"--- Một trận."
Ludmira chỉ tay và nghiêm giọng nói.
"Chỉ cần đánh một trận để phá tan quân Mouzinel."
Trong lều Chỉ huy thuộc khu trại Bạch Ngân Lưu Tinh Quân, Tigre, Ludmira, và Rurick hiện đang ngồi giữa cơ man là những tờ bản đồ.
Việc Ludmira đích thân đi sang bàn bàn giúp cho binh lính thở phào nhẹ nhõm. Quân Leitmeritz không thực sự an tâm trong khi phe Brune vẫn còn quá bỡ ngỡ trước một đồng đình bất ngờ xuất hiện như vậy.
"Liệu có thể làm được không?"
"Không phải là có thể hay không thể. Đó là việc mà chúng ta phải làm được."
Nhìn sang chàng Hiệp sĩ trọc, nữ Vanadis tóc xanh đáp lại đầy ngạo mạn.
--- Giống hệt Ellen.
Thái độ và cử chỉ của Ludmira đã để lại ấn tượng như vậy đối với Tigre.
Dù biết nếu nói ra thì cả Ludmira lẫn Rurick sẽ giận ngay, ý chí không gì có thể lay chuyển được và khả năng đưa ra quyết định của cô làm Tigre liên tưởng tới Ellen và Lim.
--- Hy vọng là hai người vẫn bình yên vô sự. Không biết liệu Ellen có giúp được bạn của cô ấy không nhỉ?
Lần lượt từng người một, Tigre nhớ tới Teita và Batran, rồi tới Augre và Massas. Anh không trông chờ vào sự giúp đỡ của họ, đúng hơn là Tigre hy vọng mọi người đã di tản tới nơi an toàn.
Một lần nữa. nụ cười của Ellen lại thoáng hiện ra trong tâm trí của anh. Anh cảm thấy an tâm mỗi khi có cô bên cạnh. Đương nhiên, cô ấy là có trong tay một lực lượng quân sự hùng mạnh, nhưng bên cạnh đó còn nhiều điều nữa...
"Một lỗi.".
Một luồng khi lạnh phả vào mặt anh đi kèm theo lời quở trách. Tigre quay trở về thực tại, anh nhận thấy ánh mắt đầy thất vọng của Ludmira.
"Tôi biết là cậu đang mệt, nhưng tại sao giữa cuộc họp chiến lược quan trọng như thế này mà cậu có thể lơ đãng như vậy? Cậu đang nghĩ cái gì thế?"
Rõ ràng là Ludmira sẽ bỏ đi ngay nếu anh thành thật trả lời là đang nghĩ về Ellen. Tigre sẽ phải năn nỉ xin lỗi và Rurick sẽ chỉ biết cay đắng nhìn anh. Có lẽ may mắn là Ludmira chỉ thở dài.
"Quay lại vấn đề. Cùng lắm thì người của cậu chỉ chịu được thêm một trận nữa."
Tigre cau mày trước thực tế đó. Ludmira tiếp tục nói với vẻ mặt u ám.
"Tôi không trách cậu được, nhưng chọi lại một lực lượng 20.000 quân bằng vỏn vẹn có gần 2.000 người là quá liều lĩnh. Người của cậu cần phải dành vài ngày liền để lấy lại sức... Điều này đặc biệt quan trọng nhất là khi đang ở trên chiến trường."
"Nhưng... cô nói là chúng tôi chỉ chịu được thêm một trận duy nhất. Vậy cô có kế hoạch gì trong đầu không?"
Tigre hỏi, không giấu đi vẻ bối rối trên mặt. Xui xẻo cho Tigre, trước tình thế bị dồn vào đường cùng như vậy, anh chỉ có thể nghĩ tới việc phụ thuộc vào sức mạnh của cây cung.
Rõ ràng là Tigre đã tiêu hao quá nhiều sức khoẻ và trí lực.
"Về cơ bản, cậu sẽ chiến đấu giống hệt như khi đối đầu với 20.000 quân."
Một ánh sáng lấp lánh, như thể muốn khen ngợi anh, loé lên trong đôi mắt xanh của Ludmira trong khi cô nhìn về Tigre.
"Cậu sẽ bỏ qua binh lính và chỉ nhắm vào Tướng quân của đối phương. Trước một đội quân lớn như vậy, cậu chỉ có đường tập trung vào đường tiếp tế lương thực và Chỉ huy của địch mà thôi."
"Vậy tại sao không đánh vào đường tiếp tế?"
"Nếu là vậy, cậu cần phải lên kế hoạch thật kỹ lưỡng."
Rurick nhìn sang Ludmira, tỏ vẻ không hiểu.
"Đầu tiên, anh cần phải tiến sâu vào trong đối phương. Tiếp theo, những làng mạc và thị trấn trên đường hành quân của chúng đã bị đốt phá và quét sạch. Vào một buổi tối không mây mù và có điều kiện thời tiết tốt như hiện tại, đến cả một tên ngốc cũng không dám để lộ mình ra bên ngoài, và kẻ địch của chúng ta không phải là một kẻ ngốc."
"Cô có biết gì về đối phương không?"
Mặt Ludmira căng lên trước câu hỏi thẳng thắn của Tigre. Cô trả lời trong khi khó chịu trả lời.
“Kreshu Shaheen Baramir. Y là em trai của Quốc vương Muozinel với biệt danh là Barbaros [Râu Đỏ].
Tiger và Rurick ngơ ngác nhìn nhau.
"... Người này có nổi tiếng không đây?"
"Nhìn vẻ mặt của cô ta thì chắc là vậy."
"Hai người không biết thì thật quá là ếch ngồi đáy giếng."
Cô giận dữ nhìn họ với ánh mắt đầy lạnh lùng. Tiger chỉ biết gãi đầu.
"Những chuyện như thế này không được thịnh hành lắm ở Alsace . Xin lỗi, nhưng liệu cô có thể chỉ bảo thêm?"
"Thật là... Eleanora dạy dỗ cậu kiểu gì vậy?"
Dù lộ rõ vẻ thất vọng, cô vẫn đưa ra lời giải thích.
"Khoảng mười năm trước, quân Sachstein đã mang một hạm đội gồm 1.000 thuyền chiến tới xâm lược
Muozinel. Vào lúc đó, Kreshu chỉ có trong tay 200 thuyền nhỏ
"Nghe thế này thì chắc Kreshu là người chiến thắng."
"Ông ta là người giành phần thắng. Sợ hãi trước khả năng của y, quân Sachstein đã gọi Kreshu là [Râu Đỏ].Tiếng Muozinel là Barbaros."
Tigre và Rurick chỉ nhìn nhau. Cả hai đều không rành về thuỷ chiến, nhưng họ hiểu rõ đây là một chiến thắng áp đảo khi phải đối chọi với mộ kẻ thù mạnh gấp năm lần mình. Kreshu là một đối thủ mạnh mẽ vượt xa người thường.
Tuy nhiên, Tigre không thể chạy trốn được. Nếu làm thế, binh lính cũng như người dân đi theo anh sẽ không kịp rút lui theo.
Vị trí của họ hiện đang nằm giữa những ngọn đồi uốn lượn với một con đường độc đạo uốn éo xuyên qua giữa chúng. Gần đó có hai ngọn đồi bao quanh bởi địa hình bằng phẳng.
"Agnes bao quanh bởi đồi núi, đây là địa hình thuận lợi cho một đạo quân lớn."
Rurick nói với giọng gay gắt. Sau khi gõ nhẹ lên vai để trấn an anh ta lại, Tigre hỏi Ludmira với giọng mềm mại hết sức có thể.
"Tôi cho là cô có lý do để chọn nơi này."
Ludmira gật đầu như thể đó là chuyện thường.
"Tôi sẽ giải thích sau... nhưng trước đó, hãy nói cho tôi biết sự khác biệt giữa một đạo quân 20.000 người mà cậu đã giao chiến với đạo quân 40.000 người này."
Ludmira nhìn chằm chằm vào hai người. Dù có một thân hình nhỏ bé. họ vẫn cảm thấy lạnh cả xương sống. Tigre ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả Rurick cũng phải nhăn mặt trước sức ép của cô gái.
"Đầu tiên. quân số là điểm khác biệt rõ ràng nhất, vì thế đội hình của đối phương sẽ có thay đổi."
Đáp lại yêu cầu của cô, Tigre cố giải thích từng điểm một trong khi đếm ngón tay. Có thể là Ludmira đang muốn hướng tới Tigre hơn là Rurick.
"Ngoải ra còn khác ở chỗ một bên là quân tiên phong và bên kia là quân chủ lực. Có khả năng là chúng đã có trong tay thông tin về những trận chiến đã xảy ra trước đó."
Có thể là quân Muozinel đã cho người càn quét Agnes để trinh sát địa hình nơi đây. Nói cách khác, Tigre không thể giở bài cũ ra được.
"Thế là đủ rồi."
Con mắt xanh của Ludmira như thể muốn xuyên qua hai người đàn ông.
"Chúng đã có trong tay thông tin về địa hình cũng như quân số xấp xỉ của phe ta, nên đối phương khó có thể bị mấy trò tiểu xảo đó lừa được nữa. Kể cả tấn công bất ngờ thì chúng ta cũng khó có thể tiếp cận được chủ tướng của chúng."
"Vậy cô tin là chúng ta có thể cầm cự được ở trên Thảo nguyên Ormea sao?"
"Có một lý do, nhưng hiện tại thì chúng ta không có đủ người. Có khả năng là phải nhờ tới sự giúp đỡ của 2.000 người tị nạn kia."
Tigre hít một hơi sâu khi nghe tới đó. Sau khi nhìn chăm chú vào gương mặt lạnh lùng của Ludmira, anh nói với vẻ mặt cay đắng.
"... Chúng ta sẽ để họ làm gì?"
"Mồi."
Ludmira chỉ một điểm trên bản đồ, làm cho Tigre và Rurick phải kinh ngạc.
--- Làm như thế thì chắc chắn là sẽ có cửa thắng, nhưng...
Sau khi xem xét lại kế hoạch của nữ Vanadis tóc xanh, Tigre nhìn Ludmira với nét mặt như tượng đá. Biết ơn và căng thẳng, bối rối và nghi ngờ. Hàng loạt cảm xúc đang dâng trào trong người anh. Nhưng Tigre không để lộ chút gì trên mặt.
"... Đây là một kế hoạch nguy hiểm."
"Cậu sợ ư?"
Tigre lặng lẽ từ chối sự khiêu khích của Công chúa Tuyết. Đã quá muộn để sợ, nhưng anh vẫn thấy lo lắng.
"Tại sao cô lại để tôi làm công việc này?"
Câu trả lời của Ludmira rất rõ ràng.
"Nếu thích thì cậu có thể mượn thêm."
Anh cảm thấy thoả mãn với câu trả lời. Có vẻ là anh đang vay mượn khá nhiều rồi. Tigre đánh mắt khỏi cô và nhìn về cây cung đen đang dựng trong góc lều. Anh đang nghĩ về chính nó.
--- Không, mình sẽ dùng chính sức của mình.
"Câu đã đưa ra điều kiện, và tôi chấp nhận những điều kiện đó. Tôi rất kỳ vọng vào cậu."
Giây phút vừa nghĩ đến điều ban nãy, Ludmira đã nở một nụ cười tinh nghịch. Tigre chăm chú nhìn cô và nợ một nụ cười tràn đầy sinh lực.
"Được rồi. Cảm ơn nhé."
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tiger tiễn Ludmira về doanh trại quân mình và quay đến nơi người tị nạn, vì anh đang cần tới sự hợp tác của họ.
"Chúng ta có nên đi cùng nhau không? Nói thế này khí không phải, thưa ngài Tigrevurmud, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì không lạ lắm đâu."
"Không sao. Mình tôi là đủ rồi."
Anh từ chối lời đề nghị của Rurick và đi một mình với cây Hắc cung của mình. Dù cây cung giúp anh vững dạ, Tigre vẫn lo người ta sẽ coi đó như một mối đe doạ.
Thêm nữa, anh muốn đặt lên vai những người dân này càng ít trách nhiệm càng tốt.
.
Kreshu Shaheen Baramir, Chủ tướng quân Muozinel đã nhận được lời hồi đáp từ viên sứ giả hắn đã gửi tới quân Zhcted. Ông ta không chỉ ngồi im đợi. Kể cả khi không xua quân đánh sớm, lương thực, nước và dầu đốt cũng chỉ giảm xuống một lượng tương đương với một ngày.
Ông ta không ngần ngại cho quân đi dọc theo đường Agnes, nằm kẹt giữa những đồi núi sa thạch.
Trong số 40.000 quân, cứ 5.500 quân thì được cho làm một đạo. Trong một đạo, 3.000 binh lính đóng vai trò trung quân., mỗi bên cánh có 1.000 quân, và 500 quân ở hậu quân đóng vai trò dự bị.
Với con số như thế này, đoàn quân sẽ không vì đường hẹp mà cản trở đi lại. Kreshu đã lập ra đội hình này dựa trên bản đồ Kashim đưa đến.
Râu Đỏ, em trai của Quốc vương Muozinel, đã lập thành 7 đạo, dàn quân ra đi trên con đường độc đạo. Số còn lại ở phía sau làm dự phòng.
Ngay từ đầu, Kreshu đã cố đặt tên cho 7 đạo quân này.
"Tạm thời cứ gọi là Trâu Đỏ, Trâu Xanh Da Trời, Trâu Xanh Lá... Cứ đặt là thế đi."
"Nếu chỉ là tạm thời, tốt hơn hết là ngài cứ gọi họ theo số đếm đi."
Thuộc hạ của y lên tiếng. Kreshu đồng ý ngay, vì ông ta cũng chỉ mới nghĩ ra mấy cái tên đó mà thôi.
Trong số 7 đạo quân, Kreshu để đạo thứ 7 làm đạo quân chủ lực.
--- Giờ thì có gặp quân Zhcted và Brune thì có thể chống đỡ được.
Tuy nhiên, không có bất cứ chướng ngại vật trên đường hành quân của họ.
Khi vượt qua được con đường núi hẹp, trước mặt đoàn quân là một đồng cỏ lên xuống nhấp nhô. Vì là mùa đông, khung cảnh hiện tại khá tăm tối. Tuy nhiên, khi xuân sang, nơi đây sẽ được bao phủ bởi một lớp cỏ xanh mượt mà. Nằm xa xa cánh đồng cỏ là một ngọn đồi nhỏ.
Trong khi Kreshu tóm lấy một bông tuyết đang lượn lờ rơi từ trên bầu trời xám xịt, thuộc hạ của y nhanh chóng báo cáo lại rằng sứ giá gửi tới quân Zhcted đã quay lại.
"Tôi đã nhận được hồi đáp của Vanadis Ludmira Lurie, Chỉ huy quân Zhcted. Xin phép ngài được nhắc lại lời cô ta."
Trước cảnh viên sứ giả đang lau mồ hôi, Kreshu gật đầu cho nói tiếp.
"... Chúng tôi đã rời lãnh thổ của mình và đến nơi này để đáp lại yêu cầu viện trợ từ một thành viên quan trọng của Vương quốc Brune . Chúng tôi khác xa với đoàn quân vô lối của ngươi đang ngang nhiên xâm phạm đến đất đai của người khác. Nếu nghi ngờ lời ta, có Tigrevurmud Vorn làm chứng. Dù không muốn giao chiến, chúng tôi không còn nào khác nếu còn bị cản đường hoàn thành nhiệm vụ. Cầu cho nhà ngươi quay về theo đường cũ an toàn."
Sau khi nói xong, viên sứ giả thở ra một hơi và cúi đầu xuống.
"Vậy ra cô ta bảo chúng ta quay đầu lại nếu không muốn bị thương."
Kreshu tóm tắt lại lời của Ludmira trước khi mở đôi mắt lớn sâu hoắm ra.
--- Nếu nghi ngờ thì cứ việc hỏi tiểu quý tộc của Brune đó ư...
Lời hồi đáp của Ludmira rất có lợi thế cho Tigre. Phe Kreshu không có bất cứ lý do chính đáng nào. Những gì Ludmira nói không để cho đối phương biện bạch được gì.
--- Kể cả là Brune hay Zhcted, không có lý do gì phải cuống.
"Chúng ta có 40.000 quân. Không có lý do gì phải rút lui chỉ vì đối phương có một Vanadis. Ta biết Ludmira Lurie. Biết rất rõ. Để xem ai mới là người ăn đòn."
Kreshu cười lớn và cho viên sứ giả lui.
Sau một hồi, nhóm trinh sát tới báo cáo.
"Nếu chọn con đường phía Tây dọc theo trục đường chính, quân ta sẽ tới được con đồi nơi quân Brune và Zhcted đang dàn binh bố trận. Chúng tôi đã xác nhận được cả hai lá cờ."
"Có một nhóm xấp xỉ 2.000 người ở phía Tây Bắc. Xét theo trang phục, đây là những nô lệ mà chúng ta đã bắt được."
Kreshu bước đi cùng với bảy phụ tá của mình trong khi lắng nghe báo cáo. Con đường họ đang đi trải thẳng và hơi nghiêng về hướng Tây Bắc, cạnh một vài ngọn đồi.
Sau khi xác nhận thông tin, Kreshu hỏi ý kiến của thuộc hạ y.
"Có thể là chúng đang ở trên đồi để theo dõi phe ta trong khi để đám nô lệ chạy trốn."
"Nếu chúng ta đuổi theo lũ nô lệ, chúng sẽ không đường rút lui xuống được."
"Theo thông tin trinh sát, đối phương có khoảng 5.000 binh sĩ. Xem ra là chúng không thể chuẩn bị nhu yếu phẩm đủ dùng trong một ngày được."
Kreshu cũng nghĩ như vậy.
"Được rồi. Quân ta sẽ bao vây ngọn đồi bằng 4 đạo đầu tiên và dùng 3 đạo còn lại đuổi theo đám nô lệ."
Việc đuổi theo những nô lệ là có lý do cả. Lý do thứ nhất là vì đây sẽ là chiến thuật hiệu quả để chống lại những binh lính người Brune đang ở trên đồi. Thêm nữa, việc một nô lệ trốn thoát được khỏi tay quân Muozinel là một điều rất có hại cho danh tiếng của chúng.
Trên hết tất cả, bắt giữ nô lệ trên chiến trường là điều hết sức tự nhiên đối với chúng.
Thực tế, Kreshu còn có mục đích khác nữa, nhưng y không tiện nói ra.
“Ludmira Lurie nổi tiếng vớ chiến thuật phòng ngự tuyệt hảo. Chúng ta không cần phải đánh lên ngọn đồi, chỉ cần giam chân chúng lại thôi."
Trời bắt đầu đổ tuyết. Dù cũng chẳng sớm sủa gì, hiện tại vẫn chưa quá trưa.
Cuộc đụng độ sau này được biết với cái tên [Trận chiến Ormea] bắt đầu từ đây.
.
Quân Muozinel khẩn trương di chuyển với sự hợp tác tuyệt vời. Bốn đạo quân, mỗi đạo 5.500 người, tổng số trên 20.000 quân , tiến về ngọn đồi. Mỗi đạo quân đều không cách nhay là mấy. Trong khi đó, ba đạo còn lại thì đi về hướng đường chính.
"Tình hình trên đồi ra sao rồi?"
Đứng giữa ba đạo tiến về con đường, Kreshu hỏi thuộc hạ của mình. Y đã cho gấp đôi số trinh sát so với bình thường và nhận được thông tin từ mọi hướng. Nhờ vậy, hắn nắm được mọi thay đổi một cách đầy chính xác.
"Tạm thời chúng tôi đã xác nhận được bốn cờ hiệu. Hiện tại có cờ Bayard, tiếp theo là cờ Zirnitra..."
"Có vẻ là chúng đã lập một hàng rào thương xung quanh ngọn đồi. Trong chiến luỹ địch còn có tiếng ngựa kêu. Khi áp sát quá gần, chúng tôi đã bị tấn công bởi tên và đá."
"Thương vong?"
"Không. Rất may là không có ai bị bắn trúng cả."
Kreshu đưa lời khen ngợi.
"Một điều nữa. Thế còn ngọn đồi nhỏ ở đằng sau thì sao?"
"Nơi đó hiện bị tuyết bao phủ. Chúng tôi không tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào của địch>"
"Hiểu rồi. Nếu vậy, cho người bao vây ngọn đồi đó ngay. Đừng có áp sát, chỉ bao vây thôi."
Dù bị che phủ bởi những đám mây xám, mặt trời vẫn từ từ tiến dần lên tới đỉnh. Khi sắp tới trưa, nhóm người nô lệ đã lọt vào tầm mắt của quân Muozinel.
"Có động tĩnh gì trên đồi không?"
Kreshu xác nhận là không có động tĩnh gì và thúc binh lính khẩn trương hơn.
"Nữ Vanadis lừng danh đó chắc chắn biết là đánh vào một lực lượng khổng lồ như vậy là điều vô vọng. Không, lẽ nào bổn phận duy nhất của cô ta đối với Brune là ở yên trên ngọn đồi đó? Xem ra là có gì đó liên quan tới quan điểm về chiến tranh ..."
Tuy nhiên, Kreshu đã nhầm. Một người lính xuất hiện và nhanh chóng báo cáo.
"Thưa Ngài. Xấp xỉ 3.000 quân địch đã xuất hiện."
"Chắc chắn là chúng đang tấn công đạo quân gần nhất... Nhưng chúng từ đâu ra chứ?"
Kreshu không để lộ vẻ bực bội. Khi một kẻ thù từ đâu đó chợt lộ diện, khả năng là chúng phải nấp ở đâu đó gần đây thôi.
Khi nghe tới 3.000 quân kia, y cho rằng họ đã mật phục trong cái bóng của ngọn đồi hoang vu kia.
--- Ra vậy. Lính của phe ta đã quá tập trung vào đoàn quân đang cố thủ trên đồi.
Đương nhiên, không phải là họ bỏ qua ngọn đồi vắng vẻ, nhưng hiện tại tất cả sự tập trung của đoàn quân đều đang được đổ dồn về đối thủ trên đồi kia. Biết rằng chuyện này sẽ xảy ra, kẻ thù của chúng đã ẩn nấp thay vì trên đồi mà là trong bóng của nó.
--- Tuyệt vời, Ludmira Lurie. Có vẻ là tiếng tăm về tài phòng thủ của cô ta không phải là vô căn cứ.
Dù đã tính tới nhiều khả năng, Kreshu vẫn cho rằng Ludmira sẽ dành hết sức vào trận tuyến phòng thủ trên ngọn đồi bởi những lời đồn đại về cô.
--- Không sao cả. Có bị tấn công thì phe ta vẫn có phương án đối phó. Trên hết, ta vẫn còn 16.000 quân trong khi cô ta chỉ có cùng lắm là 3.000 người.
Vào lúc đó, lại có một thông báo nữa tới.
"Những tên nô lệ đang chạy trốn hiện đã quay lưng lại và tấn công chúng ta!"
Những hầu cận của Kreshu lộ rõ vẻ căng thẳng và bàn bạc ầm ĩ trong khi người em trai của Quốc vương Muozinel chỉ ngồi vuốt chòm râu đỏ của mình. Ông ta nhìn lên lá cờ đang tung bay trên đầu. Trên lá cờ là một thanh kiếm và một chiếc mũ giáp bằng vàng. Đây là biểu tượng của Vahram, vị Thần Chiến tranh.
"Xem nào, liệu vị Thần Chiến tranh sẽ săn lùng con Rồng và con Ngựa xấu xa, hay là sẽ bị áp đảo?"
.
Ban đầu quân Muozinel cho bốn đạo quân bao vây quanh đồi trong khi đạo quân thứ năm, thứ sáu và thứ bảy đuổi theo những người nô lệ. Đạo quân thứ năm đóng vai trò là tiền quân, theo sau là đạo thứ sáu, và cuối cùng là đạo quân thứ bảy, đóng vai trò là quân chủ lực.
Đạo số năm đã bị tấn công bởi quân Thiên Thạch Bạc và quân Olmutz ẩn mình dưới ngọn đồi.
Họ phục kích đoàn kỵ binh của Muozinel bằng một trận mưa tên xối xả. Hàng ngàn mũi tên hoà trong tuyết rơi từ trên trời cao dội xuống đầu chúng .
Dù có bắn trả, không có bất cứ mũi tên nào chạm được vào Ludmira. Tất cả đều bị đóng băng ngay trên không, vỡ vụn và tan chảy trong khi rơi xuống mặt đất. Trước một cảnh tượng vượt quá lẽ thường như vậy, binh lính Muozinel đều thất thanh thét lên.
"Đó... là sức mạnh Long khí của cô ư?"
Tigre nhìn những mũi tên nát vụn như giấy và hỏi.
"Đừng có nói to như vậy."
Ludmira cười mỉm và xác nhận. Tigre gật đầu và lắp vài mũi tên lên cây cung đen của mình. Lần này, đến lượt Ludmira nhìn vào mắt anh.
Tigre mạnh mẽ kéo căng dây cung. Mũi tên như những bóng đen bay đi, đâm thẳng vào đầu hoặc tay của những binh lính da nâu. Những kẻ bị thương vừa vặn xếp thành một hàng.
"Không tồi."
Sau lời khen ngắn ngủi, Ludmira dũng cảm lao ngựa lên phía trước vào đám đông, hai tay vung cây Hộ Liên đang hình thành lên những tảng băng. Cô quét sạch hết tên lính Muozinel này đến tên khác, mở rộng con đường Tigre vừa tạo ra trong khi xông lên.
Máu vừa chảy ra đều đóng băng trong giây lát, tan ra, và biến mất trong tuyết mỗi khi xác chết đổ gục xuống đất. Kiếm gẫy, thương tan, cung vỡ nát do bị xác người đè nát, tất cả đều bị xuyên thủng và kẹt dưới mặt đất.
Do lính Muozinel thường được trang bị nhẹ, không ai tài nào ngăn được bước tiến mãnh liệt của Ludmira, kể cả có mặt giáp sắt đi nữa.
Nhiều binh lính lăm lăm thương trên tay cùng một lúc lao ra từ nhiều phía, nhằm vào Ludmira. Một nữa bị cô đánh bật, phần còn lại cô né tránh bằng cách điều khiển ngựa và tư thế của mình đầy điêu luyện. Giây phút sau đó, cây Hộ Liên từ trong tay cô vung ra và cắt thủng quân Muozinel chỉ bằng một đòn.
Một cơn chấn động lan ra trong lòng quân Muozinel. Chúng đang bị một cô gái trạc tuổi thiểu niên đẩy lui.
Bên cạnh cô gái là một chàng trai, không hơn kém tuổi cô là bao, trên tay cầm một cây cung đen và đang bắn với độ chính xác và uy lực không bình thường một chút nào.
"Cậu không sợ à?"
Không ngừng tay múa thương, Ludmira ngạc nhiên hỏi anh.
"Nếu cô nghĩ như vậy, làm ơn bảo vệ tôi đi."
Tigre đáp lại với giọng có phần cục cằn. Trong khi hối hận là mình chỉ có thể nói được như vậy, Tigre rút thêm một mũi tên nữa từ bao bên hông ra. Anh không còn nhiều tên nữa. Như thể đoán được trước, Gerard trong bộ giáp da lặng lẽ từ đằng sau tiến gần tới Tigre, cầm theo một bao tên mới. Tigre chỉ vỗ nhẽ lên bao tên thay cho câu chào.
"Trong tình thế như hiện tại mà cậu vẫn ngắm được chỉ huy của đối phương ư?"
Ludmira thán phục nhìn Tigre. Chiến trường hiện đang đầy điên loạn, đến cả tầm nhìn của một người cũng đảo điên theo. Thêm nữa, tuyết đang rơi, cộng với chỉ huy của đối phương đều đội mũ sắt càng làm cho việc ngắm bắn thêm phần khó khăn. Kể cả là vậy, Tigre vẫn tiếp tục tấn công. Đó không phải là một thành tích dễ dàng.
Tuy nhiên, Tigre chỉ đáp lại như không có gì đặc biệt.
"Đó là kẻ duy nhất không đội khăn đen trên đầu. Nếu như chỉ cần nghĩ như vậy thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy ngay."
Nếu người khác mà nghe câu nói này, họ cũng sẽ nghĩ Tigre là một kẻ điên khùng. Thực tế, khi mới nghe giả thuyết của anh, Rurick cũng phải nghiêng đầu và yêu cầu giải thích lại.
Sau trận đánh ở Agnes, Tigre đã biết cách ăn mặc của binh lính Muozinel. Chỉ có tầm nhìn cũng như kỹ năng Tigre mới có thể tấn công chính xác như thế được.
Nhờ vào cuộc đột kích đầy bất ngờ, đợt phản công của đoàn người tị nạn, sự dũng cảm của Ludmira, và tài thiện xạ của Tigre, đạo quân thứ năm đã gục ngã trong một thời gian ngắn.
Trong khi đánh chặn, Tigre và Ludmira hội quân với nhóm người tị nạn.
"Ngài Tigrevurmud, ngài vẫn an toàn chứ?"
Rurick từ trên ngựa hét lên. Tigre đáp lại bằng một nụ cười.
"Đáng ra tôi phải hỏi câu ấy mới phải. Vâng, tôi không sao."
Quân Muozinel buộc phải rút theo con đường chính mà không bắt được bất cứ ai.
Đoàn người tị nạn thực chất chính là những binh lính Olmutz và Bạch Ngân Lưu Tinh Quân giả trang. Họ vừa rút lui vừa ẩn nấp rồi phối hợp với cuộc tấn công của Tigre và Ludmira để giao chiến với đạo quân số năm.
Tất cả những người tị nạn thật ra đều đang ở trên ngọn đồi bị 20.000 quân Muozinel bao vây.
.
Hai đêm trước, sau cuộc họp với Ludmira, Tigre đã gặp khó khăn trong việc tìm lời thuyết phục những người tị nạn.
Họ sẽ phải ở yên trên đồi, và nếu thấy địch áp sát, họ sẽ đánh trả lại bằng tên và đá.
Kế hoạch của Ludmira được lập ra dựa trên cơ sở là đối phương sẽ không cố chiếm lấy ngọn đồi.
"Trong trường hợp quân Muozinel tấn công, chúng có thể sẽ bắt những người dân này lại và lấy họ làm con tin. Nhưng nghĩ lại, chúng cũng muốn tránh khỏi những trận đánh không cần thiết, nhất là khi đối thủ của chúng không phải là người Brune."
Trước sự mệt mỏi của đoàn tị nạn, khó có thể biết được họ có hiểu cho hay không. Kể cả có hiểu, không gì chắc chắn là họ sẽ hợp tác.
Tigre, trong lòng vẫn thiếu tự tin, đến thăm khi trại của người tị nạn. Tình hình của họ khác với của bên binh lính. Họ cũng có dựng trại và nhóm lửa ở đây đó; tuy nhiên, vì chẳng còn mấy nả sức, khu trại không có bất cứ hàng rào hay đường hào nào cả.
"--- Bá tước!"
Một cô bé nhận ra Tigre và lon ton chạy đến bên anh. Vì đã biết được tước hiệu của Tigre, những người tị nạn thường gọi anh như vậy. Tigre gật đầu trong khi gãi đầu. Anh nhờ cô bé gọi những người đại diện của đoàn tị nạn ra.
Kể cả là người tị nạn, họ vẫn có trên dưới 2.000 người. 10 đại diện được chọn ra, và Tigre có thể lập ra một cái gì đó tương tự với một tổ chức. Dù nhỏ, việc này không khác gì mấy với bổn phận của một lãnh chúa.
Tigre mượn một ngôi lều và tập trung những người đại diện lại trước khi đưa ra bất cứ thông tin chi tiết gì. Anh bắt đầu bằng việc tóm lược cục diện hiện tại. Tigre thông báo cho mọi người biết về việc quân địch đang đến gần, và, dù sẽ đánh lại, anh không có đủ quân số. Anh muốn sự hợp tác của những người tị nạn. Nói rõ hơn, anh muốn họ ở yên trên đồi.
Đúng như mong đợi, bên Tị nạn tỏ vẻ không đồng tình.
"Chúng tôi đã bị ném vào cuộc chiến này. Lẽ thường ngài phải bảo vệ chúng tôi chứ. Nếu đột nhiên hỏi chúng tôi phải chiến đấu như thế này thì có phần khó khăn đấy."
"Từ đầu, liệu chúng tôi có thể tin tưởng vào ngài được chứ? Làm sao mà chúng tôi có thể biết được là sẽ bị bỏ rơi trên ngọn đồi trong khi các ngài chạy trốn chứ?"
"Ở đây chẳng có nhà cửa gì. Chúng tôi không còn bất cứ tài sản nào, thức ăn thì thiếu thốn, và đêm nào cũng rét run lên, vậy mà ngài vẫn muốn chúng tôi phải làm gì ư?"
--- Nếu bị bắt, họ sẽ phải quay lại kiếp nô lệ.
Dù những từ đó đang kẹt lại trong cuống họng, Tigre vẫn phải cố nuốt xuống. Anh đến đây để thuyết phục chứ không phải là đe doạ.
Họ tiếp tục bàn bạc trong lo lắng và bất an. Tigre phải đợi cho mọi người lắng xuống mới nói tiếp được.
"Tôi hiểu nỗi lo của mọi người, tuy nhiên, mọi người sẽ chấp nhận kế hoạch này chứ? Nếu muốn được tôi giúp đỡ, đây là điều hết sức cần thiết... Tôi hy vọng là mọi người sẽ có thể làm được."
"Vậy ngài cũng phải lên đồi mới phải. Đúng vậy. Tại sao chúng tôi phải tin chứ?"
Anh đã đoán được điều những người này đang nghĩ. Trên mặt anh lộ ra vẻ cay đắng.
"Chuyện đó không thể làm được, Chúng ta đang phải chiến đấu với hàng vạn quân thù. Thật tiếc là tôi là người có thể đối mặt với chúng."
"Vậy thì hãy nghĩ kế hoạch khác đi. Tại sao ngài lại không đàm phán với đối phương? Thay vì bắt chúng tôi làm điều bất khả thi như vậy, nếu ngài là một quý tộc hùng mạnh thì chúng sẽ phải nghe lời ngài thôi."
--- Nếu đã được thì tôi đã làm từ lâu rồi.
Dù chỉ biết qua Ludmira, chính sách cơ bản của địch thủ chính là cướp bóc.
Kể cả khi Ludmira gửi sứ giả tới Tổng chỉ huy của quân Muozinel, ông ta cũng không việc gì phải để tâm tới điều vô ích như vậy. Trong trường hợp xấu nhất, y có thể ngoài mặt yêu cầu thương thuyết trong khi ngầm cho quân tiến lên.
"Từ đầu, thế còn Đức Vua, Hiệp sĩ và những quý tộc khác thì sao? Tại sao ngài không nhờ tới sự giúp đỡ những người khác bằng vào vị trí Bá tước của mình?"
Nghe tới đây, Tigre cảm thấy thực sự khó chịu.
"--- Tôi sẽ đi theo Bá tước."
Một giọng nói trầm trầm, đi kèm với một sức mạnh lặng lẽ nhưng áp đảo, vang lên.
Giọng nói này thốt ra từ miệng một đại diện duy nhất, một người đàn ông trẻ. Tigre nhìn mặt và nhận ra đó là ai ngay.
Khi được giải thoát khỏi quân Kashim, đây chính là người đã gay gắt lên tiếng chỉ trích Tigre. Nhiều người vẫn nhớ việc đó nên ai cũng lộ rõ vẻ bất ngờ. Cả Tigre cũng không giấu được sự kinh ngạc.
"Bá tước đã đi từ xa để tới đây."
"Tuy nhiên, ai biết được là có phải để giúp chúng ta không chứ?"
Một người khá lên tiếng và nhanh chóng im lặng trước ánh mắt của người đàn ông kia. Anh ta tiếp tục nói.
"Ngài Bá tước đã giúp đỡ và cưu mang chúng ta tới tận đây. Sự thật là như vậy. Tôi cũng không ngại trả thù một chút đâu. Chính chúng nó đã giết chết gia đình của chúng ta, phá huỷ nhà cửa nhà chúng ta."
Người đàn ông tạm dừng lời và nhìn vào mặt những đại diện còn lại.
"Chúng ta có thể chiến đấu. Nếu như nói năng phải trái với chúng, chúng sẽ lấy đầu chúng ta ngay. Nhưng nếu đi theo ngài Bá tước, chúng ta còn có đường sống sót. Mọi người không muốn ngăn chúng lại sao?"
Giận dữ có, căng thẳng có, lẫn vào đó là cả sợ hãi. Giọng anh ta run lên. Đáp lại, Tigre gật đầu mạnh mẽ.
"Bằng tất cả những gì có thể, tôi sẽ bảo vệ mọi người."
.
Lý do trinh sát của Muozinel nhầm lẫn những người dân tị nạn thành binh lính là vì Ludmira đã cho họ nguỵ trang trong suốt nửa ngày.
"Rất khó có thể kiểm tra kỹ lưỡng một lâu đài được. Một trinh sát được yêu cầu phải nhanh chóng nắm rõ thực lực đối phương... Ngược lại, bằng cách tự phơi bày quân lực ra ngay từ đầu, chúng đã đánh lừa chúng ta mà chỉ phải bỏ ra ít công sức và thời gian."
Ludmira đã vận dụng tài tình danh tiếng phòng thủ của mình để đánh lừa quân Muozinel.
Kể cả khi nhận được tin đạo quân thứ năm đã thất trận, Barbaros [Râu Đỏ] không để lộ chút bối rối nào. Dù có mất 5.000 quân, y có thể đưa thêm 5.000 người thay thế ngay sau đó.
Dù thuộc hạ của ông ta đang cuống cả lên vì đối phương đang đến gần, Kreshu vẫn điềm tĩnh như không.
"Gửi một sứ giả tới đạo quân thứ tư. Cho bao vây ngọn đồi bằng ba đạo quân đầu và ra lệnh cho đạo thứ tư khẩn trương đi cứu viện."
Kreshu đã nghĩ đến hàng loạt tình huống trước khi ra lệnh. Ông ta đưa ra những khả năng có thể xảy ra nhất tới từng chỉ huy mỗi đơn vị.
Với tốc độ hiện tại của Bạch Ngân Lưu Tinh Quân và lính Olmutz, họ sẽ nhanh chóng đụng độ với đạo quân thứ bảy. Hắc Long và Ngựa Thần đang nhăm nhe đòi nuốt chửng vị Thần Chiến tranh cầm vũ khí bằng vàng.
Kreshu lệnh cho đạo quân thứ bảy rút lui.
Liên quân Thiên Thạch Bạc - Olmutz không bỏ lỡ cơ hội, bám sát đoàn quân rút lui ngay sau đó. Cùng lúc đó, đạo quân số sáu của Muozinel nhanh chóng đổi hướng và xông lên.
"Vậy là mọi chuyện cũng đến nước này..."
Tigre thở dài trong khi nhìn về đạo quân thứ sáu đang di chuyển từ xa. Anh không có thời gian để lau mồ hôi hay gột đi những vết máu đang bám trên người. Mái tóc đỏ của anh đã cứng đờ lại thành một hình dạng kỳ lạ.
Tigre ra hiệu cho Bạch Ngân Lưu Tinh Quân, chỉ còn 1.000 lính người Brune, theo dõi hướng đi của đạo quân thứ sáu. Việc này cũng trong tầm dự liệu.
Thay vì dùng đạo quân số bảy đánh trực diện, Kreshu lại cho đạo thứ sáu đi đường vòng. Mục đích của đạo quân này là để giết chết thủ lĩnh đối phương, Ludmira và Tigre.
Và chúng đã thất bại.
Trước khi tấn công đạo quân số sáu, lính Brune đã bắt đầu gục ngã.
"... Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Ludmira và Tigre cùng nhìn nhau đầy ngỡ ngàng. Trong khoảnh khắc, họ đã hiểu ngay lý do.
--- Mọi người đã đi đến giới hạn...
Lính Brune đã đi theo anh từ Territoire đến đây. Đó là tại sao Ludmira lại đặt ra [Giới hạn tron một trận].
Tigre cho là họ không còn nhiều sức để chiến đấu, nhưng thực tế binh lính đã không còn một chút sức lực gì nữa. Ảnh hưởng từ cái rét của tuyết và những trận đánh liên tục từ buổi sáng đã bắt đầu lộ ra.
Chỉ còn lác đác vài trăm lính Brune có thể chiến đấu. Cuối cùng thì họ vẫn không đạt được như kỳ vọng.
Đạo quân thứ sáu của Muozinel cũng đánh vào bên cánh của quân Thiên Thạch Bạc và Olmutz. Sức mạnh đầy hung bạo này đã chặn đứng bước tiến của Ludmira và Tigre.
"Chỉ một bước nữa thôi...!"
Một mũi thương băng đâm xuyên qua lớp giáp da của binh lính Muozinel trong khi Ludmira bị buộc phải xuống ngựa. Trên tóc, váy và da cô đầy những dòng máu đã đông cứng lại. Ludmira thở hổn hển đầy khó nhọc; không rõ là cô đã hạ sát được bao nhiêu địch thủ nữa. Đứng bên cạnh cô, Tigre, dùng cung tên tiêu diệt đối phương, cũng không khác gì.
Cả cánh tay trái đang cầm cung và cánh tay phải kéo dây cung của anh đang tê cứng lại. Tigre không còn nhớ nổi mình đã dùng hết bao nhiêu bao tên rồi.
Trong khi đó, Kreshu đang cười khoái trá trong khi con mắt trống rỗng của y nhìn về địch thủ đang ngày càng lép về của mình.
"Ha Ha Ha. Dù có phần thấp bé, đó vẫn là một kế hoạch tuyệt vời lắm, Ludmira Lurie. Một Vanadis nổi tiếng về tài phòng thủ muốn lấy đầu ta, nhưng xem ra còn lâu mới lấy được."
Để chắc chắn, y đã chuyển về đằng sau đạo quân thứ bảy.
"Đúng rồi, kẻ thù của ta không chỉ là Vanadis. Còn có tên cung thủ nguy hiểm đã lấy đầu của Kashim cách 300 arshin nữa."
Đạo quân thứ sáu và thứ bảy của Muozinel hiện đã lan sang hai bên để bao vây đối phương.
"Ta sẽ đưa nữ Vanadis lừng danh tới trước mặt Quốc vương. Tất nhiên là không làm nhục cô ta như một tù binh mà sẽ hậu đãi không khác gì thượng khách."
Việc Kreshu cảm thấy chiến thắng đang trong tầm tay không có gì là lạ cả. Quân Thiên Thạch Bạc và Olmutz không còn đường nào để tấn công nữa - họ đang nằm trong một tình huống vô vọng đến như vậy.
Quân số của Kreshu vượt quá con số 10.000 người, và chúng đang tấn công một đối phương có không tới 6.000 quân từ hai hướng, công với hiện tại đã bao vây được họ. Người ngoài nhìn thấy cũng sẽ cho rằng đây là chiến thắng của Muozinel.
Hết tên này đến tên khác, Ludmira đâm xuyên qua bất cứ tên lính Muozinel nào dám vung kiếm trước mặt mình. Cây thương của cô chọc thủng thân thể của địch thủ, cắt đứt cổ của chúng. Xác chết dần chất đống lên tuyết, làm mặt đất biến dạng sau khi đã bị đóng băng.
Tigre cũng đã dùng hết rất nhiều bao tên. Anh quay sang nhìn Gerard.
Người con trai của Tử tước cũng không còn nhiều đất để di chuyển, anh ta áp chặt vào lưng Tigre hai bao tên nữa, mái tóc của anh rối bời. Với một cái nhìn mệt mỏi, người đàn ông tóc nâu lên tiếng.
"Đây là tất cả những gì chúng ta còn..."
Chỉ còn hai bao tên trong tay, và cục diện đang ngày càng nguy ngập.
"Ludmira, tôi sẽ giữ chân chúng lại, cô--- "
"Im lặng."
Trong khi múa tít cây thương và ban tặng cho đối phương của mình sự im lặng mãi mãi, nữ Vanadis tóc xanh chặn lời Tigre lại. Sự mệt mỏi hằn rõ trên mặt cô, những ánh lên trong mắt cô gái là một sĩ khí cao ngất trời.
"Chúng ta còn nhiều địch trước mặt. Bây giờ liệu có phải lúc để than thở không chứ?"
Trước khi kịp đáp lại, Tigre nhanh chóng bắn một mũi tên vào cổ một lính Muozinel đang định tấn công Ludmira.
"Bảo một cô gái mệt mỏi nghỉ ngơi là điều tự nhiên cơ mà."
Tigre cố cười nhưng không được. Hơi thở của anh đang rất rối loạn, đến cả nói cũng khó. Anh không còn nhiều sức nữa. Mặt của anh cứng đờ lại.
"... Mặt của cậu trông chán quá."
Tigre bất ngờ là Ludmira vẫn còn sức để nói những điều như vậy trong khi một nụ cười mỉm vẩn vơ đang hướng về phía anh. Tuy nhiên, cô tiếp tục nói với vẻ đầy nghiêm túc.
"Tôi là một Vanadis. Mẹ tôi, bà tôi... Tôi tự hào là đã kế nhiêm vị trí của họ với tư cách là một Vanadis điều khiển băng."
Một binh lính Muozinel với thể hình khá to cao lăm lăm trên tay một cây rìu lớn tiến gần tới Lumira. Chỉ bằng một đòn, Ludmira nhanh chóng chôn vùi y ngay. Mũi thương của cô tạo ra băng thể theo ý chí chiến đấu của chủ nhân nó.
"Cậu mới là người cần nghỉ ngơi, Tigrevurmud Vorn. Tôi sẽ yểm trợ cho cậu."
Cả nét mặt lẫn giọng nói của Ludmira không lộ ra chút căng thẳng nào. Tất cả đều tĩnh lặng như băng giá cô tạo ra. Quân Muozinel cũng phải khuất phục.
Tigre sững sờ nhìn cô mất một lúc. Chàng trai tóc đỏ liền dẫn ngựa tới gần nữ Vanadis tóc xanh và nắm chặt lấy cây cung đen của mình.
"Cô có niềm tự hào của cô. Tôi có sự cứng đầu của tôi."
"Cứng đầu?"
"Từng chút một, từ cha tôi... và từ nhiều khác nữa. Là đàn ông, cứng đầu đã là bản chất rồi."
Cha anh, Urz, Massas, Batran, những người dân thuộc lãnh thổ của anh, Augre, Hắc Hiệp sĩ Roland. Ngoài những người anh đã gặp tính tới gần đây, còn có những người dân tị nạn đang hợp tác với anh, cô gái đã cảm ơn anh, Teita và Lim hiện tại không có mặt nữa.
Và Ellen.
"Nếu tôi không thể tự hào được, thì tôi không thể nào vác mặt đến trước Teita được nữa..."
"... Đồ ngốc."
Giọng Ludmira nhỏ lại, miệng cô nở một nụ cười rạng rỡ. Dù không thể nghe ra, lời nói của cô tạo ra một cảm giác đầy bí ẩn nằm sâu trong ngực Ludmira. Một nguồn sinh lực mới tràn đầy trong cơ thể mệt mỏi của nữ Vanadis tóc xanh.
"Được thôi. Cậu được phép chiến đấu. Hãy chiến đấu bên tôi. Hãy chiến đấu cùng với tôi."
Nữ Vanadis vung cây thương Hộ Liên ra trong khi người đàn ông trẻ lại lấy thêm một mũi tên nữa.
Cùng lúc đó, cục diện chiến trường lại có những bước chuyển mình mạnh mẽ nữa. Một tiếng hét xung trận từ xa vang lên. Dựa vào quy mô, có vẻ đó là một lực lượng lên tới vài nghìn người.
"... Viện binh?"
Mặt Tigre lộ rõ vẻ căng thẳng, anh không dám tin vào mắt mình nữa.
Tất nhiên, đó chính là viện binh, tuy nhiên, trên đầu đoàn quân này là lá cờ Bayard của Vương quốc Brune.
"Xông lên. Đừng để lũ Muozinel tiến sâu vào đất nước chúng ta nữa."
Hàng nghìn con người cầm trên tay những ngọn trường thương và lá chắn trên mình ngựa chợt xuất hiện sau tiếng thét xung trận.
Họ đến từ phía Bắc Thảo nguyên Ormea. Vì cho rằng đã cầm chắc chiến thắng, trinh sát Muozinel đã bỏ qua nơi này.
Tấm lưới do quân của Kreshu cẩn thận tung ra giờ đã bị chọc thủng, như thể tan vào lớp tuyết trắng. Chúng nhanh chóng bị đè bẹp.
"...Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tigre ngỡ ngàng đến độ không đáp lại được lời của Lumira. Một vài người, tay cầm thương, đến gần hai người và cúi đầu chào.
"Bá tước Vorn, Bá tước Vorn! Ngài ở đâu?"
Một tiếng hét trẻ trung vang lên từ một góc chiến trường. Trước khi Tigre và Ludmira kịp đáp lại, cả một vùng chợt trở nên lấp lánh vì băng giá.
Quân Muozinel lao lên nhưng ngay lập tức bị đốn ngã bởi thương và tên. Đoàn Hiệp sĩ tiến vào, quét sạch đối thủ trước mặt. Ba người đàn ông cưỡi ngựa tách khỏi nhóm người và đứng trước mặt Tigre.
Bộ áo giáp của họ đã mất đi vẻ sáng bóng bởi cái lạnh, máu và bùn đất - chứng tích của những trận chiến trong vô vọng. Một Hiệp sĩ hơn Tigre khoảng 10 tuổi cúi chào trước mặt anh.
"Tên tôi là Emir. Tôi đã nghe danh ngài từ Bá tước Massas Rodant và đến đây ngay với 1.500 Hiệp sĩ Perucche. Mong là ngài sẽ cho phép tôi chiến đấu nhân danh ngài."
Bên cạnh Hiệp sĩ mang tên Emir là một người thay vì cầm một cây thương mà lại là một thanh kiếm. Ông ta có một gương mặt rộng và một thân hình to lớn.
"Thứ lỗi cho tôi là đã đến trên lưng ngựa, vì đây là chốn chiến trường. Tên tôi là Shaiem, thuộc hội Hiệp sĩ Lutece. Tôi hiện đang mang theo 1.500 người cùng mình. Tôi đến đây theo yêu cầu của Tử tước Augre. Chúng tôi xin nghe theo lệnh của ngài."
Cuối cùng, một vị Hiệp sĩ trung niên để râu, đang nở một nụ cười hiền hậu không hợp gì với nơi chiến trận. Tigre nhận ra mặt ông ngay lập tức.
"Tôi là Auguste thuộc Hội Hiệp sĩ Calvados cùng với 2.000 người. Cho phép tôi được giúp đỡ ngài, Bá tước Tigrevurmud."
Tigre không biết phải nói gì trước chuỗi những sự kiện bất ngờ này.
"Mọi người... đã đến..."
Chỉ cần nghe giọng nói và nhìn nét mặt thôi là họ đủ hiểu anh muốn nói gì. Emir và Shaie quay người đi, trong khi August ở lại để bảo vệ Tigre.
"Bây giờ, phải xử lý bọn này đã."
"Cầu cho may mắn chốn chiến trường phù hộ chúng ta."
Emir và Shaie thúc ngựa lao vào trận chiến. Sau khi tiễn hai người, Tigre mới lấy lại bình tĩnh. Anh vừa thở dài vừa nhìn sang Auguste.
"... Auguste?"
"Ngài vẫn nhớ tôi chứ,Tigre-sama?”
Tigre xác nhận bằng một giọng run run. Auguste mỉm cười; người này vốn là một người xuất thân từ Alsace từ khi Urz, cha của Tigre, trị vì trước khi trở thành một Hiệp sĩ. Anh ta cũng khá thân thiết với Tigre.
"Vậy là ngài vẫn chưa quên tôi. Xem ra ngài vẫn khoẻ mạnh, đấy mới là điều quan trọng nhất."
"Phải đến tận bây giờ tôi mới có thể tới giúp với tư cách một Hiệp sĩ được. Thứ lỗi cho tôi. Tôi đã cảm thấy nóng lòng từ khi nghe về ngài qua thư của Ngài Roland và Oliver thuộc hội Hiệp sĩ Navarre."
"... Roland?"
Tigre nhìn đầy ngỡ ngàng trước cái tên ngoài mong đợi như vậy.
"Ngài đã ra trận vì người dân Alsace - Vào lúc đó, tôi đang chuẩn bị chiến đấu. Tôi đã nghe chuyện ngài từ hai người bọn họ và đến ngay chỗ ngài Massas và Augre. Cả hai Hiệp sĩ thuộc hội Perucche và Lutece cũng vậy."
Những tin tức của sự sống cũng như cái chết của họ đã đến được tai những Hiệp sĩ, dẫn dắt họ vào cuộc.
"Cảm ơn... Cảm ơn anh, Auguste."
Anh xúc động đến nỗi mắt ứa lệ, nhưng đây vẫn là chốn chiến trường. Auguste chỉ lắc đầu, và Tigre vội ngăn lại giọt lệ ở khoé mắt.
"Tigre-sama. Ngài đã trở thành một con người tuyệt vời. Ngài rất giống với Urz-sama."
Anh không thể đáp lại. Tigre rụi mắt, giả bộ nghịch mái tóc của mình. Với sự tham gia của các Hiệp sĩ, anh cảm thấy dễ thở hơn nhiều.
"--- Mọi người nói chuyện xong chưa?"
Ludmira bước tới một con ngựa, như thể đang đợi cuộc nói chuyện kết thúc. Tigre trả lời bằng một cái gật đầu mạnh mẽ. Ludmira cũng mỉm cười đáp lại.
"Tôi đã nghỉ ngơi rồi. Thế còn cậu? Cậu sẽ ở lại chứ?"
"Không. Cung của tôi vẫn còn bắn được."
Sức mạnh từ những người ủng hộ đã thổi vào người Tigre một nguồn sinh khí mới, giúp cho anh tiến lên phía trước.
"Cứ để đằng sau cho tôi lo. Tôi sẽ cố chống chịu thêm một lúc nữa."
"Được rồi. Đừng có xốc nổi quá đấy, trông khó coi lắm."
Như là chuyện thường , hai bên cưỡi ngựa sanh vai nhau. Người đàn ông trẻ lắp tên vào cung, cô gái cầm thương trên tay. Quần áo của họ dính đầy mồ hôi, máu, bùn đất và tuyết, nhưng mắt họ vẫn sáng lonh lanh đầy mãnh liệt.
Điều hoà lại nhịp thở, Ludmira và Tigre cùng quay lại chốn chiến trường.
.
"Hiệp sĩ? Hiệp sĩ ư..."
Kreshu nhận ra chiến thắng trong tầm tay của mình đã tan biến. Y thốt lên một tiếng đầy giận dữ. Tuy nhiên, trong nháy mắt, hắn lấy lại ngay vẻ điềm tĩnh.
"Tuy nhiên, cũng chỉ là thêm 5.000 người nữa."
Việc này không có nghĩa là Kreshu bị đánh bại. Ông ta gọi thêm đạo quân thứ tư nữa cho chắc chắn.
Trong khi chỉnh đốn lại hàng ngũ của đạo thứ bảy, Kreshu ra lệnh rút lui cho đạo quân và truyền lệnh tập trung tấn công quân Olmutz và Bạch Ngân Lưu TInh Quân thông qua một sứ giả tới đoàn quân thứ sáu.
"Chúng sẽ mất ngay khả năng cơ động nếu dám lao vào trước mặt một lực lượng có quân số áp đảo hơn."
Khả năng chỉ huy của Kreshu thực sự đáng ngạc nhiên. Ông ta vừa né được đợt xung phong của nhóm Hiệp sĩ một cách đầy điều luyện, vừa cho đạo thứ tư tấn công vào bên cánh của họ.
"Kẻ thù đầu tiên của chúng ta đã kiệt sức. Nhờ có nhóm Hiệp sĩ làm viện binh mà chúng mới có thêm sức lực như vậy. Hãy đè bẹp chúng đi."
Kreshu dùng đạo quân thứ sáu để tấn công Tigre và dùng đạo quân thứ tư và thứ bảy để đấu lại quân Hiệp sĩ.
Kể cả khi có thể nghiền nát đối phương bằng ngựa, họ không thể ngay lập tức phản ứng lại được trước một cuộc tấn công từ bên cánh và đằng sau. Hàng đống mũi tên và ngọn thương bay về phía những Hiệp sĩ.
Ngựa bị giết chết, khiến cho người cưỡi phải hạ mã. Họ ngay lập tức bị lấn át bởi những binh lính xung quanh trong khi cố vật lộn đứng dậy vì bộ áo giáp nặng của mình.
Bạch Ngân Lưu Tinh Quân và quân Olmutz đang bị đạo thứ sáu chặn lại và không thể tới yểm trở cho đội Hiệp sĩ được.
Không biết bao nhiêu lần họ bị dồn vào chân tường? Nếu không bất ngờ tấn công từ đầu thì họ đã không thể chống chọi lại dược đợt đánh đầu tiên được rồi. Phải cần một người chỉ huy rất giỏi mới có thể hạ gục được một đoàn quân Hiệp sĩ.
Tuy nhiên, Barbaros [Râu Đỏ] còn có óc suy xét tuyệt vời hơn nữa. Khả năng điều khiển binh sĩ kể cả khi có sự tham gia của bên Hiệp sĩ thật sự rất đáng sợ.
Tuy nhiên, lại có một báo cáo nữa xuất hiện.
"... Một kẻ thù nữa từ phía Tây Bắc sao?"
Lần này không phải là Hiệp sĩ, mà là quân của Lãnh chúa Massas và Augre.
Đoàn quân bao gồm 3.000 kỵ binh và bộ binh. Dù không đông bằng phe Hiệp sĩ, họ vẫn đủ sức để xông vào đạo quân số sáu đang gây sức ép lên Tigre.
Sự xuất hiện của họ mang tính quyết định cho cuộc chiến.
Kreshu nhìn với ánh mắt đầy tính toán trong khi xem xét lại những bước đi tiếp theo trên chiến trường trong tâm trí.
--- Phải làm gì đây, phải làm gì đây.
Hạ gục Tigre và Ludmira, đánh bật nhóm Hiệp sĩ cùng với một đạo quân mới 3.000 người. Kể cả khi điều đó là không thể đối với một số người, Kreshu vẫn coi việc này là khả thi.
--- Vấn đề là... không rõ đây có phải là đạo quân cuối cùng của chúng không nữa.
Đầu tiên, Kreshu cho rằng đối phương chỉ gần 6.000 người là cùng. Đó là một con số gần chính xác, thể hiện rõ trình độ rất cao của người em trai Quốc vương Muozinel, Râu Đỏ.
Tuy vậy, 5.000 Hiệp sĩ đã xuất hiện khi y đang ở trên bờ thắng lợi. Trong khi đang nghĩ cách đối phó, lại thêm 3.000 quân nữa vào trận. Đối phương của hắn đã tăng lên gấp đôi tính từ khi trận chiến bắt đầu.
--- Tại sao trinh sát không phát hiện ra? Lẽ nào chúng đã bỏ qua điều gì?
Kreshu có niềm tin tuyệt đối vào lực lượng trinh sát do chính mình lập ra và đã lập ra kế hoạch dựa vào những thông tin từ lực lượng này cung cấp. Đáng lẽ ra y đã dẫn đoàn quân đến thắng lợi rồi.
--- Không, lần này không có vấn đề gì cả... Nếu có gì thì chỉ là do xui xẻo thôi.
Kẻ địch trước mặt ông ta không phải là Công tước Thenardier, cũng chẳng phải là Công tước Ganelon.
--- Có phải là Tigrevurmud Vorn không nhỉ? Tên của người Brune quá dài. Ta sẽ rút ngắn lại thành Tigre.
Trong khi nghĩ tới cái tên của Tigre, Kreshu tiếp tục lên kế hoạch. Kể cả khi đánh bại được Tigre, mọi chuyện vẫn chưa thể xong được.
Mục đích của y là dẫn quân qua miền Nam của Brune để lấy thêm nô lệ từ một thị trấn cảng biển sầm uất bao quanh bởi đất đai màu mỡ. Nếu có thể, hắn sẽ chiếm luôn cả Nemetacum.
Bằng việc chiếm được thị trấn này, ông ta có thể chiếm được nhiều của cải cũng như liên lạc về nước thông qua đường thuỷ.
--- Kể cả có đánh bại được Tigre, ta cũng không có đủ quân để giao chiến với Thenardier.
Kreshu đã bắt đầu nghi ngờ khi viện binh của địch xuất hiện đến hai lần.
Kể cả khi mới quá 30 tuổi, Barbaros [Râu Đỏ] mới chỉ bị bối rối có vài lần. Dù do dự, ông ta đành phải cho quân thoái lui. Tuy đã chuẩn bị trăm phương ngàn kế để kéo dài thêm thời gian, không có kẻ địch nào truy đuổi cả.
"Thật chán. Không có mấy kẻ vừa dũng cảm vừa liều lĩnh cả, nên chúng không dám phạm lỗi nữa."
Kreshu nói không khác gì một đứa trẻ không có được món đồ chơi mình muốn. Y ra lệnh cho ba đạo quân đang bao vây ngọn đồi rút lui và lắng nghe báo cáo thiệt hại.
6.000 quân đã tử trận; Kreshu nhăn mặt. Con số đó không nhỏ tí nào. 20.000 quân tiên phong và 30.000 quân chủ lực... tổng cộng là 50.000 quân, vậy mà chưa gì đã mất tới ba phần mười quân số rồi.
"Ừ, chúng ta vẫn còn 34.000 quân. Ta vẫn có gấp ba lần số địch."
Tuy vậy, Kreshu không làm gì thêm. Y chỉ cho dựng trại và đào hào đắp luỹ, cùng với ra lệnh cho binh lính nghỉ ngơi và dưỡng thương.
Ông ta vẫn chưa mất hết tất cả ý chí chiến đấu; báo cáo quyết định cho kế hoạch trong tương lai sẽ sớm đến.
Sáng hôm sau, một sứ giả từ Vương quốc của Kreshu tới.
"Hạm đội của chúng ta đã bị đánh bại bởi Công tước Thenardier."
"Hiểu rồi. Nói cách khác, kể cả khi dùng tới 34.000 quân để phá vỡ vòng vây và đánh bại quân của Thenardier, ta vẫn phải lo tới việc kiểm soát cảng biển và củng cố lại trước khi tiếp viện tới."
Sau khi Kreshu cười khanh khách, người sứ giả lui ra khỏi lều.
--- Miễn ta không phải là kẻ duy nhất chịu thất bại thì không vấn đề gì cả.
"À đúng rồi. Ta phải điều tra Tigrevurmud Vorn và đưa lời khen ngợi đến hắn ta nữa."
Kreshu ra hiệu cho binh lính lui ra và nghĩ về điều đó. Có hai lý do dẫn tới điều này.
Lý do đầu tiên là để dấy lên sự ghen tị đối với sự ảnh hưởng của Tigre. Kreshu muốn tầm ảnh hưởng của anh lên đến tầm Thenardier và Ganelon.
Lý do khác nữa là vì danh dự của y.
"Kể cả khi không phải thua dưới tay Hắc Hiệp sĩ Roland, vẫn có một anh hùng không thua kém bằng. Phẩm giá của Brune vẫn còn sống, đó là những gì chúng ta sẽ nói. Đúng vậy. Nếu là vậy, đòn đánh vào danh dự của ta sẽ giảm bớt đi một phần."
Quân Muozinel bắt đầu rút lui có tổ chức qua những con đường của Agnes.
Đó là kết cục của [Trận chiến Ormea].