, Massas thở dài một tiếng.
“Nói thế này với Vanadis-dono thì có phần không phải, thế nhưng từ khi nào Bá tước Vorn là quần thần của Vương quốc Zhcted vậy?”
“Ngài Vorn là khách của Vương quốc chúng tôi. Vị trí đó tới giờ vẫn không hề thay đổi. Vì thế, Bệ Hạ cũng đã thừa nhận điều đó.”
Bỏ qua mọi suy nghĩ khác của mình, vào lúc này Ellen phải làm rõ vị trí của mình, là một Vanadis của Zhcted. Kể cả là khi bên kia là Massas, một người bạn, đi chăng nữa.
“Bá tước Vorn hiện tại vẫn đang được tìm kiếm. Thế nhưng, nếu như không thể tìm ra, Bá tước sẽ bị coi là đã chết và Vương quốc sẽ sẵn sàng bồi hoàn.”
Nói tới đó, Ellen lại cúi thấp đầu xuống. Cả Lim cũng cúi đầu theo chủ nhân của mình.
“Thứ lỗi cho tôi. Nếu như tôi đã từ chối lời đề nghị của Bệ hạ…”
“Vanadis-dono. Limlisha-dono. Xin hai người hãy ngẩng đầu lên.”
Vẫn một giọng nói điềm tĩnh, Massan nhẹ nhàng lên tiếng. thế nhưng, chiếc mũ trong tay ông như thể bị vò nát trong một cơn giận dữ không bút nào tả xiết.
“Xem ra tôi sẽ phải tới gặp Quốc vương. Liệu ngài có thể cho tôi một người dẫn đường tới Kinh thành cũng như báo lên cho Quốc vương được không?”
“Điều đó tôi có thể thu xếp được, tuy nhiên…”
Ngừng lại 1 lúc, Ellen nghiêm nghị nhìn sang Massas. Cô do dự không biết có nên nói ra những gì cô đã nghĩ tới khi mới nghe tin ông tới đây.
“--- Ngài Massas. Cho dù có phần vô lễ, thế nhưng…”
Đôi mắt của Massas dõi theo Ellen. Ông đưa bàn tay đang cầm mũ lên vuốt râu.
“Xin ngài cứ nói.”
Ellen thầm thở dài nhẹ nhõm trong lòng. Đầu tiên cô kể về chàng trai trẻ tên Urz.
“Đối với tôi, người đó không ai khác ngoài chính Tigre.”
Ellen không nói “Bá tước Vorn”, mà lại là “Tigre”. Thế nhưng cô cũng không đoái hoài tới việc sửa lại. Massas thở phào 1 tiếng dài dằng dặc, ông ta duỗi người ra và dựa lưng vào ghế.
“Tôi nghĩ rằng Vanadis-dono không phải là hạng người gian dối, thế nhưng…”
Xem ra ông ta vẫn còn hoài nghi.
Nếu như đó là một cái tên khác, kể cả Ellen có cố giải thích hai người giống nhau ra sao đi nữa, Massas cũng chỉ cười khẩy mà thôi. Thế nhưng, cái tên “Urz” kia lại có ý nghĩa hết sức đặc biệt với Massas. Đó chính là tên người bạn thân nhất của ông, tên người cha của Tigre.
Ellen vẫn tiếp tục chân thành kể tiếp. Hình bóng của cô sáng bừng lên đỏ rực dưới ngọn lửa của lò sưởi.
“Tôi định để Lim đi. Nguyên do là bởi trong số những người quen biết Tigre trong toà lâu đài này, ngoài tôi ra chỉ còn mỗi Lim và Rurick. Thế nhưng nếu ngài có thể đi cùng, tôi sẽ vững tâm hơn rất nhiều.”
Masass chỉ ậm ừ, không đáp lại ngay. Ông ngoảnh mặt khỏi Ellen và nhìn về chiếc lò sưởi. Dường như ông vẫn còn đang suy nghĩ điều gì đó, thế nhưng khi quay sang nữ Vanadis tóc bạch kim, xem ra ông đã quyết chí.
“Tôi cũng muốn mang theo cả Teita nữa, như vậy liệu có được không?”
Những lời nói đó làm cho Ellen và Lim phải bất ngờ. Hai cô gái nhìn sang Massas, không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng.
“Nếu được, liệu ngài có thể cho chúng tôi biết lý do…?”
“Cho dù chàng trai trẻ đó có là Tigre hay không đi nữa, Teita biết chắc điều đó hơn là tôi.”
Bằng một giọng như thể đó là lẽ dĩ nhiên, Massas đáp. Ông cũng dùng “Tigre” như là Ellen.
Ellen và Lim cùng nhìn nhau.
Teita là cô hầu gái của Tigre. Năm nay cô bé bước sang 16 tuổi. Vốn ở bên cạnh Tigre từ thuở thiếu thời, Teita chính thức hầu gái cho anh vào năm 11 tuổi. Cô đã đi theo anh từ khi cuộc nội chiến ở Brune kết thúc vào năm ngoái, và, thậm chí còn đi theo khi anh làm khách ở Zhcted.
Khi nghe tin Tigre rơi xuống biển và mất tích, ai chỉ cần nhìn thấy cô sầu khổ ra sao thôi là cũng đủ thấy trong lòng đau đớn không kém. Kể cả vẫn tiếp tục công việc của mình, thế nhưng nụ cười năng nổ của cô gái không hiểu sao lại trở nên hết sức trống rỗng, ngay cả vẻ sáng sủa lẫn lạc quan của cô cũng biến đi đâu mất.
Kể từ khi tới Leitmeritz, hằng ngày cô bé vẫn thường ghé qua một ngôi đền nằm ngoài Lâu đài. Thế nhưng, theo lời của một nữ tu, suốt hai tháng qua, cô luôn cầu nguyện trong nước mắt. Ai cũng thừa hiểu cô đang cầu nguyện cho ai.
Dù vẫn còn đượm nét trẻ con trên dáng vẻ đầy đáng yêu của mình, cô gái cũng không kém phần vững vàng. Tuy nhiên, Teita vẫn không khác những cô gái cùng lứa tuổi mình là bao.
Việc Ellen chỉ mới nói cho Lim mà không gọi cả Teita là do cô sợ sẽ chỉ khiến cho cô bé vui mừng quá sớm.
Mất một lúc, Massas mới đáp.
“Liệu ngài có thể giải thích tường tận mọi chuyện cho Teita và để cô bé quyết định được không? Tôi không nói là cô gái không đi thì tôi không đi. Thế nhưng, để có thể chắc chắn, chúng ta vẫn cần tới cô bé.”
Trong khi vẫn còn chưa hết dùng dằng, Ellen gật đầu với Lim. Lim cúi chào Massas và rời khỏi căn phòng. Vị Bá tước già vừa vuốt râu vừa điềm tĩnh nói.
“Nếu như người đó không phải là Tigre, tôi sẽ lên đường tới Kinh thành Silesia. Vấn đề lại nằm ở chỗ nếu như người đó chính là Tigre. Nếu là vậy thì ngài tính sao?”
“Chúng ta sẽ mang cậu ta đi, kể cả là bằng vũ lực. Đó là điều mà tôi muốn làm, thế nhưng như vậy sẽ chỉ dẫn tới một trận chiến với Lebus. Dù có phần bất tiện, nhưng chúng ta chỉ có thể nhờ tới Bệ hạ để thúc ép Elizavetta mà thôi.”
“Hừm.” Massas gật đầu. Cho dù chàng trai trẻ kia có phải là Tigre hay không đi chăng nữa, xem ra ông vẫn phải ghé qua Kinh thành của Vương quốc Zhcted.
Sau đó, Teita xuất hiện cùng với Lim. Mái tóc màu hạt dẻ của cô gái được búi thành 2 bím. Cô mặc một chiếc tạp dề trắng muốt trên một bộ váy đen dài ngang đầu gối.
Vừa nhìn thấy Massas, trông mặt mũi cô gái sáng bừng hẳn lên. Một nụ cười, không phải là ép buộc, mà là một nụ cười thành thật mà đã lâu rồi Ellen và Lim mới được nhìn thấy, nở ra trên môi cô.
“Massas-sama, đã lâu rồi không gặp.”
“Ừ. Thấy cháu khoẻ mạnh là ta mừng lắm rồi, Teita ạ.”
Massas nở một nụ cười thật lớn. Nếu như Tigre giống như một người con trai, Teita cũng không khác gì một đứa con gái của ông.
Lim quyết định đứng lại và chỉ chỗ cho Teita ngồi. Dù hơi ngại ngùng, cô hầu gái tóc màu hạt dẻ liền cảm ơn Lim và ngồi xuống.
Ellen nghiêm mặt lại nhìn về hướng cô bé.
"Teita này. Những gì chị sắp nói tiếp theo không phải là chuyện đùa đâu. Chính chị đã nhìn thấy tận mắt tất cả."
Nói xong, nữ Vanadis tóc bạch kim bắt đầu kể lại chuyện của Urz ra. Đôi mắt màu hạt dẻ của Teita sáng rực lên đầy ngạc nhiên. Cô rướn hẳn người ra phía trước, hỏi không ra hơi.
"T-thật sao!? Tigre-sama thực sự..."
"Ai mà cũng ngây thơ như em thì đã tốt biết mấy."
Ellen mỉm cười trước thái độ thật thà của Teita, cô nhẽ nhàng vuốt ve mái tóc cô hầu gái. Xong xuôi, Ellen bỏ tay ra, nụ cười của cô của cô đã biến mất tự khi nào. Cô gái nghiêm mặt nói tiếp."
"Nghe này. Chị không thể lấy gì làm chắc chắn rằng đó chính là cậu ta. Có khi đó chị là chị nhầm lẫn mà thôi. Thế nhưng chị tin rằng người đó chính là Tigre. Lúc này chị không thể nào đi được, cho nên chị muốn nhờ em làm rõ việc này thay chị. Đó sẽ là một chuyến đi đầy vất vả, thế nhưng liệu em có nhận lời không?"
"Em sẽ đi! Hãy để em đi!"
Nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé của mình, Teit đứng phắt dậy mà la lên. Cô gái thậm chí còn không hề tỏ ra, dù chỉ là một chút, nao núng. Ba người còn lại chỉ biết nhìn nhau mà gật đầu.
Ellen lại một lần nữa cúi đầu trước Teita và Massas.
“Mọi việc xin nhờ vào 2 người.”
.
.
Đêm hôm đấy, Teita và Lim cùng nhau chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới. Kể từ đợt nội chiến năm ngoái, Teita chưa từng có dịp nào đi xa, Lim phải chuẩn bị đồ mặc mùa đông cho cô gái.
Mùa đông ở Zhcted khắc nghiệt hơn nhiều so với ở Brune. Mặt trời thì yếu ớt, gió rét căm căm. Ai ra ngoài mà không ăn mặc tử tế thì e rằng chỉ đi được một chút người đã run bần bật lên rồi.
“Kể cả là vậy, miền Nam của Zhcted như Leitmeritz này vẫn còn khá ấm áp.”
Lim nói vậy với Teita. Một khi vượt qua con sông Valta nằm ở phía Bắc Kinh thành Silesia và tiếp tục đi về hướng Bắc, thời tiết sẽ còn giá rét hơn nữa.
Lebus nằm cách con sông Valta 1 khoảng khá xa về phía Bắc. Với gió tây thổi từ biển vào, xem ra vùng này so với toàn bộ phương Bắc vẫn còn đỡ hơn, thế nhưng cẩn tắc vô áy náy.
Vì phải đi trong thời tiết như thế, Lim không dám chủ quan.
Cô kiếm được một chiếc mũ không chỉ che phủ đầu, mà còn cả tai lẫn má, một chiếc áo choàng lông thú, vạt áo kéo dài xuống tận đầu gối, ngoài ra cả cổ lẫn tay áo cũng đều lót lông. Cô kiểm tra kỹ lưỡng xem liệu găng tay và giày ủng có thủng hay sờn rách hay không.
Tiện cũng nói, hai người lúc này đang chuẩn bị đồ trong phòng của Teita thay vì của Lim.
Đó là bởi Lim không muốn để người khác nhìn thấy phòng của mình. Cô vẫn giữ bí mật chuyện căn phòng cô luôn ngập tràn trong gấu bông. Thế nhưng, cũng không có mấy người biết tới chuyện này, trong đó đầu tiên là Ellen.
Phòng của Teita cũng không quá rộng rãi, thế nhưng lại rất ngăn nắp và sạch sẽ. Toàn bộ đệm ghế cũng như gối ngủ của cô gái dường như đều được chính cô tự tay mình làm với những đường nét đầy ấm áp.
Hầu hết số quần áo kia đều là do Lâu đài cấp cho, duy có đôi găng tay là đồ của Teita. Đôi găng được làm bằng da thỏ với lớp da được may vào bên trong. Có vài chỗ được khâu vá lại, thế nhưng Lim thấy rằng như vậy cũng không sao.
“Đôi găng tay này là do Tigre-sama tặng em.”
Ôm chặt lấy đôi găng tay trắng đã hơi ngả màu. Teita mỉm cười. Chỉ nhìn thôi cũng đủ hiểu cô dùng đôi găng đó nhiều như thế này. Tigre đã nói rằng thà dùng thoải mái còn hơn là cứ giữ gìn cho mới, dù sao thì anh cũng không ngại thấy đôi găng ngả màu đi.
“Cứ mỗi năm Tigre-sama lại làm cho em một đôi găng tay bằng da thỏ.”
“Mỗi năm hử.”
Lim cảm thấy trong lòng có phần hơi ghen tị.
“Đó là bởi mỗi năm em lại lớn lên, găng tay chật hơn thành ra chưa đầy 1 năm là lại bục ra. Limlisha-san này, nếu chị hỏi Tigre-sama, em chắc là ngài ấy cũng sẽ làm một đôi cho chị đó.”
Thấy Teita tươi cười nói như thế, Lim chỉ gật đầu đáp lại và nói: “Chắc là vậy.”
Bầu không khí trong căn phòng chợt trở nên trĩu nặng. Trong khi cô gái tóc màu hạt dẻ kia tin chắc rằng Tigre vẫn còn sống, Lim vẫn chưa thể nào tin vào chuyện đó như cô được.
Sau một hồi lâu, Teita cũng thay quần áo xong xuôi. Cô bé đứng ra trước gương. Đầu đội mũ, cổ quấn khăn, người mặc một chiếc áo choàng, dưới mấy lớp áo quần nặng trịch là một đôi ủng ấm cúng. Hầu hết quần áo của cô gái đều cùng gam màu nâu, riêng đôi găng tay của cô lại là một màu trắng.
“Ấm quá.”
“Ít nhất trong phòng thì thế là được rồi.”
Trong khi thay quần áo, Lim lên tiếng đáp lại. Đồ của cô hầu hết được làm từ lông gấu với một màu đen bóng. Sau khi kiểm tra xong xuôi, Lim quay ra nhìn Teita. Dù vẫn vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, thế nhưng phảng phất trong đôi mắt xanh của cô lại có chút gì đó đầy lo âu.
“Teita. Em thực sự sẽ đi chứ?”
Lim đã quen với những chuyến đi dày ngày. Cả Massas cũng vậy. Thế nhưng cô không chắc là cô hầu gái dũng cảm kia cũng được như vậy.
Dù Ellen đã nói là vậy, cô cũng không thể nào biết rằng cái người mang tên Urz đó có thực sự là Tigre không. Cô sợ rằng sau cuộc hành trình giá lạnh dài đằng đẵng kia, điều chờ họ ở đích đến là khả năng, rằng đó là một người hoàn toàn khác.
Teita đờ đẫn ngẩng mặt lên nhìn Lim một lúc. Thế nhưng, cô ngay lập cúi đầu xuống với một nụ cười thật dịu dàng.
“Cảm ơn chị, Limlisha-san.”
Teita lại ngẩng mặt lên và lắc đầu.
“Em sẽ ổn thôi. Nếu đi một mình thì em sợ lắm, thế nhưng đã có cả Massas-sama và Limlisha-san nữa cơ mà.”
Trong đôi mắt màu hạt dẻ kia không phải là sự dựa dẫm, mà là lòng tin tưởng. Lim lặng lẽ để một nụ cười nở trên môi. Cô quyết định đã tới lúc phải vứt bỏ những suy nghĩ kia của mình đi.
“Ra vậy. Chị sẽ làm hết sức mình cho Ngài Massas và cho em.”
Sáng ngày hôm sau, một ngày đẹp trời đủ khiến con người ta phải giật mình trải dài ra trước mặt mọi người.
Dù gió vẫn lạnh buốt, thế nhưng bầu trời không còn u ám nữa, thay vào đó lại là một màu xanh biếc. Mặt trời vẫn còn yếu ớt, thế nhưng những tia nắng trắng xoá vẫn cố sức toả sáng lung linh trên mặt đất băng giá.
“Một ngày đẹp trời để khởi hành.”
Trong khi xem xét ngựa cưỡi ở cổng sau của Lâu đài, Massas lên tiếng, giọng vui vẻ. Họ định sẽ xuất phát từ chính cổng này.
Có tất cả 3 con ngựa, thế nhưng một con dùng để mang vác hành lý cũng như để đổi ngựa khi cần. Vì Teita không quen cưỡi ngựa, cô sẽ luân phiên cưỡi cùng Lim và Massas.
Lim lại kiểm tra quần áo của Teita một lần cuối.
“Lẽ nào chúng ta phải mặc như thế này suốt đường đi ư?’
“Đúng vậy. Làm ơn chịu một chút cho nó quen nhé. Không ai được cởi ra đâu.”
Lim nhìn ngắm xong xuôi rồi mới quay lại bàn bạc với Massas.
“Chúng ta sẽ tới Lebus dưới lốt 1 gánh xiếc rong. Ngài Massas sẽ giả làm cha, tôi sẽ là con gái, còn Teita sẽ làm người hầu. Mẹ của tôi là người Zhcted nhưng đã qua đời từ lâu. Như vậy được chứ?”
Như thế sẽ giải thích được tại sao Massas và Teita là người Brune nhưng Lim lại là người Zhcted. Thêm nữa, Massas lại có thể làm được vài trò tung hứng đơn giản hoặc bói toán nên ít nhất có thể giả vờ làm người diễn xiếc được.
“Vậy thì cứ giả như là người vợ quá cố của tôi là một người rất xinh đẹp. Chúng ta tới Lebus là để viếng thăm gia đình của người đã mất, như vậy được chứ?”
“Vâng. Tôi cũng đã cho chuẩn bị sẵn giấy thông hành do Leitmeritz cấp.”
Đó là giấy tờ do chính Ellen, lãnh chúa Leitmeritz, làm, không thể nào là đồ giả được.
“Sau khi rời khỏi Leitmeritz, chúng ta sẽ tiến thẳng về hướng Bắc, đi tới Legnica. Hiện tại Legnica vẫn chưa có 1 Vanadis mới, thế nhưng họ đã hứa là sẽ cộng tác với Eleanora-sama. Cho dù tôi không hoàn toàn đặt hết niềm tin vào họ, thế nhưng ít ra họ sẽ đảm bảo cho chuyến đi của chúng ta được bình an vô sự.”
Khi Sasha, Vanadis của Legnica, qua đời, Ellen đã có mặt vào giây phút cuối cùng của cô tại thị trấn Lippner. Dù rằng lúc đó Ellen đáng nhẽ ra không thể nào tự tiện rời Leitmeritz được, và cô cũng thừa biết điều đó, cô vẫn hối hả phi ngựa đi ngay.
Sau đó, một bức thừ từ Legnica được gửi đến cho Ellen. Trong thư viết một lời cảm ơn khá dài về việc Ellen đã có mặt vào giờ phút cuối cùng của Sasha, cùng với đó là lời hứa sẽ giúp đỡ một khi cô cần.
Đó là một bức thư riêng, ít ra là đáng tin cậy hơn những kẻ quý tộc khác luôn miệng sẽ “trở thành sức mạnh của các Vanadis”. Cả Ellen và Lim đều cảm thấy biết ơn vì bức thư đó. Họ quyết định tin vào cảm xúc mà những người đấy gửi gắm vào đấy.
Từ xa xưa đã có rất nhiều câu nói phê phán việc hành động theo cảm xúc. Thế nhưng điều đó lại đi ngược với sự thật rằng con người luôn là một loài sinh vật đầy đa cảm.
“Vậy thì, cứ giả sử là chúng ta an toàn đi qua được Legnica. Rồi tiếp theo thì sao?”
“Chúng ta sẽ tiến thẳng tới Lebus, chọn một thị trấn nằm gần Lâu đài để quan sát tình hình. Theo như Ellen nói, Ngài Tigrevurmud hiện đang là hầu cận của Elizavetta-sama. Chúng ta sẽ xem xét xem liệu có thể tìm được cơ hội nào để gặp mặt ngài không.”
“Chúng ta đâu biết đó có phải là Tigre hay không đâu?”
Bị Massas chỉ ra như thế, Lim đỏ bừng hết cả mặt lên. Massas nở một nụ cười tinh quái khiến cho chòm râu xám cũng rung rung lên theo.
“Thế nhưng chúng ta sẽ làm gì nếu như không gặp được cậu ta?”
“Ngài Massas, chẳng phải ngài vừa nói là chắc gì đó có đúng là Ngài Tigrevurmud hay không?”
Tới lượt Lim lên tiếng, vị Bá tước già chỉ biết lầm bầm mà lúc lắc thân thể lực lưỡng của mình. Khuôn mặt của Lim hơi dãn lỏng ra một chút, thế nhưng cô nhanh chóng nghiêm mặt lại.
“Trường hợp chúng ta không gặp được cậu ta… tôi vẫn chưa tính đến trường hợp đó. Tôi sẽ suy nghĩ trên đường tới thị trấn.”
“Hừm. Tới lúc đó rồi thì cũng sẽ có cách.”
“Ngài đã có kế hoạch gì rồi ư?”
Lim mở tròn xoe mắt ra nhìn Massas. Massas thản nhiên đáp.
“Tôi cho rằng hay hơn cả là tự xưng mình là hiệp sĩ lang thang Massas muốn được diện kiến Vanadis-sama.”
“… Hiệp sĩ lang thang hử.”
Lim ra vẻ như muốn nói “không ý kiến”. Một hiệp sĩ lang thang về cơ bản là một hiệp sĩ đi đây đi đó để tự rèn giũa bản thân với sự cho phép của chủ nhân mình. Thế nhưng, đó cũng dùng để chỉ một hiệp sĩ lang thang không có, hoặc không thể nào tìm ra chủ nhân cho mình.
Dưới quan điểm đó, thường thì họ là những lính đánh thuê mang tước hiệp sĩ không một xu dính túi. Ngoại trừ là một người hết sức nổi tiếng ra, thường thì mọi người không có mấy ấn tượng tốt đẹp về họ.
Thế nhưng, không hề mảy may quan tâm tới thái độ có phần bất an của Lim, Massas vẫn vui vẻ cười lớn.
“Cho dù Urz có phải là Tigre hay không nữa, họ thể nào cũng phải tìm kiếm thông tin ở Brune. Do đó, nếu như một quý tộc già dặn của Brune như tôi mà xuất hiện, chỉ cần lựa lời mà nói là tôi có thể nghe được câu chuyện từ phía họ ngay.”
Lim không thể đáp được ngay, cô chỉ biết ầm ừ với vẻ mặt quá nghiêm túc. Cô cho rằng ông ta cũng có lý, thế nhưng đó vẫn là một ý tưởng hết sức kỳ cục.
“Tạm thời chúng ta sẽ suy nghĩ thêm cho tới khi tới được thị trấn.”
Cuối cùng, cô quyết định tạm hoãn lại.
3 người cùng nhau đi qua cổng sau Lâu đài. Tại đó đến cả một lính gác cũng không hề thấy đâu. Ellen đã ra lệnh cho toàn bộ mọi người lui đi vào thời điểm đó. Tất nhiên, những nơi khác vẫn được canh phòng cẩn mật.
Những người tới tiễn Lim đi gồm có Ellen, Rurick, và 1 con thú.
“Lunie!”
Teita mỉm cười mà thốt lên sung sướng. Một con rồng nhỏ, to bằng một con mèo béo, cánh đập phành phạch nhảy bổ vào cô gái.
Thân hình giống như thằn lằn, trên lưng có một đôi cánh hơi giống như loài dơi. Lớp vảy bao quanh thân hình nhỏ bé của con thú mang một màu xanh lơ như màu gỉ đồng. Dù vẫn còn nhỏ, chiếc sừng trên đầu cũng như cặp răng nanh trong miệng của nhóc rồng đã trở nên vô cùng sắc bén. Ngay cả thân hình của nó cũng có phần sắc cạnh hơn nhiều.
Thế nhưng Teita lại không hề tỏ ra sợ hãi. Cô gái đưa tay ra đón lấy nhóc Rồng tên Lunie. Con Rồng con cũng bay vào Teita tựa như không muốn rời xa cô. Ngay cả Ellen cũng không được nhóc rồng niềm nở như vậy, không hiểu sao nó lại gắn bó với Teita tới thế.
“Nếu mà Sophie mà nhìn thấy cảnh này thể nào cũng ghen lắm cho mà xem.”
Đứng nhìn cảnh tượng dễ thương giữa người và rồng, Ellen mỉm cười. Sophie vốn rất thích rồng, và mỗi khi đi tới Leitmeritz, có thể nói là lúc nào cô cũng đi tìm Lunie ngay. Và Lunie lại luôn lảng tránh Sophie.
Ngừng cười lại, Ellen nghiêm mặt, cô quay sang nhìn Lim, gật đầu một cái thay cho lời nói “Mọi việc xin nhờ vào chị.” Lim cũng gật đầu đáp lại. Chỉ cần như vậy thôi là đủ để 2 người hiểu.
Rurick cũng tỏ vẻ nghiêm nghị trong khi cúi đầu trước Massas/
“Xin ngài. Xin ngài hãy mang Ngài Tigrevurmud về lại đây.”
“Được rồi, được rồi. Là đàn ông ai đời lại cúi đầu như thế này chứ.”
Massas vỗ nhẹ lên vai Rurick và cố động viên anh. Dù mỉm cười với chàng hiệp sĩ đầu trọc đang ngẩng mặt lên, vị Bá tước già trong lòng vẫn cảm thấy đầy u ám.
Cứ cho như Urz là Tigre đi.
Và, cứ cho là họ có thể mang anh về đây bình an vô sự.
Liệu như thế là mọi người sống bên nhau hạnh phúc sao?
--- Rốt cuộc thì thực tế cũng có bao giờ là chuyện cổ tích đâu…
Ở Hoàng cung, Công chúa Regin thể nào cũng sẽ ra lệnh cho Tigre quay về nước ngay lập tức. Cả Zhcted nữa, để xảy ra sự việc như thế, họ cũng sẽ đành phải chấp thuận theo. Vào lúc đó, liệu Ellen, Lim và Rurick sẽ nghĩ như thế nào?
Một khi đàm phán về chuyện này diễn ra, Massas chắc chắn sẽ phải lựa chọn đi theo bên nào.
--- Lẽ nào mình nên mang theo Gerard mới phải?
Gerard, con trai của Tử tước Augre, bạn của ông, là viên thư lại của Vương quốc Brune.
Cách đây 7 tháng trước, Gerard vẫn luôn phải qua lại giữa Lâu đài Leitmeritz và Kinh thành Nice của Brune.
Ở Leitmeritz, nhiệm vụ của anh ta là báo cáo tiến độ công trình xây dựng đường núi Vosyes cho Ellen cũng như nghe ngóng tin tức của Zhcted từ cô cũng như Tigre.
Sau khi xong xuôi, anh ta sẽ quay lại Brune, đi tới kinh thành Nice để diện kiến Công chúa Regin, thông báo lại những thông tin anh có được ở Zhcted và tình trạng hiện tại của Tigre.
Về sự vụ lần này, do xét tới kinh nghiệm lẫn công trạng mà Massas được cử đi tới Zhcted thay vì Gerard. Dù có tài, thế nhưng Gerard mới chỉ đảm nhiệm chức vụ được 1 năm. Ngay cả mỗi lần đàm phán của anh cũng chưa gặt hái được nhiều thành quả.
Vì vậy, Massas với kinh nghiệm đầy mình cũng như là người quen của Tigre đã được chọn ra. Hiện tại, Gerard đang được nhận một nhiệm vụ khác và hiện đang ở đâu đó tại miền Nam của Brune.
--- Đúng rồi. Nếu như Tigre vẫn an toàn, và Gerard hoàn thành xong việc của mình vào lúc mình tìm ra được mọi chuyện, lúc đó có nhờ vẫn không muộn. Chỉ cần lấy cớ là để có thêm kinh nghiệm là xong.
Vì Gerard do chính ông chọn ra nên Massas cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi phần nào.
“Vậy thì, Eleanora-sama, xin tạm biệt.”
Ngồi trên lưng ngựa, Lim lên tiếng nói lời tạm biệt. Sau khi đỡ Teita lên yên, Massas cũng lặng lẽ cúi đầu, còn Teita cũng nhanh chóng cúi chào trong khi cố ngồi cẩn thận sao cho không bị ngã.
Ellen và Rurick cũng lặng lẽ gật đầu đáp lại. Lunie phe phẩy đôi cánh của mình như thay cho lời động viên.
Lim và Massas thúc ngựa tiến lên, Teita bám lấy phía sau.
Một làn gió khẽ thổi vào phía sau ba người.
Chỉ có Ellen và Lunie nhận ra điều đó. Ra vẻ không mảy may quan tâm, Lunie bay ra chỗ khác. Ellen quay sang nhìn xuống thanh kiếm bên hông mình. Cô nhẹ nhàng vỗ về chuôi kiếm hình đôi cánh của thanh kiếm.
“Vậy ra ngươi cũng muốn động viên Lim và mọi người à, Arifal?”
Ellen tin rằng chuyến đi của ba người sẽ thuận buồm xuôi gió.
.
.
Tại miền Nam của Vương quốc Brune có một cảng biển mang tên Plage. Đó là một thị trấn náo nhiệt với vô số những thuyền buôn từ Sachstein, Muozinel cũng như cả Asvarre và nhiều Vương quốc khác ở miền Nam qua lại.
Ngoài cảng là đủ thứ loại thuyền khác nhau, từ thuyền Brune với hình Ngựa đỏ bờm đen, thuyền Sachstein đầy kiên cố, thuyền Muozinel mỏng manh, thuyền của các vương quốc miền Nam với mũi thuyền cao đến kỳ lạ những cũng không quá lệch lạc, và cả những con thuyền bằng bằng vẫn hay được gọi là hemisphere.
Ngay cả người đi trên đường cũng muôn hình vạn trạng. Nếu ở kia có những lái buôn Brune rám nắng đỏ gay thì đằng khác lại có những lính đánh thuê Sachstein với ánh mắt sắc lẻm.
Nếu như những vũ công da nâu đặc trưng của người Muozinel thu hút bao nhiêu ánh mắt của cánh đàn ông bằng những điệu nhảy cuồng nhiệt của mình thì những tay hát rong tới từ Asverra lại khiến cho cánh đàn bà phải loá mắt bằng tiếng đàn hạc cũng như chất giọng ngọt ngào của họ.
Đủ thứ hoa quả được khoe là chỉ có ở những vương quốc phía Nam xa xôi được bày bán ra trên các gian hàng. Bên cạnh đó là những con chim màu mè được buộc dây. Ngay cả những món ăn lạ mắt cũng khiến cho người ta phải để mắt tới. Thành ra cho dù mặt trời đã mọc lên cao, nhưng nơi này vẫn chưa hề hết náo nhiệt.
Ở một góc của thị trấn có một quán rượu đầy sang trọng. Đây không phải là nơi ai muốn vào thì vào, muốn đi qua lối vào thôi cũng đã là một câu chuyện. Vì thế, nội thất bên trong cũng được trang trí khá thịnh soạn, ngay cả chất lượng phục vụ cũng không tồi chút nào.
Đó là một căn nhà 2 tầng, với tầng 1 đúng điệu của 1 quán rượu. Ở tầng 2 là cả một dãy những căn phòng lớn bé đủ loại. Tường ở đây được xây bằng đá, đủ dày để cho tiếng nói của người trong phòng, ngoại trừ lớn tiếng, không thể nào lọt ra ngoài được.
Vào lúc này, 7 người đang túm tụm lại ở trong 1 căn phòng. Vì đây là phòng khá lớn nên cả 7 người cũng không hề thấy chật chội.
Bày trên chiếc bàn gỗ sồi được một nghệ nhân có tiếng ở Sachstein làm ra là đủ loại món ăn khác nhau, thế nhưng tất cả hầu như chưa được động tới. Ngay cả những chén rượu vang đầy ắp cũng chưa hề được ai cầm lên.
“---Tình hình kinh thành hiện tại ra sao rồi?”
Một người trong số họ nhỏ nhẹ lên tiếng.
“Một hình ảnh của thiên hạ thái bình. Công chúa dù chưa có công trạng gì lớn lao nhưng cũng không hề mắc một sai lầm nào. Mới có 16 tuổi đầu và vừa mới đảm đương việc trị quốc cách đây 1 năm như vậy là đủ thấy Công chúa làm tốt thế nào.”
Người này nói với giọng khiến cho những người khác không khỏi phải đồng tình. Một người khác gật đầu mà nói.
“Công chúa thoát khỏi tay của một quý tộc gian ác, đẩy lùi quân Muozinel và lấy lại được ngôi báu, chưa kể lại người có nhan sắc nữa. Không có gì là lạ khi danh tiếng của Công chúa lại tốt đẹp như vậy.”
Lại thêm một người khác lắc đầu ra vẻ phản đối.
“Danh tiếng tốt không thôi thì chắc gì đã cai quản tốt được. Đó là còn nhờ vào Badouin và Bá tước Rodant ủng hộ nữa. Đặc biệt chính tay Bá tước đó mới là vấn đề.”
“Ông ta lại có vai vế tới tận mức đó sao? Tưởng là Công tước Thenardier quá cố có mảy may đếm xỉa gì tới ông ta đâu.”
“Ông già đó trông thế thôi, nhưng mà lại có quen biết rộng rãi. Nếu chỉ có thể thôi thì cũng không là vấn đề gì, thế nhưng những người ông ta quen biết giờ đây đều là những người ủng hộ mạnh mẽ cho Công chúa và Tể tướng. Ông ta đã dần dần chiếm được cảm tình từ rất nhiều các nam tước và tử tước một cách danh chính ngôn thuận, không hề dùng tới mưu chước thủ đoạn nào. Đã vậy, giữa phe thân với Công tước Thenardier và với Công tước Ganelon lại không bao giờ hợp tác với nhau nữa.”
“Nếu là về việc các Nam tước và Tử tước thì không thành vấn đề. Như vậy có phải là lo nghĩ quá không?”
Một kẻ lên tiếng ra vẻ giễu cợt, thế nhưng người ngồi cạnh hắn ngay lập tức bình tĩnh phản bác lại ngay.
“Nhìn chức tước không thôi thì sao mà đánh giá được người khác. Rodant với Tigrevurmud Vorn đều chỉ là Bá tước đấy thôi. Bá tước Rodant sau khi nắm được nhiều đồng minh thể nào cũng sẽ động tới các Hầu tước và Công tước ngay cho mà xem.”
“Trong số các quý tộc hứa hẹn sẽ giúp đỡ ông ta chẳng phải cũng có những kẻ có thể hoặc đang cố chống lại Rodant sao?”
Một người đập bàn ra vẻ khó chịu, mắt liếc một lượt toàn bộ những người có mặt trong phòng.
“Nếu chỉ là trong số đó thì đúng là như vậy. Thế nhưng, lại có những kẻ bắt cá hai tay nữa… Rồi thì những kẻ còn chút tiền của thì lại sợ sệt không dám đứng ra giúp chúng ta do sợ mang tiếng là đã theo phe Công chúa. Những kẻ nào dám manh động thì lại thiếu cả tiền lẫn quyền, thành ra chỉ biết nói suông chứ không làm gì được thêm.”
Một kẻ khác lên tiếng đầy mỉa mai, chêm vào đó 1 tiếng thở dài.
“Đó là bởi cái bóng của Công tước Thenardier và Ganelon quá lớn sao?”
Cả Thenardier và Ganelon đã thao túng rất nhiều quý tộc bằng cả quyền lực lẫn gieo rắc nỗi sợ vào lòng người, từ đó mà thu phục được vô số đồng minh.
Khi cả hai đã không còn nữa, không một ai trong số các quý tộc còn lại dám thay thế họ.
Steid, phó tướng của Công tước Thenardier, 1 trong những ứng cử viên xứng đáng, đã bỏ mạng trong trận nội chiến. Nghe đồn là cả Hầu tước Greast, được cho là cánh tay phải của Công tước Ganelon, cũng đã chết.
Ngoại trừ những người đi theo Regin ra, số quý tộc cũng như những người có vị thế trong Brune lúc này không khác gì rắn mất đầu, không biết đi đâu về đâu.
“Hãy nghĩ tích cực một chút nào. Những kẻ đó như thế mới dễ thao túng được. Tiện thể, thế còn các Hiệp sĩ thì sao? Chắc hẳn không phải ai trong số họ cũng thề trung thành với 1 công chúa giả làm hoàng tử bấy lâu nay đâu.”
“Đương nhiên là vẫn có người chống lại. Thế nhưng Hội Hiệp sĩ Navarre đã chính thức thề trung thành với công chúa. Không có nhiều người dám đứng lên chống lại chúng ngoài mặt đâu, dù rằng sắp tới chúng ta sẽ có 2 Hội Hiệp sĩ hợp tác với chúng ta thật.”
“Nói tới Navarre, có phải là cái Hội Hiệp sĩ do Hắc Hiệp sĩ Roland cầm đầu không? Nhưng chẳng phải Roland đã chết rồi còn gì.”
Nói là vậy, giọng của người kia vẫn không giấu nổi run sợ. Kể cả là đã không còn ở cõi đời này nữa, cái tên của Roland vẫn còn khiến cho nhiều kẻ phải run rẩy trong sợ hãi.
“1 người tên Olivier, chỉ huy phó của Navarre, đã tập hợp toàn bộ Hội lại và đứng lên làm quyền chỉ huy. Đó cũng là một kẻ có tài. Thêm vào đó, một số Hội Hiệp sĩ khác như Perche và Calvados cũng đã đi theo phe Công chúa.”
“Dù ít người theo phe ta thật, nhưng chẳng phải đã tới lúc hành động sao? Để càng lâu thì Công chúa sẽ càng nắm chắc Vương quốc hơn. Chưa kể sớm muộn gì Zhcted cũng sẽ sớm cho xây một thị trấn ở Agnes ngay cho mà xem.”
Một nửa người trong số đó đứng bật dậy khỏi ghế, Một số lại còm lầm bầm sau khi nghe thấy nhắc đến Agnes.
Những kẻ đang lầm bầm tức tối đó đều là những người có thế lực ở các cảng biển tại miền Nam Brune. Toàn bộ bọn họ là những thương nhân giàu có thông qua việc giao thương với Muozinel, Sachstein và các Vương quốc nằm ở phía Nam đại dương.
Họ đều là những kẻ ủng hộ Công tước Thenardier, và vẫn nuôi thù hằn đối với Regin, người đã đánh bại được Công tước.
Không phải là Công tước Thenadier tỏ ra rộng rãi gì với đám con buôn này. Thế nhưng, ông ta hiểu rõ những lợi nhuận về cả vật chất lẫn tinh thần mà giao thương mang lại, cũng như luôn có thái độ cứng rắn với các thuyền buôn từ Muozinel và Sachstein.
Thêm vào đó, Thenardier cũng nhận hối lộ để bỏ qua cho rất nhiều hành vi mờ ám của bọn họ, khả năng là để nắm thóp đám thương nhân kia. Dù cho có bị đe doạ đi nữa, Thenardier vẫn có đủ thừa quyền lực lẫn sức mạnh để xử lý.
Chưa hết, vào năm ngoái,Muozinel đã tấn công bằng cả bộ binh lẫn thuỷ binh. Chính Công tước Thenardier là người đã dẹp tan hạm đội thuỷ quân của Muozinel.
Đối với các thương nhân, cho dù đáng sợ, Thenardier vẫn là một kẻ bảo kê đáng tin cậy. (N/d: Đang định bảo là bảo kê :v , E: bảo kê thấy ổn hơn, bảo vệ thì ko đáng sợ :v)
Mặt khác, vậy còn Công chúa Regin hiện đang cai quản Brune thì sao?
Viên quan được kinh thành phái tới đây, thay vì như Thenardier, lại không bao giờ cho qua những trò gian dối như thế. Thêm nữa, vì đã từng cộng tác với Thenardier, tất cả đám thương nhân đều bị theo dõi chặt chẽ.
Việc Brune nhượng lại Agnes cho Zhcted đối với chúng không khác gì như là thêm dầu vào lửa. Chỉ cần có 1 cảng biển của Zhcted đặt ở Agnes, cạnh tranh sẽ càng gắt gao hơn. Ngay cả việc giao thương với Zhcted cũng sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.
Những điều đấy càng khiến cho chúng thêm phần đối địch với Regin.
Trong tâm tưởng, họ còn cảm thấy cả khinh nhờn. Kể cả khi vẫn còn giả làm Hoàng tử, Regin vẫn chưa làm được công trạng gì đáng kể. Chúng tin rằng Regin lên ngôi không phải là do năng lực mà chỉ là do may mắn.
Vì thế, đám thương nhân đã quyết định chuẩn bị nổi loạn. Chiếm lại Agnes, trục xuất tất cả người thuộc các nước làng giềng như Sachstein và Muozinel ra khỏi nước, đặt lợi ích và quyền lợi của việc giao thương lên hàng đầu, đó là mục tiêu của họ.
“Tôi cho rằng đã tới lúc chúng ta phải hành động.”
Người từ đầu tới giờ chỉ im lặng lắng nghe cuối cùng cũng lên tiếng.
“Thế nhưng, tôi tin rằng chúng ta phải thực hiện theo kế hoạch. Không thể nào làm điều gì to tát như nổi loạn ngay được, cái gì cũng phải có khởi đầu của riêng nó. Với một chút may mắn, chúng ta có thể khiến một vài những kẻ cơ hội chịu theo chúng ta. Để có thể tiến xa thêm nữa, chúng ta đầu tiên phải hành động.”
“Hay đấy, thế nhưng đó là gì mới được chứ?”
Thấy một người ra vẻ hoài nghi, người đàn ông kia chỉ mỉm cười.
“--- Durandal.”
Chỉ mình mỗi một lời thôi mà toàn bộ không khí trong căn phòng căng cứng lên như dây đàn. Người đàn ông kia tiếp tục nói, không thèm để ý tới phản ứng của những người xung quanh.
“Chúng ta sẽ bí mật đoạt lấy thanh bảo kiếm. Sau đó, cứ việc giả vờ như không biết nếu có ai hỏi. Dù Điện hạ Công chúa có Durandal trong tay thì cũng có làm được gì đâu chứ?”
Nếu như chuyện thanh bảo kiếm của Kinh thành bị đánh cắp lộ ra ngoài, đây sẽ là vết rạn nứt đầu tiên đối với uy quyền của Regin. Sau đó, nếu như họ “vô tình tìm thấy” thanh bảo kiếm, hiệu quả sẽ càng tăng lên gấp bội.
“Như vậy có được không? Làm như thế thì cũng không cần quá nhiều người. Chưa kể ---”
Nhìn một lượt xung quanh tất cả những người có mặt, người đàn ông kia nói, ra vẻ như muốn kêu gọi đồng tình.
“Để một thanh bảo kiếm như Durandal vào tay công chúa thì cũng chả được hay ho gì. Mọi người có nghĩ như vậy không? Tôi cho là thanh bảo kiếm phải nằm trong tay ai mang trong mình thực quyền mới đúng.”
Những lời nói đó như thể xoá nhòa đi cảm giác tội lỗi trong lòng những kẻ có mặt. Một vài người quay sang nhìn nhau và gật đầu như thể tự thuyết phục nhau.
Thế nhưng, tất cả đều không biết. Không hề biết gì về danh tính của kẻ đưa ra lời đề nghị kia.
Tên của hắn ta chính là Charon Aquetil Greast.
Dù được nhiều người biết tới, thế nhưng không có mấy ai trong số đám thương nhân được tận mắt nhìn thấy mặt của Greast. Đó là bởi Greast là cận thần tin cẩn nhất của Ganelon – đối thủ của Công tước Thenardier,
Thế nhưng, kể cả khi danh tính của hắn có bị bại lộ đi nữa, Greast vẫn có thể thuyết phục được bọn họ, từ đó chiếm lại thế thượng phong dễ như trở bàn tay.
Hắn đã nhìn thấy rõ bản tính thiển cận của tất cả những kẻ có mặt ở đây. Không một ai trong số chúng có thể sánh ngang với Công tước Thenardier hay Steid được.
--- Ta, mới có một năm trước vẫn còn đánh cho bọn này tan tác, giờ đây lại giả vờ theo phe chúng. Công tước Ganelon đã cho ta biết 1 tin thật là thú vị.
Nở một nụ cười khoái chí, Greast dõi theo đám thương nhân.
Chính Công tước Ganelon đã phát hiện ra 1 mưu đồ phản loạn chống lại Regin, cũng như sắp xếp sao cho Greast có thể lọt được vào cuộc gặp mặt.
Bản thân Ganelon không có mặt tại đây. Do còn có việc khác phải lo nên hắn đã để Greast tự đứng ra xử lý.
--- Giờ thì cũng tới lượt ta chuẩn bị thôi. Lần này quyết phải thành công.
Hắn không làm điều này vì những kẻ đang ngồi đầy, mà là vì Ganelon cũng như chính bản thân hắn.
Đầu tiên là Durandal. Dù mấy kẻ ngồi đây không mấy tin cậy, thế nhưng hắn vẫn phải cố làm cho bằng được.
Một nụ cười mỏng dính hiện lên trên môi Greast. Hắn cảm thấy hết sức phấn khởi khi nghĩ tới cơn rối loạn tại nơi này, tới việc Brune sẽ trở thành một sân khấu để hắn mặc sức thao túng.