- -----
Chương : Thân phận mới.
Từ lúc đứa con mất tích đến bây giờ, điều Phương Nhu không yên tâm nhất chính là hung thủ giết chết đứa bé.
Hơn nữa dựa vào năng lực của Thích Ngôn Thương, cô ấy cho rằng không thể nào mà Thích Ngôn Thương không tra ra được hung thủ đứng phía sau, nhưng đã lâu như vậy rồi mà vẫn không có bất cứ tin tức nào.
Sao cô ấy có thể yên lòng được?
Phương Nhu rời khỏi nhà, dựa theo địa chỉ của đối phương mà lái xe đến, nhưng lúc cô đến địa điểm hẹn gặp thì không thấy bất cứ ai.
Lấy điện thoại gọi cho đối phương, nhưng đối phương lại tắt máy.
Đứng trong cơn gió lạnh lẽo, Phương Nhu bất lực nhìn xung quanh, cô ấy gọi điện cho đối phương hết lần này đến lần khác những vẫn không gọi được.
Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, Phương Nhu lạnh đến cả người run rẩy, sau đó cô ấy mở cửa xe Sedan ngồi vào trong đó.
Lúc này, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, âm thanh bất ngờ dọa cô ấy run rẩy cả người.
Cô ấy lập tức bắt máy: “Là ông sao? Các người đang ở đâu, tại sao tôi không nhìn thấy mấy người?”
Người ở đầu dây bên kia trầm tĩnh một hồi, không nói chuyện.
Phương Nhu sốt ruột hỏi: “Tại sao không nói gì cả, mấy người nói gì đi, nói đi chứ!”
Cảm xúc của cô ấy có chút không kiểm soát được, nóng nảy đến cực điểm.
Bởi vì cái chết của Thang Viên, một mình Phương Nhu đã chịu đựng quá nhiều đau thương, gần như sụp đổ tinh thần.
Cô ấy vẫn ở trong đau buồn và tuyệt vọng, mặc dù nhiều lần cô ấy nói với chính mình phải đi ra khỏi bóng tối, những mỗi lần chỉ cần nghĩ đến đứa con thì thật sự cô ấy không làm được.
Đối phương vẫn im lặng, sau đó trực tiếp cúp điện thoại của Phương Nhu.
“Alo? Alo, ông nói chuyện đi, alo?”
Phương Nhu ra sức gọi, gào thét trong điện thoại, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh tút tút tút ở đầu dây bên kia điện thoại.
Cô ấy cầm điện thoại bất lực, cực kì bi thương.
Đúng vào lúc này, lại có một cuộc điện thoại, là cuộc gọi video.
Nhìn thấy số điện thoại quen thuộc, cô ấy không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp bắt máy.
Khoảnh khắc cuộc gọi video được kết nối, màn hình bên kia hiện ra một gương mặt.
Người đó, không phải ông cụ nhà họ Thích thì còn có thể là ai?
Khoảnh khắc nhìn thấy ông cụ nhà họ Thích, hai mắt Phương Nhu đỏ lên: “Là ông? Là ông đã hại chết Thang Viên, phải không? Đó là con của Ngôn Thương đấy, sao ông có thể nhẫn tâm ra tay chứ?”
Cảm xúc của Phương Nhu có chút mất kiểm soát.
Ngón tay thon dài bụm miệng lại, nói nghẹn ngào: “Đứa bé vẫn còn nhỏ như thế, vô tội như thế, tại sao ông lại mất trí như thế, ông không sợ gặp báo ứng sao?”
Ở màn hình bên kia, ông cụ nhà họ Thích đang ngồi trên ghế gỗ lim, tay bưng một tách trà, cúi đầu hớp một ngụm.
Một người không tức giận nhưng vẫn tỏ ra vẻ uy nghiêm như ông ta, cho dù ngồi ở đâu cũng sẽ cho người khác một cảm giác áp bức.
Đối với ông ta, Phương Nhu có cảm giác sợ và đồng thời trong lòng cũng hỗn loạn phức tạp.
Cạch!
Ông cụ nhà họ Thích đặt tách trà xuống bàn, đôi mắt lạnh lùng nhìn Phương Nhu, trầm giọng nói: “Lúc đầu tôi đã cảnh cáo cô, bảo cô tránh xa Thích Ngôn Thương một chút, là do cô không nghe, làm trái lại lời thỏa hiệp của chúng ta trước, bây giờ cô thấy uất ức à?”
Mi mắt ông cụ nhà họ Thích khép hờ lại, không nhìn thấy được một chút áy náy trên khuôn mặt chứa đựng đầy dấu vết thăng trầm cuộc đời đó, mà nhiều hơn là sự chán ghét đối với Phương Nhu.
“Ngôn Thương với Nguyệt Như đã có hôn ước từ lâu, huống hồ bây giờ hai đứa nó đã xác nhận mối quan hệ.
Cô không nên quấy đục nước nữa!”
Cái gọi là ‘xác nhận’ quan hệ, chính là nói Thích Ngôn Thương với Diêu Nguyệt Như đã xảy ra quan hệ.
Bởi vì lúc trước đã nhìn thấy clip đó, cho nên phản ứng của Phương Nhu không có kịch liệt như thế: “Tôi có thể...!tôi có thể rời khỏi Thích Ngôn Thương, nhưng tại sao ông phải giết con của tôi?”
“Tôi chưa từng nói đứa bé Thang Viên đó là do tôi giết.
Ông đây sẽ không ra tay với trẻ con, huống hồ đó còn là cháu trai nối dõi của nhà họ Thích tôi.
Sao tôi có thể ra tay chứ?”
Ông cụ Thích hừ lạnh một tiếng, cảm thấy cái suy nghĩ của Phương Nhu rất ngu ngốc.
“Không thể nào, không thể nào!”
Phương Nhu lắc đầu như cái trống lắc, khuôn mặt gầy gò tái xám đầy vệt nước mắt: “Không phải ông thì còn có thể là ai, ai lại ra tay độc ác với một đứa bé?”
“Cái chết của nó không có bất cứ liên quan gì đến tôi, nhưng nếu như cô tiếp tục không rời xa Ngôn Thương, thế thì đứa con mà cô nhận nuôi bây giờ phải trả cái giá đau đớn thê thảm.
Nó không có bất cứ quan hệ máu mủ nào với nhà họ Thích chúng tôi, lúc tôi ra tay đương nhiên sẽ không nể N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"tình!”
Ông cụ Thích trầm giọng cảnh cáo.
Lúc nãy cảm xúc Phương Nhu mất kiểm soát, đột nhiên bây giờ đã trở nên bình tĩnh vài phần, cô ấy cẩn thận phân tích lại tình hình lúc này.
Cô ấy vẫn là lựa chọn tin tưởng ông cụ Thích.
Nếu như dựa theo cách ông ta nói, rất có thể cái chết của Thang Viên thật sự không phải do ông cụ Thích làm.
Ông ta lại dám lấy tính mạng của đứa bé bây giờ ra uy hiếp, thì khả năng ông ta đã nói là sẽ làm.
Hơn nữa lúc đầu ông ta bắt cóc cô ấy đến nhà họ Thích, ngay cả lúc đó ông cụ Thích cũng bảo vệ đứa bé trong bụng Phương Nhu, thế thì sao có thể tàn nhẫn ra tay giết chứ?
Mặc dù Phương Nhu từng nghi ngờ ông cụ Thích, nhưng bây giờ bình tĩnh nghĩ kĩ lại, nếu như ông cụ Thích thật sự độc ác, tàn nhẫn giết đứa con ruột của Thích Ngôn Thương, thì ông ta sẽ hủy hoại mối quan hệ giữa ông ta và Ngôn Thương.
Có lẽ ông ta không ngu ngốc như thế.
“Ông...”
Phương Nhu đưa tay lau đi nước mắt, lông mày chau lại: “Ông...!ông làm sao chứng minh được không phải do ông giết?”
“Dựa vào cô, có tư cách gì mà nói lời này với tôi?”
Sắc mặt ông cụ Thích sầm lại: “Nhìn bên đường bên phải cô có một thùng rác, bên trong có một cái túi màu đỏ, trong đó có một thẻ ngân ngàng và thông tin thân phận mới mà tôi đã chuẩn bị cho cô.
Tôi sẽ giữ chân Ngôn Thương lại, cô nhân cơ hội đó mà rời khỏi.
Cô nhỡ kĩ cho tôi, cô không xứng với Ngôn Thương, tôi cũng không thể để cô ở bên cạnh Ngôn Thương.
Trừ khi...!cô muốn đứa con mà bây giờ cô đang nhận nuôi phải chết!”
Lại là cái chiêu này!
Lúc đầu ông cụ Thích cũng dùng cái cách này đối với cô ấy.
Chỉ có điều lần trước là cô chủ động muốn rời khỏi, cho nên mới phối hợp với ông cụ Thích.
Nhưng lần này...
“Ông không sợ tôi nói cho Ngôn Thương biết sao?”
Phương Nhu bình tĩnh lại, giọng điệu nói chuyện cũng mang vài phần uy hiếp.
“Cô cứ việc thử xem.”
Ông cụ Thích dường như dám chắc Phương Nhu sẽ không dám nói chuyện này cho Thích Ngôn Thương, cho nên ông ta không có chút kiêng nể gì với cô ấy cả.
Phương Nhu cúi mặt xuống, rơi vào trầm tĩnh, không có nói chuyện.
Cô ấy...
Gần đây có mâu thuẫn trầm trọng với Ngôn Thương, nguyên nhân chính là vì cái chết của Thang Viên mà tình cảm hai người xuất hiện vết nứt, cho đến khi cô ấy nhìn thấy clip giường chiếu của Thích Ngôn Thương với Diêu Nguyệt Như, thì nó đã hủy đi tất cả niềm tin và cố gắng của cô ấy.
Cho nên, cô ấy đã gật đầu, đồng ý rồi.
“Được, tôi đồng ý với ông.”
Mặc dù Phương Nhu đã đồng ý với lời của ông cụ Thích, nhưng trong lòng cô ấy vẫn có chút xoắn xuýt.
Cô ấy không biết rời xa Thích Ngôn Thương có đúng hay không, nhưng có một điểm có thể chắc chắn, đó chính là cô ấy ở bên cạnh Thích Ngôn Thương sẽ không hạnh phúc.
Ít nhất đứa bé bây giờ là vô tội.
“Đừng có lật lọng nữa.
Nếu không, tự chịu hậu quả!”
Ông cụ Thích vô tình uy hiếp.
Nói rồi, ông ta trực tiếp cúp điện thoại.
Phương Ngu ngồi dựa vào ghế lái xe Sedan, cô ấy giống như bị trút hết mọi sức lực, cả người bất lực dựa vào ghế, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước.
Qua một lát sau, cô ấy xuống xe, đến nơi theo chỉ định của ông cụ Thích và tìm được cái túi, lấy ra giấy tờ thân phận mới và thẻ ngân hàng, cùng với một chiếc điện thoại.
“Cô là Phương Nhu nhỉ?”
Lúc Phương Nhu đang đứng ngây người trong cơn gió lạnh, thì có một người đàn ông mang giày da kiểu tây xuất hiện trước mặt Phương Nhu.
Nhìn cách ăn mặc của đối phương, thì Phương Nhu biết anh ta chính là người của ông cụ Thích sai đến..