“Cái con tiện nhân này, ngươi tới trường làm gì? Còn không mau cút đi! Cô muốn chết sao? Sao cô không biết xấu hổ thế!” Tần Kinh Sinh thấy Ngọc Vô Hà cứ dùng dằng không chịu đi, không khỏi đẩy mạnh nàng một cái, khiến nàng lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, “Xéo! Còn không mau cút đi!”
Ngọc Vô Hà ôm ngực đau đớn nhìn Tần Kinh Sinh, trong mắt vừa ai oán vừa khó hiểu, nhưng nàng không bỏ đi, mà chỉ kiên định tiến lên phía trước một bước, nhìn tất cả đám học sinh đang chỉ trỏ nàng, lớn tiếng nói: “Không, ta sẽ không đi. Ta sẽ không đi nếu ta không gặp được người ta cần gặp!”
“Cô đứng đây cả buổi, rốt cục là muốn tìm ai?” Vương Lam Điền từ trong đám người đi ra, nói, “Rốt cuộc ai mới là khách của cô?”
Ngọc Vô Hà ánh mắt quét qua đám người, lúc này nàng đột nhiên nhìn thấy ta, vội vàng nói: “Ta muốn tìm Diệp Hoa Đường, Diệp công tử.”
“Diệp Hoa Đường? Diệp Hoa Đường ở đằng kia kìa!”
“Sao lại tìm hắn a?” Đám người sôi nổi bàn luận, nhưng cũng không có ai dám lớn tiếng nói ra, ngay cả Vương Lam Điền cũng ngậm miệng thật chặt, phỏng chừng là mấy ngày nay ăn đòn của Mã Văn Tài nhiều quá nên thành bóng ma tâm lý rồi.
Chỉ có Tần Kinh Sinh đột nhiên giận dữ, nhìn Ngọc Vô Hà nói: “Được lắm, hóa ra Diệp Hoa Đường đến lầu Chẩm Hà để tìm cô!” Hắn nói xong nghiêng đầu trừng mắt nhìn ta một cái, lại nói với Ngọc Vô Hà, “Cô nói đi, rốt cuộc cô và Diệp Hoa Đường có quan hệ thế nào! Hai người đi lại với nhau bao lâu rồi?”
Ngọc Vô Hà lạnh lùng nhìn hắn. “Ta và Diệp công tử mới gặp nhau lần đầu, tình cảm thuần khiết, ngươi đừng ngậm máu phun người.”
“Quỷ mới tin cô và Diệp Hoa Đường gặp nhau lần đầu! Cô là đồ đàn bà bỉ ổi vô liêm sỉ!” Tần Kinh Sinh tức đến thở ra khí, tiếp tục xô Ngọc Vô Hà bảo nàng cút. Ngay cả Chúc Anh Đài cũng nhìn ta, bên trong ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc. Mắt thấy Tần Kinh Sinh bởi vì hoài nghi ta và Ngọc Vô Hà quan hệ không đứng đắn mà định động thủ đánh nàng, ta vội trừng mắt nhìn Mã Văn Tài ý bảo hắn đừng hành động gì cả, còn bản thân ta xông lên phía trước, gần như điên cuồng tách Tần Kinh Sinh và Ngọc Vô Hà ra xa nhau!
“Diệp Hoa Đường!” Tần Kinh Sinh vừa thấy ta đến gần Ngọc Vô Hà, lửa giận càng bốc cao, chỉ thẳng mặt ta mà nói, “Ngươi có quan hệ với loại nữ nhân này, vậy mà còn dám nói với hiệu trưởng là đến lầu xanh chỉ để cứu người, đồ tiểu nhân vô liêm sỉ! Ngươi nói đi, rốt cuộc các ngươi có quan hệ gì!”
“Quan hệ gì? Là loại quan hệ đến mức muốn chuộc thân cho nàng, ngươi nói xem là quan hệ gì.” Ta lạnh lùng cười, xoay người nâng Ngọc Vô Hà dậy. Tần Kinh Sinh vì câu nói của ta mà chết lặng, ta cũng không giải thích gì, chỉ hỏi Ngọc Vô Hà: “Ngọc cô nương, cô nương tìm ta có việc gì?”
“Diệp công tử.” Ngọc Vô Hà chần chừ một chút, rồi vội vàng nói, “Ta biết công tử là người tốt, ta muốn ngươi giúp ta gọi Chúc công tử ra đây có được không? Là Chúc công tử hiểu lầm ta, công tử ấy không chịu gặp ta, nếu…nếu có thể, ta muốn nhờ công tử giúp ta giải thích với công tử ấy, ta không phải vì…”
“Cô được lắm, đến cả Chúc Anh Đài cô cũng kéo hắn lên giường rồi sao!” Tần Kinh Sinh vừa nghe được câu nói của Ngọc Vô Hà, càng giận hơn, ngay cả ta đứng trước mặt hắn cũng không quan tâm, lập tức kéo Ngọc Vô Hà đi, giơ tay lên định tát nàng! Ta vội vàng tiến lên định ngăn hắn lại, không ngờ cũng bị Tần Kinh Sinh đánh tới một quyền, trúng vào gò má, khiến cả người đau đến xiêu vẹo. Đến lúc ta đứng vững rồi, Ngọc Vô Hà đã bị hắn liên tiếp tát vào mặt!
“Ngươi muốn chết!” Mã Văn Tài vừa thấy ta cũng bị đánh, nhất thời giận dữ, vội vàng chạy lại đỡ ta, nhấc chân lên đá, ta lại ngăn hắn lại, không ngừng kéo áo hắn. Mã Văn Tài phẫn nộ chưa tan, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Kinh Sinh một cái, rồi nâng mặt ta lên xem xét vết thương. Ta cảm thấy chỗ thái dương hơi đau, nửa bên mặt cũng bị cú đánh này làm cho bắt đầu sưng đỏ lên.
Lúc này, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cũng nhảy từ trong đám người ra, túm chặt Tần Kinh Sinh lại. Chúc Anh Đài còn bước từng bước về phía Tần Kinh Sinh, tát cho hắn một cái thật mạnh, quát to: “Huynh dám đánh cô ấy? Cô ấy là người huynh có thể đánh sao?”
Mã Văn Tài cũng nói: “Tần Kinh Sinh, ngươi chờ đó cho ta, chờ đến lúc quay về trường, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Nhìn thấy nhiều người đồng thời nhằm vào hắn như vậy, Tần Kinh Sinh không khỏi sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói một câu: “Các ngươi, các ngươi cứ nhớ lấy!” Sau đó hắn chạy thẳng về trường không dám ngoái đầu lại. Có mấy học sinh cản đường hắn, liền bị hắn mắng tránh ra, rồi đẩy bọn họ dẹp sang một bên, rất nhanh Tần Kinh Sinh liền đi khuất dạng.
Lúc này, Chúc Anh Đài đã kéo Ngọc Vô Hà tới một chỗ tương đối im ắng, hai người nhỏ giọng nói gì đó. Lương Sơn Bá định đi tới, xem xét vết thương của ta, lại bị Mã Văn Tài gạt tay hắn ta, lớn tiếng nói: “Nhìn cái gì, có cái gì hay mà nhìn!”
Lương Sơn Bá lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, vội vàng lùi lại kéo dãn khoảng cách với ta và Mã Văn Tài. Mã Văn Tài lúc này sắc mặt mới khá hơn, lại cố ý nắm tay ta rồi đặt lên vai hắn, làm ra cử chỉ vô cùng thân mật. Người này sao ta nhìn thế nào cũng thấy hắn như đang muốn thị uy với Lương Sơn Bá a? Ta cảm thấy có chút buồn cười, đẩy tay hắn ra, sau đó nói với Lương Sơn Bá là ta không sao. Mã Văn Tài thấy vậy, rất mất hứng, lại chuyển sang khoác vai ta, trước mặt tất cả mọi người nói rõ từng câu từng chữ, muốn ta về sau giữ khoảng cách với Lương Sơn Bá. Hắn còn chưa nói xong, đám người lại xôn xao cả lên, chỉ nghe thấy có một thanh âm vang lên ở cổng trường:
“Anh Đài, sao lại tụ tập hết ở đây thế này? Ta muốn gọi ngươi đi ăn cơm mà chẳng thấy người đâu?”
Chỉ thấy một thanh niên xuất hiện, mặt vuông chữ điền, mày rậm mắt to, dung mạo phi thường đoan chính. Ta không biết người này, hơi hơi sửng sốt, đúng lúc đó Lương Sơn Bá liền nói với ta: “A Đường, hai ngày trước ngươi ốm nằm nhà, có lẽ chưa thấy người này. Vị này là Bát ca của Anh Đài, Chúc Anh Tề, đặc biệt từ Thượng Ngu đến trường thăm Anh Đài.”
Thì ra hắn chính là Bát ca của Chúc Anh Đài. Ta chỉ liếc mắt nhìn người nọ một cái, cũng cảm thấy không có hứng thú gì liền quay đi. Lúc này Chúc Anh Đài cũng nghe thấy giọng nói kia, vội vàng đem Ngọc Vô Hà che ở sau người, luống cuống đáp: “Không, không có việc gì, Bát ca, huynh đi về trước đi.”
Kỳ lạ, sao nàng lại không muốn để Bát ca của mình trông thấy Ngọc Vô Hà?
Chúc Anh Tề hiển nhiên cũng cảm thấy kì lạ, liền đi về phía trước hai bước, làm cho Chúc Anh Đài sợ hãi, nàng liên tục nháy mắt với Lương Sơn Bá. Lương Sơn Bá hiểu ý, vội cản Chúc Anh Tề lại, nói: “Bát ca, Anh Đài đang nói chuyện, chúng ta đi về trước chờ hắn đi.”
“Hả? Anh Đài đang nói chuyện với ai, ta cũng đi nghe một chút.” Chúc Anh Tề nói xong, lại muốn đi tiếp, Lương Sơn Bá lại ngăn hắn lại, hơn nữa còn nháy mắt với ta. Mã Văn Tài nhìn thấy liền nhíu mày, nhưng cũng không cản ta xuống thay thế vị trí của Chúc Anh Đài, giúp nàng che chắn cho Ngọc Vô Hà. Chúc Anh Đài cảm kích nhìn ta một cái, sau đó chạy về phía Bát ca của nàng, cũng không biết là nói gì, ca ca của nàng liền không còn hoài nghi nữa, ôm lấy nàng tươi cười trở về trường. Lúc đi qua cổng trường, Chúc Anh Đài còn quay đầu nhìn thoáng qua chỗ ta đứng.
Mà Ngọc Vô Hà đứng bên này, nước mặt đã rơi đầy trên mặt, đợi đến lúc thân ảnh của Chúc Anh Đài và Bát ca đi xa mất, liền khuỵu xuống khóc lóc thảm thiết không ngừng.
Mà đại bộ phận học sinh trong trường cảm thấy chẳng còn trò vui gì nữa, vì vậy cũng tự động giải tán. Chỉ còn lại Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài đứng ở bên cạnh, nhưng cũng không có lại gần chúng ta, mà chỉ đứng xa xa không biết đang nói cái gì. Ta cố nâng Ngọc Vô Hà đứng dậy, lấy trong ngực ra một chiếc khăn tay bảo nàng lau nước mắt. Ngọc Vô Hà nghẹn ngào nói câu cảm ơn, nhưng ta lại lắc đầu tỏ vẻ không cần khách khí như vậy, hơn nữa còn trực tiếp hỏi thẳng nàng: “Ngọc cô nương, ta có chuyện muốn nói với ngươi. Ta muốn chuộc thân cho ngươi, ngươi có đồng ý không?”
“Chuộc…chuộc thân cho ta?” Ngọc Vô Hà kinh hãi nói, “Muội muội tốt, muội đang đùa ta phải không? Ta có giá trị gì với muội đâu mà muội mới chuộc thân cho ta?”
Nàng gọi ta muội muội?
Ta mở to mắt kinh hoàng nhìn nàng, đã thấy Ngọc Vô Hà lau đi nước mắt, đưa tay vuốt ve khuôn mặt ta, cười nói: “Ngươi cũng là con gái giả trai, đến trường đọc sách phải không? Lần trước là ca ca ngươi mang người vào Chẩm Hà lầu chơi, ta vẫn còn nhớ. Ta cả ngày ở chốn phong lưu, người nào như thế nào ta đều rõ, làm sao có thể không nhìn ra ngươi là một tiểu cô nương đây? Muội muội, ý tốt của ngươi tỷ tỷ xin ghi tạc trong lòng. Nhưng ngươi không cần làm như vậy, thật sự là tỷ tỷ không xứng để ngươi làm vậy đâu.”
Nàng nói xong ánh mắt hơi trầm xuống, lại rất nhanh xoay người chui vào trong kiệu. Kiệu nhỏ sau đó được nâng lên, mấy người phu kiệu quay đầu kiệu lại rồi đi xuống núi. Ta nhìn theo bọn họ đi xa, chụm tay lại thành cái loa, rồi hướng tới cỗ kiệu la lớn: “Ngọc tỷ tỷ, tỷ nhất định phải chờ ta!”
Kiệu nhỏ rất nhanh sau đó liền khuất dạng. Ta cười nhẹ, trở lại chỗ Mã Văn Tài đang đứng, hắn thấy ta liền gật đầu, tỏ ra rất tán thành cách làm của ta.
Mặc kệ thế nào đi nữa, Ngọc Vô Hà này, chúng ta nhất định chuộc nàng ra.
Còn nữa, tên khốn nạn Tần Kinh Sinh, ngươi chết chắc rồi.
Buổi chiều hôm đó, Tần Kinh Sinh liền bị Mã Văn Tài và Vương Lam Điền ép đến sân bóng. Vương Lam Điền đối với chuyện bắt nạt người khác rất quen thuộc, nên tự động ứng cử xin giúp Mã Văn Tài thu thập Tần Kinh Sinh. Không ngờ lúc bọn họ vừa động thủ đánh hắn, lại rất không may bị Bát ca của Chúc Anh Đài bắt gặp, vì thế vị huynh trưởng đại nhân này liền chõ mồm vào, cứu Tần Kinh Sinh thì không nói, lại còn trách chúng ta vô duyên vô cớ bắt nạt bạn học. Được rồi, ta thừa nhận là chúng ta có bắt nạt bạn học, bất quá cái loại khốn nạn như hắn, bị bắt nạt cũng là xứng đáng. Nếu ta đoán không sai, mười phần thì chắc đến chín phần là chính cái tên Tần Kinh Sinh kia đã bán Ngọc Vô Hà vào lầu xanh.
Ta nhìn ra được, Mã Văn Tài rất để ý chuyện của Ngọc Vô Hà, nhưng hắn lại không muốn đối diện với người có khuôn mặt giống hệt mẹ hắn này, vì vậy ta cũng không còn cách nào khác, đành phải thay hắn xuất đầu lộ diện. Nửa đêm hôm ấy, ta liền thay quần áo hàng ngày chuồn êm ra khỏi trường, tự mình vào lầu xanh một chuyến, nói cho Ngọc Vô Hà biết quyết tâm và nguyên nhân ta muốn chuộc nàng khỏi lầu xanh, và hi vọng sau này nàng sẽ rời khỏi thành Hàng Châu đi kiếm công việc tử tế ở nơi khác, nếu vẫn còn gia đình, vậy nàng cũng nên về nhà. Ngọc Vô Hà nghe xong lắc đầu, tỏ vẻ nàng đã không còn chỗ nào để dung thân, về phần chuộc thân, nàng còn đang suy nghĩ, đến tháng sau nhất định sẽ cho ta một câu trả lời.
Ta cảm thấy hình như nàng còn có nỗi khổ trong lòng, hoặc là vẫn còn đang chờ đợi một người nào đó. Trong lòng ta cảm thấy kì quái, nhưng cũng không có hứng thú đi quản chuyện của nàng, dù sao đối với ta mà nói, vấn đề hàng đầu chỉ là giải quyết phiền não của Mã Văn Tài, chuyện của người khác ta thật sự không còn hơi sức đâu mà quản. Nhưng đúng lúc ta định nhảy qua cửa sổ ra khỏi Chẩm Hà lầu, lại ngoài ý muốn gặp Tần Kinh Sinh!
Người này thế nhưng dám nửa đêm chạy tới đây tìm Ngọc Vô Hà!
Khốn kiếp, dám tranh người mà Văn Tài huynh muốn, ngươi chán sống rồi sao!