Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

chương 06: một chọi một nghìn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“___ Không có đoá hoa màu xanh nào hết…”

Tôi muốn sớm hội hợp với hai người Kar-kun nên đã vội vàng xông vào trong núi, cơ mà đừng nói là vị trí được đánh dấu trên bản đồ, bản thân tìm khắp cả ngọn núi cũng chẳng thấy đoá hoa xanh nào cả.

Dù cảm thấy anh ta nói dối, nhưng tôi lại trông thấy vài vết tích cho thấy Kar-kun đã tiến vào nơi này.

Chắc là anh ta đã ẩn nấp và di chuyển trong chỗ khó nhìn thấy để thoát khỏi ma pháp Giám Thị. Dấu vết đặc thù được khắc lên cây để không lạc đường vẫn còn rất mới.

Nếu đó là lời của người đã thực sự tiến vào núi thì không chừng chỉ là do tôi không tìm được mà thôi. Vốn dĩ anh ta cũng bảo rằng đây là một bài tập nữa.

“Kể cả thế thì mình cũng đã xem xét toàn bộ ngọn núi rồi mà…?”

Tôi bỗng nghe thấy tiếng chuông báo động rất nhỏ. Bản thân lập tức di chuyển đến nơi gần đỉnh núi có tầm nhìn thoáng đãng.

Chuông báo động vang lên từ phía ngôi làng mà hai người Kar-kun tiến tới. Tiếng chuông của tộc Quỷ Mị sử dụng ma lực trong không khí nên có thể vang xa hơn, khi ở chỗ ít cây cối chặn âm thanh trên ngọn núi liền kề thì người khác vẫn có thể nghe được như thế này.

Nhịp độ rung chuông này đang báo hiệu sự xuất hiện của tồn tại mang địch ý như địch nhân hay kẻ cướp.

“Mình chỉ nghĩ ra được hai người kia mà thôi…”

Suy nghĩ tới thái độ của Kar-kun thì tôi nghĩ anh ấy sẽ không làm chuyện quái lạ gì… Không lẽ Romiyan đã cáu lên ư? Cô ấy trông khá nóng nảy, nhưng với địa vị của người đứng thứ hai tộc Nanh Thú thì cô ấy phải chịu đựng được mới phải.

“Có vẻ đã đang xuất hiện náo động rồi nhỉ.”

“___ Tại sao anh lại ở đây vậy, Yodocchi?”

Khi nhìn sang bên cạnh thì ở đó là bóng dáng của Lãnh Chúa tộc Hắc Chú, Yodocchi, Yodoin Gorwen.

Anh ta xuất hiện khác với kiểu người thích hóng chuyện. Anh ta lộ diện mà không tạo ra chút âm thanh giống như đã ở đó từ đầu. Có lẽ anh ta đã dùng ma pháp loại che giấu nào đó… Cơ mà tôi chẳng hề cảm nhận được gì hết.

“Dĩ nhiên là hỗ trợ rồi. Không lẽ cô nghĩ rằng tôi chỉ cung cấp trang phục hầu gái cho Romilaya là xong việc rồi sao?”

“… Đúng đó, anh đã làm việc rất tốt.”

“Ể~… Trước hết thì cảm ơn… E hèm, thật ra tôi cũng biết trước tật nhìn lén của tộc Quỷ Mị. Vậy nên bản thân mới chờ đợi ở khu vực ngoài tầm mắt như thế này đấy.”

Theo tình huống này thì Yodcchi cũng hiểu rõ cơ chế của ma pháp Giám Thị của bọn tôi rồi nhỉ?

Ma pháp Giám Thị của tộc Quỷ Mị sẽ tạo ra một con mắt vô hình và nắm giữ tầm nhìn từ nó. Ở những địa điểm có cấu tạo rõ rệt như toà nhà hay chỗ rộng rãi thì không thành vấn đề, nhưng khi ở trong ngọn núi có cây cối bất quy tắc thì rất khó để tạo nên con mắt ấy. Nhìn từ trên không thì cũng được, chỉ là nó vẫn ỷ lại vào thị lực của đương sự.

“Ồ. Vậy anh đến nhìn lén bọn tôi ư?”

“Ủa, cô nghe từ Karquas-san rồi à?”

“Vậy là anh đã nhìn lén rồi nhỉ.”

“… Ừm, đúng vậy. Karquas-san cho rằng ở trong núi sẽ không bị giám thị nên đã trực tiếp xong thẳng vào, nhân tiện cũng nhận ra khí tức của tôi luôn.”

“Kar-kun đi vào núi và tình cờ tìm ra Yodocchi… Có chút khó hiểu nhỉ. Còn yếu tố khác nữa phải không? A, đúng rồi. Bộ đồ hầu gái của Romiyan đã bị anh bố trí gì đó à? Nghe lén?”

“___ Một cô gái được nuôi tại vùng nhà quê mà nhạy bén đấy nhỉ.”

Ma lực tràn ra từ Romiyan thuộc cấp bậc Lãnh Chúa là vô cùng lớn. Vậy nên cái này là dạng lợi dụng ma lực đó mà phát thông tin ra xa. Nếu toàn bộ trang phục có cơ năng ấy thì thông tin được phát đi có lẽ là âm thanh rồi.

Với người phản ứng được cảm giác bị giám thị như Kar-kun, anh ta đã nhận ra Yodocchi đang thu nhận thông tin nên mới tiếp cận đối phương… Chắc là thế rồi.

“Cái này là độc đoán của Yodocchi phải không? Và anh đã bị Kar-kun cảnh báo.”

“Đúng rồi đó. Anh ta đã tiền trảm hậu tấu rằng ‘Nghe lén thì tuỳ, nhưng đừng có rời khỏi núi’ đấy.”

“Nghe lén chuyện buổi tối của con gái thật là biến thái quá đi. Tôi sẽ đi mách Romiyan nè.”

“Xin cứ tự do. Lúc đó thì tôi sẽ chỉ trích sự ngây thơ vì cô ấy lại dám xỏ tay vào vật do tộc Hắc Chú tặng cho.”

Kiểu gì thì Romiyan cũng đáng thương quá đi. Cơ mà tôi vẫn không thể phủi bay hết cảm giác lạ thường. Mặc dù có thể hỏi ra thông tin từ Yodocchi, nhưng người đang đánh mất ưu thế thông tin này lại đột nhiên lộ vẻ thong thả.

Kể cả trò chuyện như thế này cũng là mục đích của anh ta? Đối phương đang nhắm đến chuyện câu thời gian ư?

“Nếu anh nghe lén thì chắc biết rồi nhỉ? Ở bên kia đang xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ừ, thật là một diễn biến thú vị đấy. Karquas-san vừa mới trảm năm người tộc trưởng rồi.”

“Cái___!?”

“Không chỉ như thế. Anh ta còn tuyên bố sẽ giết sạch toàn bộ tộc Quỷ Mị, và hiện tại thì anh ta đang đuổi theo mấy người tộc trưởng chạy trốn đó. Các binh sĩ tộc Quỷ Mị đồn trú tại ngôi làng đang tiến hành chiến đấu với Karquas-san.”

Ở thời điểm chuông báo hiệu vang lên thì tôi đã tưởng tượng ra khả năng hai bên sẽ xảy ra xô xát. Nhưng mà giết hết mọi người là sao? Làm thế nào cũng không thể lý giải được hết. Tôi phải nhanh đến đó mà thu thập tình huống____

“Cô không quên sự tồn tại của tôi đấy chứ?”

“___!”

Vô số nguyền rủa phun ra từ dưới chân. Dù cố nhảy lên thì mặt đất lại nhanh chóng nuốt chửng người tôi cho đến hai đầu gối.

Tôi xoay chuyển hai tay thật mạnh, đánh tan mặt đất bằng gió áp rồi lợi dụng phản chấn để nhảy lên những gốc cây gần đó.

“Phản ứng nhanh đấy.”

“Yodocchi, anh cũng đâu được Kar-kun nhờ cầm chân tôi phải không?”

“Đúng rồi. Cơ mà vì khá thú vị nên tôi muốn tiếp tục xem xét tình huống. Cả tôi cũng muốn xác nhận liệu Karquas-san đang nghiêm túc tới đâu nữa.”

Yodocchi đã tiến vào trạng thái chiến đấu. Mặc dù không mang theo vũ khí, nhưng xung quanh lại có vô số nguyền rủa đang vờn quanh.

“Lãnh Chúa lại can thiệp vào lãnh địa khác sao? Sẽ lớn chuyện lắm đó?”

“Lớn chuyện hay không đều là do người dân của cô quyết định mà? Người dân nghe cô kể lại sẽ chịu hỏi nhờ cô làm nhân chứng ư?”

“Anh xấu tính thật đó… Hửm?”

Vì lúc nãy nhìn một bên nên tôi không nhận ra, nhưng trên phần ngực áo choàng của Yodocchi đang đính một chiếc cúc cài áo hình đoá hoa màu xanh. Nó là trang sức không bao giờ thấy trên người anh ta khi gặp nhau tại lâu đài Ma Vương.

Trực giác tôi đang báo rằng nó chính là cổ vật làm khởi điểm cho ma pháp Che Giấu của Yodocchi.

Haha, ra là như thế. Kar-kun đã biết chuyện sẽ xảy ra như thế này nên mới nói vậy nhỉ.

“Cũng lâu lắm rồi mới có một trận chiến với Lãnh Chúa. Tôi sẽ không dùng toàn lực mà xin phép tận hưởng nhé.”

“Tôi không có thời gian dông dài làm bài tập đâu. Hãy xem tôi giải quyết thật nhanh này.”

-------------------------------------------------------------------

“Đằng sau toà nhà kia!”

“Khốn kiếp, giỏi lắm!”

Cái gì mà “Khốn kiếp, giỏi lắm!” chứ. Anh rõ ràng đang cười thích thú còn gì. À không, đây đang là tình huống phiền toái thật mà!

Khi đuổi theo các trưởng tộc ra ngoài toà nhà thì hành vi man rợ của Karquas-san đã lan rộng ra xung quanh. Và tiếng chuông báo động vang vọng khắp ngôi làng đã mang những binh sĩ được trang bị của tộc Quỷ Mị đến đây.

Vào thời điểm Karquas-san triệu tập các trưởng tộc, bọn họ đã tụ tập chiến lực dù với số lượng ít. Đó là binh sĩ của chín bộ tộc cùng với toàn bộ quân lực vốn có tại ngôi làng này… Điều đó có nghĩa gần hai phần trong tổng số binh lính của tộc Quỷ Mị đang bao vây chúng tôi.

Tộc Quỷ Mị biết thông tin Karquas-san từng đánh bại người đã sử dụng Đặc Tính là tôi và Justell. Vì vậy nên họ hoàn toàn không tiến hành cận chiến mà chỉ xoay quanh tấn công tầm xa.

Trong trạng thái bị mũi tên và ma pháp trút xuống như mưa vào lúc này, chúng tôi đang ẩn nấp sau toà nhà mà hít thở một hơi.

Trước hết thì tôi có chuyện muốn nói, nhưng vì anh ta bảo tôi phải im lặng nên bản thân phải dùng cử chỉ để nêu ý kiến.

“… (Dịch: Tôi có thể nói được chưa?)”

“Sẽ không ngầu tí nào nên bác bỏ. Về cơ bản thì tôi có thể hiểu được nên cô cứ tiếp tục như vậy đi.”

“… (Dịch: Anh hiểu được sao. Vậy thì anh đang định làm gì vậy?)”

“Đây là lần đầu tôi chiến đấu chính diện với quân đội chính quy nên trong lòng thấy rộn ràng lắm.”

“…!? (Dịch: Tôi có hỏi cảm tưởng của anh đâu!?)”

Tình hình khác với hồi anh ta chiến đấu với chúng tôi. Mặc dù cũng chứa đựng sát ý giống nhau, nhưng chúng tôi lấy việc xác định thực lực làm hạng mục chính.

Tuy nhiên, trong lần này thì Karquas-san là người ra tay trước. Bọn họ đang dùng thủ đoạn để diệt trừ kẻ địch rõ ràng như chúng tôi.

“Có lẽ sắp đến lúc họ dàn quân xong rồi nhỉ.”

“… (Dịch: Đến mức này rồi thì tôi có nên giúp một tay không?)”

“Không cần. Cô cứ đứng ở chỗ an toàn mà xem đi.”

Xét chiến cục thì chuyện bị đại quân bao vây là tình huống cực kỳ không tốt, nhưng với tôi thì nó không thành vấn đề.

Khi bản thân giải phóng Đặc Tính thì mũi tên chắc chắn sẽ không bắn trúng bản thân, cả công kích phạm vi rộng từ ma pháp cũng sẽ bị đột phá bởi lôi kích. Kể cả em trai cũng có thể dễ dàng đột phá chốn cùng đường này.

Tuy nhiên, Karquas-san chỉ có một thân võ nghệ. Thách thức số lượng áp đảo mà không dùng ma pháp hay Đặc Tính là điều vô cùng điên cuồng… Cơ mà anh ta giống như hiện thân của điên cuồng nên nói lúc này cũng hơi trễ rồi.

“… (Dịch: Tôi đã được em trai uỷ thác nên tôi sẽ ứng cứu trong lúc khẩn cấp đấy)”

“Đã rõ. Tôi sẽ tận hưởng mà không để mình nguy hiểm vậy.”

“… (Dịch: Cái tên cuồng chiến này…)”

Tộc Nanh Thú đã theo dưới trướng Karquas-san. Do đó, điều này thực chất là cuộc chiến tranh giữa tộc Nanh Thú và tộc Quỷ Mị nên tôi cũng có lý do để chiến đấu… Cơ mà dường như người này đang rất muốn chơi đùa một mình.

Tôi phát động Đặc Tính mà di chuyển vào trong toà nhà lớn ở gần đó. Vì khá gần địa điểm Karquas-san ẩn náu nên người dân đều đã di tản khiến bên trong trở nên trống rỗng.

Thật ra thì tôi còn muốn nhìn xuống từ mái nhà, nhưng vì tộc Quỷ Mị cũng đang nhắm vào tôi nên bản thân không thể lộ diện. Hãy xem từ cửa sổ đi vậy.

Karquas-san rút kiếm rồi từ tốn đi ra con đường lớn. Địch ý và sát khí tràn ngập xung quanh đồng loạt hướng thẳng tới anh ta.

“Vẫn còn thời gian cho đến khi món chính tới nơi! Hãy vận động cơ thể một chút nào!”

Kể cả trong lúc nói như thế, vô số mũi tên và ma pháp vẫn đang lao tới từ toàn bộ phương hướng. Ơ, cái này có sao không đấy? Lỡ người mà tộc Nanh Thú giao phó tương lai bỗng dưng chết đi thì____

“Tuyệt chiêu, Không Bạt.”

Nhờ nhìn từ xa nên mắt tôi mới có thể suýt soát đuổi kịp. Karquas-san trượt trên ma pháp bay tới và lao đến bên cạnh binh lính vừa bắn ra ma pháp bằng tốc độ khủng khiếp. Nhân tiện thì đầu của binh sĩ ấy cũng đã rơi xuống.

Kẻ nhận ra sự di chuyển ấy chỉ có người ở gần binh sĩ bị rơi đầu. Những người ở phương hướng khác đang mất dấu anh ta vì dư chấn của làn công kích.

“___!?”

“Áp súc ma lực vẫn chưa tới đâu. Cơ mà so với Justell thì đúng là chỉ vậy thôi.”

Tôi đã được nghe em trai kể về Không Bạt… Đó là kỹ thuật rút kiếm thần tốc đã đánh bại Lãnh Chúa tộc Cương Trùng, Justell Lobasect.

Trượt kiếm trên ma lực đối phương, cộng thêm tốc độ ấy vào tốc độ rút kiếm mà phát ra. Tức là nếu Karquas-san sử dụng lên Đặc Tính của tôi thì anh ta có thể tận dụng tốc độ cao nhất của tôi mà rút kiếm nhỉ? Nguyên lý là như thế nào? Kể cả nhìn trực tiếp cũng chỉ khiến đầu tôi trở nên hỗn loạn.

“Tên__”

“Có kẻ nào lại giương cung trong phạm vi tấn công của kiếm đối thủ chứ.”

Những binh lính nhận ra Karquas-san di chuyển đang cố tấn công, nhưng tất cả đều bị giết chết trong phút chốc.

Trình độ rèn luyện của họ vẫn rất đầy đủ. Thế nhưng tất cả cũng chỉ là binh lính bình thường. E rằng đại biểu các bộ tộc bị Nalact giết cũng là những chiến binh đạt cấp bậc Bát Nanh như chúng tôi.

Các trưởng tộc bị chém chết hôm nay cũng không quá yếu… Chỉ là không một ai có thể địch lại người chú cả.

Dù rằng chất lượng binh lính không có khác biệt lớn, nhưng họ lại có khuyết điểm trí mạng về phương diện tướng lĩnh. Đây là những cảm tưởng của tôi đối với tộc Quỷ Mị.

“Cơ mà___”

Họ vẫn có thể thực hiện một hoặc hai đối sách. Các binh sĩ nhận ra anh ta di chuyển vẫn tiếp tục tấn công tầm xa.

Tuy nhiên, mũi tên thì giữ nguyên, còn chủng loại ma pháp thì lại được thay đổi. Bọn họ chuyển từ loại chú trọng tốc độ lao thẳng sang loại ma pháp vẽ một đường cong lên không trung giống như oanh tạc.

Hành động này rõ ràng là đã thấm nhuần nội dung chiến đấu giữa Karquas-san và Justell. Vì xung quanh cùng đồng loạt ứng phó nên chắc họ cũng có thủ đoạn truyền đạt thông tin nào đấy.

Với nó thì anh ta sẽ không thể sử dụng chiêu Không Bạt, thuật rút kiếm theo đường thẳng. Kể cả dùng được đi nữa thì anh ta sẽ chỉ nhảy thẳng lên không trung mà thôi.

“Không Bạt.”

“Dùng thiệt luôn kìa!?”

Kết quả giống như tôi dự đoán. Cú chém ấy đương nhiên sẽ đi vào khoảng không, Karquas-san đang lơ lửng trên không trung không có một ai.

Người không sở hữu năng lực phi hành lại bị ném lên không trung thì sẽ chỉ thành cái đích ngắm… Khoan đã, đúng là trạng thái ấy dễ bị ngắm tới, nhưng đối phương lại không thể dùng ma pháp. Ma pháp bắn tới Karquas-san lúc này bắt buộc phải là loại đường thẳng, và họ sẽ bị thu hẹp khoảng cách bởi chiêu Không Bạt tiếp theo.

Dù vậy, đối phương vẫn tấn công. Cung thuật của tộc Quỷ Mị vẫn có thể ngắm trúng cả đối tượng đang rơi xuống. Cho dù mật độ công kích giảm đi thì bên dưới vẫn là vô số mũi tên lao tới.

“Ứng phó cực kỳ nhanh chóng. Tuy nhiên, nhờ vậy mà tôi có thể nắm bắt vị trí đại khái rồi.”

Karquas-san đang rơi xuống chợt gia tốc giữa không trung. Khi tôi hoá thành tử điện thì có thể lao người theo phương hướng mình muốn, nhưng cách di chuyển của người kia lại không lợi dụng Đặc Tính như thế.

Anh ta đã đạp vào không trung. Nghiêm ngặt mà nói thì anh ta đã bao bọc không khí bằng ma lực rồi dùng nó làm bàn đạp mà nhảy đi.

Đúng rồi, người này có thể tóm lấy ma lực. Dĩ nhiên là anh ta có thể nắm lấy ma lực của mình và đạp lên rồi.

Lúc thì gia tốc, lúc thì xoay vòng. Nhờ dịch chuyển vị trí nên làn mưa tên bắt đầu sinh ra sự không đồng đều, và Karquas-san dùng kiếm gạt đi làn mưa tên đã trở nên mỏng hơn.

Anh ta cứ thế nhanh chóng hướng thẳng tới mặt đất mà đáp xuống vị trí binh lính đang co cụm.

“Khốn kiếp, toàn bộ thu hẹp___”

“Tôi đã đến gặp bằng cảm xúc rong ruổi trên bầu trời rồi. Đừng có mà chạy chứ.”

Trong trận chiến một chọi một, tôi đã tự mình cảm thụ sâu sắc sức mạnh của Karquas-san. Thế nhưng, khi nhìn thấy khung cảnh này thì chắc hẳn ai cũng phải gật đầu thừa nhận anh ta.

Người đó đã một mình rong ruổi trên chiến trường và sở hữu sức mạnh tiêu diệt kẻ địch giống như tôi và em trai. Hơn nữa, điều đó còn được thực hiện bằng thân thể được rèn luyện nên chứ không phải Đặc Tính hay ma pháp.

Nếu đây là cuộc chiến xâm lược thì địch quân có thể bỏ qua anh ta mà phá huỷ căn cứ, vô hiệu hoá binh lính khác mà giành được thắng lợi.

Song, đây lại là cuộc chiến phòng ngự. Kẻ địch đang đơn thân tấn công, nhưng nếu bên phòng ngự không thể đón đỡ một mình kẻ ấy thì họ sẽ không thể chiến thắng.

Giống hệt như bọn tôi, họ cũng sẽ bị con quái vật nằm trong chiếc lồng mình tạo ra gặm nhấm toàn bộ thân thể và tinh thần ấy.

Truyện Chữ Hay