- -----
Chương : Phương Nhu muốn bỏ đi.
“Vâng.”
“Ông cụ bảo tôi đến để hộ tống cô đi.”
Đối phương nói mục đích của mình một cách máy móc.
“Được, tôi dĩ nhiên sẽ đi với anh nhưng có thể cho tôi về bế con theo được không?”
Cô không muốn đi một mình.
Nếu quả thật phải đi, cô nhất định phải dẫn con theo cùng.
Vì vậy, hai người cùng nhau về nhà.
Phương Nhu không dọn dẹp gì cả, thậm chí cả một bộ quần áo cũng không chuẩn bị mà đi thẳng lên lầu ẵm con đi.
Trước khi đi, Phương Nhu nói với người giúp việc: “Tôi ẵm con ra ngoài một chút.”
“Cần tôi đi cùng không ạ?”
Người giúp việc quan tâm nói.
“Không cần đâu, tôi có thể đi một mình được.”
Phương Nhu mím môi cười, ẵm con bỏ đi không quay đầu lại.
Sau khi lên xe, hai người chạy như bay, đi ngang qua một cửa hàng trẻ em thì Phương Nhu nhờ tài xế xuống xe đi mua đồ dùng trẻ em, sữa bột, tã, bình sữa vân vân.
Dọc theo đường đi cũng tránh tất cả các máy camera, trên đường đi đổi xe liên tục, tính kỹ đã đổi hơn mười chiếc rồi.
Đây là lý do vì sao Thích Ngôn Thương không tìm được Phương Nhu.
Biệt thự Hương Giang.
“Mợ chủ? Boss đâu ạ?”
Hàn Triết ra ngoài làm việc vừa trở về, vừa lúc kết nối với điện thoại kiểm tra được tung tích của Phương Nhu nên anh ta đang chuẩn bị báo cáo lại với Mặc Cảnh Thâm.
“Cảnh Thâm có việc phải ra ngoài, anh...”
Mộ Thiển đang đi qua đi lại trong phòng khách, nóng nảy chờ đợi tin tức về Phương Nhu nên rất ưu sầu và lo lắng.
Cô đáp được một nửa thì lập tức hỏi: “Kiểm tra được tung tích của Phương Nhu chưa?”
“Đã kiểm tra được rồi.
Cô Phương đang ở sân bay Bắc Thành.”
“Sân bay?”
Mộ Thiển hơi kinh ngạc.
Lúc này mới cầm điện thoại di động gọi một cuộc cho Phương Nhu.
Cuộc gọi được kết nối nhưng đầu bên kia không có ai bắt máy.
Mộ Thiển buồn bã thở dài, lập tức dặn dò Hàn Triết: “Bây giờ anh đưa tôi ra sân bay Bắc Thành.”
“Chúng ta có cần báo cho boss biết không ạ?”
Hàn Triết cảm thấy chuyện này phải nên nói với boss một tiếng.
“Tôi sẽ gọi cho anh ấy...”
Mộ Thiển cầm điện thoại di động, bấm số của Mặc Cảnh Thâm, lúc đang muốn gọi đi thì cô chợt nghĩ đến điều gì rồi nói: “Bây giờ anh ấy đang bận, tạm thời không cần nói cho anh ấy biết.”
“Hay là tôi báo cho anh Thích luôn nhé?”
“Không được!”
Mộ Thiển xua xua tay: “Lập tức đưa tôi đến sân bay Bắc Thành.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Dứt lời, cô sải bước ra ngoài.
Dù sao đi chăng nữa cô và Phương Nhu cũng được xem là bạn bè thân thiết, sao cô không hiểu ý định của Phương Nhu chứ?
Đầu tiên, thế lực của Thích Ngôn Thương rất đáng gờm nhưng Phương Nhu lại dám chạy trốn dưới sự giám sát của Thích Ngôn Thương.
Điều này chứng minh Phương Nhu không hành động một mình.
Sau đó, hiện giờ Phương Nhu đang ở sân bay, vậy chứng tỏ cô ấy không bị người ta bắt cóc mà chỉ muốn rời khỏi đây.
Lên xe, xe được lái ra khỏi biệt thự.
“Bây giờ lập tức gọi điện thoại cho người của anh, thông báo với họ nhất định phải giữ Tiểu Nhu lại, giải thích rõ chỉ có một mình tôi biết và sẽ không báo với Thích Ngôn Thương, bảo cô ấy chờ tôi.”
“Vâng, mợ chủ.”
Trước kia Mộ Thiển có mâu thuẫn sâu sắc với Thích Ngôn Thương nên cô không thích Thích Ngôn Thương lắm, cảm thấy mình không thể nào dễ dàng tha thứ cho những gì anh ta đã gây ra cho Phương Nhu.
Nhưng sau đó cô chính mắt thấy được những chuyện nhỏ nhặt mà Thích Ngôn Thương làm vì Phương Nhu nên cô cũng từ từ buông bỏ sự chán ghét và căm hận Thích Ngôn Thương.
Đến khi Phương Nhu nói cho cô biết, cái chết của mẹ Thích Ngôn Thương không phải do mẹ cô ấy là Thôi Cảnh Lam gây ra.
Tất cả đều chỉ là một sự hiểu lầm.
Cũng vì vậy, hiểu lầm giữa hai người được hóa giải, mối quan hệ càng thắm thiết hơn xưa.
Thế nhưng con sóng này chưa qua thì cơn bão khác lại tới.
Khi mối quan hệ của cả hai được xoa dịu thì Thang Viên lại xảy ra chuyện.
Cái chết của Thang Viên chính là mồi dẫn lửa giữa Phương Nhu và Thích Ngôn Thương.
Quan trọng nhất, nhà họ Thích hoàn toàn không chấp nhận Phương Nhu.
Trong lòng cô ấy ít nhiều gì cũng sẽ có một chút áp lực.
Mộ Thiển không biết việc mình không nói cho Thích Ngôn Thương biết là đúng hay sai, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là phải gặp Phương Nhu trước mới được.
Ngồi trong xe, Mộ Thiển đợi một lúc lâu vì có tuyết rơi nên tốc độ xe rất chậm.
Hàn Triết lo lắng cho an nguy của Mộ Thiển, biết cô đang mang thai đôi, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì boss chắc chắn sẽ lột da anh ta.
“Hàn Triết, đến nhà Cố Khinh Nhiễm.
Ngay bây giờ, ngay lập tức!”
Tốc độ này quá chậm, Mộ Thiển lo nếu mình đến quá muộn, lúc đó Phương Nhu đã đi rồi.
Căn dặn Hàn Triết xong, cô cầm điện thoại di động gọi cho Cố Khinh Nhiễm.
“Tút tút tút...”
Điện thoại di động vang lên vài tiếng, bên kia bắt máy: “Thiển Thiển, sao vậy?”
“Bây giờ em đang gặp phải chuyện khó giải quyết, anh có thể lập tức chuẩn bị cho em một chiếc phi cơ được không?”
“Ngay bây giờ sao?”
“Vâng.”
“Đã xảy ra chuyện gì, có phải hai vợ chồng già không nên nết Mặc Vân Kính kia đã làm gì em rồi không?”
Cố Khinh Nhiễm vô cùng căm ghét hai vợ chồng Mặc Vân Kính, nếu Mộ Thiển có chút biến động nhỏ nào thì anh đều cảm thấy tất cả đều liên quan đến vợ chồng Mặc Vân Kính.
“Không liên quan gì đến bọn họ đâu.
Bây giờ anh nhanh chóng chuẩn bị cho em một chiếc phi cơ đi, chúng ta gặp nhau rồi nói.
Ngoài ra, anh đừng tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai nhé.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Mộ Thiển thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn trời tuyết trắng xóa bên ngoài, trái tim cô như đang bị một tảng đá lớn đè nặng.
“Mợ chủ, boss và anh Thích là bạn bè, cô làm vậy có thể khiến mối quan hệ giữa hai người họ trở nên gay gắt không?”
Tuy hiện nay Mộ Thiển đã kết hôn với Mặc Cảnh Thâm, nhưng tận sâu trong lòng Hàn Triết thì Mặc Cảnh Thâm luôn là ông chủ duy nhất.
Vì thế bất cứ chuyện gì anh ta đều sẽ báo với Mặc Cảnh Thâm.
“Đây không phải là chuyện anh cần lo nghĩ.”
Nếu Mộ Thiển không có ý định để Mặc Cảnh Thâm nhúng tay vào chuyện này, cô cũng biết nên xử lý thế nào.
Ai ngờ, cô vừa dứt lời thì thấy số của Mặc Cảnh Thâm gọi vào.
Khi nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên số điện thoại của Mặc Cảnh Thâm, cô lạnh lùng liếc nhìn lướt qua Hàn Triết.
Cô nhìn Hàn Triết và Hàn Triết cũng nhìn lại cô, chẳng qua ánh mắt kia lại có chút gì đó khiến người ta cảm thấy chột dạ.
Giờ phút này, dù Hàn Triết không nói gì nhưng trong lòng Mộ Thiển cũng hiểu đôi chút rồi.
“Cảnh Thâm?”
Sau khi bắt điện thoại, Mộ Thiển thân mật gọi anh.
“Em đang ở đâu?”
“Em đang ở ngoài đường.”
“Em đi tìm Phương Nhu? Nếu biết Phương Nhu đang ở đâu, tại sao em không báo cho Ngôn Thương biết?”
Anh hỏi thăm ý kiến của Mộ Thiển chứ không hề tỏ ý tức giận.
Mộ Thiển mấp máy môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài gió lạnh đang gào thét, cành cây bị thổi trơ trụi cứ chập chờn theo gió.
Cô trầm ngâm vài giây: “Em muốn một mình đi gặp Phương Nhu.
Anh cũng hiểu rõ rằng Phương Nhu là một người không thể nào rời đi dưới sự giám sát của Thích Ngôn Thương nhưng bây giờ cô ấy đang ở sân bay, chứng tỏ cô ấy không bị bắt cóc hay ép buộc.
Nếu vậy, điều đúng đắn nhất em phải làm hiện giờ là đến bên cô ấy, thuận tiện hỏi thử xem cô ấy đang nghĩ gì chứ không phải mách với Thích Ngôn Thương, sau đó để Thích Ngôn Thương tiếp tục dùng phương pháp quá khích để đối xử với cô ấy.”
Quen biết Thích Ngôn Thương nhiều năm qua, dù cô không hiểu rõ Thích Ngôn Thương trăm phần trăm nhưng Mộ Thiển biết với tính tình cố chấp của Phương Nhu, nếu cô ấy đã quyết tâm bỏ đi thì nhất định sẽ bỏ đi.
Hai người ấy đều có tính tình cố chấp.
Một người ngang ngạnh muốn rời bỏ nhưng tất nhiên kẻ kia sẽ dùng mọi thủ đoạn cưỡng chế đưa người về.
Những gì Mộ Thiển nói khá có lý.
Mặc Cảnh Thâm bị khó xử khi kẹp giữa cả hai.
Một là vợ, một là bạn, anh thật sự không biết phải làm thế nào..