Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

chương 13: lý tưởng cháy bỏng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã vài khắc trôi qua kể từ khi tôi liên tục vung vẩy Trùng Vũ trong vô thức. Thân thể bị Karquas cắt đôi đã được trị liệu hoàn toàn nhờ Watequa-sama sơ cứu cùng sức tái sinh của bản thân.

Dù vậy, mỗi khi vung Trùng Vũ thì những vị trí từng bị chém lại trở nên ngứa ngáy. Cơn đau này đang đến từ bên trong bản thân.

Tôi vẫn chưa tung hết con bài tẩy của mình. Bại lộ mọi thứ tại đó sẽ trở thành vết thương chí mạng trong cuộc tranh chấp bá quyền với các Lãnh Chúa khác. Chỉ là tôi không thể cho phép mình nói ra những lời bao biện ấy mà chỉ liên tục vung vẩy lưỡi kiếm không mục đích.

Đối phương cũng chưa tung hết con bài tẩy. Karquas chỉ vừa mới thể hiện tuyệt chiêu mới hoàn thiện gần đây. Hắn còn không hề có ý định phát động Đặc Tính.

Nếu như tôi cảnh giác tuyệt chiêu ấy và chỉ cho phân thân lao tới thì kể cả khi chúng bị đánh bại, tôi vẫn có thể biến cuộc chiến này thành trận chiến sức bền bằng cách tái triển khai phân thân.

Vốn dĩ hắn còn chẳng hề dùng bất cứ ma pháp nào. Nếu không cố chấp cận chiến và chỉ dùng ma pháp tầm xa thì tôi nhất định đã chiếm ưu thế hơn một bậc rồi.

“…!”

Tôi đã tung ra hết thực lực mà mình cảm thấy có thể tung ra tại đó và bại trận. Đó không phải trận chiến không thể thắng lại càng khiến nội tâm tôi càng phẫn nộ hơn.

Ghét bỏ đối phương và phủ nhận thực lực là hai chuyện khác nhau. Chấp nhận lời khiêu chiến rẻ tiền rõ ràng là sai lầm của bản thân.

Lần tới sẽ không như vậy nữa. Song, đối phương cũng như vậy. Chắc chắn hắn sẽ không dùng cùng một phương pháp mà tìm kiếm thắng lợi nữa.

Kể cả khi bản thân chưa chịu công nhận Karquas là Ma Vương thì tôi vẫn buộc phải công nhận thực lực đối phương.

Vậy thì phải làm sao? Liệu tôi có nên dùng con bài tẩy không? Đó là kế sách ngu ngốc. Các Lãnh Chúa đều là những thiên tài đỉnh cao nhất trong lịch sử. Họ không phải đối tượng sẽ chịu ảnh hưởng bởi cùng một con bài đã bại lộ.

Quả nhiên là yêu cầu tái chiến vẫn còn thiếu độ chắc chắn. Dù thế, tôi cũng không phải không còn phương pháp nào.

Tôi nghe bảo rằng người đàn ông kia đã từng đặt cược ngôi vị ứng cử viên Ma Vương mà so tài với chiến binh tộc Nanh Thú cùng chị gái của Gaulgrart.

Đó là một tên cuồng chiến từ tận gốc rễ. Nếu lợi dụng thói quen đó thì tôi vẫn có khả năng dẫn dụ đối phương vào trong lãnh địa tộc Cương Trùng. Tại đây thì tôi có thể không ngần ngại sử dụng con bài tẩy và chắc chắn tiêu diệt hắn.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ những điều ấy thì giọng nói của thuộc hạ vang lên cùng tiếng gõ cửa.

“Justell-sama, xin thứ lễ vì làm phiền ngài tập luyện.”

“Có chuyện gì?”

“Có một bản báo cáo kỳ quái từ pháo đài đang giám sát Sa Mạc Mời Gọi.”

“Báo cáo kỳ quái?”

“Lính canh tại đó đang giữ một nhân loại nữ giới xuất hiện từ nơi sâu trong Sa Mạc Mời Gọi.”

“___ Nhân loại?”

Kẻ tôi nghĩ đến đầu tiên không hiểu sao lại là bóng dáng Karquas. Gã được giải thích là Incubus, nhưng mùi vị cùng ma lực toả ra từ hắn rõ ràng lại thuộc về nhân loại. Tuy nhiên, nếu là phụ nữ thì đó không phải Karquas.

Không, điều dị thường hơn là phương hướng người phụ nữ nhân loại đó xuất hiện. Sâu trong Sa Mạc Mời Gọi tồn tại một con quái vật khổng lồ ngày đêm dẫn dụ ma vật và Ma Tộc xung quanh sa mạc làm thức ăn.

Những kẻ trở thành Lãnh Chúa tộc Cương Trùng đều phải nghe theo lời dạy của người đi trước mà đi xác nhận sự tồn tại của con quái vật ấy. Điều đó nhằm để bản thân lý giải chính xác thứ gì đang ẩn sâu trong tận cùng lãnh địa mình.

Thứ đó là sinh vật nhưng cũng không phải sinh vật. Nó chỉ là một thứ dị thường tồn tại trong địa hình thế giới. Giống như những Lãnh Chúa đời trước, tôi cũng chỉ có thể ra lệnh các thuộc hạ cẩn thận giám sát mà thôi.

“Bản báo cáo chỉ như thế cũng đã rất lạ rồi…”

“Vẫn còn gì ư?”

“Thật ra là… lính canh phát hiện đầu tiên đã bảo với người báo cáo rằng ‘Bọn tôi sẽ ứng phó cho đến khi kẻ ấy rời đi. Tuyệt đối không được liên lạc với Justell-sama’”

“…?”

Nhân loại xuất hiện từ sâu trong Sa Mạc Mời Gọi. Nếu báo cáo là thật thì điều cần làm nhất chính là suy xét sự dị thường ấy mà liên lạc với tôi càng sớm càng tốt.

Thế nhưng họ lại bảo rằng mình sẽ tự ứng phó và đừng để chuyện lọt vào tai tôi… Cho dù họ phạm sai lầm gì thì họ cũng phải giấu diếm tốt hơn mới phải.

Rốt cuộc thì người báo cáo không cản trở gì mà để nó lọt đến tận đây. Tôi có cảm giác lính canh và người báo cáo đã có sai sót gì đó trong nhận thức lẫn nhau.

“Trước mắt thì chúng tôi định đến đó mà điều tra chuyện này trước…”

“Khoan… Vết thương đã lành lặn, việc tập luyện cũng hoàn thành. Chỉ cần xác nhận thực hư thì đúng là không cần đến ta. Tuy nhiên, khi có dính líu đến Sa Mạc Mời Gọi thì chuyện lại khác. Những kẻ đó có khả năng rơi vào trạng thái thần kinh dị thường. Ta cũng sẽ đi đến đó.”

Sa Mạc Mời Gọi là một sa mạc sống và có thể tác động tinh thần với những người nhìn vào vùng đất ấy. Có khả năng những kẻ canh gác đang gặp phải trạng thái tinh thần dị thường nào đó.

Như vậy thì thái độ kỳ lạ của lính canh và chuyện người báo cáo cảm thấy dị thường mà báo lên sẽ trở nên hợp lý hơn.

“Tôi đã rõ. Vậy thì chúng tôi cũng sẽ lập tức chuẩn bị___”

“Ta sẽ đi trước, nếu cần thiết thì sẽ tiến hành trấn áp. Cậu hãy phân phối người trị liệu đi.”

“Vâng!”

Nếu tinh thần lính canh gặp trạng thái dị thường thì tôi muốn ưu tiên trị liệu hết mức có thể. Việc điều phối người trị liệu cũng là điều nên tiến hành trước.

Tộc Cương Trùng được huấn luyện chiến đấu sẽ rất ưu tú trong năng lực phi hành, thế nhưng tốc độ di chuyển của những người trị liệu hoặc người thành thạo ma pháp bổ trợ lại không nhanh đến vậy. Cho người được huấn luyện chiến đấu mang họ theo sẽ nhanh hơn.

Tôi xuất phát từ dinh thự mà bay lên bầu trời. Nếu duy trì độ cao cùng tốc độ này và chiến đấu chủ yếu bằng ma pháp thì có lẽ tôi đã đánh bại Karquas rồi.

“___”

Không được lưu luyến. Cứ suy nghĩ đến phương pháp giành chiến thắng kế tiếp đi. Cứ nhắc chuyện giả tưởng cũng không có ý nghĩa gì đối với người sống ở hiện tại. Điều bản thân cần làm chính là phán đoán dựa vào tương lai phía trước.

Tôi nâng tốc độ phi hành đến giới hạn và bay đến khoảng cách có thể trông thấy Sa Mạc Mời Gọi. Sa mạc đó sẽ tác động vào cả sinh vật bay trên bầu trời. Kể cả khi nâng cao sức chống cự với tác động tinh thần, toàn thân tôi vẫn bị bao trùm bởi cảm giác khó chịu.

Song, sự khó chịu ấy cũng chỉ như trò trẻ con khi nghĩ tới Karquas. Tôi vừa xác nhận xung quanh không có thay đổi gì vừa hạ xuống lối vào pháo đài.

Một quân lính đã chạy đến. Dựa theo trang bị thì có lẽ đây là quân truyền tin… Chắc hẳn là người báo cáo rồi.

“Justell-sama!”

“Ta đã nghe báo cáo. Cậu hãy báo cáo hiện trạng chi tiết nhất có thể đi.”

“Vâng! Người phát hiện nhân loại kia là đồng nghiệp Salonite của tôi cùng một cậu lính mới tên Soneska. Hai người họ đang giữ người phụ nữ nhân loại và trông chừng đối phương bên trong đồn.”

“___ Nhân loại đó không tấn công ư?”

“Thưa không, chúng tôi chỉ nhận báo cáo của Salonite và chưa từng nhìn thấy bóng dáng đối phương. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm nhận được mùi hương và khí tức của sinh vật khác với Ma Tộc.”

Con người là sinh vật ghét bỏ Ma Tộc trên phương diện sinh lý. Ngày xưa, Ma Vương lựa chọn con đường hoà bình đã nhìn lầm bản năng đó của nhân loại và mang lại thiệt hại khổng lồ cho Ma Giới. Đó là chuyện trong lịch sử Ma Tộc mà ai cũng biết.

Đây không phải vấn đề chủng tộc hay giá trị quan, mà là chúng được tạo nên nhằm ghét bỏ Ma Tộc. Đó cũng chính là lý do Ma Tộc chúng tôi đành phải từ bỏ chuyện chung sống cùng nhân loại.

“Đã xác nhận chưa?”

“Chuyện đó thì… Salonite đang chiếm giữ phía trước đồn mà cự tuyệt đồng đội xâm nhập.”

Không lẽ kẻ được cho rằng là người phụ nữ nhân loại đã tác động tinh thần vào Salonite và biến đối phương thành con rối ư?

Cho dù chân tướng như thế nào, kẻ xuất hiện từ sâu trong Sa Mạc Mời Gọi sẽ là đối tượng có thể chịu đựng được sự mê hoặc của Ma Cảnh. Chuyện đối phương nắm giữ thủ đoạn tác động đồng dạng cũng không phải lạ.

“Hừm. Được thôi. Ta sẽ xác nhận mọi chuyện bằng chính đôi mắt này.”

Tôi kích hoạt Huy Hiệu Lưu Trữ, lấy ra Trùng Vũ mà tiến tới nơi đồn trú. Phía trước đó đang có một ít binh lính nói lời khuyên giải với người ở lối vào.

Và kẻ đang cầm thương uy hiếp ở đối diện bọn họ chắc hẳn là Salonite trong bản báo cáo. Salonite cự tuyệt mọi lời nói của người xung quanh, thỉnh thoảng lại vung thương và không cho phép đồng đội tiếp cận.

“Bình tĩnh đi, Salonite! Bọn tôi chỉ muốn xác nhận tình huống thực tế mà thôi!”

“Làm ơn! Mọi người đừng có đến đây! Tôi vẫn hoàn toàn tỉnh táo! Tôi không bị gì hết!”

Hành động cùng lời nói rõ ràng vô cùng dị thường. Tuy nhiên, đúng là động tác vung thương vẫn có độ sắc bén không giống kẻ bị tác động tinh thần.

“Để ta.”

“___!? Justell-sama!? Tại sao chứ!?”

Thái độ của Salonite sau khi nhìn thấy bóng dáng tôi lại trở nên dao động hơn nữa. Cậu ta vẫn nhận thức được tôi, chỉ là Salonite lại không chịu hạ thương xuống.

“Này, đồ ngốc! Đây là Justell-sama đấy!? Bỏ vũ khí xuống đi!”

“Đừng xen vào… Salonite, cái gì khiến cậu làm như vậy?”

“T… tôi thật sự có lỗi với ngài! Nh… nhưng xin ngài hãy tin tưởng tôi! Sự trung thành của tôi đối với ngài không hề gian dối! Nhưng mà…! Chỉ có một mình ngài là tuyệt đối không thể đến gần đây! Xin ngài! Tôi xin ngài! Ngài hãy lùi lại đi! Tôi nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện một cách êm thắm!”

Cơ thể của Salonite run rẩy. Nó không phải chỉ mỗi cảm xúc sợ hãi, cậu ta còn đang bị rối loạn bởi nhiều loại cảm xúc, thậm chí còn nghi ngờ rằng mình có quyết định đúng hay không.

Tuy nhiên, điều tôi có thể hiểu được là trong đồn có một tồn tại dị thường nào đó. Mặc dù bị mất tập trung vì náo động, nhưng đúng là trong đấy tồn tại một mùi không thể nào thuộc về Ma Tộc.

“Không đi đến đâu cả.”

“___ Híc.”

Giải thích bằng lời rất khó. Vậy thì tôi nên cưỡng chế đàn áp bằng sức mạnh. Salonite đang mang vũ khí. Với các binh lính có cùng thực lực thì sẽ gặp nguy hiểm, nhưng tôi có thể trấn áp cậu ta mà không chịu thương tổn nào.

Khi tôi yên lặng giương Trùng Vũ lên thì cơ thể Salonite giật bắn một cái. Cậu ta lý giải ý nghĩa của việc tôi giương vũ khí lên nên sự lay động ấy càng trở nên kịch liệt. Dù thế, cậu ta vẫn không hề buông thanh thương.

Tôi lập tức thu hẹp khoảng cách và đánh bật thanh thương của Salonite từ bên dưới. Quân lính thông thường sẽ phải buông vũ khí. Song, Salonite lại miễn cưỡng ghìm thanh thương bị nâng lên mà chịu đựng với dáng vẻ khó coi.

“Rất tốt. Tuy nhiên___!?”

“Graaaaaa!”

Salonite cất tiếng gào thét mà xông vào tôi với tư thế mất thăng bằng. Cậu ta không vung thương mà chỉ dùng cán thương như muốn đẩy tôi đi.

Sức mạnh của binh lính thông thường không thể nào đánh bại tôi. Điều đó đáng lẽ nên như vậy, ấy thế mà sức mạnh này lại quá dị thường. Đừng nói là binh lính thông thường, sức mạnh này còn chẳng hề thua kém các tinh nhuệ.

Sự quyết tâm của Salonite cùng ý chí muốn đẩy lùi tôi dù phải tung hết mọi thứ đang phát huy sức mạnh đến mức này.

“Xin lỗi cậu, ta sẽ mạnh tay hơn.”

“Hya!?”

Tôi cắm Trùng Vũ xuống mặt đất, dùng tất cả cánh tay nắm lấy thân thể Salonite mà đập xuống mặt đất. Với đối tượng dựa vào cảm xúc mà dùng sức thì đây là cách nhanh nhất.

Chấn động vừa rồi đã đánh gãy một tay của Salonite. Khác biệt thực lực vô cùng rõ ràng. Salonite đáng lẽ không phải không hiểu điều đó, thế nhưng cậu ta vẫn không chịu từ bỏ mà tiếp tục vùng vẫy nhằm thoát khỏi trói buộc của tôi.

“Đừng miễn cưỡng. Cậu sẽ tốn nhiều thời gian để trị liệu hơn đấy.”

“Justell-sama! Xin ngài đấy! Xin ngài hãy rời khỏi đây đi! Ngài là đấng tôn quý mà chúng tôi luôn tự hào! Vì vậy! Vì vậy nên ngài không thể dính líu đến con quái vật như thế___”

“Người ta mãi mới ngủ được đó… Cơ mà tại sao lại ồn ào đến thế này?”

“__!?”

Cánh cửa đồn trú mở ra và để lộ một người phụ nữ nhân loại. Mái tóc dài, hai thanh kiếm giắt bên hông, cấu tạo thân thể khác với tộc Cương Trùng. Đây rõ ràng là nhân loại.

Song, cơ thể của tôi lại hành động khác với suy nghĩ bình tĩnh của bản thân. Tôi quên cả việc giữ chợt Salonite, lập tức giãn khoảng cách và thu hồi Trùng Vũ mà thủ thế.

Không chỉ tôi, một vài binh lính xung quanh cũng lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Bọn họ nhất định cũng chưa nhận ra mình đang giương vũ khí lên.

Đây rốt cuộc là gì? Một kẻ như thế này có thật là nhân loại không? Vốn dĩ thì đối phương là sinh vật ư?

“Ủa, đàn anh bị sao vậy? Ù ôi!? Không phải đó là Justell-sama sao!?”

“Đàn anh của cậu là người đang nằm ở kia à? Thật khó phân biệt quá đi~”

“Ể~, rõ ràng là khác hẳn mà.”

Từ bên trong lại có thêm một binh lính tộc Cương Trùng xuất hiện. Nhìn dáng vẻ và phong cách thì giống như một tân binh, trình độ cũng không có gì cao siêu. Chắc hẳn đó là Soneska rồi.

Luồng suy nghĩ đang hỗn loạn. Hiện tôi đang bình tĩnh nhận định sự tồn tại của Soneska. Thế thì đánh giá về người phụ nữ nhân loại trước mặt là sao?

“Sao mà giống như anh ta bị thương vậy.”

“À, chắc là chúng ta bại lộ chuyện tự tiện dùng đồn trú rồi…”

“Chỉ vì vậy mà bị đánh gãy tay ư? Các cậu kích động thật đấy.”

“Dù sao bọn tôi cũng thuộc quân đội mà.”

Người phụ nữ nhân loại không hề để ý tới tôi mà chỉ nói về Salonite đang nằm trên mặt sàn. Tại sao Soneska có thể thản nhiên nói chuyện với kẻ như thế?... Không, đúng rồi, ra là như vậy.

Hiện tại đang có vài binh lính thủ thế giống như tôi. Tuy nhiên, trong số đó cũng có người đang bối rối với tình huống này. Nếu như những người đó đều quan sát được sự dị thường của người phụ nữ giống tôi thì họ sẽ phải giương vũ khí hoặc là giãn khoảng cách.

Sự khác biệt trong hành động đến từ năng lực trong thân phận chiến binh. Phải là người có thực lực mới có thể lý giải sự dị thường của người phụ nữ kia.

“… Ara?”

“__!”

Người phụ nữ lần đầu tiên chạm mắt tôi. Chỉ như thế cũng khiến tôi có cảm giác bên trong cơ thể bị đục khoét. Hệt như là năng lực chiến binh của tôi đã bị nhìn thấu rõ ràng vậy…

Và rồi ánh mắt ấy dần chuyển sang Trùng Vũ của tôi.

“Nè, ngươi đấy. Đúng rồi, cái kẻ hơi lớn hơn người khác. Vũ khí của ngươi… tại sao lại có mùi của em ấy vậy?”

“… Cái gì?”

“Mùi máu của em ấy… Ngươi đã tổn thương Arquas sao?”

“___!?”

Sát ý rõ ràng không chút giấu diếm. Ngay khi cảm nhận được điều đó cơ thể tôi đã dốc toàn lực giữ khoảng cách.

Và tôi không do dự triển khai con bài tẩy của mình. Hai mươi phân thân được triệu hồi. Toàn bộ phân thân đều phát động Ý Chí Bất Biến Của Chúng Ta và cắm cờ thành một hình tròn. Tiếp theo, tôi lại phát động kết giới phòng ngự có sẵn trong các phân thân.

Trong trường hợp cho các phân thân chiến đấu, tài nguyên ma lực phân chia sẽ chiếm khoảng một phần. Nếu đồng thời điều khiển mà vẫn duy trì năng lực đó thì ba phân thân là giới hạn. Việc triệu hồi nhiều hơn sẽ giảm đi năng lực chiến đấu và không thể bảo vệ các cây cờ ấy.

Tuy nhiên, ma lực tiêu hao cho phân thân chuyên dùng kết giới phòng ngự sẽ chỉ tốn một nửa. Số lượng tối đa có thể đạt tới hai mươi.

Tôi có thể để chúng lập thành trận hình vòng tròn, triển khai hai mươi lớp kết giới bảo hộ lẫn nhau với cây cờ làm khởi điểm và tạo nên tổ hợp chi viện như tường đồng vách sắt.

Hơn nữa, bản thân cũng dựng cây cờ Ý Chí Bất Biến Của Chúng Ta. Tuy giảm đi công đoạn, nhưng hiệu quả cường hoá từ Ý Chí Bất Biến Của Chúng Ta lên bản thân tôi đã biến thành hai mươi mốt lớp! Chỉ dùng bốn lớp đã sở hữu sức cường hoá tương đương khả năng cường hoá đơn thể của cấp bậc Lãnh Chúa, và cái này lại gấp năm lần số đó!

“Cái gì mà tăng lên thế hả.”

“___ Cái!?”

Hai mươi lớp kết giới phòng ngự, hai mươi phân thân, cả lõi ở trong cơ thể được chồng hai mươi mốt lớp cường hoá của tôi đều đã bị chém đi. Không, quan trọng hơn là toàn bộ cây cờ từ Ý Chí Bất Biến Của Chúng Ta đều bị chặt đứt ư!?

Người phụ nữ nhân loại vẫn không hề di chuyển một bước. Cô ta chỉ đang cầm một thanh kiếm không biết đã rút ra khỏi bao từ lúc nào.

Tôi không hề cảm nhận được bóng dáng vung kiếm hay quỹ đạo kiếm nào cả. Điều duy nhất tôi có thể cảm nhận chỉ là kết quả về việc mọi thứ của bản thân đều bị chém đi.

“Tưởng gì, chỉ cỡ này thì chắc em ấy sẽ không sao rồi.”

“Không… thể nào… Dù dùng kiếm kỹ hay tuyệt chiêu thì ngươi cũng không thể chém đi cây cờ của ta…”

“Ngươi nói gì lạ vậy? Chém đi thứ mình đã quyết định chém mới là kiếm kỹ chứ.”

Tôi đã lý giải được quy tắc đáng lẽ không thể lý giải qua lời vừa rồi. Kẻ này không hề định vung tay chém. Kẻ đó chỉ chém đi mà thôi.

Cả khoảng cách, số lượng, độ cứng, quy tắc. Cô ta chỉ đơn giản là chém đi tất cả mọi thứ.

“Ju… Justell-sama!?”

“Aaaaa! Aaaaaaa!?”

Giữa tiếng hét của thuộc hạ, tiếng gào thét của Salonite lại đặc biệt vang vọng bên tai. Tôi hướng ánh mắt sang và nhìn thấy cậu ta đang miễn cưỡng cử động cánh tay đã gãy mà bò về phía tôi.

Ra là vậy, cậu ta mới là người tỉnh táo và bình tĩnh hơn ai hết. Cậu ta nhận ra chân tướng của con quái vật kia, không thể truyền đạt sự tuyệt vọng mình đã lý giải cho người khác, thế nhưng cậu ta vẫn muốn bảo vệ tôi hơn bất cứ ai khác.

Trong tim tôi chợt có chút vui vẻ. Hoá ra tôi đã trở thành một Lãnh Chúa được kính trọng đến vậy.

“… Cảm ơn sự trung nghĩa của cậu, Salonite.”

“____!”

Ta đã không còn nghe thấy tiếng gào thét của Salonite. Tôi hiểu thân thể mất đi lõi đang dần sụp đổ. Dù vậy, tôi vẫn cố tiếp tục suy nghĩ.

Người phụ nữ nhân loại này là ai? Tôi đã tổn thương Arquas? Không phải là Karquas ư? Arquas… Karquas… tên giả… Hắn ta là… Không, tôi không muốn suy nghĩ thêm về gã nữa.

Tầm mắt dần mờ đi. Ở phía sau Salonite đang nắm chặt tay bản thân, tôi dán mắt vào người phụ nữ nhân loại đang ngáp dài vì buồn ngủ.

… Thật đẹp đẽ. Diện mạo của kẻ còn chẳng thuộc tộc Cương Trùng đáng lẽ không hề có yếu tố đẹp đẽ nào, ấy vậy mà tôi lại cảm nhận như thế.

Kể cả Lãnh Chúa như tôi cũng chỉ có thể tuyệt vọng. Chỉ cần tồn tại… À, ra là thế sao.

Chính là nó, chính người như vậy… mới là dáng vẻ cần có. Dáng vẻ của vị Ma Vương mà tôi vẫn luôn mơ mình có thể phụng sự___

Truyện Chữ Hay