Tigre rất mừng khi được gặp lại Massas và Augre, nhất là khi họ đã cứu anh khỏi một tình thế đầy hiểm hóc. Dù vậy, chắc là Kreshu cũng phải nhận ra y vẫn có gấp ba quân số so với Tigre.
Tigre cho những ai bị thương lui lại để bảo vệ những người tị nạn, đồng thời chỉnh đốn hàng ngũ. Anh tiếp túc dõi theo đoàn quân Muozinel rút lui cho đến khi khuất khỏi tầm mắt.
Trong khi quan sát, một sứ giả Muozinel xuất hiện. Sau một hồi suy nghĩ, Tigre, Ludmira và Massas quyết định cho diện kiến...
Tigre muốn nhấn mạnh quan hệ hợp tác với quân Zhcted bằng sự có mặt của Ludmira, và Massas sẽ đóng vai trò cố vấn để tránh cho cuộc đàm phán trở nên rắc rối.
Rurick và Gerard đã mệt mỏi, và vì một số lý do, Augre hiện đang phải bàn bạc với các quý tộc khác.
Dù gì thì gì, họ vẫn cho sứ giả đi vào lều để nói chuyện.
"Tôi đến đây theo lệnh của em trai Quốc vương Muozinel, Ngài Kreshu Shaheen Baramir. Bá tước Vorn, ngài đã chiến đấu rất cừ khôi và xem ra khá nổi tiếng đối với một số quý tộc và hiệp sĩ. Chúng tôi xin chân thành cúi chào ngài. Brune thật sai lầm khi khinh bỉ cung thủ như vậy. Ngài có thể bắn trúng mục tiêu nằm sâu trong chiến trường đầy chặt những lính. Kỹ năng của ngài làm người ta liên tưởng tới một huyền thoại trong nước chúng tôi về một người đàn ông với biệt danh Silvrash [Xạ Tinh Thủ] (Người bắn sao)..."
Đó là những lời ca tụng dành riêng cho một cung thủ tài ba ở Muozinel. Kể cả là như vậy, Tigre vẫn có một cảm xúc đầy phức tạp trong lòng.
"--- Cái đấy liệu có phải là biệt hiệu phù hợp dành cho Chủ tướng của Bạch Ngân Lưu Tinh Quân không đấy..."
Viên sứ giả tiếp tục thao thao bất tuyệt, tâng bốc đến độ làm cho người nghe phải khó chịu.
Ngoài mặt ra vẻ lịch sự, nhưng Ludmira bắc đầu chọc ngoáy lại bằng những ngôn từ lạnh giá. Dù vậy, họ không thể tiếp tục giao chiến với quân Muozinel được nữa. Họ không thể nói gì bất cẩn được.
“--- Tigre.”
Sau khi viên sứ giả ra về, Massas vỗ nhẹ lên vai Tigre.
"Cháu đã thắng rồi. Cháu đã bảo vệ được người dân của cháu."
"... Thật vậy ư?"
"Ta tin là vậy. Chúng hiện đang ở quá xa để chúng ta phải lo tới việc đó có phải là bẫy hay không."
Vị Bá tước già cười lớn. Cuối cùng, Tigre mới thấy nhẹ lòng.
"Ngài Massas. Thứ lỗi cho cháu, nhưng ngài có thể cho phép cháu nghỉ ngơi một lúc được không? Nhân tiện cháu muốn nhờ bác làm vài việc."
"Được thôi. Cháu đã chiến đấu vất vả rồi... Cứ để đó cho ta, hãy về nghỉ ngơi đi."
Massas gật đầu, tay vuốt ve bộ râu xám của mình. Ông rời khỏi căn lều với tinh thần đầy phấn khởi.
Ludmira, hiện đang đứng cạnh Tigre, cũng chuẩn bị ra lệnh cho binh sĩ Olmutz quay về.
Chợt cô mở tròn xoe mắt ra.
Cả người Tigre bỗng nghiêng ngả đổ vào Ludmira.
"Đợi đ... Gì thế này?"
Ludmira không thể đỡ được cả cơ thể của Tigre, nhất là khi bị bất ngờ như vậy. Cô hét lên một tiếng nhỏ trong khi ngã xuống. May là cả căn lều được trải thảm nên cô không thấy đau đớn gì.
"Cậu làm cái trò gì vậy?"
Ludmira nắm lấy vai Tigre và định đẩy anh ra cho đến khi cô nhận ra hơi thở đều đều của một người đang ngủ.
Tigre đã chìm vào thế giới mộng mị từ bao giờ.
--- Có nên đóng băng cậu ta để đánh thức không đây?
Ludmira vừa nghĩ tới điều đó thì cô nhìn lại mặt của Tigre. Cơn tức giận trên mặt cô tan biến ngay trong khi cô chăm chú quan sát anh. Mái tóc của anh giờ đây rối tung mù, trên mặt Tigre đầy những vết sướt và thâm tím bởi băng giá, con mắt của anh lộ rõ sự mệt mỏi.
"... Cậu đã chiến đấu quá lâu rồi."
Anh đã dẫn đầu đoàn quân từ Territoire đến Agnes, đi suốt nhiều ngày để tham chiến trên mảnh đất Agnes đầy sa thạch. Kể cả khi chiến trường chuyển sang Ormea, anh vẫn tiếp tục chiến đấu, kể cả là trước một đạo quân gấp mười lần phe mình. Áp lực từ những chuyện này không nhỏ chút nào.
"Có chuyện gì xảy ra ư?"
Từ bên ngoài, một người lính hỏi vọng vào khi nghe thấy tiếng Tigre ngã. Ludmira đáp lại, đảm bảo với lính gác là không có gì.
Kể cả với những tiếng động ầm ĩ bên tai như vậy, Tigre vẫn không để lộ dấu hiệu thức tình gì cả. Ludmira mỉm cười, cô điều chỉnh lại tư thế và ôm chặt lấy Tigre. (N/d: Oh yeah, 1 more for the harem).
"Sự cứng đầu mà cậu tự hào đến vậy, cậu thật sự đã thể hiện nó cho tôi rồi đấy."
Sâu thẳm trong tim, Ludmira biết là hợp tác với Tigre là một lựa chọn đúng đắn.
Vì đã liên lạc với các vùng lân cận, câu chuyện của anh sẽ lan ra nhanh chóng. Tigre sẽ trở thành một thế lực mạnh mẽ trong tương lai. Dựa vào lòng chân thành của anh, Tigre sẽ sớm đền đáp lại mọi ân huệ ngay.
Tuy nhiên, Ludmira vẫn thấy Tigre là một người bạn đáng để ao ước. Cô thật sự rất vui vì điều đó.
"--- Cậu đã làm việc vất vả rồi. Cậu thực sự rất tuyệt đó... Tigre."
Cô gọi anh bằng Tigre, cái tên cô nhớ là Ellen vẫn dùng. Dù chỉ thầm nói, cô cảm thấy ngại ngùng đến kì lạ, mặt cô đỏ nựng lên, ngực cô nóng bừng như phải bỏng.
Ngẫm nghĩ lại, cô chỉ gọi có 2 Vanadis, Sophie và Sasha, bằng biệt danh. Chưa có một người khác giới nào trong suốt 16 năm tuổi đời của Ludmira được cô gọi thân mật như vậy.
Khi còn trẻ, mọi đàn ông đều thưa gửi với cô đầy kính trọng vì cô là con gái của Vanadis. Việc này vẫn không thay đổi gì sau khi cô làm người kế nhiệm. Ludmira coi rằng đó là điều đương nhiên.
--- Nhưng... việc này cũng đâu có tệ lắm.
Đối với Tigre, kể cả khi có trong tay cây Hắc cung huyền bí với sức mạnh sánh ngang Long khí, khó có thể nói là anh sánh bằng một Vanadis được.
Ludmira lặng lẽ mỉm cười và nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Tigre.
"Ngủ ngon nhé, Tigre."
Một lúc sau, Ludmira cũng thấm mệt. Cô ngả người lên Tigre, thở đều đều trong khi chìm trong giấc ngủ. Nửa tiếng trôi qua, Gerard đến lều của Tigre để bàn bạc, nhưng khi nhìn thấy hai người đang ôm nhau ngủ, anh rời đi ngay, vờ như chưa thấy gì cả.
Gerard còn nói lại với lính gác là Tigre đang ngủ và cấm không được làm phiền anh cho tới sáng. Nếu có gì cần thì báo lại với Gerard ngay. Sau đó, anh vui vẻ bước đi.
. .
Nhờ Gerard mà Tigre ngủ một mạch tới tận khi màn đêm buông xuống. Dù lờ mờ cảm thấy có gì đó ấm áp đang chạm vào mình, trời đang rất tối và đầu óc anh cũng không được tỉnh táo cho lắm.
Anh sờ phải một cái gì đó mềm mại đang ôm chầm lấy mình. Vì còn ngái ngủ, anh không nghĩ ngợi gì nhiều lắm. Một dấu hỏi chợt hiện lên trong tâm trí Tigre khi anh nhận ra một mùi hương ngọt ngào phất phơ bên mũi cùng với một tiếng thở nhè nhẹ bên tai.
--- Làm sao mà ấm thế nhỉ?
Một khi mắt đã quen với bóng tối, anh nhận ra Ludmira đang rúc vào người mình, bàn tay phải của anh đang nắn bóp bầu ngực phải của cô. Tigre chợt phát hiện ra đây chính là nguồn gốc của cái cảm giác mềm mại đó.
"... Cậu còn định tiếp tục sờ mò tới người tôi đến bao giờ đây?"
Một giọng nói ngoài mong đợi chợt vang lên. Tigre suýt chút nữa là buộc miệng hét lên, may là kìm lại được nên chỉ lộ một chút ra. Bàn tay đang chạm vào ngực Ludmira cũng nắm chặt lại theo.
Từ từ, Ludmira mở mắt ra.
"Vì cậu đang ngái ngủ nên việc đó không thể tránh khỏi rồi... Nhưng tại sao cậu lại sờ tôi?"
"V,vì cái đó rất mềm...?"
Do đầu anh vẫn chưa thực sự tỉnh táo, giọng anh hoàn toàn trống rỗng và lời đáp của anh lại thành một câu hỏi.
Kể cả vậy, anh cũng không thể tìm ra một lý do nào khác. Anh nghĩ rằng việc này không khác gì khi muốn vùi đầu vào thân mình của một chú chó lông dài, nhưng anh không dám nói ra vì anh không cho là có thể nói điều đó dễ dàng được.
"Nếu là vậy - cái gì thế kia?"
Ludmira lạnh lùng nhìn xuống dưới hông của Tigre. Kể cả có giải thích, cô ta cũng sẽ không chịu hiểu cho anh, và nếu có hiểu, khó có chuyện thuyết phục cô được.
"...Ch, chờ, chờ một chút. Ra ngoài trời lạnh sẽ xẹp xuống ngay thôi." (N/d: Cái gì xẹp xuống đây các bạn độc giả?)
"Cần tôi giúp tôi không? Nếu muốn, tôi sẽ cho lạnh ngay lập tức, nhưng mà sẽ đóng băng và rụng ngay đấy."
Tigre không trả lời lại mà chỉ ngồi dậy và khúm núm xin lỗi.
"--- Được rồi. Tôi cũng có lỗi khi ngủ cạnh cậu như vậy."
Cuối cùng Ludmira cũng cất lời sau khi Tigre phải xin lỗi không xuể, chắc là phải tới cả ngàn lần. Sau đó, anh mới khẽ khàng nói.
"Cô sẽ tha thứ cho tôi chứ?"
Khi Tigre ngạc nhiên ngước mắt lên, Ludmira chỉ gật đầu trong tiếng thở dài.
"Như tôi đã nói, một phần lỗi cũng thuộc về tôi. Tôi sẽ tha thứ cho cậu."
Tigre cảm ơn cô một lần nữa. Ludmira đứng dậy giữa chừng, xem ra không để tâm đến lời của anh, và đi về lối ra. Trước khi ra ngoài, cô quay lại và nhìn Tigre.
Mặt cô có đỏ bừng hay không, Tigre không dám chắc. Có khi đó chỉ là do lều tối mà nhìn gà hoá cuốc thôi.
"Cùng đi uống trà với tôi đi. Theo tôi nào."
Tigre đứng dậy, cầm theo cây cung đen và bước theo Ludmira.
Rời khỏi lều, hai người cùng đi dưới bầu trời phủ đầy mây. Dưới làn hơi thở trắng xoá, Tigre nhìn thấy hàng trăm ngọn lửa và túp lều.
Tigre gọi một người lính gác lại và dò hỏi tình hình.
"Ngài nghỉ ngơi thoải mái chứ, Bá tước Vorn? Từ khi ngài đi nghỉ, trong quân lính không có chuyện gì đáng kể cả. Lúc đó hầu hết mọi người đang dựng trại và tập trung."
Tigre nhớ lại rằng đó là một trận chiến ác liệt. Sau khi hỏi lại vị trí của trại quân Olmutz, Ludmira bước đi. Đương nhiên là Tigre lặng lẽ theo sau cô.
"Cô định làm gì tiếp đây?"
Trong khi dò dẫm trong bóng tối dày đặc, Tigre lên tiếng hỏi Ludmira.
"Đầu tiên, tôi sẽ xác nhận lại tình hình của quân tôi. Eleanora vẫn chưa quay về, nên chắc là tôi sẽ hỏi xem cậu có muốn tiếp tục hợp tác không?"
Ludmira chợt dừng lời và nhìn với ánh mắt đầy sắc bén về một hướng. Tigre cũng hướng mắt theo cô.
--- Cái gì thế này...?
Đó là một bóng đen to lớn đang sừng sững trước mặt hai người. Giây phút thứ đó đi vào tầm mắt, Tigre cảm thấy rợn cả sống lưng. Đến cả giọng nói của anh cũng không thể thốt ra được.
Trước ánh lửa trại, thứ bóng đen đó càng thêm phần tối tăm hơn.
"... Người ta vẫn nói là trước bình minh là khi đen tối nhất."
Kể cả phải đối mặt với một hiện tượng lạ lùng như vậy, Ludmira vẫn trông rất bình tĩnh, nhưng có vẻ là do không còn chỗ nào cho biểu cảm nữa. Nhìn kĩ thì có thể thấy mồ hôi đang lấm tấm trên mặt cô.
Bóng đen kia trông như là đang cười, cười nhe cả răng. Thực thể lạ đó quay lại và bước đi êm ru không một tiếng động. Ludmira dõi theo với một ánh mắt đầy nghiêm trọng. Tigre không theo kịp nỗi diễn biến, chi biết theo sát cô.
"Đó... là thứ gì vậy?"
"Tôi có nghe mẹ tôi kể về thứ này. Đó là một bóng ma, một con quái vật, hoặc là một con quỷ gì đó... Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến điều này."
Một làn gió lạnh từ Lavias [Hộ Liên], hiện đang nằm trên tay Ludmira, bọc lấy người cô, như muốn bảo vệ chủ nhân của mình.
"Chúng ta không thể để nó đi lại tự do như vậy được... Theo tôi."
Cô không để Tigre kịp nói gì, nhưng đó là cách thể hiện lo lắng của riêng cô. Tigre gật đầu.
--- Quái vật, quỷ dữ... Cứ tưởng đó chỉ có ở trong truyện cổ tích thôi chứ.
Anh nắm chặt lấy cây cung đen trong tay. Tigre cũng có một thứ đang nằm trong tay mình, một thứ thuộc về những câu truyện cổ tích. Anh không thể nào phủ nhận lời của Ludmira được, nhất là khi cô là một Vanadis nữa.
Bóng đen kia, xem ra không binh lính nào nhận ra được, đi một cách nhanh chóng với những bước đầy nhẹ nhàng.
--- Chỉ có Ludmira và mình nhận thấy thứ đó thôi sao...?
Nghĩ lại lời của Ludmira, khả năng là thứ này đang ngắm tới nữ Vanadis, nhưng anh cũng cần phải tính đến việc nó đang ngắm tới anh.
Khi thời điểm đến, Tigre sẽ quyết tâm giúp đỡ Ludmira, dù cần đến việc sử dụng cây Hắc cung đi nữa.
Không chỉ là phòng thủ, mà còn là cùng nhau chiến đấu nữa.
Hai người không ngừng nghỉ đuổi theo bóng đen kia cho đến khi tới được một cánh đồng cỏ cách doanh trại một quãng.
Bất chợt, thực thể đó dừng lại và quay lưng. Trong khi bóng đen dần tan biến đi, hiện ra trong đó là một người đàn ông trẻ với một tấm khăn xanh buộc lỏng lẻo trên mái tóc đen ngắn. Y có một vóc người tầm thước và mặt trên mình một bộ áo khoác với viền lông thú trên cổ và tay áo.
"--- Vậy ra cả hai Lãnh chúa đều tới. Không sao cả."
Người đàn ông trẻ kia cười rạng rỡ và tự nói với mình với một tư thế lạ lẫm. Chân y dang rộng ra và cả phần thân trên cúi xuống phía trước.
"Ta sẽ mang cậu đi, Nhóc ạ."
Hắn mỉm cười và lao lên trong tư thế kỳ quái kia. Một tích tắc sau, cả người hắn hiện đang ở trên không với một độ cao người thường không tài nào đạt được nổi.
"Tránh ra, Tigre!"
Ludmira hét lên và giơ ngọn thương lên đón đấu với hắn ta.
Hắn chỉ cười nhạt. Ludmira đâm thẳng ngọn thương vào gã đàn ông đang rơi xuống; tuy nhiên, y chỉ dùng tay không mà đỡ được một đòn đánh thừa sức xuyên thủng cả sắt thép. Gã ta lợi dụng phản lực để chuyển hướng và đạp thẳng vào đầu Ludmira.
Nữ Vanadis tóc xanh quay tít ngọn thương để đỡ cú đá của gã ta. Cùng lúc đó, Tigre bắn một mũi tên. Hai người tấn công như thể hơi thở của họ hoà vào làm một.
Một cảnh tượng đáng kinh ngạc nữa lại diễn ra. Gã đàn ông kia bắt lấy mũi ngọn Hộ Liên bằng một tay và tóm lấy mũi tên bằng lưỡi của mình, một cái lưỡi dài hơn cả tay của Tigre.
"Gì thế này. Trông khá bình thường."
Y lẩm bẩm trong tiếc nuối trong khi đá nhẹ cây thương của Ludmira lên không. Cây thương rơi xuống cách đó một quãng. Tigre và Ludmira đứng im mất một lúc. Họ nhìn rõ mồm cái lưỡi của gã ta khác xa với người thường.
"Ngươi... ngươi là cái gì vậy?"
Y cười lớn trước câu hỏi khản đặc của Tigre.
"Bạn ta vẫn gọi ta là Vodyanoy. Các ngươi cũng có thể gọi như vậy."
Đó là một cái tên Tigre từng nghe thấy, cái tên của một con quái vật trong truyện cổ tích.
"Đó là một câu chuyện khá cổ, nhưng Vodyanoy là tên của một con ếch quỷ.."
Ludmira nói trong khi cẩn thận ước chừng khoảng cách giữa hai người với Vodyanoy.
"Một khả năng bật nhảy kỳ quái và một cái lưỡi dài. Người thật giống một con ếch."
Gã đàn ông trẻ với cái tên của một con quỷ kia chỉ khẽ nhún vai.
"Chủ nhân của Hộ Liên. Ta không đến đây để tìm ngươi."
"Thật vậy ư. Thật không may là ta vẫn cần phải giao đấu với ngươi."
"Ồ? Tại sao vậy?"
Vodyanoy nhẹ nhàng đáp lại trước câu nói đùa của Ludmira. Cô chỉ trả lời cùng với một nụ cười can đảm.
"Người tiền nhiệm của ta đã từng nói là Lavias còn được gọi với cái tên [Diệt Quỷ Thần Thương]. Đó là một vũ khí dùng để giết [Quỷ], và bây giờ lại có một con đang đứng trước mặt ta."
"Thật vậy ư. Cứ thử xem."
Một nụ cười giễu cợt hiện lên trên mặt Vodyanoy, như muốn khiêu khích Ludmira. Tigre lắp sẵn một mũi tên vào cung và im lặng đợi xem diễn biến tiếp tục ra sao.
--- Hắn ta nói đến đây vì mình.
Đầu anh rối tung mù lên. Mục đích thực sự của con quái vật đội lốt người kia là gì? Khả năng là vi cây cung này.
Từ thời điểm cây cung đen rơi vào tay Tigre, trong suốt những cuộc gặp gỡ và song hành cùng với Ellen, anh đã được mang tới một thế giới đầy rộng lớn. Liệu cây cung đã mang anh tới thế giới này, hay đó là điều được quyết định từ khi anh chào đời?
--- Bình tĩnh nào...
Tigre tự trách mình. Anh đã chọn cây cung; không phải là vì đó là một bảo vật gia truyền, cũng không phải vì cha anh bắt anh dùng. Dù kinh ngạc trước sức mạnh của cây cung, anh vẫn không vì thế mà vứt bỏ nó đi. Đó là vì nhờ có cây cung này mà anh có thể tiến xa được như bây giờ.
Trong khi Tigre còn chìm trong suy nghĩ, trận đấu giữa Ludmira và Vodyanoy vẫn tiếp tục diễn ra.
Vodyanoy đỡ mọi đòn đánh của Ludmira bằng tay không. Kể cả với luồng khí lạnh phả ra từ đầu mũi thương, trông hắn vẫn đầy phần thư thái, tay hắn cũng không có dấu hiệu thương tích gì.
Trong khí đó, hơi thở của Ludmira ngày một thêm nặng nề.
Dù cái mệt mỏi về mặt thể xác từ trận đánh ngày hôm qua vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chính sự mệt mỏi về tinh thần khi phải đối mặt với một kẻ không rõ danh tính, đến cả bản chất của y vẫn chưa lộ ra, còn lớn hơn nữa.
Vodyanoy vừa đánh vừa lui cùng một lúc. Cùng lúc đó, Tigre rút ba mũi tên từ trong bao ra và lắp vào cung, kéo mạnh dây về phía sau. Cả ba mũi tên vi vút lao về phía Vodyanoy. Những mũi tên bay nhanh kể cả với con mắt của Ludmira hay con quái vật.
Trong một khoảnh khắc, Vodyanoy hơi hít vào, lộ ra một vẻ thán phục. Con quỷ khạc ra một chút chất lỏng màu tím, có vẻ là chất độc. Thứ chất lỏng đó chạm vào mũi tên trước khi kịp chạm tới Vodyanoy.
Một tiếng kì dị nổi lên, như là nước bị bốc hơi, trong khi ba mũi tên bị tan chảy và rơi rụng xuống mặt đất. Tigre và Ludmira hiểu là y vừa mới nhổ ra một loại axít gì đó.
Trong khi chuẩn bị thêm một mũi tên nữa, anh chạy đến bên Ludmira, hiện vẫn chưa điều hoà lại nhịp thở được.
"Cô có sao không?"
"Cậu đừng lo cho tôi. Nó đang ngắm vào cậu đó."
"Nói được như thế thi chắc không có vấn đề gì rồi."
Anh tự bắt mình phải mỉm cười.
Quân Muozinel cuối cùng đã rút lui. Họ không có thời gian để chiến đấu với một con quái vật lai lịch không rõ ràng. Cả Tigre lẫn Ludmira đều không muốn nhìn thấy một sinh vật dị hợm như thế này.
Trong khi Tigre cầm cây cung trong tay, nữ Vanadis tóc xanh thì thầm vào tai anh.
"Cậu có thể dừng hắn ta lại được không? Chỉ một khoảnh khắc thôi là đủ."
"...Tôi sẽ tìm cách cùng với cây cung này."
Tigre nhận ra mục tiêu của Ludmira ngay lập tức. Đó chính là việc dùng tới khả năng mượn sức mạnh của cây cung. Cô muốn dùng tới sức mạnh của Long khí mình với tư cách là chủ nhân của Hộ Liên.
"Được rồi. Nhờ cậu đấy.."
Sau khi nghe lời cảm ơn của Ludmira, Tiger lắp tên vào cung, ngắm thẳng vào Vodyanoy; tuy nhiên, gã ta chỉ buồn chán nhìn lại.
"... Có phải là ngươi không biết sử dụng cây cung đó không đấy?"
Trước cái nhìn đầy hoài nghi đó, Tigre bắt đầu chảy mồ hôi.
"Nhưng ngươi đã sử dụng ít nhất một lần rồi... Có lẽ là vẫn chưa tự chủ được sao? Hay là phải gần chết mới dùng được?"
"Mục đích của ngươi là gì?"
Tigre cẩn thận chọn lựa từng câu chữ để không phải nói những gì không cần thiết. Sẽ có lợi cho anh hơn nếu hắn ta vẫn nghĩ rằng Tigre không sử dụng được cây cung.
"Ta muốn ngươi và cây cung kia."
Vodyanoy trả lời ngắn gọn, đi kèm với một nụ cười.
"Nếu ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ bỏ qua cho chủ nhân của Hộ Liên."
"... Từ chối."
Không phải Tigre mà Ludmira là người trả lời. Cô đạp đất xông lên cùng với ngọn thương, đồng thời một khối tinh thạch dần hình thành. Cô rút gọn khoảng cách với Vodyanoy bằng một tốc độ mãnh liệt. Mặt đất đã bị đóng băng bởi sức mạnh từ Long khí của cô nên Ludmira có thể trượt trên đó với tốc độ như vậy.
Ludmira tiếp cận với Vodyanoy và giơ ngọn Hộ Liên về phía trước trong khi hạ thấp hông mình xuống. Cô truyền sức lực vào toàn bộ cơ thể và nhảy cao lên, nhưng cô không định chỉ dùng sức người để đối mặt với con quái vật kia.
“---- Shero Zam Kafa, Bầu trời băng giá!”
Một luồng gió lạnh phun thẳng xuống mặt đất. Những viên đá hình lục phương dần thành hình xung quanh Ludmira. Với ngọn thương đang xuống dưới đất, một cột băng lớn lao lên thẳng bầu trời.
Mặt Vodyanoy lần đầu tiên lộ rõ vẻ kinh ngạc. Y tiêu diệt cột băng bằng nắm đấm và cố thoát thân.
Cùng lúc đó, Tigre lại bắn tên ra. Đó chỉ là một mũi tên thường, không dùng gì tới sức mạnh của cây cung nên Vodyanoy lờ đi và thư thả dùng tay hất đi.
Ngay sau đó, một tiếng động vang lên trong khi cử động của Vodyanoy bị khựng lại mất một lúc. Một mũi tên đã xuyên quá áo quần của con quái vật, ghim chặt hắn vào cây cột băng.
Tigre biết là phát đầu tiên sẽ bị đánh bật, nên anh đã bắn liên tục hai mũi tên.
Ludmira một lần nữa lại tiến gần vào Vodyanoy, phi theo con đường băng. Vodyanoy phun thứ axít màu tím ra nhưng tất cả đều bị đóng băng và tan ra trước khi kịp chạm vào Ludmira.
Hộ Liên đâm thẳng vào nắm đấm của con quái vật, tạo ra một vụ nổ kèm theo một đợt ánh sáng nhỏ. Ludmira thốt lên một tiếng hét nhỏ và bị đẩy lui.
"Chủ nhân của Hộ Liên! Ngay tại đây, ngươi sẽ ---!"
Vodyanoy không kịp nói tiếp. Hắn nuốt lại lời nói của mình khi nhận ra một nguồn năng lực bằng cả cơ thể mình. Y mở choàng mắt ra nhìn Tigre.
Tigre nắm lấy cây cung đen và ngắm một mũi tên về hướng Vodyanoy.
Một ánh sáng màu đen tụ tập lại trên đầu mũi tên.
Trong khi Vodyanoy đang hết sức nóng nẩy, Tigre lại bình tĩnh đến lạ thường. Có lẽ là vì niềm tin nữ Vanadis kia đang đặt vào anh hay sức mạnh của cây cung, nhưng dù là gì đi nữa, anh cảm thấy tâm trí mình thông suốt hẳn.
Đây là lần đầu tiên Tigre sử dụng sức mạnh của cây cung không chút chần chừ. Anh đã có thể chịu được sức ép từ đòn tấn công đang đè nén lên cơ thể mình.
Ngay khi Ludmira tiếp đất, cô nghe thấy một ngọn gió lạnh giá thổi qua tai trong khi những khối đá hình lục phương bắt đầu bị hút đi. Mũi tên giờ đây được bao phủ bởi một luồng sáng đen và những cục băng, một bầu không khí tĩnh lặng đền lạ thường bao trùm lên tất cả.
Cuối cùng, Vodyanoy mới nhận ra. Kể cả Veda, Long thuật, của Ludmira cũng bị hút vào.
--- Thổi bay hắn đi...!
Tigre bắn mũi tên với một ý chí sắt đá, theo sau đó là một luồng không khí băng giá. Mũi tên bay với một tốc độ vượt xa những mũi tên bình thường.
Mắt của con quái vật dõi theo mũi tên đang bay đến một cách chính xác, nắm đấm của y giơ lên như thể muốn bắt lấy vật thể đang bay tới kia.
Đúng lúc đó, cánh tay phải của Vodyanoy bị đông cứng lại và vỡ vụn ra thành từng mảnh. Trước khi kịp nhận ra, mũi tên băng đã lao thẳng tới ngực hắn.
Không thể thay đổi được tư thế trên không, thân thể của Vodyanoy bị đóng băng bởi sức mạnh kinh hoàng kia. Hắn ta bị thổi bay đi không một tiếng động.
Sương mù tan dần đi trong ánh năng ban mai. Người của con quỷ kia tan thành những hạt băng và biến mất trong không khí.
--- Chúng ta hạ được nó chưa...!?
Cùng một lúc, một cảm giác mệt mỏi toả ra khắp người Tigre. Anh không thể đứng thẳng lên nổi. Ludmira vội chạy tới bên cạnh, nhìn anh với ánh mắt đầy ngạc nhiên.
"...Vừa nãy, đó là sức mạnh từ cây cung của cậu sao?"
Dù sắc mặt không còn mấy sinh khí, Tigre gật đầu. Ludmira đưa tay ra cho Tigre, mặt cô lộ rõ sự quan tâm.
"Cậu đứng được chứ?"
"... Lần trước, suýt chút nữa là tôi đã ngất xỉu rồi. So với lần đó..."
Ít ra thì anh vẫn còn tỉnh táo. Kể cả là vậy, người anh giờ nặng nề đến độ chỉ muốn nằm xuống, cho dù việc đó gây khó dễ đến mấy đi nữa.
"Phải chịu thôi."
Ludmira đỡ Tigre lên, nhưng vì dáng người nhỏ bé của cô mà cuối cùng Tigre đành phải lê lết chân theo. Anh cảm ơn cô với một nụ cười cay đắng.
"Không có gì. Kể cả là vậy, chuyện vừa xảy ra thật là khó tin..."
"Tôi ngờ là chúng ta có thể hiểu nổi thứ vừa nãy là cái gì... cho dù có hỏi ai đi nữa."
"Suýt chút nữa là không xong rồi... Không có sức mạnh của cậu, chúng ta đã không thể chiến thắng được rồi."
Liếc mắt sang bên cạnh, cô trộm thấy khuôn mặt của Tigre trước khi quay ngoắt đi, trên má phơn phớt hai lúm đồng tiền. Cả hai người cùng một lúc chợt nghe thấy tiếng vó ngựa chạy xuyên qua khu rừng. Không chỉ là một hay hai, mà phải là từ một đạo quân vài trăm người.
"... Kẻ địch?"
"Không, đây là tiếng khác."
Tigre lặng lẽ xua đi nỗi bất an của Ludmira. Đáng ra khu trại phải sớm phát hiện một lực lượng đông như thế này, vậy mà họ vẫn giữ im lặng.
Những gì Tigre tiên liệu sớm trở thành sự thật. Một tia sáng chiếu vào những hình bóng từ hướng Đông tiến tới. Họ cưỡi ngựa dưới là cờ Zirnitra, Hắc Long Kỳ.
Đứng giữa nhóm kỵ binh đông đúc, hai bóng người đi ra.
“Tigre!”
Đó là một cảnh tượng quen thuộc với mái tóc bạch kim và đôi mặt đỏ rực lửa. Đó là không ai khác ngoài Ellen. Theo sau cô là một cô gái khuôn mặt không một biểu cảm với mái tóc vàng buộc thành một bím bên trái đầu. Tigre dùng hết sức lực của mình để vẫy lại Ellen và Lim.
"Tôi mới quay lại---"
Sau khi nhìn thấy Tigre, Ellen mỉm cười lao ngựa tới. Nụ cười rực rỡ của cô nhanh chóng bị rập tắt. Cô đến gần với vẻ khó chịu lộ rõ trên mặt.
Sau khi bước thêm vài bước nữa, cô đưa mắt xuống với một cái nhìn sắc lẻm. Tigre bối rối trước thái độ của cô.
"... Chuyện này là như thế nào đây?"
Tigre bần thần một hồi, rồi anh mới nhận ra những từ đó không ngắm vào anh.
"... Ý cô là sao?"
Cánh tay phải đang đỡ Tigre như đông cứng lại trong khoảnh khắc. Ludmira nói với một giọng lạnh lẽo, đến độ hơi thở của cô cũng nhuốm cả băng giá.
"Tôi sẽ nói lại cẩn thận để cô hiểu được. Tại sao cô lại giúp Tigre? Có phải là cô muốn chiếm đoạt cây cung của cậu ta không?"
Với mỗi từ cô nói ra, Tigre cảm thấy không khí như lạnh hơn. Ludmira đáp lại với một nụ cười thư thái.
"Chả nhẽ cho Tigre, một người rất đỗi quan trọng của tôi, mượn lấy bờ vai mình lại bất thường đến như vậy sao?"
"--- Từ khi nào cô lại gọi Tiger thân mật như vậy? Cô bảo người rất đỗi quan trọng là sao cơ? Đầu cô bị ốm sốt nên ngừng hoạt động đấy à?"
Tigre cảm thấy căng thẳng đang leo thang với một từ được phát ra. Nếu anh mở mồm ra, Tigre có thể sẽ thu hút sự chú ý của hai Vanadis ngay. Việc đó thực sự rất đáng sợ.
"Nhiều việc đã xảy ra từ khi cô ra đi. Rất nhiều việc---"
Ludmira cố ý nhấn mạnh những từ cuối cùng hơn cần thiết để chọc giận Ellen. Sau đó cô thầm thì vào tai Tigre.
"Tigre, cho phép tôi được gọi cậu như vậy từ bây giờ. Cậu có thể gọi tôi là Mira."
“Mi, Mira?...”
Vô tình, Tigre nâng cao giọng mình lên so với bình thường. Ellen không để chuyện đó lọt khỏi mắt mình. Cô thô bạo xuống ngựa và đùng đùng sát khí tiến gần tới Tigre.
"Tigre. Dù hi vọng được gặp lại cậu với một nụ cười... Xem ra chúng ta có một rắc rối đó."
"Bình tĩnh, Tigre. Tôi sẽ bảo vệ cậu."
Sau khi lặng lẽ đặt Tigre xuống đất, Ludmira - Mira - đứng trước mặt Ellen.
Hai nữ Vanadis bắt đầu lườm nhau với ánh mắt rực lửa. Trong khi Tigre chỉ biết nhìn hai bên, có ai đó gõ nhẹ lên vai anh. Khi quay lưng lại, Lim đang quỳ gối xuống đất, ngón trỏ của cô đặt trên môi mình.
Tigre im lặng và gật đầu. Lim lặng lẽ đưa chàng trai tóc đỏ lên lưng và đứng dậy như thể Tigre chỉ là một chiếc túi xách. Cô lẹ làng chạy đi, không để lại bất cứ tiếng động thừa thãi. Với ánh mắt còn đang bận lườm nhau, cả Ellen lẫ Ludmira đều không nhận ra hành động trên.
Sau khi đã cách xa hai Vanadis, Lim mới nói.
"Tôi hi vọng là cậu có thể giải thích mọi chuyện, Bá tước Tigrevurmud.”
Cô nói bằng một giọng mạnh mẽ pha chút giận dữ ẩn sâu bên trong. Tigre, quá quen với những lời quở trách của cô, chỉ hơi giật mình, dù đúng là anh cần phải đưa ra một lời giải thích.
Tigre bắt đầu thuật lại mọi chuyện, từ cuộc xâm lược của quân Muozinel cho đến khi chúng rút lui. Tigre phải nghỉ cầm hơi vài lần vì còn đang mệt, nhưng Lim vẫn kiên nhẫn đợi anh kết thúc.
"Vậy ra đó là những gì đã xảy ra..."
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Lim gật đầu tỏ vẻ tán thành. Khi khu trại đi vào tầm mắt, Tigre cũng cố đứng thẳng dậy được. Để binh lính nhìn thấy anh được cõng đi là điều không tốt đẹp gì hết.
"Có rất nhiều thứ tôi muốn nói với cậu..."
Lim quay sang Tigre sau khi nói những từ đó và nở một nụ cười ấm áp.
"Nhưng đầu tiên. Cảm ơn cậu vì đã làm việc vất vả như vậy, Bá tước Tigrevurmud.”
.
Massas chào Tigre khi anh đi vào lều Chỉ huy cùng với Lim.
"Cháu đi bộ buổi sáng hơi sớm đó."
"... Thứ lỗi cho cháu. Hôm qua cháu mệt quá nên đi ngủ hơi sớm."
Thay vì trách cứ, Massas rất lo lắng cho anh. Sau đó, vị Bá tước già quay sang chào hỏi Lim.
"Ngài Vanadis đã về chưa? Được gặp lại nhau bình an là tốt lắm rồi."
"Chúng tôi không chết dễ dàng như vậy đâu, cho dù có bao nhiêu kẻ bám theo đi nữa."
Massas cười phá lên trước lời của Lim.
"Tiện thể, thưa Ngài Massas. Sáng sớm thế này bác đang làm gì vậy?"
"À,ừ..."
Massas do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn nói trước ánh mắt của hai người.
"Ta nhận được một báo cáo rằng có một ai đó rất giống với Điện hạ Hoàng tử ở đây, nên ta muốn bàn bạc với cháu trước."
"Hoàng tử?"
Tigre cau mày. Anh không chắc là có ai như vậy, dù khả năng là người đó đang nằm trong 2.000 người tị nạn kia.
"Đúng là vậy. Mắt xanh, tóc vàng ngắn."
Trước lời của Massas, Tigre nhìn sang Lim, hiện đang đứng bên cạnh anh. Mắt xanh, tóc vàng nhưng lại không ngắn,... chưa kể màu tóc và mắt như vậy không phải là quá bất thường đối với người Brune và Zhcted.
"Ngoài điều đó ra... Bác có tên của người đó không?"
"Có đấy. Ta nghe được từ một số binh lính và phải lấy làm ngạc nhiên."
Massas thở dài. Lim liền nói chen vào.
"Nhưng chẳng phải Điện hạ đã tử trận rồi sao?"
Massas gật đầu không chút bối rối. Tigre nghiêng đầu suy nghĩ.
Cùng lúc đó, một người lính bước vào.
"Thứ lỗi cho tôi, nhưng một cô gái tên Regin muốn được nói chuyện với ngài Bá tước."
--- Regin...?
Anh chợt nhớ lại tấm lưng trắng của cô gái. Tigre hoảng hốt vứt bỏ ký ức đó ngay khỏi đầu trong khi Lim và Massas liếc mắt sang anh đầy tò mò.
--- Nhưng mới sớm ra thế này cô ấy muốn gặp mình vì việc gì nhỉ? Chắc không phải là mấy chuyện lặt vặt rồi.
Regin bước vào lều, thế chỗ cho người lính. Massas tròn xoe mắt nhìn, không thốt nổi nên lời. Ông giật giật bộ râu của mình đến độ như muốn kéo cả quai hàm xuống.
Lim lạnh lùng đứng tại chỗ, lộ vẻ băn khoăn. Regin cầu xin giúp đỡ bằng ánh mắt của mình. Tigre muốn nghe chuyện của Massas, nhưng chuyện đó có thể tính sau được, nên lúc này anh mỉm cười với cô gái.
"Cô trông khoẻ mạnh hơn rồi đó. Cô cần gì không?"
Regin trấn tĩnh lại và cúi đầu xuống với một vẻ mặt đầy nghiêm túc.
"Thứ lỗi cho tôi vì đã chiếm mất thời gian của ngài... Tôi muốn được nói chuyện một mình với ngài."
"Một mình..."
Trước đề nghị bất ngờ như vậy, Tigre không thể giấu nổi sự bối rối trong khi nhìn Regin. Mặt cô lộ rõ vẻ quyết tâm, nhưng người cô lại đang run lên.
"Tôi hiểu. Cô cũng có lý do của mình; tuy nhiên, nếu đó là việc quan trọng, tôi sẽ phải bàn bạc với hai người mà tôi tin cậy này."
Trước lời của Tigre, ánh mắt đầy băn khoăn của Regin liếc từ trái sang phải, hết nhìn Lim lại quay sang Massas. Lim bắt đầu đứng dậy, nhưng Regin lên tiếng, nét mặt cô thể hiện rõ cô đã quyết chí.
"... Tôi hiểu. Tuy nhiên, thưa Ngài Tigrevurmud. Những gì tôi sẽ nói trong tương lai, tôi có thể tin là ngài sẽ không nói với ai khác chứ?"
Con mắt xanh của Regin sáng bừng lên. Tigre suy nghĩ về thái độ của cô và đồng ý. Massas và Lim cùng nhìn sang anh.
"Nếu có thể, chúng ta có thể nói chuyện này với một người nữa được không?"
"Tôi hiểu."
Lim gật đầu trước khi Tigre kịp nói thêm điều gì. Massas cũng tán thành. Cuối cùng, Regin nhìn sang Tigre sau khi ba người đã đồng tình như vậy.
"Tôi... tôi đã sống với cái tên Regnas trước đây một thời gian."
Chính xác hơn - Regnas Estel Loire Bastien do Charles.
Khi cô vừa dứt lời, một sự im lặng kì quái phủ kín căn lều.
Tigre và Massas thì quá rõ, nhưng đến cả Lim, một người từ Vương quốc khác, cũng biết cái tên này.
Regnas là tên, Estel là tên hiệu có nghĩ là "ngôi sao", Loire là tên đệm, và Bastien là một cái tên tổ tiên truyền lại. Do Charles có nghĩa là cô có quan hệ huyết thống với Quốc vương Charles, người lập quốc của xứ Brune. Kể cả khi đó là một trò đùa, nếu cái tên này lộ ra ngoài, đây sẽ được coi là tội danh trừng phạt bằng xử tử.
--- Nhưng, nghĩ lại...
Khi cứu cô khỏi binh lính Muozinel, anh đã cảm thấy là đã gặp cô ở đâu rồi. Vì từ đầu coi cô là phái nữ, anh không nối liền cô với cái tên Regnas.
"... Tạm thời, cho phép chúng tôi gọi cô là Regin."
Người đầu tiên lên tiếng là Lim. Có lẽ Massas quá choáng ngợp để nói, ông chỉ đứng chôn chân tại chỗ và lẩm bẩm nhắc lại cái tên kia. Tốt hơn hết là để ông yên cho đến khi nào bình tĩnh lại. Bây giờ, Regin mới là vấn đề chính cần quan tâm.
"Cô có gì làm bằng chứng cho mối liên hệ giữa cô với cái tên đó không?"
Regin lắc đầu. Lim bối rối nghiêng đầu.
"Thứ lỗi cho tôi, nhưng nếu vậy thì ta không thể nói tiếp được. Đầu tiên, cô là một cô gái..."
"Ngài Tigrevurmud.”
Rời mắt khỏi Lim, Regin nhìn sang Tigre.
"6 năm trước, cậu có nhớ chuyện gì xảy ra ở Vincennes không?”
"Vincennes..."
Tigre phản ứng lại ngay trước từ đó. Vincennes là một nơi đi săn nằm ở miền Đông Kinh đô Nice. Ở đó có đủ đồng bằng, sông suối và rừng cây. Tất cả các vị Vua đều mở một lễ hội ở đó và cho mời những quý tộc trong cũng như ngoài nước để gây dựng tình hữu nghị giữa các bên.
6 năm trước, Vua Faron đã cho mời quý tộc trong nước đến một buổi lễ hội săn bắn. Tigre đươc cha anh, Urz, dẫn theo.
"Vào lúc đó, ngài đã mời tôi một con chim vừa nấu chín do ngài bắn hạ được. Đó là lần đầu tiên tôi được ăn một món vừa nấu xong như vậy."
Regin mỉm cười trong khi nói những điều đó. Hơi thở của Tigre dừng lại mất một lúc vì đó là những gì chỉ có anh và Regnas biết.
Ở Vương quốc Brune, người ta thường dùng thương để săn chim vào những buổi lễ hội săn bắn. Cung tên chỉ do những người hầu sử dụng để xua chim thú về hướng chủ nhân của họ.
Vào lúc đó, Tigre đã tách riêng ra sau khi chào hỏi Đức vua và Hoàng tử xong xuôi. Cha anh, Urz, không thực sự muốn khoe tài dùng cung của con trai mình ra. Hoàng tộc chỉ có mặt để đón chào các quý tộc từ tứ xứ đổ về buổi lễ hội.
Tigre trong khi lang thang một mình trong rừng đã bắt gặp Regnas, vừa mới lẻn trốn được người giám sát.
Vì cả hai vừa mới chào hỏi nhau cách đấy không lâu, Regnas vẫn nhớ mặt Tigre. Hình ảnh một cậu bé tóc đỏ quắp theo một cây cung xem ra đã thu hút được sự thích thú của Hoàng tử mới mười tuổi. Dù gì đi nữa, người con trai quý tộc mang theo cung duy nhất chỉ có mỗi Tigre.
Cậu có thể dùng nó được chứ? Regnas hỏi Tigre. Cậu thể hiện ngay bằng việc bắn hạ dễ dàng một con chim.
Vị Hoàng tử tròn xoe mắt nhìn. Cậu bé mang cung kia tự tay nhóm lửa như thể quá quen với việc đó và làm thịt con chim. Regnas lấy tay che mắt nhưng vẫn dõi theo từng cử chỉ của Tigre qua kẽ ngón tay.
Hoàng tử do dự không muốn hỏi,nhưng, khi nhìn thấy Tigre cắn vào miếng thịt nâu tẩm muối đầy đủ kia, phần thắng đã nghiêng về cái bụng.
Trong khi ăn thịt chim, Hoàng tử nói chuyện đầy sôi nổi. Đây là lần đầu tiên Regnas được ăn một món vừa mói nấu như vậy...
"...Cô."
Giọng Tigre run lên. Trí óc của anh nhớ lại ký ức 6 năm về trước trong khi Tigre nhìn chăm chăm vào Regin, hiện đang đứng cạnh mình. Anh còn chưa từng kể chuyện này với cho cha anh nghe. Vì Regnas đã yêu cầu anh giữ bí mật, kể cả sau khi lễ hội năm đó kết thúc anh vẫn cảm thấy sợ sệt.
Là con trai của một quý tộc vùng biên cương, rất khó có dịp để anh gặp mặt Hoàng tử nước mình được. Chưa kể, vị Hoàng tử đã yêu cầu một người lạ bắn một con chim, xem người đó làm thịt tại chỗ, và ăn luôn mà không cần biết miếng thịt đó có an toàn hay không.
Nếu mà Regnas kể chuyện đó với ai, khả năng cao là cả gia tộc nhà Vorn sẽ bị xoá bỏ khỏi thế giới này ngay nếu Hoàng tử có vấn đề gì về bụng dạ.
"Lần tiếp theo tôi được ăn một bữa nóng sốt như vậy là khi ngài mang súp đến cho tôi. Thứ lỗi cho tôi vì đã gây rắc rối tới mọi người..."
Trước những từ đó, Tigre đã hiểu ra thái độ trước đó của Regin. Lúc đó, Regin đang lo sợ tới việc bị hạ độc. Chỉ khi nào Tigre ăn trước thì cô mới xác nhận an toàn được.
"Ngài tin tôi chứ?"
Tigre chỉ biết gật đầu mà không biết làm gì khác. Massas phần náo đoán ra sự việc qua lời của cô. Mặt ông tái mét đi, tay ông ôm chặt vào bụng. Nếu mà ấn mạnh thêm tí nữa chắc ông sẽ té xỉu ngay. (N/d: Khổ thân bác già quá)
Tigre cũng muốn ngất luôn tới nơi, nhưng anh đã không làm thế. Trước ánh mắt của cô, anh cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.
"Tại sao lại là tôi?"
Anh nên coi người này là nam hay nữ? Anh có nên liên lạc với Hoàng tộc không? Kể cả với những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu như vậy, Tiger vẫn nói với một giọng điệu bình thường. Regin không mảy may trách cứ gì anh; thay vào đó, cô lại chấp nhận điều đó.
"Vì tôi muốn mượn sức mạnh của ngài."
Cô trả lời rõ ràng, bộc lộ rõ ý chí mạnh mẽ của mình.
--- Thực ra mà nói thì mình mới là người đang cần giúp đỡ hơn bao giờ hết.
Đúng lúc đó, Ellen và Mira bước vào lều. Hai Vanadis cau mày đầy hoài nghi khi nhận ra không khí nghi hoặc đang lơ lửng trong khu trại.
Ellen cộc cằn nhìn Regin.
"Cô ta là ai vậy?"
Cuối cùng thì Massas cũng ngất xỉu. Tigre và Lim chỉ biết nhìn nhau mà không nói nổi câu gì.
.
Trong khi Lim quay sang chăm sóc Massas, Tigre và Regin bắt đầu thuật lại mọi chuyện với Ellen và Mira. Phản ứng của hai Vanadis cũng không khác gì ban nãy. Hai người quay sang nhìn Regin đầy nghi ngờ.
"Chẳng phải Hoàng tử đã tử trận ở Dinant rồi sao?"
"Nếu tôi đã chết, chắc chắn là sẽ có biến ngay... Nếu ngài bắt tôi và thuộc hạ làm tù binh thì nhiều người sẽ biết hơn. Đầu tôi vẫn ở đây, và không ai tìm thấy tôi nên tin tôi tử trận mới được truyền tới Bệ hạ, Quốc vương."
"Thật là... nói như vậy thì quá không tự nhiên. Nếu như bị chết trên chiến trường thật thì người ta đã cố bưng bít hết mọi chuyện rồi."
Lim cũng đồng tình trong khi nhìn với ánh mắt nghi hoặc. Cả ba nhìn sang Regin, chờ đợi một câu trả lời. Ngay khi nhận ra Ellen là nữ Vanadis tham chiến trong trận Dinant, Regin nắm ngay lấy tay áo Tigre và run lẩy bẩy như một con thú nhỏ bé đang hoảng sợ.
"Không sao đâu. Nếu đã tin vào tôi thì xin cứ tin vào cô ta. Tôi tin tưởng vào Ellen."
Trong khi Tigre nói hòng dỗ dành Regin, Ellen chỉ lặng lẽ nhìn Mira đầy đắc thắng. Lim chỉ im lặng nhìn Lãnh chúa của mình như muốn trách cô.
Dù lo lắng, Regin quyết định tin vào lời Tigre. Cô đứng thẳng người lại và quay sang nhìn Ellen.
"... Đây là một âm mưu do Công tước Thenardier và Ganelon dàn dựng. Nếu là trên chiến trường, việc tôi chết do thương vong trong chiến trận không phải là việc quá bất thường."
"Đầu tiên, Hoàng tử là nữ giới ư? Nếu nói là chị em cùng cha khác mẹ nghe có vẻ dễ tin hơn đó."
Ellen hỏi như thể một đứa trẻ đanh đá, chân vắt chéo lên nhau và nói năng đầy sỗ sàng. Dù vậy cả Massas lẫn Tigre đều muốn biết. Regin đưa mắt xuống trong khi do dự trả lời.
"Đó là vị mẹ tôi và tôi. Ở Brune, một Hoàng hậu chỉ sinh được con gái sẽ bị người ta khinh rẻ. Thêm nữa, quyền thừa kế cho Công chúa cũng rất hạn chế... Nói cách khác, lên ngôi là điều không tưởng."
"Vậy là ngài đã giả làm Hoàng tử? Như vậy không nguy hiểm sao?"
"Thật là. May là ngực cô phẳng như cục gạch đó, nhưng nếu mà to đùng như của Lim và Sophie thì cô định làm gì? Đừng bảo là cô sẽ cắt phăng chúng đi nhé." (N/d: Oh my!)
"Xin ngài đừng chuyển hướng câu chuyện nữa, Eleanora-sama.”
Lim đỏ mặt lên tiếng trách cứ Ellen trước bình luận của cô. Mira cũng lộ vẻ bất bình, và Tigre thì vờ như không nghe thấy.
"Tuy vậy, Thenardier và Ganelon lại không giết cô, thay vào đó, cô đã mất tích. Bằng cách nào đó cô đã bất ngờ thoát chết..."
Ellen vỗ tay một cái khi nói tới đây.
"Chẳng phải giả chết là hay hơn cả sao? Làm Regin không phải tốt hơn sao? Có bao nhiêu người ở Brune biết được Hoàng tử là nữ chứ?"
"Dù đúng ra chỉ có Bệ hạ, mẹ tôi và tôi, xem ra cả Công tước Thenardier và Ganelon cũng biết điều này."
Dù cảm thấy nản lòng khi nghe cuộc đối thoại giữa nữ Vanadis tóc bạch kim và vị Công chúa, anh cuối cùng cũng hiểu ra.
--- Ra là vậy. Kể cả khi bị coi là chết rồi, một khi tên của Hoàng tử nổi lên, cô ấy sẽ bị truy sát ngay lập tức.
Cô ấy sẽ bị coi là một kẻ có ý định lừa gạt người khác và sẽ bị trừng trị ngay. Kể cả khi có vật gì chứng minh, người ta sẽ chỉ nói là cô nhặt được ở bãi chiến trường tại Dinant.
Bằng quyền lực của Thenardier và Ganelon, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
"Ở Dinant, trong khi quân Zhcted bất ngờ đột kích, trên mười sát thủ đã tính lấy mạng tôi. Lính gác đã bảo vệ tôi, và Jeanne, người hầu của tôi, cùng tôi may mắn chạy thoát."
Vai của Regin rung lên trong giận dữ và đau sót.
"Sau đó, dù nghĩ tới việc quay lại Hoàng cung, Công tước Ganelon đã hành động tại Kinh thành và tôi đã để lạc mất Jeanne. Kể cả khi muốn nhờ cậy vào ai khác, tôi cũng khó có thể khiến người ta tin được với cơ thể như thế này."
"Mọi chuyện sẽ còn có thể tồi tệ hơn. Công tước Thenardier và Ganelon sẽ biến cô thành kẻ thù của công chúng. Côcó thể hoặc bị tống giam hoặc đem bán làm nô lệ nếu như gặp phải bất cứ ai."
Massas, cuối cùng cũng hồi tỉnh, và Tigre nhăn mặt trước những lời thẳng thừng của Ellen, dù họ không thể phủ nhận điều đó được.
"Về việc này, Công tước Ganelon có biết ngài còn sống không?""
Tigre chợt cảm thấy lo lắng. Thay vì Regin mà Massas là người trả lời.
"Trùng hợp là đám tang của Điện hạ Hoàng tử được cử hành tại Kinh đô... Thứ lỗi cho sự vô phép của tôi, nhưng xem ra Công tước Ganelon đã tổ chức một đám tang giả. Nếu là vậy..."
"Đúng thế. Ông ta biết là tôi còn sống; tuy nhiên, y lại không chuẩn bị bất cứ rào chắn hay cho quân chặn đường. Tôi không thấy cất cứ thứ nào như vậy gần thủ phủ."
"Nhưng tại sao ngài lại từ Dinant đến một nơi như thế này?"
Tigre không khỏi ngạc nhiên. Đi xuyên qua miền Đông Brune không phải là việc dễ dàng gì đối với một người lữ hành, chưa kể đấy là một Công chúa nữa.
"Quê của Jeanne chính là ở Agnes. Tôi không thể nào an toàn ở Kinh thành được. Tai mắt của Công tước Thenardier và Ganelon bao trùm khắp bốn phương của Brune. Tôi không cho là mình có thể an toàn ở đâu hết."
"Nếu cô biết Tigre, thế còn Alsace thì ---"
"Vào lúc đó, Bá tước vẫn còn là tù binh."
Vị Công chúa tóc vàng ngắt lời Ellen trong khi nhìn nữ Vanadis với vẻ cáo buộc; tuy nhiên, Tigre thầm cảm ơn vì những lời đó.
"Ừm... Thứ lỗi cho tôi."
"À, không... Đó không phải là lỗi của ngài, Ngài Tigrevurmud.”
Nhìn thấy Tigre cúi mình như vậy, Regin ngẩng mặt lên và cuống cuồng nói. Không muốn phá vỡ bầu không khí hiện tại, Ellen và Lim chỉ nhìn nhau với vẻ mặt rầu rĩ, trong khi Mira vẫn tập trung nhìn vào nữ Công chúa.
"Điện hạ, xin ngài tiếp tục cho ---"
Bằng một giọng nhỏ nhẹ nhưng trang nghiêm, xem ra cuối cùng Massas cũng chấp nhận tình hình. Tigre vỗ nhẹ lên vai Regin để giúp cho cô Công chúa đang cứng đờ người bình tĩnh lại. Cô cũng có một vẻ uy nghiêm không khác gì với Ellen, một thứ không phải ai cùng tuổi cũng hi vọng bắt chước được.
Regin trấn tĩnh lại và nói tiếp.
"Tôi đã học được rất nhiều thứ từ Jeanne. Cuối cùng thì tôi cũng có thể tiếp tục cuộc hành trình mà không có cô ấy. Mặc dù vừa mới yên ổn được ở một ngôi làng ở Agnes, nơi Jeanne sinh ra và lớn hơn, quân Muozinel đã tràn tới."
Người làng nhanh chóng hành động. Họ bỏ mặc ngôi làng và chạy đi tứ tán. Dù cũng muốn làm theo, Regin còn do dự do cô không rõ đường. Và thế là trinh sát của Muozinel đã bắt gặp cô.
"Và thế là... mọi chuyện còn lại thì Ngài Tigrevurmud biết rồi đó."
Regin dừng lời. Tigre nhìn sang nữ Công chúa hiện đang có một vẻ mặt khó tả.
Trong khi đó, Ellen và Mira lộ rõ vẻ bối rối.
"... Như vậy, cô sẽ làm gì tiếp đây. Tigre?"
"Tôi sẽ làm gì ư?"
Tigre hỏi lại, chưa hiểu ý cô là sao.
"Về việc mượn sức đó. Thành thật mà nói, người này sẽ là một chướng ngại."
Ellen tỏ vẻ tán thành với những lời thành thật đến đau đớn.
"Nếu chúng ta tuyên bố Hoàng tử còn sống, Công tước Thenardier và Ganelon sẽ chỉ đơn giản là giết đi thôi, vì cô ta là phụ nữ, và sẽ nhiều người muốn đổ tội lên đầu cô ấy nữa."
Tigre nghiêng đầu trước lời cô.
"Tôi hiểu ý của mọi người, Ellen, Mira... Nhưng nếu tin này tới tai Bệ hạ, chẳng phải mọi việc sẽ đâu ra đấy ngay sao? Dù tôi nghe đồn là ngài đang bị bệnh nặng."
Massas cảm thấy nghẹn ứ họng khi nghe những gì Tigre vừa nói. Trước những âm thanh lạ lùng phát ra từ vị Bá tước già, rõ ràng là ông đang ướt đẫm mồ hôi.
"Ngài Massas?"
Tigre lo lắng gọi ông. Trong khi nắm lấy chòm râu xám của mình, Massas cố gắng thốt lên, kể lại việc Nhà vua đã suy sụp tinh thần ra sao trước tin Hoàng tử tử trận.
"Việc đó.. là thật ư?"
Regin tái mét mặt mày, người liêu xiêu trước tin dữ. Tigre phải chạy ra để cô bám vào tay mới không ngã.
"Xui xẻo thay..."
Massas cúi gằm mặt xuống và không nói gì thêm.
Trong khi đó những cô gái Zhcted vẫn điềm tĩnh như không. Ellen chỉ lặng lẽ lắc đầu, Mira cố ra vẻ bâng quơ hết mức có thể, còn Lim chỉ giữ im lặng đến không tưởng.
Đó là một tình thế đầy đau đớn, đối với cả Tigre.
Tigre biết cô gái này chính là Hoàng tử, nhưng đó chỉ là nhờ một ký ức của riêng hai người.
Regin vẫn lặng im, như thể đang cố chấp nhận mọi thứ sắp xảy tới.
Sau một hồi lo lắng, Tigre lên tiếng.
"... Regin, tại sao ngài lại kể cho tôi? Tại sao ngài lại tin tôi?"
Câu trả lời của cô sẽ quyết định những gì anh sẽ làm.
Regin lặng lẽ ngước mắt lên và nhìn vào Tigre.
"Vì ngài không có bất cứ động cơ mờ ám nào hết."
"Thật vậy sao?"
Tigre nhìn với ánh mắt đầy nghi ngờ, trong khi 3 cô gái ngồi đối diện Regin đều đồng loạt gật đầu. Cô Công chúa cũng gật đầu trước khi nói tiếp.
"Hôm nay, trước khi tìm đến ngài, tôi đã dò hỏi binh lính và những người đến từ Brune ở đây. Dù không phải toàn là ý kiến thân thiện... tôi thấy là ngài đang muốn bảo vệ một thứ gì đó, và ngài đang đấu tranh để đạt được mục đích đấy."
Trong khi hồi tưởng lại, Regin đặt tay lên ngực và nói tiếp.
"Kể cả khi ra tay cứu giúp người dân ở Agnes và Ormea, ngài không đòi hỏi gì hết, kể cả khi phải đương đầu với một đối thủ mà không thể đoán trước được kết cục sẽ ra sao. Kể cả là như vậy, ngài vẫn đến đây và chiến đấu. Ngài đã ra tay giúp đỡ tôi, và... khi chiều theo đòi hỏi của tôi, ngài đã không quá mạnh tay."
Regin hơi đỏ mặt khi nói tới đây. Tigre cũng hiểu lý do nên anh cũng đỏ mặt theo.
"... Cô đã nhờ gì vậy?"
Sắc mặt hai trong ba người kia thay đổi quá rõ ràng, trong khi đó Ellen lại cau mày.
Dù lắp bắp, Regin vẫn thành thật trả lời là cô đã nhờ anh lau người cho. Tigre ngay lập tức thủ thế, đoán rằng Ellen sẽ nổi giận, nhưng thay vào đó phản ứng của cô lại rất khác lạ.
"Cô biết là mình đã làm một việc khá nguy hiểm không?"
Cô nhìn Regin với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
"Nếu Tigre làm gì cô, liệu cô có định không nói gì sao?"
Regin gật đầu.
"--- Dù đòi hỏi ngài ấy như vậy là quá hèn nhát... Vào lúc đó, tôi không thể nghĩ ra nổi cách nào khác được."
--- Lẽ nào đó là lý do ngài ấy lại xin lỗi mình vào lúc đó?
Cuối cùng, Tigre cũng hiểu ra. Regin, theo cách của riêng mình, đã rất tuyệt vọng. Dù Lim và Mira vẫn không vui, họ cũng không trách cứ gì anh.
Tigre nhìn về chiếc đèn dầu dơ bẩn và thầm thở dài một tiếng trong đầu.
Anh không thể nào bỏ rơi cô ấy được.
"Regin. Bất cứ thứ gì, dù nhỏ đến đâu cũng được... Ngài có bằng chứng gì để chứng mình là con của Bệ hạ, con của Quốc vương không?"
Nếu có, Regin sẽ có thể đường đường chính chính trở về Kinh thành được.
Anh được quay lại Alsace là nhờ Ellen. Tigre cũng hi vọng là mình có thể giúp Regin trở về Cung điện.
Regin cuống cuồng lục soát trí nhớ của mình và cuối cùng cũng thốt lên một tiếng nho nhỏ khi nhớ ra một điều gì đó.
“Lutetia...”
"Lãnh thổ của Công tước Ganelon. Ở đó có manh mối gì ư?"
Massas lịch sử hỏi lại. Regin gật đầu và đáp.
"Tại Lutetia, ở giữa thủ phủ Artishem... Nằm dưới mặt đất, có một lối di dẫn tới nơi được dùng để cất trữ những ghi chép quan trọng và chỉ có thể mở bằng một phương pháp được lưu truyền trong Hoàng tộc. Cả Tể tướng Bodwin cũng biết đến điều này. Ông ta có thể kiểm chứng được."
'Nếu vậy thì cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ có chút thay đổi."
Ellen rướn người về phía trước, lộ rõ vẻ thích thú.
"Nếu đúng là thế, thì chúng ta có thể tiến về Artishem trong khi tuyên bố điều đó. Kể cả khi có ai dám phản kháng, họ cũng không thể làm được gì khi cô gái này đang cố chứng minh mình là một thành viên của dòng dõi Hoàng tộc."
"Đương nhiên rồi. Nếu có thêm ai đó trong Hoàng tộc ủng hộ, lời tuyên bố sẽ càng thêm phần tin tưởng."
Lim cũng đồng ý.
"Tigre, cậu sẽ làm gì tiếp đây?"
Con mắt hồng ngọc của Ellen rực sáng lên đầy vui vẻ.
"Hoặc là ta tiến quân về hướng Tây và tiêu diệt Công tước Thenardier ở Nemetacum, hoặc là đi về hướng Bắc thẳng tiến Lutetia và giao chiến với Công tước Ganelon."
Tigre không trả lời ngay. Anh lần lượt nhìn vào mặt mọi người.
Ellen, Lim, Mira, Massas, Regin.
Tình hình đang ngày càng thêm phần kỳ lạ. Anh còn nhận được sự giúp đỡ và ủng hộ của Teita, Rurick, Augre, và Gerard nữa.
Anh có thể làm gì để đền đáp họ? Liệu anh có thể đáp lại những gì họ đã trao cho anh không?ư
Anh biết là mình phải kết thúc chuyện này sớm nhất hết mức có thể.
"...Tiến về Lutetia thôi."
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Tigre cũng đưa ra một câu trả lời rõ ràng.
.
.
Doanh trại của Thenardier hiện đang nằm giữa một vùng hoang vắng, cây cối thưa thớt.
Sau khi đẩy lui hạm đội của Muozinel đang nhăm nhe tấn công những cảng biển nằm ở miền Nam Brune, ông ta không đưa quân đi giải cứu những đồng minh của mình ngay lập tức, thay vào đó lại điều quân đến một khu rừng vô danh.
Vừa ổn định xong xuôi thì năm ngày đã trôi qua. Dù muốn tìm kiếm thêm một số thông tin chi tiết của Vương quốc, y đã nhận được một số tin tức không được vui tai.
Thenardier đã tin cẩn giao cho Steid mang quân chống lại Công tước Ganelon. Dù chiến đấu rất tốt, đoàn quân hiện đang nằm trong vùng lân cận của Nemetacum sau khi bị đẩy lui vô số lần.
--- Vẫn phải đợi thêm một ngày nữa. Gã đó vẫn chưa quay lại.
Một người lính xuất hiện để báo cáo. Thenardier hồ hởi đứng dậy và lao ngựa tới nơi cần đến.
Dù chưa biết chi tiết gì về địa điểm, ông ta chỉ nhìn qua thôi cũng hiểu. Xa xa có thể dễ dàng nhìn thấy 5 con Rồng.
Thenardier thúc ngựa chạy nước đại cho đến khi tiến gần tới những con Rồng.
"... Thứ lỗi cho tôi vì đã để ngài đợi lâu như vậy, thưa Đức Công tước."
5 con Rồng. Và một ông già, Drekavac, đang cung kính cúi đầu xuống.
"Thật là. Dù vậy ---"
Thenardier đưa mắt sang những con Rồng ở sau lưng ông già/
"Ngươi mang đến cho ta nhiều hơn mong đợi đấy."
Trong 5 con. 3 là loài Suro [Địa Long] ông ta từng thấy trước đó. Một con là Hoả Long với những sợi lông dài mọc ra từ kẽ của những vảy phủ kín toàn thân. Loài Rồng này ăn tro và than, có thể phun lửa huỷ diệt mọi thứ.
Con cuối cùng có thân thể lớn gấp đôi những con Rồng khác cùng với một sức mạnh vô biên, như thể một ngọn núi di động. Con Rồng này có hai đầu cũng với một lớp vảy dày.
"Đây là loài Gara Dova [Rồng Hai Đầu]..."
Dù là một người dũng cảm, Thenardier vẫn không khỏi mừng thầm. Con Rồng Hai Đầu này thuộc một giống loài được coi là một biến dị trong loài Rồng. Mỗi con đều to lớn, tàn bạo, mạnh mẽ và có thể tấn công và giết chết đồng loại của mình.
Tiếng xích leng keng vang lên trong tai Thenardier. Con Rồng Hai Đầu hiện đang bị trói kín khắp người bằng một sợi dây xích sắt to màu đen.
"... Có phải sợi xích này được đặc chế riêng cho việc này không?"
Y không thể nghĩ ra lý do nào khác. Dù đã từng nhìn thấy một con voi trên đất ngoại quốc, sợi xích này vẫn quá dày và lớn.
"Đúng như ngài vừa nói. Con Rồng này có thể giết chết Vanadis..."
Dù khàn khàn, giọng của Drekavac vẫn thờ ơ như không có chuyện gì. Trái với thông thường, Thenardier vẫn tin lão ta.
"Ngươi đã làm việc chăm chỉ."
Đoan chắc phần thắng đã thuộc vào tay mình, Thenardier nở một nụ cười khoái chí.
Thenardier đã tạm hoãn cuộc hành quân về phía Nam để thêm 5 con Rồng này vào đội ngũ. Drekavac chỉ để lộ ra một vẻ mặt như là một học giả đang theo dõi một con thú thí nghiệm.
"Kiếm được con Rồng Hai Đầu này xem ra có vẻ khó khăn đấy."
Một giọn nói của một người đàn ông trẻ tuổi phát ra từ một bóng đen xuất hiện sau lưng ông già.
"Sao rồi?"
Không thèm nhìn lại, Drekavac hỏi một câu ngắn gọn. Bóng đen kia bắt đầu phồng lên và lấy hình dáng của một người đàn ông. Sau một thời gian trôi qua, Vodyanoy, đáng ra đã bị Tigre và Ludmira đánh bại, giờ đang đứng đó.
"Người sẽ không muốn đâu nhưng tôi vẫn phải nói. Hắn ta đang đi cùng với chủ nhân của Hộ Liên."
Hắn ta nói bằng một giọng vô tư, tựa như là đang chơi đùa. Lão già kia chủ mỉm cười và lấy một đồng tiền vàng từ trong tay áo ra.
"Ta biết ngươi đã để thua. Cho ta biết về chủ nhân của cây [Cung] đi."
"Còn non lắm; tuy nhiên, sau một hai trận nữa, hắn sẽ có thể làm chủ được cây cung. Nếu là như vậy thì xem ra sẽ rắc rối đấy. Tôi phải làm gì tiếp đây?"
Trong khi gặm lấy gặm để đồng vàng, Vodyanoy hỏi, không để lộ chút căng thẳng.
"Tạm thời chờ đã. Xem ra hiện tại Ganelon lại đang định dở trò gì đó."
Trong khi nhìn về một vùng hoang vu, Drekavac bắt đầu chầm chậm bước đi.