Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn

chương 78: ngọc vô hà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Vương Lam Điền, ngươi!” Ta không ngờ thằng nhãi này dám ngang nhiên ngay trước mặt ta mà hủy diệt tang chứng vật chứng, tức giận chỉ vào hắn nói không ra lời. Vương Lam Điền trên mặt phi thường đắc ý, một bộ tiểu nhân đắc chí nói: “Ta thế nào? Ta chính là đem bản khế ước bán mình này xé, ngươi làm khó dễ được ta sao?”

Ta oán hận trừng hắn một cái, hơi bất đắc dĩ nói: “Ta đích thực không thể làm gì ngươi. Bất quá quên đi, xé thì xé, dù sao trong tay ta cũng còn một bản. À, quên nói cho ngươi, tờ giấy vừa rồi là giả.”

Ta nói xong liền rút từ trong tay áo ra một tờ giấy nhăn nhúm khác, lại cố ý quơ quơ trước mặt Vương Lam Điền, người kia sau khi nhìn thấy liền tái mặt, không dám tin nói: “Không, không có khả năng! Ngươi làm sau có thể còn chuẩn bị tờ khác…Một kẻ ngu ngốc như ngươi cũng sẽ…”

Này, ngươi có ý gì hả? Định bảo ta ngu ngốc như vậy không ngờ cũng biết đề phòng sao? Cư nhiên dám coi khinh ta!

Cuối cùng Vương Lam Điền đành phải chịu thua, bắt đầu cầu xin ta đừng đi tìm Hiệu trưởng, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng. Hừ, không phải vừa rồi ngươi kiêu ngạo lắm sao? Ngươi không phải còn nói muốn đem ta và Cốc Tâm Liên mang về nhà chơi đùa sao? Ngươi sao không nói nữa!

Không thể không nói, người này chính là một con cáo đội lốt hùm. Ở trước mặt người khác giống như đại gia la hét quát lác người khác, lúc thấy Mã Văn Tài lại e sợ. Hiện tại cũng như vậy, lúc hắn tưởng đã không còn chứng cớ thì đắc ý khôn cùng, nhưng sau khi biết tờ giấy mình xé là giả, liền…Ta thở dài, vung tay về phía ngoài cửa, nói: “Vào đi.”

Giây tiếp theo, Mã Văn Tài rảo bước vào phòng, trừng mắt nhìn Vương Lam Điền, khiến cho tên tiểu tử họ Vương kia sợ đến mức chân cũng đứng không vững, vội vàng lùi về phía sau, lại bị Mã Văn Tài quát một tiếng, liền không dám cử động nữa.

Mã Văn Tài cúi đầu nhìn đám vụn giấy rơi trên mặt đất, không nói gì cả, bước thẳng đến chỗ của Vương Lam Điền, sau đó túm hắn ấn vào bàn, trầm giọng nói: “Muốn không muốn chết, hiện tại viết cho ta.”

“Viết, viết cái gì?” Vương Lam Điền bị hắn dọa suýt chút nữa ngất xỉu, khẩn trương hỏi lại. Mã Văn Tài trong mắt lóe lên vẻ hung ác, “Ngươi nói xem phải viết cái gì? Tất nhiên là thư nhà, hiện tại viết cho ta!”

“Nhà, thư nhà?” Vương Lam Điền bị rống làm cho tỉnh táo, ta cũng không khách khí lập tức đem giấy bút đặt trước mặt hắn, nói: “Ta đọc ngươi viết. Không viết liền đánh gãy chân của ngươi, sau đó đem tờ giấy bán mình kia giao cho Hiệu trưởng, để ông ấy trục xuất ngươi ra khỏi trường.”

“Ta viết ta viết, ta hiện tại liền viết ngay!” Vương Lam Điền nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay ta, lại nhìn Mã Văn Tài đứng một bên như hổ rình mồi, vội vàng cầm bút lên, tỏ vẻ nguyện ý nghe lời lãnh đạo sai phái. Sớm biết làm như vậy là thành công thì tốt rồi, đỡ tốn của ta nhiều võ mồm như vậy.

Mấy ngày sau, chúng ta thu được hồi âm, cha của Vương Lam Điền tỏ vẻ chuyện này đã định rồi, không thể thay đổi, còn khuyên con hắn ủy khuất một chút cứ lấy con gái Diệp gia đi, cùng lắm thì hai năm sau hắn sẽ cho con nạp mấy tiểu thiếp xinh đẹp vào cửa. Thư này vừa chuyển về trường đã bị Mã Thống và Mộc Cận cướp lấy, sau đó mang nộp cho chúng ta. Mã Văn Tài đọc xong thư, không nói hai lời liền đánh cho Vương Lam Điền một trận, làm cho tiểu tử họ Vương này sợ run rẩy, vội vàng lại viết một phong thư khác gửi về. Lúc này trong thư tràn ngập nước mắt, nhất quyết yêu cầu cha hắn phải đổi nhà khác, Diệp gia này thật sự không thể dây vào, bọn chúng rất bá đạo.

Ta thấy phải là Vương gia nhà hắn mới bá đạo chứ, cư nhiên nàng dâu còn chưa vào cửa đã định nạp thiếp cho con, cha con nhà này thật sự rất giỏi.

Cứ như vậy, Vương Lam Điền liên tục gửi ba phong thư về nhà. Vương gia cuối cùng cũng mơ hồ hiểu được có chuyện không hay xảy ra, vội vàng hồi âm lại nói đừng lo lắng, chờ một quãng thời gian nữa rồi cha sẽ cho con một câu trả lời thuyết phục. Cũng ngay lúc này, thư nhà của Diệp gia cũng gửi tới, bảo ta cứ ở trường học cho tốt, những chuyện khác không cần lo lắng, chỉ cần ta giúp ca ca kiếm một chức quan tốt, chuyện cha đã hứa với ta nhất định ông sẽ thực hiện. Đồng thời gửi kèm theo còn có một lá thư của ca ca, bảo ta đừng lo lắng việc hôn sự, ca ca nhất định sẽ nghĩ ra cách.

Nếu ca ca đã nói như vậy, ta cũng an tâm phần nào. Vương Lam Điền liên tiếp bị chúng ta thu thập hai lần, trong lòng không phục, từng định vụng trộm hãm hại chúng ta, ở trước trận đấu cưỡi ngựa bắn cung một ngày hắn hạ thuốc xổ cho ngựa Mã Văn Tài, kết quả bị Lương Sơn Bá thường xuyên cho ngựa ăn phát hiện, vạch trần chuyện này. Sau đó Vương Lam Điền lại bị Mã Văn Tài thu thập lần nữa thì hắn mới chịu ngoan ngoãn thu hồi tâm địa bất lương của mình lại.

Có một chuyện khác cũng rất đáng chú ý, Ngọc Vô Hà kia, mấy ngày trước ngoài ý muốn của ta lại tìm tới trường, nói là muốn tìm người. Ta và Mã Văn Tài còn chưa kịp đến Chẩm Hà lầu chuộc thân cho nàng, nàng đã lại tới đây, cũng không biết có phải là tìm ân nhân hay không. Mã Văn Tài phỏng chừng là thấy nàng bộ dạng giống hệt mẹ mình, nhưng lại ăn mặc diêm dúa lẳng lơ như vậy đứng trước cửa trường Ni Sơn, không khỏi giận tím mặt, nhất quyết không cho nàng bước chân vào trường, nói rằng đây là nơi đọc sách, không thể cho loại người như nàng đi vào, còn bảo nàng mau cút xuống núi, đừng có xuất hiện ở đây nữa.

Ngọc Vô Hà bị Mã Văn Tài mắng mỏ có chút bất ngờ, lại có chút không bằng lòng, lại thấy học sinh trong trường ùa ra đứng xem hô hào trợ uy cho Mã Văn Tài, không khỏi cũng cáu lên, tỏ vẻ người đọc sách thì thế nào? Có thể vào được Chẩm Hà lầu của ta, có người nào không phải là kẻ học rộng biết nhiều? Các ngươi hiện tại được nhìn ta không mất tiền, chẳng phải là quá lợi cho các ngươi rồi sao. Lời này của nàng làm cho Mã Văn Tài điên tiết, hắn liền chửi nàng là đồ không biết liêm sỉ không biết xấu hổ, hùng hùng hổ hổ như chỉ cần nàng dám nói thêm một câu hắn sẽ đánh chết nàng.

Ta thấy tình huống này không ổn, vội vàng túm hắn quay lại, bản thân tự mình đến hỏi Ngọc Vô Hà cần tìm ai. Ngọc Vô Hà do dự một chút, nàng còn chưa kịp trả lời, đã có một người từ trong đám học sinh lao tới, đẩy ta sang một bên, túm lấy Ngọc Vô Hà cho nàng một cái tát lệch mặt!

Tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả ta và Ngọc Vô Hà. Trên mặt mĩ nữ đầu bài của Chẩm Hà lầu liền xuất hiện một dấu bàn tay đỏ chót.

Mã Văn Tài nhìn thấy Ngọc Vô Hà bị đánh, không khỏi lập tức biến sắc, định chạy qua đập cho người kia một trận tơi bời. May mà ta vội vàng dùng sức ôm chặn lấy hắn, chỉ sợ hắn sơ suất làm cho người ta sinh nghi mà đồn thổi. Lúc này, người đánh Ngọc Vô Hà lại lớn tiếng hỏi nàng sao dám ăn mặc như vậy đến nhà của thánh hiền như vậy, chẳng lẽ không biết thân phận của bản thân sao? Ngọc Vô Hà bị hắn đánh, nước mắt lưng tròng, cũng không cãi lại mà chỉ che mặt, mặc cho đối phương rít gào.

Người này chính là Tần Kinh Sinh.

Thật sự rất kỳ lạ, tại sao lại là Tần Kinh Sinh nha? Đám học sinh xung quanh cũng cảm thấy kì quái, ào ào bàn tán, xì xào Ngọc Vô Hà kia ngay cả Văn Tài huynh cũng dám chống đối, vậy mà thấy Tần Kinh Sinh lại sợ hãi khúm núm, thật sự quá lạ rồi. Ta nghĩ tới lúc trước Tần Kinh Sinh từng mấy lần hỏi ta về Ngọc Vô Hà, và cả chuyện trong lúc mộng du hắn cứ kêu Tiểu Ngọc Tiểu Ngọc, trong lòng không khỏi lo lắng. Nhưng vì để có thể xác định cho rõ chân tướng, nên ta cũng không nhiều chuyện mà xen vào bọn họ.

Đứng bên cạnh ta, Mã Văn Tài vẫn kích động, ta có thể hiểu được người này cho phép bản thân nhục mạ Ngọc Vô Hà, nhưng lại không đồng ý để người khác làm như vậy. Nếu không phải ta cố ngăn hắn lại, không chừng hắn đã sớm đánh chết Tần Kinh Sinh rồi. Mà ta sở dĩ ngăn hắn lại, thật ra một phần cũng là không muốn hắn giúp nàng ta, dù sao nữ nhân này lúc ở trong lầu xanh cũng từng giở trò quyến rũ Mã Văn Tài. Mặc dù nói đến cùng nàng làm vậy cũng là vì muốn che chở cho ta và hai người Lương Chúc, ta cũng không vì thế mà ghét bỏ nàng, cũng không vì nàng giống mẹ của Mã Văn Tài mà ghen tuông, nhưng thực sự trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Hơn nữa ta nghĩ, Ngọc Vô Hà đến trường Ni Sơn vốn không phải là vì tìm Tần Kinh Sinh.

Nhưng nếu không phải là tìm Tần Kinh Sinh, vậy nàng tới tìm ai? Ánh mắt của ta nhìn khắp đám học sinh. Người kia mặt đầy mâu thuẫn, hốc mắt cũng đã đỏ lên, bàn tay nắm chặt, phảng phất như đang cố kìm nén sự đau khổ tột cùng.

Người này không phải ai khác, mà chính là Chúc Anh Đài!

Ta chỉ biết, Ngọc Vô Hà, quả nhiên có quan hệ với nàng!

Truyện Chữ Hay